 |
quangtrunghn
member
REF: 592910
03/15/2011
|
>>
xem chủ đề
Đây là e-mail của anh:lequang_hanoi@yahoo.com
|
quangtrunghn
member
REF: 592909
03/15/2011
|
>>
xem chủ đề
Đọc những dòng tâm sự của em,anh hiểu là em đang trong tâm trạng rất hoang mang,sợ hãi bởi sai lầm của em từ trong quá khứ đã gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Bây giờ em đang rất hối hận và muốn bù đắp cho chồng em bằng việc sinh ngay một baby.Vậy cho anh đóng góp một vài ý kiến nhé?
Em chưa nên sinh con vội bởi 3 lý do:
Thứ nhất:Vừa mới phá thai xong phải để sức khỏe hồi phục lại(ít nhất là 3 tháng)thì mới nên có thai lại.
Thứ hai: Em phải tìm hiểu cho kỹ xem chồng em có thực sự tha thứ cho em không?Vậy để biết điều này cũng không phải dễ dàng nhưng có một số cách để đánh giá con người của anh ấy thông qua cách cư xử của anh ấy với gia đình và bạn bè
-Anh ấy có chắp nhặt không
-Có thù dai không:Cứ nhắc một chuyện đã qua lâu rồi với thái
độ hằn học hay tức tối .
-Anh ấy có nhiều bạn thân đã chơi với nhau lâu năm mà bây
giờ quan hệ vẫn tốt đẹp,vẫn liên lạc với nhau thường xuyên
không?(Điều này chứng tỏ anh ấy là người rộng lượng và
quảng giao)
_Xem trong gia đình nhà anh ấy mọi người sống với nhau như
thế nào?Hòa thuận hay là hay cãi vã bới móc nhau.
-Em chịu khó tìm hiểu,khai thác qua họ hàng và bạn bè đẻ
xem họ nói và nghĩ về anh ấy như thế nào.Việc này em phải
hành động rất khéo léo không để lộ mục đích,chắc đây là sở
trường của em(Nhà báo mà)
Thứ ba:Em lấy anh ấy không phải vì tình yêu mà vì hoàn cảnh bắt buộc
vậy thì phải hỏi lại lòng mình(Diều này chỉ có em mới biết).
Mà theo cảm nhận của anh thì hình như em đã bắt đầu yêu chồng em rồi đấy :))
Khi em sáng tỏ được những điều trên thì chắc chắn em sẽ hiểu được con
người thực của anh ấy,lúc đó quyết định cũng chưa muộn.
Anh đã từng có vợ và con anh đã 8 tuổi rồi và anh hiểu thế nào là nỗi
khổ của những đứa con khi cha mẹ chúng ly dị, nhưng bi kịch ở chỗ là ta không thể làm khác được khi gia đình nó là cái địa ngục trần gian:((
Vài dòng trước là để an ủi em lúc hoang mang,vô vọng.Sau là hy vọng những ý kiến đóng góp của anh có thể giúp ích cho em được ít nhiều.
Chào thân ái!
|
quangtrunghn
member
REF: 592903
03/15/2011
|
>>
xem chủ đề
"Là người đàn ông đầu tiên của 1 phụ nữ,bạn là người may mắn.Nhưng hãy là người đàn ông cuối cùng của nàng,đó mới thực sự là tình yêu trọn vẹn mà bạn nhận được"
Hãy hỏi anh bạn của cậu có đủ bản lĩnh để giữ cô ấy mãi mãi không?
|
quangtrunghn
member
REF: 592762
03/14/2011
|
>>
xem chủ đề
Nhưng thuốc đắng giã tật,sự thật mất lòng bạn ạ.
Tôi nghĩ một cô gái nặng tình và nhân hậu như bạn sẽ tìm được người xứng đáng
hơn anh ta,cuộc đời phía trước còn dài lắm,còn nhiều điều tốt đẹp mà ta phải khám
phá bạn à.Chúc bạn lấy lại sự cân bằng và vui vẻ trở lại!
Tặng bạn trích đoạn của một câu chuyện cổ:
“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang hiện hữu!”
Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ.
Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.
Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.
Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.
|
quangtrunghn
member
REF: 592761
03/14/2011
|
>>
xem chủ đề
"Gì gia đình anh ấy không thích và chấp nhận tôi. Ngày chia tay, tôi và anh ấy khóc rất nhiều. Anh ấy còn nói người bạn gái củ của anh, từ khi chia tay người đó để đến với tôi, cô ta đã phải đi bác sĩ tâm lý, và uống thuốt. Anh ái nái vô cùng, và khó sử"
Bạn đã thử tìm hiểu xem cô người yêu cũ của anh ta có phải như vậy không,Tôi đang nghi ngờ những lý do mà anh ta đưa ra.
Thứ nhất:Nói bố mẹ anh ta không thích bạn để đánh vào lòng tự trọng và tự ái
của bạn thay vì nói với bạn rằng:Anh là thằng kém bản lĩnh và nhu nhược ,không dám
làm trái lời bố mẹ,lôi thôi các cụ cắt cơm có ra đê mà ở vậy thì em đừng trông
mong gì ở anh cả.
Thứ 2:Nói về cô bạn gái cũ như vậy để đánh vào lòng vị tha và trắc ẩn của phụ
nữ trong bạn,kêu gọi sự bao dung và cao thượng.(lý do này chắc là bịa đặt ra)
Thứ 3:Khóc lóc,kể lể,tỏ vẻ đau buồn(Khổ nhục kế,đánh vào lòng thương hại).Bạn
nên nhớ rằng khi người đàn ông khóc ra nước mắt phải là mất má rất lớn như
người thân,người yêu hoặc vợ qua đời,sự nghiệp bị đe doa bởi nợ nần không thể
trả hoặc vu oan giá họa không thể thanh minh.
Tôi không nghĩ người yêu bạn là thằng sở khanh nhưng chắc chắn là loại yếu
đuối tầm thường không xứng đáng có một tình yêu thực sự.
Tôi biết bạn sẽ ghét tôi thậm trí thù tôi vì đã nói người yêu của bạn như vậy
|
quangtrunghn
member
REF: 592511
03/11/2011
|
>>
xem chủ đề
Sự thực là mối tình của bạn hiện nay đang tốt đẹp và người yêu cũ của bạn cũng vậy cho nên đừng vì giấc mơ mà ảnh hưởng(Giấc mơ cũng chỉ là ảo thôi ạ)Đừng thả hình bắt bóng bạn nhé!
Tôi xin gửi bạn bạn một câu chuyện rất xưa rồi hy vọng có thể giúp bạn gỡ rối tình trạng hiện nay.
Câu chuyện về con Nhện ở trên cửa miếu Phật Bà Quan Âm
Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.
Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
Phật dừng lại, hỏi nhện: “Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?”
Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: “Thế gian cái gì quý giá nhất?”
Nhện suy ngẫm, rồi đáp: “Thế gian quý nhất là những gì ta không bao giờ có được và những gì đã mất đi vĩnh viễn!”. Phật chỉ gật đầu, rồi Ngài đi khỏi.
Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.
Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: “Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?”
Nhện nói: “Con vẫn tin rằng trong nhân gian quý nhất vẫn là “không có được” và “đã mất đi” ạ!”
Phật nói: “Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi.”
Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.
Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: “Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?”
Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: “Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không bao giờ ta có được và cái đã mất đi vĩnh viễn.”
Phật nói: “Nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người!”
Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.
Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng nghĩ rằng, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.
Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
Châu Nhi nói với Cam Lộc: “Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, người gặp con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?”
Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: “Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?”. Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.
Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.
Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: “Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi.” Nói đoạn rút gươm tự sát.
Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: “Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.
Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?”
Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang hiện hữu!”
Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm…
Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?
“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang hiện hữu!”
Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ.
Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.
Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.
Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.
Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, trước miếu Quan Âm …
(Trang Hạ dịch)
|
quangtrunghn
member
REF: 592510
03/11/2011
|
>>
xem chủ đề
Sự thực là mối tình của bạn hiện nay đang tốt đẹp và người yêu cũ của bạn cũng vậyc cho nên đừng vì giấc mơ mà ảnh hưởng(Giấc mơ cũng chỉ là ảo thôi ạ)Đừng thả hình bắt bóng bạn nhá!
Tôi xin gửi bạn bạn một câu chuyện rất xưa rồi hy vọng có thể giúp bạn gỡ rối tình trạng hiện nay.
Câu chuyện về con Nhện ở trên cửa miếu Phật Bà Quan Âm
Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.
Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
Phật dừng lại, hỏi nhện: “Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?”
Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: “Thế gian cái gì quý giá nhất?”
Nhện suy ngẫm, rồi đáp: “Thế gian quý nhất là những gì ta không bao giờ có được và những gì đã mất đi vĩnh viễn!”. Phật chỉ gật đầu, rồi Ngài đi khỏi.
Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.
Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: “Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?”
Nhện nói: “Con vẫn tin rằng trong nhân gian quý nhất vẫn là “không có được” và “đã mất đi” ạ!”
Phật nói: “Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi.”
Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.
Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: “Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?”
Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: “Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không bao giờ ta có được và cái đã mất đi vĩnh viễn.”
Phật nói: “Nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người!”
Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.
Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng nghĩ rằng, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.
Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
Châu Nhi nói với Cam Lộc: “Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, người gặp con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?”
Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: “Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?”. Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.
Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.
Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: “Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi.” Nói đoạn rút gươm tự sát.
Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: “Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.
Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?”
Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang hiện hữu!”
Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm…
Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?
“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang hiện hữu!”
Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ.
Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.
Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.
Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.
Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, trước miếu Quan Âm …
(Trang Hạ dịch)
|
quangtrunghn
member
REF: 590644
02/23/2011
|
>>
xem chủ đề
Trường hợp 1:Nếu bạn đã trao thân cho anh ta rồi thì chắc chắn 100% bạn đã gặp phải thằng sở khanh rồi.
Trường hợp 2:Tình yêu đẹp(Chưa xx)Anh ta là người cổ hủ,gàn dở,cứng nhắc và thiếu hiểu biết.
Tóm lại:Trường hợp nào thì cũng nên quên,nhưng tôi tin 999/1000 rằng bạn ở trường hợp thứ nhất.
Thuốc đắng dã tật,sự thật mất lòng,biết bạn sẽ rất khó chịu nhưng tôi không thể không nói ra.Có thể giờ này anh ta đang tung tăng với một em khác trẻ đẹp hơn bạn đấy.
|
quangtrunghn
member
REF: 590640
02/23/2011
|
>>
xem chủ đề
Ô hay,sao lại kỳ cục vậy,nằng nặc đòi ly dị nhưng lại không muốn viết đơn,lại còn đòi hết cả tài sản nữa,lạ thật đấy,nếu những điều bạn nói đúng là sự thật(bạn là một quân nhân không bồ bịch,biết chăm lo cho gia đình...)Thì ắt hẳn cô ta là một người đàn bà tai ngược rồi.Nếu thực sự cô ta muốn bỏ bạn thì cô ta phải là người viết đơn và sẽ ra đi tay trắng và cũng sẽ không có quyền nuôi con.Bạn không việc gì phải làm đơn cả.Còn những điều bạn nói trên là không đúng sự thật và khách quan thì chuyện gia đình cậu cực kỳ phức tạp đấy.Cậu hãy thử soi xét kỹ lại xem mình có gì chưa đúng với cô ấy không...
|
quangtrunghn
member
REF: 590639
02/23/2011
|
>>
xem chủ đề
Trong vòng một tháng quay ngoắt 180 độ,chẳng có lý do nào để níu kéo hạng đó đâu.Hãy dùng lý trí để quên,đàn ông phải mạnh me đừng yếu đuối nhu nhược.Cậu phải làm cho cô ta hiểu rằng đối với cậu cô ta chỉ là rẻ rách,hãy tìm người xứng đáng để mính yêu,đời thiếu gì con gái tốt cũng như rừng thiếu gì hoa thơm.
|
quangtrunghn
member
REF: 590638
02/23/2011
|
>>
xem chủ đề
Có thể quên môt người đàn bà bỏ mình đi theo thằng khác nhưng không thể nào quên cái con đàn bà dám bỏ con để đi theo giai.Bạn đừng cố quên làm gì vô ích,cái cốt yếu là đừng để sự hận thù ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn và bạn hãy coi nó như "chuyện thường ở Huyện".Đời là vậy! Hãy tìm cho con bạn một người mẹ xứng đáng hơn con đàn bà kia.
|
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đã đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ý kiến |
|
|
|
|