Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT

Sponsored links


Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ý mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ý

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ý mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Việt ngữ, lịch sử, văn hóa >> [THỬ THÁCH 09] - Sống chậm lại và nhìn ngắm cuộc đời.

 Bấm vào đây để góp ý kiến

1

 hiepsymayman
 member

 ID 72593
 06/27/2012



[THỬ THÁCH 09] - Sống chậm lại và nhìn ngắm cuộc đời.
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
[THỬ THÁCH 09]
Sống chậm lại và nhìn ngắm cuộc đời.

Buổi sáng lạnh giá tháng 1/2007, tại một ga điện ngầm thủ đô Washington, một nhạc công với chiếc violin của mình đã chơi tất cả 6 bản nhạc của Bach trong gần 1 tiếng. Suốt thời gian đó, khoảng hơn 2000 hành khách lưu chuyển trong nhà ga, phần lớn đang hối hả tới chỗ làm.

Sau 4 phút đầu tiên, một người đàn ông trung niên nhận thấy có người chơi nhạc. Ông đi chậm và dừng lại vài giây, nhưng ngay sau đó đã vội bước đi tiếp.

Khoảng 4 phút tiếp, nhạc công nhận đồng đô-la đầu tiên. Một phụ nữ thả tờ tiền xuống chiếc mũ dưới đất, nhưng dường như bà không hề nán lại để nghe anh chơi.

Phút thứ 6, một thanh niên tiến lại gần, lắng nghe bản nhạc trong vài phút, trước khi anh nhìn đồng hồ và vội bước đi mất.

Phút thứ 10: một cậu bé khoảng 3 hay 4 tuổi dừng lại, nhưng người mẹ vội kéo cậu đi. Cậu bé ngoái lại nhìn người nhạc công một lần nữa, trước khi cùng mẹ khuất sau đám đông.

Việc này lặp lại vài lần ở những đứa trẻ khác, nhưng hầu hết cha mẹ các bé, không ngoại lệ, đều ép chúng tiếp tục di chuyển nhanh theo họ.

Phút 45: nhạc công vẫn tiếp tục chơi. Chỉ khoảng 6 người dừng lại trong 1 khoảng thời gian rất ngắn. Khoảng 20 người thả tiền vào chiếc mũ nhưng gần như giữ nguyên tốc độ di chuyển.

Người nhạc công thu được tổng cộng 32 đô-la Mỹ sau 1 giờ chơi nhạc tại đây.

Sự yên lặng mau chóng thế chỗ, bao trùm tất cả. Không một ai chú ý, không một ai tán thưởng. Dường như chẳng có bất kì sự công nhận nào dành cho người nhạc công.

It người biết rằng, nhạc công đó chính là Joshua Bell, một trong những nghệ sỹ tài năng nhất Thế giới. Anh đã chơi một trong những bản nhạc khó nhất từng được viết, bằng chiếc violin trị giá 3,5 triệu đô-la Mỹ vào thời điểm đó. Hai ngày trước đây, Joshua Bell đã có buổi biểu diễn ở nhà hát lớn Boston, nơi người ta phải chi ít nhất hơn 100 đô-la Mỹ cho một ghế ngồi để nghe anh chơi bản nhạc tương tự.

Đây là câu chuyện có thực, Joshua Bell được yêu cầu 'ẩn danh' chơi nhạc ở ga điện ngầm của Washington, trong một thí nghiệm xã hội về sự nhận thức, thị hiếu và những ưu tiên của con người được thực hiện bởi tờ Washington Post.

Thí nghiệm đưa ra một số câu hỏi:

- Ở môi trường công cộng, vào một thời điểm không thích hợp, chúng ta có nhận thức được cái đẹp?

- Nếu có, chúng ta sẽ dừng lại để tán thưởng?

- Chúng ta có thể nhận ra tài năng trong một bối cảnh bất ngờ, không hề được thông báo hay biết trước?

Kết luận rút ra từ thí nghiệm có thể sẽ tương tự như một chia sẻ dưới đây:

"Nếu chúng ta thậm chí không đủ thời gian dừng lại một chút, lắng nghe một trong những nhạc sĩ tuyệt vời nhất Thế giới, chơi những bản nhạc tuyệt vời nhất từng được viết, bằng thứ nhạc cụ tuyệt vời nhất từng được làm ra, vậy đã có bao nhiêu thứ chúng ta từng phí phạm và bỏ lỡ khi quá gấp gáp, vội vã trong cuộc sống này?”
-------------------------------------------
Thử thách nhỏ ngày hôm nay.
Dành 15 phút trên đường về để ngắm nhìn cuộc sống đang chuyển động, 1 bản nhạc êm du, 1 chút nắng chiều đọng lại trên tán cây, gió mát nhẹ và những nụ cười yêu đời của những người lạ không quen biết...chỉ 1 chút thôi, nhưng là cảm nhận tuyệt vời để nuôi dương tâm hồn mình.

(ST từ facebook...)



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 huutrinon
 member

 REF: 634582
 06/28/2012

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Chào các bạn,HSMM,
Sưu tầm độc đáo! Đây là 1 câu chuyện Thiền,được trang điểm,ăn mặc kiểu mode thời đại...Cám ơn HSMM,đã có công lượm lặt và chia sẻ...

Suonata in Si Minore


 

 hiepsymayman
 member

 REF: 634922
 07/03/2012

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
[THỬ THÁCH 15]
Hạnh phúc vô hình

Có một phú ông vô cùng giàu có. Hễ thứ gì có thể dùng tiền mua được là ông mua về để hưởng thụ. Tuy nhiên, bản thân ông lại cảm thấy không vui, không hề hạnh phúc.
Một hôm, ông ta nảy ra một ý tưởng kỳ quặc, đem tất cả những đồ vật quý giá, vàng bạc, châu báu cho vào một cái bao lớn rồi đi chu du. Ông ta quyết định chỉ cần ai có thể nói cho ông làm thế nào để hạnh phúc thì ông sẽ tặng cả bao của cải cho người đó.
Ông ta đi đến đâu cũng tìm và hỏi, rồi đến một ngôi làng có một người nông dân nói với ông rằng nên đi gặp một vị đại sư, nếu như đại sư cũng không có cách nào thì dù có đi khắp chân trời góc bể cũng không ai có thể giúp ông được.
Cuối cùng ông cũng tìm gặp được vị đại sư đang ngồi thiền, ông vui mừng khôn xiết nói với đại sư: “Tôi chỉ có một mục đích, tài sản cả đời tôi đều ở trong cái bao này. Chỉ cần ngài nói cho tôi cách nào để được hạnh phúc thì cái bao này sẽ là của ngài”.
Lúc ấy trời đã tối, màn đêm sắp buông xuống, vị đại sư nhân lúc ấy liền tóm lấy cái túi chạy đi. Phú ông sợ qua, vừa khóc vừa gọi đuổi theo: “Tôi bị lừa rồi, tâm huyết của cả đời tôi”.
Sau đó vị đại sư đã quay lại, trả cái bao lại cho phú ông. Phú ông vừa nhìn thấy cái bao tưởng đã mất quay về thì lập tức ôm nó vào lòng mà nói: “Tốt quá rồi!”. Vị đại sư điềm tĩnh đứng trước mặt ông ta hỏi: “Ông cảm thấy thế nào? Có hạnh phúc không?” – “Hạnh phúc! Tôi cảm thấy mình quá hạnh phúc rồi!”.
Lúc này, vị đại sư cười và nói: “Đây cũng không phải là phương pháp gì đặc biệt, chỉ là con người đối với tất cả những thứ mình có đều cho rằng sự tồn tại của nó là đương nhiên cho nên không cảm thấy hạnh phúc, cái mà ông thiếu chính là một cơ hội mất đi. Ông đã biết thứ mình đang có quan trọng thế nào chưa? Kỳ thực cái bao ông đang ôm trong lòng với cái bao trước đó là một, bây giờ ông có còn muốn đem tặng nó cho tôi nữa không?”.
Câu chuyện thú vị này đã khiến tôi chợt nhận ra bản thân mình trong đó. Bạn liệu có phát hiện ra rằng, khi mất đi hoặc thiếu thứ gì đó bạn sẽ luôn nhớ về nó, nhưng khi có được rồi thì lại dễ dàng coi nhẹ, thậm chí nhìn mà không thấy nó?
Nếu từng yêu, bạn sẽ hiểu được điều đó. Mối tình đầu…
Đối phương gọi điện hỏi thăm bạn, tặng quà cho bạn đều khiến bạn vui rất lâu. Tuy nhiên, một khi bạn đã xác lập mối quan hệ hoặc kết hôn thì tất cả sẽ biến mất hoặc tất cả đều biến thành điều hiển nhiên. Và khi đó là chuyện đương nhiên, liệu bạn còn trân trọng nó nữa?
Con người luôn quan tâm, hoài niệm thứ đã mất song lại không biết trân trọng những thứ mình đang có, đang sống trong hạnh phúc mà không biết mình hạnh phúc. Có lẽ, đó chính là bất hạnh lớn nhất của con người và cũng là nguyên do khiến hạnh phúc cứ mãi vô hình.
Ông trời cho ta khả năng nhìn thấy thì sẽ sắp xếp cho ta những bài học về sự mất đi, mất đi để có thể nhìn thấy. Nhìn thấy hạnh phúc mình đang nắm giữ.
(st)


 

 huutrinon
 member

 REF: 634931
 07/03/2012

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Chào các bạn,HSMM,
Những điều Hiệp Sĩ viết cũng hay hay nhưng có 1 vài gút mắc nhe...
"...Mối tình đầu… Đối phương gọi điện hỏi thăm bạn, tặng quà...",'đối phương' nào? tình địch?...
"...Con người luôn quan tâm, hoài niệm thứ đã mất song lại không biết trân trọng những thứ mình đang có, đang sống trong hạnh phúc mà không biết mình hạnh phúc...",điều này có fù hợp với mọi người,mọi hoàn cảnh? hay có những trường hợp ngoại lệ?...Giá như,tôi là 1 sinh viên nghèo (cha mất khi tôi còn bé...),mẹ tảo tần buôn bán,nuôi tôi và các em ăn học...Tôi chưa làm gì để có thể giúp mẹ lo nuôi sống gia đình! còn 2 em nhỏ,ăn chưa no,lo chưa tới!...tôi fải trân trọng những gì tôi đang có trong tay,trong chân khg!?...Cuộc sống,sao mà nó fiền fức wá!...
Mình fải trân trọng?...


 
  góp ý kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đã đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ý kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | Hình ảnh | Danh Sách | Tìm | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2025 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network