Chúa Giêsu hỏi Nhóm Mười Hai Tông Đồ: "Cả anh em nữa, anh em cũng muốn bỏ Thầy mà đi hay sao?” Ông Simôn Phêrô liền thưa: "Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời”
Núi ơi, cám ơn em nhé. Chị cũng vậy thương chúc em và Gia Đình em nhiều hạnh phúc và sức khỏe.
----------
Trở lại vần đề Kinh Thánh ở trang đầu, nhắc đến Đức Giám Mục Nguyễn Văn Khảm và những bài thuyết giảng của Ngài. LDB quên không thông tin cho những bạn nào Công Giáo cũng như ngoài CG nếu muốn tìm hiểu rõ hơn về Kinh Thánh thì hãy vào trang web 'http://tinvui.info/'. Khi đã vào trang web đó rồi các bạn kéo chuột đến cuối trang thì sẽ thấy NGHE GIẢNG LỚP KINH THÁNH 100 TUẦN - ĐGM PHÊ RÔ NGUYỄN KHẢM
Lớp Kinh Thánh 100 tuần này ĐGM đã dạy trong thời gian Ngài còn là Linh Mục. Trong đó Ngài đã giải thích và hướng dẫn về toàn bộ Kinh Thánh rất rõ ràng và hấp dẫn.
Nhắc đến lớp Kinh Thánh này LDB xin trở lại góp ý của AK về việc Chukim bị "nhồi sọ" khi còn nhỏ.
AK và các bạn không nên lo ngại quá làm chi, LDB xin trích dẫn một đoạn ĐGM đã chia sẻ trong Tuần Thứ 69 (Kinh Thánh 100 tuần của ĐGM Khảm) để chúng ta yên tâm hơn:
"Trung Hoa hay VN đều là những nước theo XHCN, đặt nền tảng trên lý thuyết của Max, Lenin, Mao Trạch Đông. Ta gọi là CS. Những tư tưởng và lý thuyết này trong suốt 5, 7 chục năm qua đã là nền móng cho xã hội và nó chi phối toàn bộ đời sống xã hội không những về giáo dục mà ngay cả trong y tế, trong tổ chức, trong việc làm ăn... Nó được chi phối bởi cái lý thuyết ta gọi chung là CS.
Nhưng khi TQ đi trước và đến VN đi sau ta bắt đầu mở ra với thế giới bên ngoài không khép cửa nữa và ta bắt đầu chủ trương kinh tế thị trường chứ không kinh tế tập trung nữa. Đời sống kinh tế phát triển nên cũng có rất nhiều biến đổi trong xã hội, nhưng mà nó chả ăn nhập gì đến cái tư tưởng làm nền, nói trắng ra là chả mấy ai quan tâm đến cái tư tưởng đó nữa dù vẫn được dạy, nhưng mà như vậy nó sẽ tạo ra một lỗ hổng, một đàng thì phát triển kinh tế rất nhanh nhưng một đằng về mặt tư tưởng thì – ZÊ RÔ. Không có cái hệ tư tưởng nào làm nền như ngày xưa nữa, và chính trong cái tình trạng mà nó bị hổng ở chiều sâu như vậy đó thì nơi con người ngày nay mà cụ thể là ở nơi các bạn trẻ nó xuất hiện một một mối quan tâm đến chiều kích thiêng liêng đi tìm một cái gì làm nền cho đời sống của mình, và khi người ta quan tâm đến chiều kích thiêng liêng cũng có nghĩa là người ta quan tâm đến tôn giáo. Ở Trung Hoa và ở VN cũng thế, số người trở về với tôn giáo những năm sau này nhiều lắm, nhất là Ki Tô Giáo, cho nên các bạn đừng có thất vọng nhá, người ta cứ tưởng là tôn giáo biến mất nhưng không có đâu. Thời đại này tôn giáo đang phát triển. Chính trong cái lỗ hổng về mặt tư tưởng này người trẻ đi tìm tôn giáo để lấp đầy cái lỗ trống đó..."
ladieubongg
member
REF: 638865
09/11/2012
Đọc lại lịch sử thế giới ta sẽ thấy trong những chế độ độc tài và vô thần khi người ta phủ nhận Thiên Chúa, khi người ta gạt bỏ Thiên Chúa ra một bên thì thường người ta có khuynh hướng để thần thánh hoá một con người nào đó hầu lấp vào chỗ trống, nhưng mà làm sao thần thánh hóa được? Làm sao có con người nào là Thiên Chúa được? Làm sao có con người nào là tuyệt đối?
Thế nhưng cái chỗ trống đó cần phải được lấp đầy; vì tự lòng con người, tự chiều sâu thăm thẳm của con người, Chúa đã đặt vào đó một khát vọng tuyệt đối, và khát vọng đó chỉ có thể được lấp đầy bởi Thiên Chúa mà thôi.
“Lạy Chúa lòng con còn mãi băn khoăn khắc khoải cho đến khi nào được nghỉ yên trong Chúa” Thánh Augustino đã viết lên cái kinh nghiệm của bản thân Ngài mà cũng là cái cảm nghiệm của mỗi chúng ta.
(ĐGM NVKhảm – Kinh Thánh tuần 71)
ladieubongg
member
REF: 639129
09/16/2012
Chia sẻ đầu tuần:
Con người chỉ vĩ đại khi cầu nguyện Federic Ozanam, nhà hoạt động xã hội nổi tiếng của Giáo Hội Pháp vào cuối thế kỷ 19 đã trải qua một cơn khủng hoảng Đức Tin trầm trọng lúc còn là một sinh viên đại học.
Một hôm, để tìm một chút thanh thản cho tâm hồn, anh bước vào một ngôi thánh đường cổ ở Paris Đứng cuối Nhà Thờ, anh nhìn thấy một bóng đen đang quỳ cầu nguyện cách sốt sắng ở dãy ghế đầu. Đến gần, chàng sinh viên mới nhận ra người đang cầu nguyện ấy không ai khác hơn là nhà bác học Ampère.
Anh đứng lặng lẽ một lúc để theo dõi cử chỉ của nhà bác học. Và khi vừa đứng lên ra khỏi giáo đường, người sinh viên đã theo gót ông về cho đến phòng làm việc của ông.
Thấy chàng thanh niên đang đứng trước cửa phòng với dáng vẻ rụt rè, nhà bác học liền lên tiếng hỏi: “Anh bạn trẻ, anh cần gì đó? Tôi có thể giúp anh giải một bài toán vật lý nào không?”
Chàng thanh niên đáp một cách nhỏ nhẹ: “Thưa Thầy, con là một sinh viên khoa văn chương. Con dốt khoa học lắm, xin phép Thầy cho con hỏi một vấn đề liên quan đến Đức Tin!”
Nhà bác học mỉm cười cách khiêm tốn: “Anh lầm rồi, Đức Tin là môn yếu nhất của tôi. Nhưng nếu được giúp anh điều gì, tôi cũng cảm thấy hân hạnh lắm?”
Chàng sinh viên liền hỏi: “Thưa Thầy, có thể vừa là một bác học vĩ đại, vừa là một tín hữu cầu nguyện bình thường không?” Nhà bác học ngỡ ngàng trước câu hỏi của người sinh viên, và với đôi môi run rẩy đầy cảm xúc, ông trả lời:
“Con ơi, chúng ta chỉ vĩ đại khi chúng ta cầu nguyện mà thôi!”
Louis Pasteur - Nhà bác học thiên tài - Một tâm hồn khiêm tốn và cầu nguyện
Trên tuyến xe lửa đi về Paris, có một thanh niên trẻ ngồi cạnh một cụ già. Chỉ ít phút sau khi đoàn tàu chuyển bánh, cụ rút trong túi áo ra một cỗ tràng hạt và chìm đắm trong cầu nguyện. Người sinh viên quan sát cử chỉ của cụ già với vẻ bực bội.
Sau một hồi lâu, xem chừng không thể chịu nổi, anh ta mạnh dạn lên tiếng: “Thưa Ông, Ông vẫn còn tin vào những chuyện nhảm nhí thế à?”
Cụ già thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, tôi vẫn tin. Còn cậu, cậu không tin sao?” Người thanh niên xấc xược trả lời: “Lúc nhỏ tôi có tin, nhưng bây giờ làm sao tôi có thể tin vào những chuyện nhảm nhí ấy được, bởi vì khoa học đã mở mắt cho tôi. Ông cứ tin tôi đi và hãy học hỏi những khám phá mới của khoa học, rồi Ông sẽ thấy rằng những gì Ông tin từ trước đến nay đều là những chuyện nhảm nhí hết.”
Cụ già nhỏ nhẹ hỏi người sinh viên: “Cậu vừa nói về những khám phá mới của khoa học, liệu cậu có thể giúp tôi hiểu được chúng không?” Người sinh viên nhanh nhẩu trả lời: “Ông cứ cho tôi địa chỉ, tôi sẽ gởi sách vở đến cho ông, rồi ông sẽ say mê đi vào thế giới phong phú của khoa học cho mà xem.”
Cụ già từ từ rút ra trong túi ra một tấm danh thiếp và trao cho người sinh viên. Đọc qua tấm danh thiếp, người sinh viên bỗng xấu hổ đến tái mặt và lặng lẽ rời sang toa khác. Bởi vì trên tấm danh thiếp ấy có ghi: Louis Pasteur, viện nghiên cứu khoa học Paris
-----o0o-----
(st)
ladieubongg
member
REF: 639493
09/21/2012
hôm qua - hôm nay - ngày mai
Hôm qua cất tiếng chào đời
tuổi xanh nở giữa khóc cười vô tư
chân chim lạc chốn nghiêm từ
dùi mài kinh sử, hững hờ áo xiêm
bốn mùa đi lại không tên
giã trang hồng hạnh vui bên sân Trình
Hôm nay đi giữa nhân sinh
dặm trường bóng nhỏ một mình với ta
bao xuân góp nhặt phôi pha
bao mùa lá đổ xót xa chạnh lòng
bao ngày nóng nỗi chờ mong
bao đêm sương tuyết ấm trong mộng hờ
Ngày mai biết đến bao giờ?
Sinh ly tử biệt có chờ đợi ai
sẽ thương tiếc cõi trần này
đã cho ta trọn những ngày buồn, vui.
Ladieubong
ladieubongg
member
REF: 639536
09/22/2012
Blessed Mother Teresa of Calcutta, born Agnes Gonxha Bojaxhiu and commonly known as Mother Teresa of Calcutta, was an Albanian-born Indian Roman Catholic nun. "By blood, I am Albanian. By citizenship, an Indian. By faith, I am a Catholic nun.
Born: August 27, 1910, Skopje
Died: September 5, 1997, Kolkata
Full name: Agnes Gonxha Bojaxhiu
Education: Loreto Abbey, Rathfarnham (1928–1929)
Awards: Nobel Peace Prize, Bharat Ratna, Padma Shri, More
(Mt.10,40)(Mc.9,41)
ladieubongg
member
REF: 639538
09/22/2012
Đời tù đày với Đức Cố Hồng Y- Francis Xavier Nguyễn Văn Thuận - tập 1
- Do chính Ngài kể lại -
--------------
Đời tù đày của Cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận - tập 2
ladieubongg
member
REF: 639539
09/22/2012
Đời tù đày của Cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận - tập 3
Đời tù đày của Cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận - tập 4
Đời tù đày của Cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận - tập 5
ladieubongg
member
REF: 639545
09/22/2012
Lời: Đức Cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận
Nhạc: LM Đỗ Bá Công
Con Có Một Tổ Quốc
Tiếng chuông ngân trầm
Việt Nam nguyện cầu
Tiếng chuông não nùng
Việt Nam buồn thảm
Tiếng chuông vang lừng
Việt Nam khởi hoàn
Tiếng chuông thanh thoát
Việt Nam hy vọng
Con có một tổ quốc Nước Việt Nam
Quê hương yêu quí ngàn đời
Con hãnh diện, con vui sướng
Con yêu non sông gấm vóc
Con yêu lịch sử vẻ vang
Con yêu đồng bào cần mẫn
Con yêu chiến sĩ hào hùng
Sông cuồn cuộn máu chảy cuộn hơn
Núi cao cao xương chất cao hơn
Đất tuy hẹp nhưng chí lớn
Nước tuy nhỏ nhưng danh vang
Con phục vụ hết tâm hồn
Con trung thành hết nhiệt huyết
Con bảo vệ bằng xương máu
Con xây dựng bằng tim óc
Vui niềm vui của đồng bào
Buồn nỗi buồn của Dân Tộc
Một Nước Việt Nam
Một Dân Tộc Việt Nam
Một Tâm Hồn Việt Nam
Một văn hóa Việt Nam
Một Truyền Thống Việt Nam
Là người Công Giáo Việt Nam
Con phải yêu Tổ Quốc gấp bội
Chúa dạy con, Hội Thánh bảo con
Cha mong giòng máu ái quốc
Sôi trào trong huyết quản con
ladieubongg
member
REF: 639588
09/22/2012
VỊ MỤC TỬ CỦA NIỀM HY VỌNG
Hà Minh Thảo9/15/2012 VietCatholic News
Trọng kính Đức Hồng y, Tôi tớ Chúa,
Chúa nhật ngày 16.09.2012, người Công giáo chúng con kỷ niệm 10 năm ngày Thiên Chúa gọi Cha ra khỏi thế gian. Trong những ngày này, những Thánh Lễ được dâng khắp thế giới để tưởng niệm. Phần con, con xin suy niệm về Cha như một Mục Tử của niềm Hy Vọng.
1. Hy vọng cho Giáo phận Huế. Cha nhận sứ nhiệm Mục Tử, một Đức Kitô thứ hai, bởi sự đặt tay truyền Chức Thánh Linh mục của Đức cha Jean Baptiste Urrutia (Thi) M.E.P, Giám mục tông tòa Huế, ngày 11.06.1953, tại Nhà thờ Chánh tòa Phủ Cam. Cha là niềm hy vọng cho Giáo hội địa phương trong tiến trình thay thế các Linh mục người Pháp đang lần lượt hồi hương.
Nhiệm sở đầu tiên của Cha là Phó xứ Tam Tòa (Đồng Hới, Quảng Bình), một giáo xứ quan trọng của Giáo phận, phụ giúp Cha Đôminicô Hoàng Văn Tâm để phục vụ giáo dân. Cha Sở đã dành nhiều thời giờ để hướng dẫn Cha về sứ vụ mục tử, tình hình giáo xứ… Nhưng, một tháng sau, Cha Sở thấy sức khỏe Cha yếu dần mà Cha vẫn cố gắng, cho đến khi Cha ho ra máu. Bác sĩ khám thấy Cha có triệu chứng bệnh lao. Tháng 12.1953, Cha nhập Bệnh viện Saint Paul (Sàigòn) và, sau đó, vào được điều trị tại Quân y viện Pháp Grall. Các bác sĩ Pháp nói với Cha họ có phương tiện để giải phẩu, nhưng Cha không thể hồi phục như trước. Cha cám ơn ‘tin tốt’ đó và tiếp tục cầu nguyện và chờ xe đưa vào phòng mổ… Một bác sĩ đề nghị chụp x-ray phổi trước khi gây mê. Kết quả cho thấy ‘khỏi giải phẩu vì không còn thấy dấu bệnh lao ở cả hai phổi’. Phép lạ ?
Trở về Huế, Cha được cử làm Cha Phó cho Cha Richard Barbon (Triết) tại Giáo xứ Phanxicô Xavie, với nhiệm vụ chuyển Giáo xứ này gồm người Pháp sang cho người Việt, khi quân nhân và công chức Pháp hồi hương vì Pháp trả độc lập cho Việt-Nam theo yêu cầu của Thủ tướng Ngô đình Diệm. Đồng thời, Cha còn được cử kiêm nhiệm Tuyên úy Trường Bình Linh, Bệnh viện trung ương Huế và Lao xá Thừa Thiên.
Năm 1956, Cha được gởi du học tại Đại học Giáo hoàng Urbania và tốt nghiệp ưu hạng Tiến sĩ Giáo luật với luận án : ‘Studium comparativum de organisatione capellanorum militum in mondo’.
2. Hy vọng cho Giáo hội Quê Nhà. Trở về Giáo phận nhà, Đức cha Urrutia nói với Cha rằng Người gởi Cha đi Rôma với chủ đích : ‘Giáo hội Việt Nam cần nhiều Mục tử mới, và Cha sẽ là một trong những Vị đó. Đừng khiêm nhượng… Cha phải chuẩn bị để lãnh đạo. Do đó, Cha cần phải hành động, cầu nguyện… và cộng tác với Giám mục của mình. Bước đầu, Cha sẽ dạy tại Tiểu Chủng viện Phú Xuân trong một thời gian. Trong tương lai, có thể tiên đoán Cha sẽ trở thành Bề trên nơi đó.
Ngày 13.04.1967, Cha được Đức Thánh Cha Phaolô VI bổ nhiệm làm Giám mục Giáo phận Nha Trang khi 39 tuổi, tiếp sứ vụ Đức cha Paul Raymond Piquet, MEP. Ngày 24.06.1967, Lễ Thánh Gioan Tẩy Giả, Cha thụ phong Thánh Chức Đức cha bởi Đức Tổng Giám mục Angelo Palmas, Khâm sứ Tòa Thánh tại Việt-Nam, Lào và Campuchia, chủ phong với hai Đức Tổng Giám mục Philipphê Nguyễn kim Điền và Gioan Baotixita Urrutia phụ phong. Thánh Lễ tấn phong đã được cử hành trang nghiêm tại khuôn viên Tiểu Chủng viện Hoan Thiện, Cha đã chọn khẩu hiệu ‘Vui Mừng và Hy Vọng’ (Gaudium et Spes), tên Hiến chế Mục vụ của Công Đồng Vatican II. Ngày 10.07.1967, Cha đã nhận nhiệm vụ Giám mục Giáo phận Nha Trang.
Chọn ‘Vui Mừng và Hy Vọng’ Cha không chỉ nói lên niềm tin yêu, hy vọng của Cha đối với Mẹ Giáo hội mà còn cho thấy tâm hồn thanh thoát, tươi trẻ, hoà bình, vị tha và hướng thượng, đã được diễn tả trong suốt cuộc đời sứ vụ mục tử của Cha. Cha luôn có niềm vui và hy vọng trong mọi chuyện xảy ra đến Cha, nhưng cũng vì Cha muốn nói lên rằng: Cha thấy giáo huấn của Vatican II chứng tỏ Giáo hội đang trên đường tiến về một sự Đoàn Kết tối hậu, đó chính là vui mừng và hy vọng cho toàn thể nhân loại.
Noi gương Đức Kitô, Cha sống niềm hy vọng trong mọi hoàn cảnh. Khi làm Giám mục ở Nha Trang với những thành công rực rỡ. Khi đến Sài Gòn không được làm việc gì. Những ngày cô đơn đen tối trong trại cải tạo. Những lúc mệt mỏi vì chiến đấu với cơn bệnh hiểm nghèo. Khi vinh quang lên đến tuyệt đỉnh. Khi bị hiểu lầm vu oan. Không lúc nào Cha đánh mất niềm hy vọng.
Noi gương Đức Kitô, Cha đi gieo niềm hy vọng khắp nơi. Đi đến đâu Cha gieo niềm hy vọng đến đó. Gặp ai Cha truyền niềm hy vọng cho người ấy. Chứa chan niềm hy vọng nên Cha luôn tỏa ra niềm vui, niềm lạc quan yêu đời và làm cho bầu khí chung quanh Cha luôn vui tươi đáng mến. Trong phòng biệt giam, Cha vẫn nghĩ ra chuyện vui. Trên giường bệnh, Cha vẫn kể chuyện vui cho mọi người cười thỏa thích. Không hoàn cảnh nào có thể ngăn cản Cha tung gieo niềm hy vọng.
Noi gương Đức Kitô, Cha đem niềm hy vọng đến cho mọi người. Cha dễ dàng đón nhận người thân cũng như người xa lạ. Cha sẵn sàng cộng tác với người đồng ý cũng như những người bất đồng ý kiến. Cha yêu thương bạn hữu cũng như những người thù ghét Cha. Cha làm cho những bạn tù và cả cai tù cũng có cảm tình. Tất cả những ai sống gần Cha đều được cảm hóa. Vì ở bên Cha, mọi người thấy phẩm giá mình được tôn trọng, khả năng con người được phát huy.
(Đây là những ý tưởng xin mượn của Đức cha Giuse Ngô Quang Kiệt trong bài giảng ngày 16.09.2005)
ladieubongg
member
REF: 639589
09/22/2012
(tt)
Thi hành sứ nhiệm Giám mục, Cha đã viết những Thư luân lưu có giá trị vượt thời gian và không gian cho mọi người công giáo Việt-Nam.
a./ Ngày 19.03.1968, Lễ kính Thánh Giuse, Cha đã khẩn thiết kêu gọi qua Thư luân lưu đầu tiên ‘Tỉnh Thức và Cầu Nguyện’:
- Tỉnh thức để nhận định, để hành động với trí óc, với sức lực của chúng ta: ‘Là công dân của nước Trời, người công giáo không quên mình cũng là công dân của nước trần thế. Phải quan tâm về cộng đồng chánh trị. Thái độ thoái thác, ỷ lại, dửng dưng ích kỷ trong giai đoạn nầy là đắc tội với Chúa và Tổ Quốc. Bức thông cáo Hội Đồng Giám Mục trong dịp Tết dể nhắc anh chị em điều đó.’
- Cầu nguyện để có Ơn Chúa giúp ta tự cứu thoát.
Chúa muốn cho ta thấy lời cầu nguyện qua trọng chừng nào và lịch sử Hội Thánh cũng chứng minh điều ấy:
- Hội Thánh sinh ra bởi lời cầu nguyện,
- Hội Thánh thắng thù địch bằng lời cầu nguyện,
- Hội Thánh sống nhờ lời cầu nguyện.
b./ Nhân dịp Năm Đức Tin sẽ bắt đầu từ 11.10.2012 đến 24.11.2013, đây là cơ hội tốt để nhắc lại Thư luân lưu ‘Vững mạnh trong Đức Tin? Tiến lên trong An Bình’, được Cha ban hành năm 1969 là năm Cha tuyên bố Năm Đức Tin của Giáo phận. Đó là đường lối xây dựng và củng cố, phát triển một nền Hòa bình chân chính, trường cửu theo quan niệm Công giáo :
« … Tỉnh thức trong bổn phận công dân, vì lúc này hơn bao giờ cả, người Công giáo phải theo ánh sáng của Công Đồng Vatican II, phải bỏ quan niệm chia đôi đời sống xã hội mà Công Đồng cho là sự sai lầm tai hại nhất của thời đại ta.
Tôi đã kêu gọi anh em cầu nguyện, chính vì thiếu cầu nguyện mà Giáo Sĩ, Tu Sĩ, Giáo Dân ngày nay gặp bao nhiêu khủng hoảng, bao nhiêu khó khăn. Thiếu cầu nguyện ta không biết chính bản thân ta nữa, ta sống ta phản ứng theo tinh thần thế tục… »
Trong phần ‘Tiến Lên Trong An Bình’, Cha xác định: « Người Công giáo yêu chuộng Hòa bình, nhưng người Công giáo không yêu chuộng Hòa Bình cách thơ ngây, quá lạc quan. Người Công giáo rất thận trọng. Hòa bình theo quan niệm Công giáo:
- Hòa bình không có nghĩa là không chiến tranh.
- Hòa bình không phải là thế quân bình giữa hai lực lượng đối lập.
- Hòa bình chân chính không phải là Hòa bình chiến lược.
- Hòa bình là con đường duy nhất đi đến tiến bộ nhân loại.
- Hòa bình phải được xây dựng trên nền tảng Chân lý, Công bằng, Tự do và Bác ái. »
c./ Nhân ngày Quốc tế Hòa bình 01.01.1970, Cha đã công bố Thư luân lưu ‘Công Lý và Hòa Bình’ với lời mở đầu:
« Công lý và Hòa bình là hai danh từ mà anh chị em đều cảm thấy cao đẹp mọi dân tộc đều khao khát.
Công lý và Hòa bình là hai danh từ mà mấy tháng nay đã khiến cho nhiều người bỡ ngỡ, vì nó đưa ra một đường lối mới, nó trình bày một chủ trương, một cơ cấu mà anh chị em chưa quen thuộc.
Để đáp lại thiện chí của anh chị em mong muốn hiểu biết rõ ràng hầu cùng ưu tư, cùng khắc khoải, cùng cầu nguyện và hành động với Hội Thánh, tôi xin nhắc lại đây: con đường tiến của Hội Thánh trong lịch sử, nguyện vọng của Cộng Đồng Vatican II, sự thành hình, mục đích và hoạt động của Công lý và Hòa bình. »
d./ Vượt ranh giới Giáo phận và biên cương Tổ Quốc, Cha đã thuyết trình đề tài ‘Các vấn đề chánh trị tại Á châu và những giải pháp liên hệ’ tại Hội nghị Giám mục Á châu họp ở Manila (Phi luật tân), ngày 24.11.1970. Trong đó, Cha lưu ý cử tọa: « Á châu là một lục địa vừa rộng lớn nhất vừa đông dân cư nhất trên thế giới. Những vấn đề nhiều biến tính và phức tạp của Á châu cũng là những vấn đề của toàn thể nhân loại. »
Thưa Cha, đây có phải là sự quan phòng của Thiên Chúa để chuẩn bị cho Cha, vị Mục tử người Việt, trong chức vụ tương lai tại Giáo triều Rôma ?
ladieubongg
member
REF: 639591
09/22/2012
(tt)
3. Hy vọng trong thử thách. Ngày 24.04.1975, Cha được Đức Thánh Cha Phaolô VI bổ nhiệm làm Tổng Giám mục hiệu tòa Vadesi, Tổng Giám mục phó Tổng Giáo phận Sàigòn với quyền kế vị.
Thưa Cha, Cha quyết định đi vào Sàigòn, noi gương Đức Kitô đã phải đi Giêrusalem, dù Cha có thể tiên đoán những gì mình sẽ phải gặp tại đó như Cha viết trong ‘Năm chiếc bánh và hai con cá’ : « Giờ đây, tôi phải đi vào Sàigòn lập tức, theo lệnh Đức Phaolô VI bổ nhiệm… Đêm ấy 07.05.1975, khi tôi ghi âm những lời tạm biệt Giáo phận Nha trang, tôi đã khóc nhiều, đó là một lần độc nhất tôi đã khóc nhiều, đó là một lần độc nhất tôi đã khóc thổn thức trong tám năm ở Nha Trang - vì thương nhớ. Nhưng tâm hồn tôi rất bình an, vì tôi vâng lời Đức Thánh Cha. Tiếp đến là gian khổ, thử thách tại Sàigòn… »
Từ ngày 08.05.1975, nhóm 14 Linh mục do Trương bá Cần và Huỳnh công Minh đứng đầu đã gởi một kiến nghị đến Đức Tổng Giám mục Nguyễn văn Bình bày tỏ mối quan tâm lo ngại về việc thuyên chuyển Cha về Sài-gòn trong tình thế hiện nay sẽ không thuận lợi cho Giáo hội tại Việt-Nam.
Trong phiên họp ngày 27.06.1975, tại Dinh Độc lập, kéo dài từ 15 đến 19 giờ, Cha đã đối diện với ba Cán bộ cao cấp của Ủy Ban Quân Quản cùng các Linh mục và giáo dân tự nhận là ‘Công giáo yêu nước’. Đối với Chính quyền Cộng sản, sự thuyên chuyển độ một tuần trước khi họ tiếp thu Sàigòn vào ngày 30.04.1975, là bằng cớ âm mưu giữa Vatican và các Đế Quốc. Để trả lời sự cáo buộc đó, Cha chỉ xác nhận sự vâng lời của Cha đối với Bài Sai của Đức Thánh Cha. Cha cũng bác bỏ lời cáo gian có âm mưu nói trên.
Chiều 15.08.1975, Ủy ban Quân quản mở cuộc họp tại Nhà hát Thành phố để cáo buộc ‘sau lưng’ Cha. Khoảng 350 giáo sĩ, tu sĩ được mời buộc phải nghe. Ủy ban muốn ngừa tránh mọi phản ứng của người dân đối với vụ bắt Cha.
Trước đó, Đức Tổng Giám mục Nguyễn văn Bình và Cha được đưa đến Dinh Độc Lập lúc 14 giờ. Tại đó, khi đi qua hành lang để đến phòng họp, Đức cha Bình đi trước, Cha đi sau. Lúc đó, một tên công an chận Cha lại và nói: ‘Anh đi lối này’, rồi lôi Cha đi mất luôn. Khoảng 30 phút sau, chỉ thấy tướng Trà nói chuyện vu vơ, Đức cha Bình hỏi : - Thưa Thượng Tướng, còn chuyện gì cần nữa không?
Tướng Trà trả lời:
- Thôi! Cụ ra về được rồi.
- Đức cha phó của tôi đâu mời ngài cùng về.
- Như cụ thấy, chế độ này là chế độ Cộng sản. Tên Thuận là dòng dõi Ngô Đình Diệm, chúng nó chống Cách Mạng từ trong trứng chống ra, nên không thể để nó ở đây được.
Sau đó, Cha bị bắt và đem đi trên một xe hơi có hai công an đi kèm và cuộc phiêu lưu của Cha bắt đầu… Trong cuộc hành trình, Cha biết mình đang mất tất cả. Cha ra đi với chiếc áo chùng thâm trong túi có một cỗ tràng hạt. Cha chỉ còn biết phó thác cho Chúa Quan Phòng. Nhưng giữa bao lo âu ấy, Cha vẫn thấy có một niềm vui lớn: ‘Hôm nay là lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời...’ và Chúa yêu cầu Cha hãy trở về với điều cốt yếu.
Ngày 21.11.1988, Cha được rời nhà tù nhưng và bị quản chế tại Hà Nội. Trong thời gian 13 năm tù không bản án, bắt chước Thánh Phaolô, Cha đã viết thư cho các giáo đoàn về kinh nghiệm sống Đức Tin, Mục vụ, Tu đức. Đó là ba tập sách: ‘Đường hy vọng’ (1975), ‘Đường hy vọng dưới ánh sáng Lời Chúa và Cộng Đồng Vatican II’ (1979) và ‘Những người lữ hành trên Đường Hy Vọng’ (1980).
Năm 1989, các Giám mục Quê hương hy vọng trao cho Cha trách vụ Chủ tịch hay Tổng thư ký Hội đồng Giám mục trong kỳ Đại hội thường niên dự trù diễn ra vào cuối năm. Tuy nhiên, lúc đó, Cha bệnh nặng phải đưa vào điều trị tại Sài-Gòn. Bộ Nội vụ gởi ông Nguyễn tư Hà vào bệnh viện gặp Cha và yêu cầu Cha từ chối bất cứ chức vụ nào. Cha trả lời Cha không kiểm soát sự chỉ định của Hội đồng và nếu được cử, Cha không thể từ chối. Ông Hà đã đến phiên họp của các Giám mục và thông báo rằng chánh phủ không muốn thấy Cha được bầu vào một chức vụ nào trong Hội đồng. Khi Hội đồng Giám mục nhóm Đại hội, Cha phải chịu giải phẫu, nên không thể đến họp và các Giám mục không bầu cho Cha được.
Thưa Cha, tối ngày 12.09.1998, tại Strasbourg, trong lúc nói chuyện thân mật với vài anh em Phong trào Giáo dân hải ngoại chúng con, Cha có nói khi có lời mời của một Hội đồng Giám mục thì Cha không thể từ chối để trả lời việc chúng con mời Cha nói chuyện với Giới trẻ tại Đại học Hè năm sau. Điều đó, cho phép con suy luận là Hội đồng Giám mục một quốc gia rất được tôn trọng bởi Giáo triều và ‘đáng ngại’ tại các nước có chế độ độc tài.
ladieubongg
member
REF: 639593
09/22/2012
(tt) 4. Hy vọng khi phục vụ tại Giáo Triều. Năm 1989, Cha được phép qua Roma chữa bệnh. Nhà nước Việt-Nam đã không cho Cha trở lại Quê Hương, sau khi các chế độ cộng sản tại các quốc gia Đông Âu lần lượt tan rả.
Ngày 09.04.1994, Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II bổ nhiệm Đức Cha làm Phó chủ tịch Hội đồng giáo hoàng Công Lý và Hòa Bình. Tiếp đến, ngày 24.06.1998, Đức Cha được bổ nhiệm làm Chủ tịch Hội đồng Giáo Hoàng về Công lý và Hòa bình, tiếp nối Đức Hồng Y Roger Etchegaray.
Trong Nhà Nguyện Mẹ Đấng Cứu Thế, từ chiều ngày 12 đến 18.03.2000, Cha đã giảng tĩnh tâm cho Đức Giáo Hoàng và các thành viên Giáo Triều Rôma. Những bài giảng của Cha được in thành sách ‘Chứng nhân Hy vọng’. Con đã mời nhiều chủng sinh và tu sĩ đọc sách này. Các vị này đều cho con biết là họ chú trọng nhất là ‘Bài suy niệm thứ 5 : Chọn Thiên Chúa chứ không phải những việc của Thiên Chúa’.
Nền tảng đời sống Kitô : « Trong 9 năm biệt giam cơ cực, có lúc tôi bị giam trong một xà lim không có cửa sổ. Có khi đèn điện bật sáng từ ngày này qua ngày nọ. Có lúc lại ở trong bóng tối từ tuần này qua tuần khác. Tôi cảm thấy bị ngộp vì nóng bức và hơi ẩm. Tôi sắp bị điên lên. Lúc bấy giờ tôi là một giám mục trẻ, với 8 năm kinh nghiệm mục vụ. Tôi không thể ngủ nổi. Tôi bị dằn vặt bởi ý nghĩ phải bỏ giáo phận, phải bỏ dở những công việc của Chúa. Tôi cảm thấy một sự phẩn uất nổi lên trong tôi.
Một đêm kia, từ trong thâm tâm có một tiếng nói với tôi: ‘Tại sao con day dứt như thế? Con phải phân biệt giữa Thiên Chúa và các công việc của Chúa. Tất cả những gì ngươi đã làm và muốn tiếp tục làm, như các cuộc viếng thăm mục vụ, đào tạo chủng sinh, tu sĩ nam nữ, giáo dân, giới trẻ, xây trường học, các cư xá sinh viên, cứ điểm truyền giáo… đều là việc rất tốt và đúng là công việc của Chúa nhưng không phải là chính Thiên Chúa! Nếu Chúa muốn con rời bỏ tất cả những việc đó. Hãy bỏ ngay, và hãy tín thác nơi Ngài! Thiên Chúa sẽ giao việc của con cho người khác có khả năng hơn con. Con phải chọn Chúa, chứ không phải những công việc của Chúa!’
Ánh sáng ấy đã mang lại cho tôi một niềm an bình mới mẻ làm thay đổi hoàn toàn cách suy tư của tôi và đã giúp tôi vượt thắng những khoảnh khắc hầu như không thể chịu nổi về phương diện thể lý. Từ đó, một sự an lành tràn ngập tâm hồn tôi và lưu lại trong tôi suốt 13 năm tù đày. Tôi cảm thấy sự yếu đuối của con người mình, nhưng tôi luôn nhắc lại điều đã quyết định khi phải đối diện với nghịch cảnh. Nhờ thế tôi không bao giờ mất sự bình an.
Chọn Chúa, chứ không phải chọn những công việc của Chúa. Đó chính là nền tảng đời sống Kitô trong mọi thời đại. Và đồng thời đó cũng là câu trả lời đích thực nhất cho thế giới ngày nay. Đó cũng là con đường để thực hiện những dự định của Chúa Cha đối với chúng ta, đối với Giáo Hội và nhân loại ngày nay. »
ladieubongg
member
REF: 639596
09/22/2012
(tt)
Phần con, con lưu ý đến : ‘Bài suy niệm thứ 1 : Gia phả Đức Kitô’ : « Thánh sử Tin Mừng Marco mở đầu chứng từ về Đức Giêsu Con Thiên Chúa với những lời sau đây: ‘Gia phả Đức Giêsu Kitô, Con Vua Đavít, Con của Abraham…’ (Mt 1,1).
Chọn gia phả này làm đề tài cho bài suy niệm dẫn nhập chắc gây nhiều ngạc nhiên.
Khi đọc đoạn Tin Mừng này trong phụng vụ, nhiều khi chúng ta cảm thấy hơi khó chịu. Có người trong chúng ta coi việc đọc một đoạn văn như vậy thật vô nghĩa, cứ lập đi lập lại cách nhàm chán. Có kẻ đọc vội vã, khiến cho các tín hữu chẳng hiểu gì; lại có người cắt ngắn, bỏ đi một số đoạn.
Đối với chúng tôi, những người Á châu, đặc biệt là đối với tôi là một người Việt Nam, việc tưởng nhớ các tiền nhân có một giá trị lớn lao. Theo văn hóa Việt Nam, trong niềm hiếu kính, chúng tôi vẫn giữ một cuốn gia phả của gia tộc trên bàn thờ trong gia đình. Chính tôi cũng biết đọc tên của 15 thế hệ các tổ tiên của tôi, từ năm 1698, khi gia tộc tôi được lãnh nhận Phép Thánh Tẩy. Qua gia phả, chúng ta thấy rằng mình thuộc về một lịch sử rộng lớn hơn. Và chúng ta ý thức rõ hơn ý nghĩa lịch sử của mình.
Thưa Cha, qua 15 thế hệ các tổ tiên của Cha, con xác tín đã có không ít những Đấng đã chọn cái chết để chứng minh Đức Tin ‘chọn Chúa, chứ không phải những công việc của Chúa’ và biết bao Vị đã suốt đời phục vụ cho Quê hương và Dân Tộc Việt Nam.
Cha không những là một tấm gương sáng ngời về đời sống Kitô hữu mà còn là một công dân nhiệt thành yêu Tổ Quốc được thể hiện qua lời Cha đã căn dặn chúng con:
… Là người Công giáo Việt Nam
Con phải yêu Tổ quốc gấp bội.
Chúa dạy con, Hội thánh bảo con,
Cha mong giòng máu ái quốc,
Sôi trào trong huyết quản con…
5. Hy vọng cho tương lai. Những tin tức thời sự về kinh tế, chánh trị, xã hội và tôn giáo Việt Nam thật đáng quan ngại còn hơn những điều mà Ủy ban Công lý và Hòa bình Hội đồng Giám mục Việt Nam đã cho phổ biến trong bản ‘Nhận định về một số tình hình tại Việt Nam hiện nay’ ngày 15.05.2012.
Cha đã dạy : « Tôi không chờ đợi. Tôi sống phút hiện tại và làm cho nó đầy yêu thương. Trong Phúc âm, các Tông đồ muốn chọn con đường dễ nhất, khỏe nhất: ‘Xin Thầy cho dân chúng về, để họ mua thức ăn’...Nhưng Chúa Giêsu muốn hành động trong phút hiện tại: ‘Chính các con hãy cho họ ăn đi’ (Lc 9, 1). Trên thánh giá, khi người ăn trộm thưa với Chúa Giêsu: ‘Thưa Ngài, khi về thiên đàng xin Ngài nhớ đến tôi’. Chúa Giêsu đáp: ‘Hôm nay con sẽ ở cùng Ta trên nước thiên đàng’ (Lc 23, 42-43). Trong tiếng ‘hôm nay’ của Chúa Giêsu, tôi cảm thấy tất cả sự tha thứ, tất cả tình thương của Ngài ».
Hy vọng mọi người trong chúng con ý thức Sự Thật đó vì Chúa dạy ‘Các ông sẽ biết sự thật và sự thật sẽ giải phóng các ông’ (Gioan 8 :32).
Hà Minh Thảo
ladieubongg
member
REF: 639658
09/23/2012
Chia sẻ đầu tuần:
Vị tha chính là Hạnh Phúc
Ba hành khách cùng đi trên một chuyến tàu tới ga Tình yêu: Sòng phẳng, Ích kỷ và Vị tha. Cả ba đều mang theo mình hai gói đồ: Nhận và Cho, nhưng độ nặng nhẹ khác nhau:
Sòng phẳng: Cho = Nhận
Ích kỷ: Cho < Nhận
Vị tha: Cho > Nhận
Trong lúc rỗi rãi ba người tán gẫu về hành lý của mình. Sòng phẳng lên tiếng:
- Tôi thấy hành lý của các anh lệch lạc, thật khó mang theo. Còn tôi luôn cân đối Cho và Nhận nên mang đi dễ dàng.
- Anh làm thế nào cho cân được? Ích kỷ hỏi.
- Thì tôi phải tính chớ. Tôi chỉ cho đi khi tôi chắc có thể nhận về một lượng tương đương. Cho không hay nhận không của ai cái gì, tôi đều không thích. Tính tôi là vậy, không muốn mắc nợ hay mang ơn.
Ích kỷ:
- Anh nói nghe như thể đi mua hàng vậy: Tiền nhiều mua được nhiều, tiền ít mua được ít, không tiền không mua. Nhưng tình cảm đâu thể đong đếm theo cách đó.
Sòng phẳng cười phá lên, rung cả hai vai. Ích kỷ ngạc nhiên:
- Tôi nói vậy không đúng à?
- Quá đúng là khác. Tôi chỉ buồn cười là trông 2 gói hành lý của anh bên Cho thì nhẹ bên Nhận thì nặng, vậy mà anh cũng nói được câu đó.
Ích kỷ nhìn lại 2 gói đồ của mình, gật đầu. Sòng phẳng thoáng bâng khuâng:
- Không phải lúc nào tôi cũng sòng phẳng cả đâu. Có những người cho tôi nhiều mà tôi không cho lại được là mấy. Ví như tình yêu cha mẹ cho tôi gần như vô hạn, chẳng kể tôi có đáp lại hay không. Vậy là tôi Nhận nhiều hơn Cho. Với con cái thì tôi Cho chúng nhiều hơn Nhận về. Cũng nhờ có sự bù trừ như vậy mà 2 gánh hành lý của tôi thường cân nhau.
Ích kỷ tán thành:
- Tôi thấy kiểu hành lý của anh giờ đang thịnh hành. Nhiều người thích sòng phẳng cả trong tình yêu theo kiểu: “Ông rút chân giò, bà thò chai rượu”.
Sòng phẳng trầm ngâm:
- Ðôi khi tôi cũng không thích sống thế này đâu. Luôn phải tính toán nhiều - ít, luôn phải dừng gánh để sẻ từ bên này sang bên kia. Tôi thấy mệt mỏi và nhiều lúc trống rỗng, vô cảm.
Ích kỷ:
- Tôi cũng giống anh, luôn phải so đo tính toán. Nhưng tôi phải tính sao cho Nhận về mình nhiều hơn. Tôi chỉ thích nghĩ cho mình thôi mà.
- Nhận nhiều như thế anh có hài lòng không? Sòng phẳng hỏi.
- Chả mấy khi tôi vừa lòng. Tôi luôn canh cánh trong lòng: Mình có bị mất mát gì không? Cho như thế có nhiều quá không?
- Anh có người yêu không?
- Có chứ. Tôi rất yêu người yêu tôi là đằng khác. Nhưng tôi luôn lo sợ. Tôi sợ mình cho nhiều quá lỡ tình yêu bỏ tôi đi thì tôi chẳng được gì. Tôi không muốn nhận về tay trắng. Ðó là nỗi ám ảnh của tôi.
Tàu qua cầu vượt sông Âu Lo. Tiếng xình xịch của đầu máy át lời tâm sự của Ích kỷ. Qua khỏi cầu, tiếng ồn dịu lại, Ích kỷ và Sòng phẳng lúc này mới nhớ tới người bạn đồng hành thứ ba. Vị tha nãy giờ vẫn yên lặng lắng nghe. Khi thấy hai bạn hướng mắt về mình mới khẽ khàng cất lời:
- Hai anh đều có lý lẽ của mình. Lập luận của anh Sòng phẳng thuần túy là của bộ óc, không có mấy liên hệ đến trái tim. Chính vì vậy anh luôn thấy căng thẳng, mỏi mệt và đôi khi trống rỗng. Còn anh Ích kỷ yêu ghét rõ ràng, nhưng tình yêu của anh là “vì mình, cho mình”. Bởi yêu mình quá mà anh thường trực lo sợ. Tôi nói vậy có phải không hai anh?
Ích kỷ và Sòng phẳng đang mải nghĩ ngợi nên không trả lời. Vị tha nói thêm:
- Anh Sòng phẳng nói đúng: Hành lý của tôi không cân - Cho nhiều hơn Nhận. Ấy là vì tình cảm xuất phát tự đáy lòng thì rất chân thành và giản dị. Nó thấy rằng Cho là lẽ tự nhiên, không gì vui bằng làm cho người mình thương yêu được hạnh phúc. Niềm vui khi dâng tặng làm vơi gánh nặng của tôi, cho tôi sự thanh thản, đủ đầy.
- Ðủ đầy? Sòng phẳng và Ích kỷ cũng thốt lên. Cho là mất chứ, cho nhiều thì phải còn ít đi mới phải.
Vị tha mỉm cười:
- Ðấy là về mặt vật chất, là quy luật trong Toán học thôi. Quy luật của tình yêu thì khác. Lát nữa đến nơi, tôi sẽ chỉ cho các anh.
Ích kỷ và Sòng phẳng nhìn gánh hành lý của Vị tha, lại nhìn hành lý của mình, lòng chưa hết băn khoăn. Cũng vừa lúc tàu đến ga Tình yêu. Tàu chạy chậm dần, chậm dần rồi dừng hẳn.
Ngước nhìn vào sân ga, Sòng phẳng và Ích kỷ đều trông thấy dòng chữ có nội dung Vị tha vừa nhắc đến. Hai người rất đỗi ngạc nhiên vì họ đi trên chuyến tàu nhiều lần, đến ga Tình yêu đã nhiều mà chưa bao giờ thấy hàng chữ đó. Thực ra quy luật của Tình yêu luôn có ở đó, nhưng chỉ những ai có trái tim nhạy cảm mới thấy và thấu hiểu.
Bạn thân mến, tôi sẽ không nói hàng chữ trên sân ga Tình yêu nói gì vì tôi chắc bạn cũng đoán ra được. Ðể kết thúc câu chuyện, tôi chỉ xin tiết lộ về những người sẽ đón 3 hành khách của chúng ta cùng hành lý Cho và Nhận của mỗi người: Ðón Sòng phẳng là Khô khan, Ích kỷ sánh đôi cùng Bất an và người đón đợi Vị tha chính là Hạnh phúc.
(st)
Tôi muốn
Tôi muốn viết lên lời thiết tha
Mong ai đừng cứ mãi bôn ba
Quanh ta bao kẻ cô đơn lắm
Chia sẻ tình thương mến đậm đà
Bác ái đâu xa….ngay ở nhà
Ông bà cha mẹ chị em ta
Người thân bên cạnh luôn gần gũi
Nắng héo mưa sầu vẫn thiết tha
Người ở bên ta đâu có xa
Vợ chồng bà Tám dưới khu Ba
Chị Hoa, năm đứa con nheo nhóc
Thằng bé bên nhà chẳng mẹ cha….
Đừng thấy có người thua kém ta
Huênh hoang lên mặt thói ba hoa
Lên voi xuống chó - đời dâu bể
Lẩn quẩn có ngày sẽ đến ta.
Tôi muốn lau khô giọt lệ nhòa
Đường khuya ai đứng khóc đêm qua
Những ngày mưa gió bao hờn tủi
Đời chẳng xót thương phận lỡ làng
Tôi muốn hóa nên sợi nắng vàng
Muốn làm mưa mát tưới đồng hoang
Muốn làm cánh én đem xuân thắm
Tô điểm vườn xưa đã héo tàn
Ladieubong
ladieubongg
member
REF: 639935
09/27/2012
Những người nghèo là những kẻ thiếu thốn trên bình diện vật chất và tinh thần,
Những người nghèo là những kẻ đói ăn và khát uống,
Những người nghèo là những kẻ cần đến áo mặc,
Những người nghèo là những kẻ không nhà cửa và không nơi nương tựa,
Những người nghèo là những kẻ đau yếu bệnh hoạn,
Những người nghèo là những kẻ mang lấy khuyết tật thể xác và tinh thần,
Những người nghèo là những kẻ già cả,
Những người nghèo là những kẻ bị tù tội,
Những người nghèo là những kẻ cô đơn,
Những người nghèo là những kẻ dốt nát và sống nghi nan,
Những người nghèo là những kẻ đang đau khổ,
Những người nghèo là những kẻ thiếu sự trợ giúp,
Những người nghèo là những kẻ bị bách hại,
Những người nghèo là những nạn nhân của sự bất công,
Những người nghèo là những kẻ không được giáo dục,
Những người nghèo là những kẻ hay nóng giận,
Những người nghèo là những kẻ phạm tội và ăn nói chua cay,
Những ngưởi nghèo là những kẻ làm điều xấu gây thiệt hại cho chúng ta,
Những người nghèo là những kẻ không được ai yêu thương, những người cùng đinh thấp hèn nhất trong xã hội.
Những người nghèo, cách nầy hay cách khác, là chính chúng ta.
Mẹ Têrêsa Calcutta
Tình Là Như Thế / Tam Ca Áo Trắng
ladieubongg
member
REF: 640021
09/28/2012
Tiếng lòng
Trong bóng đêm cuộc đời
Em là que diêm nhỏ
Trong sa mạc nắng đỏ
Em là hạt mưa lành
Em mang hy vọng xanh
Xua bóng mây u ám
Giữa vùng trời sầu thảm
Niềm tin lạc thiên thu
Em mang những lời ru
Vào giấc ngủ muộn phiền
Xuôi theo vầng nhật nguyệt
Với ước vọng nguyên trinh
Đem ánh sáng Thần Linh
Gieo rắc những ân tình
Trong u mê hay tỉnh
Trong vô tình mênh mông
Trên những phím tơ đồng
Em dệt từng cung điệu
Ôi bàn tay kỳ diệu
Gieo tiếng nhạc yêu thương
LDB
Hãy thắp sáng lên
ladieubongg
member
REF: 640091
09/29/2012
Chia sẻ hôm nay
Nhân ái trong thực hành
"Giả như tôi có nói được các thứ tiếng của loài người và của các thiên thần đi nữa mà không có đức mến thì tôi cũng chẳng khác gì thanh la phèng phèng, chũm chọe xoang xoảng. Giả như tôi được ơn nói tiên tri, và được biết hết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu, hay có được tất cả đức tin đến chuyển núi dời non, mà không có đức mến thì tôi cũng chẳng là gì. Giả như tôi có đem hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí, hay nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu đốt, mà không có đức mến, thì cũng chẳng ích gì cho tôi.
Đức mến thì nhẫn nhục, hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc, không làm điều bất chính, không tìm tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù, không mừng khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều chân thật." (1 Cr 13,4-7)
ladieubongg
member
REF: 640223
10/02/2012
Thiên Thần Bản Mệnh / guardian angels
LỄ NHỚ NGÀY 02/10
Tại một xứ đạo vùng sâu, vùng xa ở nước Pháp, vào một đêm khi cha sở họ đạo chuẩn bị lên giường nghỉ, bỗng có tiếng gõ cửa và tiếng kêu cứu xin cha sở tới xức dầu cho một bệnh nhân đang trong cơn nguy tử. Trời khuya, muốn tới nhà bệnh nhân, cha sở phải băng qua khu rừng vắng. Với trách nhiệm và bổn phận, cha sở chuẩn bị tư trang để lên đường. Khi tới đầu khu rừng vắng, với một thân một mình, bỗng trong tâm trí ngài cảm thấy sợ, lúc bấy giờ ngài nhớ tới Thiên Thần Bản Mệnh, ngài cầu nguyện và xin Thiên Thần đi cùng. Ngài đã đến kịp thời ban các phép và cầu nguyện cho bệnh nhân trước khi bệnh nhân trút hơi thở cuối cùng.
Thời gian trôi qua khoảng 10 năm. Vào một buổi chiều người ta đến báo cho ngài có một một người rất muốn gặp Cha, người đó là một tử tù sắp bị hành quyết. Ngài vội lên đường. Khi đến nơi, người tử tù nói:
- Thưa Cha! Cha có phải là cha sở họ đạo X? Vị mục tử gật đầu và hỏi:
- Sao anh biết tôi? Người tử tù kể lại
- Thưa Cha! Cha có nhớ vào một buổi tối cách đây 10 năm, tại khu rừng vắng, vào thời điểm đó, con đang là một tên cướp của, giết người đang bị truy nã. Con dự tính sẽ cướp và giết bất cứ ai con gặp. Và rồi con thấy cha, nhưng thật là xúi quẩy cho con, vì cha không đi một mình, con thấy người đi cùng với cha rất đẹp và rất cao to, con chợt nghĩ đây không phải là đối thủ của mình nên đành dậm chân, lui gót xa rời con mồi mà mình đã và đang chờ đợi. Rồi anh kể tiếp:
- Thưa Cha! Con là người có đạo, nhưng con đã sống bê tha và trở thành kẻ cướp của giết người, giờ đây con đáng bị người đời trừng trị, xin cha cho con biết người thanh niên đi cùng cha là ai, vì con thấy dung mạo của anh ta rất khác thường, hiền lành nhưng uy nghi làm con sợ. Sững lại ít giây, vị mục tử liền trả lời:
- Chàng thanh niên đó là Thiên Thần Bản Mệnh. Người tử tù nghe thế liền khóc và xin vị mục tử cho anh xưng tội và chịu các phép sau cùng.
Lạy Chúa! Xin cho con luôn biết kính trọng, yêu mến và cậy trông vào sự che chở của các Thiên Thần Bản Mệnh là những người bạn mà Chúa đã quan phòng ban tặng cho con trên bước đường về quê trời. Xin giúp con luôn biết lắng nghe những lời nhắc nhở của các ngài qua tiếng nói lương tâm, để nhờ ơn Chúa giúp và sự đồng hành của các Thiên Thần Bản Mệnh mà con luôn sống trong bình an và sống đẹp lòng Chúa bây giờ và mãi mãi.Amen
“Anh em hãy coi chừng, chớ khinh một ai trong những kẻ bé mọn này; quả thật, Thầy nói cho anh em biết: các thiên thần của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.” (Mt 18,10)
Theo thống kê của bộ Lao động và Thương binh Xã hội năm 2006 trong cả nước có gần 1 triệu trẻ em phải lao động. Riêng tại thành phố Hồ Chí Minh năm 2012 đã có hơn 300.000 trẻ em cùng cha mẹ hoặc tự mình đến đây kiếm sống, trong đó gần một nửa làm việc trong những điều kiện độc hại và thậm chí bị ngược đãi. Tất nhiên đại đa số chúng không thể cắp sách đến trường. Ngoài ra còn phải kể biết bao trẻ em bị bạo hành, lạm dụng tình dục, và mỗi năm hàng triệu thai nhi bị giết hại! Về thái độ phải có đối với trẻ em, Chúa Giêsu nói: “Chớ coi thường những kẻ bé mọn này” bởi vì họ được Thiên Chúa coi trọng. Thế nên coi thường, ngược đãi trẻ em chính là xúc phạm đến Ngài cách nặng nề vậy!
Có những việc tưởng chừng là đương nhiên nhưng lại là “coi thường trẻ nhỏ” cách nghiêm trọng đến không ngờ: bận bịu trong việc mưu sinh để rồi quên sót bổn phận giáo dục con cái; hoặc lo cho con cái ăn học nhưng chỉ nhắm đến mảng kiến thức kỹ năng nghề nghiệp mà quên đi việc giáo dục nhân cách cho chúng.
(st)
ladieubongg
member
REF: 640226
10/02/2012
Mỗi ngày ta chọn một niềm vui
Chia sẻ cho nhau những ngọt bùi
Và nhắc nhở nhau rằng cuộc sống
Chỉ là giấc mộng, tựa con thoi
Mỗi ngày ta chọn một điều thôi
Giữa những bon chen của cuộc đời
Giữa những so đo từng tiếng nói
Nụ cười ta chọn nở trên môi
Mỗi ngày ta chọn một con đường
Dẫu ít ai qua, dẫu dặm trường
Lối hẹp - người chê sao dại thế?
Không màng - ta chọn với tình thương
Lạy Chúa
Hôm nay con chọn một điều này
Là chọn tình yêu Chúa đắm say
Là chọn chân tình, lòng bác ái
Với người con gặp gỡ hôm nay
LDB
laoton
member
REF: 640234
10/02/2012
Chọn Gì Đây
Một ngày ta chọn một niềm vui
Quấn quýt con thơ rộn tiếng cười
Ngắm em trang điểm bên bàn phấn
Nâng nhánh hoa hồng đang thắm tươi
Một ngày chỉ chọn một điều thôi
Không gieo than oán với cuột đời
Say đắm hồn trôi cùng cung nhạc
Lan tỏa tình thương người với người
BrianNguyen
OB khỏe không! Dạo này thấy O có vẻ chăm tu nhỉ - chắc là thanh thảng phơi phới lắm phải hôn ...
ladieubongg
member
REF: 640304
10/03/2012
LH ơi, O vẫn bình thường.
‘Cũng chẳng giàu mà cũng chẳng sang
chẳng gầy chẳng béo chỉ làng nhàng’
Thấy L hạnh phúc, đàn hát tưng bừng và.....phát tướng như rứa khiến O vui lắm! hihi….
laoton
member
REF: 640327
10/03/2012
O vui la tot roi - vay L se tiep tuc lang thang quay qzoa Khi nao co nha hung thi theo L tim mot goc pho nguoi dan nguoi hat minh tam su ha hjhj
ladieubongg
member
REF: 640350
10/04/2012
«Người Công Giáo yêu chuộng hòa bình, nhưng người Công Giáo không yêu chuộng hòa bình cách thơ ngây.
Hòa bình phải được xây dựng trên nền tảng chân lý, công bằng, tự do và bác ái».
(Đức Cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận)
1langtusay
member
REF: 640380
10/04/2012
"Bỏ Ngài con biết theo ai?"
Hay là đừng bỏ... để Say khỏi sầu
hehe... phẻ hong nường Pông ới ơi... Bộ tính theo chồng dzìa xứ lạ hả? Sao rào trước đón sau dzị?
Mệt quá xá nhưng cũng thụt dzô thăm nường Pông chút nè, để hong thôi mai mốt... hết còn gặp nhau... hìhì...
-lts
ladieubongg
member
REF: 640385
10/04/2012
"Bỏ Ngài con biết theo ai?"
Hay là đừng bỏ... để Say khỏi sầu
Theo Ngài dẫu lắm thương đau
Dẫu đường nhỏ hẹp với bao gập gềnh
Nhưng luôn có Chúa đồng hành
Pông nay nhất quyết, huynh Say chớ sầu!
Mỗi lần có bạn của ‘những ngày xưa thân ái’ ghé thăm là mỗi lần vui hết biết!
Xỉn Huynh ơi, nường pông lúc nào cũng phẻ phắn & xinh xắn hihi
Xỉn Huynh cũng vậy nhé, lâu lâu nhớ ghé.
Đừng quá bận ôm chai mà bye bye luôn là buồn lắm!