phaphanh
member
ID 34237
12/21/2007
|
Làm vua bảy ngày
Chào mọi người!hihihi.......
A Dục là vị vua nổi tiếng,một phật tử thuần thành.Vua rất tin tưởng phật giáo nhưng Thường Tu người em vua,không những không tin mà c̣n hủy báng Tam Bảo.A Dục thường khuyên răn em nhưng Thường tu rất cố chấp,vua không biết phải xử trí và chuyển hoá em bằng cách nào.Một hôm,vua A Dục gọi một vị đại thần vào cung.Sau khi nghe vua dặn ḍ cặn kẽ,vị đại thần vâng chỉ thi hành
Ngày nọ,lúc trời chạng vạng tối,vua A Dục đang tắm th́ vị đại thần cùng Thường Tu bước vào nội cung.Thấy vua vắng mặt mà vương măo cùng long bào th́ bày ngay đấy, đại thần bèn nói với Thường Tu rằng:”Thân vương!Tướng mạo của ngài và đại vương thật giống nhau,nếu ngài khoác long bào vào thế nào cũng có người lầm tưởng ngài là vua A Dục”
Thường Tu biết làm việc ấy là phạm pháp nhưng tâm hiếu kỳ thúc đẩy, ông bèn mặc long bào và đội vương măo lên. Đúng ngay lúc ấy A Dục bước ra,thấy thế nổi giận,mắng Thường Tu rằng:”Ngươi thật to gan,dám mặc áo măo của ta,có phải ngươi muốn làm phản không?”Chứng cứ đă rành rành.Thường Tu không chối chạy vào đâu được!Vua A Dục hạ lệnh:” Đem hắn ra ngoài chém đầu”
Vị thần vội vàng chạy đến can gián:” Đại vương!Thường Tu là em vua,không phải là người ngoài,hơn nữa đây là lần đầu tiên xúc phạm,xin đại vương tha tội!”Vua A Dục nh́n nét mặt ủ dột của Thường tu,rồi độc nhiên hỏi:”ta hỏi thật,ngươi thích làm vua phải không?”
Tuy rất thích,nhưng thần không dám vọng tưởng.
Thường tu lí nhí trả lời.
-Làm vua th́ vui sướng ở chổ nào?
Thường Tu đă lấy lại b́nh tỉnh,trả lời rằng:”Vua là người được tôn trọng nhất nước,những khoái lạc vua hưởng kể ra không hết,những diễm phúc vua có th́ vô tận…như thế không phải vui sướng là ǵ?
-Được!Ngươi muốn làm vua th́ ta nhường ngôi cho ngươi bảy ngày,măn kỳ hạn ấy,ngươi sẽ bị xử tử.
Thường Tu rất sợ chết,mỗi ngày làm vua thêm mỗi bất an.Không những ông không hưởng thụ được ǵ mà c̣n lo âu đến nổi h́nh dung tiều tụy.Bảy ngày trôi qua,A Dục lên ngôi báu trở lại,trước văn vơ bá quan,vua hỏi Thường Tu rằng:”Ngươi làm vua bảy ngày,hẳn là đă hưởng thụ rất nhiều dục lạc?”
-Thường Tu cúi đầu trả lời:”Bảy ngày vừa qua thật sự đệ không nghe,không thấy ǵ hết,chỉ nghĩ đến án tử nói chi tới chuyện hưởng thụ..”
A Dục hết sức vui ḷng,thyết giảng giáo pháp liên quan tới đau khổ và nhân sinh,nhất là vấn đề sinh tử khiến Thường Tu cảm động rơi lệ….
Qua câu chuyện ta có cảm nghĩ:
Quyền lực, địa vị và danh vọng là mơ ước,khát khao của nhiều người.Chinh phục được đỉnh cao danh vọng đă cực kỳ khó nhưng giữ vững và sống an lành và hạnh phúc trên ngôi cao ấy lại càng khó hơn.Những ai đă từng chinh phạt ngược xuôi,bước lên thềm vinh quang đều trải nghiệm đều này. Ấy thế mà người đời khi nh́n vào những thành công, ít người thấu hiểu cái giá mà họ phải trả,có khi phải bằng máu và nước mắt.
Ở địa vị càng cao,công việc càng nhiều và trách nhiệm càng lớn, đâu phải là lên đó rồi ngồi yên mà hưởng thụ,tất cả những nhà lănh đạo dù lớn hay nhỏ. Đó là chưa kể đến lúc bước lên đỉnh điểm công danh,tạo dựng được cơ ngiệp vẻ vang th́ tuổi đời đă ngả sang xế chiều hoặc gần hoàng hôn của cuộc đời.Thường Tu chỉ làm vua nhưng chỉ nghĩ đến sanh tử nên tắt ngấm mọi dục vọng,chẳng tâm tư lợi.
chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ và một năm mới an khang thịnh vượng!hihihihi......
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|