Mời Cả Nhà đọc những câu truyện ngắn ở phần góp ý, xin cám ơn.
--
Những giọt nước mắt sáng nay ..
Sáng nay nhâm nhi ly cà phê buổi sáng mắt thì dán vào 1 tờ báo cũ
tìm tòi những gì thích đọc ..
Bắt gặp bài viết cảm động thương tâm sau đây
tôi chọn cái tựa Nursing Home để đọc là bởi
tôi đã vào Nursing Home thăm người Mẹ của chị bạn
và chứng kiến nhiều sự việc đáng thương của những cụ già
đáng ra là được những người con chăm sóc quan tâm
Nhưng vì muôn vàn lý do bận rộn ..
một số các cụ tự chọn vào đó ở một số còn lại các người con đem vào đó
Đọc xong câu truyện, nó có thật hay là hư cấu
nó đã làm tôi khóc thật nhiều sáng nay
Mẹ già như chuối chín cây
gió lay mẹ rụng, con ... rồi sẽ mồ côi
Khi con như mầm non mới lú
Mẹ là người luôn bên cạnh chăm lo
từng bước đi từng bước vấp ngã Mẹ luôn đưa cánh tay dìu dắt
khi con đau ốm rên la Mẹ là người ôm ấp vỗ về ban cho con từng hơi ấm
từng giọt sữa từ tình Mẫu Tử bao la
Nuôi con đến khi con khôn lớn
khi con không còn cần đến Mẹ vì lo sợ Mẹ sẽ là gánh nặng
ngăn cản bước vượt tiến tương lai của con ..
Người đàn bà đến bên cửa sổ ghé mắt nhìn ra ngoài trời. Qua lớp mưa mù dầy đặc trắng xoá ngoài kia bà chẳng nhìn thấy được gì ngoài những tia chớp xé toạt không gian kèm theo hàng loạt tiếng sấm như long lỡ đất trời. Thời tiết chiều nay quá xấu, xấu hơn người ta đã dự đoán và xấu hơn sự suy nghĩ của Quang, đứa con trai lớn của bà. Đã mấy tháng rồi nó mới có dịp bay về thăm bà vậy mà hôm nay trời lại mưa bão quá chừng! Trước khi lên máy bay nó còn gọi báo cho bà biết:
- Bên đây thời tiết đẹp lắm má! Mong rằng khi con bay sang đến Cali thì trời quang mây tạnh, con sẽ chở má đi ăn và ở chơi với má đến tối mới về lại khách sạn.
Bà biết Quang đã đặt mua vé máy bay hơn hai tuần trước nên chuyện mưa bão hoàn toàn là do "ý trời". Hôm Quang gọi điện thoại báo tin sẽ sang thăm và ở chơi gần một tuần lễ, bà thật vui mừng và không tin vào tai mình, nhưng vẫn thấy lo lo trong lòng nên đã hỏi lại:
- Lần này con qua thăm má lâu vậy mà sao lại đi có một mình vậy con?
Quang hiểu ý má nên nói ngay để bà yên tâm:
- Hè này ba má vợ con từ Việt Nam sang thăm và ở chơi với tụi con trong vòng ba tháng. Họ đã ở nhà con được sáu tuần rồi, giờ đây muốn đi thăm bà con ở những tiểu bang khác. Nhân tiện mấy đứa nhỏ được nghỉ hè nên vợ con sẽ dắt chúng đi chơi cùng ông bà Ngoại. Con nghĩ đây là dịp hay nhất để sang "hủ hỉ" với má ít hôm để má đỡ buồn!
Bà có tất cả ba người con. Quang là anh cả và cũng là đứa quan tâm đến bà nhất nhưng ông trời cũng khá trớ trêu nên hai mẹ con gần như lúc nào cũng sống xa nhau. Hồi nó mới 13 tuổi đã phải theo ba xuống tàu vượt biên. Gần mười năm sau hai má con mới gặp lại thì nó đã trưởng thành và thường xuyên phải đi công tác xa nhà hai người cũng ít có dịp sống cạnh nhau. Nó là đứa vất vả với gia đình nhiều nhất và cũng là đứa có hiếu nhất trong mấy anh em. Ngay từ những ngày mới đặt chân lên nước Mỹ nó đã đi bỏ báo, chạy bàn làm đủ thứ việc để kiếm tiền phụ giúp ba lo cho má và hai em còn kẹt ở lại Việt Nam. Rồi đến khi xong lớp mười hai thay vì vào Đại Học thì nó lại quyết định theo khóa đào tạo chuyên viên kỷ thuật hai năm để sớm ra trường kiếm việc làm phụ giúp ba bảo lãnh một nữa gia đình sang Mỹ đoàn tụ. Phải chờ đến khi nhà cửa đã ổn định, các em đã vào đại học hết nó mới chịu quay lại trường để lấy bằng Kỷ Sư Xây Dựng.
Hai đứa em nó thì may mắn hơn thằng anh rất nhiều vì không phải nếm mùi "vượt biên" và lúc nào cũng có mẹ bên cạnh chăm sóc. Có lẻ chính vì thế mà tụi nó không có những đức tính chịu thương, chịu khó như anh của chúng. Con gái lớn của bà sau khi xong trung học thì vào Y Khoa rồi tốt nghiệp Bác Sĩ một cách khá dễ dàng, nó ra trường hai năm sau thì kết hôn với anh chàng Mỹ trắng lớn hơn vài tuổi và cùng học chuyên ngành Giải Phẩu. Cuộc sống của hai vợ chồng nó cũng khá hạnh phúc. Bà mừng cho con gái của mình.
Riêng thằng Út sau khi xong Đại Học ngành Tài Chính đã về đầu quân cho một hãng xe hơi khá nổi tiếng trong vùng. Làm được vài năm thì nó kết hôn với một cô Việt Nam vốn thuộc dòng danh gia quý tộc từ trước năm 1975 tại Sàigòn. Vợ chồng nó cũng khá đầm ấm. Bà cũng mừng cho thằng Út của mình.
Tuy nhiên, điều lo lắng nhất của vợ chồng bà là Quang đã ngoài ba mươi tuổi mà vẫn chưa chịu cưới vợ. Thấy ba má cứ hối thúc chuyện vợ con thì nó bảo:
- Má ơi! Mấy cô Việt Nam lớn lên bên này nhìn cao lắm con với không tới nổi đâu, còn mấy nàng người Mỹ thì lại không phù hợp với tính cách của con. Chắc ba má còn lâu lắm mới có "cháu Nội đích tôn" để ẩm bồng!
Ấy vậy mà chỉ vài năm sau đó khi nhà máy chuyển sang làm việc ở Florida thì Quang tình cờ quen với một cô du học sinh Việt Nam mới ra trường và đang đến hãng nó xin việc. Hai đứa quen nhau, yêu nhau và tiến đến hôn nhân như là một duyên phận được sắp xếp từ kiếp nào! Bà cũng mừng cho tụi nó quá!
Có thể nói đây là khoảng thời gian viên mãn nhất của gia đình bà khi con cái đã lớn, đều thành đạt và có cuộc sống khá ổn định. Sau những chia cắt, mất mát, hy sinh giờ đây vợ chồng bà đã có thể mỉm cười khi thấy thành quả của mình gieo trồng bấy lâu nay đã sinh quả ngọt.
*
hatlinhh
member
REF: 710163
07/25/2016
*
Nhưng rồi tai ương hoạn nạn bỗng đổ xuống cho gia đình bà một cách bất thình lình! Mười năm trước chồng bà được phát hiện có khối u trong trong não. Bệnh trạng của ông biến chuyển quá nhanh và ông đã ra đi chỉ trong vòng vài tháng sau đó. Ông mất quá bất ngờ khiến cho bà thật sự bị hụt hẩng, biết bao dự tính mà hai vợ chồng bà đã phát thảo cho tuổi già của hai người đành phải bỏ dở dang. Năm đó bà mới 62, vẫn còn đi làm part-time nhưng vì tinh thần và sức khỏe quá suy sụp nên các con đã khuyên thôi má hãy về hưu sớm đi, tụi con đủ khả năng lo cho má mà. Bà cũng không thể nào làm khác hơn vì thấy sức khỏe của mình ngày càng xuống dốc trầm trọng!
Khi chồng mất rồi bà mới cảm nhận hết nổi trơ trọi trên đời. Bốn mươi hai năm cùng sánh bước bên nhau, tuy có một khoảng thời gian chia cắt nhưng họ vẫn luôn tin tưởng sẽ có ngày trùng phùng. Giờ đây chỉ còn lại một mình bà lủi thủi ra vào trong căn nhà trống, bà bắt đầu thấy sợ bóng đêm, sợ một mình, sợ ngày dài và sợ cả đêm thâu. Bác sĩ cho biết bà đang bị trầm cảm nặng, trước mắt cần phải thay đổi môi trường sống thì mới mong thuyên giảm.
Ba đứa con họp lại bàn với nhau sẽ đưa má về ở với ai? Trước tiên vợ chồng Quang có mời bà sang ở với tụi nó, bà cũng muốn lắm nhưng ngặt một nổi nó cứ đi công tác xa nhà luôn nên bà ở lại Cali vẫn hay hơn. Dẫu sao bên này bà vẫn còn hai đứa con và đám cháu Nội, Ngoại. Nhưng giữa đứa con gái và thằng Út bà sẽ chọn ai? Nhất định bà không muốn sẽ trở thành người-nước-ngoài khi sống trong gia đình của con gái mình, tụi nó nói toàn tiếng Mỹ, làm sao bà có thể hoà nhập được. Cuối cùng bà quyết định về ở với thằng Út, vợ nó đang mang bầu đứa thứ hai bà nghĩ mình sẽ có thể "hụ hợ" chúng trông chừng đám cháu Nội sau này.
Nghĩ như thế nên bà quyết định bán căn nhà bốn phòng ngủ của mình để đưa tiền cho thằng Út mượn-vốn-làm-ăn. Với số tiền của bà cộng thêm tiền của ba má vợ, tiền vay ngân hàng và tiền dành dụm của hai vợ chồng nó bấy lâu nay cũng tạm đủ cho thằng Út "ra riêng" mở một đại lý bán xe khá khang trang. Đồng thời từ ngôi nhà nhỏ ba phòng ngủ hai vợ chồng nó đã mua một căn nhà trên núi thật tráng lệ.
Lúc còn sống trong căn nhà nhỏ mỗi ngày bà còn thấy thằng Út, nhưng từ khi dọn sang nhà mới bà hầu như không thấy mặt con mình đâu nữa cả. Nó đang bơi trong cả núi công việc nên làm sao có thời gian dành cho bà! Thêm vào đó căn nhà rộng lớn thênh thang quá, nó dường như kéo tình mẹ con của bà ngày càng xa thêm. Khi thằng Út đi làm về thì bà đã an giấc, vào buổi sáng lúc bà đang lui cui lo điểm tâm sáng cho cả nhà thì nó từ trên lầu đi xuống tai vẫn áp vào cái điện thoại, nó đưa tay vẫy vẫy như chào bà rồi đi thẳng vào garage lấy xe đến chỗ làm.
Chỉ vào dịp cuối tuần thì thằng Út mới nghỉ trọn vẹn ở nhà vào ngày Chúa Nhật. Đây là lúc nó dành thời gian cho vợ con của nó! Thường gia đình nó hay đi chơi cả ngày, khi về đến nhà thì vợ chồng con cái kéo nhau lên lầu, sau khi hỏi thăm bà vài câu xã giao lấy lệ. Mùa hè gia đình nó đi chơi xa có khi một hay hai tuần mới về. Bà ở nhà bơ vơ, buồn tủi, đơn độc. Lúc đó bà chỉ biết khóc thầm một mình với mây trời, hoa lá và chim chóc trong vườn.
Còn đứa con gái của bà thì cũng không khá hơn em nó chút nào. Từ ngày bà dọn về sống với thằng Út nó chỉ ghé thăm bà "năm khi, mười họa" lấy cớ bây giờ má ở xa quá và cao quá con phải lái xe cả tiếng đồng hồ mới đến nơi. Nó luôn than thở rằng lúc này con phải vừa đi dạy, vừa làm việc trong bệnh viện nên bận lắm má à! Bà chỉ biết cười buồn mà chẳng nói được lời nào!
Khoảng thời gian này niềm vui hiếm hoi nhất của bà là mỗi lần Quang về thăm. Đó là dịp duy nhất mà gia đình cùng sum họp bên nhau. Trong một lần cả nhà đang quây quần bên bàn ăn thì bà buông đũa nhìn từng đứa con của mình rồi chậm rãi nói:
- Má xin các con hãy giúp má thực hiện ước nguyện cuối cùng của đời mình.
Mọi người bỗng im lặng và đổ dồn ánh mắt về phía bà. Quang hỏi bà với giọng khá ôn tồn:
- Chuyện gì vậy má. Má hãy nói cho mấy anh em tụi con biết ngay đi.
Bà cười buồn và chậm rãi nói:
- Má muốn vào Nursing Home ở con à! Má nghĩ trong đó sẽ tốt cho má và tốt cho cả … các con nữa. Từ nay các con không phải lo lắng nhiều cho má như trước!
Quang im lặng suy nghĩ vài giây rồi ngẩng lên nhìn hai đứa em. Chúng nó đang cuối mặt lẫn tránh ánh mắt của anh. Quang đã hiểu ra tất cả rồi và bằng giọng khá điềm tĩnh, anh nói:
- Ngày mai chúng con sẽ chở má đi chọn Viện Dưỡng Lão. Nếu má thấy ưng ý cái nào nhất thì tụi con sẽ thu xếp cho má vào ở ngay trước khi gia đình con về lại Florida. Con hứa trong thời gian tới sẽ bay qua thăm má thường xuyên hơn.
Sáng hôm sau thằng Út lấy cớ có hẹn với khách hàng và cô con gái của bà bảo phải trực bệnh viện nên cả hai không thể đi cùng. Chỉ có vợ chồng Quang dẫn bà đi chọn Nursing Home. Mặc cho Quang nài nỉ khuyên bà hãy chọn một nơi "cao cấp" chút để ở nhưng bà nhất định từ chối. Cuối cùng bà đã vào sống trong Viện Dưỡng Lão này vì thấy không khí và cách phục vụ của mọi người khá chu đáo, thân thiện. Nhưng điều quan trọng nhất khiến bà đưa ra quyết định này là vì nó nằm ở khoảng giữa và không xa nhà của hai đứa con là bao, cũng tiện đường cho tụi nó có đi đâu thì dễ dàng tấp vô thăm bà.
Những suy tính của bà tưởng sẽ khả thi nhưng suốt thời gian hơn ba năm bà sống trong Viện Dưỡng Lão cho đến nay thằng Út chỉ đến thăm bà đếm chưa đủ trên mười đầu ngón tay. Lý do nó đưa ra chính đáng quá mà, má ơi dạo này con mới mở thêm một cái chi nhánh bán xe nữa ở tiểu bang khác nên phải bay đi bay về như con thoi. Mỗi lần nó đến thăm bà chừng độ nữa tiếng là tối đa nhưng nó nói chuyện với bà thì ít mà nói với cái điện thoại của nó thì nhiều. Bà đâm ra mang mặc cảm làm phiền nó, nên có lần bà đã bảo:
- Chừng nào con có thời gian rãnh rỗi thì thu xếp vô thăm má. Má ở trong này cũng tốt lắm, các Bác Sĩ, Y Tá và nhân viên đều rất tận tình, chu đáo. Con cứ yên tâm mà lo công việc của mình.
Thế là sau này nó chỉ nhắn tin "thăm" bà trên điện thoại là chủ yếu. Vậy cũng tốt cho nó và cả cho bà. Bà khỏi phải mong ngóng và chờ đợi những lần nó đến thăm và nếu vì lý do gì đó nó không đến được thì bà sẽ không phải buồn suốt mấy ngày liền. Thêm một điều nữa là từ ngày dọn vào đây sống bà không hề thấy bóng dáng của con dâu và ba đứa cháu Nội đâu cả. Bà nhớ ba đứa cháu của mình nhiều lắm vì bà cũng đã từng gần gũi, chăm sóc chúng suốt năm năm trời rồi còn gì. Sau này bà mới biết rằng hai vợ chồng thằng Út không muốn dẫn con vô đây thăm bà Nội vì sợ môi trường sống của người già sẽ dễ lây bệnh cho tụi nhỏ!!!
Con gái của bà thì cũng không hơn gì em nó. Lúc trước nó hay tạt vô thăm bà trên đường đi làm về nhưng cũng chỉ là vài tháng một lần, mà lần nào nó cũng đều than rằng lúc này con bận dữ lắm vì sắp tới Mark và Ben sẽ vào Đại Học, tụi con đang cật lực kiếm tiền để chuẩn bị cho hai anh em nó vào Harvard hay Yale. Tính sơ sơ chi phí của hai đứa sau bốn năm cũng cỡ nữa triệu đô la là ít. Đây cũng là một lý do chính đáng nó đưa ra khi không thể vào thăm bà thường-xuyên-như-trước. Bà chỉ nuốt nước mắt vào lòng. Nhớ mới ngày nào lúc ba mẹ con còn ở lại Việt Nam, khi chồng và con trai còn ở đảo, mỗi ngày bà phải đi buôn bán nên thường gửi con cho hàng xóm ngó chừng dùm. Chiều nào về tới nhà cũng thấy hai chị em nó mếu máo đứng chờ; hôm nào bà nghỉ bán thì tụi nó mừng lắm, xúm xích bên má không rời nữa bước. Giờ đây mọi việc đã khác xưa rồi! Các con nay đã lớn. Bà thì đã già. Tụi nó cần gì ở bà nữa chứ?!
Càng nghĩ bà càng thương cho thằng Quang. Cứ mỗi buổi chiều sau khi ra khỏi hãng là nó gọi nói chuyện với bà suốt đoạn đường lái xe về nhà. Rồi thì cách vài tháng là nó bay sang thăm bà một lần, nếu là dịp lễ thì nó đi với vợ con, thường thì nó bay sang một mình ở chơi với bà từ chiều Thứ Sáu đến chiều Chúa Nhật thì về, để sáng thứ hai đi làm sớm. Hai mẹ con tuy xa nhưng cũng thật gần. Nó là niềm an ủi duy nhất mà bà có được ở tuồi gần đất xa trời này.
*
hatlinhh
member
REF: 710164
07/25/2016
*
Vào sống trong Viện Dưỡng Lão lâu ngày bà càng thấy thương cho những người đồng cảnh ngộ như mình. Cho dù họ là Trắng, Đen, Vàng hay… "pha trộn" thì họ và bà cũng đều có chung một nổi buồn của tuổi già như nhau. Ở trong này mỗi khi ai đó có con cái sắp sửa vô thăm là dễ biết lắm. Họ sẽ chộn rộn chàng ràng suốt từ mấy hôm trước. Họ nói năng huyên thuyên, cười đùa luôn miệng. Đó là dịp cho họ lôi những bộ cánh lâu ngày được cất kỷ trong tủ ra mặc thử, đi tới đi lui ngắm nhìn mình trong gương, như sắp chuẩn bị đi dự giải Oscar. Thiết nghĩ vào thời điểm 50 hay 60 năm trước thì buổi hẹn hò đầu tiên của họ chắc cũng chỉ hân hoan và hạnh phúc đến thế là cùng!
Có lần một bà Mỹ Trắng sống cạnh phòng bà sang khoe rằng ngày mai con trai của bà ấy sẽ đến thăm và chở đi xem phim vì là Sinh Nhật 80 tuổi của bà. Nhiều người đã đến chúc mừng cho bà mẹ hạnh phúc này. Tới ngày hẹn, bà mẹ đó đã dậy thật sớm, ngồi trang điểm hàng giờ thật cẩn thận trước gương và thay bộ đầm mới nhất chưa một lần mặc qua rồi chờ con trai đến đón. Thời gian chậm rãi trôi qua một giờ, hai giờ… cho đến bốn, năm giờ đồng hồ sau bà vẫn không thấy bóng dáng con mình đâu cả. Bà sốt ruột gọi cho nó nhưng điện thoại đã tắt mất rồi!!! Cuối cùng, một nhân viên của Nursing Home với vẻ mặt đầy ái ngại đã mang đến trao cho bà một bó hoa thật lớn, thật đẹp và một tấm thiệp với biết bao lời lẽ thật hoa mỹ. Lý do con bà không đến được vì có công việc đột xuất vào giờ chót và anh ta hứa sẽ đến thăm mẹ vào một-dịp-khác.
Bà mẹ đáng thương kia đã ôm bó hoa và chết lặng trong lòng. Không ai dám bước đến để an ủi bà một lời nào cả. Bà lẳng lặng ôm bó hoa vô phòng mình, lẳng lặng đặt nó lên giường và sáng hôm sau bà đã lẳng lặng ra đi với chiếc áo đầm mới tinh còn mặc trên người.
Người mẹ tội nghiệp kia cũng mang một chứng bệnh tim như bà, cũng có một đứa con bận rộn như hai đứa con của bà. Tuy nhiên, sức chịu đựng của bà xem chừng tốt hơn người mẹ kia vì con gái và thằng Út cũng đã từng thất hứa với bà khá nhiều lần!!! Cũng từ sau cái chết của bà-hàng-xóm mọi người đã cảnh báo với nhau rằng không được tin bất kỳ lời hứa hão nào cả, dù cho đó là lời hứa của núm ruột mà mình đã đẻ ra!
*
hatlinhh
member
REF: 710165
07/25/2016
*
Mải lo suy nghĩ miên man mà bà quên khuấy rằng mưa ngoài trời đã tạnh từ bao giờ. Ngó nhìn đồng hồ. Ôi chao trễ quá rồi! Quang có nói khoảng ba giờ máy bay sẽ đáp xuống, con đi hành lý rất gọn nhẹ nên sẽ ra mướn xe liền; chắc trễ lắm là năm giờ con sẽ đến chỗ của má. Bây giờ đã gần tám giờ tối rồi nhưng vì mùa hè nên trời vẫn còn sáng, bà nghĩ chuyến bay của con mình chắc đã tạm hoãn ở đâu đó và có lẽ nó cũng sắp đến rồi. Bà nhìn ra cửa sổ lần nữa, những tia nắng yếu ớt bắt đầu chiếu xuyên qua các đám mây đen còn lãng đãng trên cao. Từng mảng bầu trời trong xanh dần xuất hiện sau gần một ngày lẫn trốn biệt tăm.
Trong niềm vui mừng khôn tả bà lục trong ngăn kéo lấy thỏi son đã lâu ngày không dùng tới, bà cầm nó lên định tô phớt hồng đôi môi của mình thì mắt bà bỗng vô tình dừng lại ở cái TV đang treo trên tường. Tiếng cô xướng ngôn viên đang thông báo trong mục Breaking News cho hay chiếc máy bay mang số 707 của hãng hàng không XXX đến từ Florida đã gặp tai nạn khi đáp xuống đường băng tại phi trường Los Angeles vào lúc 3:10pm chiều hôm nay do thời tiết quá xấu. Một nhân viên của phi hành đoàn và vài hành khách đã bị thương nặng, những nạn nhân đã được đưa vào bệnh viện hiện trong tình trạng khá nguy kịch. Mọi chi tiết sẽ được thông báo sau.
Thỏi son trong tay bà rơi ngay xuống đất. Bà thấy như mọi thứ đều tối sầm lại. Ngay khi lúc đó bà nghe ngực mình đau khủng khiếp như không còn đủ hơi sức để thở. Bà cũng không còn kiểm soát được tứ chi của mình nữa nên đành để nó đổ quỵ xuống sàn nhà. Trong giây phút giữa đôi bờ sanh tử bà bỗng nghe tiếng con trai của mình gào lên thản thốt: "Má ơi! Con đây nè má!" Bà cố nhướng mắt lên nhìn gương mặt thân yêu của con mình lần sau cuối, mỉm môi cười đầy mãn nguyện với nó, rồi thanh thản từ từ khép mắt lại.
Một chiều mưa bão trong Nursing Home có một người mẹ đã vĩnh viễn ra đi và có một đứa con đã vĩnh viễn mất mẹ!
Chuyện bình thường cũng như bao chuyện bình thường khác đã xảy ra trên thế gian! Người ta đến cuộc đời này với những hạnh phúc, những khổ đau rất riêng và cũng rất chung để rồi lần lượt ra đi sớm hay muộn, trước hay sau … không trừ một ai!
Kiếp người vốn dĩ chỉ là duyên hợp. Chỉ là vô thường!
Nguyễn Bích Thủy
jdnguyen2016
member
REF: 710180
07/25/2016
tính quăng pháo
chợt thấy xa xa Mẹ đứng nhìn
thôi chạy
hatlinhh
member
REF: 710202
07/26/2016
Thư gỬi Mẹ ..
Mẹ ơi ! Con nghĩ Chúa đã quá quan phòng, Ngài đã cho con trong cuộc đời này,
ban cho con vô số quà tặng, và đối với con,
quà tặng qúy giá nhất là được làm con của Mẹ
Mẹ là quà tặng quý giá nhất không phải vì mẹ là một vị thánh hay
là một vĩ nhân, mà chỉ đơn giản vì Mẹ là Mẹ của con.
Mẹ đã hy sinh cho chúng con quá nhiều, tuổi thanh xuân,
sức khoẻ .. Có lẽ cả cuộc đời.
Mẹ là người con yêu thương và biết ơn suốt cuộc đời.
Những kỷ niệm về mẹ luôn đầy ấp trong tâm trí con
Từ những lời ngọt ngào, ấm ám, từ những trách mắng khi con làm sai việc gì đó.
Dạo Bố không có ở nhà, Mẹ và em T nắng mưa buôn bán tảo tần lo cho cuộc sống
hằng ngày của gia đình để con vẫn còn được cắp sách đến trường.
17, 18 tuổi, cái mộng ước đầu đời duy nhất của con lúc bấy giờ là
thoát khỏi ra một nơi mà con nghĩ là mình không có cơ hội để vươn lên.
Con biết Mẹ đã lo lắng và cầu nguyện cho con rất nhiều, đứa con gái bướng bỉnh,
không biết (hay chưa biết) sợ là gì.
Và rồi con đã đến nơi bình an, được sự bảo bọc, che chở của hai bác và
các anh chị, con đã bắt đầu một cuộc đời mới với nhiều hứa hẹn.
Lần lượt anh T, H, T và Kh cũng qua được và cuối cùng Bố Mẹ,
K.A, N, cả nhà được đoàn tụ, những năm tháng đó thật là hạnh phúc.
Với cuộc sống bận rộn, nhiều đòi hỏi, bon chen ..
anh em chúng con cũng vậy, không thoát ra khỏi cái vòng lẩn quẩn đó.
Chúng con xin lỗi Mẹ vì đã không để ý và lo cho Mẹ chu đáo hơn.
Bệnh của mẹ mỗi ngày một nặng, anh em chúng con đành phải đưa Mẹ
vào viện dưỡng lão, và hôm nay Chúa đã chấp nhận và đưa Mẹ về với Ngài.
Nhìn Mẹ nằm trên giường bệnh, chúng con rất đau lòng
mà không biết phải làm sao ... Cám ơn mẹ vì Mẹ đã là Mẹ của con
và con xin lỗi vì những muôn phiền lầm lỗi con đã gây ra.
Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha
Mẹ ơi ! Con yêu Mẹ nhiều lắm !!!
PKL
--
Con HL cũng xin lỗi Bác Gái, những lúc con vui đùa bên Bác
nếu có những lời nói làm Bác không vui, mong Bác niệm tình thứ tha
Nguyện xin Chúa sớm đưa linh hồn Maria Vũ Thị Kim
sớm được về hưởng Nhan Thánh Chúa .
HL
aka47
member
REF: 710204
07/26/2016
đến rồi đi.
Xin thành thật chia buồn. Cầu chúc linh hồn vui sống mãi trong vòng tay yêu thương của Chúa.
ak47
thanhthien8
member
REF: 710248
07/28/2016
Cám ơn AK gửi lời chia buồn
và lời nguyện cầu cho linh hồn Maria Vu Thi Kim
Mến chúc AK luôn an vui khoẻ mạnh có sức
vác súng chỉa bắn đì đùng.
hatlinhh
member
REF: 710257
07/28/2016
Mời Cả Nhà cùng đọc tiếp những câu truyện ngắn sau đây
Đau khổ buồn vui khóc than lẩn lộn
lộn xộn nhất cũng là do con người chúng ta tạo ra, hihic.
--
Đáng Đời
Khu phố nọ mấy hôm nay thì thào chuyện về một người đàn ông bị vợ dùng dao chém vào mông phải đi viện khâu tám mũi. Tôi vốn không mấy quan tâm đến những chuyện ngồi lê đôi mách nhưng nghe nhiều người nói quá thành ra cũng biết được nội dung. Chuyện thật nghe mà cứ như bịa, tôi cứ tưởng nó chỉ xảy ra trên mặt báo, hay là ở đâu đó nơi đô thị ồn ã, không ngờ nó lại xảy ra ngay tại nơi tôi đang ở, nơi mang tiếng là phố nhưng nghèo nàn và xơ xác lắm nằm lọt thỏm giữa hai bên là núi đá cao ngất.
Câu chuyện tôi nghe về một cụ ông, năm nay chừng bảy mươi lăm tuổi. Cụ có đủ con cháu, dâu, rể, gia đình đề huề gia giáo. Cụ có một khu vườn khá đẹp, cây trái quanh năm tươi tốt, một căn nhà khang trang rộng rãi nhưng chỉ có cụ ông và cụ bà ở. Các con của cụ đã xây dựng gia đình và đều ra ở riêng. Một hôm cụ bảo với cụ bà là cần năm triệu đồng để mua lợn giống về nuôi, mua cây giống về trồng trong vườn. Cụ bà đồng ý đưa cho cụ ông cuốn sổ tiến kiện gần hai mươi triệu đồng do hai cụ tích cóp từ củ khoai, con gà, con lợn trong nhà và một phần của các con cháu cho nhưng không dùng đến đem đi gửi tiết kiệm.
Cụ ông rút toàn bộ số tiền về nhà.
Vài hôm sau cụ ông bỏ đi đâu không ai biết. Mọi người nháo nhác đi tìm nhưng không thấy. Chừng hơn một tuần sau, có người mách với cụ bà là đã gặp cụ ông cùng với một đứa cháu làm hộ chiếu đi du lịch sang tận thủ đo Bắc Kinh của Trung Quốc. Cụ bà kiểm tra lại thì không thấy trong nhà và trong họ có đứa cháu nào có hình dáng giống như được mô tả, cô gái tuổi chừng mười bảy, tóc nhuộm màu nâu đỏ, mạc đồ jeans, đi giày khủng bố. Cụ bà và gia đình tức tốc đi tìm theo lời kể lại. Thêm mấy ngày nữa trôi qua vẫn chưa ai gặp được cụ ông.
Không ai có thể biết chắc cụ ông đang ở đâu và đang đi về đâu. Có người còn gở miệng nói rằng hay là cụ ông đã bị đứa con gái kia thấy có tiền và giết chếtđể cướp. Ngày tháng vẫn trôi qua bình lặng, mọi người gần như đã quen với việc cụ ông mất tích thì đột ngột cụ ông trởi về. Cụ về lặng lẽ như lúc ra đi, có khác là số tiền gần hai mươi triệu sau bao năm tích cóp đã không còn nữa.
Nếu chỉ có thế chưa chắc đã xảy ra chuyện, đằng này cụ lại đem về cả một tập ảnh chụp cảnh cụ với đứa cháu khônghọ hàng kia thân mật với nhau ở những nơi họ đến bên nước bạn Trung Hoa. Cụ chẳng buồn giấu giếm, coi đó là kỳ công, là chiến tích. Cụ còn tuyên bố khi nào có tiền lại đi nữa. Cụ bà xót của thì ít mà tức giận thì nhiều, và rồi đã to tiếng với cụ ông. Cụ ông to tiếng lại. Hai bên không ai chịu nhường ai, cụ ông đã giơ tay tát vào má cụ bà. Cụ bà vớ được con dao chém về phía cụ ông. Cụ ông nhanh người đã tránh được phần mặt và vai nhưng phần mông đã chậm hơn nên bị lưỡi dao ăn vào. Mọi người vội đưa cụ ông đi bệnh viện và kết quả là bị khâu tám mũi.
Hôm ấy thấy các chị trong cơ quan bàn tán về chuyện cụ ông, tôi mới đế thêm vào mộtcâu:
- Các chị thấy thế nào?
Ý tôi muốn hỏi là về phương diện luật pháp khi cụ bà chém cụ ông như vậy thì liệu có bị truy cứu trách nhiệm hình sự về tội cố ý gây thương tích hay không. Nhưng câu trả lời tôi nhận được thật ngoài sức tưởng tượng:
- Đáng đời ông già, sắp xuống lỗ rồi mà còn...
Tác Giả: Nguyên Bình
hatlinhh
member
REF: 710373
08/02/2016
Sợ Vợ Lợi Hay Hại ?
Phàm ở đời, không nhất thiết người chồng nào cũng sợ vợ. Nhưng thôi, chúng ta chẳng nhắc đến bọn người vô lương tâm, chỉ nhìn vợ bằng nửa con mắt đó làm gì. Ta chỉ nói đến chúng ta thôi, những người chồng luôn luôn nhìn đắm đuối vợ mình bằng hai con mắt đầy đủ. Và hai con mắt đó lúc nào cũng ánh lên vẻ tha thiết biết lỗi khi vợ cật vấn bằng một giọng nanh nọc: "Sao, đi đâu mà giờ này anh mới vác mặt về?". Tất nhiên là ta biết ta đi đâu. Những người chồng đứng đắn như chúng ta thì chẳng bao giờ về trễ vì một lý do bậy bạ. Rõ ràng là ta đi họp về muộn.
Nhưng lẽ nào lại nói điều đó ra khi vợ mình đang giận. Nói ra, có nghĩa là ta thét vào mặt vợ: "Cô là kẻ chuyên nghi ngờ bậy bạ, không hề biết tí gì về công việc của tôi!". Ôi, lẽ nào ta lại nhẫn tâm đến như thế! Và nếu ta lỡ mồm nói ra, vợ ta cảm thấy bị mất mặt, nổi cơn lôi đình lên thì sao? Tai họa ai chịu? Thì còn ai nữa ngoài đôi tai sưng tấy lên vì bị véo của chúng ta, những người quen chịu trận. Vì vậy, lỡ rơi vào tình huống nan giải đó, tốt nhất là chúng ta im lặng ra vẻ biết lỗi. Chẳng có gì xấu hổ hết! Ông cha ta chẳng đã nói "Im lặng là vàng" sau bao năm quen nhẫn nại trước các bà, các mẹ của ta đó sao!
Vâng, ta im lặng và âm thầm xuống bếp, lục cơm nguội ra ăn, bởi vì sẽ chẳng có cô vợ giàu nguyên tắc nào lại đợi cơm khi chồng về muộn. Vả lại, vợ ta đã đứng chờ ngồi đợi mỏi mòn con mắt vì ta rồi, lẽ nào ta còn hành hạ cô ta nữa. Những người chồng biết điều hãy cùng ta lặng lẽ xuống bếp xới cơm ăn một mình, vừa ăn vừa gặm nhấm khuyết điểm của mình. Ăn xong thì hãy lo mà rửa chén, không phải cái chén ta vừa ăn mà cả một đống chén ngỗn nghện từ sáng tới giờ.
Gặp thằng chồng khốn nạn thì chắc chắn nó sẽ mặt nhăn mày nhó, nhưng ta thì không, thậm chí ta còn nở một nụ cười hạnh phúc. Bởi vì ta đã quen những thử thách này rồi. Từ hồi lấy nhau đến giờ, ngày nào cũng thế, vợ ta cứ sợ ta bớt yêu nàng nên luôn luôn tạo điều kiện cho ta chứng minh tình cảm trước sau như một của mình. Cái đống chén này là một ví dụ. Vợ ta cứ tưởng ta không biết nên thử thách ta hoài! Ta xắn gối ngồi xuống (bởi ta đã kịp thay đồ đâu!), tay cầm nùi giẻ lên mà trong lòng cứ tội nghiệp vợ: Ôi, nàng phải nhọc lòng thử thách ta biết bao, chứng tỏ nàng yêu ta lắm! Một người chồng mẫu mực phải biết cách rửa chén không gây tiếng động.
Lúc này im lặng vẫn cứ còn là vàng! Bởi lúc ta ngồi rửa chén thì vợ ta đang ngủ. Nàng không đủ sắt đá để chứng kiến sự thử thách của mình và vì không nỡ nhìn chồng cặm cụi ngồi rửa một núi chén nên nàng đành phải đi ngủ. Và vì vợ ta đi ngủ, ta phải rửa chén bát êm thắm, lặng lẽ như một nghệ sĩ kịch câm chính cống. Dù sao thì trong chuyện này, tay nghề ta cũng cao lắm rồi. Bình tĩnh nhé, đừng sẩy tay! Ta dặn ta như thế, bởi vì một tiếng động vang lên vào lúc này có khác gì một quả bom nguyên tử nổ. Ai sẽ bảo vệ ta trước cơn thịnh nộ chính đáng của vợ? Không ai cả! Và cái tai tội nghiệp của ta một lần nữa lại chứng minh rằng "tai không chỉ dùng để nghe mà còn dùng để cho người khác trút sự phẫn nộ".
Rửa chén bát, úp vào chạn xong, ta nhón gót đi lên nhà trên, nhón gót thay đồ, nhón gót đi... vệ sinh và cuối cùng nhón gót mò vào giường. Ô kìa, vợ ta đâu rồi? Cô ta không có trong giường! Sau một thoáng bất ngờ, ta giận tím cả mặt. Không phải giận vì đêm nay ta lại ngủ một mình mà giận vì ta biết cô ta ở đâu rồi! Cô ta chơi bài tứ sắc ở nhà bên cạnh, các ông bạn đứng đắn của ta ạ! Đêm nào cũng thế, cô ta lỉnh đi chơi bài suốt đêm, có khi một, hai giờ sáng mới về. Nhiều đồ đạc trong nhà đã bắt đầu biến mất một cách kỳ quặc mà ta chưa dám hỏi. Hừ, sớm muộn gì ta cũng hỏi thôi (tất nhiên là muộn)! Sức khỏe cô ta thì sa sút thấy rõ (tai ta độ rày ít đau hơn). Cái hại của cờ bạc rành rành như thế mà cứ đâm đầu vào. Ta là chồng, ta biết phải làm gì trong lúc này chứ! Thế là ta xăm xăm bước qua nhà hàng xóm quyết kêu vợ ta về, mắng nhiếc cho một trận nên thân! Cái gì chứ việc này thì rõ ràng ta đúng. Ta ló đầu vào tìm kiếm. Kia, vợ ta kia rồi, cô ta đang xòe bài. Ta cố trấn tĩnh hắng giọng:
- Em ơi...
- Anh làm cái trò gì đó?
Vợ ta lạnh lùng hỏi, đầu không quay lại. Tim ta tự dưng chơi điệu đítxcô, mặc dù ta không thích nhạc trẻ. Đầu ta lỡ thò vào cửa, giờ không biết làm sao. Tự dưng rút ra mà không trả lời nghiêm chỉnh câu hỏi của vợ thì bất lịch sự quá. Mà để cái đầu trong nhà trong khi cái thân ngoài hiên thì coi không được. Tự nhiên, ta giận ta ghê, đâm đầu vô đây chi không biết! Vợ ta giải trí một chút mà ta cũng quấy rầy, thật là đồ vô lương tâm! Cuối cùng, ta cũng nghĩ ra được một câu đáng điểm mười:
- Anh tính qua hỏi em cần tiền không, anh đưa thêm!
Tất nhiên là vợ ta không từ chối, sợ ta buồn. Còn ta thì dùng mấy trăm bạc mà chuộc được tính mạng, kể cũng hên! Thế là vợ ta ngồi thức bên đó, ta nằm thức bên đây. Cách nhau một bước, xa nhau nghìn trùng. Chuyện đó, đến nay vẫn còn! Ta nhờ tài học vấn uyên bác nên sợ vợ cũng có dựa trên cơ sở lý luận, nay muốn tìm người trao đổi kinh nghiệm hầu nâng lên thành một học thuyết triết học.
Ta bắt chước Lỗ Tấn: "Liếc mắt coi khinh nghìn lực sĩ. Cúi đầu làm ngựa cho vợ ta". Lỗ Tấn nói là "trẻ con" nhưng không có "vợ ta" làm sao có "trẻ con"? Ta sợ vợ ta chứ có sợ vợ ai đâu mà xấu! Cũng từ Lỗ Tấn ta suy ra: "Vợ nhờ chồng sợ mà thành hùm" (từ câu "Rừng nhờ người đi mà thành đường"). Nghe chí lý thay! Ta vốn người hào kiệt, coi khinh nghìn lực sĩ, bình sinh chưa biết sợ ai, nhưng sở học lộn xộn nhớ lầm câu "nếu không có cái mình thích thì hãy thích cái mình có" thành câu "nếu không có cái mình sợ thì hãy sợ cái mình có". Gia tài ta chẳng có gì ngoài vợ nên từ đó đâm ra sợ vợ mà thành tật. Nay, tính can vợ bỏ bài bạc hoài mà không được, ta lại ngẫm ra "nếu cứ sợ cái không đáng sợ ắt sẽ hại cái không đáng hại". Ôi, phải chăng vì yêu vợ mà ta hại vợ? Hỡi các ông chồng đứng đắn giống như ta, hãy trả lời! Sợ vợ, lợi hay hại?
Tác Giả: Nguyễn Nhật Ánh
ototot
member
REF: 710439
08/03/2016
Có phải tác giả này chính là … Chủ Tịch cuả Hội này không? Có ai đã từng thấy con dấu đỏ choé này bao giờ chưa?
Nói đuà, tôi đã dùng Photoshop để làm con dấu này đóng lên bất cứ văn kiện nào. Ai cần, thì viết thư xin, sẽ tặng cho!
Thân ái,
hatlinhh
member
REF: 710496
08/06/2016
Dạ xin chào bác OT !
Xin bác OT làm cho TT8 cái con dấu làm chủ ngân hàng thế giới, hihic.
--
Đàn ông sợ vợ mới là khôn ngoan
Ngay cả dưới thời phong kiến gia trưởng, vẫn có đàn ông “sợ vợ” như thường. Với phụ nữ thì đàn ông “sợ vợ” là chuẩn mực để các chị em ao ước.
Chỉ có đàn ông… à không, phải gọi là “mấy thằng ranh con” hỉ mũi chưa sạch hoặc là không được giáo dục tới chốn mới hay cười khẩy trước hai chữ “sợ vợ”. Vì còn “ranh con”, vì còn thiếu học thức mà chưa hiểu “sợ vợ” ở đây là gì.
Có lần, mình đi đám cưới bạn của bạn mình. Mình không quen cả cô dâu lẫn chú rể. Xong lúc ngồi trong bàn ăn, nghe có người bảo chứ: “Thằng coi vậy mà sợ vợ lắm, đợt vợ nó có bầu, nó muốn đi chơi mà quay lại thấy vợ nó nhìn thế là đổi ý không đi mà ở nhà với vợ luôn”.
Đợt cũng lâu lâu, mình đi với mấy ông anh, đang ngồi đầu bàn ăn cháo ếch, thì một người bạn thân của ông anh mình ngồi giữa bàn chồm lên đưa điện thoại bảo mình chứ: “Em ngồi đầu bàn chụp hộ anh cái ảnh lấy tất cả mọi người để anh báo cáo vợ anh nhé!”.
Xong đợt có anh kia, lần đó cả đám đang ngồi đi ăn ốc ở quận 5, bạn gái (bây giờ là vợ) gọi điện thoại bảo là cấm không cho anh uống bia/rượu nữa, nàng bảo chỉ được ăn thôi. (Anh này nhậu kinh lắm!). Mình thấy cúp máy xuống xong thế là… không uống nữa thật.
Dĩ nhiên là “mấy thằng ranh con” trong bàn ỉ ôi, cười khẩy, khích đểu, ép uống đủ kiểu. Mình cảm giác như đang xem một bộ phim bom tấn rất chờ mong hồi kết thế nào ý. Và cái kết có hậu. Anh ý lúc đầu còn đưa ly trà đá lên bảo là “thì bọn mày cứ coi như đây là bia đi vậy” nhưng bọn man di mọi rợ vẫn không tha, thế là về sau bọn nó nói gì anh ý cũng chỉ cười xoà, chắc kiểu “kệ bọn mày cứ sủa tiếp đi, tao không quan tâm” .
Không phải cố ý, mà thật sự đây là ba câu chuyện mình từng được chứng kiến. Xuất phát từ ba người đàn ông có hoàn cảnh gần giống nhau. Kiểu: cao to/ đẹp trai/ giàu có (ba đám cưới này cũng là ba trong số các đám cưới hoành tráng nhất Việt Nam từng được báo chí nhắc đến). Ba người này, làm cho tất cả phụ nữ phải đem lòng hâm mộ, và phải ghen tị với người phụ nữ của họ.
Vợ chẳng phải là con chằn tinh nuốt được 7 mạng người để mà sợ. Với sức đàn ông vai năm tấc rộng, tát phát lại chẳng lăn ra chết luôn sao? Chẳng qua là sợ vợ buồn, sợ vợ lo, sợ vợ có bầu ở nhà một mình. Chẳng lẽ là điều đáng cười khẩy à mấy bạn ranh con?
Người bên cạnh hằng ngày chăm lo cho thằng bạn mày khi ốm đau bệnh tật, chia ngọt sẻ bùi khi cuộc sống khó khăn vất vả. Người hy sinh cho thằng bạn mày cả đời con gái để sinh ra mấy đứa lóc nhóc chạy quanh nhà rồi cũng một tay cô ấy thức trắng đêm lo từng giấc ngủ cho chúng. Cô ấy cực khổ rồi, tôn trọng lời nói của cô áy chút là đáng cười khẩy sao? Chẳng lẽ cô ấy đáng mặc kệ chỉ để thoả cái chí tang bồng của bọn mày sao?
Ông mình ngày xưa còn tranh phần rửa chén và lau nhà với vợ và con dâu vì lý do: “Phụ nữ tiếp xúc hoá chất tẩy rửa nhiều, hư tay”. Đợt này, người giúp việc nghỉ, toàn ba mình rửa chén. Bạn bè gọi điện thoại rủ đi cafe, ba mình một tay xào mực một tay nghe điện thoại dõng dạc: “Chờ tí, một tiếng nữa mới đi được, đang ở nhà tề gia nội trợ” xong cười hề hề rồi cúp máy. Kiểu ba mình tự hào vì làm việc nhà giúp vợ ý. Bạn mình mấy lần chứng kiến, ba mình giỏi việc nước lại đảm luôn việc nhà, trong lòng không khỏi lại thêm mấy phần coi trọng.
Dĩ nhiên nhiều lần chứng kiến vài chuyện hay, cũng vô vàn lần chứng kiến chuyện không hay. Mình sẽ không kể cụ thể câu chuyện để người trong cuộc nhỡ đọc lại có cớ nói móc nói mỉa mình. Nhưng nói thiệt, đàn ông không biết sợ người phụ nữ của mình buồn, không biết sợ cô ấy lo, là đáng khinh và người phụ nữ bên cạnh họ thì thảm hại vô cùng. Người phụ nữ đó là người phụ nữ quá thất bại. Chẳng phải phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng hay sao?
Làm đàn ông không đáng mặt đàn ông còn làm người phụ nữ của trở nên thất bại, thảm hại. Quả là trời tru đất diệt.
st.
ototot
member
REF: 710498
08/06/2016
ototot
member
REF: 710502
08/06/2016
hatlinhh
member
REF: 710529
08/07/2016
Dấu đóng by .. bác OT
--
Hehehe .. là chủ tịch ngân hàng bên kia
Bên kia là bên nào ?
bên Thắng cuộc, Thua cuộc hay là Thắng Thua đều Bên Kia, hihic.
ototot
member
REF: 710532
08/07/2016
Ý tôi muốn nói “Bên Kia” là “Thế Giới Bên Kia”, ở Phố Hàng Mã, nay ở khu phố cổ Hà Lội đó! Cũng là nơi mua hàng hoá, xe cộ, tiền giấy…đốt đi trong những dịp cúng kiếng đó! Hichic
Thân ái,
hatlinhh
member
REF: 710565
08/08/2016
Mời bác OT và Cả Nhà cùng nghe nhạc "Sợ Vợ"
cười chút cho đời thêm vui, hehehe
Ai đã là đàn bà đều ước muốn mình là đàn ông
Nhưng ai đã là đàn ông không bao giờ muốn mình là đàn bà .
hatlinhh
member
REF: 710615
08/10/2016
Sợ vợ, chỉ có lợi, không có hại!
Đôi khi đàn ông hay nghĩ, sợ vợ là hèn, là nhát, đàn ông mà sợ đàn bà thì quả thật không đáng mặt làm đàn ông.
Thật ra, đó là chỉ riêng đàn ông nghĩ, chứ như phận chị em phụ nữ, họ lại nghĩ khác. Họ nghĩ rằng, đàn ông sợ vợ chính là tôn trọng vợ, là yêu vợ, là người chồng biết quan tâm và chia sẻ.
Thật ra, đàn bà cũng chẳng mong chồng sợ mình, chỉ là họ luôn muốn trong cuộc sống hôn nhân, người vợ được tôn trọng. Chồng không nên định kiến, không nên gia trưởng, cũng chẳng cần phải quát tháo sai khiến vợ con. Chỉ cần đôi bên tôn trọng nhau và cái gì vợ nói phải thì chồng ưng ý làm theo. Cái gì không phải thì bác bỏ. Nếu có chút gọi là nể vợ mà đàn ông hay gọi là sợ ấy, thì cũng nên có. Vì không thể cứ thích làm gì thì làm, bỏ qua những lời ngăn cấm, những câu nói khó chịu của vợ được.
Ví dụ câu chuyện đàn ông sợ vợ như thế này nhé!
Vợ dặn, chồng không được đi quá 11h giờ đêm, nếu quá thì không cho vào nhà. Giờ ấy cả nhà khóa cửa đi ngủ, không ai chờ được chồng. Đi chơi cũng có tầm có buổi, đi muộn quá đêm hôm xe cộ không an toàn, về lại ảnh hưởng tới giấc ngủ của người khác. Anh nào gọi là sợ vợ, tôn trọng vợ, sợ về nhà vợ cho ngủ ngoài thì sẽ răm rắp nghe theo, đúng 11 giờ có mặt ở nhà. Có ông còn vội vàng về, phóng như điên bảo cho anh trễ 5 phút vì bạn ép chén rượu cuối cùng. Nếu mà gọi xin phép như vậy thì được. Nói chung, vợ cũng sân siu cho vài phút. Nhưng mà trễ quá, đi tới tận 11h30, hay 12 giờ mới về thì chỉ có ở ngoài nhé, không thì ngủ phòng khách, đừng mơ vào nhà…
Căn bản điều này cũng là muốn tốt cho gia đình, tốt cho chồng. Đi đêm không an toàn, ảnh hưởng sức khỏe, uống rượu nhiều cũng chẳng lợi lộc gì. Vui thì vui có chừng có mực, dừng lại đúng lúc khi chưa say. Lợi đủ đường…
Ví như vợ sai chồng làm việc nhà, đừng vì ngại mẹ mình mà không làm. Giúp vợ việc rửa bát, dọn dẹp nhà cửa âu cũng là đỡ đần cho vợ, để vợ có sức khỏe chăm con. Đàn ông làm việc nhà được vợ yêu, vợ chiều. Cái này không phải là sợ vợ, nếu như ai đó nghĩ việc rửa bát dọn nhà là sợ vợ thì họ đã nhầm to. Có ai quy định đàn ông là không được rửa bát, quét nhà? Vợ sẽ vì cảm kích mà khen ngợi chồng, mua sắm cho chồng, cung phụng chồng. Được lợi hay được hại?
Việc gì trong nhà nghe lời vợ một tí, vợ sẽ cảm thấy mình được tôn trọng, ít ra cũng được coi là chủ gia đình bên cạnh người chồng mà họ vẫn coi là trụ cột.
Lúc nào chồng làm việc gì sai trái, vợ lừ mắt mà hiểu ý thì tốt nhất nên dừng lại, căn bản là việc mình làm sai. Đừng thấy người khác để ý mà sợ mất sĩ diện rồi chửi bới vợ, làm càn, làm hỏng tình cảm vợ chồng. Khi về thì lại quỵ lụy xin lỗi, thật sự không hay. Nhịn vợ một tí đôi lúc cũng là được lợi. Vì sau này, có yêu cầu gì, đòi hỏi gì cũng dễ dàng hơn, nói chung, dù là vợ chồng thì cũng có đi có lại. Chèn ép vợ quá, giương oai giễu võ quá, thể hiện bản lĩnh gia trưởng đàn ông quá sẽ khiến vợ cảm thấy ‘tức nước vỡ bờ’ và ắt hẳn, vợ chồng sẽ không được đoàn kết.
Sau này đàn ông sẽ hiểu, tất cả những việc vợ giận, vợ dỗi như chồng đi chơi khuya, uống nhiều rượu, cờ bạc đều là việc có lợi cho chồng. Có thế, người chồng mới tu chí làm ăn được, có thể kiếm được tiền để mong cho gia đình yên ấm về sau. Có như vậy thì vợ chồng mới mưa thuận gió hòa.
Chuyện sợ vợ hay không là do suy nghĩ của mỗi người. Suy cho cùng thì chẳng ai phải sợ ai, vì ai cũng được bình đẳng. Đàn ông bị kích bác luôn nghĩ những việc như nghe lời vợ, vợ gọi là về là sợ vợ, nhưng đó chỉ là tôn trọng vợ. Nếu đó có là chuyện sợ vợ thì âu đó cũng là cái lợi mà thôi, làm gì có hại cho ai? Vì thế, sợ vợ đa phần là có lợi các anh ạ!
st.
hatlinhh
member
REF: 710905
08/20/2016
Sợ vợ, sợ cả chuyện ấy…
Để chồng “sợ” cả trong cách ứng xử với “chuyện ấy” thì quả là các bà vợ không “cao tay” chút nào!
Người ta vẫn nói đàn ông là người luôn luôn ở thế chủ động. Không sai một chút nào. Từ xưa, nghe những câu chuyện tình đến độ chín muồi, bao giờ đàn ông cũng phải là người thốt ra lời “anh yêu em” trước, chứ một cô gái, rất yêu một chàng trai, đợi mãi không thấy chàng ta nói “anh yêu em”, sốt ruột nên gặp chàng và nói thẳng “em yêu anh”, có khi chàng ta sợ quá mà… chạy mất dép!
Thật là buồn cười khi bản chất câu chuyện tình yêu thì giống nhau hoàn toàn, nghĩa là đến khi tình cảm đã chín, nhất định phải qua cái thủ tục “anh yêu em” để bắt đầu một giai đoạn mới, nhưng nếu “anh yêu em” thì hoàn toàn chấp nhận được, còn “em yêu anh” thì có khi chuyện ấy... một đi không trở lại.
Chủ động nói “anh yêu em”, và đàn ông cũng sẽ phải là kẻ chủ động chốn phòng the, tất nhiên là như vậy. Thử tưởng tượng mà xem, khi nàng đã cho hôn, có nghĩa là chàng sẽ dược tiến đến một số “công đoạn” khác trên hành tình khám phá, chu du kiệt tác hoàn hảo nhất của tạo hóa – đó là thân thể nàng. Chuyện ấy là hoàn toàn chấp nhận được, ví dụ như cảnh rất lãng mạn và đầy nóng bỏng – “chàng hôn nàng và nhẹ nhàng cởi từng nút áo của nàng, trong khi những nụ hôn cháy bỏng di chuyển từ môi xuống chiếc cổ cao thon thả như một đài hoa huệ, và rồi nụ hôn ấy từ từ di chuyển xuống…”. Đấy, tôi đâu phải là nhà văn, nhưng chắc chắn, đọc mấy câu này của tôi, cả các anh và các chị sẽ đều cảm thấy đúng, “như chuyện ngày xưa của mình vậy!”, tài chưa? Cảnh tình ái lãng mạn ấy chấp nhận được hoàn toàn, bởi, đàn ông là kẻ chủ động, nóng bỏng, cuồng nhiệt và… vô cùng đàn ông!
Vì sao đàn ông chủ động? Vì từ xa xưa, đàn bà được quy định làm các công việc nhẹ nhàng như hái lượm, và đàn ông phải chịu công việc nặng nề, như săn bắn. Công việc nặng nhọc và đầy nguy hiểm của đàn ông khiến họ có bản năng của đàn ông khiến họ có bản năng của một kẻ luôn có ý thức về việc duy trì nòi giống của mình, càng đông càng tốt, càng nhiều càng tốt, có thêm nhiều hậu duệ của mình để lấp vào chỗ trống của những thành viên bỏ mạng vì công việc săn bắn vô cùng nhiều bất trắc. Đàn bà không có ý thức ấy.
Chính vì vậy mà đàn ông luôn là kẻ chủ động trong chuyện chăn gối, chủ động tìm, chủ động “chèo lái” người bạn tình, để cô ấy thuận theo cái mục đích mà từ khi nhìn thấy nàng, chàng đã nung nấu trong đầu – đó là ăn ở với nhau (xin lỗi các anh, nhưng đúng là như vậy không ạ?). Và chân lý: Đàn ông luôn là người chủ động trong chuyện ấy là chuyện không cần phải bàn bạc nữa.
Nhưng xung quanh chúng ta lại có rất nhiều các ông chồng sợ vợ, sợ ra mặt, sợ thật sự. Vậy “chuyện ấy” thì ai sẽ chủ động? Khi chủ trì chuyên mục “Chuyện đêm cuối tuần”, tôi đã được nghe rất nhiều những câu chuyện bi hài của các anh (nghe qua điện thoại, và các anh cứ nghĩ tôi là nhà tư vấn, khổ quá!).
Đau khổ nhất là các ông chồng luôn trong tình trạng “mỡ treo, mèo nhịn đói”. Ngày ngày, vợ là người quyết hết, tiền học của con, tiền nội ngoại, tiền mua sắm hàng ngày, rồi gia đình đi đâu hè này, con vào học trường nào… bà ấy đều quyết hết. Nghĩa là, bà ấy là “trụ cột” trong nhà, ông chồng yếu bóng vía, hễ muốn “phản kháng” lại, thì vừa mở mồm, bà ấy lừ mắt, lại vội cụp mắt xuống ngay, thôi, nhịn bà ấy cho nó “lành”. Cả đời như vậy, quen rồi. Mang tiếng sợ, cũng quen rồi. Nhưng đêm xuống, khi muốn “yêu” bà ấy, thật khổ như đi xin thời khủng hoảng! Bà ấy khỏe khoắn, vui vẻ thì ok, còn nếu hôm nào bà ấy khó chịu, ươn người hoặc… không thích, thì bà ấy gạt phắt tay ông ra “ngủ đi, lắm chuyện, để cho người ta ngủ”, và thế là đành ngậm ngùi, ấm ức nằm im re không dám động cựa. Sợ vợ mà, sợ toàn diện, sợ đến mất cả chủ động, mất cả “bản lĩnh đàn ông”, và lâu ngày, ông ấy thành bất lực, rồi đến lúc, bà ấy hồi xuân, thì ông ấy lại thật khổ vì vợ chê ỏng chê eo, rằng ông… chẳng được tích sự gì!
Cũng là sợ vợ, nhưng các ông khác thì lại khổ kiểu khác, vì vợ quá “xuân”. Vợ có nhu cầu cao, lại “long lên sòng sọc” khi thấy mấy cô nhân viên xinh xinh bao vây quanh chồng ở cơ quan, vậy là bà ấy tận dụng đức… sợ vợ của ông chồng để “tận thu”, để chồng không làm thất thoát chút nào của vợ. Và đức ông chồng sợ vợ, cho nó xong đi. Nhưng “chuyện ấy” không thể cố mà được mãi. Vậy là, sợ vợ lại ngấm ngầm đi tìm những thứ “bản lĩnh đàn ông”, dấm dúi tăng cường cho bản thân, để “phục vụ sự tận thu” của bà ấy. Kết cục là bà rồi sẽ không sướng, ông rồi sẽ chẳng vui. Bởi, nói như Gs Trần Quán Anh – người đàn ông của “Mùa Xuân Vĩnh Cửu” – thì, một cuộc yêu đương được cho là viên mãn, đó là cuộc yêu đương mà cả hai cùng cảm thấy hạnh phúc, và người đàn ông hạnh phúc hơn khi biết chắc người đàn bà của mình hài lòng.
Sợ vợ không phải là điều xấu, nhưng để chồng “sợ” cả trong cách ứng xử với “chuyện ấy” thì quả là các bà vợ này không “cao tay” chút nào!
Thể loại: Gia đình
hatlinhh
member
REF: 711178
08/29/2016
Lang thang tui thấy cái này hay hay
chôm về ai muốn cười chút cho đời thêm tươi thì đọc
Anh nào còn độc thân thì đọc cho biết khỏi sau này hối hận, hihic.
--
Còn tiền, vợ nói líu lo - Hết tiền, vợ hét, "ho" suốt ngày.