Viết cho chị cánh thư này,
Một đêm lữ thứ, em say rượu cần.
Nhớ người cách một mùa xuân,
H́nh như người đă một lần sang sông.
ồ! Say! thương nhớ vô cùng,
Rượu say lệ ướt khǎn hồng chị ơi!
Làm sao giấc ngủ không dài?
Mà đêm không ngắn, mà trời cứ mưa?
Làm sao em sống như thừa?
Cố đem men rượu tẩm vừa ḷng đau.
Kể từ hai đứa thôi nhau.
Em thường chẳng có đêm nào không say.
Sao em đơn chiếc thế này?
Sao em lại khóc như ngày chị đi...?
ở đây c̣n có vui ǵ!
Vườn dâu xa vắng, lối về chị xa.
Con đường sang xóm Trữ La,
Cách một ngày ngựa với ba ngày đ̣.
Lúc này em nghĩ mà lo
Cứ thương nhớ măi mà cho hết đời!
Hôm qua có chuyến đ̣ xuôi,
Toan về Hà Nội lại thôi không về.
Em trồng được một cây lê,
Hẹn bốn nǎm nữa th́ về hái hoa.
Nhưng là vườn đất người ta,
Ḿnh là khách trọ một và đêm thôi.
Sáng mai có lẽ em xuôi
Nếu không đăng trí và trời không mưa.
Nhưng mà khǎn gói gió đưa
Lại về Hà Nội, th́ chưa muốn về.
Đ̣ thuê, ngày ngựa cũng thuê,
Sang nh́n qua kẻ lỗi th́ sang sông.
ồ! Say thương nhớ vô cùng
Rượu hay lệ ướt khǎn hồng chị cho?
|