Tôi mang trên vai
Tuổi hai mươi
Như đời hai mươi thế kỷ
Đời để quanh tôi những lao tù cơ cực
Tuổi hai mươi chưa đến đă bay vèo
Hai mươi năm
Thỉnh thoảng có một người yêu
Chạy qua cuộc đời
Như gió thổi
Nhưng rồi đêm khuya
Nằm nh́n những cầu tay đưa vào t́nh ái
Nh́n hai tay mười ngón
Tôi mới biết rằng
Cuộc đời vẫn trắng hai tay
Các em
Những Kiều, những Thu, những Loan, những Đạm
Các em đă đem cho tôi trời xanh
Và gió mát
Tại sao?
Tôi chẳng hiểu tại sao
Cũng chẳng cần t́m hiểu
Có thể đời đă để sau lưng tôi chiến tranh mù mịt
Cuộc sống đổi màu trong nước mắt phế binh
Hay ở quanh tôi những đồn pḥng ngự
Đă biến tôi thành một gă lính canh thô bạo
Đi giầy đinh dẫm nát tâm hồn
Có thể đời đă đưa tôi vào những giảng đường
Dạy tôi đo hành tinh bằng đường đi ánh sáng
Đo t́nh yêu bằng đơn vị tiền tài
Rồi tôi đo hoang vắng của hồn tôi
Bằng những đêm rất rộng
Tay vẫn cầm tay
Tay vẫn khoác ngang lưng
Mà có một ṿng chân không
Tôi vẫn gọi bằng em
Mà nghe âm thanh rơi vào thạch động
Tại sao ?
Tôi chẳng hiểu tại sao
Nhưng tôi hăy hỏi:
Tại sao đời cho tôi hai mươi tuổi
Để tôi ngồi đây
Thở khói thuốc hơi tṛn
Nh́n mưa bay
Nhớ những người yêu cũ
Và nghĩ thầm:
Đời là một tiếng cười to...
|