Mất đến mười năm yêu Đà Lạt
Mới quàng vai được những ngọn đồi
Em có đi trên đồi không vậy ?
Sợ chạm vào em lại điếng người
Điếng người chỉ muốn tan thành khói
Rụt rè bay trên những mặt đường
Chỉ cần sáng sớm em mang guốc
Là bao nhiêu khói trở thành sương
Đà Lạt mềm như chiếc áo len
Khoác vào là lại hiện ra em
Hồn anh đă khép hai hàng nút
Lá Trúc nhà ai : mặt chữ điền
Tội nghiệp cho chàng Hàn Mặc Tử
Níu t́nh nhau bằng cái đậm đà
Không biết trong căn nhà ngói đỏ
Sắp có nàng công chúa bước ra
Anh biết và anh đợi hằng đêm
Như Tường Vi đợi gió qua thềm
Như trăng rằm đợi mùa sương khói
Anh đợi mười năm tiếng guốc em .....
Cám ơn Tí nha . . .
Ngô Đồng
|