Suốt mười năm tôi biếng đọc Nguyễn Du
Quân thù ném bom xuống những làng quê ta đẹp nhất
Kiều bó tṛn trong những gói tản cư
Bà ru cháu bằng ca dao sản xuất.
Thấy trăng lên tôi sợ ánh trăng ngời
Tôi muốn luyện ḷng tôi thành lửa sắt
Không tiếc ǵ vầng trăng xẻ làm đôi
Sợ bộ đội hành quân đi gặp giặc.
Mười năm qua, nay trở lại ḥa b́nh
Tràng ly biệt lại đoàn viên trước cửa,
Cảo thơm đặt trước đèn, tôi giở,
Mỗi trang Kiều rung một bóng trăng thanh
Chạnh thương cô Kiều như đời dân tộc
Sắc tài sao mà lại lắm truân chuyên
Cành xuân phải trao tay khí nước mất
Cỏ bên trời xanh một sắc Đạm Tiên.
Bỗng quư cô Kiều như đời dân tộc
Chữ kiên trinh vượt trăm sóng Tiền Đường
Chàng Kim đă đến t́m, lau giọt khóc
Và ḷ trầm đêm ấy tỏa bay hương.
Tôi hiểu sao trong xà lim án chém
Lư Tự Trọng trưa nào c̣n đọc trang Kiều
Đảng dạy ta không thể đưa ḷng đi theo Đảng
Lại xa những ǵ dân tộc thương yêu
Giá đem ḷng tôi tôi đọc Nguyễn Du
Có phải đă hiểu nhân dân ḿnh thêm chút nữa?
Hiểu giá khổ đau để thêm bừng ngọn lửa
Nước mắt ta đem đổi máu quân thù
Thôi vui lên! Hạnh phúc đến đây rồi
Dẫu sông lại, cô Kiều không khổ nữa.
Cả nhân loại sắp đến ngày hội ngộ
Nguyễn Du viết lại Kiều chắc sẽ có văn vui.
Ta cách xa nhau một tiếng nấc, một thôi đường
Xưa Nguyễn khóc - th́ nay ta đă hát,
Những chuyện Kiều cứ để yên, không cần lau nước mắt
Đời đang vui đời sẽ viết thêm chương.
|