Có chàng mang ḷng thương
Đi dạo muôn con đường,
Một hôm dừng trước mộng,
Yêu nàng tên Tần-Hương .
Nàng nh́n như ư sớm,
Nàng cười như t́nh xưa .
Áo nàng: hoa vẽ bướm
Đẹp cả giấc chàng mơ .
Và đêm đêm chàng gọi:
Tần-Hương! Ôi Tần-Hương!
Và ngày ngày chàng nói
Chuyện yêu cùng chuyện thương.
Chàng đi ngoài hiên mưa,
Cô nàng ngồi trong cửa .
Tóc liễu buồn phất phơ,
Miệng hoa cười một nửa .
Đài gương không e lệ
Giữa kinh thành ngựa xe .
Cô Tần-Hương thùy mị
Không nấp bóng màn the .
- Tần-Hương! Ôi Tần-Hương!
Tên nàng như hoa đẹp.
Chàng là bướm tơ vương
Nên chàng là Hoài Điệp...
Vâng, chàng làm thơ bướm,
Nàng nhẹ ḷng như hoa .
Chỉ chút t́nh hôm sớm,
Chỉ nụ cười thoáng qua .
Xuân nào như xuân mới ?
Hương nào như hương xưa ?
Ḷng chàng không có tuổi,
Duyên chàng se t́nh cờ .
Chàng nhặt từng cánh hoa,
Giữ từng con bướm ép.
Mùa xuân chàng không già,
Mùa thơ chàng vẫn đẹp.
Gặp nhau rồi mến thương,
Tôi không buồn, không nghĩ .
- Có anh chàng thi sĩ
Tương tư cô Tần-Hương...
|