Anh ở quê người khóc núi sông
Tôi nơi đất mẹ mắt đoanh tròng
Tin buồn để mất Nam quan ải ..........
Khi lệ Hoàng Sa chữa ráo dòng
Anh ở quê người anh có biết
Sài gòn lệ đẩm đến Thăng long
Mơ một mùa xuân về đất mẹ
Nào ngờ nắng hạ lại đêm đông
Nhớ thuở Phi Khanh nơi quan ải
Tay chỉ sơn hà tay chỉ gông:
Về trả thù nhà thù non nước
Theo mà khóc lóc cũng bằng không
Ngày xưa đi học lòng mơ ước
Sau này như Uy Viển tướng công
Hôm nay ngồi khóc Nam Quan ải
Khúc Chí làm trai hát thuộc lòng
Chỉ có sự thật mới giải phóng con người, giải phóng văn học và đất nước
(Tham luận của Trần Mạnh Hảo trong Đại hội Nhà văn Việt Nam lần thứ VIII, soạn theo thư “mời viết tham luận” của nhà thơ Hữu Thỉnh, Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam, nhờ nhà thơ Trần Đăng Khoa đọc giùm – cám ơn!) ........
Trần Mạnh Hảo
Thấy bài tham luận cũng hay
Đem quẳng lên này thiên hạ đọc chơi
Con xin bố mấy đồng ...
Không phải để dành ăn vặt
Con sẽ mua đất nặn
Một sa bàn hình thể Việt Nam
Uốn thân như vận nước thăng trầm
Khắng khít bao đời dọc bờ Đông Hải
Con sẽ nặn
Một con tàu vĩ đại
Mang phù phép văn minh
Vẫy vùng trên biển rộng
Con sẽ nặn
Cọc Bạch Đằng sắc nhọn
Cắm dày trong hải phận
Xuyên thủng những loại TÀU
Mang cuồng vọng xâm lăng
Và sau cùng con nặn
Đức Thánh Trần
Tuốt gươm chỉ thẳng Hoàng Sa
Để nhắc nhở kẻ
Ba lần chiến bại.