hatlinh
member
ID 76347
09/28/2013
|
Ở Việt Nam đi, c̣n đi du học Mỹ làm ǵ cơ chứ?
Mời Cả Nhà đọc những bản tin mới ở phần góp ư, cám ơn.
--
Ở Việt Nam đi, c̣n đi du học Mỹ làm ǵ cơ chứ?
Tôi là một người sinh ra ở Việt Nam. Sau khi học xong đại học ở trong nước, tôi đă đi du học Mỹ hai năm để lấy bằng Thạc sỹ. Tôi thấy nền giáo dục đại học Mỹ c̣n nhiều cái bất cập lắm chứ đâu có được tân tiến, nhân văn và hoàn thiện như nền giáo dục đại học Việt Nam. Để tôi nêu vài ví dụ làm dẫn chứng cho bạn thấy nhé:
Mặc dù là nền giáo dục hàng đầu thế giới, nơi đào tạo ra rất nhiều những thế hệ tài năng kiệt xuất đạt rất nhiều giải Nobel, vậy mà GIÁO VIÊN Ở ĐÂY CÓ VẺ KHÔNG ĐƯỢC COI TRỌNG CHO LẮM V̀ HỌ CHẢ CÓ NGÀY TÔN VINH NHÀ GIÁO G̀ SẤT. Ở Việt Nam, năm nào ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, cũng tưng bừng hoa, quà tặng dành cho những người có sự nghiệp “Trăm năm trồng người”. Giáo dục Mỹ thật là thiếu cái tinh thần “tôn sư trọng đạo” quá thể.
Tôi thấy GIẢNG VIÊN Ở ĐẠI HỌC MỸ THẬT LÀ THIẾU THÂN THIỆN quá đi. Họ chả bao giờ cho sinh viên tụi tôi địa chỉ nhà để chúng tôi đến “thăm hỏi “trước các kỳ thi cả. Chả bù khi ở Việt Nam, giảng viên của chúng tôi vô cùng“ thân thiện và t́nh cảm”, họ luôn cho chúng tôi địa chỉ nhà và “mời” chúng tôi đến “ tâm sự” những khúc mắc trong bài giảng trước mỗi kỳ thi.
ĐẠI HỌC MỸ THẬT LÀ THIẾU TÍNH ĐỊNH HƯỚNG NGHỀ NGHIỆP CHO SINH VIÊN. Sinh viên toàn lũ trẻ ranh, thiếu kinh nghiệm có biết ǵ đâu mà để họ tự chọn môn học thế. Chả như Việt Nam chúng tôi, chương tŕnh học Đại học có định hướng nghề nghiệp ngay từ đầu. Thậm chí sinh viên c̣n được định hướng tư tưởng chính trị đạo đức lối sống . Chương tŕnh đào tạo được thiết kế sẵn, mang tính định hướng rất cao, toàn do các giáo sư, tiến sỹ đầu ngành trên Bộ phê duyệt không à. Chính nhờ vậy mà chúng tôi mới có những kỹ sư sáng chế ra những sản phẩm mà cả thế giới tin dùng, Obama cũng phải thèm muốn.
GIẢNG ĐƯỜNG ĐẠI HỌC MỸ THẬT LÀ THIẾU TÍNH NGHIÊM TÚC. Tôi đă rất choáng khi thấy một ông Giáo sư mặc áo phông quần jean, nhảy phốc lên bàn ngồi giảng bài cho sinh viên. C̣n bên dưới tôi thấy có cậu sinh viên mặc quần sooc, cô sinh viên th́ mặc váy ngắn cũn cỡn, ngồi gác chân lên ghế, vừa ăn vừa nghe giảng. Thật là quá tệ đi ! Giảng viên Đại học ở nước tôi là phải đạo mạo, ăn mặc chỉnh tề, giáng điệu oai phong. Học sinh mà mặc quần ống bó đi học là đuổi về thay ngay. Obama, ông không tin tôi hả, ông xem đi này:http://dantri.com.vn/giao-duc-khuyen...huc-767713.htm
NGƯỜI MỸ KHÔNG BIẾT ƯU TIÊN TRONG GIÁO DỤC LÀ G̀ CẢ. Họ cũng có thương binh, những gia đ́nh liệt sĩ, những bà mẹ có con tử trận ngoài chiến trường, vậy mà tại sao họ lại không có ưu tiên ǵ cho các đối tượng này khi đi học đại học ǵ cả. Thật là thiếu nhân văn quá. Chả bù cho đất nước chúng tôi, chúng tôi có hẳn 1 chính sách cộng điểm thi đại học cho các Bà mẹ Việt nam Anh hùng trong các kỳ thi đại học nữa. Thế mà nền giáo dục mang đậm tính nhân văn chứ.
Tôi đến nhiều vùng nông thôn, miền núi của Mỹ, tôi thấy điều kiện ở đấy của họ cũng khó khăn, cách trở so với thành thị của Mỹ, chả khác ǵ nông thôn, miền núi so với thành thị ở Việt Nam, vậy mà thật bất công làm sao, họ không hề cộng điểm vào đại học cho các thí sinh đến từ vùng, miền này ǵ cả. Thật là quá đỗi bất công. Tôi kịch liệt phản đối. Chả như nước tôi, bạn có học cấp 3 ở Hà Nội, nhưng hộ khẩu ở Mù Cang Chải th́ ngày xưa bạn được cộng hẳn 3 điểm vào điểm thi đại học.
THI CỬ Ở MỸ THẬT CHẢ PHẢN ÁNH THỰC LỰC CỦA SINH VIÊN G̀ CẢ. Ai lại có môn thi cho mang bài thi về nhà và được mở sách để làm bài như thế chứ. Thế c̣n ǵ là thi thố nữa. Ở đất nước chúng tôi, kỳ thi của chúng tôi phản ánh sức học hơn rất nhiều lần. Bộ đề thi được các giáo sư, tiến sỹ đầu ngành xây dựng vô cùng công phu và phức tạp. Quả thật, nếu cứ thi cử như ở Mỹ th́ chắc Việt Nam tôi ai cũng thành tiến sỹ, giáo sư hết.
Đi học Mỹ làm chi cho xa xôi, tốn kém chứ, sang bên đó, mưa, tuyết chi cũng phải đi học, chả trốn được buổi nào v́ lớp học chỉ có khoảng 20-30 sinh viên nên thầy nhớ hết mặt, ghét văi. Học Việt Nam, chả phải đi đâu cả, ngày đi làm, tối đi học, hôm nào bận nhậu với cơ quan th́ thuê đứa đi điểm danh và học hộ, lớp th́ đông vài trăm, có khi cả ngàn sinh viên, thầy có nhớ mặt đâu, sướng vậy chứ.
Đi học Mỹ quả thật phức tạp, chi đâu mà bắt người ta thi mấy kỳ thi GRE, TOEFL, GMAT với SAT này nọ, mỗi lần thi mất toi vài trăm USD mà chả biết thi xong để làm ǵ nữa, chỉ biết là nuôi béo mấy thằng ETS bên Mỹ thôi. Lại c̣n đ̣i hỏi công chứng, giấy tờ phức tạp nữa. Đi học đóng cả đống tiền cho rồi mà làm chi đ̣i hỏi ghê rứa. Chả như ở nước tôi, mấy vị lănh đạo tỉnh, lănh đạo ngành chả cần biết một nửa chữ tiếng Anh mà vẫn có bằng tiến sỹ Mỹ theo diện liên kết đào tạo đấy thôi, thế mới thuận tiện làm sao chứ.
CHÍNH SÁCH HỖ TRỢ CHO VAY ĐI HỌC Ở MỸ CŨNG THẬT LÀ BẤT CÔNG, họ cho tất cả mọi người vay, nếu có nhu cầu. Chả như nước tôi, ngân hàng chính sách xă hội chỉ cho hộ nào có sổ hộ nghèo vay cho con em đi học thôi. Dù vẫn có những trường hợp lợi dụng chính sách này, nhưng như thế vẫn c̣n hơn việc đối xử bất công bằng như là ở Mỹ.
Hồi đi học về, mấy người bạn hồi đại học quen biết nhau rủ nhau đi uống bia. Chúng nó khoe nào là tốt nghiệp bằng Master ở Mỹ, tiến sỹ ở Úc, riêng có thằng bạn tôi nó chỉ có học thạc sỹ trong nước thôi nhưng con một ông lớn ở Nhà nước, mà giờ đă làm chức khá to ở một Bộ. Té ra là ở Việt Nam, để thành công, cần phải có cái bằng Master in Relationship của Bon Ba University. Cái ngành này tiếc là đại học Mỹ chưa có trường nào đào tạo cả, kể cả Harvard. Thế nên nó nói để thành công ở khối Nhà nước không nhất thiết phải đi du học Mỹ làm ǵ cho tốn kém.
BỘ GIÁO DỤC & ĐẠI HỌC MỸ THẬT LÀ QUÁ TỆ đi, tại sao không sang Việt Nam để xin Cục Khảo Thí và Kiểm định chất lượng thuộc Bộ Giáo Dục & Đào Tạo chỗ ông Phạm Ní Nuận xin công nhận cho các bằng mà các trường đại học Mỹ cấp đi. Tại sao lại để du học sinh chúng tôi, đi học về lại phải mất 500,000 VNĐ để nộp cho Cục Khảo thí để xin được các bậc đại học. Giờ bằng đại học Harvard mà không có dấu của các ổng công nhận th́ cũng không có giá trị. Biết thế, thà học luôn đại học trong nước vừa rẻ mà lại đỡ phải mất toi 500,000VND, trời 25 đô la Mỹ đó.
ĐẠI HỌC MỸ THẬT LÀ QUÁ KÉM TRONG VIỆC TUYỂN SINH. Họ chả tổ chức thi tuyển sinh ǵ cả, chỉ xét duyệt hồ sơ thôi, như thế thật là tiêu cực, chắc lại cho COCC vào học thôi chứ c̣n ǵ nữa. Đây là kẽ hở lớn để người ta làm giả hồ sơ, thuê người viết luận để xin nhập học rồi. Chả như nước Việt Nam tôi, người ta tổ chức một kỳ thi 3 chung trên toàn quốc, rất nghiêm túc, c̣n cho mang cả máy ghi âm, ghi h́nh vào để ghi lại tiêu cực nếu có nữa. Thế mới là tuyển sinh đại học chứ. Mỹ lo mà học tập kinh nghiệm đi.
Tôi có dịp đi thăm nhiều Đại học ở Mỹ, tôi thấy trường nào cũng đầu tư xây một xây vận động to như sân Mỹ Đ́nh, rồi xây khu liên hợp thể thao dành cho sinh viên to như khu thể thao liên hợp quốc gia của chúng tôi. Họ lại c̣n tự hào về thành tích thể thao của trường nữa. Thật là vớ vẩn, Đại học là để học chứ sao lại đầu tư cho thể thao. Thật là quá tốn kém, tại sao lại có thể đầu tư dàn trải và hoang phí như thế cơ chứ. Chả như nước Việt Nam tôi, môn thể dục chỉ là môn phụ thôi, c̣n đâu chúng tôi tập trung vào học hành thôi. C̣n để đạt mục tiêu huy chương thể thao ở các kỳ đại hội thể thao cấp khu vực hay quốc tế, chúng tôi xây hẳn 1 trường Đại học Thể dục thể thao của quốc gia.
GIÁO DỤC ĐẠI HỌC MỸ THẬT LÀ BUÔNG LỎNG QUẢN LƯ QUÁ THỂ LUÔN. Bộ Giáo dục Mỹ thật là vô trách nhiệm khi mà cho mở hàng ngàn trường như thế th́ Bộ Giáo Dục làm sao quản lư được chất lượng chặt chẽ được cơ chứ. Ngay như Việt Nam chúng tôi đây, có mấy trăm trường đại học dân lập mới mở thôi mà đă không quản nổi rồi, hỏi sao ở Mỹ có nhiều trường bán bằng sang Việt Nam liên kết với các trường đại học uy tín hàng đầu của chúng tôi thế. Làm mất hết cả uy tín của chúng tôi.
GIÁO DỤC ĐẠI HỌC MỸ CŨNG CHẢ NHANH NHẠY VỚI THỰC TIỄN CUỘC SỐNG G̀ CẢ. Ai lại ngành Chính sách công đào tạo ra những người làm chính sách mà lại chỉ đào tạo ở bậc cao học. Thế th́ sẽ thiếu hụt nghiêm trọng những người làm chính sách cho quốc gia. Thả nào tranh luận chính sách ở Mỹ măi chả đi đến đâu cả. Như Việt Nam chúng tôi đây, chính sách công đă tạo được bước “đột phá” trong giáo dục đại học bằng việc đưa Chính sách công xuống giảng dạy cho bậc đại học. Các em mặc dù chân đất mắt toét mới từ quê lên, nhưng được các Giáo sư, Tiến Sỹ đào tạo th́ tương lai hứa hẹn những chuyên gia rất giỏi và rất rất trẻ nữa. Sẽ chẳng có chuyện chính sách đưa ra bị dư luận chửi nữa đâu. Các ông phải mau cử phái đoàn mà bay sang Học viện Chính sách & Phát triển thuộc Bộ Kế hoạch & Đầu tư của chúng tôi mà học hỏi chương tŕnh đào tạo cử nhân về chính sách công đi.
Nhiều lúc tôi tự hỏi tôi qua Mỹ học để làm ǵ chứ, để làm lănh đạo ư? Không, tôi không thể làm lănh đạo ở cái xứ cờ hoa này. Làm lănh đạo ở nước tôi ư? Ôi, tôi nghiên cứu lư lịch trích chéo của lănh đạo cấp cao nước tôi rồi, họ có học đại học Mỹ đâu mà vẫn lănh đạo một xă hội tân tiến gấp vạn lần xă hội tư bản đấy thôi. Trong khi đó, các tổng thống Mỹ lại phải trầy trật học hành thành tài tại các đại học hàng đầu nước Mỹ. Quả thật học làm lănh đạo ở Mỹ quá tốn kém và mất thời gian đó. Ở Việt Nam, con đường làm lănh đạo có vẻ đỡ vất vả hơn nhiều.
Từ những ǵ phân tích ở đây, bạn đă thấy chưa: Ở VIỆT NAM ĐI THÔI, ĐI DU HỌC MỸ LÀM G̀ CƠ CHỨ?
Trần Ngọc Thịnh
--
Phương Uyên phải nhập viện v́ bị công an hành hung
Sinh viên Phương Uyên bị công an hành hung phải nhập viện v́ đa chấn thương.
Theo thông tin từ các blogger và từ gia đ́nh của sinh viên Phương Uyên cho biết sau khi từ Hà Nội bị buộc phải lên máy bay về Sài G̣n, Phương Uyên đă có nhiều vết thương trên người do bị an ninh sân bay Nội Bài gây ra. Uyên bị xuất huyết vùng dưới và tiểu ra máu được bệnh viện huyện Hàm Thuận Bắc xác nhận. Sau đó gia đ́nh đă xin phép và mang Uyên vào thành phố Hồ Chí Minh để chữa trị.
H́nh ảnh Phương Uyên bị thương do công an hành hung hôm 25 tháng 9 năm 2013. (Courtesy FB Nguyễn Tường Thụy )
H́nh ảnh đang lưu hành trên mạng internet cho thấy Phương Uyên đă bị một an ninh sân bay Nội Bài mặc áo ca rô đậm sàm sỡ trước đám đông. Hành vi này đang bị lên án và nhiều blogger tham gia cuộc điều tra xem kẻ có hành vi thô bỉ này là ai và gia đ́nh của anh ta hiện ở đâu.
Phong trào tố cáo kẻ sàm sở này trước công luận thế giới đang được phát động nhằm trả lại công đạo cho cô sinh viên nổi tiếng là cứng rắn này.
Gia đ́nh Phương Uyên cho biết sẽ nộp đơn khởi tố công an và an ninh Nội Bài v́ đă hành hung, tấn công t́nh dục, bắt giữ trái phép công dân đối với hai mẹ con của Phương Uyên.
Theo RFA
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
hatlinh
member
REF: 663692
09/30/2013
|
Không thể không viết
Quỷ lộng trời Nam, quỷ đỏ đuôi
Công An Việt Cộng lũ bây tồi
Chút tiền thuê mướn quên nhân cách
Đánh gái quần thoa đổ máu tươi!
Em Nguyễn Phương Uyên có tội ǵ?
Bọn bây liêm sĩ chẳng c̣n chi
Con người đâu phải là hoang thú
Tàn ác, vô luân, lũ vô ngh́!!
Dáng dấp Phương Uyên tựa thiên thần
Công An Việt Cộng, lũ vô nhân
Tai trời ách nước khi qua khỏi
Cả đảng côn đồ trả nợ dân!!
Một gái quần thoa máu Triệu Trưng
Một ḷng yêu nước sóng tràn dâng
Nh́n Tàu lần chiếm dần biên giới
T́nh nước, đời em...lệch cán cân.!
Mắt bé sinh viên rực sáng ngời
Nh́n lũ côn đồ vui ăn chơi
Trường Sa, lănh hải Tàu ngang chiếm
Dân chúng lầm than rách tả tơi...
Ngang ngược làm sao lũ côn đồ
Luật rừng, tâm thú lũ tam vô
Đánh em c̣n dở tṛ nham nhở
Phong cách y chang lăo cáo Hồ.
Uyên hởi em ơi! Đừng sợ hăi
Đường em đi đâu thể cô đơn
Thiên định sẽ rơ phần ngược trái
Tiếng nấc trời Nam dậy oán hờn!!
Búa sẽ tan và Đảng sẽ tiêu
Toàn dân đứng dậy sóng cường triều
Sẽ xô sụp ngă cờ sao máu
Diệt hết Cộng thù...một lũ yêu.
ThyLanThảo
|
|
hatlinh
member
REF: 664017
10/05/2013
|
Truy Bức Cả Ḍng Tộc?
Thời xưa, có chuyện tru di tam tộc -- giết cả ba tộc họ... Thời xưa là phong kiến, c̣n thời nay là cộng ḥa xă hội chủ nghĩa th́ sao?
Một bài viết tựa đề “ĐƠN TR̀NH BÀY VÀ NGUYỆN VỌNG KHẨN THIẾT” đăng trên trang Bauxite Vietnam, từ ông Văn Tiến Vĩnh cho biết rằng, ông trước giờ chuyên luyện thi đại học và dạy kèm, nhưng chỉ v́ ông là anh em họ hàng với cô Nguyễn Phương Uyên cho nên bị truy bức mọi đường.
Trang Bauxite Vietnam trong lời dẫn có nhận xét rằng những kẻ bức hại ông Vĩnh chỉ là lấy cớ quốc sự để cạnh tranh trong nghề dạy kèm...
Lời kêu cứu trong Đơn Tŕnh Bày Và Nguyện Vọng Khẩn Thiết của ông Văn Tiến Vĩnh trích như sau:
“Hàm Thuận bắc, ngày 29 tháng 9 năm 2013
Kính gửi: BAUXITE.VN
Tôi là Văn Tiến Vĩnh (xă Hàm Trí – huyện Hàm Thuận Bắc – tỉnh B́nh Thuận – nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam), anh em họ hàng với Nguyễn Phương Uyên. Tôi cần gióng lên một tiếng nói, tôi hiện đang dạy kèm tại nhà cho các em học sinh cấp 2, 3 về bộ môn Hóa Học. Tôi không làm ở bất cứ đơn vị nào, nên không nằm trong sự quản lư về dạy thêm và học thêm. Nhưng điều đáng nói hơn là tôi chỉ dạy kèm, sự học và dạy là tự nguyện từ học sinh và phụ huynh, học sinh và phụ huynh có quyền lựa chọn người dạy và phương pháp phù hợp nhất cho con em ḿnh. Tôi đă luyện thi đại học một vài nhóm học và các bạn đỗ cao trong ḱ thi đại học, đó là nguyên nhân v́ sao gia đ́nh các em đă tin tưởng ở tôi. Nhưng trong việc dạy học của tôi luôn bị những những giáo viên trên trường (trường huyện nơi tôi và Uyên đang sống) và đặc biệt những giáo viên có chức cao trong trường ngăn cấm, đồng thời đe dọa đủ điều đối với học sinh đang tham gia học và tất nhiên lấy những tin tức về Phương Uyên ra để hù dọa, đồng thời dùng nhiều chiêu tṛ khác….
Dẫu biết rằng Phương Uyên đang trong thời gian thực hiện bản án 3 năm án treo và 3 năm quản chế. Song, bôi nhọ danh dự và nhân phẩm của cả Phương Uyên hay những người trong gia đ́nh họ hàng là hành động sai trái, như tôi biết nếu nói trắng ra là vi phạm pháp luật của nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Cả về cuộc sống và công việc dạy kèm của tôi đối với các em học sinh luôn nhận sự ngăn cấm, đe dọa về mặt tinh thần, khiến chính tôi và học sinh luôn phải sống trong sự bất công và ngập tràn những lời nói xấu, mỉa mai; và đặc biệt hơn cô giáo hiệu trưởng Trần Thị Xuân Hương trường THPT Hàm Thuận Bắc đă vu khống, bịa đặt nói rằng gia đ́nh chúng tôi là tổ chức chính trị, là những kẻ vụ lợi v́ mục đích chính trị nhằm để đe dọa phụ huynh, học sinh và tất cả mọi người làm cho chúng tôi bị cô lập. Và đặc biệt hơn:
- Sáng thứ 2 ngày 16 tháng 9 năm 2013, trước buổi chào cờ, cô đă một lần nữa lên tiếng ngăn cấm học sinh toàn trường đi học kèm tại nhà tôi và nói những lời bôi nhọ về danh dự, nhân phẩm của tôi như là vi phạm pháp luật liên quan đến chính trị, bị công an điều tra, sắp bị bắt, rồi nói sẽ hạ hạnh kiểm học sinh và cấm thi tốt nghiệp nếu ai đến học và tiếp xúc với tôi và gia đ́nh Nguyễn Phương Uyên.
- Sáng thứ 6 ngày 27 tháng 9 năm 2013, cô lên lớp 12A2 của trường, bắt các em học sinh đang học kèm tại nhà tôi đứng lên và mời lên pḥng hiệu trưởng, sau đó bắt các em phải hứa là không được đi học kèm tôi, nếu không sẽ bị hạ hạnh kiểm và “cấm thi tốt nghiệp”, đồng thời sáng đó phụ huynh những em học sinh này cũng nhận được điện thoại từ giáo viên chủ nhiệm, mời họp phụ huynh vào 8h sáng ngày 28/9/2013, mà đáng lư ra nếu mời phụ huynh phải có giấy mời, ghi rơ nguyên nhân mời, nhưng ở đây không có, chỉ gọi điện thoại và nói về việc mời lên trường, mà chính phụ huynh hỏi cũng ậm ờ về lư do mời họp.
- Sáng thứ 7 ngày 28 tháng 9 năm 2013, phụ huynh được mời lên trường và bị cô giáo hiệu trưởng nói những lời cay nghiệt xỉ vả Phương Uyên, đồng thời dùng những lời cay độc để nói về tôi, nói rằng tôi tổ chức học nhóm v́ mục đích chính trị, chia rẽ dân tộc, âm mưu đen tối, mà thực tế th́ tôi chỉ dạy học không làm ǵ ngoài mục đích đó...”(ngưng trích)
Toàn văn lời kêu cứu nằm ở đây: http://boxitvn.blogspot.com/2013/10/on-trinh-bay-va-nguyen-vong-khan-thiet.html/
Có phải là tru di tam tộc kiểu mới, hay chỉ là nhà giáo cạnh tranh kiểu không lương thiện?
Hy vọng rằng lời kêu cứu của ông Văn Tiến Vĩnh sẽ có tiếng vang nhiều hơn.
Tác giả : Cô Tư Sài G̣n
|
|
hatlinh
member
REF: 664402
10/09/2013
|
Khi người tị nạn trả ơn
Báo Courier Mail của nước Úc hôm 28/7 ghi nhận chỉ trong ṿng 7 tháng đầu năm 2013 đă có 759 người Việt dùng thuyền tị nạn đến Úc, trong khi Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam ngày nay tự hào cơm no áo ấm, xă hội tiên tiến, độc lập, tự do, hạnh phúc.
Người Việt ở trại tị nạn Hong Kong trong những năm 80s
Sau khi cộng sản chiếm miền Nam, chúng ta là những người vượt biển t́m tự do, hẳn đă biết thế nào là nỗi thống khổ, bỏ quê hương, làng mạc để ra đi, chịu đói khát, bị hải tặc cướp bóc, hiếp dâm hay chặt đầu, xô xuống biển, nên hết sức thông cảm với hoàn cảnh những người đă vượt biển này.
Tị nạn, dù là chính trị hay kinh tế cũng là điều đáng thương. Những quốc gia độc tài, hà khắc buộc những người dân phải ra đi tị nạn, hay những chính phủ không lo đủ cơm áo cho nhân dân, để dân phải bỏ nước đi t́m miếng cơm ở xứ người cũng phải được lên án như nhau. Dân Mễ Tây Cơ từ năm 1985 vượt biên sang Mỹ mỗi năm chết v́ hơi nóng sa mạc, mất nước khoảng 200 người, nhưng từ năm 1995 trở về sau, số người chết này tăng gấp đôi, như vậy cộng với những người đi thoát đến Mỹ, đây là một quốc gia có người bỏ nước v́ miếng ăn cao nhất.
Hiện nay, những người tị nạn Việt Nam đến Úc không có cơ may được nước Úc cứu xét cho định cư tại nước này, và nếu có đủ tiêu chuẩn của một người tị nạn họ sẽ được đưa sang Papua New Guinea. Tệ hại hơn nữa là chính quyền Úc đă thỏa thuận cho phép công an từ Việt Nam, nơi mà người tị nạn đă bỏ ra đi, vào tận các trại giam người tị nạn để “làm việc”, có nghĩa là sẽ truy cập tên tuổi và chi tiết của thân nhân họ hiện ở Việt Nam. Hành động này của chính quyền Úc, theo quy ước của người tị nạn là sai trái. Thật sự, nếu công an thẩm vấn người tị nạn để t́m ra những đường dây buôn người th́ được nhưng không thể dùng căn cước của những người tị nạn để trả thù thân nhân họ như thói quen và đường lối trả thù của các nước cộng sản. Nhưng câu hỏi được giới truyền thông Úc đặt ra là những người gọi là “tị nạn” này muốn ǵ khi đặt chân đến Úc? Đa số không phải là người tị nạn thực sự. Nhiều người khai là vô gia đ́nh, nhưng hồ sơ cho thấy một số trước đây đă du lịch đến Úc. Có người, sau khi du lịch đến Úc, họ hủy visa và xin ở lại đoàn tụ với gia đ́nh v́ bị đàn áp.
Courier Mail hôm 28/7 nói làn sóng thuyền nhân Việt Nam gia tăng, với 759 người đến Úc năm nay, nguyên nhân có tổ chức đưa người Việt lên thuyền sang Úc làm gái bán dâm hoặc buôn ma túy. Ở Darwin, chính quyền cũng đă phát hiện một ổ mại dâm của người Việt ngay bên trong trung tâm giam giữ người xin tị nạn! Quả thật xấu hổ!
Người Việt tại trại tị nạn Pulau Bidong, Malaysia. Trại này có khoảng 36,000 người tị nạn VN (08/79) UN Photo John Issac
Những người tị nạn đến Úc trước đây, giờ đă ổn định cuộc sống, th́ lại muốn “trả ơn” cho đất nước đă cưu mang ḿnh bằng cách trở về Việt Nam và đem bạch phiến trở lại Úc để đầu độc cho thanh niên nước này. Nhật báo The Age ngày 27/7/09 cho biết cảnh sát Úc đă xác định được hơn 100 người Việt ở Melbourne chuyên tải bạch phiến từ Việt Nam vào Úc cho 7 tổ chức tội phạm lớn ở thành phố này. Cảnh sát cho biết những người mang bạch phiến xuống phi trường Melbourne hằng tuần và đă đi nhiều chuyến như thế. Trong tháng 2 năm 2009, chỉ trên một chuyến bay mà cảnh sát đă bắt được bốn người mang bạch phiến vào Úc.
Theo ước lượng của cảnh sát th́ mỗi tổ chức buôn lậu này kiếm được khoảng $2 triệu Úc kim mỗi tháng. Một phụ nữ “tải” bạch phiến từ Việt Nam đến Úc, được cảnh sát theo dơi cho biết chỉ trong ṿng 6 tháng trong năm 2008, bà này đă “đốt” khoảng $3,7 triệu tại ṣng bạc Casino Crown, và đặt $50,000 cho mỗi ván bài…
Theo tin Việt Nam, đă có 25 người Úc gốc Việt bị tống giam ở Việt Nam v́ buôn lậu bạch phiến. Sáu người trong số này đang chờ ngày xét xử trong khi 19 người đă bị kết tội và bị lănh án khác nhau, kể cả tử h́nh, 20 năm tù hoặc chung thân. Tám người trong số này là cư dân Việt hiện ở tại Victoria. Từ năm 2003 đến nay, ở Việt Nam đă có 7 người Úc gốc Việt bị tuyên án tử h́nh nhưng đă được giảm xuống án chung thân v́ có sự can thiệp của chính phủ Úc!
Phải chăng v́ luật pháp nước Úc quá dễ dăi và v́ nước Úc đă bỏ án tử h́nh từ 1973?
Chúng ta chưa quên bản án tử h́nh Singapore đă dành cho một người “tị nạn” được định cư tại Úc là Nguyễn Tường Vân vào năm 2004. Nếu nói về danh nghĩa “tị nạn”, không ai hơn được con người này v́ chính Nguyễn Tường Vân và người em song sinh là Nguyễn Đăng Khoa, đă chào đời tại trại tị nạn Songkhla ở Nam Thái Lan ngày 17 tháng 8-1980, sau khi gia đ́nh đă bỏ nước ra đi, và sau đó, đă được nước Úc giang ṿng tay nhân ái đón nhận cho vào định cư.
Tháng 11-2002, trên đường từ Saigon qua Singapore về Úc, Nguyễn Tường Vân đă bị cảnh sát tại phi trường Changi bắt v́ đă mang theo trong ḿnh 396,2 gram bạch phiến, nhiều gấp 25 lần số lượng phải chịu án tử h́nh theo luật lệ của Singapore. Y khai với cảnh sát là cần kiếm tiền để trả nợ và lo án phí cho em là Nguyễn Đăng Khoa bị ra ṭa v́ tội sử dụng ma túy và ẩu đả.
Vào ngày 20 tháng 3 năm 2004, phiên ṭa Thượng Thẩm kết án tử h́nh Nguyễn Tường Vân và bản án đă được thi hành vào ngày 2 tháng 12- 2005, sau khi mọi can thiệp từ Thủ Tướng Úc John Howard, các cựu thủ tướng Gough Whitlam, Bob Hawke, cựu Tổng Toàn Quyền Sir Dean William, các Bộ Trưởng Ngoại Giao, Tư Pháp, dân biểu nghị sĩ Úc và cả Giáo hội Công Giáo… đến Thủ Tướng Singapore Lư Hiển Long đều vô hiệu. Thậm chí, cả Bộ Trưởng Tư pháp Úc Philip Ruddock.
Những người tị nạn Việt Nam đến Úc, như thanh niên Nguyễn Tường Vân, đă ”trả ơn” quốc gia này bằng cách đem bạch phiến vào để đầu độc thanh niên Úc, không phải là ít, hai người khác cũng đă bị án tử h́nh trong số hàng trăm, bạo nhất là Nguyễn Văn Chinh với 1kg và Mai Công Thanh tới 1.7kg bạch phiến, số lượng gấp bốn lần của tử tội Nguyễn Tường Vân, cung cấp đủ 10,000 liều cho con ghiền.
Cánh cửa nhân ái tiếp đón những người tị nạn phải ĺa bỏ quê hương đă đóng lại hay chính những người tị nạn đă làm cho những đất nước giang cánh tay đón họ thất vọng. Trên con thuyền mỏng manh giữa biển cả mịt mùng, chúng ta cầu nguyện ǵ, ước ao ǵ, hứa hẹn ǵ, tất cả là chỉ mong được đặt chân đến đất liền. Mới ngày nào đến trại tị nạn chúng ta luôn luôn kêu gào chứng tỏ ḿnh là kẻ bị áp bức, kỳ thị, đày ải, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, đủ cơm ăn, dư áo mặc, da trắng tóc dài… th́ lại nghe chuyện trở về nơi mà ḿnh đă nêu đủ lư do để ra đi, với những lư do xây mộ, thăm người nhà, dự tiệc cưới, về quê ăn Tết, du lịch hay hưởng thụ rong chơi.
Ngày nào người tị nạn kêu khổ, rầm rộ đổ vào nước Úc, nhận lănh bao nhiêu thứ trợ cấp, ưu đăi, nhưng bây giờ vào ngày giáp Tết Âm Lịch Việt Nam, khu phố Caramatta ở Sydney, các cửa hiệu, hàng quán vắng vẻ v́ thiên hạ bận về quê ăn Tết. Ở các nước sau ngày Saigon thất thủ đă nhận cho vào bao nhiêu người tị nạn, nay có bao nhiêu người mỗi năm về Việt Nam, nơi mà chúng ta đă dùng nó như một lư do để xin tị nạn.
Chúng ta có thể nh́n thấy hàng trăm cách “trả ơn” nước Mỹ, nước Úc, nước Pháp, nước Anh, nước Gia Nă Đại… Mỗi người tị nạn “trả ơn” quốc gia họ đến một cách khác nhau. Người trồng cần sa ở Anh và tổ chức buôn người vào cho dịch vụ này chính là những người tị nạn. 1984, 9 năm sau khi bỏ nước ra đi, một số bác sĩ người Việt tị nạn vào Mỹ, được ưu tiên nâng đỡ cho học ngắn ngày để có thể trở lại nghề cũ, đă trả ơn bằng cách đục khoét, gian lận quỹ y tế để thủ lợi riêng. Những thanh niên người Việt được nước Mỹ cho học hành, dùng kiến thức ăn cắp ID của người khác làm thẻ tín dụng để tiêu xài. Bằng tấm ḷng chân thật, chúng ta có thể thấy nhiều sự “trả ơn” của người Việt tị nạn cho quốc gia họ đang sinh sống. Nguyễn Tường Vân đă đền tội cho sự vô ơn của ḿnh với bản án tử h́nh, nhưng cũng có nhiều kẻ khác đang sống yên ổn giàu có bằng lối xử sự phản phúc với quốc gia đă cho ḿnh tái định cư. Chúng ta cũng không nên trách cách xử sự của chính quyền Úc đối với 759 người Việt dùng thuyền đến Úc “tị nạn” trong năm nay.
Ngày 2 tháng 12-2005, vào giờ Nguyễn Tường Vân lên giá treo cổ ở Singapore, thánh đường Saint Ignatius Richmond ở Melbourne, nước Úc đă đổ 25 hồi chuông thương tiếc, tượng trưng cho 25 năm của cuộc đời người tử tội này, nhưng nước Úc chưa bao giờ có những hồi chuông cầu nguyện cho quốc gia này không c̣n những kẻ tị nạn vong ân như thế nữa.
Huy Phương
***Lời Độc Giả: Tân Thủ Tướng Úc cương quyết không chấp nhận người “tỵ nạn” Việt Nam. Mới nghe, tưởng ông nầy thiếu ḷng nhân. Nhưng xét cho cùng, không ai muốn “nuôi ong tay áo” cả.
Không những ở Úc mà ngay tại Mỹ và những nước tự do khác, người Việt tỵ nạn đă “trả ơn” nước chủ nhà bằng cách trồng cần sa, buôn lậu bạch phiến, hôn nhân giả, trộm cướp giết người, gian lận trợ cấp xă hội, y tế…Nghĩ cũng buồn và nhục.
Tưởng chỉ dân trong nước “vô cảm”, sống chết mặc bây không quan tâm đến danh dự cá nhân, quyền lợi quốc gia dân tộc…mà ở hải ngoại, một số người mang danh tỵ nạn cũng vô cảm và vô giáo dục không kém.
Nếu tôi người có quyền tại các quốc gia có người tỵ nạn, tôi sẽ tống khứ những kẻ vong ân bội nghĩa ấy về VN., sống với việt cộng. Nếu Việt cộng không nhận, đưa họ đến một hải đảo xa xôi nào đó để họ sống. Nếu họ không thể làm ra của cải vật chất để sống thà trợ cấp cho họ c̣n hơn là để họ sống chung với những người lương thiện, đứng đắn trong xă hội!
Bọn này là những kẻ bất lương, nhổ đờm ra rồi lại liếm vào. Trước các phái đoàn nhận người tị nạn cộng sản của Mỹ, Anh, Pháp, Úc, Nhật th́ chúng khai là bị việt cộng đàn áp, không thể sống với công sản nên mới được nhận cho đi định cư. Sau Khi được vào Mỹ, Úc….làm ăn giàu có th́ chúng lại đem tiền về VN gíúp VC mở trường học, làm ăn buôn bán với VC, làm giàu cho VC. Có ai thắc mắc chúng liền vênh váo: “Quê hương ḿnh sao ḿnh không về ? Vả lại c̣n bà con họ hàng không bỏ được.” Đúng là một lũ nhổ đờm ra rồi lại liếm vào. Ghê tởm quá!
Nguồn : quynhtramvietnam
---
Nói ra sự thật th́ dễ bị ném đá nhưng nếu tự mỗi "boat people" suy gẩm lại có đúng không nhé: lúc ở trại tị nạn th́ ai ai cũng nói là chúng tui tị nạn chính trị, chúng tôi vô tổ quốc, chúng tôi bị áp bức...nhưng khi nhận được cái thẻ định cư rồi th́ chỉ vài năm sau đó là "có rất nhiều người" trong đây "áo gấm về làng" sum soe "vịt ḱu iu nước"...
Người VN ḿnh ơi, tại sao vậy? Đúng là VN ḿnh ngày nay: tuấn kiệt như sao buổi sớm, nhân tài như lá mùa thu c̣n âm binh thiên tướng th́ ngày càng nhiều và đầy dẫy từ trong cho đến ngoài, buồn cho dân tộc VN chúng ta.
Cho nên những ai thực tâm và có ḷng với đất nước và dân tộc ngày càng chán nản, không biết đến bao giờ th́ chúng ta mới bỏ được cái tính này và thức tỉnh đây? Ông nào cũng khoái làm "tủ lạnh" dù là size nhỏ hay lớn.
|
|
binhminhtoi
member
REF: 664404
10/09/2013
|
Quy vi luu y nguoi dung sau lung tui ben trai trong hang rao kem gai la 2T8 do...hehehe
2T8 con giu duoc tam hinh nay cung dang khen.
|
|
thanhthien8
member
REF: 664405
10/09/2013
|
Hi anh BinhMinhToi!
Uả anh ở trại Hồng Kông hả
Sao anh khai TT8 ra chi vậy
Để ai đó chôm tấm h́nh về nhuộm thành...bà Tám th́
tội anh nặng lắm đó nha..hihic.
|
|
binhminhtoi
member
REF: 664406
10/09/2013
|
Anh nang tu khi chup tam hinh nay roi...cu dung sau lung keo hoai khong nang cung phai nang thui...hehehe
Khoe khong ne 2T8...Tu nhien hom nay dem tam hinh nay treo len khoe voi lang xom vay ne choi?
Chuc vui ve nha chu nha va ca nha.
|
|
hatlinh
member
REF: 665120
10/21/2013
|
Kinh dị
Trong một vụ án h́nh sự gần đây, khi kẻ phạm tội lạm dụng t́nh dục bị bắt quả tang, các cán bộ điều tra đă rất vất vả vận động các cô gái bị lạm dụng khai về những hành vi xấu xa của kẻ thủ ác. Lư do các cô không khai v́ các cô xấu hổ, các cô không muốn để danh tiếng của ḿnh bị vấy bẩn. Đó là một phần văn hóa Việt, coi trọng trinh tiết phụ nữ. Ấy vậy mà gần đây có mấy sự ồn ă của mấy người nhân danh đấu tranh cho dân chủ làm cho người ta kinh sợ. Kinh sợ v́ không biết họ nhận được những khoản vật chất nào mà họ tự bịa đặt, tự bôi nhọ danh tiết của ḿnh để cố vu khống cho các chiến sĩ an ninh, cho Nhà nước.
Đầu tiên là sự việc của một cô gái 20 tuổi. Cô ta đă bị tuyên án tù cho hưởng án treo nhưng tự động đi khỏi nơi cư trú, không báo cho các cơ quan chức năng địa phương. Dĩ nhiên các cơ quan bảo vệ pháp luật phải cưỡng chế đưa cô về địa phương thụ án. Khi đưa cô ra sân bay, cô không chịu vào pḥng cách ly để ra máy bay. Các chiến sĩ an ninh sân bay phải kéo cô vào cho kịp chuyến bay. Lúc đó có mặt hàng trăm hành khách đi cùng chuyến bay, lại có cả ông bố hờ nhảy cả vào pḥng cách ly can thiệp. Ấy vậy mà về đến nhà, cô và ông bố hờ đầy nghi vấn lên mạng vu khống các chiến sĩ tại thời điểm đưa cô lên máy bay đă “bóp”… cô. Lạy trời, trước mặt hàng trăm người, với cô gái này? Quả là đáng kinh sợ. Lẽ ra với một cô gái 20 tuổi, chưa chồng và như cô tự bạch là chưa có người yêu, trinh tiết và danh tiếng về sự trong trắng đàn bà của cô phải được giữ ǵn, vậy mà tự ḿnh bịa đặt và lu loa ḿnh bị xâm hại t́nh dục th́ ghê gớm thật. C̣n ông bố hờ th́ cũng ra sức khẳng định cô “con nuôi” của ḿnh đă bị xâm hại. Trên mọi diễn đàn ông ta luôn chứng minh cô gái đă bị… và mở cuộc truy t́m người đă… “bóp” cô gái. Dĩ nhiên không phải đi t́m người bị xâm hại để bắt phải lấy cô ta mà chỉ để vu khống bôi nhọ.
Nhưng chuyện ấy cũng chưa phải là tột cùng. Gần đây có một cặp vợ chồng thông báo là chị vợ bị một nhóm “xă hội đen”, ám chỉ các chiến sĩ an ninh đă bắt cóc cô vợ, đánh đập, cướp tiền và quan trọng hơn cả là đă âm mưu tiêm thuốc độc và… hiếp dâm chị ta để bắt chị ta phải thay đổi quan điểm chính trị của ḿnh, không chống đối Nhà nước nữa. Kinh sợ hơn, anh chồng tuyên bố thương vợ hơn v́ vợ đă bị… hiếp dâm nhiều lần. Chứng cứ mà vợ chồng anh ta đưa ra là một lô tin nhắn đe dọa hiếp dâm. Ở trường hợp này th́ không thể kêu trời được nữa. Có lực lượng nào lại dùng tin nhắn để vợ chồng nhà này lưu lại để rêu rao khắp nơi, tin nhắn lại nêu cả tên, cả hành vi… Vớ vẩn quá rồi. Nhưng cái chúng tôi nói đến là sự bất chấp các giá trị văn hóa, t́nh cảm của cặp vợ chồng nhà này. Không thể hiểu được thái độ của người chồng bịa ra vợ bị hiếp dâm nhiều lần rồi lu loa trên mạng, trên các diễn đàn và khi được một đài nước ngoài đưa tin, anh ta hư hửng ra mặt: Vợ anh bị hiếp dâm cả thế giới đă biết. Không biết hai vợ chồng có c̣n dám nh́n vào mắt nhau nữa không.
Sẽ có người nói chứng cớ nào cho sự bịa đặt. Th́ đây, lu loa bị hiếp dâm nhưng khi công an địa phương mời đến khai báo để có tư liệu điều tra, hai vợ chồng c̣n ra điều kiện với cơ quan công an giúp hai vợ chồng t́m ra thủ phạm: Để được nghe cô vợ kể chuyện bị hiếp phải làm giấy mời cẩn thận, đưa đến tận nhà, hẹn giờ và đón tiếp cẩn thận. Không hợp tác với nhà chức trách t́m ra thủ phạm, mà cứ “bêu” ầm ầm trên mạng là hà cớ làm sao? Trí tưởng tượng được thôi thúc bởi sự thèm khát nổi tiếng thật kinh dị. Mà có chuyện ǵ đâu, có chứng cứ ǵ đâu ngoài mấy cái tin nhắn từ một số điện thoại giời ơi. Những số điện thoại sim rác các anh chị “dân chủ” có hàng trăm.
THEO AN NINH THỦ ĐÔ
---
Pháp luật
Nguyễn Tường Tâm
Tác giả gửi đến Dân Luận
Hành động bóp vú phụ nữ trong lúc họ bị bắt không là chuyện nhỏ. Đây là hành vi xâm phạm nhân phẩm phụ nữ. Đây là hành vi xâm phạm quyền an toàn thân thể người dân. Đây là hành vi biểu tượng cho lối hành xử đàn áp nhân dân của chế độ. Hành động của tên công an lợi dụng lúc "thi hành công vụ" để bóp vú nữ sinh viên Phương Uyên tương tự như hành động của công an thời Pháp thuộc. Hành động bỉ ổi này phải bị mang ra trừng trị công khai và giới lănh đạo công an phải xin lỗi trước nhân dân. Phải đ̣i công lư cho Phương Uyên.
Hành động của tên công an lợi dụng lúc "thi hành công vụ" để bóp vú nữ sinh viên Phương Uyên phải bị mang ra trừng trị công khai và giới lănh đạo công an phải xin lỗi trước nhân dân. Phải đ̣i công lư cho nữ sinh viên Phương Uyên.
Lâu nay tạm ngừng viết để dành th́ giờ làm một số việc nghiên cứu, nhưng hôm nay đọc bản tin em nữ sinh viên Phương Uyên tố cáo bị công an bóp vú trong lúc chúng đang thi hành công vụ với cô, tức là đang bắt cô, tôi thấy thật nhục nhă cho đám gọi là nhân viên công lực xă hội chủ nghĩa Việt Nam, cho nên tôi phải viết vội vài hàng lên tiếng.
Trên blog của Nguyễn tường Thụy ngày 26/9 tác giả tường thuật vụ việc được tác giả mô tả là "công an và côn đồ xông vào tư gia công dân bắt người, đánh đập" dĩ nhiên là trái phép. Tên gọi của vụ việc là "Vụ án Thanh Tŕ 25/9/2013".
Bọn côn đồ đă xông vào nhà tác giả một cách trái phép, tức là không có lệnh ṭa, vào ban đêm, bắt đi 10 người, kể cả con gái của tác giả tên Thụy Châu, một nữ sinh viên, đang ngủ trên lầu. Bọn công an xông vào nhà tác giả hành động như một bọn cướp. Khi làm việc tại nơi giam giữ, cô Thụy Châu đă công khai gọi bọn công an hành sự đó là bọn cướp mà bọn chỉ huy cũng phải im lặng. Cuộc đối thoại của nữ sinh viên Thụy Châu với bọn công an chỉ huy được cô thuật với bố mẹ cô như sau:
Mẹ hỏi: Thế chúng hỏi con những ǵ?
- Họ hỏi thế nào, con trả lời thế vậy. Con bảo cháu đang ngủ, thấy ầm ỹ ở dưới, nghe thấy tiếng kêu cướp, cướp, cháu chạy xuống th́ bị bắt.
Họ bảo con, không được nói là cướp, đó là những người “thi hành công vụ” (!?). Con bảo: “Thế nhà chú, tự nhiên có hàng chục người lạ, phá cửa xông vào th́ chẳng gọi là cướp th́ gọi là ǵ?
Con nói thế, họ im, không nói ǵ nữa.
Chính bọn chỉ huy của đám gọi là thi hành công vụ trước câu hỏi lư của nữ sinh viên Thụy Châu cũng phải im lặng thừa nhận đó là hành động của bọn cướp đă là một sự nhục nhă cho công an xă hội chủ nghĩa lắm rồi. Nhưng câu chuyện tiếp theo sau c̣n ghê tởm hơn công an của thời Pháp thuộc. Lợi dụng quyền "thi hành công vụ" bọn chúng đă bóp vú cô nữ sinh viên Phương Uyên. Phương Uyên chỉ dùng chữ "có hành vi xàm xỡ, sờ ngực", nhưng, xin lỗi cháu Phương Uyên, tôi thấy phải dùng đúng danh từ mô tả hành động man rợ đó là "bóp vú".
Trong số 10 người bị bắt tại nhà blogger Nguyễn Tường Thụy tối đó có cả hai mẹ con của nữ sinh Phương Uyên. Bọn chúng đánh hai mẹ con cô ngay tại chỗ mà không cần hỏi ǵ cả. Chúng đánh cô hộc máu mồm, máu mũi, rồi chúng nắm tóc hai mẹ con cô đập đầu vào tường, rồi tiếp tục nắm tóc kéo đẩy lên xe mang về đồn. Tại đồn chúng lại xúm vào đánh tiếp khiến cô đau quá la hét tới người mẹ cô bị giam ở buồng khác cũng nghe được. Sau khi nghe Phương Uyên tường thuật chi tiết vụ bị bắt, bị đánh blogger Nguyễn Tường Thụy muốn ngừng, bảo "Thôi, bố không dám hỏi nhiều để con nghỉ." Phương Uyên e-thẹn ngập ngừng, "Vâng, nhưng..."
Nguyễn Tường Thụy hỏi tiếp, "Nhưng sao con cứ nói đi."
Phương Uyên mạnh dạn nói, "Có một thằng nó sàm sỡ con bố ạ"
Nguyễn Tường Thụy hỏi dồn, "Nó đă làm ǵ con?"
Phương Uyên bẽn lẽn, "Nó sờ vào ngực con."
"Sờ ngực" chỉ là từ nhẹ nhàng. Đúng nghĩa phải dùng từ "bóp vú". Hành động bóp vú phụ nữ trong lúc họ bị bắt không là chuyện nhỏ. Đây là hành vi xâm phạm nhân phẩm phụ nữ. Đây là hành vi xâm phạm quyền an toàn thân thể người dân. Đây là hành vi biểu tượng cho lối hành xử đàn áp nhân dân của chế độ. Hành động của tên công an lợi dụng lúc "thi hành công vụ" để bóp vú nữ sinh viên Phương Uyên tương tự như hành động của công an thời Pháp thuộc. Hành động bỉ ổi này phải bị mang ra trừng trị công khai và giới lănh đạo công an phải xin lỗi trước nhân dân. Phải đ̣i công lư cho Phương Uyên.
Nguyễn Tường Tâm
----
Ở nơi công cộng, tụi CA c̣n dám bóp vú huống hồ là ở trại giam.
|
|
aka47
member
REF: 665121
10/21/2013
|
Hành động bỉ ổi này phải bị mang ra trừng trị công khai và giới lănh đạo công an phải xin lỗi trước nhân dân. Phải đ̣i công lư cho Phương Uyên.
..............
Đ̣i hỏi này không thực hiện được.
Giới lănh đạo công an từ bộ xuống tới thôn làng đứa nào nó cũng bóp dzú khi có cơ hội chị ơi.
Tụi nó với tụi côn đồ c̣n dựng cảnh để hăm hiếp phụ nữ sa cơ thất thế nữa.
Ở đó mà mang ra trừng trị công khai.
Tác giả này mơ ngủ rồi.
hihii
|
|
hatlinh
member
REF: 665186
10/22/2013
|
Nói Láo có là Đối Tác Đáng Tin Cậy?
Hệ thống truyền thông lề đảng đồng loạt ra quân “nâng bi” chuyến công du Pháp – Mỹ và tụng ca bài diễn văn của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng “đọc” đúng với nghĩa “đọc” khá ồn ào, đậm đà bản sắc cộng sản trong phiên thảo luận cấp cao của đại hội đồng Liên Hiệp Quốc ở New York. Phải công nhận chuyến đi của ông Dũng khá rầm rộ và nội dung bài phát biểu của ông cũng có tiến bộ so với các bài phát biểu mà ông từng được đăng đàn “đọc” trên các diễn đàn quốc tế trước đây. Bài phát biểu lần này của ông Dũng nếu đem so với các bài nói chuyện mê sảng “…chủ nghĩa xã hội… chủ nghĩa Mác – Lê…” của ông tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng hay bài đáp từ sặc mùi tuyên giáo “...đánh đuổi thực dân, đế quốc giành lấy nhân quyền…” của ông chủ tịch Trương Tấn Sang trên chính trường ngoại giao quốc tế gần đây thì ê – kíp soạn diễn văn cho ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng “đọc” tương đối khá nhất.
Mặc dù vậy, khá nhất không có nghĩa là “hưng phấn” kiểu như các văn nô bồi bút, các ngu cộng tướng quân lên đồng tập thể, lên mây tự sướng trên các trang báo lề đảng “…Từ Paris đến New York: Vươn xa Việt Nam của Bạch Dương…Trung tướng Đồng Sĩ Nguyên: Thủ tướng phát biểu đầy tính nhân văn và khí phách của Nguyentandung blog…Lời phát biểu thức tỉnh lương tri của báo Giáo Dục và Thời Đại… Bài phát biểu của thủ tướng thu hút truyền thông quốc tế của báo Đại Đoàn Kết…Thủ tướng phát đi một thông điệp mang tính trách nhiệm cao và nhân văn của Việt Nam Net…”(*)
Thật ra bài phát biểu của ông Nguyễn Tấn Dũng thu hút được sự quan tâm, tò mò của một “bộ phận không nhỏ” nước trong lẫn nước ngoài bởi nội dung không đi theo lối mòn câu cú “...xã hội chủ nghĩa là sự lựa chọn của nhân dân, là khát vọng của loài người tiến bộ...”, không có những điểm nhấn văn ngôn quen thuộc được nhà văn nữ Phạm Thị Hoài phân biệt gọi là “diễn văn dàn giáo, diễn văn xuất khẩu” với hàng hàng lớp lớp, trùng điệp vị ngữ được viện dẫn trong bài viết “Lời Thề” khá hào nhoáng như sau:
“…Thực hiện nghị định A, nâng cao quyết tâm B, phát huy thế mạnh C, kiên quyết khắc phục yếu kém D, chủ động nắm thời cơ Đ, tăng cường quản lý E, đề cao tinh thần F, thắt chặt G, củng cố H…để rồi cuối cùng chốt lại với chủ ngữ…toàn đảng, toàn quân, toàn dân ta…khai thác lợi thế I, xây dựng vững chắc K, chỉnh đốn toàn diện L, phát triển sự nghiệp M, phát huy mặt tích cực N, hạn chế những tiêu cực O, hoàn thiện và mở rộng Q, tích cực triển khai R, quyết liệt thực hiện S…”(**)
Ngoài ra nhà văn Phạm Thị Hoài cũng đánh giá thực chất bài diễn văn của ông Dũng đọc ở đại hội đồng Liên Hiệp Quốc tuy hơi dí dỏm, lạnh lùng có chút phủ phàng thiếu hưng phấn như báo lề đảng nhưng khá chính xác và rất trung thực: “…còn lâu mới biến người đứng đầu chính phủ Việt Nam thành một nhà hùng biện. Ông vẫn liên tục vấp trên những dòng chữ mà người ta thấy rõ là không tuôn ra từ chính ông…ông và ngôn từ đang phát ra chẳng có gì thuộc về nhau, mỗi bên đi một ngả như người dưng nước lã…”(**)
Tiếp theo nhận xét của Phạm Thị Hoài, tôi sẽ làm công việc trích dẫn một số cụm chữ trong đống chữ nồng nặc mùi phát biểu của ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, kèm với lời bình theo chủ kiến, không hẳn là duy nhất đúng, có thể là sai để rộng đường dư luận về bài nói chuyện của ông Dũng ở diễn đàn Liên Hiệp Quốc:
“…Nhìn lại 100 năm qua, thế giới đổi thay sâu sắc; như phẳng ra, như nhỏ lại nhờ những thành tựu kỳ diệu của Khoa học Công nghệ. Cuộc sống của con người được cải thiện rất nhiều. Nhưng cùng với bao điều tốt đẹp, vẫn luôn còn đó những hiểm họa tiềm tàng. Ước mơ của nhân loại về một cuộc sống an toàn, hòa bình và phồn vinh vẫn còn xa ở phía trước.
Nhân loại khát khao hòa bình, nhưng vì sao vẫn còn xung đột, chiến tranh. Kinh tế phát triển, nhưng vì sao hàng tỷ người vẫn còn nghèo khổ. Khoa học công nghệ tiến bộ vượt bậc, nhưng vì sao vẫn chưa có phương cách ứng phó thật hữu hiệu với thiên tai, dịch bệnh.
Các câu hỏi đó đặt ra cho cộng đồng quốc tế chúng ta trách nhiệm cao cả và hết sức nặng nề…
…Chắc các vị đều chia sẻ với tôi rằng, cho dù hòa bình, hợp tác, phát triển là xu thế chủ đạo, nhưng nguy cơ chiến tranh vẫn chưa được loại bỏ. Vẫn còn đó bạo lực ở Trung Đông, Bắc Phi, gần đây nhất là ở Syria – nơi chúng ta cần mạnh mẽ lên án việc sử dụng vũ khí hóa học, đồng thời dành cho hòa bình mọi cơ hội, tìm mọi giải pháp hòa bình để loại bỏ vũ khí hóa học trên cơ sở luật pháp quốc tế và các Nghị quyết của LHQ. Vẫn còn đó mối quan ngại sâu sắc về những diễn biến khó lường trên bán đảo Triều Tiên.
Biển Hoa Đông, Biển Đông vẫn chưa lặng sóng vì những tranh chấp chủ quyền lãnh thổ… Chỉ cần một hành vi thiếu trách nhiệm sẽ có thể dẫn tới xung đột, thậm chí dẫn tới chiến tranh…”(***)
Mở đầu bài phát biểu ông thủ tướng Dũng có đề cập đến các thành tựu của thế giới văn minh về phát minh công nghệ thông tin, tiến bộ khoa học kỹ thuật vượt bậc giúp cho thế giới như nhỏ lại, như phẳng ra và cuộc sống của loài người có tốt hơn nhưng vẫn tồn tại thiên tai dịch bệnh, môi sinh môi trường, bạo lực khủng bố, hiểm họa chiến tranh, nguy cơ vũ khí hóa học, vũ khí hạt nhân tiềm ẩn…Đó là những đề tài nóng mà cả thế giới loài người tiến bộ, yêu chuộng hòa bình cùng quan tâm, cùng quan ngại không có lý do để phê phán hay bàn cãi và có bàn cãi hay chăng là khi ông Nguyễn Tấn Dũng bạo mồm bạo miệng nói đến:
“…Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc”. Sinh mạng con người dù màu da nào cũng quý như nhau. Mạng sống của một người bị cướp đi thì đối với một gia đình dù ở ngay khu Manhattan này hay ở nơi hẻo lánh nào đó trên trái đất cũng đều là mất mát thương đau.
Bất kỳ hành động hiếu chiến nào đều phải bị lên án, ngăn chặn. Bất cứ nỗ lực ngăn ngừa xung đột nào đều phải được trân trọng, ủng hộ. Còn một biểu hiện dù mong manh của sự sống, người thầy thuốc cũng phải tận tâm cứu người. Còn một tín hiệu dù nhỏ nhoi của hòa bình chúng ta cũng phải tận sức để tránh chiến tranh. Bởi chiến tranh sẽ cướp đi sinh mạng không chỉ của một mà của rất nhiều người – trong đó chắc chắn sẽ có nhiều phụ nữ và trẻ em…”(***)
Đoạn trích dẫn lời mở đầu tuyên ngôn độc lập của Hoa Kỳ, một lý thuyết mang tính nhân bản xác định về quyền tự do, về quyền con người được ê – kíp soạn diễn văn của ông Dũng nâng cấp, triển khai khá nhuần nhuyễn qua các câu chữ bóng bẫy giàu âm sắc “…Sinh mạng con người dù màu da nào cũng quý như nhau…dù ở ngay khu Manhattan này hay ở nơi hẻo lánh nào trên trái đất…dù còn một biểu hiện mỏng manh của sự sống cũng phải tận tâm cứu người…” nghe rất cao cả, làm ra vẽ như họ “cực kỳ” quý trọng mạng sống con người, không khó để cộng sản Việt Nam đánh lừa một số không nhỏ truyền thông quốc tế và không ít quan chức các nước ở diễn đàn Liên Hiệp Quốc, chưa tiếp cận, cọ sát với đầu óc đặc thù cộng sản!
Ít ai ở diễn đàn Liên Hiệp Quốc biết rằng đằng sau bài “diễn văn xuất khẩu” lung linh nhân đạo của Nguyễn Tấn Dũng là sinh mạng con người Việt Nam rẽ hơn mạng của con chó và đã có không biết bao nhiêu người dân Việt Nam chết thảm dưới tay thuộc cấp của ông Dũng mà không hề nghe thấy chính ông, đảng của ông, chính phủ của ông có hành động nào cụ thể nào để ngăn chận bạo lực khủng bố, chấm dứt bàn tay tội ác nhuộm đầy máu của những người anh em cùng giòng máu đỏ da vàng Việt Nam. Thế mà ông lại trơ trẽn mở mồm dối lem lẻm “...sinh mạng con người dù màu da nào cũng quý như nhau...”
Nực cười hơn nữa là bạo lực, bạo động, khủng bố của lực lượng côn an côn đồ... lực lượng được gọi là thi hành công vụ không những hiếu chiến mà còn ra tay tàn độc hàng ngày, hàng giờ chực chờ cướp bóc phương tiện mưu cầu hạnh phúc, cướp đi mạng sống của biết bao người dân vô tội. Với quyền hành, thế lực bao trùm hiện có, ông thủ tướng Dũng có khả năng ngăn chặn bàn tay tội ác đó lại nhưng ông lại dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra và không cảm thấy xấu hổ khi mở mồm nói chuyện trên trời dưới biển, chuyện thế giới bao la, chuyện ngoài khả năng can thiệp của ông và đảng của ông.
“…Cộng đồng quốc tế chúng ta trông đợi các cường quốc hãy là những tấm gương trong kiến tạo hòa bình. Hội đồng bảo an LHQ hãy là điểm tựa, là động lực để các quốc gia, các dân tộc cùng chung tay gìn giữ hòa bình… Bàn tay chết chóc của chiến tranh, của khủng bố, của bạo lực đang rình rập ở nhiều nơi hòng cướp đi mạng sống của hàng ngàn, hàng vạn, hàng triệu người vô tội. Hãy đừng tiếp tay. Đừng làm ngơ. Hãy ngăn chặn bàn tay đó lại…”(***)
Không dừng lại ở đó, nội dung bài phát biểu của ông Nguyễn Tấn Dũng còn lên lớp, “dạy” thế giới văn minh về thoát đói nghèo, về tránh thiên tai, về chặn dịch bệnh, về bảo vệ môi trường, về công bằng xã hội, về trách nhiệm của quyền lực, về nhiều chuyện tào lao khác nữa… làm như thế giới văn minh vô tình, vô cảm quay lưng với tội ác, với cuộc sống an bình của nhân loại, chỉ có ông, đảng của ông quan tâm đến và nhất là ông không quên nổ như pháo tết, không quên thể hiện bản chất đặc thù bịp bợm, dối trá mang nhãn mác cộng sản rằng:
“…Để thoát khỏi đói nghèo; để phòng tránh thiên tai; để ngăn chặn bệnh dịch; để bảo vệ môi trường… để một thế giới xanh hơn, công bằng hơn cần sự chung tay của tất cả chúng ta. Người nghèo, nước nghèo cần nỗ lực tự vươn lên với sự hỗ trợ của người giàu hơn, nước phát triển hơn. Sự hỗ trợ đó không phải chỉ bằng tấm lòng nhân ái “lá lành đùm lá rách“ mà trước hết cần bằng trách nhiệm bởi trong sự giàu có của nhiều người, sự phát triển của nhiều nước không phải không có phần đáng ra thuộc về những người nghèo, nước nghèo…”(***)
Thật không hiểu ông Dũng và ê – kíp soạn diễn văn cho ông có vấn đề tâm thần hay bệnh lý gì khác, có bại não không? Khi y tế tan nát với phong bao phong bì, giáo dục phá sản với trí thức có bắng cấp dỏm chạy đầy đường, thông tin tràn ngập với tin chó cán xe, xe cán chó và mạng sống con người Việt Nam rẻ mạt, bị chà đạp tàn tệ, rất ít người dân trong, ngoài nước không biết. Vậy mà ông thủ tướng của một nước cứ vô tư nói láo, cả gan nói láo không biết ngượng mồm trước đại hội đồng Liên Hiệp Quốc:
“…Việt Nam đã đưa các Mục tiêu phát triển Thiên niên kỷ vào chiến lược phát triển của mình, kết hợp chặt chẽ tăng trưởng kinh tế với tiến bộ, công bằng xã hội và đã được Tổ chức Nông nghiệp và Lương thực Liên Hợp Quốc trao giải thưởng thành tích xuất sắc trong xóa đói giảm nghèo. Với phương châm con người là mục tiêu, là trung tâm của sự phát triển, Việt Nam đã đặc biệt quan tâm đầu tư cho y tế, giáo dục, thông tin… cho mọi người dân, nhất là ở các vùng khó khăn, vùng đồng bào dân tộc thiểu số…”(***)
Nói thật với kỹ thuật thông tin hiện đại, ông Dũng và đồng đảng của ông tưởng lời dối trá, lời sáo rỗng “...con người là mục tiêu, là trung tâm phát triển thiên niên kỷ của Viêt Nam...”là người ta không phát hiện ra, là có thể lừa gạt được thiên hạ à! Đừng ấu trỉ như thế, đừng nghĩ thiên hạ ngây thơ không biết gì, tốt hơn hết là nên quên lừa đảo đi cho nó lành, ngoan cố chỉ làm mất thể diện quốc gia, làm trò cười cho truyền thông nước ngoài mà thôi. Lừa đảo, nói láo không phải là nền tảng để phát triển đất nước, lừa đảo, nói láo không phải điều kiện để xây dựng niềm tin chiến lược với bè bạn năm châu và lừa đảo, nói láo càng không phải là đối tác đáng tin cậy của thế giới văn minh thời hiện đại.
Nhìn chung, bài phát biểu của ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có đạt yêu cầu tuyên truyền của bộ phận tuyên giáo trung ương đảng cộng sản Việt nam hay nói cách khác là bài “diễn văn xuất khẩu”với các con chữ hô khẩu hiệu của ông Dũng tuy đáp ứng được mối quan tâm, bận tâm hàng đầu hiện nay của thế giới tự do, của loài người văn minh tiến bộ với nhiều nguy cơ tiềm ẩn là đói nghèo, thiên tai dịch hoạ, môi trường môi sinh, vũ khí hóa học hạt nhân, bạo lực cường quyền, độc tài độc ác, khủng bố chiến tranh... đe dọa đến hoà bình, đến hạnh phúc của đời sống nhân loại nghe rất hay, rất văn vẽ có khả năng làm mềm lòng người chưa thấu hiểu chiêu trò cộng sản.
Điểm quan trọng là những người từng trải nghiệm cộng sản ai cũng biết nội dung bài phát biểu của ông thủ tướng Dũng thiếu thật tâm, không có thực chất chỉ mang tính đối phó, chỉ chứa đựng sứ mệnh xuất khẩu “diễn văn”tuyên truyền phục vụ láo lừa cho đảng, nhà nước cộng sản Việt Nam. Hơn ai hết những lời phát biểu “láo, hỗn” lên lớp thế giới nên làm thế này, phải làm thế kia trên diễn đàn Liên Hiệp Quốc thì ông Dũng, chính đảng của ông Dũng, lẽ ra phải biết làm thế nào cho dân cho nước Việt Nam. Trước mắt là ngăn chận bàn tay tội ác của côn an côn đồ…loại trừ quan tham ngu dốt phá hoại môi sinh, tàn phá môi trường, tàn dân hại nước…chớ nên ở đó lo bò trắng răng, nói chuyện trên trời dưới biển với các nước văn minh tiến bộ giàu nguồn lực đóng góp không nhỏ cho hòa bình, cho đời sống nhân loại và chính các nước dân chủ văn minh cũng đã thực hiện hiệu quả, tương đối tốt trong mục tiêu dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ văn minh cho dân cho nước của họ, còn các ông bà đảng cộng sản Việt Nam thì sao, chỉ rình rập xài bạc giả, chỉ giỏi tuyên truyền dối trá có đúng không?
Tác giả : Le Nguyen
Chú thích:
(*) Tựa đề của các bài viết trên báo lề đảng.
(**) http://www.danlambaovn.blogspot.com.au/2013/10/loi-the.html#more
(***) http://nguyentandung.org/toan-van-phat-bieu-cua-thu-tuong-nguyen-tan-dung-tai-dai-hoi-dong-lhq-68-va-vien-quan-he-quoc-te-phap-ifri
|
|
hatlinh
member
REF: 665187
10/22/2013
|
Lấn Đất Nhà Chùa
Trên trang web của Chùa Phúc Lâm, một tựa đề của một bản tin từ báo Petrotimes, “Hà Nội: Đến chùa cổ, ăn thịt chó?!” đọc lên là thấy nhức nhối, đau buồn...
Ai mà đành lòng như thế? Phải chăng vì dân quá nghèo, nên tiệm thịt chó phải lấn đất chùa?
Bản tin nói lên đủ thứ bế tắc, vì người dân biết là sai nhưng không có cách nào làm cho ngay ngắn, trong khi đó các vị sư vì lòng từ bi không nỡ đuổi dân ra cho sạch cổng chùa.
Bản tin viết:
“Hà Nội: Đến chùa cổ, ăn thịt chó?!
Cũng vì tấc đất tấc vàng, chật chội quá mà người dân phố cổ Hà Nội sấn cả vào cổng chùa để bán… thịt chó mắm tôm. Sự nhếch nhác và phản cảm đã tới mức báo động khi một loạt cổng chùa thâm nghiêm, dù đã là di tích lịch sử quốc gia cũng đã bị đè ngửa ra mà lấn chiếm trong cuộc sinh nhai...
...Ẩn khuất đâu đó trong lòng phố cổ Hà Nội, hàng chục ngôi chùa cổ đang có nguy cơ bị nuốt mất bởi hàng quán kinh doanh lấn chiếm. Đình Thanh Hà ở số 10 Ngõ Gạch, đền Vọng Tiên ở 120 Hà Bông, chùa Thái Cam ở 44 Hàng Vải… cũng đều nằm trong tình trạng ấy. Dù TP Hà Nội đã gắng sức di dời những hộ dân sống tạm trong chùa đi nơi khác sinh sống nhưng tình trạng lấn chiếm cửa chùa để kinh doanh tạo nên cảnh nhếch nhác, nhiều lúc đến phản cảm thì vẫn còn đó.
Thầy Thích Nguyên Tâm thì vẫn bảo rằng: “Gắng mà đuổi dân đi thì cũng không đặng, họ cũng vì miếng cơm, có người phải nuôi cả gia đình trong chỗ hàng quán ấy. Để thế thì cũng không đặng vì nhiều mắt nhìn vào không nổi. Bao năm rồi, thầy cũng chẳng biết làm sao”.
Mấy chủ quán ở đó thấy tôi chụp ảnh thì cứ nem nép, biết là sai rồi cũng chẳng cãi được nữa. Bất giác ngửa mặt nhìn lên cổng chùa, cứ thấy tồi tội, nhưng cũng chỉ biết thở dài…”(ngưng trích)
Than ôi, biết làm sao bây giờ. Khi chúng sinh níu áo Đức Phật, chuyện gì sẽ xảy ra? Và khi làm bôi bác hình ảnh ngôi chùa, nhân quả nào sẽ dẫn tới?
Nơi đây, xin trích mấy dòng từ Kinh Nhân Quả Tam Thế từ trang web của Ni Viện Huê Lâm (huelambuddhistcenter.com) ghi lại lời Đức Phật để cùng cảnh giác:
“...Được cưỡi ngựa ngồi xe là do Nhân nào? Kiếp trước là người tu bổ, sửa chữa cầu đường.
Được mặc quần áo tơ lụa là do Nhân nào? Kiếp trước cho tặng quần áo cho người nghèo.
Có ăn có mặc là do Nhân nào? Kiếp trước Trà, cơm bố thí cho những người nghèo.
Không ăn, không mặc là do Nhân nào? Kiếp trước keo kiệt không bố thí ai một xu, hào nào.
Được ăn nhà hàng sang trọng, ở nhà lầu to là do Nhân nào? Kiếp trước cung cấp cơm gạo cho chùa hoặc am thờ Phật..
Phúc lộc đầy đủ là do Nhân nào? Kiếp trước xây đình chùa.
Tướng mạo đoan nghiêm là do Nhân nào? Kiếp trước dâng hoa tươi cúng Phật.
Thông minh trí tuệ là do Nhân nào? Kiếp trước là người tụng kinh niệm Phật...”(ngưng trích)
Thôi thì, lúc nào quý ngài chủ tiệm thịt chó có thể, xin trả lại sân chùa giùm... Cái gì cũng có nhân quả đấy ạ.
Tác giả : Cô Tư Sài G̣n
|
|
aka47
member
REF: 665203
10/22/2013
|
Cửa chùa là nơi tôn nghiêm.
Việt Cộng không ưa tôn giáo.
Xem chùa này thuộc về Quốc Doanh hay của cỉa thiện nam tín nữ?
Nếu chùa Quốc Doanh mà người ta mở quán thịt chó th́ sẽ bị Công An đến hốt.
Nếu không phải th́ Quán thịt chó mở vô tư , và được Công An hậu thuẩn.
Chỉ c̣n lại lời than thở , t́nh đạo t́nh đời của Chùa để Quán thịt chó thức tỉnh mà thôi.
Thời buổi bi giờ được Công An ngầm hổ trợ th́ sự thức tỉnh chắc khó kiếm.
Chó mà c̣n giết c̣n ăn , lại bán ngay phần đất của chùa th́ chẳng c̣n đạo đức lương tri của người có ḷng nhân rồi.
Tu thôi mà cũng không yên , gặp bọn cướp ngày vô tôn giáo th́ đúng là thời kỳ pháp nạn.
hihii
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|