Mùa đông về buồn lắm em ơi
Mùa đông về lạnh quá em ơi
Trắng ngoài hiên rơi rơi từng hoa tuyết
Anh trong lòng mơ chiếc lá diêu bông
Mùa đông này rét buốt đơn côi
Mùa đông này băng giá em ơi
Tuyết dìm sâu lá thu vàng huyền dịu
Em nơi nào có mơ đến anh không
Ôi mùa đông
Tim mình se lạnh
Mổi đêm về
Rung rẩy bờ môi
Tuyết lòng giăng
Tâm hồn tê dại
Gió xạt xào
Nổi nhớ hư hao
Mùa đông về giá buốt em ơi
Mùa đông về lòng thấy chơi vơi
Xa ngìn khơi sao anh hoài mộng mị
Muốn đi tìm cho được lá diêu bông
BrianNguyen
O Bông, từ hồi cà tịch cà tang tập viết nhạc hình như là chưa có tặng cho O bài nào. Trong bài này có chử Lá Diêu Bông nè - tặng cho O coi như là thay lời cám ơn mà O có ý gửi biếu tập thơ Tiếng Lòng hen. Có để tặng cho O bên kia mà không biết O chưa thấy hay có ý chê hihihi. Hỏng cần biết L tặng ai cái gì thì không lấy lại. Đã viết có ý tặng O nên đem nó ra đây chờ O tới nhận nè. Mấy rày bận rộn lắm hay sao mà không thơ thẩn. Chúc O vạn sự bình an vui vẻ.
He he ! Laoton ơi!
Dieubong còn đang bận ..."xướng -họa thơ tình" với Lão Lang ,đang "Say sưa" nên chưa đáp nhời laoton được .
Lão Lang nói hộ Dieubong mấy câu ,laoton "dùng tạm" ,lát nữa Dieubong vô sẽ ..."Tỏ tình" sau nha !
Tuyết rơi thì cứ mặc tuyết rơi
Mặc laoton lạnh cứng cả người
Đóng băng để dành cho nó mới
Xướng-họa với Lang cũng đủ rồi .
Đang ở bên lang lòng ..."Ấm nực"
Mặc cho bên ấy tuyết buông rơi
Dieubong "Hứng khởi" đang háo hức
Loaton bên đó cứ nghỉ ngơi !
hic hic ,bông đùa tí thui nha ! Chúc lão đệ bằng an !
ladieubongg
member
REF: 574249
10/29/2010
Cảm động quá LH ui!
Tặng bên kia mà vô tình LDB đã không thấy, làm tội phải mở nguyên một topic.
Không ngờ LH giỏi vậy, sáng tác cả nhạc nữa. Lời hay lắm. Phải chi được nghe cả nhạc.
Cám ơn LH nhiều nhé.
-----------
Còn Lão Lang nữa, phá quá đó nha. Chắc bị 'dê em' chọc quê dụ cái 'wuần cháo lòng' nên cay cú ha? hehe
-----------
LDB thân chúc hai Huynh những ngày cuối tuần thật thư giãn và hạnh phúc
ladieubongg
member
REF: 574268
10/29/2010
Lão Huynh tặng LDB bản nhạc chỉ có lời không có nhạc.
Giờ LDB mượn đỡ bản nhạc này để tặng lại LH, nhưng chỉ có nhạc mà không có lời. (bản nhạc ưa thích của LDB, hy vọng LH cũng thích)
TB.
Quên không trả lời câu hỏi của LH.
Qua nay đi làm xa giờ mới về LH à.
laoton
member
REF: 574334
10/29/2010
O Bông,
Mùa đông mà phải làm xa nhà dể có cảm giác cô đơn lắm không O. Hằng năm vào tháng 10 L cũng hay đi bổ túc nghề nghiệp. Nhưng những năm gần đây không chọn phương cách đi nửa - sau buổi học trở về khách sạn buồi ơi là buồn.
Sáng thức dậy có nghe bài nhạc không lời O tặng. Hai câu đầu nghe wuen lắm. Điệp khúc thì cho L cảm giác lành lạnh. Điệu nhạc không buồn, mà quặng thắt tim gan. Âm hưởng không sôi nổi mà lại náo nức rạo rực... L thích lắm, cám ơn O. Ở sở nghe không được - bằng không sẻ nghe đi nghe lại để biết là nhạc vốn như thế hay tại thời tiếc và tâm trạng người nghe.
@ Lang wuynh,
Cám ơn ghé nhà chọc ghẹo cho đệ dzui và còn tìm O B về nửa hihihi.
Có Không
Trên đời có Lá Diêu Bông không!
Tìm được anh đây nguyện làm chồng
Mang lá về ươm cho người ghét
Chỉ mình anh có họ thì không hihihihi
BrianNguyen
ladieubongg
member
REF: 574337
10/29/2010
Trên đời có Lá Diêu Bông không!
Tìm được anh đây nguyện làm chồng
Mang lá về ươm cho người ghét
Chỉ mình anh có họ thì không
----
Vậy anh ráng kiếm Lá Diêu Bông
Dẫu phải qua đèo, vượt núi sông...
Cho đông bớt lạnh đời xa xứ
Ấm mãi bên nhau vẹn chữ đồng
Thường mỗi thứ sáu Bông phải lái xe đi dạy xa lắm, dạy có 2 tiếng mà vừa đi vừa về hơn 500kms LH à.
Chút nữa về, LH nhớ nghe lại để dỗ giấc ngủ nhé.
Bảo đảm sẽ ngủ ngon.
laoton
member
REF: 574339
10/29/2010
Trên đời có Lá Diêu Bông không!
Tìm được anh đây nguyện làm chồng
Mang lá về ươm cho người ghét
Chỉ mình anh có họ thì không
----
Ráng tìm cho được Lá Diêu Bông
Dẫu phải qua đèo, vượt núi sông...
Cho đông bớt lạnh đời viễn xứ
Ta mãi bên nhau vẹn chữ đồng
----
Anh vẩn đi tìm dẫu trời đông
Diêu Bông Lá hởi có nghe không
Mai chắc rồi đây tay cầm lá
Hứa nhé nghe em lấy làm chồng
Oki tối nghe để ngủ xem sao. O dạy môn gì 2 tiếng mà phải lái xe xa thế.
ladieubongg
member
REF: 574351
10/29/2010
Ta về mùa đông xứ lạ
Nghe đời băng giá âm u
Tìm môi ai trong giấc ngủ
Giật mình ta lại thương ta
LDB
Mến tặng LH
---------
LDB dạy các môn tâm lý trong mấy nhà tù.
Sáng vào nếu chiều ngoan sẽ được thả. hihihi
(Anger Management, Stress Managerment, Drugs & Alcohol plus counselling....)
Mấy ngày còn lại LDB làm việc ở ngoài.
laoton
member
REF: 574359
10/29/2010
Ta về mùa đông xứ lạ
Nghe đời băng giá âm u
Tìm môi ai trong giấc ngủ
Giật mình ta lại thương ta
.......
Có nhau dẩu là xứ lạ
Đông về ta ngở thu sang
Đêm thôi trăn trở bàng hoàng
Yêu trời băng giá thương nàng
Ấm môi....
Woow, đúng là một công việt ý nghĩa. Vậy thì chịu kó một chút cũng đáng. Ở đây L có quen một bà sơ cũng đang làm việt tương tự như O, ngoài ra còn dạy các lớp về cách làm cha mẹ cho các gia đình ly hôn - hay nói với L giúp một tay - nhưng L thật chưa thấy thích hợp nên thỉnh thoảng chỉ viết ý tưởng của mình để góp cho Sơ thôi.
Bài hát sau O tặng chưa nghe được. Một lát về nhà rùi từ từ thưởng thức - thanks
ladieubongg
member
REF: 574392
10/29/2010
Đúng rồi, công việc của LDB có lẽ hợp với mấy dì phước hơn.
LDB thường hay tự nhủ là mình thật may mắn, vừa giúp được người, vừa nuôi sống mình.
(Một công hai mục đích hay là một đá trúng hai chim phải không LH?)
Bản nhạc thứ hai do Trần Mạnh Tuấn thổi Saxaphone đó LH ui.
Lần tới về VN nếu có dịp LH nhớ đến đường Lê Lợi, Q1 nghe Trần Mạnh Tuấn thổi nhá. LDB không nhớ số, chỉ nhớ là gần kem Bạch Đằng, lần nào về cũng ghé qua nghe hắn thổi, mê lắm! (báo trước là hơi mắc một tí hìhì)
laoton
member
REF: 574496
10/30/2010
L đang ngồi nghe bài thứ hai O tặng nè! Um... thiệt là thích không biết là O giỏi hiếu ý người hay tại mình có cùng...
Mấy cái dzụ hơi mắc sợ L không afford được hihihi. Thôi để có cơ hội nào nhờ O đưa đi nghe luôn thì thiệt là mới một công hai ba chiện hihihihi.
Ở đời nếu làm việt gì mà được nhất cử lưỡng tiện thì thiệt là tốt. Ông Bà thường nói Nghề Nghiệp. Đôi lúc nghề của mình cũng do nghiệp mà có. Nghề lương thiện thì cũng là phước báu. Trong Kinh Chân Hạnh Phúc hình như là Đức Phật cũng có đề cập tới.
Anh đang nghe trong lòng
Mùa đông như tàn hẳn
Xuân mấp mé đâu đây
Rộn rả....
ladieubongg
member
REF: 574504
10/30/2010
Thật ra LDB mê bài thứ nhất hơn, nghe hoài không chán. LH ui, có trên mạng giờ này không? Mở ra nghe cùng với LDB lần nữa nghen. Nay bên đó Thứ Bẩy mà phải hôn?
Cám ơn LH đã chia sẻ với LDB vè hai chữ ‘nghê nghiêp’.
Tìm trong hẹn ước đá vàng
Cơn mê – còn lại bẽ bàng mà thôi
Tìm trong những bước đời tôi Ba sinh - nghiệp trả hỡi ôi phận mình
Tìm trong chuỗi hạt, tâm kinh
Vô thường – quên hết oan tình thế gian.
---------
Xời ơi…. mai lỡ có dịp gặp nhau, LH phải là người đưa LDB đi nghe mới phải chứ.
Anh đang nghe trong lòng
Mùa đông như tàn hẳn
Xuân mấp mé đâu đây
Rộn rả....
Tặng anh bản tình ca
Có hoa tuyết rơi rơi
Mà hồn xuân phơi phới
tình ơi……
laoton
member
REF: 574507
10/30/2010
Ùm... cũng lại thêm một trùng hợp, L đang nghe tới nghe lui bài thứ nhất nhè. Bài thứ hai tiếng kèn hơi bị lê thê không dứt khoát âm điệu như bài đầu - do vậy bài đầu nghe ít chán hơn và tâm tư ít bị đi vào suy nghĩ.
Hihihihi thì đưa O hay O đưa L cũng thế thôi có gì phân biệt.
Tìm trong hẹn ước đá vàng
Cơn mê – còn lại bẽ bàng mà thôi
Tìm trong những bước đời tôi
Ba sinh - nghiệp trả hỡi ôi phận mình
Tìm trong chuỗi hạt, tâm kinh
Vô thường – quên hết oan tình thế gian.
..........DB
Tìm trong tư tưởng của nàng
Nghe sao trùng hợp y chang ý mình
Tìm trong tiếng hát câu kinh
Thấy đời ngắn ngủi - hết mình mà yêu
Tìm trong thư thảng mổi chiều
Mơ ngày gặp gở bao điều sẻ chia
Anh đang nghe trong lòng
Mùa đông như tàn hẳn
Xuân mấp mé đâu đây
Rộn rả....
Tặng anh bản tình ca
Có hoa tuyết rơi rơi
Mà hồn xuân phơi phới
tình ơi……
Nghe vang vang điệu nhạc
Mà xốn xan cả lòng
Mong có ngày gặp gở
Thỏa mong....
ladieubongg
member
REF: 574518
10/30/2010
Cám ơn LH đã cùng nghe với LDB. L làm thơ nhanh lắm.
Bây giờ bận rồi, hẹn LH chút nữa về sẽ họa lại nhé.
ladieubongg
member
REF: 574574
10/31/2010
Nghe chăng anh tiếng lòng
Của một thời ươm mơ
Đẹp như ngày ban sơ
Ngọt ngào...
Rồi em ước mai sau
Mong một lần gặp gỡ
Gửi tia nhìn bỡ ngỡ
Nao nao...
Nhưng đến một hôm nào
Vì sao xưa lạc lối
Để em về tiếc nuối
Anh ơi….
laoton
member
REF: 574660
10/31/2010
Lá thu thôi ngừng rơi
Đông se lạnh bời bời
Mơ cùng người phương ấy
Chung đôi...
Câu thề còn bở ngở
Trang vở mới cuột đời
Chưa lời ghi vào đó
Em ơi...
Mai sau duyên chín tới
Anh xin đón em về
Canh khuya thôi nức nở
Chơi vơi...
ladieubongg
member
REF: 574663
10/31/2010
nhưng anh ơi cuộc đời
không vời vợi như thơ
không như trong giấc mơ
bao giờ…..
chỉ như là mây trôi
qua đời nhau một thoáng
rồi bay đi phiêu lãng
xa vời...
Mến chúc LH một ngàt CN vui và hạnh phúc nhé.
ladieubongg
member
REF: 574664
10/31/2010
Mến tặng LH thêm bản nhạc này nữa để nhớ mãi tình Trăng - Nước L nhé
Sóng nước biếc
Một giòng sông sâu cuồn-cuộn sóng trôi về nơi đâu
Gió đưa buồm nâu mang tâm-hồn vào cõi u-sầu
Một vầng trăng nhô rung mình dưới muôn đợt sóng vỗ
Lá hai hàng cây khô đang gieo mình vào cõi mơ-hồ
Sóng lớp lớp, sóng lớp lớp, sóng đem nguồn vui
Đang chơi-vơi, đang chơi-vơi, sóng lan mọi nơi
Khi đau thương, khi yêu đương, thiết-tha vô-vàn
Sóng dâng trong lòng ta mơ-màng
laoton
member
REF: 574665
10/31/2010
Mây trời trôi trăm hướng
Cũng trong qủa đất này
Chờ khi đủ vòng quay
Một ngày...
Tay mình lại trong tay
Lời thơ thành hiện thực
Em ơi đừng ngờ vực
Tin anh...
Nhìn kìa mây màu xanh
Chứa chang niềm hy vọng
Em cứ dệt ước mong
Anh đợi...
Cám ơn, O cũng vậy nhé - cứ để mổi ngày trôi đi với những niềm vui trọn vẹn.
Đoạn cuối bài hát hình như thiếu đi niềm tin trong cuột sống - nhưng L thấy hay hay...
ladieubongg
member
REF: 574671
10/31/2010
'Rồi tình chưa phai sao vội tới hương biệt ly?
Bến xưa gặp nhau nay ai ngờ là bến ly tàn
Nhịp sầu tuôn rơi pha hoà sóng mong tìm ai?
Tháng năm dần trôi em trông chờ mà chẳng thấy ai về
Ngày vui đã qua, bờ sông riêng có ta nhìn sóng trôi về phương trời xa mịt mờ
Xót xa chiều nay ta tới đây để thấy trên dòng sông duyên tình tàn phai!'
Phải LH có ý nói đoạn trên đây là đoạn buồn và thiếu niềm tin không?
Vậy mà LDB lại thích đoạn ấy nhất, vì thấy nó hợp tình hợp cảnh.
Mây trời trôi trăm hướng
Cũng trong qủa đất này
Chờ khi đủ vòng quay
Một ngày...
Tay mình lại trong tay
Lời thơ thành hiện thực
Em ơi đừng ngờ vực
Tin anh...
Nhìn kìa mây màu xanh
Chứa chan niềm hy vọng
Em cứ dệt ước mong
Anh đợi...
---
thăm thẳm như dòng đời
tình cờ như lời thơ
ừ thì ta cứ mơ....
anh nhé!
laoton
member
REF: 574724
10/31/2010
Đúng rồi đoạn L muốn nói là đó đó. Mình thấy hợp tình hợp cảnh là do thiếu niềm tin. Cứ vui, cứ vững tin ở ngày mai mà đừng nên đặt một thứ gì làm điểm tựa cho niềm tin thì mới là tốt đẹp. O có đọc câu truyện ngắn của nhà văn Ohenry hong! Chiếc Lá Cuối Cùng Rơi "The Last Leaf Fall". Câu truyện nổi tiếng nhưng hồi nhỏ đọc L chưa bao giờ thấy nó hay vì một cô bé bệnh cảm rồi không có ý chí cầu sanh. Nhìn ra cửa sổ hàng dây leo có chiếc lá cuối cùng và nghỉ rằng trong mùa đông này khi nào chiếc lá rụng thì cô ta cũng theo ông theo bà hihihi. Điểm này làm L thấy vô lý. Thế nhưng chừng khoảng 5 năm trước khi L cũng bị cảm rồi tới mệt mỏi và chán nản mất hết niềm tin trong cuột sống - có lúc L đã không muốn sống. Lúc ấy chợt nhớ tới câu chuyện và từ từ nghiệm ra mới thấy nó hay....
Cho dù chiếc lá có rơi
Niềm tin trong anh không mất
Một khoảng tình chân thật
Em ơi....
Nhìn lại nhé dòng đời
Bao lần cho chắc chắn
Ấy nào có dài lâu
Âu sầu...
Giờ lòng anh chỉ biết
Yêu mặc kệ mai sau
Nó sẻ đi về đâu
Em nhé....
laoton
member
REF: 574731
10/31/2010
O. HENRY, THE LAST LEAF
Entnommen aus: HEINEMANN ELT GUIDED READERS
O. Henry, The Last Leaf and Other Stories. ISBN 3-19-002712-9
1
In the 1890s, many artists lived in Greenwich Village, in
New York City.
Sue and Johnsy were artists. The two girls met each
other in the month of May, at a restaurant in Greenwich
Village.
‘I’m from the State of Maine,’ Sue said to Johnsy. ‘I draw
pictures for stories in magazines.’
‘I’m from California,’ Johnsy said to Sue. ‘But I want to go
to Italy. I want to paint a picture of the Bay of Naples!’
The two girls talked happily for an hour – about art, about
clothes, about food.
Soon after their first meeting, Sue and Johnsy moved
into a studio apartment together. Their rooms were at the
top of an old brick house in Greenwich Village.
In December, it was very cold in New York. Snow fell
and there was ice in the ground. Many people in the city
became ill. The illness was called pneumonia. The doctors
tried to help the sick people, but many of them died.
That month, Johnsy had pneumonia. She was very ill.
She lay in her bed and she did not move. A doctor visited
her every day. But Johnsy was not getting better.
One morning, the doctor spoke quietly to Sue outside
Johnsy’s room.
‘I can’t help her,’ the doctor said. ‘She is very sad. She
doesn’t want to live. Someone must make her happy again.
What is she interested in?’
‘She’s an artist,’ Sue replied. ‘She wants to paint a
picture of the Bay of Naples.’
‘Painting!’ said the doctor. ‘That won’t help her!’
The doctor left the apartment.
Sue went into her own room and she cried quietly for a
few minutes. Then she picked up her drawing board and
some pencils. She started to sing a happy song and walked
into Johnsy’s room.
Johnsy lay silently in her bed. Her face was thin and
white. She was looking towards the window.
‘Johnsy is asleep,’ Sue thought.
She stopped singing and she sat down in a corner of the
room. Then she started to draw a picture for a magazine.
Suddenly, Sue heard a quiet sound. She went quickly to the
side of the bed. Johnsy’s eyes were open. She was looking
out of the window and she was speaking quietly.
laoton
member
REF: 574732
10/31/2010
‘Twelve,’ Johnsy said. A little later, she said ‘eleven’. Then
she said ‘ten’. Then ‘nine’. And then she said ‘eight’ and
‘seven’ almost together. She was counting backwards.
What was Johnsy looking at? What was she counting?
Sue looked out of the window.
Outside the window, Sue saw the brick wall of the next
house. An old vine grew against the wall. There were very
few leaves on its branches.
‘Six,’ Johnsy said. ‘They’re falling faster. Three days ago,
there was almost a hundred. Ah, there goes another! There
are only five now.’
‘Five? What are you talking about, Johnsy?’ Sue asked.
‘Please tell me.’
‘There are only five leaves on the vine now,’ said Johnsy.
‘The last leaf will fall soon and then I’ll die. Didn’t the doctor
tell you about the leaves?’
‘Don’t say that! You’re not going to die!’ Sue said. ‘You’re
going to get better. The doctor told me that this morning. I’ll
bring you some soup and I’ll draw my picture. The
magazine will pay me quickly. Then I’ll buy us some nice
food.’
Johnsy was
laoton
member
REF: 574733
10/31/2010
Oh, the foolish girl!’ Behrman shouted. ‘An old vine can’t
kill people!’
‘But the vine is killing her,’ said Sue. ‘She’s very ill and
weak. She sees the vine dying. Now she wants to die too.’
Behrman was angry, but he loved the two young artists
very much.
‘Ah, little Miss Johnsy,’ he said quietly. ‘She’s too good
for this place. One day, I will paint a masterpiece. Then we
will all go to Italy. We will go to Naples. Yes! But today, I’ll
be your model.’
Together, they went upstairs. Johnsy was sleeping. Sue
pulled the shade down over her friend’s bedroom window.
Then she took Behrman into her own room. They both
looked at the vine. Cold rain was falling.
‘Soon there will be snow,’ Sue thought.
Behrman sat down and Sue started to draw a picture of
him.
–––
That night, there was a storm. The rain fell heavily and the
wind was very strong.
Johnsy woke early the next morning. ‘Pull up the shade,’
she said to Sue.
Sue pulled up the shade. There was still one leaf on the
vine! The leaf was dark green and yellow. And it hung from
a branch twenty feet above the ground.
‘That’s the last leaf,’ said Johnsy. ‘It will fall today. I’ll die
at the same time.’
Sue put her face close to her friend’s face.
‘Don’t say that, Johnsy,’ she said quietly. ‘I don’t want
laoton
member
REF: 574735
10/31/2010
you to die.’
Johnsy did not answer.
The leaf stayed on the vine all day. That night, there was
more wind and rain.
In the morning, Johnsy woke early again. ‘Pull up the
shade,’ she said.
The leaf was still on the vine. Johnsy lay in her bed and
she looked at it for a long time. Then she called to Sue.
‘I’ve been a very foolish girl, Sue,’ she said. ‘I wanted to
die. But the last leaf has stayed on the vine. It has taught
me a lesson. Please, bring me a bowl of soup now.’
An hour later, Johnsy spoke again.
Sue, my dear,’ she said. ‘One day, I’m going to paint a
picture of the Bay of Naples!’
–––
The doctor visited the girls in the afternoon. He looked at
Johnsy carefully and he held Sue’s thin hand.
‘Take good care of your friend,’ he said. ‘She is going to get
well. Now I have to go downstairs. I have to visit Mr
Behrman. He has pneumonia too. I must send him to the
hospital.’
–––
The next day, the doctor spoke to Sue again.
‘Your friend will soon be well,’ he said. Then he told her
some other news.
That afternoon, Sue went into Johnsy’s room and she
put her arm around her friend’s shoulders. ‘Mr Behrman
died this morning, in the hospital,’ she said. ‘Two days ago,
one of the neighbours found him in his bedroom. Behrman
was very ill. His shoes and clothes were cold and wet. The
neighbour sent for the doctor. Later, the neighbour found a
ladder outside in the yard. There was a lamp next to it. And
there were brushes, and some yellow and green paint.’
‘Johnsy, look out of the window,’ Sue said quietly. ‘Look at
the last leaf on the vine. It’s still there. It has never moved in
the wind. Didn’t that surprise you? It’s Behrman’s
masterpiece, dear. He painted it on the night of the storm.’
laoton
member
REF: 574742
10/31/2010
Um....O Bông, tìm lại câu chuyện O đọc cho vui nè. Nhưng đoạn hai L pasted bị thiếu một khúc. O có muốn đọc trọn vẹn thì lên mạng search lại nha! O Henry một thời nổi tiếng về truyện ngắn. Hồi nhỏ L thích lắm. Khi còn ở VN thì thân phụ có kể vài chuyện nhưng không biết do ai viết thế rồi khi sang bên này L đi tìm thì ra mới biết những câu chuyện ấy được sáng tác bởi nhà văn Ohenry. Hầu như mổi câu chuyện được ngụ ý và có ý nghĩa về đạo đức biết hy sinh coi nặng tình - chỉ đơn thuần vậy mà L thích í.
Để poste lại đoạn hai thử nha!
‘Twelve,’ Johnsy said. A little later, she said ‘eleven’. Then
she said ‘ten’. Then ‘nine’. And then she said ‘eight’ and
‘seven’ almost together. She was counting backwards.
What was Johnsy looking at? What was she counting?
Sue looked out of the window.
Outside the window, Sue saw the brick wall of the next
house. An old vine grew against the wall. There were very
few leaves on its branches.
‘Six,’ Johnsy said. ‘They’re falling faster. Three days ago,
there was almost a hundred. Ah, there goes another! There
are only five now.’
‘Five? What are you talking about, Johnsy?’ Sue asked.
‘Please tell me.’
‘There are only five leaves on the vine now,’ said Johnsy.
‘The last leaf will fall soon and then I’ll die. Didn’t the doctor
tell you about the leaves?’
‘Don’t say that! You’re not going to die!’ Sue said. ‘You’re
going to get better. The doctor told me that this morning. I’ll
bring you some soup and I’ll draw my picture. The
magazine will pay me quickly. Then I’ll buy us some nice
food.’
Johnsy was still looking at the vine. ‘There are only four
leaves now,’ she said. ‘I don’t want any soup. The last leaf
will fall soon.’
‘Johnsy, dear,’ Sue said. ‘Please close your eyes and go
to sleep. I have to finish this drawing by tomorrow. And I
don’t want you to look at those leaves any more.’
Johnsy closed her eyes. ‘But I want to watch the last
leaf,’ she said again. ‘It will fall soon. The leaves are tired.
I’m tired too. I want to die.’
‘Please try to sleep,’ Sue said. ‘I’m going to talk to
Behrman for a minute. I must have a model for my drawing.
Behrman will be my model.’
Old Behrman lived downstairs. He was also an artist, but
he had never painted a good picture. He was sad about this
and he was angry about it too.
‘One day, I will paint a wonderful picture,’ Behrman often
said. ‘One day, I will paint a masterpiece.’
But he had never painted a masterpiece. And he was
more than sixty years old.
Sue found the little old man in his dark room. She told him
about Johnsy and the vine leaves.