nguoitho
member
ID 68281
06/17/2011
|
CON NHỚ NGÀY CHA ÐI TÙ
CON NHỚ NGÀY CHA ÐI TÙ
Con nhớ ngày cha đi tù
mắt mẹ ướt thâm quầng đêm khó ngủ
gặm củ sắn mẹ dành cho chưa đủ
con đói cha ơi!
Trạc phân bò năm ấy đội qua sông
nước ngập ướt tràn xuống môi con mặn
sông vô tình vẫn trôi bình lặng
bão tố cha ơi! Bão tố tơi bời!
Lũ lụt đi qua, rơm ướt mẹ phơi
cong người xuống, mẹ gồng trên vai hẹp
gánh cả giang sơn, đầu trần, không dép
mẹ thẫn thờ, lảo đảo gọi tên cha
Năm tháng đi qua, năm tháng đi qua
mẹ vẫn nép cuộc đời trong rơm rạ
con giấu tuổi thơ vào nỗi buồn lớn quá
gánh tháng ngày tát cạn biển thời gian
NGUYỄN THỊ BÍCH NGỌC
( Viet Nam)
THE DAYS DAD GOT IMPRISONED
How harrowing were the days dad got imprisoned:
Mom could hardly sleep, got her eyes wet, rings wizened.
Gnawing the tiny rootstock Mom spared for me: how sad!
I was so hungry, dad!
The cow feces I bore on my head across the river,
Wetted, dripped from the basket, salted my lips.
The heartless stream was still flowing to make me shiver.
Oh dad! such storms had risen to break life into chips.
After the flood, mom dried the damp hay nearly kaput;
Humping her back, she carried on either slender shoulder
The burden of family responsibility, bareheaded, barefoot;
She staggered, listlessly calling for dad, the householder...
Months had thus slipped away, and years gone by;
Mom still hid and rested her life in thatch, straw and slime.
I concealed my youth in such sadness as the immense sky,
Shouldering my days struggling to drain the sea of time.
Original by NGUYEN THI BICH NGOC
Translation by THANH-THANH
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
laimatiz
member
REF: 604238
06/18/2011
|
Bài thơ xúc động quá.
Nghĩ rằng nỗi đau (không chỉ buồn) này lớn lắm,
nhưng thời gian bằng sức lực và trí tuệ vươn lên.
Hẳn những thành quả đã đạt đươc, ít nhiều đủ để ngửng cao đầu dẫm lên nỗi đau?
Không rõ NGUYỄN THỊ BÍCH NGỌC viết bài thơ này năm nào? tại đâu?
Cảm thông và chia sẻ.
LMT
|
1