mai77
member
ID 31223
10/18/2007
|
Đang nhiên lại nhớ người dưng
Thấy tim ấm lại,lạ lùng cái Tôi
Nhớ người tôi thấy bồi hồi
Ngậm ngừng bàn phím đưa lời nhớ mong
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
mai77
member
REF: 238396
10/18/2007
|
Tàn thu tím nhuộm hồn tôi
Tím từ hơi thở đến đôi mắt buồn
Người dưng bên cạnh xin ngừng,,,
Xa xa tôi nhé xin đừng thương tôi
|
|
mai77
member
REF: 238431
10/18/2007
|
Trái tim sỏi đá lạnh lùng
Sao giờ lại nóng lại mềm trước ai
Ngô Đồng nở rộ sớm mai
Sáo diều d́u dặt khiến ai nao ḷng
|
|
tharangngayay
member
REF: 238437
10/18/2007
|
Mai ơi lại nhớ ai rồi?
Để cho ḿnh lại đứng ngồi không yên!
Vô tâm lại chuốc lụy phiền,
Người dưng khác họ, làm mềm tim Mai!
Khỏe không Mai? Hôm nay đến phiên em nhớ ai rùi?
TRNA
|
|
khoailantay
member
REF: 238449
10/18/2007
|
Đang nhiên lại nhớ người dưng
Thấy tim ấm lại,lạ lùng cái Tôi
Nhớ người tôi lại ngồi đây
Ngậm ngừng bàn phím đưa lời nhớ mong
nhớ khoai th́ nói nhớ khoai
sao c̣n làm bộ nhớ ai vậy bà
MAI ơi hăy nói thật thà
em MAI đang nhớ cái mà anh khoai !!!!!
MAI77 UIIIIIIIIIIII !!!
ông hàng xóm có tính là người dưng không vây ?????
|
|
mai77
member
REF: 238452
10/18/2007
|
@chị tharangngayay
hihihi!em chào chị!
Em cám ơn chị ,em khỏe..chị hôm nay hết buồn lên sản xuất được thơ rùi ha!
Chị ui..!
Em đang tưởng tượng đó thui
Người dưng khác họ mềm rùi tim em
Đêm về lại thấy thèm thèm
Món bún ḅ nướng chị xem em nè..hihihhi
|
|
duym16
member
REF: 238458
10/18/2007
|
Hoa vàng mầu của tự nhiên
Bổng dưng dệt tím làm buồn ḷng ai
Hỏi nàng ḷng đả mở chưa
Mà sao sầu đổ như mùa thu mưa ....
Chào Mai77 ! Vào ghé hoạ thơ cho vui .. đừng phiền nhé ! chúc luôn vui vẻ nha .. thân mến !
|
|
mai77
member
REF: 238460
10/18/2007
|
hi! anh KHoai!
Khác ḍng khác máu khác nhà
Th́ Mai vẫn thấy đều là người dưng
Sao Khoai lại nói thẳng tưng
Để Mai e thẹn tím lưng rồi này
xí hổ quá..lần sau th́ khoai nói việc nhớ nhung này th́ phải vào chỗ kín nói nhá..thế này th́ lộ hết roài..huhuhu
|
|
mai77
member
REF: 238463
10/18/2007
|
hi !Anh duym16
Hoa vàng mầu của tự nhiên
Bổng dưng dệt tím làm buồn ḷng ai
Hỏi nàng ḷng đả mở chưa
Mà sao sầu đổ như mùa thu mưa ....
**************o0o*************
Thỉnh thoảng Mai đổ chút mưa
Cho ngập lụt cả mấy nhà người dưng
Mặc họ quần xắn lừng thừng
Ra vào chân đất Mai mừng cười to
hahahahahahhâhaha
cám ơn anh Duym16 đă nghé chơi ha!
|
|
duym16
member
REF: 238471
10/18/2007
|
Mai thân mến ! ngày mai ḿnh qwa nhà BXB quậy cho hắn tiêu tùng một bửa ... hôm ni bận mần ăn , hổng có thời gian chung vui với các bạn ..bi giờ tối rùi , phải làm một giấc ngày mai c̣n phải đi mần nửa , chúc Mai , các bạn vui vẻ nhe ! khoailangtay củng vậy nhé !
|
|
mai77
member
REF: 238475
10/18/2007
|
Ai xui anh đến bên em
Ai xui ngọn gió thổi ngang ḷng này
Cho con diều cất cánh bay
Chiều thu lành lạnh gió lay tóc thề
Trách chi cơn gió đi về
Trách là người khéo vỗ về ḷng ai
Em về một buổi sớm mai
Người dưng khác họ đi hoài bên em
|
|
mai77
member
REF: 238477
10/18/2007
|
OK rùi DUYM16 ơi!
Ai kiu tôi quậy ở đâu
Là tôi lập tức lên đường đi ngay
hehehehehe..........chúc anh DUYM16 ngủ ngon ha!Mai77 cũng sắp kḥ đây!
|
|
khoailantay
member
REF: 238480
10/18/2007
|
Ai xui anh đến bên em
Ai xui ngọn gió thổi ngang ḷng này
Cho con diều cất cánh bay
Chiều thu lành lạnh gió lay tóc thề
ông tơ bà nguyệt chứ ai
xui khoai tới gặp bé MAI nơi nầy
hai ta chấp cánh chung bầy
chiều thu gió lạnh nơi nầy khoai với MAI !!!!
nơi nầy có chỉ 2 đứa khoai mắc cở quá MAI uiiiiiiii !!!!
|
|
baxebe
member
REF: 238482
10/18/2007
|
Dạ ! BXB xin có mặt ..hê..hê.. :
Cớ sao buồn này Mai ?
Ai iêu em mà em lại buồn ..
Cớ sao buồn này Mai , cớ sao buồn này Mai **
** Nhạc t́nh " Cớ sao buồn này Kim .."
Giờ này trể rồi sao c̣n lạng quạng ở đây dzậy .. Chào D16M ! đi đâu mà bây giờ mới thấy , sáng đến giờ bên BXB dzui lắm , ngày mai rảnh chặt cua "Bà lóc" ghé chơi nhé ..thân !
|
|
anhhoanhat
member
REF: 238486
10/18/2007
|
hơi đâu mà nhớ người dưng
nhớ mà không được trả lương cũng kỳ
lên giường làm giấc ngủ kh́
gặp người trong mộng có khi được tiền
có người trả lương cho ḿnh nhớ người ta th́ ḿnh nhớ cả ngày, cả đời luôn,...hihihi
|
|
mai77
member
REF: 238567
10/18/2007
|
@ Khoai
Ông tơ bà nguyệt ghép KHoai Mai
Trời ơi ông ba ư thật tài
KHoai th́ củ tṛn lăn lông nốc
Hoa Mai cánh thật là mỏng manh
Chẳng may KHoai rớt củ xuống cành
Hoa mai tan nát bởi củ anh
ỐI thôi cho Mai ngừng nghĩ lại
Sợ rằng lá cũng bị bét nhè
Để Mai nghĩ lại đă chứ mà nhớ Người dưng là Anh KHoai th́ có vẻ không ủn rùi.....ehehhehehêhehhhee
|
|
mai77
member
REF: 238569
10/18/2007
|
@ Ba Xé Bé
Ba Xé Bé an ủi nè
NGhe anh an ủi muốn tè ra luôn
Gặp Ba mà có chút buồn
Sẽ tan biến hết lại rung lên cười
Hôm qua ta đă huề rùi
Hôm nay Ba đến Mai mời BA ăn......"ăn bánh đa của HP nhé..hihhi"
|
|
mai77
member
REF: 238570
10/18/2007
|
@anhhoanhat
hơi đâu mà nhớ người dưng
nhớ mà không được trả lương cũng kỳ
lên giường làm giấc ngủ kh́
gặp người trong mộng có khi được tiền
**********************************
Thế mà Mai nhớ người dưng
Đêm không muốn ngủ chỉ ưng chỗ này
Buồn lên thao thức vào đây
Viết lên nỗi nhớ đong đầy trong thơ
thế mới chít chứ...hihihihii
|
|
khoailantay
member
REF: 238574
10/18/2007
|
ông tơ bà nguyệt đă định rồi
MAI ơi chớ căi ư trời kưng
xe bông đợi sẳng ngoài trước ngơ
cơi áo , xí quên , bận áo cho rồi kẽo trể em !!!!!
|
|
mai77
member
REF: 238576
10/18/2007
|
Nếu duyên trời định hu.hu.hu..
Mai này tan cả lá lẫn hoa
C̣n cành th́ nh́n..ôi..cũng bét
Xe bông có phải là xe tang?
hehehehêhhehehee.....seo mà gần Khoai cái ǵ cũng nát hết trơn hết trọi vậy?
Mai đi làm đây..chút đến chỗ làm bàn luận về cái xe tang ..à xe bông tiếp nha!
|
|
khoailantay
member
REF: 238582
10/18/2007
|
xe nào cũng được bé MAI ơi
hai xe đều có gắn bông mà
em mau bước lẹ không chờ nữa
lấy chồng phải nát khóc chi MAI !!!!
muốn chồng mà sợ nát ,,
vậy thôi ở giá đi ,, c̣n nguyên ,, kakakaka !!!!!!
|
|
mai77
member
REF: 238618
10/18/2007
|
xe nào cũng được bé MAI ơi
hai xe đều có gắn bông mà
em mau bước lẹ không chờ nữa
lấy chồng phải nát khóc chi MAI !!!!
*******************************
Xe hoa đưa đến nhà chồng
Xe tang đưa chị ra đồng nằm không
Ừ bông th́ cũng là bông
Nhưng nhà CHỒNG với cánh ĐỒNG khác nhau
***********o0o*************
Lấy chồng nát nhụy,, cũng bằng ḷng
Nhưng ra cánh đồng th́ nát toàn thây
|
|
anhtrangthu
member
REF: 238778
10/18/2007
|
Ối trời ơi
thơ ǵ mà lại thế ko biết
|
|
mai77
member
REF: 238943
10/19/2007
|
SERENATAS"xêrênata"
Dàn dụa nước mắt..sằng sặc ho
T́nh anh nồng thắm anh cho vào quà
Chocolate quá mặn mà
Rượu tây trong ruột..em tà tà ho....hihihihi
|
|
duym16
member
REF: 238948
10/19/2007
|
Mai77 mần thơ thật dí dỏm , khôi hài lắm , thảo nào tay BXB mê "tít tḥ ḷ" ha ..kh́..kh́.. Đừng lo nhé chút xíu nửa BXB sẻ đến đây liền , hổng chừng có XN nửa , Mai77 chuẩn bị đi là vừa rùi đó !
|
|
mai77
member
REF: 238949
10/19/2007
|
|
|
mai77
member
REF: 238950
10/19/2007
|
Hay thiệt ..Mai77 ăn chocalate của người dưng tặng mà ho sằng sặc v́ trong ruột toàn là rượu mạnh....hahahahaha
T́nh anh vừa ngọt vừa nồng
Em nhận hồng má mà ḷng ngà say
Say anh hay say rượu đây
Hay say rượu trước...để rồi say anh
h́h́h́h́hih́h́
|
|
mai77
member
REF: 238953
10/19/2007
|
Chào anh Duym16!
Nhà mai77 luôn mở cửa để đón bà con trong NCD ghé chơi mà!Ai vào Mai77 cũng tiếp đón hết hà!
Mà Mai77 mua cho anh Bánh mỳ kẹp thịt chuột rùi đấy,Mai77 để nó trên bàn làm việc của anh!
Anh về anh nhanh kẻo nguội nhé
thân!
|
|
mai77
member
REF: 238965
10/19/2007
|
|
|
thanhvan4177
member
REF: 238968
10/19/2007
|
Đêm nằm em nhớ người dưng
Em mơ ước ở luôn bên người
Dáng tiên- em thơ thẩn đứng ngồi
Nhớ chi mà nhớ lạ đời em chưa?
|
|
mai77
member
REF: 238976
10/19/2007
|
NỒI NƠM
Hai ta một nơm một nồi
Chúng ḿnh ghép lại thành đôi vừa mà
Em bù chỗ nơm anh nha
C̣n anh ghép lại chỗ em đang nồi
ALUA...ALUA...NỮA CỦA TUI ĐÂU RỒI....RA ĐI NÀO....ALUA ..ALUA...
CHỖ NƠM CỦA TÔI ĐÂU RÙI...ALUA ALUA!!!
Hai người khác nhau..đều không trọn vẹn"nhân vô thập toàn".Nhưng nếu chọn đúng người của ḿnh th́ chỗ nồi của người này bù đắp vào chỗ nơm của người kia th́ sẽ là tṛn..là đủ.Bù trừ cho nhau mà..hihihii
|
|
mai77
member
REF: 239081
10/19/2007
|
CÓ KHI NẢ....?"sưu tầm đọc cho đỡ bùm"
Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao ḿnh không có một người bạn nào cả?” trong khi bạn lại không chịu mở rộng trái tim để bạn bè có thể đến với bạn.
Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao ḿnh lại luôn luôn nếm mùi thất bại?” trong khi bạn vẫn chưa dốc hết toàn bộ sức lực trong mọi công việc để tiến tới thành công.
Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mọi người lại đối xử với ḿnh tệ như vậy?” trong khi bạn vẫn chưa chắc là ḿnh đă đối xử thật tốt với mọi người xung quanh.
Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao ḿnh không được như mọi người?” trong khi bạn đâu hề biết rằng có hàng triệu người đang ao ước có được cuộc sống như bạn.
Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao ḿnh không có được hạnh phúc?” trong khi bạn vẫn mải mê theo đuổi hạnh phúc ở đâu xa xôi nên không kịp nhận ra chúng đang hiện diện ngay bên cạnh, thậm chí ngay trước mắt bạn.
Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao cuộc sống của ḿnh lại nhàm chán đến thế?” trong khi bạn vẫn chưa nỗ lực t́m ra mục tiêu đích thực của đời ḿnh để theo đuổi.
Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao ḿnh vẫn chưa t́m được một t́nh yêu mới?” trong khi bạn vẫn cứ măi ngồi đó với những hoài niệm về người yêu cũ.
Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao ḿnh chẳng nhận được ǵ từ cuộc sống?” trong khi bạn vẫn chưa làm được chút ǵ để góp phần làm đẹp cho cuộc sống của ḿnh.
Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao ḿnh lại không thể có được một t́nh yêu đích thực?” trong khi bạn vẫn chưa dám chắc là ḿnh hiểu rơ khái niệm t́nh yêu.
Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao chẳng ai hiểu ḿnh cả?” trong khi bạn luôn che giấu cảm xúc và chẳng bao giờ cho người xung quanh cơ hội để có thể lắng nghe.
Có khi nào…
...Cuộc sống không hề làm khó bạn mà chính bạn đă tự làm khó ḿnh bằng cách đặt ra những câu hỏi đại loại như: “Tại sao lại thế này?... Tại sao lại thế kia?...”. Không ai có thể trả lời giúp bạn mà chính bạn phải tự đi t́m lời giải đáp cho ḿnh. Hăy luôn nghĩ về người khác trước khi nghĩ đến bản thân, chắc chắn lúc đó bạn sẽ hài ḷng với câu trả lời của chính ḿnh. Và đừng quên luôn đặt câu hỏi: “Ḿnh đă làm được ǵ?” trước khi tự hỏi: “Ḿnh đă nhận được ǵ?” nhé! Chúc bạn sẽ thành công!
( sưu tầm trên internet )
|
|
mai77
member
REF: 239087
10/19/2007
|
MỌI VẬT ĐỀU CÓ MỤC ĐICH "tui đọc chuyện đó,ai thích th́ vào đọc cung ftui nha"
Có một bà lăo gánh hai thùng nước bằng hai vai, một thùng nguyên vẹn c̣n thùng kia có vết nức dài. Vềt nức làm nước từ trong thùng chảy ra ngoài và khi tới nhà chỉ c̣n lại một nữa trong khi thùng kia nước vẫn c̣n nguyên vẹn.
Hai năm trôi qua ngày nào bà lăo cũng gánh một thùng rưỡi nước khi tới nhà. Thùng nguyên vẹn luôn tự hào , trong khi thùng kia th́ tủi thân v́ sự khiếm khuyết của ḿnh. Cuối cùng nó lấy hết can đảm để nói với bà lăo rằng bởi v́ vết nức này mà nước chảy ra ngoài và nó cảm thấy hổ thẹn. Bà lăo cười và chỉ nó thấy những cánh hoa mọc bên lề đường nơi bên dưới của nó , điều này không có ở thùng bên kia. Sau đo' bà nói : bởi v́ thấy được sự khiếm khuyết này , nên bà đă gieo hạt giống hoa bên này mà không gieo bên kia và hàng ngày nó đă tưới làm xanh tốt những đóa hoa đó. Hai năm nay , nhờ sự ṛ rỉ này mà bà có những đóa hoa trên bàn ăn lúc nào cũng xinh đẹp và ngôi nhà lúc nào cũng đượm mùi hương.
Khuyết điểm có trong chúng ta, nhưng những cái ấy làm cuộc sống chúng ta đẹp đẻ và cao thượng hơn và hăy nh́n thấy sự tốt đẹp từ những khiếm khuyết đó, cũng như bài học của cái thùng này.
|
|
mai77
member
REF: 239094
10/19/2007
|
Thiên thần tuyết
Đôi khi t́nh yêu chỉ thể hiện trong khỏanh khắc
song sức mạnh của khỏanh khắc ấy
sẽ măi trường tồn, vượt qua mọi rào cản
ranh giới của cuộc sống
Từ khi c̣n rất bé, tôi đă thích mùa đông. Tôi yêu tuyết, và thích được chơi đùa trong không gian trắng xóa như vô tận ấy. Tôi yêu cả hương vị thơm tho ấm nóng của tách sô-cô-la tuyệt vời mà bà hay pha cho tôi mỗi lần tôi bị lạnh cóng và run lên v́ rét sau khi đi trượt tuyết về.
Nhưng mùa đông chẳng bao giờ chịu đổ tuyết đúng vào ngày sinh nhật của tôi, dù tôi được sinh ra vào ngày đầu mùa đông. Sinh nhật lần nào cũng thế, tôi thức dậy thật sớm, chạy ngay đến cửa sổ, mong nh́n thấy dù chỉ thóang chút những bông tuyết bé xíu. Nhưng tuyết chỉ bắt đầu rơi sau sinh nhật tôi và vội vă tan nhanh trứơc những tia nắng ấm áp của mùa xuân. Ngày ấy, tôi thường giận dỗi hỏi bà tại sao tuyết không chịu xuất hiện đúng sinh nhật tôi. Bà không trả lời chỉ mỉm cười bảo tôi đa cảm.
Một ngày kia, bà bảo tôi rằng bà vẫn có cách làm cho sinh nhật của tôi có tuyết, để tôi sẻ có một sinh nhật trọn vẹn nhất, hạnh phúc nhất. Tôi mừng rỡ, cảm ơn bà rối rít.
Thế nhưng, năm đó, trứơc khi kịp mừng sinh nhật tôi, bà đă qua đời. Trong khi tôi không chỉ có nỗi đau mất mát, mà c̣n đan xen chút dỗi hờn về lời hứa chưa tṛn.
Rồi sinh nhật tôi cũng đến. Tôi không c̣n nghĩ đến những bông tuyết trong ngày hôm ấy như những năm trứơc nữa. Tôi nghĩ đến bà, đến lần sinh nhật đầu tiên không có bà. Tôi buâng khuâng nh́n ra cửa sổ. Bỗng nhiên tôi trông thấy những bông tuyết trắng muốt bé li ti đang từ từ rơi xuống ng̣ai sân - những bông tuyết đầu mùa tinh khiết ! Tôi sung sướng chạy ṿng quanh, giơ tay hứng từng bông tuyết trắng muốt, giống như đứa trẻ lần đầu được thấy tuyết rơi.
Ông tôi bước ra sân, bảo có một món quà dành cho tôi. Tôi ngạc nhiên v́ trứơc đó ông đă tặng quà cho tôi rồi. Ông đưa tôi một chiếc hộp nhỏ, được gói trong lớp giấy có h́nh những bông tuyết. Chiếc hộp trong củ kỹ, màu giấy trắng ngà. Tôi hồi hộp mở quà. Giữa những lớp đệm trắng là một bông hoa tuyết bằng pha lê lấp lánh, đẹp đẽ đến xao ḷng, cùng với một tấm thiệp nhỏ với ḍng chữ " Chúc mừng sinh nhật cháu ".
Ông cho biết đó là món quà sau cùng mà bà đă chuẩn bị cho sinh nhật lần thứ mười sáu của tôi. Bà muốn biến ước mơ được nh́n thấy tuyết trong ngày sinh nhật của tôi thành hiện thực. Tôi ôm chầm lấy ông, bật khóc và khẽ thầm th́ lời cảm ơn, lời cầu nguyện dành cho bà. Bà măi là thiên thần, thiên thần tuyết của tôi.
-Như Quỳnh-
Theo Viva Consulting
|
|
mai77
member
REF: 239097
10/19/2007
|
Thắng và thua
Mặc dù phải chống chọi với căn bệnh ung thư xương đang bước vào giai đọan cuối nhưng Jim Valvano - 47 tuổi - cựu huấn luyện viên trưởng đội tuyển bóng rổ bang Califolina vẫn cố gắng để tṛ chuyện cùng một số phóng viên. Ông đă kể lại một câu chuyện xảy ra khi c̣n là một huấn luyện viên trẻ cho đội tuyển của một trường trung học - khi ông mới hai mươi ba tuổi. Lúc ấy, trước một trận đấu quan trọng, ông đă nói với các cầu thủ của ḿnh lúc sắp ra sân :
- Các em có biết tại sao chuyện thắng thua trong trận đấu lại luôn quantrọng không ? Bởi v́, tỉ số cuối cùng của trận đấu sẽ chỉ rơ chúng ta là ai. Nếu thua, chúng ta là kẻ bại trận; c̣n nếu thắng, chúng ta sẽ khẳng định được thành công của ḿnh.
- Chưa hẳn thế đâu ! - Người thầy già của Valvano, lúc đó cũng được mời huấn thị, điềm đạm lên tiếng - " Việc dấn thân và quyết tâm hết ḿnh trong thi đấu mới là điều quan trọng. Phải thể hiện hết năng lực của ḿnh, đừng quan tâm đến việc chúng ta thắng hay thua - chính điều đó mới thể hiện rơ chúng ta là ai ! "
Hai mươi bốn năm qua, chính những lời nói ấy đă giúp Valvano có thêm nghị lực. Đă từ lâu, mỗi đêm ông phải bật dậy ba bốn lần trên giường bệnh với chiếc áo thấm đẫm mồ hôi, hai hàm răng nghiến chặt chịu đựng cơn đau đớn, những cơn sốt do ảnh hưởng của những lần hóa trị. Thêm vào đó là nỗi kinh ḥang khi nh́n thấy ḿnh đang chết dần chết ṃn trong những cơn ác mộng. Thế nhưng, Valvano đă không bỏ cuộc. Ông vẫn tiếp tục chiến đấu đến những giấy phút cuối cùng của cuộc đời. Tất cả những ǵ ông muốn nói là : " Nỗ lực bền bỉ của bạn mới là điều quan trọng, chứ không phải kết quả đạt được. Hăy luôn biết cố gắng vươn lên, hướng về phía trứơc - cho dù bất cứ điều ǵ xăy ra ".
-Quang Kiệt -
Theo Warmhearts
|
|
mai77
member
REF: 239099
10/19/2007
|
Đừng bao giờ
Đừng bao giờ che giấu cảm xúc thực của bạn. Hăy cười lên khi bạn cảm thấy hạnh phúc. Và đôi lúc bạn có thể khóc khi cảm thấy yếu ḷng.
Đừng bao giờ ngừng nỗ lực. Nỗ lực sẽ giúp bạn vượt qua mọi khó khăn và đạt được những kết quả tưởng chừng không thể.
Đừng bao giờ đặt tất cả ghánh nặng của thế giới trên đôi vai nhỏ bé của bạn, hăy biết chia sẽ khi cần thiết.
Đừng bao giờ lo sợ trứơc tương lai. Nếu sống trọn vẹn cho ngày hôm nay th́ một ngày mai tốt đẹp chắc chắn sẽ đến với bạn.
Đừng bao giờ để ḿnh bị tuột dốc v́ mặc cảm lỗi lầm. Phải biết chấp nhận, đứng lên và học từ những thất bại đó!
Đừng bao giờ cảm thấy đơn độc, v́ đâu đó vẫn có những người sẳn sàng chia sẽ cùng bạn - đó chính là bản thân bạn.
Đừng bao giờ nghĩ rằng số phận không bao giờ mĩm cười đối với bạn, hay bạn không thể thành công. Cánh cửa không bao giờ đóng măi, mọi khó khăn đều có thể vượt qua, mọi thử thách đều có thể chinh phục.
Đừng bao giờ đánh mất niềm tin và từ bỏ những ước mơ, khát vọng của chính ḿnh
-Quang Kiệt-
Theo Inspirations Stories
|
|
mai77
member
REF: 239101
10/19/2007
|
Đường hầm xuyên qua trái đất
Hai anh em cậu bé kia có lần quyết định đào một cái hố sâu phía sau nhà. Khi hai cậu bé đang đào, vài đứa trẻ khác đến xem và hỏi họ đang làm ǵ. Cậu bé đào hố hào hứng trả lời rằng anh em cậu muốn đào một đường hầm xuyên qua trái đất.
Mấy đứa trẻ cười phá lên, chế giễu anh em cậu. Thế nhưng hai cậu bé vẫn tiếp tục đào. Một lúc sau, một cậu nhảy từ cái hố đang đào lên mặt đất, tay cầm một cái chai cũ kỹ đấy nhện, sâu bọ, côn trùng đáng sợ và tay kia giơ cao một túi chứa các viên đá xinh xắn đang lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời. Cậu chỉ cho những đứa trẻ kai xem những viên đá tuyệt đẹp ấy và tự hào nói : " Ngay cả khi không đào được đường hầm xuyên trái đất, th́ ít nhất bọn ḿnh cũng có thể t́m được những viên đá đẹp như thế, và ḿnh cũng đă có dịp khuất phục lũ côn trùng gớm ghiếc này ! "
Không phải mục tiêu nào cũng ḥan thành trọn vẹn.
Không phải công việc nào cũng đều kết thúc thàng công.
Không phải nỗ lực nào cũng được đền đáp xứng đáng.
Không phải mối quan hệ nào cũng giữ được bền lâu.
Không phải t́nh yêu nào rồi cũng là vĩnh cửu.
Không phải ước mơ nào cũng trở thành hiện thực.
Nhưng nếu bạn luôn lo sợ và không dám bắt đầu, bạn sẽ không bao giờ có cơ hội đặt chân lên con đường đến thành công, bạn sẽ không bao giờ trưởng thành hơn và bạn chẳng có điều ǵ kể lại mai sau.
- Tuệ Phong -
Theo Stories Of Life
|
|
mai77
member
REF: 239106
10/19/2007
|
Những giá trị trong cuộc sống
Cơ hội thành công
luôn đến với tất cả mọi người
Không phải tất cả mọi người đều yêu thương hay hiểu bạn như bạn mong đợi. Nhưng hăy trân trọng những giây phút bên cạnh họ, bày tỏ t́nh cảm của ḿnh với họ, v́ có thề bạn sẽ không c̣n cơ hội để làm điều đó.
Sai lầm không biểu hiện cho giá trị và phẩm cách của bạn. hăy can đảm nh́n vào những sai lầm của ḿnh và chấp nhận khiếm khuyết của người khác v́ không ai là ḥan thiện cả. Điều quan trọng là đừng bao giờ cho phép ḿnh lập lại những sai lầm củ trong một t́nh huống tương tự.
Hăy chấp nhận mọi việc như bản chất vốn có của nó. Không có lư do ǵ để nỗi giận khi bạn không thể thay đổi sự việc sao cho phù hợp với suy nghĩ của ḿnh. Và cũng không có lư do ǵ khiến bạn phải yêu thích tất cả mọi thứ. Nhưng bạn vẫn có thể chung sống với những điều đó.
Hăy làm chủ t́nh cảm và hành động của ḿnh. Không ai có thể quyết định cảm xúc của bạn, ngọai trừ bản thân bạn. Nếu bạn trải qua một ngày tệ hại th́ đó là do bạn đă tự tạo ra một nàgy như vậy. C̣n nếu bạn tin rằng một ngày của ḿnh sẽ sáng sủa hơn th́ bạn sẽ có một ngày tuyệt vời như thế.
Hăy luôn cố gắng, nhất là khi đối diện với những khó khăn, thử thách tưởng chừng không thể vượt qua.
Bạn không thể giải quyết vấn đề của người khác thay cho họ. Nhưng sự quan tâm, động viên và chia sẽ của bạn là rất thiết để giúp họ vượt qua.
Không bao giờ là quá muộn, không bao giờ là tuyệt vọng, không bao giờ là bế tắc ḥan ṭan một khi bạn cố gắng và có niềm tin.
-Lan Chi-
Theo The Values Of Life
|
|
mai77
member
REF: 239111
10/19/2007
|
Thử thách của can đảm không phải là dám chết,
mà là dám sống và thực hiện những ước mơ của ḿnh
Những câu chuyện trên có tiêu đề là "ĐỪNG BAO GIỜ ĐƯỢC TỪ BỎ ƯỚC MƠ" Mai77 lấy ra từ tập chuyện "HẠT GIỐNG TÂM HỒN" của 2 tác giả "JACK CANFIELD & MARK VICTOR HANSEN
Tất cả những câu chuyện trong bộ chuyện này Mai77 đều rất thích...các bạn hăy kiên tŕ đọc cùng Mai77 nghe!
Thân
|
|
baxebe
member
REF: 239117
10/19/2007
|
Cho BXB dô ké một chút được hông ? Mới thấy Mai77 nói nghe có lư quá ha.. Đúng ! dù sao đi nửa , bất cứ hoàn cảnh nào ḿnh củng phải sống để biết ḿnh đả "chết rồi" ..hê..hê..
|
|
mai77
member
REF: 239128
10/19/2007
|
Hừm..!!!!!!!!
đang buồn như chấu cắn lại gặp Ba Xé Bé rồi,,,,đúng là gặp thêm hạn...huhuhuhuhu!
cẩn thận không Mai77 cho Ba Xé Bé lên nồi nấu "giả cầy"bây giờ...đang mùa giềng xả đấy nhé.Can cái tội chọc chạch Mai77 ha!
BXB có ăn banh smỳ kẹp thịt chuột th́ sang nhà anh DUYM16 mà ăn,mai77 phần BXB 1 ổ ở đó đấy!sang ăn cho nóng đi!...hừm
|
|
mai77
member
REF: 239133
10/19/2007
|
sét đâu đánh đúng đỉnh đầu
Giờ tui buồn rầu ngồi nhớ người dưng
tính tui sao lại thẳng tưng
để người ư thẹn ngập ngừng chẳng ra
tại trời có sét ư mà
tại tôi thật thà chẳng giấu người ta
Người th́ lại ở rất xa
Góp thêm nỗi nhớ nhạt nḥa đường đi
|
|
xaxoi
member
REF: 239141
10/19/2007
|
@Mai77
Những hạt nắng, hạt nắng
Rơi nhẹ, nhẹ rơi
Vào hồn tôi, ḷng tôi
Là t́nh em, tâm hồn em
Rót vào
Sưởi ấm
tôi
~~~~~0~~~~~
Biển khơi
Mừng gọi
HẠNH PHÚC~~~~~~trong anh
~~~~~~Cảm ơn em~~~~~~~
|
|
mai77
member
REF: 239147
10/19/2007
|
!...
@xaxoi
Hơi đâu mà giận người dưng
để cho con bướm chẳng thèm bay theo
thôi th́ Mai nhớ thằng Tèo
khi buồn có nó lèo nhèo hát ca
|
|
nguoihaiphong1
member
REF: 239298
10/19/2007
|
Ôi vui quá xá.
V́ Mai nhớ Tèo.
Tèo xin được hát.
Bài nghèo Mai nghe.
V́ thân phận Tèo.
Là con nhà nghèo.
Bài hát dưới đây.
Nói về phận Tèo.
Có một thằng Tèo.
Cha Mẹ rất nghèo.
Nên đời nó khổ.
Cô đơn phận nghèo.
Chẳng ai thương nó.
Nay có cô Mai.
Đă thương đến nó.
Ôi thật là vui.
Kư tên Tư Văn Tèo.
Hihihihi
|
|
mai77
member
REF: 239406
10/19/2007
|
anh nguoihaiphong1 ơi!
Hôm nay Mai77 buồn không mần thơ với anh được,thôi để cho mai77 nợ hôm khác trả nhé!
Anh rảnh th́ ngồi đọc sách với Mai77 nè!
chúc anh cuối tuần vui vẻ ha!
|
|
mai77
member
REF: 239408
10/19/2007
|
[Hạt giống tâm hồn]
Tiêu đề :ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA T̀NH YÊU
Đi t́m t́nh yêu
"Có nhiều điều kỳ diệu chợt đến trong cuộc sống,
nhưng hầu hết những điều tuyệt vời trong đời
là do ta thận trọng vun đắp, nỗ lực đeo đuổi
hoặc đ̣i hỏi sự kiên tŕ bền bỉ mới có được. "
Kevin Chapman đă để ư đến cô gái ấy từ khi hai người đang đứng dưới tầng ngầm ga xe điện Penn, thành phố New York. Nh́n bộ váy hợp thời trang và cách trang điểm khéo léo cùng gương mặt xinh xắn của cô, anh nghĩ thầm : " Chà cô gái này trong thật có duyên ! "
Đó là ngày 5 tháng 7, hầu hết mọi người trở về nhà sau kỳ nghĩ lể cuối tuần, nên xe điện không c̣n 1 ghế trống nào cả. Anh lên xe và đi dọc các toa để t́m ghế, vô t́nh gặp lại cô gái "có duyên " đi cùng chuyến xe với anh. Anh vui vẻ bắt chuyện làm quen, điều khiến anh cảm thấy bất ngờ và thú vị là qua cách nói chuyện, anh phát hiện ra cô là 1 cô gái thông minh, chứ không phải như ấn tượng ban đầu mà anh nghĩ. Chưa bao giờ anh gặp một người con gái nói chuyện hợp đến như vậy, và như thế là suốt chuyến đi đến Philadelphia ngày hôm ấy, hai người cứ say sưa tṛ chuyện . Khi đă đến ga, Kevin bước xuống tàu mà ḷng vẫn c̣n vương vấn chưa muốn rời. Con tàu từ từ rời bến, bắt đầu chạy tiếp đến Baltimore th́ Kevin mới chợt nhớ ra rằng anh chưa hỏi địa chỉ cô gái ấy, thậm chí số điện thoại nơi làm việc cũng không. Thầm trách ḿnh quá đăng trí, anh quyết tâm sẽ t́m cô cho bằng được, mặc cho tất cả những ǵ anh biết về cô chỉ là cái tên Rita, sống gần ga xe điện Baltimore và cô đang làm việc cho một hăng luật nào đó.
Ngày hôm sau, Kevin chạy đến thư viện và liệt kê tất cả những công ty luật ở Baltimore. Một danh sách dài dằng dặc nhưng anh không hề nao núng. Anh bắt đầu chiến dịch t́m kiếm cô gái. Anh xin nghĩ phép, kiên nhẫn gọi hết công ty luật này đến công ty lậut khác ở Baltimore hỏi thăm tin tức về người con gái mang tên Rita. Những cảm xúc ấy đă khẳng định một điều rằng anh yêu cô ấy.
Anh bạn Arthur của Kevin lo lắng :
- Cậu không thể cứ như vậy. Trên đời này c̣n có bao nhiêu cô gái khác mà.
- Nhưng họ không phải là người tớ muốn t́m. Giá như cậu gặp Rita, giá như cậu biết được cô ấy đặc biệt đến mức nào...
Arthur thở dài. Đột nhiên Kevin ngừng lại :
- Tớ mới nhớ ra một điều ! Cô ấy nói đă từng học ở một trường phổ thông tên là California !
Arthur gợi ư cho Kevin gọi điện cho pḥng giáo vụ của trường. Kevin liền nhất điện thoại, hồi hộp nói :
- Tôi đang cố t́m địa chỉ của một cô tên là Rita. Tôi không biết họ cô ấy là ǵ, nhưng chắc chắn cô Rita đă tốt nghiệp 4 năm trước ở trường.
Cô gái trực điện thoại hỏi lại, vẻ nghi ngờ :
- Anh cần hỏi để làm ǵ ?
Bối rối về thái độ dè chứng ấy nhưng Kevin vẫn nhanh trí bịa ra một câu chuyện về việc t́m một quyển sách mà cô ấy mượn của anh khi c̣n học chung. Tuy nhiên, cô gái ấy không có vẻ nhiệt t́nh giúp đỡ. Cô nói ngắn gọn :
- Theo danh sách, chúng tôi có 1 cô Rita đă tốt nghiệp vào bốn năm trước đây. Nhưng tôi không được tùy tiện cho thông tin về cô gái đó.
Bất kể Kevin đă van nài như thế nào, cô gái vẫn lạnh lùng đáp :
- Xin thứ lỗi. Điều đó trái với nội qui của trường.
Suốt những ngày sau, Kevin lúc nào cũng loay hoay nghĩ xem ḿnh phải làm sao để cô giáo vụ cung cấp thông tin cho anh.
Ba ngày sau, Kevin gọi lại pḥng giáo vụ trường. Khi nghe giọng cô gái đă gặp hôm qua, anh liền dập máy. Ngày hôm sau anh gọi lại, rồi cúp máy mỗi khi nghe cô giáo vụ ấy trả lời.
Nhiều lần sau đó, có một giọng nữ trẻ hơn trả lời điện thoại. Giọng cô có vẽ thân thiện, Kevin t́m cách lấy ḷng cô ấy ngay :
- Làm ơn giúp tôi ! Tôi đă đem ḷng yêu một cô gái t́nh cờ gặp trên một chuyến tàu. Tôi biết cô ấy đă từng học ở trường này. Làm ơn t́m giúp tôi số điện thoại hoặc địa chỉ nhà của cô ấy được không ?
Cô gái có vẽ rất thông cảm. Cô nhẹ nhàng nói :
- Tôi không dám hứa. Nhưng tôi sẽ cố t́m giúp anh.
Mỗi phút trôi qua, Kevin bắt đầu thất vọng v́ nghĩ rằng cô ấy sẽ không bao giờ gọi lại cho anh. Đến hai giờ sau, điện thoại vẫn nằm im ĺm .... Anh chờ đợi hàng giờ, hàng ngày rồi đến hàng tuần ....Vào lúc gần như tuyệt vọng, th́ Kevin nhận được điện thoại của cô ấy. Cô trả lời anh, vẻ mừng vui hào hứng :
- Đây rồi ! Tôi t́m ra số của cô ấy rồi, nhưng đó là số điện thoại nhà cha mẹ cô ấy. Tôi đă kể cho họ câu chuyện của anh.... - Cô cười khúc khích - và đây là số điện thoại của cô ấy ở Baltimore.
Hai năm sau, lễ cưới của Kevin và Rita diễn ra. Trong bài diễn văn chúc mừng bạn của ḿnh, Arthur nói :
- Các bạn thân mến mỗi người chúng ta đều có một nữa của ḿnh mà cuộc sống đă dành sẵn. T́nh yêu là một điều kỳ diệu, nhưng có thể định mệnh sẽ không trao tận tay chúng ta điều kỳ diệu đó, mà để chúng ta phải đau buồn, nhớ nhung, rồi vuợt qua những trở ngại mới có thể có được. Kevin là một anh chàng may mắn v́ đă t́m được điều kỳ diệu cho cuộc đời của ḿnh.
-Nhă Khanh-
Just between You and me
" Định mệnh có thể mang chúng ta đến với nhau,
nhưng chính chúng ta làm cho định mệnh đó thành sự thật "
|
|
mai77
member
REF: 239414
10/19/2007
|
Lá thư yêu thương
"Một ngày nào đó, t́nh yêu sẽ đến
với bạn bằng một cách bất ngờ nhất"
Khi c̣n bé, tôi rất say mê những câu chuyện cổ tích. Chúng theo tôi vào cả những suy nghĩ mộng mơ của tuổi mới lớn. Trong các câu chuyện thần tiên đó luôn xuất hiện những chàng hoàng tử dũng cảm, những nàng công chúa xinh đẹp với những câu chuyện t́nh cảm lăng mạn. Thế là tôi bắt đầu t́m kiếm cho riêng ḿnh một chàng hoàng tử hào hoa, nghĩa hiệp như thế trong cuộc sống đời thường.
Dường như việc t́m kiếm một chàng hoàng tử hoàn hảo khó khăn gấp trăm lần việc t́m được ngừơi bạn trai thân thiết. Với tôi, những bạn trai trong lớp đều là những cậu bé chỉ biết hứng thú với tṛ chơi của con nít hơn việc tỏ ra là một người hùng lăng mạn. C̣n những anh học lớp trên tôi phần lớn lại quá thực tế, không chút lăng mạn.
Tôi cũng có hẹn ḥ một đôi lần, tuy nhiên không ai hợp với tôi cả. Lũ bạn gái vẫn thường bảo tôi kén chọn. Họ cảnh báo rằng nếu tôi cứ khó khăn như thế, th́ đến khi ra trường, tôi vẫn không có được một chàng trai của riêng ḿnh ngoài cậu bạn Jo.
Tôi và Jo làm bạn với nhau từ khi c̣n bé xíu, nên hiểu nhau rất rơ. Khi tôi buồn phiền hay giận dữ, khi tôi sợ hăi hay lo âu, cậu ấy luôn biết cách làm tôi an ḷng. Khi tôi có chuyện buồn, đơn giản là bị điểm xấu, bị mẹ mắng hay thất vọng về những buổi hẹn ḥ để t́m kiếm hoàng tử của ḿnh, Jo là người lau nứơc mắt cho tôi, kể tôi nghe những câu chuyện cười và thế là mọi nỗi buồn biến mất. Mỗi khi tôi có chuyện vui, th́ chính cậu ấy là ngừơi đầu tiên chia sẻ. Chúng tôi thân nhau lắm, đến độ t́nh bạn ấy trở thành một phần hiển nhiên, một phần không thể thiếu trong cuộc sống.
Một đêm, khi đang ép ḿnh phải ngủ, tôi bỗng nhận ra một sự thật, sự thật mà tôi sợ nhất đă xăy đến. Tôi đă yêu Jo. Tôi đă yêu người bạn thân nhất của tôi. Tôi không biết nói sao, không biết phải làm sao. Trái tim tôi như ngừng đập khi nh́n vào tấm h́nh hai chúng tôi đang cười đùa - tấm h́nh mà tôi vẫn để trên bàn học từ trước tới giờ.
Jo là người mà tôi không bao giờ nghĩ rằng ḿnh sẽ yêu, vậy mà giờ đây trái tim tôi bỗng nói với tôi rằng điều đó là sự thật. Tôi không thể lư giải được lư do tại sao, chỉ đơn giản là trái tim tôi đă thấy một nữa của ḿnh. Tôi có nên nói với Jo điều ấy ? Hay nên để mọi chuyện tự nhiên, phẳng lặng như từ trước đến giờ ? Tôi ngồi bật dậy, lấy một tờ giấy và bắt đầu viết. Tôi viết cho Jo một lá thư, nhưng tôi biết ḿnh sẽ không bao giờ đủ can đảm đưa cho cậu ấy.
Những ngày sau đó, tôi thật khổ sở khi phải giáp mặt với Jo. Tôi không biết phải làm sao, nhưng không thể b́nh thường với cậu ấy, không thể nghịch phá cùng cậu ấy như trứơc được nữa. Chắc Jo cũng bất ngờ trứơc điều đó, v́ có bao giờ tôi giấu cậu ấy điều ǵ đâu.
Những lúc ngồi vu vơ một ḿnh, tôi chợt nhận ra rằng ḿnh đang nghĩ đến Jo, đang nguệch ngoạc viết tên cậu ấy lên trên bàn. Những tâm sự ấy tôi dấu kín trong ḷng cho đến một ngày tôi nhận được bức thư - thư của Jo :
Casey thân,
Ngay từ khi mới gặp nhau, ḿnh biết rằng chúng ta sẽ măi măi là bạn tốt. Cậu đă luôn bên ḿnh những lúc vui, lúc buồn hay cả những khi đau khổ. Chẳng bao giờ cậu để ḿnh phải buồn, phải cô đơn một ḿnh. Cậu chính là nguồn động viên lớn nhất của ḿnh.
Vậy mà giờ đây ḿnh phải thú nhận rằng ḿnh đối với cậu không đơn giản là một người bạn b́nh thường được nữa. Cậu luôn là người bạn tốt, đến độ ḿnh không bao giờ cho phép ḿnh được yêu cậu, nhưng ḿnh không thể ngăn được trái tim ḿnh. Ḿnh đă yêu cậu.
Casey à ! Ḿnh luôn nghĩ về cậu, luôn nhớ đến cậu ngay cả khi chúng ta gặp nhau. Mỗi lúc nh́n cậu cười vui, ḿnh thật hạnh phúc biết bao. Khi cậu khóc trên vai ḿnh, ḿnh c̣n đau đớn hơn chính bản thân cậu nữa. H́nh ảnh về cậu luông giúp ḿnh hoàn thiện bản thân, nhắc nhở ḿnh phải thật xứng đáng để luôn là niềm tin và là chổ dựa tinh thần của cậu. Ḿnh thật chẳng biết phải diễn tả tất cả như thế nào, nhưng ḿnh biết rằng trái tim không bao giờ nói dối, và trái tim ḿnh đang nói rằng - ḿnh rất .... yêu cậu.
Hơn cả người bạn thân nhất của cậu,
Jo
Đọc xong lá thư của Jo, tôi cười trong hạnh phúc mà nứơc mắt tuôn rơi bởi những ǵ Jo viết cũng là những ǵ tôi viết cho cậu ấy mấy đêm trứơc đây. T́nh yêu đă đến với tôi như thế, bằng cách bất ngờ nhất. Chẳng cần phải t́m kiếm ở đâu xa xôi, bạn hăy nh́n xung quanh ḿnh xem, biết đâu bạn sẽ nhận ra một t́nh yêu hằng mong đợi đang ở ngay bên cạnh ḿnh đấy.
- Hoa Phượng -
Theo Prince Charming
|
|
mai77
member
REF: 239429
10/19/2007
|
Tôi sẽ tâm huyết và dùng từng phút một để biến ngày hôm nay thành một ngày đặc biệt trong đời
Hôm nay tôi sẽ thách thức mọi trở ngại trên đường đi với niềm tin ḿnh sẽ vượt qua.
Ngày hôm nay 20/10/2007 tôi muốn nói với anh rằng...I LOVE YOU!
Ngày hôm nay tôi muốn nói nhiều nhưng lại muốn một ḿnh trong tĩnh lặng.....và tôi sẽ không nói ǵ hơn nữa!
|
|
helen2007
member
REF: 239481
10/19/2007
|
Chị Mai ui !
những câu chuyện hay quá, thật cảm động nữa.
Em chúc chị ngày PHỤ NỮ VIỆT NAM tràng đầy hạnh phúc nhé !
thân ái,
helen
|
|
khoailantay
member
REF: 239660
10/20/2007
|
REF: 239429
10/19/2007
Tôi sẽ tâm huyết và dùng từng phút một để biến ngày hôm nay thành một ngày đặc biệt trong đời
Hôm nay tôi sẽ thách thức mọi trở ngại trên đường đi với niềm tin ḿnh sẽ vượt qua.
Ngày hôm nay 20/10/2007 tôi muốn nói với anh rằng...I LOVE YOU!
Ngày hôm nay tôi muốn nói nhiều nhưng lại muốn một ḿnh trong tĩnh lặng.....và tôi sẽ không nói ǵ hơn nữa!
I LOVE YOU TOO !!!!!
|
|
mai77
member
REF: 239717
10/20/2007
|
Anh Khoai ơi!bên kia có ai nhắn nhủ ḱa,bài này Mai77 họa bên kia nhưng họa trong tâm trạng nhớ 1 người lên ẵm nó về đây...hehehehehe!
À mà người đó khôngphải anh đâu nhé..h́ h́...chúc anh cuối tuần vui vẻ!
Ở nơi xa bao đêm anh thầm nhớ
Nhớ quê hương,,nhớ dáng nhỏ em yêu
Trái đất kia th́ vẫn cứ xoay đều
Nơi anh ở b́nh ḿnh dần ló dạng
Nơi quê ta hoàng hôn dần đang xuống
Nửa ṿng trái đất ôi xa thật xa
Nhớ về em cả THU tím đó mà
Anh nhớ quá em ơi em có biết?
Anh nhớ lắm lời ru xưa của mẹ!
Nhớ đến em đôi mắt thẳm hồ Thu
Nhớ Việt Nam đôi lúc anh thẫn thờ
Quê hương đó anh đặt đầy tim óc
Phương xa này anh mỏi mắt dơi trông
Đất mẹ đó,trong mùi thơm của lúa
Người Việt đó ḷng đơn sơ mộc mạc
Anh thương nhiều,anh nhớ lắm em ơi!
Tôi đặt vào suy nghĩ của 1 người
Để nói lên nỗi nhớ quê tha thiết
Và người ấy có t́nh yêu bất diệt
Dành cho Quê và dành cả cho Tôi
Tôi nghĩ người thương tôi đă ngủ rồi
Ngủ ngoan nhé..giấc mơ xưa sẽ đến
một canh nữa b́nh minh anh sẽ lên
Đón nắng mai nhớ về em anh nhé
Một canh nữa hoàng hôn em sẽ tím
Ngắm nắng chiều em trải nhớ đến anh
Ngủ ngoan đi!với giấc mộng trong lành
Và hăy dệt cho nhau trời mơ ước...
----Tôi yêu khúc nhạc đồng quê quá----
|
|
nguoihaiphong1
member
REF: 239718
10/20/2007
|
Tặng hoa cho Mai77 nhưng vẫn mắc cỡ nên cứ phải giấu hoa sau lưng hihihi.
|
|
mai77
member
REF: 239719
10/20/2007
|
hehehehehêheehee..!!!!!!!!
Chào anh Nguoihaiphong1
Cám ơnanh nhiều nhiều nha!đợi từ sáng đến giờ mà giờ mới có người tặng hoa.
Lấy ǵ tặng lại anh bi giờ nhỉ,trả ơn anh cà cái bát miến tôm hôm nọ anh đă dốc túi để mua cho Mai77 ăn nữa chứ...hihihhi
Anh muốn Mai77 tặng ǵ th́ nói nghe coi nào..h́
|
|
mai77
member
REF: 239720
10/20/2007
|
@NHP
Mai vừa ngía mẹt anh xong
Thấy anh cao ráo mẹt vuông chữ điền
Nụ cười th́ rất là hiền
Ra đường gái gặp theo liền đó nha!
Hoa anh tặng đẹp quá mà
Mai vừa ngắm ngiá mắt đà phê luôn
Giờ Mai muốn bắt chuồn chuồn
Tặng anh cắn rốn để bơi không ch́m
hihihihi
|
|
nguoihaiphong1
member
REF: 239722
10/20/2007
|
Chào Mai.
Cứ làm nhiều thơ hay là được rồi,đấy chính là món quà tặng NHP này đấy.
Tặng thêm hoa cho Mai nè.Chúc Mai vui vẻ nghen
|
|
mai77
member
REF: 239724
10/20/2007
|
Cám ơn anh NHP nha!
Tối nay thứ 7 anh có đưa bóng hồng nào đi đâu chơi không vậy?
Công việc anh có bận rộn lắm không,anh có thuê người tháp tùng không,Mai77 đang thất nghiệp nè!h́
|
|
nguoihaiphong1
member
REF: 239729
10/20/2007
|
Trời ơi là trời.
Sao lại có người.
Gọi cái mặt tôi.
Là mẹt cơ chứ.
Đă gọi là mẹt.
C̣n vờ khen đẹp.
Sao không làm bẹp.
Cái mẹt này luôn.
H́ h́ h́.
Không có bóng hồng nào đâu Mai ơi.Mai có cần thuê NHP này làm người tháp tùng th́ thuê.
|
|
mai77
member
REF: 239735
10/20/2007
|
Trời ạ!
Mai77 thất nghiệp làm ǵ có tiền thuê ngườihaiphong cơ chứ!đang định kiếm cửa nhà người HP nhưng xem chừng cửa này bị đóng mất rùi...mừng hụt rùi..huhhuhuhuu
|
|
mai77
member
REF: 239798
10/20/2007
|
Tiếng gọi nơi hoang dă
chương 1
Ôi khát vọng xưa đất trời rộng bước
Giận thói thường xích chặt tựa lao tù
Đêm đông lạnh từ giấc nồng mộng ước
Lại bừng sôi huyết thống của hoang vu!
Bấc không hề đọc báo, chứ nếu có đọc th́ hẵn đă biết là sắp gay go đến nơi rồi, không chỉ gay go cho riêng nó, mà c̣n cho cả họ hàng nhà chó vùng duyên hải, từ vịnh Piugít Xao đến tận Xan Điêgô thứ chó có bắp thịt rắn khoẻ và bộ lông dầy ấm áp. ấy là bởi v́ con người, qua quá tŕnh ḍ dẫm giữa đất trời tối tăm vùng Bắc Cực, đă t́m thấy 1 thứ kim loại màu vàng và bởi v́ các công ty tàu biển và vận tải kháo rầm lên về sự phát hiện đó, cho nên có hàng ngàn người đă đổ về xô vào vùng đất phương Bắc. Những con người đó cần có chó, mà thứ chó họ cần là thứ chó cỡ lớn, có bắp thịt rắn khoẻ để mà lao động nặng nhọc, và có bộ lông dày rậm rạp để mà chống đỡ với giá tuyết.
Bấc sống trong 1 khu nhà rộng lớn giữa thung lũng Kanta Clara ngập nắng. Người ta gọi đó là trang trại của ngài thẩm phán Milơ. Khu nhà ở xa đường cái, hơi khuất trong lùm cây rậm. Qua kẽ lá có thể nh́n thấy thấp thoáng hàng hiên rộng, mát rượi chạy suốt 4 bên nhà. Từ ngoài vào đến nhà những con đường xe chạy rải sỏi, lượn quanh co qua mấy băi cỏ rộng, dưới những lớp cành xen nhau của những hàng bạch dương cao lớn. Khu đằng sau, đất đai c̣n rộng bát ngát hơn. Có những chuồng ngựa lớn, ở đó hơn chục người chấn giữ ngựa ḥ hét ầm ĩ, nhiều dăy lán trại cho đầy tớ ở có dây nhô leo kín mái, 1 dăy nhà ngang ngăn nắp dài dằng dặc, những chỗ ngồi mát dưới giàn nho dại, những băi cả xanh rờn, vườn cây ăn quả và những khóm dâu. Rồi th́ c̣n có cả 1 trạm bơm cho chiếc giếng phun, và 1 bể lớn xây bằng xi-măng, là nơi các cậu con trai nhà thẩm phán Mi-lơ nhào lặn mỗi buổi sáng và ngâm ḿnh cho mát trong những buổi chiều nóng nực.
Vậy mà Bấc ta đă ngự trị cả cái dinh cơ rộng lớn này. Tại nơi đây Bấc đă sinh ra, và cũng tại nơi đây Bấc đă trải qua 4 năm tuổi đời của nó. Dĩ nhiên cũng c̣n có những con chó khác. Giữa 1 nơi rộng bát ngát thế này, không thể không có thêm nhiều những con chó khác được, nhưng chúng không đáng đếm xỉa tới. Chúng lăng xăng, sống chen chúc trong những chiếc cũi hay trong những xó xỉnh nào đó của khu nhà, ít ai nhận thấy, có 1 con chó là chó Tút, loại chó ỉ Nhật Bản lùn tịt, 1 con khác là Idaben, loại chó Mêhicô trụi lông - nhưng giống chó kỳ quặc hiếm khi thấy chúng ló ra khỏi cửa hay đặt chân xuống đất. Ngoài ra, c̣n có lũ chó săn cáo, ít ra cũng vài chục con: chúng thường sủa lên những tiếng ghê sợ doạ con Tút và Idaben mỗi khi bọn này tḥ đầu ra cửa sổ nh́n chúng, và 2 con được cả 1 đoàn con ở vũ trang bằng chổi và cán tải lau sàn bảo vệ.
Nhưng Bấc không phải là hạng chó chui rúc trong nhà, cũng không phải là hạng chó nhốt trong cũi. Toàn bộ vương quốc này là của Bấc. Nó cũng ngụp lặn trong bể bơi hoặc cùng đi săn với các cậu con trai của ông Thẩm. Nó hộ tống Mo-li và Ê-lêx, các cô con gái của ông Thẩm, trong những buổi dạo chơi dông dài của 2 cô vào buổi hoàng hôn hoặc sáng tinh mơ. Những đêm giá lạnh, nó nằm dài dưới chân ông chủ trước ngọn lửa ḷ sưởi rừng rực trong pḥng đọc sách. Nó cơng những đứa cháu của ông chủ trên lưng, hoặc đùa với chúng lăn tṛn trên cỏ, và canh giữ từng bước chân của bọn trẻ khi chúng mạo hiểm ṃ ra đến ṿi nước ở sân chuồng ngựa, hay có khi xa hơn nữa, đến tận các băi cỏ chăn ngựa và đám đất trồng dâu. Khi đi qua lũ chó săn, Bấc bước trông oai vệ. C̣n đối với bọn con Tút và Idaben th́ Bấc hoàn toàn phớt lờ. V́ Bấc là vua mà! Vua của mọi thứ sinh vật ḅ, lết và bay, kể cả con người nữa, trong cái trang trại này của ngài thẩm phán Mi-lơ.
Bố của Bấc, tên gọi En-mô, là 1 con chó ṇi Xanh Béc-na khổng lồ, đă từng là bạn khăng khít của ngài Thẩm, c̣n Bấc có đầy triển vọng nối gót bố. Nó không thật to lớn bằng bố - Bấc chỉ nặng có 140 pao - bởi v́ Sép, mẹ của Bấc, chỉ là 1 con chó chăn cừu ṇi Xcôtlen. Tuy nhiên, nặng 140 pao, lại cộng thêm vẻ chững chạc đường hoàng nhờ cuộc sống sung túc và được mọi loài kính nể, đă tạo cho Bấc 1 phong cách thật đúng là vương giả. Trong 4 năm trời từ khi sinh ra, Bấc đă sống cuộc đời của 1 nhà quư tộc được thoả măn mọi điều. Nó rất đỗi kiêu hănh về ḿnh. Thậm chí có phần nào tự cho ḿnh là đấng độc tôn - như các ngài trưởng giả nông thôn thỉnh thoảng cũng trở nên như vậy, do hoàn cảnh ếch ngồi đấy giếng của các ngài. Thế nhưng, nó đă tránh cho ḿnh khỏi trở thành 1 giống chó nhà chỉ quen được nuông chiều. Những cuộc đi săn và những cuộc vui chơi ngoài trời tương tự đă ngăn không cho mỡ phát triển và giúp cho các bắp thịt của nó trở nên rắn chắc. Và đối với nó, cũng như đối với mọi loài thích tắm trong bồn nước lạnh, việc yêu thích nước đă là 1 món thuốc bổ giúp giữ ǵn sức khoẻ.
Bấc là 1 con chó như thế đấy vào cái mùa thu năm 1897, giữa lúc "cơn sốt vàng" ở Clonđai đang lôi cuốn biết bao nhiêu người trên khắp thế gian lao vào vùng đất phương Bắc giá buốt. Nhưng Bấc lại chả hề đọc báo và Bấc cũng không biết rằng Menuơn, 1 trong những người phụ vườn, là 1 người quen bấc đắc dĩ. Menuơn có 1 nết xấu khó chừa. Gă máu me chơi xổ số Tàu. Ngay trong cuộc đỏ đen, gă lại có 1 cố tật: tin vào 1 lối đánh phân loại. Điều này chắc chắn đẩy gă vào tai hoạ. Bởi v́ muốn chơi lối đánh phân loại phải có nhiều tiền, mà đồng lương của 1 chàng phụ vườn th́ nay đến việc bao cho nỗi nhu cầu của vợ và cả 1 bầy con cũng c̣n không xong nữa là!
Ông Thẩm đang đi dự cuộc họp của Hội những người trồng nho, c̣n bạn trẻ th́ đang bận tổ chức 1 câu lạc bộ điền kinh, trong cái đêm đáng ghi nhớ đă xảy ra vụ phản trắc của Menuơn. Chẳng 1 ai nh́n thấy Menuơn cùng Bấc băng qua vườn cây ăn quả chuồn ra ngoài, mà Bấc cũng tưởng đấy chỉ là 1 cuộc dạo chơi b́nh thường thôi. Khi Menuơn và Bấc ra đến ga xép Cơlítgiơ Pác th́ chỉ có độc 1 người đó đứng nh́n thấy. Người đó chuyện tṛ với Menuơn 1 chốc, rồi người ta nghe thấy tiền trao đổi qua lại xủng xoảng.
-Mày có quấn cổ nó lại hay không? Để thế mà trao à? - người lạ mặt nói cộc cằn. Menuơn lấy 1 sợi dây thừng thắt buộc 2 ṿng quanh cổ Bấc bên dưới cái ṿng cổ.
-Cứ xoắn chặt lại là thừa sức làm cho nó nghẹt thở - Menuơn nói. Người lạ mặt hừm 1 tiếng tán thành trong cổ họng.
Bấc đă đứng yên để cho Menuơn buộc dây vào cổ ḿnh. Tất nhiên, nó cũng thấy sự việc diễn biến khác thường. Nhưng Bấc đă tạo được thói quen tin tưởng vào những người nó quen biết, và nó công nhận là những con người ấy có 1 trí khôn vượt xa hẳn trí khôn của nó. Nhưng khi đầu của sợi dây thừng được đặt vào bàn tay của người lạ mặt, th́ nó gừ lên đe doạ. ấy là nó cũng chỉ đơn giản muốn gợi ư cho kẻ kia biết là nó không bằng ḷng, mà với đức tính kiêu hănh của nó th́ nó cho rằng gợi ư tức là ra lệnh. Thế mà có ngờ đâu chiếc dây thằng lại thít chặt lấy cổ nó, làm nó nghẹt thở. Tên này đón lấy nó nửa chừng, túm chặt lấy họng nó, rồi bằng 1 cái vặn tay khéo léo, quật nó ngă ngửa. Thế rồi, sợi dây thắt chặt lại không thương xót, c̣n Bấc th́ điên cuồng vùng vẫy, lưỡi thè ra, lồng ngực to lớn hổn hển 1 cách vô ích. Suốt đời nó, chưa bao giờ nó lại bị đối xử đê hèn đến như vậy, và cũng suốt đời nó, chưa bao giờ nó lại giận đến như vậy. Nhưng sức Bấc kiệt dần, đôi mắt mờ dần, và Bấc lịm đi chả c̣n biết ǵ nữa, khi chuyến tàu hoả dừng lại theo hiệu cờ và 2 tên kia ném nó vào toa chở hành lư.
Khi nó tỉnh lại, nó lờ mờ cảm thấy đau ở lưỡi và nhận thấy ḿnh đang bị đưa đi trong 1 loại xe cộ nào đó chạy xóc nảy lên. Tiếng rít khàn khàn của chiếc c̣i đầu máy xe lửa đi qua ngă tư đă mách bảo cho nó hiểu là nó đang ở đâu. Đă quá nhiều lần đi đường với ông Thẩm nên nó chẳng lạ ǵ cái cảm giác khi ngồi trong 1 toa hành lư. Nó mở mắt. Trong đôi mắt vụt bừng lên cơn giận lôi đ́nh của 1 đức vua bị bắt cóc. Người lạ mặt vội nhảy bổ vào để túm lấy cổ nó, nhưng Bấc nhanh hơn gă. 2 hàm răng Bấc bập vào bàn tay đang lao tới, và không chịu nới lỏng tí nào cho đến khi Bấc lại bị thắt cổ đến ngạt thở và ngất đi lần nữa.
Nghe tiếng huỳnh huỵch vật lộn, người công nhân khuân vác hành lư chạy đến.
-Thế đấy! Nó lên cơn! - Gă bắc cóc vừa nói với người công nhân, vừa giấu kín bàn tay rách nát không cho người này nh́n thấy - Tôi đưa nó lên Phrixcô hộ ông chủ. 1 ông thú y cừ khôi ở đấy bảo là ông ta chữa được.
Trong 1 cái lán nhỏ đằng sau 1 quán rượu tại bến cảng San Francisco, gă lại biện bạch cho ḿnh rất đối hùng hồn khi gă nói về cái đêm đi tàu ấy.
-Về món này, tôi chỉ lấy 50 thôi - gă lẩm bẩm - Có trả đến 1000 tiền mặt hẳn hoi, tôi cũng không thiết.
Bàn tay của gă quấn chiếc mùi soa đẫm máu, ống quần bên phải của gă rách toạc từ gối xuống đến mắt cá chân.
Người chủ quán hỏi:
-Thế thằng cha kia th́ dă bao nhiêu?
-100. Không kém 1 xu. Đấy bác liệu cho.
Lăo chủ quan tính:
-Vị chi là 150. Được, nó cũng đáng giá ngần ấy. Tớ không phải là kẻ không biết người biết của.
Tên bắt cóc tháo mảnh băng đẫm máu và nh́n bàn tay rách tươm của ḿnh:
-Phải bệnh dại th́ bỏ mẹ...
Lăo chủ quán cười lớn:
-ấy nếu có vậy th́ cũng do cái nghiệp chướng của chú mày đấy, chú mày ạ!
Lăo nói tiếp:
-Nào giúp tớ 1 tay trước lúc chú mày phới!
Đầu choáng váng, họng và lưỡi đau nhức nhối, trong t́nh trạng đă bị bóp cổ đến gần như ngắc ngoải, Bấc gắng sức đương đầu với những tên hành hạ ḿnh, nhưng nó liên tiếp bị quật nă và thắt nghẹt thở nhiều lần, cho đến khi chúng dũa đứt được cái ṿng đai bằng đồng nặng nề và gỡ ra khỏi cổ nó. Sau đó sợi dây thừng được tháo ra, và Bấc bị ném vào 1 cái thùng thưa giống chiếc cũi.
Bấc nằm đấy cho đến hết cái đêm chán ngán ră rời ấy, ủ nặng trong ḷng mối phẫn nộ và niềm kiêu hănh bị thương tổn. Nó không thể hiểu nổi tất cả những điều xảy ra đó nghĩa là thế nào. Những con người lạ lùng kia muốn ǵ ở nó? Tại sao họ lại giam giữ nó trong cái thừng chật hẹp này? Nó không hiểu tại sao cả, nhưng trong ḷng nặng trĩu 1 cảm giác mơ hồ là có mối tai hoạ nào đó đang lơ lửng trên đầu nó. Đêm ấy, nhiều lần nó đă vùng đứng dậy khi chiếc cửa lán lách cách mở, hy vọng được nh́n thấy ông Thẩm, hoặc ít nhất là bọn trẻ. Nhưng mỗi lần như vậy, nó chỉ bắt gặp cái mặt núng nính của lăo chủ quán nó ra nḥm nó dưới ánh sáng vàng ệch của 1 ngonj nến làm bằng mỡ. Và mỗi lần như vậy, tiếng sủa vui mừng đang run run sắp bật ra từ cổ họng Bấc lại tan đi thành 1 tiếng giận dữ.
Nhưng rồi lăo chủ quán cũng để cho nó yên 1 ḿnh rồi sáng hôm sau, 4 người bước vào và khiêng cái thùng ra. Lại thêm những kẻ hành hạ ḿnh đây. Bấc khẳng định như vậy, bởi v́ trông chúng có vẻ ác độc, đầu tóc bờm xờm, quần áo lếch thếch, và Bấc gầm thét, nổi cơn thịnh nộ lên với chúng qua các then cửa chiếc thùng gỗ. Chúng chỉ cười giễu và thọc gậy vào Bấc. Bấc chồm tới dồn dập tấn công những đầu gậy thọc vào, cho đến khi nó nhận thấy là hoá ra bọn chúng muốn như vậy. Buồn nản, Bấc đành thức thủ nằm dài, để mặc cho chúng nâng cái thùng đưa vào 1 chiếc xe ngựa. Và thế là từ đấy, Bấc cùng chiếc thùng giam giữ bắt đầu được chuyển từ tay người này sang tay người khác. Các nhân viên của hăng vận tải tốc hành nhận trách nhiệm chuyển nó. 1 chiếc xe ngựa khác chở Bấc đến 1 nơi nào đấy; rồi 1 chiế xe tải lại mang nó đi, cùng với 1 đống những ḥm và gói, trên 1 chiếc tàu phà, từ chiếc tàu phà này, xe tải lại đưa nó tới 1 ga xe lửa lớn và cuối cùng, nó được đưa vào trong 1 toa tàu tốc hành.
Trong suốt 2 ngày đêm, chiếc toa tàu được kéo theo sau những đầu máy rít liên hồi. Và suốt 2 ngày đêm ấy, Bấc không ăn không uống. Ḷng chứa chất căm giận Bấc đă đáp lại thái độ làm thân của những nhân viên hăng tốc hành bằng những tiếng gầm gừ, và họ đă trả đũa bằng cách trêu tức nó. Khi nó lao ́nh ra then thùng gỗ, run lên và sùi bọt mép v́ giận dữ, họ cười giễu và chế nhạo nó. Họ gầm gừ và sủa như những con chó đáng ghét, kêu meo meo, đập tay đen đét và gáy. Tất cả những cái đó đều rất dớ dẩn, nó biết vậy; nhưng chính v́ vậy mà nó thấy danh giá của nó càng bị xúc phạm, và nỗi căm giận càng mỗi lúc 1 tăng. Đ̣i ăn không phải là điều nó quan tâm nhiều lắm, nhưng khát nước đă làm cho nó cực kỳ khổ sở và thổi bùng sự phẫn nộ của nó lên đến mức như phát sốt. Trong lúc nó đang căng thẳng cao độ và hết sức nhạy cảm, những đối xử xấu xa đă xô đẩy nó vào 1 cơn sốt, cơn sốt này càng tăng thêm v́ họng bị viêm tấy và lưỡi khô khốc, sưng phồng.
Chỉ có 1 điều làm nó hài ḷng: sợi dây thừng đă rời khỏi cổ nó. Sợi dây ấy đă tạo cho bọn người kia 1 lợi thế, nhưng không công bằng đối với nó. Song bây giờ chẳng c̣n sợi dây ấy ở cổ, th́ Bấc sẽ cho chúng biết tay. Chúng đừng bao giờ ḥng đặt 1 sợi dây nào khác vào cổ nó. Bấc quả quyết như vậy. Suốt 2 ngày đêm nó không ăn không uống, và trong 2 ngày đêm bị hành hạ ấy, nỗi căm giận chứa chất bên trong nó báo trước sự chẳng lành cho kẻ nào vô phúc chạm phải nó đầu tiên. Đôi mắt nó vằn lên đỏ ngầu. Nó đă hoá thành 1 con quỷ nộ khi xung thiên. Nó thay đổi đến nỗi dù bản thân ông Thẩm có gặp cũng sẽ không thể nhận ra được nó nữa. Và những nhân viên trênt àu thở phào nhẹ nhơm lúc họ tống khứ được nó ra khỏi tàu hoả tại thành phố Seatle.
4 người rất thận trọng bê chiếc thùng thưa từ chiếc xe ngựa vào trong 1 mảnh sân sau hẹp có tường cao vây kín. 1 người chắc mập mặc chiếc áo nịt màu đỏ dăn rộng ở cổ, bước ra và kư vào sổ của người đánh xe ngựa. Bấc đoán chắc tên này sẽ hành hạ ḿnh tiếp, thế là nó lao ḿnh ra sát thành gỗ 1 cách dữ tợn. Người kia mỉm cười nham hiểm, mang đến 1 chiếc ŕu nhỏ và 1 cái dùi cui.
Người đánh xe hỏi:
-Ông không định thả nó bây giờ chứ?
-Sao lại không? - người kia vừa trả lời, vừa bổ chiếc ŕu vào cái thùng để nạy ra.
Lập tức 4 người mang chó đến vội bỏ chạy tán loạn, rồi từ vị trí ngồi vắt vẻo trên đỉnh tường cao an toàn, họ chuẩn bị chứng kiến cảnh tượng sắp diễn ra.
Bấc xông tới cắn ngập răng vào thanh gỗ vỡ toác, nhay xé, vật lộn với thanh gỗ. ở bên ngoài, ŕu bổ xuống đâu, th́ ở bên trong Bấc sấn tới đó, gừ gào gầm rít. Người mặc áo đỏ chăm chú tháo cũi cho nó ra với thái độ điềm tĩnh bao nhiêu, th́ nó lồng lộn chực xông ra với thái độ hung dữ bấy nhiêu.
Khi đă phá được 1 lỗ trống vừa người Bấc chui lọt, gă đàn ông lên tiếng:
-Nào! Cái con quỷ mắt đỏ kia! - đồng thời gă vứt chiếc ŕu đi và chuyển chiếc dùi cui sang tay phải.
Và Bấc quả đă trở thành 1 con quỷ mắt đỏ, với thân h́nh thu hết lại chuẩn bị nhảy vọt, lông dựng đứng, mép sủi bọt, đôi mắt ngầu đỏ ánh lên 1 ngọn lửa điên dại. Nhằm thẳng người kia, nó phóng toàn bộ 140 pao nặng chứa chất sự giận dữ của nó, cộng thêm cả sức nặng của mối căm giận bị đè nén trong suốt 2 ngày đêm tù hăm.
Đang lao nửa chừng, đúng vào lúc 2 hàm của nó sắp bập vào con người trước mặt, th́ 1 đ̣n giáng đột ngột chặn đứng cả thân h́nh nó lại và đánh gập 2 hàm răng của nó đập vào nhau đau đớn. Nó ngă lộn nhào, giáng lưng và sườn xuống đất. Trong đời nó, chưa bao giờ nó bị đánh bằng dùi cui, nên nó không hiểu ra sao cả. Với 1 tiếng giống tiếng rú hơn là tiếng sủa, nó lại bật dậy và lao vọt lên. Đ̣n trí mạng lại giáng tới và quật nó xuống đất. Lần này th́ nó biết đó là chiếc dùi cui, nhưng điên lên rồi, nó chả c̣n biết thận trọng ǵ nữa. Hàng chục lần, nó lao lên tấn công, và cũng bấy nhiêu lần chiếc dùi cui bẻ găy cuộc tấn công và đánh gục nó.
Sau 1 đ̣n đặc biệt ác liệt, Bấc ḅ lê ra, quá choáng váng, không vọt lên được nữa. Nó khập khiễng lảo đảo bước quanh, máu ứa ra cả mũi, cả mồm, và cả tai, bộ lông đẹp của nó lấm tấm những đốm nước bọt đẫm máu. Lúc này, người mặc áo đỏ bèn bước tới, cố t́nh quật cho nó 1 cú khủng khiếp vào mũi. Mọi đ̣n đau đớn từ năy đến giờ thật chả mùi mẽ ǵ so với cú đánh đau đến thấu gan, thấu ruột này. Rống lên 1 tiếng hung tợn gần như tiếng gầm của sư tử, nó lại lao vào người kia. Nhưng gă chuyển chiếc dùi cui từ tay phải sang tay trái, b́nh tĩnh tóm lấy hàm dưới của Bấc, đồng thời vặn nó xuống phía dưới và ra đằng sau. Bấc vùng vẫy trên không, vạch thành 1 ṿng tṛn, lộn thêm nửa ṿng nữa rồi đâm đầu và ức xuống đất.
Lần cuối cùng, Bấc lao tới, gă dàn ông bèn giáng cho nó 1 đ̣n ác hiể mà gă đă chủ tâm giữ lại cho đến lúc này chưa thi thố, và thế là Bấc gục hẳn, rơi xuống, hoàn toàn bất tỉnh.
-ái dà! Trị chó như vậy phải nói là tuyệt! - 1 người trên tường cao reo lên thích thú.
Tiếng gă đánh xe đáp:
-Tốt hơn hết là trị mấy con nghẽo, trị hàng ngày, chủ nhật trị 2 lần - và gă trèo lên x,e ra roi thúc ngựa đi.
Bấc hồi tỉnh, nhưng sức lực của nó th́ đă kiệt. Nó vẫn nằm bẹp ở chỗ nó rơi xuống lúc năy, theo dơi người mặc áo nịt đỏ.
-Tên nó là Bấc - người đàn ông nói 1 ḿnh, nhắc lại mấy chữ trong bức thư của lăo chủ quán đă viết cho gă báo trước về cái thùng đựng món hàng - Nào! Bấc! Anh bạn! - Gă nói tiếp bằng 1 giọng thân mật vui vẻ - Chúng ta đă có 1 cuộc ẩu đả nho nhỏ với nhau, thôi đến đây tốt hơn hết là chúng ta cho qua, đừng để tâm nữa nhé! Chú mày đă hiểu được cương vị của chú mày, c̣n ta, th́ ta biết cương vị của ta. Hăy trở thành 1 con chó ngoan, rồi tất cả mọi việc sẽ trôi chảy êm đẹp. C̣n nếu chú mày mà bướng, th́ ta sẽ quật cho sặc cơm ra. Nghe chưa?
Gă vừa nói vừa mạnh bạo lấy tay vỗ về trên cái đầu mà vừa rồi gă đă nện cho không thương tiếc, và mặc dù lông Bấc vô t́nh dựng ngược cả lên mỗi khi bàn tay ấy chạm vào nó, nó vẫn cam chịu sự vỗ về mà không phản ứng. Và khi gă mang nước đến, nó uống háo hức, rồi sau đó lại vồ vập ngốn 1 bữa thịt sống thoả thuê, hết súc này đến súc khác, ngay trong bàn tay gă bón cho nó.
Nó đă bị đánh gục - nó biết vậy - nhưng không bị đánh đến tan xương. Nó vĩnh viễn nhận thấy là nó không ḥng ǵ chống lại 1 con người có chiếc dùi cui trong tay. Nó đă học được 1 bài học mà sau này cho đến hết đời nó vẫn không hề quên. Chiếc dùi cui này là 1 sự phát hiện mới. Đó là vật đưa nó vào lănh địa của luật lệ nguyên thuỷ, và nó nhớ rơ bài học đó.
Sự thật của cuộc đời đă mang 1 bộ mặt hung tàn hơn trước. Và trong lúc nó đương đầu với bộ mặt ấy mà không khiếp sợ, th́ ấy cũng là lúc nó đương đầu bằng tất cả cái khôn ranh tiềm tàng đă được khơi dậy từ trong bản chất nó. Ngày lại ngày trôi qua, có những con chó khác đă đến, con th́ bị nhốt trong thùng thưa, con th́ được dắt đến bằng sợi dây thừng buộc cổ. 1 số con ngoan ngoăn, 1 số con th́ điên giận và gầm thét như Bấc lúc mới đến. Và Bấc đă quan sát được tất cả bọn chúng, không sót 1 con nào, kinh qua bàn tay chế ngự của người mặc áo nịt đỏ. Đă bao lần, mỗi khi nó nh́n thấy cảnh tượng tàn bạo diễn ra, th́ bài học lại trở về trong trí nó: 1 con người cầm dùi cui là 1 kẻ làm ra luật, 1 ông chủ phải được tuân lệnh, mặc dù không nhất thiết phải thần phục gă. Về điểm cuối cùng này, Bấc không bao giờ có lỗi. Mặc dù nó quả đă thấy có những con chó sau khi bị đánh vẫn lại xun xoe bên cạnh người ấy, rồi nào là vẫy đuôi mừng, nào là liếm tay gă. Và Bấc cũng đă thấy 1 con chó không chịu thần phục nhưng cũng không chịu tuân lệnh, cuối cùng bị giết trong cuộc tranh đấu để giành thế thắng.
Thỉnh thoảng lại có người đến, những người lạ, họ nói chuyện với người mặc áo nịt đỏ bằng cái giọng sôi nổi, hoặc tán tỉnh nhỏ to, bằng đủ thứ giọng. Và vào những lần như vậy, sau khi 2 bên rao tiền cho nhau, th́ những người lạ mặt lại mang đi 1 vài con chó. Bấc tự hỏi không biết những con chó ấy đi đâu, v́ chúng không bao giờ trở lại cả; nhưng bên trong Bấc canh cánh 1 nỗi lo sợ cho tương lai, do đó, mỗi lần không ai đả động ǵ đến nó cả th́ nó lại mừng.
Thế nhưng cuối cùng cũng đến lượt nó. ấy là cái hôm xuất hiện 1 anh chàng bé nhỏ, nhăn nheo, nói bô bô 1 thứ tiếng Anh tồi với nhiều thán từ kỳ dị và mới lạ mà Bấc không thể hiểu nổi.
-Quỷ tha ma bắt! - anh chàng kêu to, 2 mắt sáng lên khi phát hiện ra Bấc - Thật là 1 con chó tuyệt vời! Ê! Bao nhiêu?
-300. Coi như biết không thôi đấy! - tiếng người áo đỏ trả lời ngay tức th́ - V́ rằng đây cũng là tiền Nhà nước thôi, tớ chắc là cậu cũng chả phản đối ǵ, hả Perôn?
Perôn toét miệng cười nhăn nhở. Cứ xét giá chó nói chung đă vọt lên đến tầng mây do nhu cầu tăng 1 cách ít có, th́ số tiền này cũng không phải là qua sá đối với 1 con vật tuyệt như vậy. Chính phủ Canađa chẳng thiệt ǵ, mà những công văn, thư từ của chính phủ chuyển đi cũng chả bị chậm hơn tí nào. Perôn là người sành về chó nên khi nh́n thấy Bấc, anh biết là trong 1000 con chó mới được 1 con như thế.
"Thậm chí 1 vạn con mới được 1 con như thế" anh thầm nhận xét trong óc.
Bấc nh́n thấy tiền trao qua đổi lại giữa 2 người, và không ngạc nhiên chút nào khi nó cùng với Cơli, 1 con chó có cái hiền lành thuộc ṇi Niuphaolân, bị người đàn ông bé nhỏ nhăn heo dắt đi. Đó là lần cuối cùng nó nh́n thấy người mặc áo nịt đỏ, và khi nó cùng con Cơli đứng trên boong tàu Nauôn dơi theo thành phố Seatle đang lùi dần, th́ đó là lần cuối cùng nó ngắm nh́n vùng đất phương Nam ấm áp.
Perôn đưa Bấc và Cơli xuống bên trong tàu và bàn giao chúng cho 1 anh chàng to lớn mặt đen tên là Phrăngxoa. Perôn là 1 người Canada gốc Pháp, da ngăm ngăm đen; c̣n Phrăngxoa, th́ lại là người Canada gốc Pháp lai thổ dân, và da c̣n đen hơn gấp bội. Đối với Bấc, họ thuộc 1 loại người mới lạ (loại người mà số phận đă định ra cho Bấc là c̣n phải gặp nhiều nữa). Bấc không thấy trong ḷng ḿnh nảy nở mối thiện cảm ǵ đối với họ, tuy nhiên nó dần dần đâm ra kính trọng họ thật sự. Nó nhanh chóng nhận thấy rằng Perôn và Phrăngxoa là những con người công minh, b́nh tĩnh và vô tư trong việc thi hành công lư, và quá thông thạo về tính cách của chó, nên chó không thể lừa bịp nổi.
Trên tàu Nauôn, Bấc và Cơli đă kết bạn với 2 con chó khác: 1 con to lớn, lông trắng như tuyết, gốc gác từ quần đảo Xpitxbơgân. Hắn được 1 thuyền trưởng đánh cá voi mang đi khỏi quần đảo đó, rồi sau hắn đi theo 1 đoàn nghiên cứu địa chất đến vùng Berân cằn cỗi ở Canada.
Con chó này bề ngoài làm ra điều thân thiện theo 1 kiểu xảo trá, mỉm cười trước mặt kẻ khác nhưng đồng thời lại trù tính 1 bữa chơi khăm lén lút nào đó. Ví dụ như ngay trong bữa ăn đầu tiên cùng với Bấc, hắn đă xoáy trộm 1 phần thức ăn của Bấc. Bấc vừa vọt sang để trị tội hắn, th́ sợi dây buộc đều chiếc roi của Phrăngxoa đă vút trong không khí bay đến trước quấy vào tên kẻ cắp. Thế là Bấc không c̣n phải làm ǵ nữa ngoài việc thu hồi cái xương của nó Phrăngxoa thế là công bằng, Bấc khẳng định vậy, và uy tín anh chàng người lai bắt đầu lên cao trong ḷng quư trọng của Bấc.
C̣n 1 con chó nữa th́ không thèm làm thân với ai mà cũng không nhận sự làm thân của ai. Gă cũng không mưu toan đánh cắp ǵ của kẻ mới đến. Gă là 1 kẻ rầu rĩ ủ ê. Gă thẳng thừng tỏ cho Cơli biết rằng tất cả mong muốn của gă là hăy để cho gă yên 1 ḿnh, và hơn nữa, nếu cứ động vào gă th́ rồi sẽ có chuyện phiền toái đấy! Đêvơ là tên gọi của gă. Gă ăn rồi ngủ, thảng hoặc ngáp dài chả quan tâm đến cái ǵ sát, ngay cả lúc con tàu Nauôn vượt qua vịnh Nữ hoàng Sáclốt, hết lắc bên này lại đảo bên nọ chồm lên chúi xuống, rồi lại nhảy hất ngược cả đít lên, cứ y như đồ bị ma ám. Khi Bấc và Cơli bị kích động mạnh, hoảng sợ đến gần như phát cuồng lên, th́ gă nghểnh đầu có vẻ khó chịu, nhưng rồi gă lại tỏ thái độ khoan dung với chúng bằng 1 cái liếc nh́n thờ ơ, ngáp 1 cái, rồi lại vùi đầu nằm ngủ.
Ngày cũng như đêm, con tàu rộn ràng nhịp đập không hề mệt mỏi của chiếc chân vịt, và mặc dù ngày nào cũng giống hệt như ngày nào, Bấc nhận giấy rơ ràng là tiết trời cứ càng ngày càng rét thêm lên măi. Cuối cùng 1 buổi sáng, tiếng chân vịt ngừng bặt,v à con tàu Nauôn bỗng tràn ngập 1 không khí nhộn nhạo. Nó cảm thấy điều đó, lũ chó kia cũng cảm thấy như vậy, và chúng biết rằng sắp có 1 thay đổi ǵ đấy. Phrăngxoa lấy dây buộc mấy con chó lại, rồi dắt chúng lên boong. Vừa đặt chân lên trên mặt boong giá lạnh, chân Bấc sục ngay vào 1 chất trắng nơn, sền sệt như bùn. Nó vội nhảy lùi lại, khịt lên 1 tiếng. Thêm nhiều vụn của chất trắng ấy đang lả tả rơi từ trên không xuống. Nó lắc ḿnh để giũ, nhưng lại có nhiều vụn khác rơi xuống ḿnh nó ṭ ṃ hít cái của lạ ấy, rồi tợp 1 mảnh lên lưỡi. Cái chất ấy ran rát như lửa đốt, nhưng mất ngay. Điều đó làm nó bối rối, không hiểu được. Nó thử lại 1 lần nữa, kết quả như cũ. Những người đứng nh́n cười ầm lên, và nó cảm thấy xấu hổ, không hiểu sao cả bởi v́ đó là bông tuyết đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời của nó.
|
|
mai77
member
REF: 239845
10/20/2007
|
Tiếng gọi nơi hoang dă
chương 2
Ngày đầu tiên của Bấc trên bờ sông Đaiê giống như 1 cơn ác mộng. Nó bị gây sửng sốt, kinh ngạc từng giờ. Bấc đột ngột bị hất mạnh ra khỏi trung tâm của cơi văn minh và bị tống vào trung tâm của những vật nguyên thuỷ. ở đây không có cuộc sống nhàn nhă tắm ánh nắng mơn man, không có ǵ để làm ngoài việc đi tha thẩn và buồn chán. ở đây không có yên tĩnh, không có nghỉ ngơi, cũng không có 1 phút nào an toàn. Tất cả đều là rối loạn và chiến đấu, và bất kỳ lúc nào tính mệnh cũng bị đe doạ. Thường xuyên cảnh giác là 1 nhu cầu bắt buộc, bởi v́ chó và người ở đây không phải là chó và người của thị thành. Tất cả bọn chúng đều man rợ, chúng không tuân theo 1 luật lệ ǵ ngoài luật của dùi cui và răng nanh.
Bấc chưa bao giờ thấy chó đánh nhau theo cái kiểu những thứ sinh vật như sói lang này đánh nhau, và kinh nghiệm đầu tiên của nó đă cho nó 1 bài học không bao giờ quên được. Nói cho đúng ra, đây là 1 kinh nghiệm mà nó rút ra thay cho kẻ khác, chứ nếu không phải như vậy th́ nó đă chẳng c̣n tồn tại để mà vận dụng kinh nghiệm ấy cho bản thân nó sau này. Cơli chính là nạn nhân của sự việc đă xảy ra. Đoàn người và chó đóng trại gần kho chứa gỗ. Tại kho này, cô nàng Cơli theo thói quen thân thiện của ḿnh sán lại đánh bạn với 1 con chó étkimô to bằng 1 con sói trưởng thành, mặc dù không bằng 1 nửa vóc dáng của Cơli. Không có 1 dấu hiệu báo trước nào cả, chỉ có 1 bước nhảy vào nhanh như chớp, 1 tiếng răng đập vào nhau chói như tiếng kim loại, và mỗi 1 bước nhảy ra cũng nhanh như chớp, và thế là mặt Cơli bị rách toạc từ mắt đến hàm.
ấy cái kiểu đánh nhau của chó sói là như vậy, đá 1 cái rồi vọt ra ngoài; nhưng không chỉ có như vậy, mà c̣n nữa. Khoảng 30 đến 40 con chó étkimô khác chạy đến, bao vây lấy 2 con vật đang đánh nhau, h́nh thành 1 ṿng tṛn chăm chú im lặng. Bấc không sao hiểu được sự chăm chú im lặng ấy, và cũng không thể hiểu nổi cái lối chúng đang liếm mép 1 cách hau háu như thế kia. Cơli lao vào đối thủ. Con vật này lại đớp 1 cái rồi vọt ra 1 bên. Đến khi Cơli lao vào lần nữa th́ hắn dơ ức ra chặn 1 cách đặc biêt làm cho Cơli ngă nhào chổng cả 4 vó lên. Cơli không c̣n bao giờ đứng dậy được nữa. Và chính đó là điều mà bầy súc vật dứng nh́n kia đă chờ đợi. Chúng lập tức ùa vào vồ nghiến lấy Cơli, gừ gào và gầm rít, và Cơli bị vùi dập, thét lên đau đớn trong cơn hấp hối dưới đống thân h́nh chen chúc lổn nhổn.
Sự việc xảy ra đột ngột quá, bất ngờ quá, làm cho Bấc sửng sốt. Bấc nh́n thấy Xpít thè cái lưỡi đỏ tươi ra cười theo cái kiểu của hắn. Và Bấc thấy Phrăngxoa, tay vung 1 chiếc ŕu, nhảy bổ vào bầy chó hỗn loạn. 3 người khác cầm dùi cui xông đến giúp anh đánh đuổi chúng. Họ không phải mất nhiều th́ giờ. Chỉ trong ṿng 2 phút từ khi Cơli ngă xuống, những con cuối cùng trong bầy hung đồ xâu xé Cơli đă bị dùi cui đánh xua đi hết. Nhưng Cơli nằm đó, mềm nhũn và tắt thở, gần như bị xé hẳn ra từng mảnh, trong đám tuyết nát nhừ và vấy máu. Anh chàng người lai da ngăm đen đứng sát bên xac só, đang nguyền rủa khủng khiếp. Quang cảnh đó đă thường lởn vởn trở lại trong trí Bấc, làm cho nó không yên trong giấc ngủ. A th́ ra cái lối như vậy đấy. Lối chơi không quân tử. 1 khi anh ngă xuống, thế là anh hết đời. Được rồi, nó sẽ cố gắng giữ cho ḿnh không bao giờ ngă xuống. Ḱa Xpít lại thè lưỡi ra mà cười. Kể từ lúc ấy, Bấc măi măi ghét cay ghét đắng Xpít.
Bấc chưa kịp trấn tĩnh sau cơn bàng hoàng v́ cái chết thê thảm của Cơli, th́ 1 điều khác lại làm cho nó sửng sốt, Phrăngxoa buộc vào ḿnh nó 1 mớ bộ xâu những đai da và khoá gài bằng sắt. Đó là 1 bộ đại cương, giống như các thứ mà Bấc đă nh́n thấy các chú bồi ngựa đặt lên lưng ngựa hồi Bấc c̣n ở nhà. Và hồi ấy Bấc đă nh́n thấy lũ ngựa làm việc ǵ, th́ nay Bấc cũng lại bị bắt làm việc ấy; nó phải kéo 1 chiếc xe trượt tuyết có Phrăngxoa ngồi trên, đi đến 1 khu rừng sát mép thung lũng, rồi trở về với chiếc xe chất đầy củi. Mặc dù danh giá của Bấc bị tổn thương đau xót khi bị biến thành 1 con vật kéo xe như vậy, nhưng Bấc đủ khôn ngoan để tự kiềm chế, không chống đối lại. Nó xác định quyết tâm làm công việc ấy, và đă làm hết sức ḿnh, mặc dù tất cả đều mới mẻ và lạ lùng.
Phrăngxoa là con người nghiêm khắc, đ̣i hỏi sự tuân lệnh ngay lập tức, và nhờ có chiếc roi da nên mệnh lệnh được tuân theo ngay lập tức. Trong khi đó th́ Đêvơ, con chó ở vị trí kéo sát xe đă có kinh nghiệm trong vai tṛ này, lại đớp vào hông của Bấc mỗi khi Bấc phạm sai lầm.
Về phần Xpít, con chó ở vị trí dẫn đầu, cũng có kinh nghiệm trong nghề, nhưng v́ hắn không phải lúc nào cũng chạm được tới Bấc, nên thỉnh thoảng hắn lại gừ lên những tiếng gay gắt để quở trách Bấc, hoặc láu cá đâm bổ dồn cả trọng lượng của hắn vào các dây kéo để bắt Bấc trở lại đúng vào hướng vào Bấc phải đi. Bấc đă học tập được 1 cách dễ dàng, và dưới sự phối hợp dạy nghề của 2 con chó kia cùng với Phrăngxoa, Bấc đă đạt được những tiến độ rơ rệt. Trước khi trở về đến trại, nó đă nắm được những điều cần thiết, đủ để biết đứng lại khi nghe tiếng "họ", biết đi tới khi nghe tiếng "mơts", biết ngoặt rộng ở những khuỷu đường ṿng, và biết tránh khỏi chạm phải con chó ở vị trí sát ngay trước xe mỗi khi chiếc xe trượt chở nặng đổ dốc lao xuống sát gót chúng.
-3 con chó rất giỏi - Phrăngxoa bảo Perôn - C̣n con Bấc kia, nó kéo chết thôi. Nó tiếp thu những điều đó rất nhanh.
Buổi chiều hômd dó, Perôn trở về với 2 con chó nữa v́ anh đang cần gấp rút lên đường với đống công văn thư từ của anh. Anh gọi chúng là "Bili" và "Jô". Chúng là 2 anh em ruột, và cả 2 đều là ṇi chó étkimô chính cống. Tuy là cùng 1 mẹ, nhưng chúng khác nhau như đêm với ngày. 1 điều đáng chê trách ở Bili là cái nết quá đỗi nhu nhược, c̣n Jô th́ hoàn toàn trái ngược, hay cáu bẳn và hẹp ḥi thường xuyên gầm gừ và có cái nh́n ác ư. Bấc tiếp đón chúng bằng thái độ bạn bè, Đêvơ th́ phớt lờ chúng, c̣n Xpít th́ xông vào hoạch hoẹ hết tên này đến tên kia. Bili vẫy đuôi cầu hoà, quay ḿnh để chạy khi thấy là cầu hoà không ăn thua, và kêu lên (cũng kêu lên với giọng cầu hoà) khi hàm răng sắc nhọn của Xpít rạch vào sườn nó. Nhưng c̣n Jô th́ bất chấp Xpít lượn quanh như thế nào nó trụ 2 chân sau rồi thoăn thoắt quay ṿng để đối đầu với Xpít, bờm cổ dựng đứng lên, tai kéo xếch ra đằng sau, mép dần giật nhăn nhở và gầm rít, 2 hàm răng liên hồi vập vào nhau đến mức nhanh nhất, và mắt loé lên 1 ánh hiể ác - biểu thị sẵn sàng chấp nhận cuộc giao tranh. Trông diện mạo của nó đến phải khiếp, làm cho Xpít buộc phải thôi không c̣n dám ghép nó vào khuôn phép ǵ nữa. Nhưng để gỡ lại thể diện Xpít lại quay sang tên Bili lành như đất và hay kêu van kia và rượt đuôỉ Bili đến tận cùng khu trại.
Đến tối hôm ấy, Perôn kiếm được thêm 1 con chó nữa, 1 lăo chó étkimô già, ḿnh dài, gầy guộc, có vẻ dữ tợn, với bộ mặt có những vết sẹo chinh chiến, và chỉ c̣n có 1 con mắt độc nhất trong đó rực lên dấu hiệu của sự can đảm, khiến kẻ khác phải kính nể. Người ta gọi lăo là "Xônlếch", có nghĩa là "Kẻ tức giận".
Cũng giống như Đêvơ, lăo không đ̣i hỏi ai cái ǵ cả, không cho ai cái ǵ cả, không trong mong vào cái ǵ cả. Và khi lăo bước chậm răi, khoan thai đi vào chính giữa đám chó kia, th́ ngay cả Xpít cũng để cho lăo yên, không dây vào lăo. Lăo có 1 tính đặc biệt, thật không may mà Bấc đă phát hiện ra: lăo không thích kẻ nào sán gần đến bên mặt mù của lăo. Bắc đă phạm phải điều này 1 cách vô t́nh và Bấc bắt đầu nhận thức được sự vô ư của ḿnh là để Xônlếch lao bổ vào nó và dữ dội cắn vào vai nó rạch thành nhiều vết sâu đến tận xương và dài có đến ba inch. Thế là măi măi về sau Bấc kiêng không đi qua bên mắt mù của lăo nữa. Quan hệ giữa Bấc với lăo từ đây không c̣n điều ǵ rắc rối. Mong muốn hiển nhiên của Xônlếch cũng giống như của Đêvơ, chỉ là được để yên 1 ḿnh, đừng ai động đến, mặc dù, như sau này Bấc đă thấy, mỗi gă đều có 1 ham muốn khác, 1 ham muốn mang tính chất c̣n sinh tử hơn nhiều.
Đêm ấy Bấc đi ngủ 1 cách vô cùng vất vả. Chiếc lều, có ngọn nến chiếu sáng, rực lên ấm cúng giữa cảnh đồng trắng toát. Bấc bước vào đó, ấy là điều dĩ nhiên thôi. Thế nhưng khi nó bước vào, cả Perôn lẫn Phrăngxoa đều tới tấp tấn công nó bằng những dụng cụ nấu ăn và những lời chửi rủa, măi cho đến khi nó trấn tĩnh lại được sau cơn sững sờ kinh ngạc và bỏ chạy nhục nhă trở ra ngoài trời giá lạnh. 1 cơn gió sét thổi qua, làm nó tê buốt và chọc 1 thứ nọc độc nhức nhối vào vết thương trên vai. Nó nằm dài trên tuyết và cố làm sao để ngủ, nhưng chẳng mấy chốc sương giá đă đánh bật nó đứng dậy run lẩy bẩy. Khốn khổ và thất vọng, nó lang thang đi quanh quẩn giữa những chiếc lều, nhưng chỉ thấy chỗ nào cũng rét cả. Rải rác đây đó 1 vài con chó hoang xông đến lao vào nó, nhưng nó dựng bờm cổ lên và gầm rít (ấy là nó học kinh nghiệm cũng khá nhanh) và thế là chúng để cho nó tiếp tục đi qua yên ổn.
Cuối cùng, nó nẩy ra 1 ư. Nó sẽ trở lui và xem thử các bạn trong đàn nó xử sự như thế nào? Lạ lùng thay, chúng nó đều đi đâu mất cả. Nó lại lang thang quanh quẩn qua giữa khu lều trại thênh thang để đi t́m bọn chúng, nhưng rồi nó lại trở về không. Hay là chúng nó ở trong lều. Không, không thể như vậy được, v́ nếu chúng ở trong lều th́ bản thân nó đă không bị đuổi ra ngoài như vậy. Thế th́ chúng nó có thể ở đâu? Đuôi cụp xuống, toàn thân run lẩy bẩy, quả là rất đau khổ tuyệt vọng nó tha thẩn bước ṿng quanh chiếu lều. Bỗng nhiên tuyết tụt xuống dưới 2 chân trước của nó, làm nó rụt chân xuống. Có 1 cái ǵ đó quằn quại dưới bàn chân Bấc. Nó vội nhảy lui, lông dựng ngược cả lên và gầm gừ, kinh sợ trước vật không nh́n thấy và không nhận ra được đó. Nhưng 1 tiếng ư ử nhỏ thân thiện cất lên, làm nó vững dạ, nên nó lại bước tới xem xét. 1 luồng hơi ấm toả nhẹ bốc lên mũi nó. Và ở đây Bili đang nằm cuộn lại dưới tuyết thành 1 cục tṛn, kín gió ấm áp. Bili kêu lí nhí bằng cái giọng xoa dịu, vặn vẹo ḿnh mẩy để bày tỏ thiện chí của nó, và lại c̣n dám đánh bạo, như là 1 hành động đút lót để cầu hoà, liếm mặt Bấc bằng cái lưỡi ươn ướt ấm áp của nó.
Lại 1 bài học nữa! à th́ ra chúng làm cái kiểu như thế này đấy! Với 1 niềm tự tin, Bấc chọn 1 chỗ, rồi, rất rối rít và lăng phí sức, Bấc tiến hành đào cho ḿnh 1 cái lỗ. Và thế là trong nháy mắt, hơi ấm của thân thể Bấc toả đầy trong hố kín, và nó ngủ thiếp đi. Ngày hôm ấy thật là quá dài và gay go gian khổ, nên nó ngủ rất ngon và khoan khoái, mặc dù thỉnh thoảng nó lại gầm gừ, sủa và giật ḿnh v́ nằm mơ thấy những điều dữ dội.
Măi cho đến khi những tiếng ồn ào của khu trại đang thức dậy khuấy động làm Bấc tỉnh giấc th́ nó mới mở mắt. Thoạt đầu nó không biết là đang ở đâu. Cả đêm tuyết đă rơi và đă lấp kín nó. Những bức tường tuyết áp vào nó khắp 4 chung quanh, khiến trong ḷng nó đột nhiên rộ lên 1 nỗi hoảng sợ ghê gớm - nỗi thảng thốt của con thú hoang dă sợ mắc vào bẫy. Đây là 1 dấu hiệu chứng tỏ Bấc kéo cuộc đời của nó lui trở về với 1 cuộc đời của tổ tiên nó, bởi v́ Bấc là 1 con chó đă trở thành văn minh, 1 con chó quá đỗi văn minh, vậy nếu chỉ qua kinh nghiệm của bản thân nó thôi th́ làm sao biết được cái bẫy là ǵ, và do đó từ nhận thức của bản thân nó th́ không thể nào lại sợ bẫy. Các bắp thịt trong toàn thân nó co giật từng hồi theo linh tính, lông trên cổ và vai nó dựng ngược cả lên, và với 1 tiếng gầm hung tợn, nó bật nhảy vọt thẳng đứng lên ra giữa ánh ban ngày chói loà, tuyết hay tung ra xung quanh nó thành 1 đám bụi ngời sáng. Trước khi 4 chân chạm đất, nó đă kịp nh́n thấy khu trại trắng toát trải ra trước mắt và hiểu ngay là nó đang ở đâu, và nó nhớ lại tất cả, từ cái buổi nó đi dạo chơi cùng Menuơn cho đến cái hố nó tự đào cho ḿnh đêm qua.
1 tiếng reo của Phrăngxoa chào đón sự xuất hiện của nó. Anh chàng đánh xe chó kêu to gọi Perôn:
-Này tớ bảo! Cái con Bấc học ǵ cũng cực kỳ nhanh.
Perôn trang trọng gật đầu. Là 1 nhân viên giao liên cho chính phủ Canada, mang chuyển những công văn giấy tờ quan trọng, anh ta lo t́m cho được những con chó tốt nhất, và anh đặc biệt hài ḷng khi kiếm được Bấc.
Trong ṿng 1 tiếng, đàn chó được tăng cường thêm 3 con chó étkimô nữa, vị chi tổng số là 9 con, và nhanh chóng, tất cả bọn chúng đều đă nai nịt đai cương và ngoặt lên con đường đi về phía hẻ núi sông Đaiê. Bấc hài ḷng khi được lên đường, và mặc dù công việc gay go nặng nhọc, nó nhận thấy rằng nó cũng không đặc biệt khinh ghét ǵ loại công việc như thế này, Bấc rất ngạc nhiên khi thấy hứng lên 1 không khí hăm hở háo hức trong cả đàn chó, và sự hăm hở ấy cũng đă lây sang cả nó. Nhưng có 1 điều c̣n đáng ngạc nhiên hơn, đó là sự thay đổi ở 2 con Đevơ và Xônlếch. Chúng đă trở thành những con chó khác hẳn, hoàn toàn biến đổi sau khi thắng bộ đai cương. Tất cả những ǵ là thụ động và hờ hững không c̣n thấy ở chúng. Chúng nhanh nhẩu và linh lợi hẳn lên, lo lắng cho công việc được chu toàn, và dễ nổi cáu 1 cách dữ tợn với bất kỳ cái ǵ trở ngại hoặc rối rắm làm chậm trễ công việc ấy. Lao động cực nhọc trong ṿng dây kéo h́nh như là ư nghĩa tuyệt đỉnh của sự tồn tại của chung, là tất cả lẽ sống của chúng, và là điều duy nhất mà chúng ham mê.
Đêvơ là con chó ở vị trí kéo sát xe. Kéo đằng trước nó là Bấc rồi đến Xônlếch. Số c̣n lại buộc tiếp thành xâu dài, 1 hàng dọc, thẳng về phía trước cho đến con chó đầu đàn, và Xpít là con chó chiếm vị trí đầu đàn ấy.
Bấc đă được đặt 1 cách có chủ ư vào giữa Đêvơ và Xônlếch, để 2 gă này kèm cặp cho nó. Nó là cậu học tṛ có năng khiếu, th́ chúng cũng là những ông thầy giỏi, không bao giờ cho phép nó nhùng nhằng lâu trong 1 cái lỗi nào đó, và bằng đôi hàm răng sắc nhọn, chúng đă buộc nó phải tuân theo sự dạy bảo của chúng. Đêvơ công bằng và rất thông thạo. Gă chả bao giờ trị Bấc 1 cách vô cớ, nhưng gă cũng không bao giờ bỏ qua mà không trị Bấc khi cần thiết. Và v́ có cái roi của Phrăngxoa ủng hộ Đêvơ, nên Bấc thấy là thà chịu sửa ḿnh đi th́ c̣n lợi hơn là trả đũa lại. Có lần sau 1 phút tạm dừng, Bấc làm rối dây kéo và gây nên chậm trễ không đi ngay được, thế là cả Đêvơ và Xônlếch xông vào nó và đă cho nó 1 trận ra tṛ. Kết quả là lại càng làm rối tung cả lên. Nhưng sau đó Bấc hết sức cẩn thận tránh không vướng vào dây kéo nữa; và trước khi ngày lao động kết thúc. Bấc đă trở nên thành thạo đến mức các bạn nghề của nó thôi không c̣n rầy la nó nữa. Chiếc roi da của Phrăngxoa quất xuống ít hơn, và thậm chí Bấc c̣n vinh dự được Perôn nâng các bàn chân lên xem xét cẩn thận.
Ngày hôm ấy là 1 ngày chạt cật lực, trèo qua hẻ núi, xuyên những thị trấn nhỏ Sip và Xkên, vượt qua b́a rừng cuối cùng, qua những sông băng và những khối tuyết gió dồn dày hàng trăm bộ, rồi leo lên ngọn đèo Chincút sừng sững, vạch phân thuỷ chắn ngang giữa vùng nước biển và vùng nước ngọt và đứng như 1 vị hung thần trợn trừng hăm doạ, canh giữ miền đất phương Bắc buồn tẻ và hiu quạnh. Chiếc xe chạy khá nhanh xuống dọc dăy hồ lấp kín nưững miệng núi lửa đă tắt, và khuya hôm ấy, đoàn người và chó kéo vào 1 khu trại khổng lồ ở đầu hồ Bennét, tại đấy có hàng ngàn người đi t́m vàng đang đóng thuyền để dự pḥng băng tan trong mùa xuân. Bấc đào 1 qua 1 cuộc thi đấu kiệt sức, nhưng từ quá sớm đă bị lôi cổ ra trong bóng đêm lạnh buốt và bị thẳng vào chiếc xe trượt tuyết cùng lũ bạn của nó.
Hôm ấy chúng chạy 40 dặm, v́ vệt đường đă có sẵn, băng tuyết đă được nện chặt. Nhưng ngày hôm sau, và nhiều ngày tiếp sau nữa, đoàn người và chó phải tự mở đường đi, nên làm việc mệt nhọc hơn mà lại đi chậm hơn. Theo lệ thường, Perôn dẫn đầu trước đàn chó, dùng liếp đi tuyết nện chặt tuyết lại để cho chó kéo xe dễ dàng hơn Phrăngxoa ở vị trí điều khiển chiếc xe cần lái xe, thỉnh thoảng đổi chỗ cho Perôn, nhưng không thường xuyên. Perôn đang rất vội, và anh lại tự hào là người thông thạo nghề băng tuyết, sự thông thạo ấy không thể thiếu được lúc nào bởi v́ lớp băng mùa thu rất mỏng, và ở nơi nào nước bên dưới chảy xiết th́ nơi đó không đóng 1 tí băng nào.
Ngày lại ngày qua những ngày nối nhau bất tận. Bấc lao động nhọc nhằn trong ṿng đai cương. Hôm nào cũng vậy, trời c̣n tối ṃ mà đă nhổ trại, và khi tia sáng nhợt nhạt đầu tiên của buổi b́nh minh vừa hé ra th́ đă thấy chúng rong ruổi trên con đường ṃn, trút lại sau thêm những dặm đường mới. Và hôm nào cũng vậy, sau khi trời đă tôi sập xuống mới dừng lại đóng trại, lũ chó ăn phần cá ít ỏi của ḿnh rồi ḅ lê ra ngủ trong tuyết, Bấc đói cào cả ruột. Phần thức ăn của nó mỗi ngày, 1 suất cá hồi khô nặng 1 pao rưỡi, thật chả thấm vào đâu. Nó không bao giờ ăn đủ, thường xuyên bị cơn đói dằn vặt. ấy thế mà các cno chó kia, v́ không nặng cân bằng nó và sinh ra chính là để sống cuộc sống này, nên tuy chỉ được 1 khẩu phần cá nặng 1 pao thôi, nhưng vẫn giữ được trạng thái b́nh thường.
Bấc nhanh chóng mất cái tính kén cá chọn canh vốn là đặc tính sinh hoạt của nó trước kia. Cu cậu khảnh ăn nên lũ bạn của nó ăn xong trước, lại xông đến cướp luôn cả phần của nó đang ăn dở. Nó cũng không chống giữ được. Trong khi cu cậu đánh đuổi đi 2, 3 tên th́ phần thức ăn của nó lại lọt vào họng những tên khác. Để khắc phục, nó cố ăn nhanh bằng chúng. Rồi th́, v́ cơn đói bức bách quá thể, nó đành hạ ḿnh đi làm cái việc cuỗm lấy những thứ không phải của nó. Nó đă để ư theo dơi và học tập. 1 hôm nó nh́n thấy Paicơ, 1 trong những con chó mới nhập đàn - 1 tên láu cá thường giả ốm để trốn việc và là 1 tên kẻ cắp tinh quái - khôn khéo thó được 1 lát thịt lợn muối lúc Perôn vừa quay lưng đi. Thế là ngày hôm sau, Bấc diễn lại tiết mục ấy y hệt, mà lại tha đi cả khúc thịt. Tiếng la ó ầm lên, nhưng chẳng ai nghi ngờ Bấc, trong khi Đớp, 1 con chó ngờ nghệch vụng về và luôn bị bắt gặp ở nơi có chuyện, lại bị trừng trị về cái tội mà Bấc đă phạ.
Vụ ăn cắp đầu tiên này là dấu hiệu chứng tỏ Bấc đă thích ứng được để tồn tại trong cái môi trường cứu địch của vùng đất phương Bắc này. Sự việc đó biểu hiện khả năng thích nghi của Bấc, có thể tự điều chỉnh cho hợp với những hoàn cảnh biến đổi: thiếu khả năng ấy sẽ có nghĩa là rơi vào cái chết nhanh chóng và khủng khiếp. Sự việc đó lại c̣n biểu hiện sự suy sụp, tan nát của bản chất có đạo đức của nó, 1 thứ phù phiếm rỗng tuếch và 1 điều bất lợi trong cuộc đấu tranh sinh tồn tàn nhẫn này. ở vùng đất phương Nam, dưới luật lệ của t́nh yêu và t́nh bạn, việc tôn trọng của cải cá nhân và cảm xúc riêng tư của kẻ khác là đúng. Nhưng ở cái vùng đất phương Bắc này dưới luật lệ của dùi cui và răng nanh, th́ kẻ nào lưu tâm đến những điều đó là kẻ khờ dại, và nếu như Bấc cứ tuân thủ những điều đó th́ chắc hẳn Bấc đă không thể thành công.
Cũng chả phải Bấc đă suy luận ra được rành rọt như vậy. Nó đă phù hợp được, có thế thôi. Nó đă làm cho nó thích nghi được với lối sống mới, 1 cách không tự giác. Trong cả cuộc đời của nó trước kia, nó chưa hề chạy trốn khỏi 1 cuộc chiến đấu, dù nó ở vào thế bất lợi như thế nào đi nữa. Nhưng chiếc dùi cui của người mặc áo nịt đỏ đă nện ngấm vào trong đầu nó 1 thứ đạo lư cơ bản hơn và nguyên thuỷ hơn. Lúc con là 1 con vật văn minh, nó đă có thể sẵn sàng chết v́ nghĩa, ví dụ như để bảo vệ cho ngọn roi điều khiển của ngài Thẩm Milơ chẳng hạn. Thế nhưng bây giờ th́ Bấc đă bị phi văn minh hoá trọn vẹn rồi, bởi v́ rơ ràng là bây giờ nó có khả năng chạy trốn khỏi việc bảo vệ cho 1 đ̣i hỏi về đạo đức, cốt để cứu lấy sinh mạng của ḿnh cái đă. Nó ăn cắp không phải v́ thích thú ǵ thói ăn cắp, mà là v́ cái dạ dày của nó kêu gào. Nó không đánh cướp 1 cách lộ liễu, mà xoáy trộm 1 cách bí mật và ranh mănh, v́ nó lưu tâm đến dùi cui và răng nanh. Nói tóm lại, những điều đó, nó đă làm là bởi v́ làm th́ lại dễ hơn là không làm.
Sự phát triển của nó (hay có thể nói là sự thoái hoá của nó) diễn biến thật nhanh chóng. Những bắp thịt của nó trở nên cứng như sắt, và nó thành ra chai sạn đối với mọi nỗi đau thông thường. Nó đă tận dụng được tối đa mọi thứ, cả ở bên ngoài nó lẫn bên trong nó. Nó có thể ăn bất kỳ cái ǵ dù cái đó gớm ghiếc hoặc khó tiêu đến đâu đi nữa. Và sau khi đă nuốt xuống, những dịch vị trong dạ dày nó chiết xuất ra cho đến kiệt ti chất dinh dưỡng nhỏ nhất cuối cùng: máu của nó mang chất dinh dưỡng ấy đến tận nơi xa nhất trong cơ thể nó, cấu tạo thành những mô cứng rắn nhất, bền dai nhất. Thị lực và tài đánh hơi của nó trở nên sắc sảo phi thường, và tai nó trở nên thính đến nỗi trong khi ngủ nó vẫn nghe được những tiếng động nhỏ nhất và biết là tiếng động ấy báo điềm lành hay dữ: nó đă học được cách cắn vỡ lớp băng giá đóng chặt giữa các ngón chân. Và khi nó khát, mà trên hố nước có 1 váng băng dày che kín, nó biết chồm thẳng ḿnh, lên gân cứng đơ 2 chân trước mà đập cho vỡ mặt băng ra. Điều rơ nét nhất ở nó lúc này là cái tài đánh hơi triệu chứng gió, và dự kiến được ngọn gió trước 1 đêm. Dù trời lặng gió đến mấy đi nữa, khi nó đào ổ nằm cạnh gốc cây hoặc bên bờ đất, th́ đến khi cơn gió nổi lên chắc chắn là chỗ ngủ của nó đă nằm đúng ở phía dưới gió, được che kín và ấm áp.
Nhưng không phỉa nó chỉ hiểu biết qua kinh nghiệm mà những bản năng tắt lịm từ lâu đời nay lại trỗi dậy. Những thế hệ thuần hoá rơi rụng ra khỏi nó. 1 cách mơ hồ, nó nhớ lại tận buổi sơ khai của ṇi giống, nhớ lại tự cái thời những con chó hoang ào ạt từng bầy chạy lùng mồi khắp những khu rừng nguyên thuỷ và giết chết con thịt mà chúng đuổi đến cùng đường. Bấc không phải khổ công học đánh nhau với những miếng đ̣n cắn bập, cắn toạc và cái táp nhanh như chớp của chó sói. Những tổ tiên đă bị lăng quên của nó xưa kia vốn đă đánh nhau theo cách ấy. Những tổ tiên hoang dă ấy đă nhen nhóm lại bên trong nó cuộc sống cổ xưa, và những mánh khoé xưa kia của chúng đă thành dấu in sâu vào huyết thống di truyền của ṇi giống th́ nay cũng chính là những mánh khoé của bản thân nó. Những cái đó đă đến với tự nhiên, nó chả phải nhọc công gắng sức học tập hoặc khám phá ra, dường như luôn luôn đă là của nó tự những bao giờ. Và mỗi khi, trong bóng đêm lạnh lẽo nín lặng, nó nghếch mơm lên 1 v́ sao mà hú dài như chó sói, th́ ấy chính là tổ tiên nó, những nắm bụi tàn trong cơi chết, đă nghếch mơm lên các v́ sao mà hú về qua bao nhiêu thế kỷ và qua bản thân nó. Nhịp điệu trong tiếng hú của nó cũng chính là nhịp điệu trong tiếng hú của chúng, những nhịp điệu diễn tả nỗi niềm thống khổ của chúng và điều mà đối với chúng là ư nghĩa của tĩnh mịch, lạnh lẽo và bóng tối âm thầm.
Vậy là, như 1 dấu hiệu biểu hiện sự sống của 1 vật bị chi phối, tiếng hát tự ngàn xưa đă trỗi dậy qua bản thân Bấc, và nó đă trở lại với chính nó về bản chất, mà nó trở lại như vậy bởi v́ con người đă t́m thấy 1 thứ kim loại màu vàng ở phương Bắc, và bởi v́ Menuơn là 1 gă phu vườn mà đồng lương không thể bao nổi nhu cầu của vợ cùng mọi món chi tiêu vặt vănh của bản thân gă.
|
|
mai77
member
REF: 239848
10/20/2007
|
Tiếng gọi nơi hoang dă
chương 3
Tính chất con thú nguyên thuỷ muốn chiếm địa vị thống soái đă trỗi dậy mạnh mẽ bên trong Bấc, và dưới những điều kiện ác liệt của cuộc sống trên con đường ṃn vùng băng tuyết, tính chất ấy càng phát triển, phát triển lên măi. Tuy nhiên, đó là 1 sự phát triển thầm kín. Sự khôn ranh mới nảy sinh ở Bấc đă tạo cho nó tính đĩnh đạc và tự chủ. Nó quá bận vào việc tự điều chỉnh ḿnh cho phù hợp với cuộc sống mới, nên không cảm thấy tự buông thả thoải mái được, và không những nó không gây chuyện đánh nhau, mà nó c̣n cố tránh xung đột khi nào có thể tránh được. Đặc điểm trong tư thế của nó bây giờ là 1 thứ tác phong thận trọng, có tính toán. Nó không dễ sa vào sự liều lĩnh và hành động hấp tấp thiếu suy nghĩ. Và trong mối căm ghét cay độc giữa nó và Xpít, nó không để lộ ra 1 tí nóng vội nào lảng tránh mọi hành vi gây gổ.
C̣n về phía Xpít, th́ có thể là v́ Xpít không đoán thấy ở Bấc 1 địch thủ nguy hiểm, nên hắn không bỏ lỡ 1 cơ hội nào mà không nhe nanh ra với Bấc. Thậm chí hắn c̣n trêu chọc Bấc 1 cách vô cớ, luôn luôn cố t́m cách làm nổ ra 1 cuộc đánh nhau mà kết thúc phải là cái chết của tên này hoặc của tên kia.
Ngay trong những ngày đầu của chuyến đi, đáng ra điều đó đă có thể xảy ra, nếu như không có 1 sự t́nh cờ đặc biệt làm cho vụ xung đột bị chặn đứng lại.
Buổi tối hôm đó, đoàn người và chó đứng lại nghỉ đêm ở 1 chỗ trống trải và tiều tuỵ bên bờ hồ Lơ Bácgiơ. Tuyết cuồn cuộn xô tới, gió rét cắt da cắt thịt như những lưỡi dao nung trắng, và bóng đêm mù mịt, tất cả những thứ đó buộc 2 người phải ḍ dẫm t́m ngay 1 nơi cắm trại. Khó có ai lâm phải 1 t́nh trạng tồi tệ hơn thế nữa. Đằng sau họ là 1 vách đá dựng đứng, nên Perôn và Phrăngxoa buộc phải nhóm ngọn lửa và trải túi ngủ ngay trên mặt hồ đóng băng. Lều đă phải bỏ lại Đaiê để đi đường cho gọn nhẹ, ngọn lửa bốc lên từ 1 vài que củi giạt cóp nhặt đă nhanh chóng làm tan băng rồi tụt xuống nước tắt đi, thế là họ phải ăn trong bóng tối.
Bấc đào 1 ổ nằm kín đáo dưới vách đá che khuất. ổ nằm kín gió và ấm cúng đến nỗi Bấc rất miễn cưỡng khi phải bỏ chỗ ra nhận phần cá mà Phrăngxoa phân phát sau khi anh đă hơ cá trên ngọn lửa cho tan băng. Nhưng khi Bấc ăn xong quay trở lại th́ ổ nằm của nó đă bị chiếm mất. Nghe 1 tiếng gừ đe nẹt trong ổ phát ra, nó biết ngay tên xâm đoạt là Xpít. Cho đến tận lúc này Bấc đă cố tránh rắc rối với kẻ thù địch của ḿnh nhưng đến nước này th́ thật là quá quắt. Con thú dữ bên trên Bắc gầm lên. Nó nhảy xồ vào Xpít với 1 sự điên tiết hung tợn mà cả Xpít lẫn bản thân nó đều không ngờ tới, đặc biệt là Xpít lại càng ngạc nhiên, bởi v́ theo sự đánh giá của Xpít qua toàn bộ quá tŕnh tiếp xúc với Bấc, th́ địch thủ của hắn chỉ là 1 con chó nhút nhát, bấy lâu nay sở dĩ đứng vững được chẳng qua là nhờ nặng cân và to xác mà thôi.
Phrăngxoa cũng ngạc nhiên khi 2 con chó loạn đă quần nhau rối mù lên từ trong chiếc hố vỡ toang vọt ra. Anh đoán được lư do cuộc xung đột. Anh kêu to lên với Bấc:
-Thế! Thế! Cho hắn 1 trận, đồ chết tiệt! Trị cho hắn 1 trận, cái quân kẻ cướp đê tiện!
Xpít cũng đă sẵn sàng huyết chiến. Hắn vừa gào lên với 1 vẻ hết sức giận dữ và hăm hở, vừa lượn tới lượn lui để t́m cơ hội nhảy vào. Bấc cũng hăm hở không kém, mà cũng thận trọng không kém, trong khí nó, cũng như Xpít, lượn tới lượn lui để t́m lợi thế.
Nhưng chính lúc đó th́ sự việc bất ngờ đă xảy ra. Sự việc này đă đẩy lùi cuộc huyết chiến giành quyền lực giữa 2 con chó về 1 thời điểm khác, măi xa về sau, tận đến khi đă vượt qua bao nhiêu dặm đường lao động ră rời nặng nhọc.
1 tiếng rủa của Perôn, tiếng đánh cốp của chiếc dùi cui quật lên 1 thân h́nh xương xẩu, và 1 tiếng thú kêu ré đau đớn, báo hiệu 1 vụ hỗn loạn tột độ sắp nổ ra. Giữa khu vực cắm trại đột nhiên nhốn nháo những h́nh thù lông lá vừa lén lút lẩn vào - những con chó étkimô đói ăn, có đến gần khoảng trăm con, từ 1 làng người da đổ vào đấy đánh hơi mà tới. Chúng đă lẻn vào trong lúc Bấc và Xpít đang choảng nhau, và khi Perôn cùng Phrăngxoa cầm dùi cui nhảy bổ vào giữa bọn chúng th́ chúng nhe răng ra chống trả. Mùi thức ăn làm chúng điên cuồng lên. Perôn bắt gặp 1 con rúc ngập đầu vào trong thùng đựng thực phẩm. Chiếc dùi cui của anh giáng như búa bổ xuống mạng sườn hốc hác, chiếc thùng thực phẩm đổ lật úp xuống đất. Ngay lập tức, mấy chục con vật đói ăn lăn xả vào tranh cướp đống bánh ḿ và thịt lợn muối. Những chiếc dùi cui quật xuống chẳng làm chúng nao núng. Chúng kêu ăng ẳng và rú lên dưới trận đ̣n giáng như mưa, ấy thế mà vẫn cứ điên cuồng bám chặt cho đến khi chúng ngốn sạch mẩu vụn cuối cùng.
Trong khi đó, đàn chó kéo xe sửng sốt vừa bật dậy khỏi ổ nằm của chúng liền bị bầy thú kẻ cướp tấn công ngay. Bấc chưa bao giờ nh́n thấy những con chó như vậy. Trông cứ như là xương của chúng sắp bật tung ra khỏi da. Chúng chỉ là những bộ hài cốt lùng thùng bọc trong những tấm b́ lôi thôi lếch thếch với những con mắt rực cháy và những hàng nanh ngập nước dăi. Nhưng cơn điên dại v́ đói đă làm chúng trở nên kinh khủng, không ai cưỡng nổi. Chả có cách ǵ chống lại chúng. Lũ chó kéo xe bị đẩy lùi dồn vào chân vách đá ngay từ đầu, Bấc bị 3 con chó étkimô bao vây, và trong nháy mắt đầu và vai Bấc bị cắn xé rách toạch ra nhiều chỗ. Tiếng kêu thét náo động khủng khiếp. Bili, như thường lệ, kêu rên ầm lên. Đêvơ và Xônlếch, đầm đ́a máu v́ hàng chục vết thương, sát cánh bên nhau dũng cảm chiến đấu. Jô táp lia lịa như điên như cuồng. 1 cái đớp của nó bập vào chân trước 1 con chó étkimô và cắn ngập vào nghiến cho xương gẫy đánh rắc. Lập tức Paicơ, con chó láu cá, nhảy xổ vào con vật bị què, và bằng 1 cái táp nhanh và 1 cái giật mạnh đột ngột, cắn gẫy cổ đối thủ. Bấc chộp được họng 1 tên địch đang lồng lộn sùi bọt mép, cắn ngập vào mạch máu ở cổ hắn, làm máu phun ra đầy ḿnh Bấc. Vị máu ấm túa ra trong mồm có kích thích nó nó trở thành hung tợn hơn. Nó lao ḿnh vào 1 địch thủ khác. Vừa lúc đó, bỗng nhiên nó cảm thấy 1 hàm răng cắn ngập vào họng ḿnh. Đó là Xpít, quân phản bội, từ 1 bầy nhảy xổ vào cắn trộm nó.
Perôn và Phrăngxoa, sau khi đă quét sạch lũ chó kẻ cướp khỏi chỗ của họ, liền hối hả chạy ra cứu đàn chó của ḿnh. Làn sóng những con vật đói ăn điên cuồng phải cuốn lui trước sự tấn công của 2 người, và Bấc vùng ra thoát được. Nhưng chỉ được 1 lát thôi. 2 người buộc phải chạy lui về để bảo vệ lấy thực phẩm, thế là bầy chó étkimô lại quay lại xông vào lũ chó kéo xe, Bili, hoảng quá hoá liều, vọt bừa qua ṿng vây của những con thú man rợ và phóng qua băi băng tuyết bỏ chạy. Paicơ và Đớp nối theo gót Bili, tiếp, theo sau chúng là những con chó khác trong đàn. Bấc đang run ḿnh chuẩn bị vọt theo chúng th́ bỗng qua khoé mắt nhác thấy Xpít đang lao đến nó với ư định rơ ràng muốn hất nó ngă ngửa. 1 khi đă ngă hẫng chân lên, dưới cả đống chó étkimô th́ không c̣n hy vọng ǵ nữa. Nhưng Bấc đă dốc hết sức ḿnh trụ lại được dưới cái húc mạnh của Xpít, rồi nối theo đàn bỏ chạy trên mặt hồ.
1 lát sau, 9 con chó trong đàn túm lại với nhau và t́m 1 chỗ ẩn náu trong rừng. Mặc dù không bị đuổi theo t́nh trạng của chúng thật là khốn khổ. Không con nào không bị đến 4 hoặc 5 vết thương trên ḿnh, 1 số con bị thương nặng. Đớp bị thương trầm trọng 1 chân sau. Đôli, con chó étkimô mà cuối cùng nhập đàn tại Đê-e, bị rách toạc họng. Jô mất 1 con mắt. Con Bili, con chó lành nết, th́ 1 tai bị nhay xé rách như xơ mướp, kêu la rên rỉ suốt đêm. Trời vừa sáng, chúng khấp khiễng lê trở về nơi đóng trại, vừa đi vừa coi chừng. Về đến nơi th́ thấy bầy kẻ cướp đă đi hết, c̣n 2 ông chủ th́ đang mặt nhăn như bị. Có đến 1 nửa số thức ăn của họ đă đi tong. Lũ chó étkimô đă nhai nghiến cả những dây da buộc xe và những tấm bạt. Thực tế là không có cái ǵ thoát khỏi hàm răng chúng, dù có khó xơi đến đâu đi nữa. Chúng đă ngốn mất 1 đôi giày da nai của Perôn, nhiều khúc dây kéo và đai cương, thậm chí cả 1 đoạn dài đến 2 bộ ở sợi dây gắn đầu chiếc roi của Phrăngxoa.
Phrăngxoa đang ủ ê nh́n ngắm chiếc roi th́ đàn chó bị thương trở về. Anh quay sang xem xét chúng. Giọng anh dịu dàng:
-Chao ôi! Các bạn thân mến! Bao nhiêu là vết cắn thế này, chắc làm các bạn phát điên cả mất thôi. Thành chó dại cả mất thôi, trời đất quỷ thôn ôi! Ê, Perôn, cậu nghĩ sao?
Người giao liên lắc đầu không muốn tin vào điều đó. Trước mắt c̣n những 400 dặm đường từ đây đến Đoxân, anh ta khó mà có thể chịu được cái tai hoạ cơn dại nổ ra trong đàn chó của anh ta.
Phải 2 tiếng đồng hồ vừa nguyền rủa, vừa ráng sức mới buộc xong đai cương đâu vào đấy, đàn chó bị thương trở nên cứng đơ, lóng cóng lại lên đường, đau đớn vật lộn với đoạn đường gian nan nhất từ trước đến nay chúng chưa hề gặp phải, và cũng là đoạn đường gian nan nhất từ đây đến Đoxân.
Phía trước, con sông "30 Dặm" mở rộng. Ḍng nước ngỗ ngược của nó bất chấp sức mạnh của đông giá. Chỉ ở những chỗ xoáy nước và những nơi yên lặng mới có băng đông lại. Để vượt qua 30 dặm đường ghê gớm ấy, cần phải 6 ngày lao khổ đến kiệt sức. Những dặm đường quả là ghê gớm, bởi v́ mỗi bước tiến lên phía trước là mỗi bước liều mạng của người và chó, Perôn đi đầu ḍ đường, đă hàng chục lần sụt cả người xuống mặt băng mỏng bị vỡ. Anh thoát nạn được là nhờ có chiếc gậy dài cầm ngang, mỗi khi người anh sụt xuống phá thành cái hố giữa mặt băng th́ chếc gậy gác ngang miệng hố giữ anh lại. Trời đang rét kinh người, hàn thử biểu chỉ âm 50 độ, nên sau mỗi lần anh sụt xuống như vậy th́ anh lại buộc phải nhóm lên đống lửa để cứu sống lấy sinh mạng ḿnh và hơ cho khô quần áo, giày tất.
Nhưng không có ǵ làm thoái chí anh cả. ấy cũng chính v́ không có ǵ làm anh thoái chí được nên người ta mới chọn anh làm giao liên cho chính phủ. Anh dám dùng mọi cách mạo hiểm, kiên quyết vươn cái khuôn mặt bé nhỏ khô quắt của ḿnh xốc tới giữa đông giá và quần quật vật lộn suốt từ mờ sáng đến tối mịt. Anh đi men theo những ŕa sông buồn thảm trên 1 dải băng viền bờ, mặt băng vơng xuống và kêu răng rắc dưới bàn chân, khiến họ không dám dừng xe lại. 1 lần, chiếc xe sụt thơm xuống cùng với Đêvơ và Bấc, chúng như bị ướp đông hẳn lại, và lúc được kéo lên th́ gần chết đuối. Lại phải nhóm lên đống lửa mới cứu sống được chúng. Băng đóng chặt thành lớp cứng quanh thân chúng, và 2 người phải lia lịa đảo chúng quanh ngọn lửa, cho chảy nước và tan băng ra, sát lửa đến nỗi lông chúng bị cháy sém.
1 lần khác, Xpít sụt xuống, kéop theo toàn bộ đoàn chó cho đến tận Bấc. Bấc dốc toàn lực trụ lại, ráng rức kéo về đằng sau, 2 chân trước đạp trên mép băng trơn tuột, mặt băng 4 chung quanh run lên và phát tiếng nứt rạn. Nhưng đằng sau nó c̣n có Đêvơ, cũng ráng sức kéo lui, và đằng sau chiếc xe trượt là Phrăngxoa cật lực kéo đến mức gân cốt anh kêu răng rắc.
Dải băng hẹp lại bị vỡ thêm và đằng trước và đẩn sau, và không c̣n lối thoát nào khác ngoài cáo chỏm vách đá cheo leo ven bờ.
Ôi, kỳ diệu làm sao, Perôn đă leo lên được cái vách đá ấy, trong khi Phrăngxoa đang cầu nguyện để có được chính điều kỳ diệu đó. Và thế là, với mọi thứ dây dải buộc xe cùng đai cương nhặt nhạnh đến mẩu cuối cùng góp lại buộc thành 1 sợi dây dài, họ kéo bổng lũ chó, con này đến con khác, lên đến chỏm vách đá. Phrăngxoa lên cuối cùng, sau chiếc xe trượt và các thứ chở trên xe. Rồi lại đến viẹc t́m 1 chỗ để tụt xuống và họ tụt xuống cũng bằng sợi dây ấy. Khi họ trở xuống trên mặt sông th́ đêm đă sạp xuống, với kết quả công lao của cả 1 ngày chỉ đi được vẻn vẹn có 1 phần 4 dặm.
Khi cả đoàn đến sông Hutơlinqua và gặp được mặt băng rắn chắc, th́ Bấc đă mệt lả. Những con chó khác cũng vậy. Nhưng Perôn, để tranh thủ bù lại thời gian bị mất, thúc ép chúng đi sớm và nghỉ muộn. Ngày đầu chúng chạy suốt 35 dặm cho đến trạm "Cá hồi lớn", hôm sau thêm 35 dặm nữa đến trạm "Cá hồi nhỏ" và ngày thứ 3 chạy 40 dặm, đến tận trạm "Sao biển".
Chân Bấc không cứng rắn và dạn dày bằng chân của lũ chó étkimô. Chân nó đă mềm yếu đi nhiều qua bao nhiêu thế hệ kể từ cái này kẻ tổ tiên hoang dă cuối cùng của nó bị con gưnời nguyên thuỷ ở hang hoặc ở ven sông, bắt về thuần dưỡng. Suốt ngày nó đau đớn khập khiễng, và mỗi lần cắm trại xong là nó nằm im ĺm như xác chết. Đói hết sức nhưng nó không thể dậy để nhận phần cá của nó, và Phrăngxoa phải mang đến cho nó. Anh chàng lái xe chó lại c̣n xoa bóp chân cho Bấc mỗi đêm nửa tiếng đồng hồ sau bữa ăn tối, và hy sinh lớp trên của đôi giày của anh để khâu 4 chiếc giầy cho Bấc. Những chiếc giầy này giẫm nhẹ đau đớn đi rất nhiều. 1 buổi sáng, Phrăngxoa quên đeo giầy cho Bấc, Bấc đă làm cho bộ mặt héo quắt của Perôn cũng phải xệch ra thành 1 nụ cười nhăn nhở khi Perôn thấy Bấc nằm ngửa ra, 4 chân huơ trong không khí với dáng điệu van lơn, cứ nằm ỳ ra không chịu dậy nếu không được mang giày. Nhưng về sau, chân của bấc dày dặn dần lên, chịu đựng dược con đường gian khổ, và mấyc ái bao chân ṃn rách bị vứt đi.
1 buổi sáng, trên ḍng sông Penli, trong khi đàn chó đang được thắng đai cương th́ Đôli, con chó từ trước đến nay không có điều ǵ khiến người ta để ư đến, đột nhiên phát dại. Cơn dại được báo hiệu bằng 1 tiếng tru như tiếng chó sói, dài và ghê rợn, làm cho mọi con chó khác hoảng sợ lông dựng đứng cả lên. Và sau tiếng tru, nó nhảy bổ và Bấc. Bấc chưa bao giờ thấy 1 con chó phát dại, mà cũng chả có lư do ǵ khiến cho nó sợ bệnh dại. Nhưng nó nhận biết được đấy là 1 cái ǵ khủng khiếp, và nó hoảng hốt bỏ chạy. Thẳng tới phía trước, nó phóng cật lực. Đôli, hổn hển và sùi bọt mép, bám riết đằng sau, chỉ cách 1 bước, Đôli không thể đuổi kịp, bởi nỗi ghê sợ của Bấc lên đến cực độ, mà Bấc cũng không bứt ra được, bởi cơn dại của Đôli cũng lên đến cực độ, Bấc lao xuyên qua khu rừng trên cù lao, phóng xuống bờ thấp, vượt qua 1 con kênh phủ bằng lởm chởm để chạy lên 1 cù lao khác, rồi băng qua 1 cù lao thứ 3, ṿng trở lại ḍng sông chính, và bắt đầu vượt qua ḍng sông trong t́nh trạng tuyệt vọng. Và mặc dù Bấc không nh́n thấy, lúc nào Bấc cũng có thể nghe thấy Đôli gầm gừ chỉ sau nó 1 bước. Cách Bấc 1 phần 4 dặm, Phrăngxoa cất tiếng gọi nó, nên nó rẽ ngoặt lại, vẫn luôn bị Đôli bám theo cách 1 bước, đau đớn thở dốc và đặt tất cả hy vọng vào bàn tay Phrăngxoa cứu nó. Anh chàng đánh xe chó lăm lăm chiếc ŕu trong tay chờ sẵn, và khi Bấc vừa vút qua khỏi th́ chiếc ŕu lập tức bổ xuống đầu con chó dại Đôli.
Bấc lảo đảo bước lại phía trước chiếc xe trượt, kiệt sức, thở dốc, và không đứng vững được nữa. Thời cơ của Xpít đây rồi. Hắn nhảy xổ vào Bấc, và 2 lần hàm răng của hắn cắn ngập vào kẻ đối thủ không chống đỡ ǵ rồi nhay, rồi xé rách toạc thịt ra đến tận xương. Nhưng chiếc roi của Phrăngxoa đă giáng xuống, và Bấc hài ḷng đứng xem Xpít nhận 1 trận đ̣n trừng phạt dữ dội chưa từng thấy đối với bất kỳ 1 con chó nào trong đàn.
-1 con quỷ dữ, cái con Xpít ấy - Perôn nhận xét - Mẹ kiếp, 1 ngày nào đó nó giết chết con Bấc mất thôi!
Phrăngxoa đáp ngay:
-ấy con Bấc th́ lại bằng 2 con quỷ dữ. Tớ theo dơi suốt con Bấc nên tớ biết dám chắc. Tớ nói cho mà nghe: rồi có ngày, mẹ kiếp, nó sẽ phát điên lên kinh khủng, rồi nó sẽ nhai nghiến gọn con Xpít đó, rồi nó khạc xương con Xpít ra giữa tuyết cho mà xem. Chắc chắn không sai đâu, tớ biết.
Kể từ lúc ấy, giữa 2 con chó là 1 cuộc sống mái. Xpít, con chó đầu đàn, kẻ chỉ huy được thừa nhận của toán chó, cảm thấy quyền lực tối cao của ḿnh bị con chó kỳ lạ của của đất phương Nam kia đe doạ. Mà đối với hắn, Bấc kỳ lạ thật, bởi v́ trong số những con chó phương Nam mà hắn đă gặp, không có con nào tỏ ra làm nên tṛ trống ǵ tại nơi đóng trại và trên đường kéo xe. Tất cả bọn chúng đều quá mềm yếu, chết gục v́ lao động cực nhọc, v́ băng giá và v́ đói. Bấc là 1 trường hợp ngoại lệ. Chỉ 1 ḿnh nó chịu đựng được mà lại c̣n phát triển lên, sánh được với lũ chó étkimô về sức mạnh, tính man rợ và sự khôn ranh. Hơn nữa, nó lại là con chó ham muốn quyền thế, và điều làm cho nó trở thành nguy hiểm là chiếc dùi cui của người nặc áo nịt đỏ đă quật cho tiêu tan hết những ǵ là gan liều mù quáng và hấp tấp vội vàng ra khỏi ṿng khát vọng quyền lực của nó. Nó đă khôn ranh lên 1 cách khác thường và sẵn sàng chờ đợi thời cơ với 1 sự kiên nhẫn mang 1 tính chất không có ǵ khác hơn là tính nguyên thuỷ. Cuộc xung đột để tranh giành quyền lực nhất định sẽ nổ ra, không thể không tránh khỏi. Bấc muốn như vậy. Nó muốn như vậy bởi v́ đó là bản chất vốn có của nó, và cũng bởi v́ nó đă bị hút chặt vào cái niềm tự hào vô danh và thật là khó hiểu ấy về lao động trên vết đường ṃn - cái niềm tự hào đă giữ riết lũ chó trong công việc lao khổ nhọc nhằn cho đến hơi thở hắt cuối cùng, đă cám dỗ chúng đến mức chúng sẵn sàng chết hân hoan trong ṿng đai cương và chúng sẽ đau buồn như xé ruột nếu bị dứt ra khỏi đai cương ấy. Đó là niềm tự hào của Đêvơ, khi đảm nhận vị trí kéo sát trước xe, của Xônlếhc khi ra sức kéo cật lực, niềm tự hào đă cuốn htú lấy chúng mỗi khi nhổ trại biến đổi chúng từ những con thú cáu bẳn và ủ rũ trở thành những sinh vật nỗ lực, hăm hở, đầy khát vọng; niềm tự hào đă liên tục kích thích chúng suốt ngày dài nhưng rồi lại bỏ rơi chúng vào lúc cắm trại ban đêm, để chúng rơi trở lại vào trong tâm trạng bồn chồn và bất măn u sầu. Đó là niềm tự hào đă giữ vững khí thế của Xpít và thúc hắn nhảy vào vị trí những con chó mắc sai lầm và trốn tránh công việc trong ṿng dây kéo hoặc lẩn trốn khi đến giờ thắng đại cương buổi sáng. Cũng chính niềm tự hào đó đă khiến hắn sợ Bấc sẽ có thể giành mất địa vị con chó đầu đàn. Và đó cũng là niềm tự hào của cả Bấc nữa.
Bấc công khai đe doạ quyền chỉ huy của Xpít. Nó xông vào giữa Xpít và những con chó trốn việc đáng ra phải bị Xpít trừng trị. Và Bấc chủ tâm làm như vậy. 1 đêm nọ, tuyết rơi tầm tă, và sáng ra th́ Paicơ, con chó hay giả ốm để trốn việc, biến đi đâu mất. 1 lớp tuyết dày đến 1 bộ đă phủ lên ổ nằm của nó, che giấu nó hoàn toàn kín đáo. Phrăngxoa gọi nó và đi t́m măi nhưng chịu không phát hiện ra. Xpít th́ tức giận điên cuồng. Hắn hung tợn lồng lộn khắp khu đóng trại, đánh hơi và đào bới bất kỳ chỗ nào đáng ngờ, gầm rít khủng khiếp đến nỗi Paicơ trong chỗ ẩn náu của ḿnh cũng nghe thấy và run sợ.
Nhưng rồi cuối cùng Paicơ cũng bị phát hiện. Khi nó vừa bị lôi cổ lên, Xpít xông ngay vào để trừng trị nó, th́ Bấc cũng lập tức nhảy bổ tới, cũng hung tợn chẳng kém, lao ngang vào giữa 2 con chó. Động tác của nó quá bất ngờ và khéo tính toán đến nỗi Xpít bị hất lật nhào về đằng sau hẫng cả chân lên. Paicơ, vừa năy c̣n đang hèn nhát run sợ, bây giờ nhờ sự nổi dậy chống đối ra mặt đó của Bấc nên lấy lại được can đảm, nhảy xổ vào kẻ chỉ huy đă bị lật đổ. Đối với Bấc lúc này, lối chơi ngay thẳng là 1 luật lệ đă bị bỏ qua rồi, nên Bấc cũng nhảy xổ vào Xpít. Trước cảnh tượng đó, Phrăngxoa khoái trá cười thầm trong bụng nhưng đồng thời vẫn kiên định trước sau như 1 trong việc thi hành công lư, nên anh dốc toàn lực vụt sợi roi da xuống Bấc. Nhưng sợi dây không đuổi được Bấc ra khỏi địch thủ của nó đang sóng soài trên mặt đất, nên anh phải trở đầu cán roi mà quật. Phải 1 đ̣n choáng váng. Bấc bị đánh bật lùi về phía sau và chiếc dây da buộc đầu roi giáng xuống nó tới tấp, trong khí Xpít trừng trị đích đáng tên Paicơ đă nhiều lần lếu láo.
Những ngày tiếp sau, trong khi đi dần tới Đoxân, Bấc vẫn tiếp tục xen vào giữa Xpít và những con chó phạm lỗi, nhưng nó láu cá, chỉ làm điều đó khi Phrăngxoa không có mặt ở quanh đấy. Với sự nổi loạn kín đáo đó của Bấc, đă nảy ra t́nh trạng là nói chung lũ chó không chịu phục tùng nữa, và t́nh trạng ấy cứ nghiêm trọng dần lên. Đêvơ và Xônlếch không chịu ảnh hưởng ǵ, nhưng những con chó khác th́ càng ngày càng tệ hơn. Mọi việc không c̣n trôi chảy nữa. Chúng liên tục cắn cấu nhau và vặc nhau om ṣm. Những vụ rắc rối luôn luôn diễn ra, mà đầu tṛ là Bấc. Nó làm cho Phrăngxoa phải bận tâm suốt, v́ anh chàng đánh xe chó thường xuyên e sợ cuộc chiến đấu 1 mất 1 c̣n giữa 2 con chó mà anh biết sớm muộn thế nào cũng xảy ra, và đă nhiều lần, ban đêm đang ngủ anh phải tung chăn vùng dậy khi nghe tiếng chó gây gổ và cắn lộn nhau, sợ Bấc và Xpít lại dính dáng vào đấy.
Nhưng cơ hội chưa đến, và 1 buổi chiều ảm đạm, đoàn người và chó kéo vào Đoxân, trận sống mái vẫn c̣n gác lại đấy. Thị trấn Đoxân đông nghịt người, và chó nhiều vô kể. Bấc thấy con nào cũng đang làm việc. H́nh như trật tự của vạn vật đă quy định là chó cũng phải làm việc. Suốt ngày chúng nối nhau đi từng xâu dài ṿng lên rồi lại ṿng xuống dọc con đường chính của thị trấn, và ban đêm những chiếc nhạc đeo ở cổ chúng vẫn leng keng đi qua trên đường. Chúng kéo xe chở gỗ súc làm nhà và chờ củi, vận chuyển hàng lên mỏ, và làm mọi thứ việc mà ngựa phải làm ở thung lũng Xanta Clara. Đây đó Bấc chỉ gặp vài con chó của vùng đất phương Nam, c̣n đa số bọn chúng là chó étkimô thuộc ṇi sói hoang. Hôm nào cũng vậy, theo 1 nếp đều đặn, cứ đến 9h tối, 12h khuya, và 3h sáng, chúng lại cất cao tiếng hát ban đêm, 1 bài ca huyền bí và rờn rợn, trong đó có giọng của Bấc hoà theo đầy cảm khoái.
Với ánh hồng Bắc cực toả sáng lạnh ngắt trên đầu, hoặc dưới những ngôi sao rập ŕnh trong điện nhảy giữa băng giá, trên vùng đất chết lặng và lạnh cứng trùm tấm vải liệm bằng tuyết bao la, tiếng hát ấy của lũ chó étkimô đáng ra phải là tiếng thách thức của sự sống, nhưng chỉ có điều là nó được lấy giọng theo điệu thứ, với những âm thanh rền rỉ kéo dài và những tiếng thổn thức nấc nghẹn, nên lại nghe như là tiếng nài xin của sợ sống, là tiếng rên đau của sinh mệnh bị đọa đầy, nói vậy th́ có lẽ đúng hơn. Đó là 1 tiếng hát cổ xưa, cổ xưa như chính bản thân giống ṇi của chúng - 1 trong những tiếng hát đầu tiên của thế giới man sơ, vào cái thời mà những tiếng hát hăy c̣n buồn bă. Nó chứa đựng nỗi thống khổ của xiết bao thế hệ, cái tiếng than văn năo nùng đă khích động Bấc 1 cách kỳ lạ. Khi Bấc cất tiếng ai oán và thổn thức, th́ ấy là lúc nó mang trong ḿnh nỗi đau của sự sống đă từng là nỗi đau của những tổ tiên hoang dă của nó xưa kia, cùng nỗi lo sợ và điều huyền bí của lạnh lẽo và tối tăm đă từng là nỗi lo sợ và điều huyền bí đối với tổ tiên nó. Và cái điều khiến Bấc phải bị khích động v́ tiếng kêu than kia là dấu hiệu chứng tỏ Bấc đă quay lui hẳn lại, lùi qua các thời kỳ mà sự sống đă có bếp lửa và mái nhà, để trọn vẹn trở về với buổi ban đầu thô sơ của sự sống giữa thời của tiếng hú rầu rĩ xa xưa.
7 ngày sau khi vào Đoxân, đoàn người và chó lai ra đi, tụt xuống theo bờ dốc bên răng Berớc chạy về sông I-u-con, rồi kéo về phía sông Đaiê và thành Xon-oa-tơ, Perôn đang mang theo những công văn giấy tờ có thể c̣n khẩn hơn cả những thứ anh đă mang đến Đoxân; hơn nữa, niềm tự hào của cuộc hành tŕnh cuốn hút lấy anh và anh có ư định thực hiện 1 chuyến đi kỷ lục trong năm ấy. Lần này anh gặp 1 số thuận lợi. Nhờ 1 tuần nghỉ ngơi, sức khoẻ đàn chó đă hồi phục, và chúng đă hoàn toàn sung sức. Đường ṃn trên băng mà họ tự mở ra để đi vào đây hôm trước đă được nện cứng lại dưới bước chân những kẻ đi sau. Thêm nữa, cảnh sát đă bố trí ở vài 3 địa điểm dọc đường những kho chưa thức ăn cho người và chó, và nhờ vậy kẻ đi đường được gọn nhẹ.
Ngày đầu họ đi đến tận pháo đài "60 dặm" nghĩa là chạy được 1 thôi dài 50 dặm. Ngày thứ 2, họ tăng vọt tốc độ ngược ḍng I-u-con chạy băng băng thuận đường thẳng tới sông Peli. Nhưng chả phải là họ đă ngon ơ đạt được chuyến chạy nhanh tuyệt đẹp như vậy mà không có điều ǵ khó nhọc và bực ḿnh cho Phrăngxoa cả đâu! Cuộc nỗi đau ầm ĩ do Bấc cầm đầu đă phá vỡ khối thống nhất của đàn chó.
Trong ṿng dây kéo, chúng không c̣n như trước nữa. Sự cổ vũ của Bấc đă khiến những con chó làm loạn phạm vào đủ mọi thứ tội lặt vặt. Xpít không c̣n là 1 vị chỉ huy được kính sợ rất mực nữa. Nỗi sợ hăi trước kia đă bay biến, và chúng trở thành đủ khả năng thách thức quyền lực của Xpít. 1 đêm nọ, Paicơ đoạt của hắn nửa con cá và nuốt trôi, dưới sự bảo vệ của Bấc. 1 đêm khác, Đớp cùng với Jô đánh lại Xpít và làm Xpít phải chịu từ bỏ không thi hành được đ̣n trừng phạt mà chúng đáng phải chịu. Ngay cả Bili, con chó lành nết, cũng bớt lành đi, và có rên rỉ th́ cũng không rên rỉ kiểu xoa dịu như những ngày trước nữa. Bấc không bao giờ đến gần Xpít mà không gầm gừ và dựng đứng lông lên đầy vẻ đe doạ. Quả là thái độ cư xử của Bấc giống thái độ của 1 tên du côn, và nó có thói quen nghênh ngang lượn lui lượn tới ngay trước mũi Xpít.
Sự suy sụp kỷ luật đă ảnh hưởng cả đến quan hệ giữa những con chó khác với nhau. Chúng gây gổ và cắn cấu lẫn nhau nhiều hơn bao giờ hết, đến mức đôi lúc cả khu vực cắm trại rộ lên tiếng rú rít hỗn loạn ầm ĩ. Chỉ riêng Đêvơ và Xônlếch là không thay đổi ǵ, mặc dù những cuộc xung đột liên chi hồ điệp xung quanh làm chúng phát cáu lên. Phrăngxoa gào lên những tiếng nguyền rủa hung tợn kỳ lạ, giậm chân bứt tóc điên tiết mà không làm ǵ được. Sợi roi da của anh leien tục vun vút quất vào giữa đàn chó, nhưng chả có hiệu quả ǵ mấy. Anh vừa quay lưng đi là đâu lại vào đấy. Chiếc roi của anh ủng hộ Xpít, c̣n Bấc th́ lại ủng hộ những con chó c̣n lại. Phrăngxoa biết Bấc là tên đầu nậu đứng đằng sau mọi sự rối loạn, và Bấc cũng rơ là anh biết. Nhưng Bấc khôn ranh ma mănh làm rồi, đừng ḥng bắt quả tang nó 1 lần nào nữa. Trong ṿng đai cương, nó làm việc thật là tận tuỵ, bởi công việc nhọc nhằn cũng đă trở thành 1 điều thích thú đối với nó: thế nhưng tẩm ngẩm tầm ngầm gây ra 1 vụ đánh nhau giữa các bạn nó và làm rối tung cả dây kéo lên lại là 1 điều c̣n thích thú hơn.
Tại cửa sông Takinơ, 1 đêm nọ sau bữa ăn tối Đớp sục ra được 1 con thỏ Bắc cực, nhưng vụng về vồ trượt. Trong nháy mắt toàn bộ đàn chó ḥ hét đuổi theo. Cách đó 100 mă là 1 khu trại của cảnh sát Tây Bắc, có 50 con chó, toàn chó étkimô, lũ này cũng ào đến tham gia cuộc săn đuổi. Con thỏ phóng nhanh xuống ḍng sông, ngoặt vào 1 nhánh sông nhỏ, và ngược nhánh sông đóng băng nó vẫn vững bước lao tới. Nó lướt nhẹ nhàng trên mặt tuyết, trong khi lũ chó dốc hết sức lặn lội đằng sau. Bấc dẫn đầu bầy chó hùng hậu 60 con, quành từ khúc sông này sang khúc sông nọ, nhưng không thể nào đuổi kịp. Bấc rạp ḿnh xuống chạy, rít lên háo hức, khối thân h́nh tuyệt đẹp của nó vun vút phóng tới, bước này tiếp bước khác, dưới ánh trăng nhợt nhạt. Và cũng bước này tiếp bước khác, như 1 mảnh hồn ma băng giá tái mét, con thỏ vun vút lao lên phía trước.
Tất cả những ǵ đă kích động những bản năng cổ xưa trỗi dậy, sự khích động để thúc đẩy con người trong từng thời kỳ nhất định, vọt ra khỏi những thành phố vang động để vào rừng hoặc ra đồng t́m giết các thú vật bằng những thành phố vang động để vào rừng, hoặc ra đồng t́m giết các thú vật bằng những viên đạn ch́ do hoá chất đẩy đi. Sự thèm khát máu tươi, niềm vui của giết chóc - tất cả mọi khích động ấy cũng đang xô đẩy Bấc, chỉ có điều là những cái đó lại càng vô cùng gắn bó hơn bên trong bản chất của Bấc. Nó đang dẫn đầu bầy chó chạy săn mồi, đuổi cho đến cùng đường sự sống hoang dă kia sự sống ấy là miếng thịt ăn, để giết bằng đôi hàm răng của chính nó, để tắm cả mơm ḿnh ngập cho đến tận mắt vào trong máu nóng.
1 sự đê mê ngây ngất biểu thị điểm tuyệt đỉnh của sự sống, bên trên đỉnh ấy, sự sống không c̣n dâng lên được nữa. Nghịch lư của sự sống là như vậy đó, sự đê mê ngây ngất ấy xuất hiện lúc ḿnh đang sống mănh liệt nhất, ấy thế mà nó xuất hiện như 1 trạng thái quên đứt đi là ḿnh đang sống. Sự đê mê ngây ngất ấy, trạng thái quên rằng ḿnh đang sống ấy, đă xuất hiện ở người nghệ sĩ, chiếm lĩnh lấy anh, lối anh thoát khỏi bản thân ḿnh theo luồng lửa tâm hồn phút ra rực cháy; nó xuất hiện ở người lính, cố thủ trên trận địa bị tấn công, sôi máu chiến đấu cho đến phút chót, quyết không hạ súng đầu hàng; và đây, nó đă xuất hiện ở Bấc, đang dẫn đầu bầy chó, thét vang tiếng ḥ hét tự ngàn xưa của sói hoang, ra sức rượt theo miếng thức ăn, cũng là 1 sự sống, đang xuyên qua ánh trăng chạy trốn vùn vụt trước mặt. Bấc đang thét lên những tiếng tự đáy sâu trước mặt. Bấc đang thét lên những tiếng tự đáy sâu của bản chất nó, và của những phân nào đó trong bản chất c̣n sâu hơn cả cuộc đời sóng cồn của sự sống, theo ngọn triều dâng của cơi sinh tồn, theo niềm vui tuyệt đỉnh của từng thớ thịt đường gân, trong mọi thứ không phải là cái chết, mà là sức sống đang toả ánh chói loà và bùng lên mạnh mẽ, thể hiện thành chuyển động, hân hoan tung cánh bay dưới những v́ sao và trên bề mặt của vật chất chết lặng không hề động đậy.
Nhưng c̣n Xpít, b́nh tĩnh đến lạnh lùng và có tính toán ngay cả khi tâm thần bị kích động đến cực điểm, hắn tách ra khỏi bầy và chạy tắt ngang 1 dải đất hẹp nơi nhánh sông nhỏ lượn quanh thành 1 ṿng cung rộng. Bấc không hay biết điều đó, và trong khi Bấc cứ chạy theo ṿng lượn của ḍng sông, con thỏ như 1 bóng ma băng giá vẫu vút theo bay trước mặt nó, th́ bỗng thấy 1 bóng ma khác băng giá, lớn hơn, từ mũi đất bên bờ vọt ra chắn ngang trên đường con thỏ chạy. Đó là Xpít. Con thỏ không tài nào chuyển hướng kịp. Đang nửa chừng phóng tới, bị đôi hàm răng trắng bổ xuống cắn gẫy sống lưng, nó kêu thét lên như tiếng hé hất thanh của 1 con người bị đánh. Nghe tiếng kêu ấy, tiếng kêu của Sự Sống ngă nhào xuống từ tột đỉnh của Sinh Tồn rơi vào nanh vuốt của Thần Chết, toàn bộ bày chó nối sau gót Bấc đồng thanh rộ lên 1 tiếng rú đầy khoái cảm.
Chỉ riêng Bấc là không kêu lên 1 tiếng nào. Nó không dừng chân lại, mà phóng sang phía Xpít. Vai nó húc vào vai đối thủ, đà đi quá mạnh nên nó vồ trượt cổ họng của Xpít. Chúng lăn nhào mấy ṿng trong đám tuyết bay tung thành bụi. Xpít lật ḿnh đứng thẳng dậy được ngay như thể vừa rồi không hề bị hất ngă, cắn 1 miếng toạc vai Bấc rồi nhảy tránh xa ra 1 bên. 2 lần răng hắn bập mạnh như 2 hàm thép của chiếc bẫy, cắn xong lại nhẩy lùi ra để tạo thế đứng chân vững hơn, mép nhếch lên giần giật nhăn nhở và gầm rít.
Trong chớp mắt Bấc vụt hiểu. Thời điểm đă đến. Trận tử chiến là đây rồi. Trong khi nó cùng Xpít lượn ṿng quanh nhau, gầm gào, tai kéo xệch ra đằng sau, tinh tường quan sát ŕnh cơ hội xông vào giành lợi thế, Bấc nh́n thấy cảnh tượng diễn ra như quen thuộc từ lâu. Dường như nó nhớ lại tất cả: cũng khu rừng trắng xoá này, cũng ánh trắng này, cũng tinh thần chiến đấu hừng hực này. Bao trùm lên cảnh vật trắng toát và im lặng là 1 sự yên tĩnh ma quái rùng rợn. Không có 1 tí th́ thào nào của thinh không - không ǵ động đậy, đến 1 ngọn lá nhỏ cũng không lung lay, hơi thở của lũ chó đọng lại nh́n thấy rơ, lừ đừ bốc lên và vương vất măi giữa không trung lạnh giá. Chúng nó, những con sói mới được thuần hoá dang dở, chúng nó đă thanh toán xong ngay con thỏ Bắc cực, và giờ đây chúng được tập hợp lại dân thành 1 ṿng tṛn chờ đợi. Bản thân chúng cũng yên lặng, chỉ có những cặp mắt đang ngời sáng và làn sương hơi thở của chúng đang chậm răi bốc lên. Đối với Bấc, cảnh tượng này chả có ǵ là mới mẻ lạ lùng caả nó đă hằng diễn ra trong thời cổ xưa. Dường như nó đă luôn luôn là thói thường của sự vật, măi cho đến nay vẫn thế.
Xpít là 1 đấu sĩ có kinh nghiệm. Từ Xpitxbơgân qua tận Bắc cực, rồi qua Canada và vùng đầm lầy Berân, đâu đâu hắn cũng đă đối địch được vững vàng với chúng. Cơn điên giận của hắn dù có sôi lên ghê gớm đấy nhưng không bao giờ là cơn giận mù quáng. Nung nấu ư muốn giày xé và huỷ diệt, hắn không hề quên rằng kẻ địch của hắn cũng nung nấu ư muốn giày xé và huỷ diệt giống như hắn. Hắn chẳng bao giờ lao vào đối phương nếu chưa chuẩn bị đầy đủ để đương đầu với 1 đ̣n lao vào của đối phương; chả bao giờ tấn công nếu chưa bảo vệ được ḿnh chẳng lại cuộc tấn công của đối phương.
Bấc cố gắng hết sức nhưng không tài nào thạc được hàm răng ḿnh vào cổ con chó trắng to lớn. Đôi lúc hàng nanh của nó lao tới nhằm vào nơi thịt th́ lại vấp phải hàng nanh của Xpít. Nanh choảng vào nanh, mép rách toạc và bật máu, nhưng Bấc không lọt qua được miếng thủ thế của kẻ địch. Thế là Bấc sôi sục lên, vây kín Xpít trong 1 cuộc tấn công lăn xả vào tới tấp như cơn lốc. Hết lần này lại lần khác, Bấc cố gắng t́m cách thọc răng vào mảng cổ họng trắng như tuyết, nơi mà sự sống đang sủi bọt sát ngay dưới mặt da, nhưng mỗi lần và tất cả những lần như vậy Xpít đều bổ vào nó 1 miếng cắn rách toạc rồi vọt ra. Bấc bèn dùng cách xông vào làm ra vẻ như muốn nhằm vào họng đối thủ, nhưng bất thần quay ngoăt đầu lại và uốn cong sườn dùng vai lao mạnh vào vai Xpít như 1 nhát búa nện ḥng hất ngă Xpít. Nhưng không những không làm ǵ được, mà mỗi lần xông vào Bấc lại c̣n bị cắn toạc vai trong khi Xpít nhẹ nhàng vọt tránh ra ngoài.
Xpít vẫn nguyên vẹn không chút sây sát, c̣n Bấc th́ đầm đ́a máu và hổn hển thở gấp. Trận chiến đấu dần trở thành tuyệt vọng. Trong suốt thời gian ấy, ṿng tṛn những con vật sói lang im thin thít kia vẫn đang chờ đợi để kết liễu đời con chó nào ngă xuống.
Thấy Bấc kiệt lực dần, Xpít bắt đầu chuyển sang thế tấn công, lao vào tới tấp, làm Bấc cứ phải loạng choạng để t́m cách trụ lại thế đứng thẳng. 1 lần Bấc bị hất nhào, thế là toàn bộ ṿng tṛn 60 con vật kia vội trườn tới. Nhưng Bấc đă trụ lại được hầu như ngay khi đang bị hất bổng lên giữa không trung, và ṿng tṛn kia lại rụt lại và chờ đợi.
Tuy nhiên, Bấc lại có 1 đức tính nâng nó lên 1 tầm vóc lớn: óc sáng tạo. Nó chiến đấu bằng bản năng nhưng nó c̣n có thể chiến đấu bằng trí nữa. Nó xông đến, làm ra vẻ như định dùng miếng đ̣n hất vai như trước, nhưng đến giây lát cuối cùng th́ rạp ḿnh xuống thấp sát mặt tuyết và lao vào. 2 hàm răng của nó bập vào chân trước bên trái của Xpít. 1 tiếng xương găy gịn đánh rắc. Thôi thế là con chó trắng chỉ c̣n có 3 chân bám trụ để đối đầu với nó. 3 lần Bấc cố t́m cách hất ngă hắn, rồi Bấc gặp lại mưu mẹo trên và nghiến găy chân trước bên phải của Xpít. Mặc dù đau đớn và hết phương cứu văn, Xpít vùng vẫy điên cuồng để giữ cho ḿnh khỏi đổ. Hắn nh́n thấy ṿng tṛn những con thú lặng ngắt, với những cặp mắt sáng ngời, những chiếc lưỡi thè dài, và giải hơi thở đọng lại màu ánh bạc lững lờ bốc lên, ṿng tṛn ấy đang khép dần, sán lại gần hắn y như hắn đă từng nh́n thấy những ṿng tṛn giống như vậy khép dần lại quanh những địch thủ bị hắn đánh bại trước kia. Duy chỉ có lần này chính hắn là kẻ bị đánh bại.
Hắn chả c̣n chút hy vọng ǵ nữa. Bấc không mảy may động ḷng. Ḷng thương hại là 1 điều chỉ dành cho những môi trường hiền hoà thôi. Bấc chuẩn bị cho miếng đ̣n lao vào cuối cùng. Ṿng tṛn những con chó étkimô đă khép chặt lại đến mức Bấc có thể cảm thấy hơi thở của chúng phả vào bên sườn Bấc. Bấc có thể nh́n thấy chúng ở bên kia Xpít và cả ở mọi phía, nó hơi thu ḿnh xuống trong tư thế lấy đà sẵn sàng vọt tới, những cặp mắt dán chặt vào hắn. Không gian lắng xuống, như có 1 giây phút tạm nghỉ. Mọi con vật im phăng phắc như đều đă biến thành tượng đá. Chỉ riêng Xpít run rẩy lông dựng đứng loạng choạng đảo tới đảo lui, gào lên những tiếng đe doạ khủng khiếp như để xua đuổi cái chết đang lơ lửng trên đầu.
Thế rồi Bấc bật nhảy vào rồi lại lao ra. Lần này, khi nó lao vào, miếng đ̣n vai cuối cùng đă hất được trúng thẳng vào vai địch. Ṿng tṛn đen sẫm tụ lại thành 1 điểm trên mặt tuyết tràn ngập ánh trăng, và Xpít biến mất không nh́n thấy đâu nữa. Bấc đứng thẳng và ngắm nh́n. Nhà vô địch đă thắng trận, con thú nguyên thuỷ thống soái đă hoàn thành trận đánh tiêu diệt, và hài ḷng với trận đánh tốt đẹp của ḿnh.
|
|
mai77
member
REF: 239849
10/20/2007
|
Tiếng gọi nơi hoang dă
chương 4
-Ơ! Trông ḱa! Tớ nói không sai, cái con Bấc rơ bằng 2 con quỷ dữ chưa nào.
Đó là lời Phrăngxoa thốt lên sáng hôm sau, khi anh phát hiện là Xpít biến mất, c̣n Bấc th́ ḿnh đầy thương tích. Anh kéo Bấc đến gần ngọn lửa, và dưới ánh lửa, anh chỉ vào những vết cắn.
-Cái con Xpít ấy, hắn đánh thật khủng khiếp - Perôn vừa xem xét các vết toạc và vết thủng há hoác vừa nói.
-C̣n cái con Bấc này, hắn đánh khủng khiếp gấp đôi - Phrăngxoa đáp - Thôi bây giờ th́ ta sẽ đi được nhanh. Không c̣n Xpít nữa, là không c̣n rắc rối nữa, chắc chắn như thế.
Trong khi Perôn buộc lại món đồ lề đóng trại và chất các thứ lên xe, anh chàng lái xe tiến hành thắng đai cương vào lũ chó. Bấc lon ton chạy lên vị trí của Xpít trước đây, ở đầu đàn. Nhưng Phrăngxoa không để ư đến nó, lại đưa Xônlếch đến cương vị đang được khao kháo đó. Theo anh, trong số chó c̣n lại, Xônlếch là con đầu đàn tốt nhất. Bấc giận dữ nhảy bổ vào Xônlếhc đánh bật Xônlếch lại, và đứng vào chỗ ấy.
Phrăngxoa vỗ đùi thích thú reo lên:
-Ơ ḱa! Ơ ḱa! Trông con Bấc ḱa! Hắn giết chết con Xpít rồi hắn tưởng là hắn thay được Xpít cơ ddấy!
Anh thốt lên:
-Cút đi! Xéo!
Nhưng Bấc cứ ỳ ra đấy, không nhúc nhích.
Anh tóm lấy gáy Bấc, và mặc dù Bấc gầm gừ với giọng hăm doạ, anh lôi Bấc ra 1 bên và lại đặt Xônlếhc vào chỗ ấy. Con chó già không muốn thế, và tỏ rơ ư là nó sợ Bấc. Phrăngxoa không hề lay chuyển, anh cứ làm theo ư anh, nhưng khi anh vừa quay lưng th́ Bấc lại hất Xônlếch ra khỏi chỗ, c̣n Xônlếch th́ cũng sẵn sàng bỏ đi chứ chả thiết tha chút nào.
Phrăngxoa nổi giận:
-Nào, đồ khốn! Bây giờ th́ tao cho mày 1 trận - anh thét và trở lại với 1 chiếc dùi cui nặng trong tay.
Bấc vụt nhớ lại con người mặc áo nịt đỏ, nó từ từ bước giật lùi; nó cũng không c̣n t́m cách xông vào đánh Xônlếch khi lăo này lại 1 lần nữa được lôi lên. Nhưng nó lượn ṿng sát ngay ngoài tầm chiếc dùi cui, gầm gào quyết liệt và điên giận. Và trong khi lượn ṿng, nó vẫn để mắt theo dơi chiếc dùi cui để tránh nếu Phrăngxoa ném vào nó bởi v́ đối với cái khoản dùi cui này, Bấc đă lắm kinh nghiệm rồi.
Anh chàng đánh xe bắt tay vào việc của ḿnh, và khi anh đă chuẩn bị sẵn sàng để đặt Bấc vào vị trí cũ của nó, phía trước Đêvơ, anh gọi Bấc. Bấc giật lùi 2, 3 bước. Sau vài lần như vậy, Phrăngxoa vứt chiếc dùi cui xuống đất, v́ anh tưởng rằng Bấc sợ bị đánh đ̣n. Nhưng không phải. Bấc tỏ thái độ chống đối rơ ràng. Không phải nó muốn tránh trận đ̣n dùi cui, mà nó muốn chiếm được cương vị đầu đàn. Cương vị ấy phải là của nó, nó có quyền xứng đáng được hưởng. Nó đă chiến đấu mà giành được, th́ nó sẽ không thể nào vừa ḷng với 1 địa vị thấp kém hơn.
Perôn cũng phải ra tay. Cả 2 người đuổi Bấc chạy quanh trong gần 1 tiếng đồng hồ. Họ ném dùi cui vào nó. Nó né tránh. Họ chửi rủa nó, chửi cả cha ông đă sinh ra nó chửi rủa tất cả con cái chút chít mà nó sẽ sản sinh ra, chửi rủa mọi sợi lông trên ḿnh nó, mọi giọt máu trong thân thể nó. C̣n nó th́ nó trả lời lại những câu chửi bằng những tiếng gầm gừ, và cứ giữ khoảng cách ngoài tầm tay 2 người. Nó chả t́m cách bỏ chạy xa, mà chỉ lùi, hết quanh bên này lại quanh bên nọ xung quanh nơi đóng trại, hiển nhiên tỏ ư báo cho họ biết rằng khi nào điều mong muốn của nó được toại nguyện th́ nó sẽ vào chỗ và sẽ ngoan ngoăn.
Phrăngxoa ngồi xuống ṿ đầu bứt tai. Perôn cứ nh́n đồng hồ rồi rủa. Thời gian bay qua nhanh, đáng lẽ họ đă lên đường được 1 tiếng rồi. Phrăngxoa lại ṿ đầu bứt tóc. Anh lắc đầu rồi quay sang nhăn nhở cười ngao ngán với anh chàng giao liên. Perôn nhún vai ư bảo họ bị thua nó rồi Phrăngxoa bèn đến chỗ Xônlếch đứng, rồi gọi Bấc. Thế là Bấc cười, cười theo kiểu của chó, nhưng vẫn đứng cách 1 khoảng. Phrăngxoa cởi các dây buộc Xônlếch ra rồi đưa Xônlếch trở về chỗ cũ. Đàn chó thẳng vào xe nối liền nhau thành 1 hàng không gián đoạn, sẵn sàng lên đường.Bây giờ th́ không c̣n chỗ nào khác cho Bấc, ngoài chỗ đứng đầu đàn kia. Lần nữa Phrăngxoa lên tiếng gọi, và lần nữa Bấc lại cười nhưng cứ đứng xa.
-Vứt chiếc dùi cui đi! - Perôn ra lệnh.
Phrăngxoa làm theo. Thế là Bấc lon ton chạy vào, cười đắc thắng, và quay ḿnh đứng vào chỗ đầu đàn chó. Đai cương được thắng ḿnh nó, chiếc xe trượt phá vỡ lớp băng bám giữ ở càng, lướt tới, và với cả 2 người cùng chạy bộ, tất cả lao nhanh về phía con đường trên mặt sông.
Dù trước đây anh chàng đánh xe chó đă đánh giá Bấc khá cao khi anh bảo là Bấc bằng 2 con quỷ dữ nhưng đến bây giờ, khi ngày lao động hăy c̣n dài, trời c̣n sớm sủa, anh đă nhận thấy là ḿnh hăy c̣n đánh giá thấp Bấc. Vụt 1 cái Bấc đảm nhiệm trôi chảy ngay công việc đầu đàn, và ở chỗ nào cần phải có sự phán xét, cần suy nghĩ nhanh, hành động nhanh, th́ ở đấy Bấc đă tỏ ra xuất sắc hơn cả Xpít, mà trước kia th́ Phrăngxoa chưa bao giờ gặp con chó nào sánh kịp Xpít cả.
Đặc biệt Bấc trội hẳn trong vấn đề bắt lũ bạn nghề phải theo ư ḿnh và phải răm rắp vào khuôn phép. Đêvơ và Xônlếhc th́ chả màng bận tâm ǵ đến sự thay đổi kẻ cầm đầu. Đó không phải là việc của chúng. Việc của chúng là lao động, và lao động cật lực, trong ṿng đai cương. Chừng nào điều đó không bị ai quấy rầy, th́ có xảy ra việc ǵ cũng mặc, chúng chả cần để ư tới. Ngay cả tên Bili lành như đất kia có lên làm chỉ huy th́ chúng cũng chấp nhận thôi, chả việc quái ǵ phải thắc mắc, nếu như nó duy tŕ được trật ưự. Nhưng c̣n những con chó khác trong đàn, th́ trong những ngày cuối cùng của Xpít, chúng đă trở thành ngỗ ngược, và bây giờ chúng ngạc nhiên hết sức khi thấy Bấc lại ghép chúng vào kỷ luật.
Paicơ, ở vị trí kéo xe sát ngay sau Bấc, từ trước đến nay chỉ kéo lấy lệ v́ bị bắt buộc, chứ chưa bao giờ chịu dấn thêm được 1 lạng nào của trọng lượng ḿnh nó vào chiếc day da quàng ngang ức, ấy thế mà lần này liên tiếp bị hất lắc, nhắn nhở luôn v́ cái tội lười nhác, nên trước khi ngày lao động đầu tiên kết thúc, nó đă chịu nai lưng ra kéo mạnh hơn bất kỳ lúc nào trước đây trong đời nó. Đêm đóng trại đầu tiên, Jô, con chó cáu bẳn, bị trừng trị đến nơi đến chốn - 1 điều mà trước kia Xpít không bao giờ làm nổi. Bấc đơn giản chỉ có dùng cái cái thể xác nặng cân hơn hẳn của ḿnh mà để trùm lên kia, làm cho hắn ngột ngạt, rồi tới tấp thọc cắn cho đến khi hắn thôi không c̣n dám táp lại nữa và bắt đầu phải rên rỉ để xin tha.
Khí thế chung của đàn chó lập tức khá lên trông thấy. Nó đă trở lại với sự thống nhất trước kia, và 1 lần nữa, mọi con như 1 lại nhảy cùng 1 nhịp trong ṿng dây kéo. Tại khu vực Thác Rinh, đàn được bổ sung thêm 2 con chó étkimô địa phương Tích và Kuna. Bấc đă kèm cặp đưa chúng vào làm quen được với công việc 1 cách mau lẹ đến nỗi Phrăngxoa phải sửng sốt kêu lên:
-Trời đất quỷ thần! Chưa có bao giờ có con chó nào như con Bấc cả! Chưa bao giờ! Hắn đáng đến 1000 đôla ấy chứ! Ê! Cậu thấy thế nào, Perôn?
Và Perôn gật đầu. Lúc này anh đă vượt được kỷ lục, và càng ngày lại càng được dôi thêm. Con đường trên băng đă trở nên tốt tuyệt vời, được nện chặt và rắn chắc, và không có tuyết mới rơi thêm khiến phải chiến đấu để vượt qua. Trời không quá rét. Nhiệt độ tụt xuống âm 50 độ và dừng lại mức đó trong suốt chuyến đi. 2 người thay nhau khi ngồi xe khi chạy bộ, bắt lũ chó thường xuyên chăm chỉ phóng tới, hoạ hoằn mới phải dừng lại đôi lúc.
Con sông "30 dặm" tương đối phủ kín băng, và chỉ trong 1 ngày chạy ra, họ vượt được trọn cả 1 quăng đường đă ngốn mất của họ 10 ngày lúc đi vào. Họ chạy 1 thôi phóng qua được 60 dặm từ bờ hồ Lơ Bácgiơ đến thác "Ngựa trắng". Qua các hồ Mác-ê, Têghiê và Bennét (dăy hồ dài 70 dặm), đàn chó lao nhanh đến nỗi người đến phiên chạy bộ phải túm lấy 1 sợi dây cho chiếc xe lôi tuột ḿnh theo đằng sau. Và đến đêm cuối của tuần thứ 2, họ đă leo lên đỉnh "Đèo Tuyết" rồi đổ dốc xuống bờ biển, nh́n thấy dưới chân ḿnh lấp lánh những đốm ánh sáng của thành phố Xkeguê và của những con tàu trên mặt nước.
Thật là 1 chuyến chạy kỷ lục. Trong 14 ngày liền, mỗi ngày họ chạy được trung b́nh 40 dặm. Tại Xkeguê, suốt 2 ngày Perôn và Phrăngxoa ưỡn ngực tự hào phấn khởi đi lên đi xuống dọc đường phố chính và tới tấp được người ta mời đánh chén, trong khi đó th́ đàn chó của 2 anh liên tục bị vây kín giữa 1 đám đông người dạy chó và chủ chó kéo xe ngắm nghía ngưỡng mộ.
Nhưng rồi có 3, 4 tên vô lại từ miền Tây đến với mưu đồ quơ sạch của cải trong thành phố, được người ta thưởng cho những loạt đạn lỗ chỗ khắp người chết thẳng cẳng, và thế la sự chú ư của công chúng lại chuyển sang mục tiêu khác.
Tiếp đó, có lệnh điều động của chính phú truyền xuống, Phrăngxoa gọi Bấc đến, quàng tay ôm lấy nó, gục đầu vào ḿnh nó khóc từ biệt. Và đó là phút cuối cùng cạnh Phrăngxoa và Perôn. Cũng như bao người khác trước đây, họ đi ngang qua rồi biến khỏi cuộc đời của Bấc không bao giờ trở lại.
1 chủng người lai Xcôtlen tiếp nhận Bấc và lũ bạn nghề của nó. Rồi cùng với 10 đàn chó kéo xe khác, Bấc bắt đầu ngược trở lại con đường chán ngắt hướng về Đoxân. Bây giờ th́ không c̣n chạy được nhẹ nhàng nữa, cũng không c̣n kỷ lục về thời gian, mà là ngày ngày lao động cực nhọc, nặng nề, kéo theo sau 1 khối nặng tŕnh trịch. Bởi v́ lần này là đoàn xe chở thư, mang những lời nhắn gửi từ khắp nơi chuyển đến những con người đang t́m vàng giữa bóng tối vùng Bắc Cực.
Bấc chả thích nhưng nó đủ nghị lực chịu đựng được công việc, tự hào với công việc ấy theo lối của Đêvơ và Xônlếch, và lo liệu sao cho lũ bạn của ḿnh, dù chúng có tự hào với việc ấy hay không, cũng phải đóng góp phần chính đáng của chúng. Cuộc sống thật là đơn điệu, vận động đều đều như cái máy. Ngày này giống hệt ngày khác. Đến 1h nào đó mỗi buổi sáng tinh mơ, những anh đều bếp trở dậy, lửa lập loè nhóm lên, rồi tất cả ăn bữa sáng. Tiếp đó, trong khi 1 số người nhổ trại, 1 số khác thắng đai cương vào chó, và họ lên đường vào khoảng 1 tiếng trước khi trời rạng sáng. Đêm đến lại đóng trại. 1 số người dựng lều, 2 số hái củi và chặt cành thông lót chỗ nằm, 1 số khác mang nước hoặc những tảng băng đến cho những anh đầu bếp. Các con chó cũng được ăn uống. Đối với chúng, đây là tiết mục hấp dẫn nhất trong ngày, dù rằng c̣n có cái thú đi chơi rong, sau khi chén xong khẩu phần cá, loanh quanh dạo khoảng chừng 1 tiếng với những con chó khác, lũ chó đông đến 100 con có lẻ. Trong bọn chúng có những đấu sĩ hung dữ, nhưng chỉ cần 3 trận với những tên hung dữ nhất là đă đủ đưa Bấc lên địa vị thống lĩnh, và từ đó khi Bấc dựng đứng bờm lên và nhe răng ra là chúng liền tránh lối cho nó đi.
Có lẽ điều mà Bấc yêu thích hơn cả là nằm bên đống lửa, chân sau xếp dưới bụng, chân trước duỗi trước mặt, đầu ngẩng lên, đôi mắt chập chờn mơ màng nh́n ngọn lửa. Thỉnh thoảng nó nhớ lại ngôi nhà lớn của ông thẩm Milơ trong thung lũng Xanta Clara mơn man ánh nắng, cái bể bơi xây ximăng, nhớ lại Idaben, con chó Mêhicô trần trụi, và Put, con chó Nhật bản; nhưng thường hay nhớ nhất là cái lăo mặc áo nịt đỏ, cái chết của Cơli, cuộc chiến đấu dữ dội với Xpít và mọi thứ ngon lành mà nó đă ăn và muốn ăn. Trong ḷng nó không có cái nỗi nhớ nhà da diết. Vùng đất phương Nam đầy ánh nắng đă rất mờ nhạt và xa xăm, và những kư ức kia không c̣n có sức tác động ǵ đối với nó. Có những thứ khác có sức mạnh hơn rất nhiều: đó là nưững kư ức di truyền của ḍng giống, những kư ức đă tạo ra cho những vật mà trước đây nó chưa hề nh́n thấy bao giờ 1 cái vẻ thật là thân thuộc. Những bản năng (không có ǵ khác hơn là những kư ức của tổ tiên nó dần dần trở thành thói quen) vốn đă tắt dần đi trong những thời kỳ về cuối, vậy mà nay, đến nó, tuy càng về cuối hơn nữa, nhưng lại trỗi dậy và sống lại.
Thỉnh thoảng, giữa lúc nó nằm thu h́nh ở đấy, chập chờn mơ màng nh́n ngọn lửa, nó bỗng thấy dường như ánh bập bùng kia là từ 1 thứ lửa khác phát ra, và nó nh́n thấy con người trước mặt nó không phải là anh chàng đầu bếp người lai kia nữa, là 1 con người khác hẳn. Con người này chân ngắn hơn, tay dài hơn, có những bắp thịt cuồn cuộn như dây chăo và cồn lên nhiều chứ không phải những bắp thịt tṛn trĩnh căng phồng. Tóc của người này dài và dài như tấm thảm, và đầu gă từ đôi mắt trở lên vát hẳn về phía sau khuất vào trong đám tre rậm ấy. Gă phát ra những tiếng kỳ lạ và có vẻ như rất sợ bóng tối, luồng mắt liên tục xoáy vào màn đêm dày đặc nắm khư khư trong bàn tay thơng quá đầu gối 1 cái gậy, đầu gậy có ḥn đá nặng buộc chặt. Gă hầu như trần truồng, chỉ có 1 tấm da rách tả tơi và cháy sém rủ lưng chừng xuống lưng gă, nhưng người gă phủ đầy lông lá. ở 1 vài chỗ, ngang ngực và vai, và dọc mặt ngoài cánh tay cùng bắp đùi, lông quện lại thành những đệm dày cộp. Gă không đứng thẳng, mà thân gă từ hông trở lên đổ về phía trước, đầu gối hơi khuỵu xuống. Toàn thân gă toát ra 1 vẻ đặc biệt ,như mang tính đàn hồi, hoặc như đang nhún xuống sẵn sàng bật nẩy, gần giống như con mèo, và 1 vẻ cảnh giác thính nhạy của kẻ sống thường xuyên trong mối hăi hùng, lo sợ những thứ nh́n thấy được cũng như không nh́n thấy được.
Có những lúc, con người lông lá đó lại ngồi chồm hỗm bên đống lửa, đầu kê giữa 2 chân mà ngủ. Những lúc ấy 2 cùi tay gă chống trên đầu gối, 2 bàn tay chắp lại trên đầu như muốn dùng 2 cánh tay lông lá để che mưa. Và phía bên kia đống lửa, trong ṿng tṛn bóng tối vây quanh, Bấc có thể nh́n thấy nhiều đốm than cháy sáng óng ánh, từng đôi một, khi nào cũng từng đôi, từng đôi một, mà Bấc biết là những cặp mắt của lũ thú lớn săn mồi. Bấc có thể nghe thấy tiếng va chạm xoàn xoạt của thân thể chúng băng qua bụi bờ và những tiếng độ chúng gây ra trong đêm thanh vắng. Trong khi Bấc nằm mơ màng ở đấy, cạnh bờ sông I-u-con, với đôi mắt lờ đờ chập chờn nh́n ánh lửa, tất cả những thứ âm thanh và cảnh vật ấy của 1 thế giới khác biệt, thường làm nó rởn cả lông dọc theo sống lưng, bờm ḷng ngang vai và cổ dựng ngược cả lên, cho đến khi nó bật ra 1 tiếng rên âm thầm và nghẹn tắc hoặc 1 tiếng gừ khe khẽ, và anh chàng người lai đầu bếp lại lên tiếng quát: "Ê! Tên Bấc kia! Tỉnh dậy đi!" Thế là cái thế giới kia lập tức biến mất, và cái thế giới thực lại hiện ra trước mắt nó, nó đứng dậy, ngáp dài rồi duỗi ḿnh như thể vừa rồi nó đă ngủ thật.
Chuyến đi ấy thật là gian khổ, với khối bưu kiện tŕnh trịch kéo theo sau, và công việc nặng ngọc làm lũ chó kiệt sức dần. Khi tới Đoxân, chúng sút hẳn cân và trông thật tiều tuỵ. Đáng lẽ ra chúng phải được nghỉ ít nhất là 10 ngày hoặc 1 tuần. Thế nhưng chỉ 2 ngày sau là chúng lại đă phải lên đường, từ mé rặng Berơt tụt xuống bờ sông I-u-con, kéo theo 1 khối nặng thư từ chuyển ra bên ngoài. Lũ chó mệt nhoài, những chàng lái xe cằn nhằn, và 1 điều khiến t́nh h́nh càng thêm điêu đứng là ngày nào cũng có tuyết rơi. Điều đó có nghĩa là mặt đường mềm nhũn ra, ma sát vào càng xe lớn hơn, và đàn chó phải kéo nặng nhọc hơn. Tuy nhiên các chàng lái xe cũng công bằng, và họ cố gắng hết sức chăm lo cho chúng.
Đêm đêm dừng lại, họ săn sóc đàn chó trước tiên. Chúng được ăn trước khi người ăn, và mỗi người đều chăm nom xem xét các bàn chân của lũ chó xong rồi mới lo sắp xếp chỗ ngủ cho ḿnh. Tuy vậy, sức khoẻ của chúng vẫn suy sụp dần. Kể từ đầu mùa đông, chúng đă chạy 1800 dặm quả là thấm thía, cả đối với những con vật dai sức nhất. Bấc chịu đựng được, đồng thời phải trông coi cho lũ bạn nghề của nó tiếp tục làm việc tốt và duy tŕ kỷ luật, mặc dù bản thân nó tiếp tục làm việc tốt. Bili đêm nào cũng kêu la rên rỉ trong giấc ngủ. Giờ trở nên cáu bẳn hơn bao giờ hết. C̣n lăo Xônlếch th́ không kẻ nào dám đến gần, cả bên mắt mù và bên mắt không mù của lăo.
Nhưng Đêvơ là kẻ đau đớn nhiều nhất. Có 1 cái ǵ đó không ổn định trong ḿnh gă. Gă trở nên ủ ê hơn và dễ bẳn tính hơn. Lúc đứng lại đóng trại nghỉ là gă lập tức đào tổ nằm, và người lái xe phải đưa thức ăn đến tận chỗ nằm cho gă. Mỗi khi đă được tháo ra khỏi đai cương và nằm xuống là gă nằm miết, không đứng dậy nữa, cho đến tận giờ thắng đai cương sáng hôm sau. Thỉnh thoảng trong ṿng dây kéo, th́ bị giật mạnh v́ chiếc xe trượt tuyết dừng đột ngột hoặc v́ kéo căng dây để lôi xe đi, gă kêu thét lên đau đớn. Người lái xe xem xét gă cẩn thận, nhưng không phát hiện ra được cái ǵ cả. Tất cả các chàng lái xe đều quan tâm đến t́nh trạng sức khoẻ của gă. Họ trao đổi về cái đau của gă trong khi họ ngồi ăn, trong khi họ cùng nhau rít tẩu thuốc cuối cùng trước lúc đi ngủ, và 1 đêm nọ họ cùng nhau khám bệnh cho gă. Họ bê gă từ trong ổ nằm đến bên đống lửa, rồi họ đè, họ nắn, họ chọc vào chỗ này chỗ nọ cho đến khi gă kêu rú lên nhiều lần. Họ biết gă bị đau cái ǵ đó ở bên trong, nhưng họ không xác định được là cái ǵ, không t́m thấy được chỗ xương nào bị găy, cũng không t́m ra được là đau ở đâu.
Vào lúc đoàn người và chó đến mỏm núi Kexiơ, gă đă quá yếu, đến nỗi gă nhiều lần ngă xuống trong ṿng dây kéo. Anh chàng người lai Xcôtlen hô dừng lại và đưa gă ra ngoài đàn chó, buộc con chó kế tiếp là Xônlếch vào chiêc xe trượt. Anh có ư cho Đêvơ được nghỉ ngơi, để cho gă chạy không ở đằng sau xe. Nhưng, dù ốm đến như vậy, Đêvơ rất phật ư v́ bị đưa ra ngoài, gă càu nhàu và gầm gừ khi người ta tháo các dây kéo ra khỏi ḿnh gă, và rên rỉ đến năo cả ḷng khi gă nh́n thấy Xônlếch thay thế vào vị trí mà gă đă giữ và phục vụ từ bao lâu nay. Bởi v́ lao động trên vệt đường ṃn chính là niềm tự hào của gă, và dù ốm đến gần chết gă vẫn không thể nào chịu được khi thấy 1 con chó khác gánh mất phần việc của gă.
Khi chiếc xe trượt tuyết bắt đầu chuyển động, gă loạng choạng th́ thụp trong băi tuyết mềm dọc bên đường, dùng răng công kích Xônlếch, đâm bổ vào Xônlếch và cố gắng để hất Xônlếch sang phía tuyết mềm bên kia đường, ra sức t́m cách nhảy vào trong ṿng dây kéo và len vào giữa Xônlếch và chiếc xe trượt và suốt trong quá tŕnh đó gă rên rỉ, kêu ăng ẳng, rú lên những tiếng sầu năo và đau đớn. Đêvơ cự tuyêt không chịu chạy thanh thản trên đường ṃn phía sau xe, là nơi gă có thể chạy dễ dàng, mà cứ tiếp tục loạng choạng lặn lội trong đám tuyết mềm dọc theo đường là nơi khó đi nhất, cho đến khi gă kiệt sức ngă xuống. Gă nằm bẹp nơi gă vừa ngă gục, gào lên năo nùng trong khi dăy dài các xe trượt khuấy tung bụi tuyết nối tiếp lướt qua.
Thu hết sức tàn, gă cố gắng đứng dậy lảo đảo bước theo sau, cho đến khi đoàn xe dừng lại 1 lần nữa. Nhân lúc này, gă loạng choạng cố tiến lên vượt qua những chiếc xe trượt cho đến khi tới được chiếc xe của ḿnh, và dừng lại bên cạnh Xônlếch.
Người lái xe nán lại 1 lúc để đến cạnh người đi sau châm nhờ tẩu thuốc. Đoạn anh quay lại và thúc đàn chó bước đi. Nhưng khi cất bước để ngoặt ra giữa đường th́ kỳ lạ chưa, chúng đi nhẹ tênh không phải ráng sức ǵ cả. Chúng băn khoăn, quay đầu lại nh́n rồi đứng sững kinh ngạc. Người lái xe đứng sửng sốt. Chiếc xe trượt vẫn nguyên tại chỗ, chưa dịch đi tí nào. Anh gọi các bạn anh cùng chứng kiến cảnh tượng vừa xảy ra: Đêvơ đă cắn đứt cả 2 sợi dây kéo của Xônlếch từ bao giờ và đang đứng ngay trước chiếc xe trượt tuyết ở đúng vị trí của gă trước kia.
Qua đôi mắt của Đêvơ, người ta thấy gă đang van nài xin được tiếp tục ở lại vị trí ấy. Người lái xe thật là bối rối. Các bạn anh sôi nổi bàn tán. Họ nói rằng 1 con chó có thể đau ḷng đến như thế nào khi bị người ta từ chối không giao cho nó 1 công việc mà người ta biết là làm th́ nó chết mất. Họ kể lại những chuyện mà họ đă biết về những con chó quá già không thể lao động nặng được nữa hoặc bị thương, khi bị tháo ra khỏi các dây thắng th́ buồn rầu mà chết. Họ cũng bàn rằng, v́ Đêvơ thế nào rồi cũng chết, âu la cứ cho gă được chết trong ṿng đai cương, cho gă vui ḷng th́ cũng là làm ơn cho gă. Do đó, họ lại thắng đai cương vào cho gă. Và thế là gă lại đầy vẻ tự hào g̣ lưng kéo như xưa, mặc dù nhiều lúc gă đă không nén được những tiếng kêu rú lên v́ cơn đau bên trong cắn xé gă. Đôi khi gă ngă xuống, và bị kéo lả đi trong ṿng dây thắng, và 1 lần chiếc xe trượt đè lên gă, làm bị thương 1 chân sau của gă và sau đó gă phải chạy khập khiễng.
Nhưng gă vẫn ráng sức chịu đựng, măi cho đến khi dừng lại đóng trại nghỉ đêm. Người lái xe xếp 1 chỗ nằm cho gă bên đống lửa. Sang hôm sau, gă đă quá yếu xem chừng khó mà đi được. Đến giờ thắng đai cương, gă cố lết đến chỗ người lái xe của ḿnh. Bằng những cố gắng vất vả, gă ráng sức đứng lên, lảo đảo, rồi lại ngă vật xuống. Nhưng rồi gă lại vặn ḿnh chậm chạp trườn lên ḅ về phía những bạn nghề của gă đang được thắng cương. Gă duỗi 2 chân trước ra và bằng 1 thứ động tác giật mạnh, kéo cả thân ḿnh lên, rồi lần nữa lại duỗi 2 chân trước ra và lại co ḿnh lên, nhích được thêm vài inch nữa. Nhưng sức gă kiệt dần, và phút cuối cùng các bạn nghề của gă c̣n nh́n thấy gă là lúc gă đang nằm thở hổn hển trên mặt tuyết và gă nh́n theo chúng bằng đôi mắt khát khao. Nhưng sau đó, chúng vẫn c̣n nghe được tiếng hú thê thảm của gă vọng theo măi cho đến khi chúng đi khuất hẳn đằng sau 1 rặng cây bên ḍng sông.
Đến đây đoàn xe dừng lại. Anh chàng người lai Xcôtlen chậm răi quay trở về nơi họ vừa ra đi. Tất cả im bặt không ai chuyện tṛ nữa. 1 tiếng súng lục vang lên. Anh người lai hối hả quay lại. Nhưng chiếc roi vút trong không khí, những chiếc nhạc ở cổ chó rung lên leng keng vui vẻ, những chiếc xe trượt lại khuấy tung bụi tuyết lướt trên đường. Nhưng Bấc hiểu, cũng như mọi con chó khác đều hiểu, cái ǵ đă xảy ra phía đằng sau rặng cây bên ḍng sông.
|
|
mai77
member
REF: 239851
10/20/2007
|
Tiếng gọi nơi hoang dă
chương 5
30 ngày sau khi rời Đoxân, khối bưu kiện từ Xontoatơ kéo theo sau Bấc và lũ bạn nghề của nó đi đến Xkeguê. T́nh trạng của lũ chó thật là thảm bại, chúng tả tơi và kiệt quệ. 140 pao của Bấc tụt xuống chỉ c̣n 115. Bạn nghề của nó, tuy là những con chó nhẹ cân hơn, nhưng so sánh theo cách tương đối th́ lại sút cân nhiều hơn, Paicơ, tên hay giả ốm để trốn việc, trước kia trong cuộc đời gian dối của hắn đă từng thực hiện thành công thủ đoạn giả vờ đau chân, nay th́ khập khiễng thật sự chứ không c̣n là tṛ bịp nữa. Xônlếch cũng khập khiễng, c̣n Đớp th́ đau đớn v́ sai khớp 1 xương vai.
Tất cả bọn chúng đều đau chân dữ dội. Cơ thể chúng chả c̣n tí sức bật hoặc khả năng đàn hồi nào nữa. Bàn chân chúng nặng nề rơi từng bước xuống mặt đường ṃn, làm chấn động mạnh toàn thân và nhân lên gấp bội nỗi mệt mỏi đến chết đi được ấy. Không phải là cái thứ mệt chí tử do 1 sự ráng sức quá đáng nhưng ngắn ngủi, mệt như vậy th́ chỉ nghỉ vài giờ là hồi sức ngay; mà đây là cái thứ mệt do sự tiêu huỷ thể lực từ từ và kéo dài suốt trong bao nhiêu tháng trời lao động cực nhọc. Không c̣n 1 khả năng phục hồi nào nữa, không c̣n tí sức lực dự trữ nào để mà vét ra nữa. Tất cả đă được sử dụng hết, cho đến tí chút hơi sức nhỏ nhất cuối cùng. Tất cả mọi cơ bắp, mọi thớ thịt, mọi tế bào đều mệt, mệt đến chết được. V́ sao mà mệt đến như vậy, thật đă quá rơ ràng. Trong không đầy năm tháng, chúng đă chạy đến 2500 dặm, và trong 1800 dặm cuối cùng, chúng chỉ được nghỉ có 5 ngày. Khi chúng đến Xkeguê, th́ người ta thấy rơ ràng là chúng đă kiệt quệ, như chỉ c̣n thoi thóp. Chúng khó mà kéo cho căng được các dây thắng, và khi xuống dốc, sức chúng chỉ vừa đủ để xoay xở t́m cách tránh khỏi bị chiếc xe lao xuống đè phải.
-Nào! Cố lên đi! Khốn khổ chúng mày, đau chân quá mà! - người lái xe động viên chúng trong khi chúng bước lảo đảo không vững dọc đường phố chính của Xkeguê - Tí nữa thôi là hết! Rồi chúng ḿnh sẽ nghĩ thật lâu! Nghe không? Chắc chắn như vậy! Nghỉ thật là lâu!
Những người đánh xe tin tưởng chắc chắn là họ sẽ được dừng lại nghỉ ngơi trong 1 thời gian dài. Chính bản thân họ cũng đă phải rong ruổi suốt 1200 mà chỉ mới nghỉ được có 2 ngày, mà theo sự hợp lư và lẽ công bằng chung cho tất cả mọi người th́ họ xứng đáng được 1 thờ gian nhàn gian dài rỗi. Thế nhưng đă có quá nhiều người đổ xô vào vùng Klonđai, mà có quá nhiều người yêu, người vợ, người thân của họ không cùng đổ xô vào đấy, cho nên đống thư từ bưu kiện ứ lại chồng chất như núi; thêm nữa, lại có lệnh của chính phủ truyền tới. Thế là phải kiếm 1 lớp chó Vịnh Hâtxơn c̣n khoẻ nguyên để thay thế cho những con chó đă hết tác dụng, không c̣n kéo xe trên đường ṃn được nữa. Những con hết tác dụng th́ phải tống khứ đi và v́ so với những đồng đôla th́ chó cũng chả có giá trị ǵ mấy, cho nên người ta bán chúng đi đổi lấy đôla.
3 ngày trôi qua. Trong thời gian 3 ngày ấy, Bấc và lũ bạn nghề của nó cảm thấy cơ thể chúng sao mà mệt và yếu lả đi đến thế. Nhưng rồi đến sáng hôm thứ 4, có 2 gă đàn ông người Hoa Kỳ đến nơi này và mua chúng, cùng cả đại cương và mọi thứ, với 1 giá rẻ. 2 người ấy gọi tên nhau là "Han" và "Sác". Sac là 1 gă trung niên, da nâu nhạt, có đôi mắt yếu đuối ươn trớt, 1 bộ ria xoắn lại và vểnh lên hung dữ, tương phản với nét môi ẻo lả ủ rủ cụp xuống khuất dưới bộ ria ấy. Han là 1 tay trai trẻ trạc 19, 20, có 1 khẩu súng c̣n to tướng và 1 con dao săn đeo ở chiếc thắt lưng cài tua tủa những đạn. Chiếc thắt lưng ấy là vật tiêu biểu nhất ở con người của gă. Nó thể hiện tính chất non nớt của gă, 1 sự non nớt hoàn toàn và khó mà diễn tả được. Cả 2 con người ấy rơ ràng là rất lạc lơng đối với nơi này. V́ lẽ ǵ mà họ phải mạo hiểm xông pha vào vùng đất phương Bắc này, điều đó là 1 phần trong màn bí ẩn của vạn vật mà mọi người không thể hiểu nổi.
Bấc nghe người ta c̣ kè mặc cả với nhau, thấy những đồng tiền trao qua đổi lại giữa người lạ với anh nhân viên nhà nước, thế là Bấc biết rằng anh chàng người lai Xcôtlen cung những chàng lái xe khác của đoàn xe thư lại sắp sửa rời khỏi cuộc đời của Bấc theo gót Perôn. Phrăngxoa và những con người khác đă đi qua trước đấy.
Khi Bấc cùng lũ bạn nghề của nó bị dẫn đến khu đóng trại của những người chủ mới, Bấc nh́n thấy 1 quang cảnh luộm thuộm và nhếch nhác, lều căng nửa vời, bát đĩa bẩn không rửa vứt lổng chổng, mọi thứ lộn xộn bừa băi. Bấc c̣n thấy 1 người đàn bà mà mấy gă đàn ông gọi là Mecxêđét. ả là vợ của Sác và chị của Han - 1 nhóm giá đ́nh khá xinh xẻo.
Bấc để ư theo dơi họ, thấp thỏm e ngại, trong khi họ tiến hành dỡ lều và chất đồ lề lên chiếc xe trượt tuyết. Cung cách của họ phí rất nhiều công sức, mà chả có phương pháp ngăn nắp ǵ cả. Chiếc lều được cuộn thành 1 bó bùng nhùng, đáng lẽ ra có thể xếp gọn lại chỉ bằng 1 phần 3. Những chiế đĩa thiếc chưa rửa, cứ thế gói lại đưa đi. Mecxêđét cứ liên tục xăng xít ngáng trở trước mặt 2 người đàn ông và luôn mồn huyên thiên can gián và góp ư. Khi họ đặt 1 túi đựng quần áo lên đầu chiếc xe trượt, th́ Mecxêđét lại gợi ư cho họ là phải đặt ở cuối xe. Rồi khi đă đặt túi ấy vào th́ ả lại muốn lôi cái túi ấy ra để bỏ vào đâu khác nữa. Và thế là họ lại phải tháo dỡ đồ đoàn ra khỏi xe để lôi cái túi ấy lên.
3 người đàn ông từ 1 chiếc lều bên cạnh bước tới và đứng nh́n, vừa nh́n vừa nhăn nhở nhe răng ra cười và nháy mắt với nhau.
-Các vị mang 1 khối tương đối đấy! - 1 người trong bọn họ lên tiếng - Chả phải tôi dám chỉ bảo cho các vị, nhưng tôi mà như các vị th́ tôi chả khuân các lều ấy đi làm quái ǵ.
-Ôi! Thật không tưởng tượng nổi! - Mecxêđét kêu to, vung 1 cái cả 2 tay lên trơi tỏ vẻ thất vọng 1 cách rất điệu - Không có lều th́ làm thế nào mà sống được!
Người kia đáp:
-Sang xuân rồi! Các vị không gặp thời tiết giá rét nữa đâu!
Mecxêđét vẫn khăng khăng lắc đầu, và Sác với Han tiếp tục đặt những thứ linh tinh lặt vặt cuối cùng lên trên chóp cái đống đồ đạc to như núi.
Mọi người khác hỏi:
-Liệu có kéo đi được không?
-Sao lại không? - Sác vặn lại cộc lốc.
-ồ! Thôi được, thôi được! - người kia vội vàng trả lời hiền lành - Tôi chỉ thắc mắc 1 tí thôi mà. H́nh như nó có hơi nặng trên chóp đấy.
Sác quay lưng và cố đem hết khả năng của ḿnh ra để rút các dây buộc cho đống đồ đạc hạ thấp xuống nhưng khả năng của y lại quá tồi.
1 người thứ 2 lên tiếng:
-Lũ chó kéo cái máy cải tiến này tất nhiên sẽ được dịp rèn luyện kịch liệt bộ chân suốt ngày đây!
-Hẳn là thế! - hắn đáp lời với 1 vẻ lễ phép lạnh lùng, rồi 1 tay gă nắm lấy chiếc cần xe, tay kia vung roi lên - Mơt-s! - gă thét - Mơt-s! Đi!
-Lũ chó lao bổ về đằng trước, đè lên đai ngựa, ra sức kéo 1 lát, rồi chững lại. Chúng không thể kéo chiếc xe nhích đi được chút nào.
-Đồ súc sinh lười biếng, tao sẽ cho chúng mày biết tay! - gă vẫn gào lên, vừa vung roi chuẩn bị quật xuống.
Nhưng Mecxêđét xông vào, kêu to:
-Han! Đừng em! - ả vội tóm lấy chiếc roi và giật ra khỏi tay Han - Ôi, những con vật đáng yêu tội nghiệp. Bây giờ em phải hứa với chị là từ đây đến hết chuyến đi em sẽ không tàn nhẫn với chúng nữa, nếu không th́ thôi, chị sẽ không đi đâu hết.
Thằng em cười khẩy:
-Gớm, cái vốn hiểu biết của chị về chó đă quư hoá chưa! Tôi xin chị cứ để mặc tôi. Tôi bảo cho chị biết chúng nó lười nếu chị muốn chúng làm việc th́ chị phải quật. Cái lối của chúng là như vậy. Chị cứ hỏi bát kỳ ai mà xem! Hỏi thử 1 ông kia ḱa!
Mecxêđét nh́n mọi người bằng đôi mắt van xin trên khuôn mặt xinh đẹp hiện rơ vẻ xiết bao ghê sợ không muốn nh́n thấy cảnh đau đớn.
1 trong những người đứng đấy trả lời:
-Các vị muốn biết th́ tôi xin thưa! Chúng nó yến nhũn ra như bún rồi. Đă làm việc kiệt hết sức rồi, vấn đề là như vậy đấy. Chúng cần phải được nghỉ ngơi cái đă.
-Nghỉ cái con khỉ! - Từ đôi mép nhẵn thín của Han vang tiếng rủa, khiến Mecxêđét thốt lên 1 tiếng "ôi" đau đớn phiền năo.
Nhưng ả lại là 1 con người trung thành với cánh của ḿnh, nên ả liền vội quay lại bảo vệ cho em trai:
-Thôi đừng bận tâm đến lời ông ta nữa em ạ - ả nói - Em là người điều khiển đàn chó của chúng ta, thôi th́ em thấy cần phải xử với chúng như thế nào cho được việc th́ em cứ làm.
Thế là cây roi của Han lại vụt xuống đàn chó. Chúng lao tới đè vào đai ngựa, chân đạp thọc sâu vào lớp tuyết nén chặt: rạp ḿnh xuống sát mặt tuyết, dốc cả toàn bộ sức lực. Nhưng chiếc xe trượt tuyết cứ trụ lại không nhúc nhích, như 1 cái mỏ neo cắm chặt. Sau 2 lần dốc sức, lũ chó đứng lặng, thở hổn hển. Chiếc roi đang vun vút rít 1 cách man rợ, th́ Mecxêđét lại nhẩy ra can thiệp 1 lần nữa. ả sụp xuống quỳ gối trước mặt Bấc, nước mắt lưng tṛng, quàng 2 tay ả quanh cổ Bấc, kêu lên giọng đầy xúc cảm:
-Ôi, nhưng con vật tội nghiệp, những con vật đáng yêu khốn khổ! Tại sao chúng mày không kéo cật lực vào? Có vậy mới khỏi bị roi chứ!
Bấc không thích ǵ ả, nhưng nó đang cảm thấy khốn khổ quá nên không cưỡng lại sự vỗ về của ả, và chịu đựng điều đó coi như là 1 phần của mọi nỗi khốn khổ phải chịu đựng trong ngày.
1 trong những người đứng nh́n, từ năy đă cắn chặt răng để khỏi buộc ra ư kiến nóng nảy, nay không nhịn được nữa phải thốt lên:
-Này, các vị có ra làm sao th́ cũng chả việc quái ǵ đến tôi mà tôi phải lo, thế nhưng, v́ thương thân phận của lũ chó kia, tôi muốn bảo cho các vị biết rằng các vị có thể giúp đỡ cho chúng rất nhiều bằng cách phá vỡ lớp băng bám chặt vào xe kia ḱa. Càng xe đóng băng chặt cứng rồi, thấy không? Xô mạnh vào cái cần lái ấy xô sang phải, rồi sang trái, phủ băng cho càng xe bung ra!
Lần thứ 3, Han lại khởi động chiếc xe, nhưng lần này gă chịu nghe theo lời chỉ vẽ, nên đă phá vỡ được lớp băng dán chặt càng xe xuống mặt tuyết. Chiếc xe trượt chở quá tải và chông chênh bắt đầu nhích lên phía trước. Bấc và lũ bạn nó vật lộn điên cuồng để kéo, dưới trận mưa rơi xối xả. Tiến được 100 mă th́ con đường ṃn rẽ ngoặt và đổ dốc xuống đường phố chính. Muốn giữ cho chiếc xe bị nặng trên chóp phố chính. Muốn giữ cho chiếc xe bị nặng trên chóp khỏi nghiêng đổ, phải có người lái kinh nghiệm, mà Han th́ không phải là loại người đó. ở khúc ngoặt, chiếc xe đổ nhào. Đến 1 nửa số đồ đạc trên xe bung ra khỏi những dây buộc lỏng lẻo, văng tung toé. Lũ chó cứ chạy, không đứng lại. Đằng sau chúng, chiếc xe nhẹ hẳn đi cứ nằm nghiêng nhảy chồm chồm trượt tới. Lũ chó nổi giận v́ đă bị đối xử tàn tệ và v́ phải kéo 1 khối trọng tải phi lư. Bấc điên tiết lên. Nó chồm lên phóng nước đại, cả đàn theo gót nó. Han thét "Họ! Họ!" nhưng chúng chả thèm để ư. Gă nhảy theo ngáng lại, nhưng bị kéo gă chổng gọng. Chiếc xe lật úp nghiến lên người gă, c̣n lũ chó th́ cứ theo đường cái phóng tới, gây thêm cảnh buồn cười cho dân phố Xkeguê trong khi chúng tiếp tục làm vung văi nốt mọi thứ đồ đạc c̣n trên xe ra dọc con đường phố lớn.
1 số người tốt bụng bắt giữ đàn chó lại và nhặt nhạnh hộ những thứ đồ đạc bị tung toé khắp nơi. Họ cùng góp 1 ư kiến khuyên bảo. Đồ đạc chỉ 1 nửa thôi, c̣n chó th́ phải gấp đôi, có thế mới ḥng đi được tới Đoxân, họ bảo Han và chị gă với anh rể gă miễn cưỡng nghe theo họ, hất lều xuống, xem xét lại toàn bộ đồ đạc, rồi thải ra 1 số đồ hộp làm cho mọi người phải bật cười, bởi v́ đối với cuộc hành tŕnh đường dài th́ đồ hộp lại là thứ mà người ta mơ ước.
Mọi người vừa cười vừa giúp việc xếp dọn:
-Gớm! Chất nhiều thế! Đủ dùng cho cả 1 khách sạn! Giảm đi 1 nửa cũng vẫn c̣n quá nhiều đấy. Tống khứ bớt đi! Vứt cái lều kia đi, và cả những cái đĩa kia nữa, chứ có để lại th́ rồi ai rửa? Trời đất ơi! Các vị tưởng là các vị đi du lịch trên 1 toa ngủ đầy tiện nghi kiểu Phun-man ư?
Và cứ thế, họ giúp vào việc thanh toán thẳng thừng những thứ không cần thiết. Mecxêđét kêu la khi những quần áo của ả bị ném phịch xuống đất và hết thức này đến thức khác bị quẳng ra ngoài. ả vừa kêu khóc về mọi thứ nói chung, lại vừa kêu khóc về từng món bị vứt bỏ nói riêng. ả siết tay trên đầu gối, ḿnh ả lắc lư gục tới ngả lui với vẻ rất ư là đau khổ. ả quả quyết là ả sẽ chẳng đi đâu nữa hết, 1 tấc cũng không đi, có v́ đến 10 chàng Sác, ả cũng không đi. ả kêu xin mọi người và kêu xin mọi thứ. Nhưng rồi cuối cùng ả lau sạch nước mắt và cũng bắt tay vào quẳng các thứ ra ngoài, cả đến những món quần áo tốt cần thiết không thể thiếu được. Đến nỗi hăng lên, khi vứt xong những thứ của ả, là ả bèn xông vào vứt các thứ của 2 gă đàn ông, sục tung suốt lượt mọi đồ đạc của họ ra như 1 cơn lốc.
Thanh toán xong, đống đồ đạc tuy đă giảm đến 1 nửa, nhưng vẫn c̣n là 1 khối to kinh khủng. Buổi tối hôm đó, Sác và Han đi t́m mua được 6 con chó thuộc các giống chó ở miền bên ngoài. Lũ này, cộng với 6 con cũ, cùng Tish và Kuna, 2 con chó étkimô bổ sung tại thác Rinh trong chuyến đi kỷ lục hợp thành 1 đàn đông đến 14 con. Nhưng lũ chó miền ngoài, mặc dù từ khi được đưa vào đến nay đă được tập luyện trong thực tế, vẫn chả có tác dụng ǵ đáng kể. Trong bọn chúng có 3 con chó săn lông ngắn, 1 cơn ṇi Niufaolân, c̣n 2 con nữa là chó lai thuộc ṇi ǵ không xác định được. Cái đám lính mới này chẳng có vẻ biết làm ăn ǵ cả. Bấc và lũ bạn nghề của nó đứng nh́n chúng bằng những con mắt khinh bỉ. Mặc dù Bấc nhanh chóng dạy được cho chúng ổn định vào vị trí từng con và những ǵ chúng không được làm. Chúng không hứng thú ǵ đảm nhiệm 1 cách dễ dàng công việc lao động trên vệt đường ṃn. Trừ 2 con chó lai, bọn chúng đều bị cái môi trường man rợ kỳ lạ này và những sự đối xử tàn tệ làm cho hoảng hốt ngơ ngác và tinh thần suy sụp. 2 con chó lai th́ chả có tí tinh thần nào, ở chúng chỉ có bộ xương là thứ duy nhất có thể bị suy sụp mà thôi.
Với những con chó mới vô tích sự và khổ năo, cùng lũ chó kiệt quệ v́ 2500 dặm đường gian khổ liên tục, cái viễn cảnh của đàn chó thật chả sáng sủa chút nào. Thế nhưng 2 gă đàn ông th́ lại rất vui mừng hớn hở. Và họ lại c̣n tự hào nữa. Họ đang giải quyết công việc đâu ra đấy, với những 14 con chó! Họ đă từng thấy những chiếc xe trượt tuyết tới đây, nhưng họ chưa bao giờ nh́n thấy 1 chiếc xe nào với số chó nhiều đến 14 con như thế. Trong các loại hành tŕnh giữa miền Bắc cực này, có 1 lư do tại sao không nên dùng nhiều chó đến mức 14 con trượt tuyết không thể chở đủ thức ăn cho 14 con chó. Khốn nỗi Sác và Han không biết điều đó. Họ đă vạch ra trên giấy toàn bộ kế hoạch cuộc du hành đối với mỗi con chó cần ngần này này, có ngần này con chó, và đi trong ngần này ngày, cứ thế nhân lên. Mecxêđét nh́n qua vai 2 gă rồi gật đầu tán thưởng. Mọi sự quả là rất đơn giản.
Sáng hôm sau, lúc đă hết già nửa buổi, Bấc dẫn đầu đàn chó xếp thành 1 hàng dài, ngược đường phố bắt đầu ra đi. Chả có ǵ sôi nổi sống động, Bấc và lũ bạn của nó không hăng hái cũng chẳng nhiệt t́nh. Chúng ra đi mà mệt ră rời, mệt đến chết được, Bấc đă 4 lần nữa lại phải đương đầu với con đường gian khổ ấy, Bấc cảm thấy cay đắng. Nó chả có bụng dạ nào muốn làm công việc này nữa, mà những con chó khác cũng đều như vậy. Lũ chó miền ngoài th́ nhút nhát và hoảng sợ, c̣n số chó cũ th́ không tin vào chủ của nó.
Bấc lờ mờ cảm thấy là không thể trông mong ǵ được vào 2 gă đàn ông và mụ đàn bà này. Họ chả biết làm bất cứ điều ǵ. Đă mấy ngày trôi qua, họ càng tỏ rơ là họ không thể học được kinh nghiệm ǵ trong thực tế. Họ chậm chạp trong mọi thứ việc, không có trật tự, không có tính nghiêm ngặt. Họ mất cả đến 1 nửa đêm mới xong 1 chỗ cắm trại lôi thôi lếch thếch. Họ mất đến nửa buổi sáng để nhổ trại và chất các thứ lên xe trượt đồ đạc xếp lủng củng luộm thuộm đến nỗi trong ngày họ phải mất th́ giờ đứng lại nhiều lần để sắp đặt lại mọi thứ trên xe. Có những ngày họ không đi được đến 10 dặm. Cũng có những ngày họ chịu không thể nào lên đường được. Và không có ngày nào họ có thể đạt được trên 1 nửa chặng đường mà người ta thường dùng làm yếu tố cơ bản để tính toán đường đi so với lượng thức ăn mang theo cho đàn chó.
Biết chắc chắn không thể tránh khỏi là họ sẽ thiếu thức ăn cho chó. Nhưng họ lại cho ăn quá mức, như vậy là lại càng rút ngắn thời gian làm cho cái ngày thiếu ăn sẽ đến sớm hơn. Lũ chó miền ngoài, mà bộ máy tiêu hoá chưa được rèn luyện qua những trận đói kinh niên ngốn ngấu ăn rất dữ. Thêm vào đó, Han lại thấy những con chó étkimô mệt lử kéo yếu ớt, thế là Han quả quyết rằng khẩu phần ăn quy định theo lệ thường là quá ít. Y tăng lên gấp đôi. Đâu phải chỉ có thế, Mecxêđét với đôi mắt xinh đẹp rớm lệ và giọng nói rung rung xúc động, ngọt ngào dỗ dành Han cho lũ chó ăn thêm nữa, nhưng không được Han nghe theo, ả bèn bí mật đánh cắp cá trong túi đựng thức ăn rồi đút cho chó. Nhưng điều cần thiết nhất lúc này đối với Bấc và lũ chó étkimô đâu phải là thức ăn, mà là sự nghỉ ngơi. Và mặc dầu trong cả thời gian vừa qua, đoạn đường đi chả có là bao, nhưng khối đồ đạc nặng nề mà chúng phải kéo mà huỷ hoại sức khoẻ của chúng 1 cách nghiêm trọng.
Thế rồi cái ngày ăn đói đă tới. 1 hôm Han sực nhận thấy được sự thật là lượng thức ăn cho chó đă vơi mất 1 nửa mà quăng đường đi mới được 1 phần 4. Hơn nữa, không có cách ǵ kiếm ra thêm thức ăn cho chó. Vậy là gă cắt giảm khẩu phần của chúng, thậm chí cắt xuống dưới mức quy định theo lệ thường, và cố làm sao để tăng thêm quăng đường đi từng ngày. Chị gă và anh rể gă ủng hộ biện pháp đó. Nhưng họ thất bại v́ đống đồ lề của họ quá nặng và bản thân họ th́ kém cỏi bất tài. Bớt thức ăn của chó đi là 1 điều đơn giản; nhưng làm cho lũ chó đi nhanh hơn th́ họ chịu, không thể nào làm được, trong khi đó th́ bản thân họ buổi sáng nào cũng loay hoay măi không thể ra đi sớm hơn được, cho nên không thể tăng thêm thời gian đi đường. Họ không những không biết làm thế nào để điều hành lũ chó mà họ c̣n không biết làm thế nào để đieèu hành cả bản thân họ nữa.
Con chó đầu tiên đi tong là Đớp. Tội nghiệp cái thân nó, nó là 1 tên kẻ cắp vụng về luôn bị bắt quả tang và bị trừng trị, tuy thế nhưng nó lại là 1 kẻ phục vụ trung thành. Cái xương bả vai của nó bị sai khớp, không được chữa chạy và không được nghỉ ngơi, càng ngày càng đau trầm trọng, thế là cuối cùng Han đă rút khẩu súng c̣n to tướng cho nó 1 viên đạn.
Trong địa phương có 1 câu truyền miệng rằng 1 con chó miền ngoài mà ăn khẩu phần chó étkimô th́ tất phải đói mà chết, vậy dĩ nhiên là 6 con chó miền ngoài nhập đàn của Bấc không thể có số phận nào khác hơn là chết, bởi v́ chúng chỉ được 1 nửa khẩu phần chó étkimô. Con chó ṇi Niufaolân chết trước. Rồi đến 3 con chó săn lông ngắn. C̣n 2 con chó lai th́ cứng cỏi gắng níu lấy sự sống được lâu hơn, nhưng cuối cùng cũng đi nốt.
Cũng trong thời gian ấy tất cả những ǵ là hứng thú và dịu dàng của vùng đất phương Nam đă bay biến hết khỏi 3 con người. Chả c̣n ǵ là quyết rũ và thơ mộng, cuộc hành tŕnh giữa miền Bắc cực đă trở thành 1 thực tế quá phũ phàng đối với loại đàn ông và loại đàn bà như họ. Mecxêđét thôi không c̣n than khó cho thân phận đàn chó nữa, v́ quá bận vào việc khóc than cho thân phận ḿnh và căi nhau với chồng và em. Căi nhau là việc duy nhất mà họ không bao giờ thấy chán. T́nh cảnh khốn khổ đă làm họ sinh ra để cáu giận. Sự cáu kỉnh tăng lên cùng 1 nhịp với nỗi khốn khổ, rồi tăng gấp đôi, rồi vượt xa nó. Cái tính nhẫn nại diệu kỳ trên vệt đường ṃn ở những con người lao động cật lực và khổ sở cùng cực nhưng vẫn giữ lời nói êm dịu và thái độ ân cần, không thể có được ở 2 gă đàn ông và ả đàn bà này. Họ chả có tí ư niệm mơ hồ nào về 1 sự nhẫn nại như vậy. Họ vất vả và đau khổ; bắp thịt của họ nhức nhối, xương cốt của họ nhức nhối, và ngay cả tim của họ cũng nhức nhối; và do đó sinh ra ăn nói gay gắt, và những lời lẽ khó chịu nặng nề luôn luôn ở đầu cửa miệng, từ lúc bảnh mắt cho đến tối đến.
Sác và Han căi lộn nhau bất cứ khi nào có cơ hội do Mecxêđét gây ra. Mỗi người đều giữ trong ḷng 1 điều mặc cảm là ḿnh đă phải làm quá cái phần trách nhiệm của ḿnh, và không ai là không nhắc đến điều mặc cảm ấy mỗi khi có dịp để nhắc. Thỉnh thoảng Mecxêđét về hùa với chồng, thỉnh thoảng, ả lại về hùa với em. Kết quả là 1 cuộc căi lộn trong gia đ́nh thật là đẹp đẽ và triền miên không dứt. Mở đầu bằng cuộc tranh chấp là ai phải chẻ vài que củi chẳng hạn (cuộc tranh chấp chỉ liên quan đến Sác và Han thôi) thế mà chẳng mấy chốc họ đă lôi hết mọi người khác trong gia đ́nh ra mà xỉa xói, nào bố mẹ, nào chú bác cô d́, anh em họ hàng, cả người đă chết ngỏm từ lâu. Rồi nào là quan điểm nghệ thuật của Han, nào là cái thứ vở tuồng xă hội mà người anh của mẹ y đă viết. Nhưng vấn đề đó th́ nào có liên quan ǵ đến việc chẻ vài que củi?
Chịu chả ai hiểu được! ấy thế mà cuộc căi cọ thường hay xoay sang cái hướng đó, cũng như hay xay sang cái hướng đả kích vào những định kiến chính trị của Sác. Và lại c̣n cái mồm lắm lời ngồi lê đôi mách của bà chị của Sác th́ liệu có liên quan ǵ đến việc đốt đống lửa cắm trại bên bờ I-u-con, điều đó th́ chắc chỉ có Mecxêđét mới hiểu rơ. Cô ả trút hết nỗi bực dọc trong người ra thành bao nhiêu là ư kiến phong phú moi móc vào cái tiết mục này rồi nhân thể lại ch́ chiết luôn cả 1 vài nét đặt trưng khó ưa khác của gia đ́nh nhà chồng. Và trong quá tŕnh họ căi vă nhau như vậy th́ lửa vẫn chưa nhóm được, chỗ cắm trại dở dang chưa xong, và chó vẫn chưa được ăn.
Mecxêđét mang nặng trong ḷng 1 nỗi bất b́nh đặc biệt - nỗi bất b́nh của giới tính. Cô ả là con người xinh đẹp và uỷ mị, và trong cả cuộc đời trước đây đă luôn luôn được mọi người đối xử lịch sự. Nhưng sự đối xử hiện nay của chồng và em th́ là đủ kiểu trừ phép lịch sự ra. Cái thói của ả là không bao giờ tự lo liệu lấy được. 2 gă đàn ông quở trách ả. Tức tô v́ cái điều mà ả cho là đặc quyền chủ yếu nhất của phái đẹp đó lại bị đưa ra chê trách như vậy, ả bèn làm cho 2 tên đàn ông phải khốn khổ v́ ả. ả chả c̣n thèm đếm xỉa ǵ đến lũ chó, và với lư do là ả đau đớn trong ḿnh và mệt mỏi, ả khăng khăng đ̣i ngồi trên xe. Cô ả thật là xinh đẹp và uỷ mị, nhưng cô ả nặng đến 120 pao - 1 tí chút trọng tải thêm vào sau cùng nhưng lại là cái tí chút cường tráng nhất cộng vào khối nặng vào những con vật yếu ṃn và đói lả đă phải kéo. Cô ả ngồi trên xe suốt mấy ngày cho đến khi lũ chó gục xuống trong ṿng dây kéo và chiếc xe trượt tuyết đứng sững lại không nhúc nhích được nữa. Sác và Han cầu xin ả bước xuống đi bộ, nài nỉ với ả, khẩn khoản van lạy ả, trong khi đó th́ ả vừa khóc lóc vừa kể lể sự bạc ác bất nhân của 2 gă đàn ông, kêu cầu thượng đế ra tay cứu khổ cứu nạn cho ả.
Có 1 lúc, 2 gă đă dùng sức mạnh bốc cô ả ra khỏi chiếc xe trượt tuyết. Nhưng sau đó 2 gă không c̣n bao giờ dám làm như vậy nữa. V́ cô ả lết 2 chân bước lệt xệt 1 lát như đứa bé hư hờn dỗi rồi ngồi bệt xuống trên đường ṃn. Mấy gă đàn ông tiếp tục đi, nhưng ả cứ ngồi đó không nhúc nhích. 2 gă đi được 3 dặm, rồi 2 gă lại phải dỡ đồ ra khỏi xe, trở lui lại phía ả, rồi cũng phải dùng đến sức mạnh để bốc ả đặt lên ngồi lại trên xe trượt tuyết.
Trong t́nh cảnh khốn khổ quá độ của họ, họ đă thành ra chai sạn đối với nỗi đau đớn của đàn chó. Lư luận của Han, mà Han đem ra ứng dụng đối với kẻ khác, là phải rắn đanh lại. Y bắt đầu đưa lư luận ấy ra thuyết với chị và anh rể, nhưng không có kết quả, y bèn dùng dùi cui để mang cái lư luận ấy vào lũ chó.
Đến khu vực trạm "Sao biển" th́ thức ăn của chó hết nhẵn. 1 người đàn bà thổ dân da đỏ già móm mém gạ đổi coh họ 1 vài pao da ngựa đông lạnh để lấy chiếc súng lục côn bầu bạn của chiếc dao săn to đeo bên của sườn Han. Thật là bần cùng mà phải dùng đến thứ da ngựa này làm thức ăn, v́ đây là những mảng da lột từ những con ngựa chết đói của những người chăn nuôi trâu ḅ cách đây những 6 tháng. ở cái thế đông lạnh này, nói rằng nó giống như những mảnh sắt mạ th́ có lẽ đúng hơn, và khi con chó đánh vật với thứ da đó để nhét được nó vào dạ dày th́ băng tản a làm cho nó rời thành nhưngx dải da mảnh dai nhách và chả có tí chất dinh dưỡng nào, cùng 1 đống lông ngắn chỉ tổ gây kích thích và khó tiêu hoá.
Vừa qua tất cả mọi nỗi như vậy Bấc vừa bước những bước lảo đảo dẫn đầu đàn chó tiến lên phía trước, như đi trong 1 cơn ác mộng. Khi nào c̣n có thể kéo được th́ nó kéo. Khi không thể nào kéo được nữa nó ngă quỵ xuống và nằm đấy cho đến khi ngọn roi hoặc chiếc dùi cui tới tấp giáng xuống đánh bật nó đứng trở dậy. Bộ áo lông dày đẹp của nó không c̣n săn cứng và bóng mượt như trước nữa. Những sợi lông rủ xuống, mềm ủ rũ và kéo lê lết, hoặc dính bết lại từng mảng cùng với máu khô ở những chỗ bị dùi cui của Han đánh thành thương tích. Các cơ bắp của nó đă gầy ṃn đi thành những thớ nhỏ như dây thừng cồn lên nhiều nút, và những lớp đệm thịt dày đă tiêu đi đâu mất, để lộ từ từng chiếc xương sườn cho đến cả toàn bộ khung xương của nó hằn rơ nét qua lớp da lùng nhùng nhăn nhíu lại v́ bên dưới là cả 1 sự trống rỗng. Thật là 1 t́nh cảnh đau ḷng. Duy chỉ có điều là ḷng của Bấc không c̣n có thể đau được nữa. Dưới bàn tay của lăo mặc áo nịt đỏ trước đây, điều này đă được thử thách rồi.
T́nh trạng của Bấc như thế nào th́ t́nh trạng lũ bạn nghề của nó cũng như vậy. Chúng đă thành những bộ xương, những bộ xương biết di động. Lú này chúng c̣n tất cả 7 con, kể cả Bấc. Trong nỗi khốn khổ cùng cực của chúng, chúng chả c̣n cảm thấy đau đớn ǵ dưới những miếng ngoạm của sợi dây roi hoặc những đ̣n búa bổ của chiếc dùi cui. Cái đau của đ̣n giáng xuống đă trở nên mơ hồ và xa xăm, cũng giống như những thứ mà mắt chúng thấy và tai chúng nghe, đều có vẻ mơ hồ và xa xăm tất cả. Chúng chỉ không phải là c̣n sống 1 nửa, hay c̣n sống 1 phần 4. Chúng chỉ c̣n là những bọc xương không hơn không kém, trong đó những tàn lửa của sự sống chỉ c̣n chập chờn leo lắt. Mỗi khi dừng lại, chúng đổ sụp xuống trong ṿng dây kéo như những xác chết, và những tàn lửa của sự sống lu mờ đi, lụi dần, h́nh như muốn tắt hẳn. Rồi khi chiếc dùi cui hoặc ngọn roi quật xuống, th́ tàn lửa kia lại chập chờn yếu ớt ánh lên trở lại, và chúng lại lảo đảo đứng lên và loạng choạng bước đi.
Cho đến 1 ngày kia, Bili, con chó lành nết, gục xuống và không dậy nữa, Han đă đánh đổi mất khẩu súng lục rồi, nên y lấy chiếc ŕu bổ vào đầu Bili trong khi Bili nằm gục trong ṿng dây kéo, rồi cắt rời cái xác ra khỏi đai cương và kéo nó sang 1 bên, Bấc nh́n thấy, và lũ bạn nghề của nó cũng nh́n thấy, chúng biết rằng số phạn đó sắp đến với chúng, chỉ trong thời gian rất ngắn nữa thôi. Hôm sau th́ Kuna chết. Thế là chúng chỉ c̣n có 5. Jô, đă quá nhược đi rồi nên không c̣n hiểm ác được nữa; Paicơ, què quặt và bước khập khiễng đang trong t́nh tạng nửa mê nửa tỉnh, và thời gian tỉnh không đủ lâu để mà t́m được cách giả vờ ḥng trốn việc; c̣n Xônlếch lăo chột mặt, vẫn rất mực trung thành với công việc lao khổ trên vệt đường ṃn, nay buồn rầu ủ ê v́ lăo c̣n quá ít sức lực để kéo; Tích, mùa đông vừa qua không phải đi xa như bọn kia, nhưng nay lại bị kiệt sức, tiều tuỵ hơn bởi v́ nó non nớt, thiếu kinh nghiệm hơn cả; và Bấc, vẫn dẫn đầu đàn chó, nhưng không c̣n buộc được lũ bạn phải tuân theo kỷ luật, hoặc không c̣n cố gắng để ép buộc chúng vào khuôn phép nữa; có đến 1 nửa thời gian dọc đường đôi mắt Bấc mờ đi v́ quá suy nhược, nó chỉ c̣n có thể cố gắng dơi theo cái bóng chập chờn của vệt đường ṃn và dựa vào xúc giác mơ hồ dưới những bàn chân để đi cho đúng.
Thời tiết đang xuân, thật là tươi đẹp, nhưng cả chó lẫn người đều không nhận thấy điều đó. Cứ mỗi ngày trôi qua, mặt trời lại mọc sớm hơn và lặn muộn hơn 1 ít. Khoảng 3h sáng trời đă rạng, và đến buổi chiều, bóng hoàng hôn vương vất măi cho đến 9h tối. Suốt ngày dài là ánh nắng rực rỡ. Sự yên lặng rùng rợn ma quái mùa đông đă phải lùi bước nhường chỗ cho tiếng rỉ rắc vĩ đại của muà xuân, sự sống đang thức giấc tiếng ŕ rào trỗi dậy khắp nơi trên mặt đất, chan chứa niềm vui cuộc sống. Có cất lên từ những vật đang hồi sinh và chuyển động trở lại, những vật như đă chết và đă im ĺm bất động trong suốt những tháng dài đông giá. Từ các cành liễu và cành dương hoàn điệp, bật tung ra những chồi non mơn mởn. Những bụi cây và những dây leo khoác tấm áo mới xanh tươi. Họ hàng nhà dế ca hát suốt đêm, c̣n ban ngày th́ mọi thứ sinh vật biết ḅ, biết trườn đều hối hả xông ra, tung tăng ngoài ánh nắng. Gà gô và chim gơ kiến kêu vang và gơ nhịp trong rừng. Những bày sóc chuyện tṛ ríu rít, chim hót líu lo, và trên cao vang tiếng kêu của từng đàn ngỗng trời từ phương Nam bay lên thành đội h́nh mũi nhọn duyên dáng xuyên qua khung trời.
Từ mọi lưng đồi vẳng đến tiếng nước róc rách, tiếng nhạc của những ḍng suối ẩn kín. Mọi thứ đều thoát dần ra khỏi băng tuyết đang tan, vặn ḿnh, phát ra tiếng nứt rạn tanh tách. Ḍng sông I-u-con đang ráng sức vào phá khối băng ḱm chặt nó để được sổ lồng. Nó xói ṃn ở bên dưới, ông mặt trời ăn ṃn ở bên trên. Những lỗ hổng h́nh thành, những khe nứt há ra rồi toạc dài, trong khi toàn bộ từng mảng băng mỏng tụt hẳn xuống ḷng sông.
Và ở giữa tất cả nhứng sự bật tung, vùng ra, sôi lên rộn ràng đó của sự sống đang thức giấc, dưới ánh mặt trời chói lại và trong làn gió nhẹ thoảng qua dịu dàng, 2 gă đàn ông, ả đàn bà và đàn chó loạng choạng bước đi, như những du khách dấn ḿnh vào cơi chết.
Với lũ chó rũ rượi, Mecxêđét khóc lóc và ngồi trên xe, Han nguyền rủa lung tung và Sác đôi mắt đăm chiêu ướt át, đoàn người và chó thất thểu bước vào khu cắm trại của Giôn Thoóctơn ở cửa sông Hoaitơ. Khi họ dừng lại, lũ chó đổ sập xuống như tất cả bọn chúng đều bị đánh chết tươi, Mecxêđét lau nước mắt ngước nh́n Giôn Thoóctơn. Sác ngồi xuống 1 khúc gỗ để nghỉ. Gă ghé ḿnh xuống rất chậm răi và cẩn thận v́ toàn thân đau nhức đến cứng đơ lại. Han đứng ra bắt chuyện cùng Giôn Thoóctơn. Giôn Thoóctơn đang đẽo gọt những phát cuối cùng để hoàn chỉnh 1 cái cán ŕu làm bằng 1 khúc cành bulô. Anh vừa đẽo vừa lắng nghe, trả lời, và khi Han hỏi ư kiến anh nêu những lời chỉ vẽ ngắn gọn. Anh biết rơ cái hạng người này, anh vẫn góp ư nhưng anh biết tỏng đi là họ sẽ chẳng nghe theo.
Khi anh bảo cho họ biết là họ không c̣n có thể liều thân được nữa trên cái mặt băng kia v́ nó đă ruỗng nát bên dưới rồi, th́ Han đáp lại:
-ấy ở trên kia người ta đă bảo chúng tôi là đáy con đường này đang sụt dần ra rồi, và tốt hơn hết là chúng tôi nên nằm lại thôi. Họ bảo là chúng tôi không thể đến được sông Hoaitơ đâu, ấy thế mà chúng tôi vẫn cứ đến được đây này!
Han nói câu cuối cùng này với 1 cái giọng cười khẩy đắc thắng.
-Họ nói với các ngài như vậy là nói đúng đấy - Giôn Thoóctơn trả lời - Đáy con đường có khả năng sụp hẳn xuống bất kỳ lúc nào, chỉ có những kẻ khờ dại với cái may mắn mù quáng của những anh khờ, là đi qua được mà thôi. Tôi xin nói thẳng với ngài, dù có được tất cả vàng của miền Alaxen, tôi cũng sẽ không liều mạng ḿnh trên mặt băng kia đâu.
-Bởi v́ ngài không phải là thằng khờ chứ ǵ - Han nói - Dù thế nào đi nữa, chúng tôi cứ tiếp tục đi Đoxaan!
Y duỗi thẳng ngọn roi ra:
-Đứng dậy Bấc! Ê! Đứng dậy! Đi!
Thoóctơn tiếp tục đẽo gọt thanh gỗ. Anh biết không hơi đâu đi làm thầy thằng dại. Tăng thêm hoặc bớt đi vài 3 đứa ngốc trên đời cũng chả làm biến đổi ǵ được hệ thống sắp xếp của vạn vật.
Nhưng đàn chó không đứng dậy theo lệnh. Từ lâu rồi đă chuyển sang giai đoạn phải dùng đến đ̣n vọt mới khua chúng dậy được. Chiếc roi vun vút quất xuống loang loáng, hết chỗ này lại chỗ nọ vung văi không thương xót. Giôn Thoóctơn mím chặt môi. Xônlếch là con chó đầu tiên lết tới để đứng dậy. Tích nối theo. Sau đó là Jô, vừa trườn lên vừa ăng ẳng kêu đau đớn. Paicơ đau khổ vật vă để nhổm dậy. 2 lần nó nhấc ḿnh lên đến nửa vời lại ngă vật xuống, măi đến lần thứ 3 mới đứng lên được. C̣n Bấc th́ không động đậy. Nó nằm lặng nguyên chỗ nó đă gục xuống. Ngọn dây roi ngoạm vào thân nó hết miếng này đến miếng khác nhưng nó không kêu rên mà cũng không vật vă. Nhiều lần Thoóctơn quay ngoắt sang định lên tiếng, nhưng anh lại thôi. Nước mắt anh ứa ra cay cay trong mắt, và trong khi ngọn roi cứ tiếp tục vụt xuống tới tấp, anh đứng dậy và đi đi lại lại bồn chồn, lưỡng lự.
Đây là lần đầu tiên Bấc không tuân theo ư chủ, chỉ riêng điều này thôi đă đủ làm cho Han giận điên tiết lên rồi. Han bỏ chiếc roi, chuyển sang dùng chiếc dùi cui theo lệ thường. Dưới cơn mưa xối xả của những đ̣n nặng chuỳ hơn đang giáng xuống thân nó, Bấc vẫn không chịu nhúc nhích. Giống như lũ bạn nghề của nó, nó có thể có đủ sức để đứng dậy được, thế nhưng không giống như bọn chúng, nó quyết định không đứng dậy. Nó lờ mờ cảm thấy là cái kết cục bi thảm sắp xảy đến. Cảm giác ấy đă rộ lên mạnh mẽ bên trong nó khi nó kéo chiếc xe đi vào bờ, và cứ ám ảnh nó măi không thôi. Suốt ngày nó đă cảm thấy dưới bên chân nó là băng chỉ c̣n 1 lớp mỏng, ruỗng nát bên dưới, từ sự cảm thụ đó, chỉ trong tầm tay nữa thôi, ở ngay trên khoảng băng trước mặt kia, nơi chủ nó đang cố thúc nó phải bước tới. Nó quyết không chịu động đậy. Nó đă chịu đau đớn quá rồi, đă suy nhược quá mức rồi nên những đ̣n đánh xuống không c̣n gây đau đớn v́ lắm nữa. Và v́ những đ̣n ấy cứ tiếp tục giáng xuống ḿnh nó, tàn lửa của sự sống bên trong nó lung linh chập chờn và mờ dần, gần như muốn tắt ngấm. Nó cảm thấy thân thể nó tê liệt đi 1 cách lạ thường. Dường như là từ 1 khoảng cách xa xăm nào đó, nó nhận biết là nó đang bị đánh. Những cảm giác đau đớn cuối cùng dần dần tách rời ra khỏi nó. Nó không c̣n cảm thấy ǵ nữa mặc dù nó c̣n nghe được rất lơ mơ tiếng quật của chiếc dùi cui vào thân thể nó. Nhưng phải đâu là thân thể của nó nữa? H́nh như cái vật bị đánh ở măi tận nơi nào xa lắc.
Thế rồi, đột nhiên, không 1 dấu hiệu báo trước gào lên 1 tiếng lạc giọng nghe như tiếng rú của loài thú. Giôn Thoóctơn đâm bổ vào con người đang vung chiếc dùi cui. Han bị hất bật nhào về phía sau, như bị 1 thân cây đổ quật ngă. Mecxêđét thét lên 1 tiếng thất thanh. Sác nh́n sửng sốt, lau vội đôi mắt ướt nhoà nhưng cả người cứng đơ không đứng dậy được.
Giôn Thoóctơn đứng sát bên ḿnh Bấc, gắng sức để tự kiềm chế, cơn giận làm anh run, không thốt được ra lời.
Cuối cùng, anh nói lên được bằng 1 giọng tắc nghẹn:
-Nếu mày c̣n đánh con chó này nữa, tao sẽ giết mày.
-Chó của tao, tao đánh - Han vừa đập vừa tiến lại bàn tay quẹt vệt máu ngang mồm - Cút đi cho rảnh mắt tao, nếu không th́ tao cho mày 1 trận. Tao đang cần đi Đoxân.
Thoóctơn đứng chắn giữa hắn và Bấc không tỏ ra ư ǵ chịu tránh ra cả. Han rút phắt con dao săn dài của hắn sụt sịt trong cơn điên loạn buông thả. Thoóctơn dùng chiếc cán ŕu gơ vào những khớp ngón tay của Han, thế là con dao rơi xuống đất. Khi hắn xoay sang định nhặt, anh lại đánh vào khớp ngón tay của hắn lần nữa. Rồi anh cúi xuống, tự ḿnh nhặt con dao lên, và cắt 2 nhát đứt phăng các dây thắng trên ḿnh Bấc.
Máu háu đá của Han đă nguội ngắt. Vả lại, chị của hắn đă lăn vào túm lấy hắn, vướng hết cả 2 bàn tay, hay nói đúng hơn là cả 2 cánh tay của hắn; hơn nữa Bấc cũng đă gần như chết hẳn, chả c̣n có tác dụng ǵ cho việc kéo xe. Vài phút sau, đoàn người và chó rút ra khỏi bờ đi xuống ḍng sông. Bấc nghe tiếng chúng ra đi, ngẩng đầu lên nh́n theo. Paicơ dẫn dầu, Xônlếch ở vị trí sát trước chiếc xe trượt, ở quăng giữa là Jô và Tích. Chúng đang bước khập khiễng, lảo đảo. Mecxêđét ngồi trên chiếc xe chở nặng. Han giữ cần lái, c̣n Sác th́ lập cập nối theo, lúc lúc lại vấp ở phía sau.
Trong khi Bấc dơi theo chúng, Thoóctơn quỳ xuống bên Bấc và đưa đôi bàn tay thô ráp nhưng âu yếm của anh ḍ dẫm t́m xem có chỗ xương nào bị gẫy không. Anh không phát hiện thấy ǵ khác ngoài nhiều thương tích bầm tím và 1 t́nh trạng đoi ăn suy nhược khủng khiếp. Trong khi anh đang lúi húi th́ chiếc xe trượt đă đi ra được khoảng 1 phần 4 dặm. Anh cùng Bấc nh́n theo chiếc xe đang trườn tới trên mặt băng. Bỗng nhiên, họ thấy đuôi xe gục xuống, như tụt vào 1 chỗ lún, và chiếc cần lái bật tung lên trời, kéo theo cả Han đang bíu chặt lấy nó. Tiếng kêu thét của Mecxêđét vẳng đến tai họ. Họ nh́n thấy Sác quay ngoắt lại và cố dấn thêm 1 bước để chạy trở lui, rồi th́ toàn bộ cả 1 mảng bằng lớn tụt hẳn xuống, lũ chó và người biến mất. Tất cả chả c̣n ǵ, chỉ c̣n nh́n thấy 1 cái hố to há hoác. Đáy con đường đă sụp xuống.
Giôn Thoóctơn và Bấc nh́n nhau.
-Tội nghiệp! Cái con quỷ đáng thương này! - Giôn Thoóctơn lên tiếng, và Bấc liếm tay anh.
|
|
mai77
member
REF: 239853
10/20/2007
|
Tiếng gọi nơi hoang dă
chương 6
Khi Giôn Thoóctơn bị cóng liệt chân hồi tháng chạp vừa qua, bạn phường của anh đă sắp xếp cho anh chỗ nghỉ ngơi thoải mái và để anh ở lại chờ hồi phục, c̣n họ cứ tiếp tục ngược ḍng sông để kiếm 1 bè gỗ sẽ đưa đi Đoxân bán. Vào lúc Thoóctơn cứu Bấc, anh vẫn c̣n hơi khấp khiễng, nhưng nhờ thời tiết tiếp tục ấm áp, nay anh đă khỏi hẳn.
Và tại nơi đây, nằm cạnh bờ sông qua suốt những ngày xuân dài, dơi theo ḍng nước chảy, nhàn nhă lắng nghe tiếng chim hót và tiếng ŕ rầm của thiên nhiên, Bấc dần lấy lại được sức lực.
Thật không c̣n ǵ bằng được nghỉ ngơi sau 1 cuộc hành tŕnh những 3000 dặm, và cũng phải thú thật là Bấc đă đâm ra lười nhác trong khi những vết thương của nó kín miệng dần, các cơ bắp nở ra và thịt lại đẩy lên che kín xương cốt nó. Nói cho đúng ra, tất cả đều lên che kín xương cốt nó. Nói cho đúng ra, tất cả đều ngồi dưng chả làm ǵ - Bấc, Giôn Thoóctơn, Xkít và Ních - trong khi chờ chiếc bè đến chở họ xuôi ḍng đi Đoxân. Xkít là 1 con chó săn lông xù nhỏ nhắn gấc Ailen, đă sớm đánh bạn với Bấc vào lúc Bấc đang trong t́nh trạng dở sống dở chết không c̣n hơi sức nào cự lại những động tác làm thân ban đầu của cô ả. Cô nàng Xkít có cái nét đặc sắc của thầy thuốc mà người ta thường thấy ở 1 số con chó. Giống như 1 con mèo mẹ liếm lông cho con, cô nàng đă liếm và làm sạch những vết thương của Bấc. Theo 1 nếp đều đặn, mỗi buổi sáng sau khi Bấc ăn xong, cô nàng lại thực hiện cái nhiệm vụ mà cô nàng đă tự giao cho ḿnh, cho đến khi Bấc quen đi đâm ra mong ngóng sự chăm sóc của Xkít chả khác ǵ mong ngóng sự chăm sóc của Thoóctơn vậy. C̣n Ních, 1 con chó đen to lớn, là giống chó ḍ thú, lai chó săn Xcôtlen, có đôi mắt tươi cười và tính t́nh dễ thương vô hạn, cũng thân mật với Bấc như Xkít mặc dù không bộc lộ bằng.
Điểm làm cho Bấc phải ngạc nhiên là những con chó này không tỏ ra ghen tị với Bấc chút nào. Chúng h́nh như cùng chia sẻ ḷng tốt và sự rộng lượng của Giôn Thoóctơn. Khi Bấc đă cứng cáp lên, chúng lôi kéo nó vào đủ loại tṛ chơi ngộ nghĩnh mà chính Thoóctơn cũng lao vào tham gia không nhịn được. Cứ như vậy, Bấc vượt qua 1 cách dễ dàng thời kỳ hồi phục và bước vào 1 cuộc sống mới.
T́nh yêu thương, 1 t́nh yêu thương thực sự và nồng nàn, lần đầu tiên phát sinh ra bên trong nó. Trước kia nó chưa hề cảm thấy 1 t́nh yêu thương như vậy lúc ở tại nhà Thẩm phán Milơ giữa thung lũng Xanto Clara mơn man ánh nắng. Với những cậu con trai của ông Thẩm. Trong những buổi đi săn hoặc đi lang thang đây đó, t́nh cảm của Bấc chỉ là thứ t́nh bạn làm ăn cùng hội cùng phường. Với những đứa cháu nhỏ của ông Thẩm, đó là 1 thứ trách nhiệm hộ vệ trong niềm kiêu hănh tự cao tự đại. C̣n đối với bản thân ông Thẩm th́ đó là thứ t́nh bạn trịnh trọng và đường hoàng. Nhưng, t́nh thương yêu sôi nổi, nồng cháy, thương yêu đến mức tôn thờ, thương yêu đến cuồng nhiệt, th́ phải đến Giôn Thoóctơn mới khơi dậy lên được trong ḷng Bấc.
Con người này đă cứu sống nó, đó là 1 lẽ: nhưng hơn thế nữa, con người này là 1 ông chủ lư tưởng. Những người khác trông nom chó của họ xuất phát từ 1 ư thức về nghĩa vụ và về lợi ích, kinh doanh; c̣n Giôn Thoóctơn th́ chăm sóc chó của ḿnh như thể chúng là con cái của anh vậy, là bởi v́ anh không thể nào dừng được. Và anh c̣n chăm sóc nhiều hơn nữa kia. Anh không bao giờ quên chào chúng bằng 1 cử chỉ thân ái hoặc 1 lời hớn hở. Ngồi xuống nói chuyện lâu với chúng (mà anh gọi là "tầm phào") là điều mà cả anh và chúng đều thích thú. Anh có cái thoi quen túm chặt lấy đầu Bấc rồi dựa đầu anh vào đầu nó, hoặc lắc nó đảo qua đảo lại, vừa lắc vừa khe khẽ thốt lên những tiếng rủa mà đối với nó lại là những lời nói nựng âu yếm. Bấc thấy không có ǵ vui sướng bằng được cái ôm gh́ mạnh mẽ ấy và những rủa rủ rỉ bên tai ấy, và theo mỗi cái lắc đảo qua đảo lại, nó tưởng chừng như quả tim ḿnh muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực v́ quá ngây ngất rạo rực. Khi được buông ra, nó bật dậy đứng thưảng lên, miệng cười, mắt hùng hồn diễn cảm, họng rung lên những âm thanh không thốt nên lời, và cứ như vậy trong tư thế đứng yên bất động. Những lúc ấy Giôn Thoóctơn lại kêu lên, trân trọng: "Trời đất! Mày hầu như biết nói đấy!"
Bấc có 1 kiểu biểu lộ t́nh thương yêu gần giống như làm đau người ta. Nó thường hay há miệng ra cắn lấy tay Thoóctơn rồi ép răng xuống mạnh đến nỗi vết răng hằn vào da thịt 1 lúc sau mới mất. Và cũng như Bấc hiểu những tiếng rủa là những lời nói nựng, con người cũng hiểu cái cắn vờ ấy là 1 cử chỉ âu yếm yêu thương.
Tuy nhiên, t́nh thương yêu của Bấc phần lớn được diễn đạt bằng sự tôn thờ. Mặc dù nó sung sướng đến cuồng lên mỗi khi Thoóctơn vuốt ve hoặc nói chuyện với nó, nó không săn đón những biểu hiện t́nh cảm đó. Bấc khác với Xkít mà cũng khác với Ních, Xkít có thói quen thọc cái mũi của nó vào dưới bàn tay của Thoóctơn rồi hích, hích măi cho đến khi được vỗ về. Ních th́ thường hiên ngang bước tới rồi tựa cái đầu to lớn của nó lên đầu gối của Thoóctơn. C̣n Bấc th́ bằng ḷng với việc đứng cách 1 quăng mà tôn thờ anh. Nó thường nằm phục ở chân Thoóctơn hàng giờ, mắt hau háu, tỉnh táo linh lợi, ngước nh́n thẳng vào mặt anh, chăm chú vào đấy, xem xét kỹ nét mặt, theo dơi với 1 mối quan tâm đặc biệt từng biểu hiện thoáng qua, mọi cử động hoặc đổi thay trên thần sắc. Hoặc, cũng có lúc do t́nh cờ, nó nằm xa ra hơn, về 1 bên hoặc đằng sau anh, quan sát h́nh dáng của anh và dơi theo những cử động từng lúc của con người anh. Và thường thường, do mối giao cảm giữa chó và người, sức mạnh của cái nh́n của Bấc làm cho Giôn Thoóctơn quay đầu sang, và nh́n trở lại nó không nói năng ǵ, nhưng đôi mắt anh toả rạng linh cảm tự đáy ḷng, trong khi t́nh cảm của Bấc cũng ánh ngời lên qua đôi mắt nó.
Trong 1 thời gian dài sau khi được cứu sống, Bấc không muốn rời Thoóctơn ra 1 bước. Từ lúc anh bước ra khỏi lán cho đến lúc anh lại trở vào đấy, khi nào Bấc cũng bám gót anh. Việc thay thầy đổi chủ xoành xoạch kể từ khi nó vào vùng đất phương Bắc đă làm nảy sinh ra trong ḷng nó nỗi lo sợ không có người chủ nào có thể gắn bó lâu dài cả. Nó sợ Thoóctơn cũng lại biến khỏi cuộc đời của nó như Perôn và Phrăngxoa và anh chàng người lai Xcôtlen đă đi qua rồi biến mất trước đây. Ngay cả ban đêm, trong giấc mơ, nó cũng bị nỗi lo sợ này ám ảnh. Những lúc ấy nó vội vùng dậy không ngủ nữa, trườn qua giá lạnh đến tận mép chiếc lều, rồi đứng ở đấy lắng tai nghe tiếng thở đều đều của chủ.
Nhưng mặc dù Bấc mang mối t́nh cảm sâu nặng như vậy đối với Giôn Thoóctơn - mà điều này h́nh như chứng tỏ ảnh hưởng hiền hoà của sự văn minh hoá - nhưng huyết thống của nguyên thuỷ mà vùng đất phương Bắc đă khơi dậy bên trong nó, vẫn tồn tại và sống động. Nó vẫn có sự trung thành và ḷng tận tuỵ, những đức tính nảy sinh ra từ bếp lửa và mái nhà; thế nhưng nó c̣n giữ lại bản tính man rợ và quỷ quyệt. Nó là 1 vật của hoang dă, từ cơi hoang dă đến đây ngồi cạnh bếp lửa của Giôn Thoóctơn, đúng hơn là 1 con chó của vùng đất phương Nam dịu dàng mang dấu ấn của bao nhiêu thế hệ văn minh. Do t́nh thương yêu sâu nặng của nó, nó không thể nào đánh cắp của con người này, nhưng đối với bất kỳ người nào khác, tại bất kỳ khu vực lán trại nào khác, nó đă không hề ngần ngại 1 giây phút nào, trong khi nó lại đủ khôn ranh để xoáy trộm mà không bị phát hiện.
Mặt mũi và thân ḿnh nó đầy vết răng của nhiều con chó nó vẫn đánh nhau dữ tợn như trước và lại có nhiều mưu mẹo hơn. Xkít và Ních th́ lành nết quá nên không phải là đối tượng để gây chuyện - hơn nữa, chúng lại là của Giôn Thoóctơn. Nhưng bất cứ con chó lạ nào, dù thuộc ṇi ǵ hoặc dũng mănh đến đâu đi nữa, đều phải nhanh chóng thừa nhận quyền uy tối cao của Bấc, nếu không sẽ buộc phải giao tranh 1 mất 1 c̣n với 1 đối thủ ghê gớm. Và Bấc không hề thương hại. Nó đă học được sâu sắc luật của dùi cui và răng nanh, và nó không bao giờ từ bỏ 1 lợi thế hoặc lùi bước trước 1 kẻ thù mà nó đă đẩy vào con đường dẫn đến cơi của Thần Chết. Nó đă học được những bài học ở Xpít và ở những con chó chiến đấu đầu đàn của cảnh sát và ngành bưu điện, nó biết được là không có con đường trung dung. Nó phải thống trị hoặc bị thống trị: mà tỏ ḷng thương hại là dấu hiệu của sự mềm yếu. Ḷng thương hại không tồn tại trong cuộc sống nguyên thuỷ. Ḷng thương hại dễ bị hiểu lầm là sự sợ hăi, mà những thứ hiểu lầm như vậy dẫn đến cái chết. Giết hoặc bị giết, ăn thịt hoặc bị ăn thịt, đó là quy luật; và đối với mệnh lệnh ấy, truyền xuống đến nó từ những nơi sâu thẳm của thời gian, nó đă tuân theo.
Nó già đời hơn số nhưng năm tháng mà nó đă trái qua và số những hơi thở của lồng ngực nó. Nó là mối dây nối liền quá khứ với hiện tại và cơi vĩnh cửu ngàn xưa phía đằng sau nó vẫn rộn ràng truyền qua nó 1 nhịp đập đầy uy lực mà nó dao động hoà theo, giống như sóng triều lên xuống và 4 mùa tuần hoàn vẫn bằng dao động. Nó ngồi cạnh bếp lửa của Giôn Thoóctơn, nó đấy, con chó ức nở rộng, nanh trắng, và lông mao dài rậm: nhưng đằng sau nó là bóng dáng của 1 loại chó, nửa sói hoang, hoặc sói hoang chính cống như thúc giục, như nhắc nhở, thưởng thức mùi vị miếng thịt nó ăn, thèm khát hớp nước nó uống, cùng nó đành hơi làn gió, cùng nó lắng tai nghe và mách cho nó xác định những tiếng động của sự sống hoang vu trong rừng thẳm, chỉ đạo tâm tính của nó, điều khiển hành vi của nó, cùng nằm xuống ngủ với nó khi nó nằm xuống cùng mơ với nó và mơ c̣n xa hơn về kiếp sau của nó, và bản thân chúng c̣n trở thành những h́nh ảnh hiện lên ngay trong giấc mơ của nó.
Những bóng dáng hiển hiện ấy đă ra hiệu, vẫy gọi nó với 1 sức mạnh bức bách đến nỗi ngày trôi qua, loài người và những đ̣i hỏi của loài người cứ tuột ra xa khỏi nó. Từ 1 nơi sâu thẳm trong rừng hoang 1 tiếng gọi thường cất lên, xốn xang và quyến rũ 1 cách huyền bí. Và do nó luôn luôn nghe thấy cái tiếng gọi đó, nó cảm thấy buộc phải quay lưng lại ngọn lửa của con người và nền đất đă được chân người nện chặt ở chung quanh, để lao vào rừng sâu, và cứ lao tới, lao tới tới nơi nào và tại sao như vậy nó cũng không biết nữa. Mà nó cũng không tự hỏi là từ nơi nào và tại sao tiếng gọi kia lại đang vang lên khẩn thiết như vậy, ở đâu đó sâu thẳm trong rừng hoang. Nhưng những khi nó chạy ra đến nơi đất hoang c̣n mềm chưa ai đặt chân tới dưới bóng rừng xanh, th́ t́nh yêu thương đối với Giôn Thoóctơn lại kéo nó trở lui về bên bếp lửa.
Chỉ v́ mỗi 1 ḿnh Thoóctơn mà nó c̣n ở lại. Toàn bộ những kẻ khác của loài người không c̣n ư nghĩa ǵ. Những du khách ngẫu nhiên gặp nó có thể ngợi khen hoặc vỗ về nó, nhưng đối với tất cả những điều đó nó đều lạnh lùng, và khi gặp phải 1 ngườ quá vồ vập quấn quít th́ nó thường đứng dậy và bỏ đi. Khi những bạn phường của Thoóctơn là Henđơ và Phiti đưa chiếc bè lâu nay mong đợi đến nơi này, Bấc phớt lờ họ cho đến khi nó biết được là họ thân cận với Thoóctơn; khi đó nó mới chịu khoan thứ với họ theo 1 kiểu thụ động chấp nhận những sự chiếu cố của họ như thể chính v́ nó chiếu cố họ và chấp nhận đấy thôi. Họ cũng thuộc loại người rộng lượng hào phóng như Thoóctơn, sống sát với thực tế, suy nghĩ đơn giản nhưng đầu óc sáng suốt, minh mẫn. Và qua 1 thực tế thời gian, trước khi họ lái chiếc bè gỗ ngoặt vào vũng nước xoáy lớn bên cạnh nhà máy cưa ở Đoxân, họ đă hiểu được Bấc và tính nết của nó, nên họ không cố đ̣i Bấc phải thân thiết với họ như Xkít hay Ních.
Tuy nhiên, đối với Thoóctơn, t́nh yêu thương của nó h́nh như cứ ngày càng tăng lên, tăng lên măi. Trong những con người, duy nhất chỉ có anh là có thể đặt được 1 túi hành lư trên lưng Bấc trong cuộc hành tŕnh ngày hè. Khi Thoóctơn ra lệnh th́ không có công việc ǵ là quá khó khăn đối với Bấc. 1 hôm (sau khi họ đă kiếm được 1 số lương thực và vốn liếng nhờ bán chiếc bè gỗ và rời Đoxân ngược nguồn sông Tanana), người và chó đang ngồi trên chỏm 1 vách đá dựng đứng bên 1 cái vực sâu đến 300 bộ, đáy vực là nền đá trần trụi, Giôn Thoóctơn ngồi gần mép vực, Bấc tựa vào vai anh, Thoóctơn chợt nảy ra 1 ư nghĩ nông nổi, anh lưu ư Hendơ và Piti hăy xem anh thử 1 điều vừa thoáng qua trong óc:
-Nhảy đi, Bấc! - anh vung tay ra trên vực sâu, ra lệnh.
Trong khoảnh khắc, anh đă phải ôm gh́ lấy Bấc ở mép đá cheo leo trong khi Hendơ và Piti đang g̣ người kéo cả anh và Bấc trở lui vào nơi an toàn.
-Thật là dại dột! - Piti thốt lên, sau khi sự việc đă xong xuôi và họ đă hoàn hồn.
Thoóctơn lắc đầu:
-Không! Thật là tuyệt vời, mà cũng thật là khủng khiếp. Các cậu có biết không, đôi khi nó làm cho tớ phát sợ.
-Vô phúc cho kẻ nào dám chạm vào anh trong khi nó ở quanh quẩn bên anh. Tôi th́ chả dám - Piti tuyên bố như để kết luận, hất đầu chỉ về phía Bấc.
-Lạy Chúa! - Hendơ góp thêm ư ḿnh - Cả tôi nữa tôi cũng chả dám.
Chính tại thị trấn Xớccơn, vào 1 ngày cuối năm, điều lo sợ đó của Piti đă được thực tế chứng minh là đúng. Bớctơn "Đen", 1 con người xấu tính và hiểm độc, đang gây sự với 1 anh chàng mới đến lạ nước lạ cái ở bên quầy bán rượu, th́ Thoóctơn bước vào giữa 2 người, ôn tồn can ngăn Bấc, theo thói quen đang nằm trong 1 góc pḥng, đầu đặt trên 2 chân, đưa mắt theo dơi từng cử chỉ của chủ, Bớctơn chẳng nói chẳng rằng, giáng bốp ngay 1 quả vào mặt Thoóctơn. Anh lảo đảo, suưt nữa th́ ngă vật xuống nếu không kịp bấu vào song sắt của quầy rượu.
Những người đứng đấy chứng kiến sự việc lúc bấy giờ bỗng nghe 1 tiếng không phải là tiếng suả, cũng không phải là tiếng ré, mà đúng hơn là 1 tiếng gầm, và họ nh́n thấy thân h́nh của Bấc từ nền nhà bay lên lao vút qua không trung, nhằm thẳng vào cổ họng Bớctơn phóng tới. Tên này thoát chết nhờ hắn kịp vung cánh tay ra theo bản năng, nhưng bị hất nhào và đằng sau ngă ngửa ra sàn nhà, Bấc đè lên người hắn. Bấc nhả cánh tay của hắn ra rồi lại nhè vào họng hắn mà cắn. Lần này hắn chỉ che đỡ được phần nào, và họng của hắn bị xé toạc. Đám đông vội xô vào Bấc và đánh đuổi nó ra. Nhưng khi 1 viên thầy thuốc băng bó vết thương cho Bớctơn, Bấc cứ quanh quẩn lượn tới lượn lui, gầm rít hung tợn, cứ chực xông vào, nhưng bị 1 loạt những chiếc dùi cui thù địch đẩy lùi. 1 "cuộc hội ư của những người khai mỏ" được triệu tập ngay tại chỗ, đă phán xử rằng cuộc tấn công của con chó có lư do chính đáng, v́ bị khiêu khích đến mức phải phản ứng, và Bấc được tha miễn.
ấy thế là Bấc bắt đầu nổi tiếng, và từ hôm đó tên tuổi của Bấc được truyền tụng từ trại này sang trại khác khắp vùng Alaxen.
Sau sự việc ấy, vào mùa thu năm đó, Bấc lại có 1 hành động theo cách thức khác, cứu sống được Giôn Thoóctơn. 1 hôm 3 người bạn phường đang gịng 1 chiếc thuyền thoi xuôi 1 đoạn thác ghềnh hiểm trở trên nhánh sông 40 Dặm. Hendơ và Piti men theo bờ, dùng 1 chiếc dây thừng nhỏ bện bằng dây chuối sợi buộc neo thuyền từ gốc cây này sang gốc cây khác, c̣n Thoóctơn th́ đứng trên vừa chống vừa ḥ hét chỉ dẫn cho người trên bờ. Bấc ở trên bờ lo lắng bồn chồn, tiến lên theo ngang với chiếc thuyền, đôi mắt không bao giờ rời khỏi chủ.
Đến 1 nơi đặc biệt hiểm trở v́ 1 g̣ đá ngầm mấp mé mặt nước nhô ra ngoài sông. Hendơ tháo dây néo ra khỏi cây, và trong khi Thoóctơn chống thuyền tránh ra giữa ḍng. Hendơ dọc theo bờ chạy xuống phía dưới, tay nắm chặt đầu dây để sắn sàng néo lại khi nào thuyền vượt qua khỏi gờ đá. Vào lúc con thuyền đă vượt qua được và đang băng băng lao xuống theo 1 luồng nước chảy xiết. Hendơ níu dây ḱm thuyền lại, nhưng anh ḱm quá đột ngột. Chiếc thuyền giật mạnh rồi lật úp, bị lôi vào bờ ngửa bụng lên trời, c̣n Thoóctơn th́ văng ra khỏi thuyền và bị nước cuốn xuôi và phía nguy hiểm nhất của ḍng thác, nơi có vùng nước cuộn dữ dội mà không có kẻ nào có thể thoát chết được.
Ngay lập tức Bấc lao xuống ḍng nước. Bơi được 300 mă, giữa vùng nước xoáy điên cuồng, Bấc đuổi kịp Thoóctơn. Khi nó cảm thấy anh đă nắm được đuôi nó, Bấc nhằm thẳng vào bờ bơi vào với tất cả sức lực tuyệt vời của nó. Nhưng sự chuyển động tiến vào bờ th́ chậm, mà sự chuyển động xuôi ḍng th́ lại nhanh lạ lùng. Từ bên dưới vọng lên tiếng gầm rít ghê người ở nơi mà ḍng nước điên cuồng xoáy cuộc càng dữ dội và bị xé nát vụn ra tung toé thành bụi nước giữa những mỏm đá lô nhô thọc qua như những chiếc răng của 1 cái lược khổng lồ; sức hút của nước khi bắt đầu đổ xuống đoạn dốc cuối cùng thật là khủng khiếp, và Thoóctơn biết rằng bơi vào bờ là 1 điều không thể nào thực hiện nổi. Anh vật lộn quyết liệt để bám vào 1 tảng đá, nhưng bị trựt, sượt qua 1 tảng đá thứ 2, rồi đâm sầm vào 1 tảng thứ 3 như bị giáng 1 đ̣n búa tạ. Anh buông Bấc ra, dùng cả 2 tay bíu chặt lấy cái chỏm trơn tuột của tảng đá, và thét to đè át tiếng gầm của luồng nước cuộn tung toé: "Vào bờ đi, Bấc! Đi đi!".
Bấc không thể nào trụ lại nổi, nó bị cuốn theo ḍng nước, vật lộn 1 cách tuyệt vọng nưhng không tài nào quay lại được. Khi nó nghe tiếng Thoóctơn nhắc lại mệnh lệnh, nó chồm 1 phần thân ḿnh lên khỏi mặt nước, cất cao đầu như để nh́n anh lần cuối, rồi ngoan ngoăn quay vào bờ. Nó bơi mănh liệt, và được Piti cùng Hendơ kéo vào bờ đúng ngay tại nơi không c̣n có thể bơi tiếp được nữa mà chỉ có đâm đầu vào cơi huỷ diệt.
Piti và Hendơ biết là thời gian 1 con người có thể bám vào 1 tảng đá trơn trước 1 sức nước cuốn mạnh như vậy chỉ c̣n tính từng phút, nên họ dốc hết sức chạy thật nhanh ngược lên phía trên, đến 1 chỗ cách xa nơi Thoóctơn đang bám trụ. Họ dùng chiếc gậy mà họ vừa néo thuyền lúc năy buộc vào cổ và vai Bấc cẩn thận tránh không để sơị dây làm nghẹt cổ Bấc và làm nó vướng khi bơi, rồi tung nó xuống ḍng nước. Bấc dũng cảm lao vút ra, nhưng tiếc thay không ra thật đúng thẳng giữa ḍng. Khi nó thấy ra được sai lầm của ḿnh th́ đă quá muộn, vị trí của Thoóctơn đă nằm ngang với nó, cách nó ít nhất là sáu nhịp hơi, trong khi nó bị tiếp tục cuốn trôi qua không làm sao lại cưỡng lại được.
Hendơ nhanh chóng néo sợi dây, như thể Bấc là 1 chiếc thuyền vậy. Do sợi dây kéo căng ra níu nó lại giữa ḍng nước đang cuộn ào xuống, nên nó bị giúi mạnh xuống dưới mặt nước, và cứ thế bị nhận ch́m nghỉm cho đến khi thân ḿnh nó húc vào bờ và được kéo lên Bấc gần như chết đuối, và Hendơ cùng Piti vội lao vào cứu nó, làm hô hấp nhân tạo và dốc cho nước chảy ra. Nó loạng choạng đứng dậy rồi lại ngă xuống. Vừa lúc ấy, tiếng kêu của Thoóctơn vẳng đến tai họ. Mặc dù họ không nghe ra được Thoóctơn đang nói ǵ, nhưng họ biết là anh đă kiệt sức. Tiếng gọi của chủ tác động đến Bấc như 1 luồng điện giật. Nó bật dậy và chạy trước 2 người, ngược bờ sông lên đến điểm xuất phát của nó lúc năy.
Lần nữa, sợi dây lại được buộc vào, nó được tung xuống nước, và nó lại lao vút ra. Nhưng lần này nó lao ra đúng thẳng giữa ḍng. Nó đă tính nhầm 1 lần, nay quyết không phạm sai lầm lần thứ 2. Hendơ thả dây cố giữ không để cho dây chùng, c̣n Piti th́ cố đảm bảo cho đến khi nó ra tới 1 điểm chiếu xuống Thoóctơn theo 1 đường thẳng; lúc đó nó mới ngoặc xuống, và với tốc độ của 1 con tàu tốc hành, nó lao thẳng vào anh. Thoóctơn nh́n thấy nó lao đến, và khi thân Bấc đâm sầm vào anh như 1 cái chuỳ phá thành, với toàn bộ sức mạnh của luồng nước xô đằng sau nó, anh vội vờ tới và quẳng cả 2 tay ôm chặt lấy cái cổ xồm xoàm của nó. Hendơ néo sợi dây vào 1 thân cây. Bấc cùng Thoóctơn liền bị giúi mạnh xuống dưới mặt nước. Cổ họng nghẹn tắc, ngạt thở, lộn lên lộn xuống giúi giụi, khi th́ Bấc nằm đè lên trên, khi th́ Thoóctơn nằm đè lên trên, cả 2 bị kéo xệt dưới đáy sông lởm chởm, thân thể bị va đập vào những tảng đá và những gốc cây gẫy, và cuối cùng được kéo lên bờ.
Thoóctơn hồi tỉnh thấy ḿnh đang được đặt nằm sấp vắt ngang lên 1 khúc gỗ trên bờ, và Hendơ cùng Piti đang kéo c̣ cưa người anh, đẩy lui đẩy tới cật lực. Anh lập tức nh́n sang phía Bấc. Bên thân h́nh mền rũ và có vẻ như không c̣n sự sống của Bấc, Ních đang đứng tru dài, c̣n Xkít th́ đang liếm bộ mặt ướt sũng và đôi mắt nhắm nghiền của Bấc. Bản thân Thoóctơn cũng bị những vết thương thâm tím v́ bị va đập mạnh. Khi Bấc được cứu cho tỉnh lại, Thoóctơn cẩn thận sờ nắn khắp ḿnh nó th́ t́m thấy 3 xương sườn bị gẫy.
-Thôi, không cần phải bàn nữa - anh tuyên bố - Chúng ta cắm trại ngay tại đây.
Và thế là họ ở lại đó, chờ cho đến khi xương của Bấc liền lại và nó có thể lên đường được.
Mùa đông năm ấy, tại Đoxân, Bấc lại lập nên 1 kỳ công khác, có lẽ không được anh hùng như vậy, nhưng là 1 kỳ công đă tôn tên tuổi của Bấc lên thêm nhiều nấc trên cột tôtem lưu truyền danh tiếng giữa miền Alaxen. Kỳ công đặc biệt làm hài ḷng 3 người bởi v́ nhờ nó mà họ sắm được những thứ đồ lề họ đang cần, nhờ nó họ có thể mở 1 cuộc hành tŕnh họ hằng ao ước từ lâu: đi vào miền Đông hoang vu, nơi những người khai mỏ vàng chưa bao giờ bén mảng tới. Sự kiện ấy đă bắt đầu từ 1 buổi chuyện tṛ tại quán rượu Enđôrađô, giữa lúc những người ngồi đấy đang bốc lên huyên hoang khoác lác về những con chó cưng của họ, Bấc, do những thành tích của nó, trở thành mục tiêu của mọi người, và Thoóctơn bị dồn vào chỗ phải nói cứng để bảo vệ cho thanh danh của Bấc. Sau nửa tiếng sôi nổi, 1 người tuyên bố là con chó của ông ta có thể khởi động 1 chiếc xe trượt tuyết chở 500 pao hàng và kéo nó đi được; 1 người thứ 2 khoe là chó của ḿnh có thể làm được như vậy với 1 chiếc xe chở 600 pao; và 1 người thứ 3, 700 pao.
-Mèng! Mèng! - Giôn Thoóctơn nói - Bấc có thể khởi động 1000 pao.
-Chuyển dịch được xe? Và kéo đi được 100 mă? - Mátthinxơn, 1 tay cự phú cỡ bự, kẻ vừa khoe chó ḿnh kéo được 700 pao, hỏi vặn Thoóctơn.
-Đúng! Chuyển dịch được xe, và kéo đi được 100 mă. - Giôn Thoóctơn điềm tĩnh đáp lại.
-Được rồi! - Mátthiuxơn nói chậm răi khoan thai cốt để cho mọi người nghe rơ - Đánh cuộc 1000 đôla là nó không làm như vậy được. Tiền đây!
Nói đoạn, gă ném phịch xuống mặt quầy rượu 1 túi vàng cốm lớn bằng 1 cái xúc xích bôlônhơ.
Không ai hé răng nói nửa lời. Sự phét lác của Thoóctơn, nếu quả là phét lác, đă bị thách đấu. Anh cảm thấy máu dồn lên mặt nóng bừng. Cái lưỡi của anh đă chơi xỏ anh rồi. Anh không hề biết là liệu Bấc có thể khởi động được 1000 pao hay không. Những nửa tấn! Khối lượng khổng lồ đó làm anh kinh hoảng. Anh vốn rất tin vào sức lực của Bấc và đă thường nghĩ là Bấc có thể khởi động được 1 khối nặng như thế. Nhưng chưa bao giờ như lúc này, anh bị đặt vào t́nh thế phải suy xét giữa khả năng và hiện thực, trước những con mắt của hơn chục con người chằm chằm nh́n anh, yên lặng và chờ đợi. Hơn nữa, anh không có 1000 đôla, Hendơ và Piti cũng chẳng có.
-Tôi có 1 chiếc xe trượt tuyết đang nằm ngoài kia, chở đúng 20 bao bột ḿ mỗi bao 50 pao - Mátthiuxơn nói tiếp với thái độ thẳng thừng đến tàn nhẫn - Vậy xin mời cứ tự nhiên cho!
Thoóctơn không trả lời. Anh biết nói thế nào bây giờ? Anh đảo mắt nh́n qua hết bộ mặt này đến bộ mặt khác với cái vẻ ngơ ngác của 1 người đă mất khả năng suy nghĩ và đang t́m kiếm ở đâu đó 1 điều ǵ có thể giúp phục hồi lại khả năng ấy. Đôi mắt anh chợt bắt gặp bộ mặt của Jim Ôbrien, cũng là 1 phú ông giàu sụ và là bạn cũ của anh. Bộ mặt ấy như 1 tín hiệu đối với anh, nó như khích động anh phấn chấn làm cái điều mà lẽ ra anh không hề bao giờ mơ tưởng có thể làm được.
-Anh có thể cho tôi vay 1000 được không? - Anh hỏi, hầu như thầm th́.
-Được lắm chứ! - Ôbrien trả lời và đặt mạnh xuống quầy 1 cái túi nặng chứa ngàn đôla có dư bên cạnh cái túi của Mátthiuxơn - Mặc dù tớ chẳng tin mấy là con vật có thể làm được cái tṛ ấy, Giôn ạ!
Khách khứa trong quán Enđôrađô đổ hết ra đường xem cuộc thử thách. Các bàn rượu vắng tanh, những người ham mê cờ bạc và những tay ga bạc đều ùa cả ra để xem kết cục ra sao và để đánh cuộc với nhau. Mấy trăm con người trong những bộ áo lông và găng tay dày cộm xúm đông xúm đỏ quanh chiếc xe trượt tuyết, cách xe 1 quăng vừa phải để có thể nh́n thoải mái. Chiếc xe trượt của Mátthiuxơn chở 1000 pao bột đă đứng đấy từ vài giờ rồi, và trong cái lạnh ghê gớm (lúc này là 60 độ âm các càng xe đă bị gắn chặt vào lớp băng tuyết đông cứng. Người ta đánh cuộc 2 ăn 1 rằng Bấc không thể nào làm cho xe nhúc nhích được. 1 câu hỏi hắc búa được đặt ra về chữ "chuyển dịch". Ôbrien cho rằng Thoóctơn được quyền phá cho càng trượt bung ra khỏi băng tuyết, rồi để cho Bấc "chuyển dịch chiếc xe" từ vị trí đứng yên. Nhưng Mátthiuxơn th́ cứ khăng khăng là chữ "chuyển dịch" bao hàm cả việc làm sao cho càng xe bung ra được khỏi lớp băng tuyết gắn chặt vào nó. Đa số những người chứng kiến việc thách đố lúc này đều ủng hộ ư kiến của Mátthiuxơn, và do đó liền đánh cuộc lập tức tăng lên 3 ăn 1, cho rằng Bấc sẽ thất bại.
Không người nào dám nhận đánh cuộc tin rằng Bấc có thể làm được kỳ công đó, Thoóctơn bị ép nhận cuộc 1 cách vội vàng, ḷng anh trĩu nặng mối hoài nghi; và bây giờ đây lúc anh tận mắt nh́n vào chính chiếc xe trượt ấy, cái sự vật cụ thể rành rành, với 1 đàn chó kéo xe 10 con (số lượng theo thường lệ) đang nằm co tṛn trên mặt tuyết phía trước xe, anh lại càng thấy là công việc này có vẻ không thể làm nổi. C̣n Mátthiuxơn th́ càng trở nên hớn hở.
-3 ăn 1 đây! - gă tuyên bố - Này Thoóctơn tôi đặt cược thêm 1000 đôla thách 3 ăn 1. ư anh thế nào?
Mối hoài nghi của Thoóctơn lộ rơ trên nét mặt, nhưng tinh thần tranh đấu của anh đang được khuấy động - cái tinh thần tranh đấu bất chấp mọi sự chênh lệch, không hề cam chịu bó tay trước điều không thể làm nổi, và không thèm để tai đến ǵ ngoài tiếng la hét xung trận, anh gọi Hendơ và Piti đến bên anh. Các túi tiền của họ đều lép kẹp, và cùng với cái túi của anh, cả 3 chỉ góp lại được có 200 đôla. Giữa lúc họ lâm vào t́nh cảnh khó khăn, tất cả vốn liếng của họ chỉ c̣n có bấy nhiêu; ấy thế nhưng họ dốc tuột ra không 1 chút do dự, đặt cược với 600 đôla của Mátthiuxơn.
Người ta tháo đàn chó 10 con ra khỏi chiếc xe, và đưa Bấc trong bộ đai cương của nó vào thay thế. Không khí kích động xung quanh đă lây sang cả Bấc, và nó cảm thấy là nó sẽ phải làm như thế nào đó để thực hiện được 1 điều rất lớn lao của Giôn Thoóctơn. H́nh dáng tuyệt vời của Bấc vừa xuất hiện th́ những tiếng ŕ rầm thán phục nổi lên trong đám đông. Thể trạng của Bấc đang giữa lúc hoàn hảo, không có lấy 1 lạng thịt thừa nào, và toàn bộ 150 pao trọng lượng của nó là bấy nhiêu pao can trường và sức mạnh. Bộ lông dày của nó sáng bóng lên ánh mượt mà của tơ lụa. Dọc cổ và trên đôi vai, lớp lông bờm của nó tuy đang lúc nằm yên nhưng vẫn hơi nghểnh lên chênh chếch, và h́nh như cứ dựng đứng lên theo mỗi cử động của thân ḿnh nó, như thể là sức lực thừa ứ của nó đă làm cho từng sợi lông riêng lẻ đều có sự sống và tính năng động. Tấm ức rộng và đôi chân trước vạm vỡ không to quá khổ mà thật là cân đối với phần c̣n lại của toàn thân, và trên cơ thể Bấc những bắp thịt nổi lên thành từng cuộn bó chặt hằn rơ dưới làn da. Người ta đưa tay sờ nắn thử các cơ bắp ấy rồi kháo nhau là nó rắn như sắt, và thế là nước bạc đặt cược tụt xuống 2 ăn 1.
-Ch-chà-chà, t-tuyệt quá, thưa ngài! T-tuyệt quá! - bên tai Thoóctơn lập cập tiếng nói lắp của 1 gă cóc vàng thuộc nhóm phú ông mới phất lên gần đây nhất (nhóm Xcucum Bensơ) - Ng-ngài để lại cho tôi con ch-chó, tôi x-xin nộp ngài 800, th-thưa ngài, ngay trước khi vào cuộc thử thách, thưa ngài! T-tám trăm ngay khi nó c̣n đứng đấy, th-thưa ngài.
Thoóctơn lắc đầu, anh bước đến bên cạnh Bấc:
-Ông đứng xa ra nhé! - Mátthiuxơn phản đối - Cuộc thi tự lực, không ai nhúng vào, thiếu ǵ nơi đứng.
Đám đông im bặt. Chỉ c̣n có tiếng những gă máu mê tao đánh cuộc 2 ăn 1 nhưng chả ai hưởng ứng. Mọi người thừa nhận Bấc là 1 con vật tuyệt vời, nhưng 20 bao bột, mỗi bao 50 pao, lù lù ra đó thành 1 đống quá lớn trước mặt họ, khiến họ không dám tḥ tay cởi hầu bao.
Thoóctơn quỳ xuống bên Bấc. Anh giữ đầu Bấc giữa 2 bàn tay anh và kề má anh vào má nó. Anh không lắc nó theo lối đùa nghịch như hướng lệ, hoặc nhỏ nhẻ rủa yêu nó, mà anh th́ thầm vào tai nó:
-Đă thương ta th́ cố lên, Bấc! Hăy v́ ta, cố lên!
Bấc rên lên ư ử, với giọng háo hức nén lại trong cổ họng.
Đám đông ṭ ṃ ngắm nh́n theo dơi. Sự việc đang trở thành bí ẩn. Có vẻ như 1 sự phù phép. Khi Thoóctơn đứng lên, Bấc ngoạm lấy bàn tay đeo găng của anh, từ từ cắn vào rồi nhả dần, có phần không muốn rời ra. Đó là sự đáp lại, không phải bằng lời, mà bằng t́nh cảm thương yêu, Thoóctơn lùi hẳn ra xa.
-Nào, Bấc! - anh nói.
Bấc kéo căng bộ dây cương, rồi lại thả chúng ra khoảng vài inch. Đó là cách thức mà nó đă được huấn luyện.
-Ji-i! - tiếng Thoóctơn vang lên sắc nhọn, xói vào bầu không khí im lặng căng thẳng.
Bấc đâm bổ sang bên phải, kết thúc động tác bằng 1 cái chúi mạnh căng hẳn phần chung của dây cương, và cả sức nặng 150 pao của nó bổ nhào tới bị chặn sững lại thành 1 cú thúc mạnh đột ngột. Đống hàng đồ sộ rung động, và từ bên dưới đôi càng trượt phát ra tiếng rạn nứt tanh tách.
-Hô-ô! - Thoóctăn lại ra lệnh.
Bấc lặp lại động tác như cũ, nhưng lần này sang bên trái. Tiếng rạn nứt chuyển thành tiếng gẫy răng rắc chiếc xe trượt tuyết xoay tại chỗ và đôi càng xe nghiến kèn kẹt trượt đi mấy inch về 1 bên. Chiếc xe đă bung ra được khỏi băng giá. Mọi người chăm chú theo dơi, hoàn toàn không hay biết là ḿnh đang nín thở.
-Nào! Mơt-s!
Lệnh của Thoóctơn phát ra đanh như 1 phát súng lục. Bấc lao bổ về đằng trước, những sợi dây cương bị giật tới đột ngột rung động mạnh và căng thẳng. Sức mạnh toàn thân Bấc thu hết lại thành 1 khối rắn chắc trong 1 nỗ lực ghê gớm ấy. Các bắp thịt cuộn lên và nổi thành nút như những vật có sự sống đang chuyền nó rạp xuống thấp, đầu nó vươn về phía trước và cúi xuống, trong khi 4 chân cào bới như điên như cuồng, những vuốt sắc rạch trên lớp băng tuyết đông cứng thành những vạch song song.
Chiếc xe trượt tuyết lắc lư và rung chuyển, gần như di dịch được về phía trước. Bỗng 1 chân Bấc bị trượt và có tiếng ai đó rú lên lo lắng. Nhưng rồi chiếc xe lảo đảo dịch tới, nhích dần theo 1 loạt những cái giật nhanh liên tiếp, dường như không bao giờ dừng lại. Nửa inch... 1 inch... 2 inch... Những cái giật giảm đi trông thấy khi xe đă lấy được đà. Bấc bắt kịp từng cái giật để dấn tới vượt qua, cho đến khi chiếc xe lướt đều tiến lên phía trước theo 1 đà trượt vững chắc không c̣n giật nữa.
Người đứng xem thở hắt 1 cái mạnh và bắt đầu lấy lại hơi thở b́nh thường, không nhận thấy là trong những phút vừa qua họ đă ngừng thở. Thoóctơn chạy theo sau xe, khích lệ Bấc bằng những tiếng ngắn, hân hoan. Khoảng cách đă được đo sẵn, và khi Bấc tiến đến gần đống củi đánh dấu cái đích của đoạn đường 100 mă, th́ tiếng reo ḥ cổ vũ nổi lên mạnh dần, mạnh dần, rồi phá lên thành 1 tiếng hoan hô như sấm dậy khi Bấc vượt qua đống củi và dừng lại theo mệnh lệnh. Mọi người nhẩy cẫng lên v́ khoái chí, ngay cả Mátthiuxơn cũng vậy Người ta tung mũ và găng tay lên trời. Người ta bắt tay nhau, bắt tay với bất kỳ ai không cần phân biệt và nháo nhác trao đổi với nhau những cân hoan hỉ rộn lên thành 1 mớ tiếng nói hỗn độn chả đâu vào đâu.
Trong khi đó th́ Thoóctơn quỳ xuống bên cạnh Bấc. Đầu anh áp vào đầu nó, anh lắc ḿnh nó đảo qua đảo lại. Những người chạy vội lên đến bên anh nghe thấy tiếng anh rủa Bấc, anh rủa rất lâu và rất nồng nàn, rủa với giọng dịu dàng và thương yêu.
-Ôi! Tuyệt quá! Tuyệt quá, thưa ngài! - lại tiếng nói lắp bắp của tay cóc vàng Xcucum Bensơ bên tai anh - Tôi xin nộp ngài 1000, ngài để nó cho tôi thưa ngài, 1000, thưa ngài, 1200, thưa ngài.
Thoóctơn đứng dậy. Đôi mắt anh ướt đầm. Những giọt nước ứa ra, không cần giấu giếm, chảy ṛng ṛng xuống má anh.
-Thưa ngài! - anh nói với gă phú ông - Không được đâu, thưa ngài! Xin ngài hăy bước đi cho rảnh. Tôi chỉ có thể đáp lại ngài như vậy thôi, thưa ngài!
Bấc ngoạm lấy bàn tay của Thoóctơn, Thoóctơn lắc ḿnh nó đảo lui đảo tới. Những người đứng nh́n, như cùng chia sẻ niềm vui chung sôi nổi, đă lùi ra xa 1 quăng, tỏ vẻ tôn trọng, họ giữ ư không c̣n ai khiếm nhă cắt ngang 1 lần nữa những giây phút ân t́nh giữa anh với Bấc.
|
|
mai77
member
REF: 239854
10/20/2007
|
Tiếng gọi nơi hoang dă
chương 7
Với 1600 đôla mà Bấc kiếm được cho Giôn Thoóctơn chỉ trong ṿng 5', Bấc đă giúp cho chủ ḿnh trang trải xong 1 số nợ nần và mở được cuộc hành tŕnh cùng với các bạn phường đi về phía Đông để t́m 1 cái mỏ vàng mất tăm tích chỉ c̣n lại trong truyền thuyết, mà sự tích cũng xa xăm như chính sự tích cái xứ sở này vậy. Trước kia, đă có nhiều người săn t́m cái mỏ vàng ấy; ít người t́m ra được nó; mà số người đi t́m rồi chả bao giờ trở về nữa cũng không phải là ít. T́nh tiết về cái mỏ vàng mất tăm tích ấy đầy rẫy chuyện đau thưong và ẩn kín sau 1 bức màn thần bí. Không kẻ nào biết được người đầu tiên phát hiện ra nó là ai. Những lời truyền miệng từ xa xưa nhất cũng đă dừng lại trước khi phanh ra mối, lần ngược đến tung tích người đó. Mở đầu câu chuyện truyền thuyết, người ta kể lại về 1 túp lều cổ đổ nát, nó là vật đánh dấu nơi có cái mỏ vàng bí ẩn. Những kẻ thiệt mạng v́ cuộc săn t́m này trong giờ phút hấp hối đă thề thốt là túp lều ấy có thực, là cái mỏ vàng ấy có thực và để làm bằng cho lời nói của họ, họ đă đưa ra cho xem những thỏi vàng thật là tuyệt vời, không có bất kỳ loại vàng nào ở các độ tuổi mà người ta đă thấy tại vùng đất phương Bắc này có thể sánh kịp.
Nhưng trong những người đang sống, chẳng có ai mang được thứ của quư ấy về nhà, mà người chết th́ đă chết mất xác rồi. Do đó, Giôn Thoóctơn, Piti và Hendơ, cùng với Bấc và nửa tá chó khác nữa, đă xông pha vào vùng phía Đông theo 1 con đường ṃn họ chưa từng biết đến, để ḥng thực hiện cái điều mà những đoàn người và chó khác trước họ, cũng giỏi giang như họ, đă thất bại không làm nổi. Họ đi xe trượt tuyết băng qua 70 dặm đường ngược ḍng I-u-con, rồi ngoặt sang trái đi vào sông Xtiu-át, vượt qua Mayê và Mắcquêxơn, và cứ tiếp tục ngược ḍng cho đến khi bản thân con sông Xtiu-át chỉ c̣n là 1 ḍng suốit nhỏ xíu, len lỏi qua sườn những ngọn núi dựng dứng đánh dấu cột xương sống của lục địa Bắc Mỹ.
Giôn Thoóctơn không yêu cầu ǵ mấy ở con người hoặc ở thiên nhiên. Anh không sợ hoang dă. Với 1 vốc muối và 1 cây súng, anh có thể lao vào cơi hoang vu và có thể làm ăn được ở bất cứ nơi nào và lâu đến bao nhiêu cũng được, tuỳ theo sở thích. Không có ǵ phải vội, anh cứ theo phong cách của người thổ dân da đỏ, hàng ngày vừa đi đường vừa săn bắn để kiếm cái ăn; và nếu không t́m ra cái ăn, th́ cũng giống như người da đỏ, anh cứ tiếp tục đi tới, biết chắc chắn rằng chẳng chóng th́ chầy thế nào anh cũng t́m ra. Vậy là trong cuộc hành tŕnh lớn lao này vào vùng phía Đông, thực đơn là thịt cá chén ngay tại trận khi vừa săn bắn được, vật chở trên xe chủ yếu là đạn và dụng cụ, c̣n chương tŕnh kế hoạch th́ vạch ra thực hiện trong tương lai không hạn định.
Đối với Bấc cuộc sống như thế này thật là khoái vô cùng tận, được săn thú nhé, được bắt cá nhé, rồi lại c̣n được ngao du vô định qua bao miền đất lạ. Có những thời gian hằng mấy tuần liền đoàn ngươi và chó cứ đi miết, ngày này qua ngày khác. Lại có lúc hàng mấy tuần liền họ cắm trại tại chỗ ở 1 nơi nào đó, đàn chó xả hơi đi chơi rong, c̣n người th́ đốt lửa cho bùn và sỏi tan băng ra rồi moi thành lỗ, và cạnh hơi nóng của ngọn lửa, họ cặm cụi đăi không biết cơ man nào đất cát để t́m vàng. Có những lúc họ bị đói, nhưng có những lúc họ lại ăn uống thịnh soạn bừa mứa, mọi sự tuỳ thuộc vào số lượng thú săn nhiều hay ít và công việc săn bắt gặp may hay không. Mùa hè tới, người và chó đeo đồ lề lên lưng, dùng bè vượt qua những hồ nước xanh biếc giữa đồi núi, và khi xuôi khi ngược dọc các ḍng sông chưa hề quen biết, trên những chiếc thuyền thoi do họ đốn gỗ trong rừng tự đẽo khoét lấy.
Ngày tháng trôi qua, đoàn người và chó cứ miệt mài dấn bước, ṿng vèo khi tới khi lui xuyên qua cơi đất mênh mông chưa hề được đồ hoạ, chưa ai từng đặt chân tới hay biết đâu đă có người đến, nếu như câu chuyện về Túp Lều Mất Tích là có thực. Họ đi qua những đường phân thuỷ, giữa những trận băo tuyết mùa hè dữ dội, họ run cầm cập dưới ánh mặt trời nửa đêm trên những ngọn núi trọc nằm xen giữa b́a rừng và vùng tuyết vĩnh cửu, họ tụt xuống những thung lũng giữa tiết hè tràn ngập ruồi muỗi, và dưới bóng những núi băng, họ dừng lại hái những quả dâu chín mọng và những bông hoa tươi đẹp chẳng thua kém bất kỳ loại hoa quả nào mà miền đất phương Nam có thể tự hào. Mùa thu năm ấy họ lọt vào 1 vùng hồ kỳ ảo, buồn tẻ và tĩnh mịch, nơi đây xưa kia đă từng có chim trời trú ngụ, nhưng nay th́ không c̣n sự sống, đến cả dấu vết của sự sống cũng không c̣n - chỉ có luồng gió ớn lạnh thổi qua, băng đang dần đóng lại ở những nơi bị che khuất, và tiếng sóng ŕ rào buồn man mát vỗ nhẹ vào những băi bờ hiu quạnh.
Rồi họ lang thang suốt 1 mùa đông nữa, ṃ theo hướng những người đă đi qua trước đây mà dấu vết đă bị xoá sạch. 1 lần họ chợt bắt gặp 1 lô đi mở xuyên qua rừng, 1 lối ṃn rất cũ, và tưởng chừng như Túp Lều Mất Tích đă ở đâu đây rất gần. Nhưng lối ṃn ấy bắt đầu từ chỗ không đâu ra đâu và tận cùng ở 1 chỗ cũng không đâu ra đâu cả. Kết cục, nó vẫn là 1 điều bí ẩn, cũng như ai đă mở ra lối đi ấy và mở ra để làm ǵ, đều vẫn là điều bí ẩn. 1 lần khác, họ lại t́nh cờ phát hiện thấy 1 chiếc lán của người đi săn, từ 1 thời xa xưa, nay đă đổ nát, và giữa những mảnh chăn đă mục, Giôn Thoóctơn t́m thấy 1 khẩu súng kíp ṇng dài. Anh nhận ra đó là 1 thứ súng của Công ty Vịnh Hâtxơn trong thời kỳ han sơ ở Vùng Tây Bắc, vào cái thời mà 1 cây súng như thế này xứng đáng với vị trí cao quư được đóng hộp bọc da hải ly đàng hoàng. Nhưng tất cả chỉ có thế - không có 1 dấu vết nào mách bảo về con người trong 1 ngày xa xưa nào đó đă đựng lên chiếc lán này và c̣n để lại khẩu súng trong đống chăn.
1 mùa xuân nữa lại đến, và sau khi đă lang thang măi hết nơi này đến nơi nọ, cuối cùng họ đă t́m thấy, không phải là Túp Lều Mất Tích, mà là 1 băi sỏi cát nông có vàng giữa 1 thung lũng rộng, trên băi này vàng hiện ra như 1 lớp bơ nằm dưới đáy của chiếc giần đăi. Họ không đi t́m đâu xa nữa. Mỗi ngày làm việc đem lại cho họ hàng ngàn đôla vàng cốm và vàng cục đă đăi sạch, và ngày nào họ cũng làm. Vàng được đóng gói vào những chiếc túi bằng da nai, mỗi túi chứa 50 pao. Họ xếp những túi ấy thành chồng như xếp củi bên ngoài chiếc lán làm bằng cành cây bách. Nhưn những người khoẻ phi thường, họ làm việc quần quật không mệt mỏi, ngày nối ngày vùn vụt trôi qua như những giấc mơ trong khi đống vàng của họ cứ chất cao thêm măi.
Lũ chó chả có ǵ để làm ngoài việc thỉnh thoảng kéo về lán những con thú do Thoóctơn săn được, và Bấc có những buổi nằm dài trầm ngâm hàng giờ bên đống lửa. Bây giờ đây, khi công việc chả có bao nhiêu, th́ cảnh mộng về con người lông lá chân ngắn lại hiện về với Bấc thường xuyên hơn; và thường thường, giữa lúc nằm yên chớp mắt nh́n ánh lửa, Bấc lại mơ thấy ḿnh lang thang cùng con người ấy trong cái thế giới bên kia mà Bấc hồi tưởng lại.
Đặc điểm nổi bật của cái thế giới kia h́nh như là nỗi sợ hăi. Khi Bấc để ư nh́n con người lông lá ấy ngủ bên đống lửa, đầu đặt giữa 2 gối và cái bàn tay đan lại trên đầu Bấc thấy gă ngủ không yên, nhiều lần giật ḿnh tỉnh dậy, và những lúc ấy gă thường sợ hăi nh́n chằm chằm vào bóng tối và ném thêm củi vào ngọn lửa. Nếu gă cùng Bấc đi dọc bờ biển nơi gă thường nhặt sỏi hến, nhặt đâu ăn đấy, th́ gă vừa đi vừa đảo mắt nh́n khắp mọi chốn dè chừng những mối đe doạ ẩn nấp đâu đó, và đôi chân sẵn sàng vắt lên cổ chạy tháo thân ngay kh ivừa thấy mối đe doạ ấy ló ra. Những khi xuyên qua rừng rậm, gă cùng Bấc bước rón rén không 1 tiếng động, Bấc bám gót gă: cả 2 đều cảnh giá, tỉnh táo, đề pḥng, đôi tai vểnh lên, giần giật, lỗ mũi phập phồng, bởi con người này nghe và đánh hơi cũng thính chả kém ǵ Bấc, Con người lông lá này có thể nhún ḿnh nhảy tót lên cây, và chuyền cành đi tới phía trước cũng nhanh như đi trên mặt đất, 2 cánh tay đánh đu tung người từ cành này sang cành khác có khi cách nhau đến mươi bộ, thoăn thoắt buông chỗ này bắt chỗ nọ, không bao giờ rơi ngă, không bao giờ bắt hụt. Trên thực tế, h́nh như gă ở trên cây cũng thoải mái chả kém ǵ ở trên mặt đất; và Bấc mường tượng ra trong kư ức những đêm Bấc thức trắng nằm chờ dưới gốc cây, bên trên là con người lông lá đang bám chặt vào cành cây nằm ngủ.
Và có 1 thứ luôn gắn chặt với cảnh mộng về con người lông lá ấy là tiếng gọi, cái tiếng gọi cứ vang lên trong rừng thẳm. Mỗi lần nghe tiếng gọi ấy là ḷng Bấc tràn ngập 1 nỗi xao xuyến bồi hồi và những ham muốn kỳ lạ. Nó mang đến cho Bấc 1 niềm vui mơ hồ mà thú vị, và Bấc nhận thấy trong ḷng ḿnh sôi lên cuồng nhiệt bao nỗi khát khao mong muốn những điều mà Báac không rơ là điều ǵ. Thỉnh thoảng Bấc vùng dậy chạy vào rừng đuổi theo tiếng gọi, sục t́m nó như thể nó là 1 vật có thể sờ mó được, vừa chạy vừa sủa nhẹ từng tiếng nhỏ hoặc sủa với vẻ thách thức, tuỳ theo tâm trạng thay đổi từng lúc. Có lúc Bấc thọc mũi vào các tảng rêu mát lạnh bám trên thân cây hay vào lớp đất đen dưới băi cỏ ống, và khịt khịt với vẻ vui sướng khi ngửi thấy mùi đất mỡ màng; hoặc có lúc nó nằm thu ḿnh hàng giờ sau những thân cây đổ đầy nấm mọc, như để ẩn nấp, ŕnh mồi, giương mắt giỏng tai theo dơi mọi sự chuyển động và mọi tiếng thóc thách xung quanh nó. Có thể bằng cách nằm ŕnh như vậy, nó hy vọng sẽ bất chợt bắt gặp được cái tiếng gọi mà nó không hiểu nổi đó. Nhưng không, nó không biết tại sao nó lại làm mọi điều như vậy. Có 1 cái ǵ đó buộc nó phải làm thế, và nó tuyệt nhiên không lư giải được.
Nó chịu tác động của những lực thôi thúc không thể cưỡng lại nổi. Có những khi đang nằm dài vô tích sự trong khu đóng trại ngủ gà ngủ gật dưới ánh nắng ấm áp ban ngày, nó đột nhiên cất đầu, vểnh tai chăm chú lắng nghe, rồi bật dậy và lao đi, và cứ thế lao tới, lao tới măi, hàng mấy tiếng liền, theo những lối hở giữa cây rừng và qua những băi trống đầy những cụm cỏ lác. Nó thích chạy xuôi những ḍng suối khô cạn, và thích rón rén theo dơi cuộc sống của chim chóc trong rừng. Có khi cả ngày liền nó nằm trong bụi rậm, từ nơi ẩn nấp này nó có thể quan sát những chú gà gô gơ nhịp liên hồi và khệnh khạng đi đi lại lại. Nhưng nó đặc biệt thích chạy trong bóng tối lờ mờ vào lúc nửa đêm mùa hạ, giỏng tai nghe tiếng ŕ rầm lắng dịu và buồn ngủ của núi rừng, dọc những tín hiệu và những âm thanh như con người đọc cuốn sách, và sục t́m cái vật huyền bí nào đó đă cất lên tiếng gọi - gọi nó đến, gọi vào mọi lúc, cả lúc đang thức, cả lúc đang ngủ.
Rồi 1 đêm nọ, nó đang ngủ bỗng giật nảy ḿnh bật dậy, đôi mắt rực lên háo hức, cánh mũi rung động phập phồng đánh hơi, bờm lông dựng lên từng hồi như sóng cuộn. Từ trong rừng sâu vẳng tới tiếng gọi (hay có thể nói là 1 âm tiết của nó, bởi tiếng gọi có nhiều âm tiết khác nhau), minh bạch và rơ ràng hơn bao giờ hết - 1 tiếng hú kéo dài, nghe giống nưhng lại cũng không giống bất kỳ tiếng kêu nào của loài chó mà nó đă từng nghe thấy thuở trước. Bấc vọt ra khỏi khu trại đang yên giấc lặng lẽ lao vun vút đi qua các khu rừng. Tiếng hú càng gần lại, Bấc giảm dần tốc độ, thận trọng trong từng cử động, nó nh́n ra, th́ ḱa, trước mắt nó 1 vật ngồi chồm hổm, 1 con sói xám thân dài, gầy guộc, đang rướm thẳng ḿnh, ghếch mơm lên trời.
Bấc tới đây không hề gây ra 1 tiếng động, ấy thế mà con vật kia ngừng bặt tiếng hú và đánh hơi cố t́m cách phát hiện ra nó. Bấc rón rén bước ra băi trống, hơi rún ḿnh xuống, toàn thân thu hết lại thành 1 khối chắc nịch, đuôi duỗi thẳng cứng đờ, chân khuỵu xuống trong tư thế thận trọng khác thường. Mọi cử động của Bấc biểu hiện 1 thái độ vừa đe doạ, vừa tỏ ư muốn làm thân. Chính đó là cái kiểu hoà hoăn tạm thời nhưng chứa đựng sự đe doạ, nó là dấu hiệu đặc trưng của những cuộc chạm trán giữa những con dă thú trên đường đi săn mồi. Nhưng con chó sói vội vàng bỏ chạy khi vừa trông thấy Bấc, Bấc phóng theo, nhảy những bước dài điên cuồng quyết ra sức đuổi kịp hắn. Bấc dồn hắn vào 1 cái lối cụt, giữa ḷng 1 nhánh suối con, nơi có những gốc cây ken nhau dày chi chít chặn nghẽn đường. Con sói quay ngoắt lại, trụ trên 2 chân sau để xoay ḿnh theo kiểu của Jô và mọi con chó étkimô khác khi bị cùng đường, gầm thét và lông dựng đứng, 2 hàm răng vập nhanh vào nhau liên tiếp.
Bấc không tiến công, chỉ lượn ṿng bao quanh hắn đón chặn hắn lại với thái độ tỏ ư muốn làm thân. Con sói nghi hoặc và sợ hăi: bởi Bấc to gấp 3 hắn, đầu hắn chỉ vừa chấm vai Bấc. Nhè lúc Bấc sơ hở, hắn vọt ra ngoài phóng đi. Thế là cuộc săn đuổi lại tiếp tục. Hết lần này đến lần khác, hắn lại bị Bấc đuổi dồn vào nơi cùng đường, rồi sự việc lại cứ diễn đi diễn lại như cũ, mặc dù hắn ở trong t́nh trạng yếu thế, mà nếu hắn không yếu thế th́ Bấc cũng không dễ ǵ đuổi kịp hắn. Hắn cứ chạy cho đến khi thấy đầu của Bấc nhô lên đến ngang sườn hắn là hắn quay ngoắt lại giữ không cho Bấc chạm vào hắn, để rồi lại vọt ra bỏ chạy ngay khi chớp được cơ hội đầu tiên.
Nhưng cuối cùng, cuộc đuổi bám dai dẳng của Bấc đă được đền đáp. Con chó sói thấy dối phương không có ư ǵ muốn hại hắn, rốt cuộc đă hít mũi với Bấc. Thế là chúng đánh bạn với nhau, và đùa giỡn bên nhau với cái vẻ hay hốt hoảng và có phần rụt rè mà thú dữ thường biểu hiện ra bên ngoài, làm người ta có thể nhầm không rơ bản chất hung dữ của chúng. Sau khi nó đùa với nhau 1 lát, con chó sói bỏ đi, ung dung chạy những bước dài nhún nhẩy nhịp nhàng với 1 cung cách tỏ ra hắn đang nhằm đi tới 1 nơi nào đó. Hắn lại tỏ ư với Bấc là hắn muốn Bấc cùng đến nơi đó với hắn, và chúng chạy bên nhau trong bóng tối mờ mờ, ngược suốt theo ḷng suối, đi vào hẻm núi nơi con suối chảy ra, và vượt qua đường phân thuỷ hoang vắng nơi con suối bắt nguồn.
Qua sườn dốc bên kia đường phân thuỷ, chúng ta xuống 1 vùng bằng phẳng, có những dải rừng lớn và nhiều khe suối, và cứ thế mải miết chạy qua các dải rừng ấy hết giờ này sang giờ khác. Mặt trời lên cao và khí trời ấm dần. Bấc vui sướng như ngây như dại. Nó biết thế là cuối cùng nó đă đáp lại tiếng gọi, nó đang chạy bên cạnh kẻ anh em ruột thịt chốn núi rừng, và phía chắc chắn là nơi xuất xứ của tiếng gọi. Nhưng kư ức tự thuở cổ xưa đang kéo về với nó nhanh chóng và ḷng nó đang náo nức với những kư ức ấy, cũng giống những điều thực tại mà chính các kư ức xa xưa ấy là cái bóng lồng theo. Nó đă sống những giây phút như thế này thuở trước, đâu đó trong cái thế giới kia mà nó đang lờ mờ hồi tưởng lại, và giờ đây nó lại được sống những giây phút như vậy, tự do chạy thênh thênh giữa cơi thiên nhiên khoáng đăng, dưới chân là mặt đất c̣n tinh khôi nguyên vẹn, và trên đầu là bầu trời mở rộng bao la.
Chúng dừng lại bên 1 ḍng suối róc rách chảy để uống nước. Và khi dừng lại, Bấc sực nhớ tới Giôn Thoóctơn. Nó ngồi xuống tại chỗ, con sói tiếp tục đi tới trước, lại quay lại với Bấc, hít mũi với Bấc và làm những động tác như để khuyến khích Bấc. Nhưng Bấc quay đằng sau và từ từ lui trở về theo lối cũ. Trong gần 1 tiếng đồng hồ, con chó hoang anh em chạy lui theo bên cạnh Bấc, vừa chạy vừa khe khẽ kêu ư ử, rồi hắn ngồi xuống hếch mơm lên trời, tru lên 1 tiếng dài. Tiếng tru sao mà thê thảm, Bấc cứ tiếp tục mải miết chạy trở về không quay lại, nó nghe tiếng hú kia mỗi lúc 1 nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút ở phía sau xa.
Giôn Thoóctơn đang ăn bữa tối th́ Bấc lao vào khu trại và nhảy bổ vào anh trong 1 cơn lốc thương yêu như điên như dại, đẩy anh lật nhào, trèo lên người anh liếm mặt anh, ngoạm lấy bàn tay anh - chơi cái tṛ ông tướng ngốc, như Giôn Thoóctơn thường mệnh danh cho lối biểu thị ấy - c̣n Thoóctơn th́ ôm lấy nó lắc, đảo tới đảo lui và rủa yêu nó.
Trong suốt 2 ngày đêm, Bấc không rời khu trại đến nửa bước, không hề để Giôn Thoóctơn rời khỏi tầm mắt của nó. Nó quấn quít quanh anh trong khi anh làm việc, chăm chú quan sát anh khi anh ăn, đưa mắt trông theo anh chui vào chăn đi ngủ, và chờ đón nh́n anh buổi sáng thức dậy từ trong chăn chui ra.
Nhưng sau 2 ngày ấy, tiếng gọi trong rừng sâu lại bắt đầu vang lên thúc giục khẩn thiết hơn bao giờ hết, Bấc lại bồn chồn trở lại, đầu óc lại tơ tưởng đến h́nh ảnh con chó hoang anh em, đến vùng đất tươi đẹp đầy sức quyến rũ bên kia đường phân thuỷ, và đến cái buổi chạy sóng đôi bên nhau qua những dải rừng rộng lớn. Thế là lần nữa, nó lại lao vào rừng lang thang hết nơi này đến nơi khác, nhưng kẻ anh em chốn hoang dă không trở lại với nó nữa, và mặc dù có chú ư lắng tai nghe suốt nhiều đêm dài thao thức, tiếng hú năo nùng kia không c̣n bao giờ cất lên trở lại.
Nó bắt đầu ngủ đêm ngoài rừng và có khi đến mấy ngày liền nó bỏ đi khỏi khu trại. 1 lần nó vượt qua đường phân thuỷ ở đầu nguồn nước và chạy xuống vùng đất có nhiều cây to, và nhiều khe suối, tại đó nó lang thang trong suốt 1 tuần để t́m kiếm dấu vết của kẻ anh em nơi hoang dă, nhưng vô vọng. Nó vừa đi vừa săn mồi để ăn, và trên đường nay đây mai đó nó khoan thai chạy những bước dài nhún nhẩy nhịp nhàng h́nh như không bao giờ biết mệt. Nó săn bắt cá hồi trong 1 ḍng suối rộng đang trút ra đâu đây nơi biển cả, và cạnh ḍng suối này nó giết chết 1 con gấu đen to lớn. Con gấu này cũng đang bắt cá như nó th́ bị muỗi xúm lại đốt mù cả mắt, và giữa lúc này th́ Bấc bị tấn công. Gấu ta đă gầm thét dữ dội phóng qua rừng rậm bỏ chạy, nom thật khủng khiếp nhưng hoàn toàn bất lực. Mặc dù vậy, cuộc chiến đấu cũng khá gay go, và trận đánh quyết liệt này đă khơi dậy hết những tàn dư tiềm tàng cuối cùng của tính hung dữ truyền lại bên trong Bấc. Và 2 ngày sau, khi Bấc trở lên bên con vật nó đă giết chết, nh́n thấy khoảng chục con chồn gulô đang tranh giành nhau ăn xác con mồi, nó đă xông vào đánh lũ chồn chạy tan tác bỏ lại 2 con gục xuống đấy không c̣n bao giờ biết tranh giành ǵ nữa.
Tính thèm khát máu tươi đă trỗi dậy bên trong Bấc mạnh hơn bao giờ hết. Nó đă thành 1 kẻ chuyên giết chóc, 1 vật săn mồi, sống bằng thịt những vật sống đang đi lẻ loi và cô thế, nhờ ở chính sức mạnh và sự dũng cảm của bản thân ḿnh, tồn tại oanh liệt bằng chiến thắng trong 1 môi trường cứu địch, mà ở đó chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại. Do tất cả những điều ấy, trong ḷng nó phát sinh 1 niềm kiêu hănh lớn lao về bản thân ḿnh, niềm kiêu hănh này truyền lan như 1 sự nhiễm lây sang phần vật chất của cơ thể nó. Niềm kiêu hănh ấy tự phô bày trong mọi động tác của nó, thể hiện rơ ràng trong lối vận động của từng cơ bắp, diễn đạt minh bạch như lời nói trong cung cách đi đứng của nó, và làm cho bộ lông dày lộng lẫy của nó như có phần thêm lộng lẫy. Nếu không có mấy đốm nâu lạc lơng ở mơm nó và phía trên đôi mắt, và cái vệt lông trắng chạy dọc ở chính giữa ức nó, th́ người ta rất có thể nhầm tưởng nó là 1 con chó sói khổng lồ, lớn hơn cả con nhất của ḍng họ nhà sói. Nó kế thừa được cái vóc và trọng lượng của bố nó thuộc ṇi Xanh Bécna nhưng chính là mẹ nó, thuộc ṇi chó chăn cừu, đă di truyền lại cái h́nh dáng cho tầm vóc ấy và trọng lượng ấy. Mơm nó là cái mơm dài của ṇi sói, chỉ khác là nó lớn hơn mơm của bất kỳ con chó sói nào; và cái đầu của nó đích thị là h́nh dạng 1 cái đầu chó sói phóng đại.
Cái khôn ranh của nó là cái khôn ranh của loài sói, 1 thứ khôn ranh man rợ; cái thông minh của nó là cái thông minh của ṇi chó chăn cừu kết hợp với cái thông minh của ṇi Xanh Bécna; và tất cả những cái đó cộng với kinh nghiệm đă thu lượm được trong trường đời hung bạo nhất, đă biến nó thành 1 sinh vật cũng ghê gớm như bất kỳ thứ sinh vật nào lang thang giữa nơi hoang dă. Là 1 ṇi ăn thịt, ngày ngày sống bằng thịt ăn sống nuốt tươi ngay khi săn bắt được, Bấc đang trong thời kỳ phát triển rực rỡ nhất, ở ngọn triều cao của cuộc đời ḿnh, tràn trề sức mạnh và khí thế. Mỗi khi Giôn Thoóctơn lướt bàn tay vuốt ve dọc sống lưng nó, th́ từng sợi lông đă tích âầy từ điện bị chạm vào liền phóng điện phát ra những tiếng tanh tách nhỏ theo bàn tay vuốt tới. Mỗi 1 bộ phận, từ bộ năo đến cơ thể, từ mô thần kinh đến thớ thịt, đều được làm cho thích ứng với độ nhạy bén cao nhất; và giữa tất cả các bộ phận ấy, có 1 sự cân bằng và điều chỉnh cho ăn ư đến mức hoàn hảo. Khi bắt gặp 1 cảnh tượng, tiếng động hoặc sự việc ǵ đ̣i hỏi phải phản ứng, nó lập tức phản ứng nhanh như chớp. Để chống lại 1 cuộc tấn công hoặc để tấn công, 1 con chó étkimô bật nhảy nhanh là thế, vậy mà Bấc c̣n bật nhảy nhanh gấp đôi. Thời gian để nó nh́n thấy 1 chuyển động hoặc để nghe thấy 1 tiếng ǵ đó, rồi phản ứng, tất cả chỉ trong chớp mắt, c̣n ngắn hơn cả thời gian cần thiết cho bất kỳ con chó nào khác để cho kịp nh́n thấy hoặc nghe thấy. Nó vừa nhận thức, vừa quyết định, vừa phản ứng cùng 1 lúc. Thực ra th́ 3 hoạt động nhận thức, quyết định và phản ứng là kế tiếp nhau; thế nhưng khoảng cách thời gian giữa các việc ấy đều vô cùng ngắn ngủi nên có vẻ như 3 việc diễn ra đồng thời. Các bắp thịt của nó thừa ứ sinh lực, sẵn sàng bật nảy lao vào hành động, nhạy như những ḷ xo thép. Sự sống trào dâng trong ḿnh nó như 1 ngọn triều tưng bừng, hân hoan, sôi sục, dâng lên măi đến mức tưởng chừng như có thể làm nó vỡ tung ra từng mảnh trong trạng thái ngây ngất thoát bung ra khỏi bản thân ḿnh, để ḍng sinh lực kia tuôn trào tràn trề hào phóng ra khắp mọi nẻo của cơi đời.
-Chưa bao giờ có 1 con chó như nó! - 1 hôm Giôn Thoóctơn đă phải thốt lên như vậy, trong khi anh cùng các bạn phường dơi theo Bấc đang bước ra khỏi khu trại.
-Khi ông Tạo đúc ra nó th́ cái khuôn bị vỡ - Piti tiếp lời.
-Ôi lạy Chúa! Tôi cũng nghĩ như các anh vậy đó - Hendơ xác nhận.
Họ nh́n thấy nó bước ra khỏi khu trại, nhưng họ không nh́n thấy sự biến đổi đột ngột và ghê gớm đă diễn ra ngay khi nó vừa khuất trong màn bí mật của núi rừng. Đến nơi đó là nó không bước ra nữa. Ngay tức khắc nó bíên thành 1 vật của hoang dă, len lén luồn tới nhẹ nhàng, bước chân êm như mèo, trở thành 1 cái bóng đen thấp thoáng lướt qua, khi ẩn khi hiện giữa nhứng bóng đen khác. Nó biết cách lợi dụng mọi vật che khuất, trườn sát bụng xuống đất như con rắn, và cũng như con rắn, nó biết cách xuất kỳ bất ư bật nhảy vọt lên tấn công. Nó có thể lôi cổ 1 chú gà gô từ trong tổ ra, giết chết 1 con thỏ đang ngủ, và chộp gọn giữa lưng chừng không khí những chàng sóc chuột bé nhỏ đang vọt lên nhưng chỉ v́ chậm chân có 1 tích tắc nên chưa kịp bám được vào thân cây leo lên chạy thoát. Cả cá lội trong vũng trống không pải là quá nhanh đối với nó; mà hải ly luôn be bờ đắp đập cũng không phải là quá cảnh giác đề pḥng đến nỗi nó không tóm được. Nó giết các thú vật khác là để ăn thịt, chứ không phải để đùa giỡn; nhưng ăn những vật ǵ tự nó giết được th́ nó vẫn thích hơn. Do vậy, có 1 thứ tinh nghịch ngấm ngầm trogn hành động của nó, và nó rất khoái cái tṛ lên tới sát nách những chú sóc, rồi đến khi chắc chắn là nó chộp được chúng ngon ơ, chúng không tài nào thoát được th́ nó lại tha cho chúng, làm cho các chú sóc hoảng sợ hết hồn hết vía leo tót lên ngọn cây, chí chóc măi.
Mùa thu đă tới, nai sừng Bắc Mỹ xuất hiện nhiều hơn, chuyển dần xuống phía dưới để đón mùa đông ở những thung lũng thấp, nơi khí hậu đỡ khắc nghiệt hơn. Bấc đă hạ được 1 con nai choai lạc đàn. Nhưng nó lại hết sức thèm muốn những con mồi to hơn và ghê gớm hơn, và 1 hôm nó đă bắt gặp được 1 con đúng như nó mong ước tại đường phân thuỷ ở đầu ngọn suối. 1 đàn 20 con nai sừng đă từ vùng đất có nhiều cây to và khe suối kéo sang, và chúa tể đầu đàn là 1 gă nai đực to lớn. Gă này đang trong cơn thịnh nộ dữ tợn, và với thân h́nh sừng sững đứng cao hơn sáu bộ, gă quả là 1 đối thủ ghê gớm mà Bấc có thể mơ ước. Gă nai được hất tới đảo lui bộ sừng to lớn xoè thành h́nh chân vịt, chĩa ra 14 mũi và dang rộng đến 7 bộ từ mút bên này sang mút bên kia. Khi nh́n thấy Bấc, đôi mắt ti hí của gă rực lên 1 ánh lửa ác độc và quyết liệt; và gă rống lên giận dữ.
ở 1 bên thân của gă, ngay phía trước sườn, tḥi ra đoạn đuôi của 1 mũi tên cắm lông chim, th́ ra chính v́ cái này mà gă sinh ra điên giận đến như vậy.
Được sự dắt dẫn của cái bản năng truyền lại từ những ngày săn bắt trong thế giới nguyên thuỷ xa xưa, Bấc t́m cáhc tách con nai đực kia ra khỏi đàn. Đó không phải là việc dễ. Bấc vừa sủa vừa nhảy nhót quanh quẩn trước mặt gă nai đực, vừa vặn ngoài tầm của bộ sựng to lớn và bộ móng loe kinh khủng chỉ cần bổ cho nó 1 đ̣n thôi là đủ làm nó đi đứt. Không thể nào dứt ra khỏi cái vật tai tác nguy hiểm có răng nanh kia để mà tiếp tục đi, gă nai đực nổi những cơn điên giận đến cực điểm. Những lúc nổi điên lên, gă lao vào tấn công Bấc, nhưng Bấc láu cá rút lui, dù gă leo theo bằng cách giả vờ làm ra vẻ như không thể nào chạy thoát nổi. Nhưng mỗi khi gă nai v́ vậy mà tách ra xa khỏi đàn, th́ lại có 2 3 con nai đực khác trẻ hơn quay lui xông vào tấn công Bấc, giúp cho gă nai đực bị thương có thể trở lại theo đàn.
Có 1 thứ tính kiên nhẫn của hoang dă - rất bền bỉ không biết mệt mỏi, gan ĺ như chính bản thân sự sống vậy - thứ tính kiên nhẫn đă giữ cho con vật chờ mồi im phăng phắc từ giờ này sang giờ khác như trong thời gian vô tận: con nhện giữa cái mạng tơ, con rắn trong tư thế cuộn ṿng, con báo tại nơi mai phục; cái thứ kiên nhẫn này là thuộc tính của sự sống khi sự sống săn bắt 1 sự sống khác làm thức ăn cho ḿnh; và thứ kiên nhẫn này cũng là thuộc tính của Bấc khi Bấc bám riết bên sườn đàn nai, cản trở làm chậm cuộc hành quân của chúng, chọc tức những con nai đực trẻ, quấy rày những con nai cái với lũ nai choai lẽo đẽo theo sau, và làm cho gă nai đực bị thương kia phát điên lên trong cơn thịnh nộ bất lực. Trong suốt nửa ngày trời, sự việc cứ thế tiếp diễn, Bấc tăng cường độ của ḿnh lên gấp bội, tấn công từ mọi phía, vây bọc lấy đàn nai trong 1 cơn lốc đe doạ, t́m cách tách nạn nhân của nó ra khỏi đàn mỗi khi gă vừa kịp trở lại nhập bọn với lũ nai đàn, làm hao kiệt dần sự kiên nhẫn của những sinh vật bị săn vốn không bền bỉ được bằng sự kiên nhẫn của những sinh vật đi săn.
Ngày tàn dần và ông mặt trời tụt xuống nơi yên nghỉ của ḿnh phía chân trời Tây Bắc (mấy hôm nay bóng tối đă lại quay về nơi đây, và đêm mùa thu kéo dài 6 tiếng). Những chàng nai đực trẻ mỗi lúc 1 miễn cưỡng hơn trong việc quay lui hỗ trợ cho gă nai đầu đàn bị vây hăm. Mùa đông đang lan xuống dần, thúc chúng mau chân đi tới những rẻo đất thấp hơn, vả lại chúng thấy h́nh như chúng không bao giờ có thể tống khứ đi được cái sinh vật không hề biết mệt mỏi kia đang ḱm chân chúng lại. Hơn nữa không phải là tính mệnh của cả đàn hay tính mệnh của lũ nai đực trẻ bị đe doạ, mà chỉ có 1 thành viên của đàn bị đ̣i nộp mạng, điều đó không đáng quan tâm bằng chính cái mạng của chúng, và thế là cuối cùng chúng bằng ḷng nộp món tiền măi lộ ấy.
Khi bóng hoàng hôn trùm xuống, gă nai đực già đứng lặng, đầu cúi thấp, đưa mắt dơi theo những bạn cùng đàn - những nàng nai cái mà gă đă thân thuộc, những bé nai con mà gă đă sinh ra, những chàng nai trẻ mà gă đă thống lĩnh - trong khi chúng lóng ngóng bước gấp trong ánh chiều đang mờ dần. Gă không thể chạy theo bởi v́ trước mũi gă cái mối đe doạ khủng khiếp có răng nanh không thương xót kia vẫn cứ nhảy nhót, không chịu buông tha gă. Gă nặng đến hơn 600 kư, gă đă sống 1 cuộc đời dài và dũng mănh, đầy chiến đấu và vật lộn, thế mà cuối cùng gă lại đối mặt với cái chết nơi hàm răng của 1 sinh vật mà cái đầu vượt chưa qúa khuỷu đầu gối to lớn của gă.
Từ lúc đó, suốt đêm suốt ngày, Bấc không bao giờ rời khỏi con mồi của ḿnh, không bao giờ cho nó 1 giây phút nào nghỉ ngơi, không bao giờ để cho nó gặm được tí lá cây nào hoặc tí chồi non nào của những cây bulô và liễu mới mọc. Bấc cũng không để cho gă nai bị thương có 1 cơ hội nào để làm dịu cơn khát cháy họng. Trong t́nh cảnh tuyệt vọng, gă nai thường đột nhiên vùng chạy những thoi dài. Những lúc ấy Bấc không t́m cách chặn gă lại, mà cứ ung dung chạy những bước dài nhún nhảy nhịp nhàng bám sát gót gă, hài ḷng với kiểu chơi cái tṛ ấy, rồi khi gă nai đứng lặng th́ nó nằm xuống nghỉ, khi gă cố gắng t́m cách để ăn hoặ uống th́ nó tấn công gă ác liệt.
Cái đầu to tướng mỗi lúc 1 gục xuống thấp hơn dưới bộ ngực đồ sộ, và bước chạy lóng ngóng mỗi lúc 1 yếu dần đi. Gă đă phải đứng lặng hồi lâu, mũi chúc xuống đất, đôi tai chán nản cụp xuống ủ rũ; và Bấc nhờ đó có thêm thời gian để bản thân ḿnh kiếm nước uống và nghỉ xả hơi. Giữa những lúc này, trong khi nằm thở hổn hển, chiếc lưỡi đỏ tươi thè dài và đôi mắt đan chặt vào con nai đực to lớn, Bấc bỗng cảm thấy h́nh như có 1 sự thay đổi nào đó đang diễn ra trên bộ mặt của mọi vật. Nó cảm thụ được 1 sự xáo động mới lạ truyền lan qua miền này. Trong thời gian lũ nai sừng kéo đến nơi đây, có những loài khác của sự sống cũng đang kéo đến. Cả rừng cây, khe suối, và cả không khí nữa, h́nh như đều đang phập phồng v́ sự có mặt của những loài đó. Bấc hoàn toàn tin vào các tín hiệu mách b o rằng những loài đó đă xuất hiện, không phải bằng mắt nh́n, hay tai ngeh, hay mũi ngửi mà bằng 1 thứ giác quan khác tinh tế hơn. Quả là nó chẳng nghe thấy ǵ, chẳng nh́n thấy ǵ, thế nhưng nó vẫn nhận ra là miền đất này có cái ǵ khang khác, có những vật lạ đang hoạt động và đang đi lùng khắp nẻo; và nó quyết định sẽ t́m hiểu xem sao sau khi kết thúc cái việc đang làm dở.
Cuối cùng, đến hết ngày thứ 4, nó hạ được con nai to lớn đổ gục. Suốt 1 ngày và 1 đêm, nó ở lại đó bên con mồi nó đă giết được, ăn thịt nai rồi ngủ, quanh đi quẩn lại tại chỗ. Thế rồi, sau khi đă được nghỉ ngơi, tỉnh táo khoan khoái và sung sức, nó quay đầu trở về khu trại với Giôn Thoóctơn. Nó sải chân, nhảy những bước dài nhịp nhàng thoải mái, cứ thế chạy miết từ giờ này sang giờ khác, không bao giờ phải lúng túng t́m lối đi giữa tầng tầng lớp lớp rối rắm phức tạp của núi rừng, nhằm thẳng hướng về trại qua mọi miền đất lạ, à xác định phương hướng với 1 sự tin chắc chính xác đáng để cho con người và chiếc kim nam châm của ḿnh phải lấy làm hổ thẹn.
Càng đi tới, Bấc mỗi lúc 1 nhận thấy rơ hơn sự xáo động mới lạ trong miền này. Khắp nơi đang có 1 sự sống nào đó khác với sự sống đă từng có ở đây trong suốt mùa hè qua. Không c̣n chỉ là tin vào sự kiện đó qua 1 sự cảm thụ tinh tế và huyền bí nữa. Ḱa lũ chim chóc đang bàn tán về điều đó, những chú sóc đang kháo nhau xôn xao và cả làn gió nhẹ nữa cũng đang th́ thào mách bảo. Đă mấy lần Bấc dừng lại, hít những hơi dài giữa luồng không khí tươi mát buổi sáng, và đọc thấy 1 tín hiệu truyền đến khiến nó càng vọt tới gấp bước nhanh hơn. Trong ḷng nó nặng trĩu 1 cảm giác là có 1 mối tai hoạ sắp xảy ra; và khi nó vượt qua đường phân nước cuối cùng rồi tụt xuống khoảng thung lũng dẫn về phia khu trại, nó tiến tới 1 cách thận trọng hơn.
Cách khu trại 3 dặm, nó chợt thấy 1 lối ṃn mới, khiến cho lông cổ nó cuộn lên như sóng và dựng ngược. Cái lối ṃn ấy dẫn thẳng tới phía trại, tới phía Giôn Thoóctơn, Bấc hối hả chạy, vừa phóng nhanh vừa lén lút giấu ḿnh, mọi dây thần kinh căng thẳng, cảnh giác chú ư đến vô vàn chi tiết đang thuật lại 1 câu chuyện - gần như đến lúc kết thúc. Giác quan của mũi nó tường thuật cho nó 1 bước đi qua của cái sự sống mới lạ mà nó đang bám đuổi theo sát gót. Nó để ư thấy sự im lặng đầy ư nghĩa của núi rừng. Cuộc sống của chim chóc đă vắng teo. Những chú sóc đă lẩn trốn đi đâu cả. Nó chỉ thấy có mỗi 1 chú - 1 chú sóc xám mượt mà, nằm bép gí dán ḿnh vào 1 cành cây khô cũng màu xám, trông chú như là 1 phần của cành cây ấy, như 1 cái bướu gỗ nhô lên trên thân gỗ.
Trong khi Bấc lướt tới âm thầm như 1 cái bóng mũi nó bỗng nhiên bị giật mạnh sang 1 bên như thể có 1 lực thực sự nào đó đă chộp lấy và kéo sang. Nó vội bám theo cái mùi mà nó vừa đánh hơi thấy, lần vào 1 bụi rậm và nh́n thấy Ních. Ních đă chết sau khi lết được vào đó, xác nằm nghiêng, 1 mũi tên xuyên qua tḥi cả đầu và đoạn đuôi cắm lôgn chim ra 2 bên ḿnh nó.
Chạy thêm độ được khoảng 100 mă, Bấc bắt gặp 1 trong những con chó kéo xe mà Thoóctơn đă mua ở Đoxân. Con chó này đang vật vă trong cơn giẫy chết ngay trên vệt đường ṃn. Bấc chạy ṿng qua bên nó không dừng lại. Từ phía khu trại vẳng đến tiếng lao xao của nhiều giọng người, khi trầm khi bổng trong 1 điệu hát đều đều ê a. Trườn lên phia trước đến ŕa băi trống, Bấc chợt thấy Hendơ nằm sấp mặt xuống đất, trên ḿnh tua tủa những mũi tên trông như con chim. Ngay lập tức, Bấc đảo mắt về phía vốn có chiếc lán làm bằng cành bách, và thốt nh́n thấy 1 cảnh tưởng khiến cho lông trên cổ và vai nó bật thẳng lên dựng đứng. 1 cơn điên giận không thể nén nổi bùng lên trong đầu nó. Nó gầm lên 1 tiếng hung tợn và khủng khiếp, mà bản thân không hay biết là ḿnh đă để bật ra tiếng gầm như vậy. Đây là lần cuối cùng trong đời nó Bấc đă để cho xúc cảm lấn lát mất khôn ranh và lư trí. Chính v́ ḷng thương yêu nồng cháy của nó đối với Giôn Thoóctơn nên nó không tự chủ nổi.
Bọn người da đỏ thuộc bộ tộc Yhét được nhảy múa quanh đống đổ nát của chiếc làn làm bằng cành bách bỗng nghe 1 tiêng rống ghê rợn và nh́n thấy 1 con vật đâm bổ vào chúng, 1 loại thú vật chúng chưa từng nh́n thấy bao giờ. Đó là Bấc, 1 luồng băo tố giận dữ biểu hiện thành sự sống, lao ḿnh vào chúng trong 1 cơn cuồng loạn chỉ quyết huỷ diệt. Nó nhảy xổ vào 1 tên mà nó thấy là nổi bật nhất (đó chính là thủ lĩnh của đám người Yhét), cắn rách toang cổ họng y cho đến khi máu ùng ục tuôn ra như suốit từ mạch máu cổ bị xé nát. Bấc không dừng lại để tiếp tục nhay xé tên này, mà cứ vọt tới, vừa phóng qua vừa cắn xe, thêm 1 bước nữa là xé rạch toan họng thêm 1 tên thứ 2. Không có ǵ chống lại được nó. Nó cứ thế nhào lộn ngay giữa bọn chúng, cắn toạc, xé nát, huỷ diêt, chuyển động vùn vụt, khủng khiếp, bất chấp những mũi tên mà chúng bắt loạn xạ vào nó. Thực tế là v́ những động tác của bấc nhanh đến mức không thể lường được và v́ bọn người da đỏ dồn đống lại túm tụm với nhau rối bời cả lên, nên những mũi tên chúng phóng ra đều bắn cả vào người nhau; và 1 ngọn giáo trong tay 1 gă trai trẻ nhắm phóng vào Bấc, trong khi Bấc đang lao giữa không trung lại cắm phập vào ngực 1 tên khác, mũi giao đâm mạnh đến nỗi nó xuyên hẳn qua tḥi ra sau lưng tên này. Thế là bọn người Yhét rú lên khiếp đảm, kinh hoàng tháo chạy vào rừn, vừa chạy vừa kêu ầm lên là Hung Thần hiện h́nh.
Và quả thực Bấc là quỷ dữ hiện thân, điên giận bám sát gót chúng và quật ngă chúng như quật ngă hươu nai trong khi chúng chạy bán sống bán chết qua giữa rừng cây. Thậ là 1 ngày thảm khốc đối với bọn người Yhét. Chúng bỏ chạy tan tác ra khắp nơi trong miền, măi đến 1 tuần sau bọn sống sót mới tập hợp lại được trong 1 thung lũng thấp hơn và điểm xem ai c̣n ai mất. C̣n Bấc, sau khi truy đuổi đến chán chê mêt mỏi, nó quay trở về khu trại tiêu điều hoang vắng. Nó t́m thấy xác Pti bị giết ngay trong giây phút bất ngờ đầu tiên giữa lúc anh c̣n nằm trong chăn. Dấu vết của cuộc vật lộn tuyệt vọng của Thoóctơn c̣n in rành rành trên mặt đất, và Bấc đánh hơi theo từng chi tiết của cuộc vật lộn ấy cho đến tận mép 1 cái nơ sâu. Ven bờ ao là xác của Xkít, đầu và 2 chân trước chúi ngập trong nước trung thành với chủ cho đến phút cuối cùng. Chính trong cái ao này đây, làn nước lầy bùn và vẩn đục v́ đất gột ra từ các máng đăi vàng chắc chắn đang che kín cái mà nó chứa đựng, và chính nó đang chứa đựng Giôn Thoóctơn không sai. Bởi v́ Bấc đánh hơi theo vết của anh đến tận mặt nước này, và đến đây là hết, không c̣n 1 dấu vết nào từ đây đi chỗ khác nữa.
Suốt ngày Bấc ủ ê thẫn thờ bên bờ ao hoặc bồn chồn đi lang thang quanh quẩn giữa khu trại. Cái chết, 1 sự ngừng cử động, 1 sự mất đi khỏi cuộc sống của vật đang sống, Bấc biết như vậy, và Bấc biết là Giôn Thoóctơn đă chết. Cái chết đó để lại 1 nỗi trống trải lớn trong ḷng nó, phần nào giống như cơn đói, nhưng là 1 nỗi trống trải gây đau đớn, đau đớn măi, mà thức ăn nuốt vào bao nhiêu cũng không lấp kín được. Đôi lúc, khi nó đứng lại lặng ngắm những xác chết của bọn người Yhét, nó quên được nỗi đau đớn đi; những lúc ấy nó cảm thấy 1 niềm tự hảo lớn về bản thân ḿnh - lớn hơn bất kỳ niềm tự hào nào mà nó đă từng cảm thấy. Xưa nay, nó đă giết chết con người, loại con thịt cao quư hơn tất cả, và nó đă giết được mặc dầu có luật của dùi cui và răng nanh. Nó ṭ ṃ ít hít các xác chết. Chúng chết sao mà dễ dàng thế! Giết 1 con chó étkimô c̣n khó hơn giết chúng. Chúng chẳng xứng là đối thủ của Bấc tí nào cả, nếu không có những mũi tên ngọn giáo, dùi cui của chúng. Từ nay trở đi nó sẽ không sợ ǵ chúng nữa, trừ khi chúng cầm trong tay những mũi tên, những ngọn giáo, những dùi cui.
Màn đêm buông xuống, 1 mặt trăng tṛn vành vạch nhô cao vượt khỏi ṿm cây lên giữa bầu trời, ánh trăng trải dần xuống cho đến khi mặt đất chan hoà 1 ánh bạc ma quá. Cùng với bóng đêm vừa đến, trong khi quanh quẩn thẫn thờ đau buồn cạnh bờ ao, Bấc bỗng nhận thấy 1 thứ xáo động khác của sự sống mới lạ trong rừng, khác với sự xáo động của bọn người Yhét. Nó đứng dậy, lắng nghe và đánh hơi. Từ xa văng vẳng vọng lại 1 tiếng kêu lanh lảnh, rồi 1 loạt tiếng kêu cũng lanh lảnh như vậy đồng thanh nối theo. Trong giây lát, những tiếng kêu đó dần dần gần lại và to lên. 1 lần nữa, Bấc lại nhận ra ngay, đó là những tiếng mà Bấc đă từng nghe trong cái thế giới trước kia, cái thế giới vẫn c̣n dai dẳng bám diết lấy kư ức của nó. Nó bước ra chính giữa băi trống và lại lắng tai nghe. Đúng rồi, chính là cái tiếng gọi ấy, cái tiếng gọi có nhiều âm tiết đang vang lên với 1 sức quyến rũ và bức bách mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Và cũng hơn bao giờ hết, Bấc sẵn sàng tuân theo tiếgn gọi, Giôn Thoóctơn đă chết rồi. Mối dây ràng buộc cuối cùng đă đứt. Con người và những đ̣i hỏi của con người không c̣n giữa nó lại được nữa.
Trên đường săn đuổi món mồi sống, cùng trong lúc bọn người Yhét cũng đang săn đuổi món mồi thịt ấy bầy sói bám theo bên sườn đàn nai di trú, cuối cùng đă từ vùng đất có nhiều cây to và nhiều khe suối kéo sang rồi tràn vào thung lũng của Bấc. Như 1 ḍng nước lũ màu ánh bạc, chúng đổ vào băi trống chan hoà ánh trăng. Chính giữa băi trống, Bấc đứng yên lặng như 1 pho tượng, chờ chúng đến. Chúng kính sợ, bởi Bấc đứng đấy trông sừng sững im lặng quá, to lớn quá. 1 giây lát ngập ngừng chững lại, cho đến khi 1 con táo tợn nhất trong lũ sói chồm thẳng vào Bấc. Nhanh như chớp Bấc đón đánh, cắn gẫy cổ đối thủ. Rồi nó lại đứng yên như cũ, không mảy may cử động, con sói bị hạ lăn lộn giẫy chết đằng sau nó. 3 con sói khác liên tiếp dồn dập cố xông vào; nhưng con này tiếp con khác lại phải lùi ra, máu tuôn xối xả từ những vết toạc ở họng hoặc ở vai chúng.
Thế là đủ để kích động cả bầy sói ồ ạt lao tới, hỗn loạn, dồn đống lại, lộn xộn ngáng trở nhau v́ cả bầy đều hăm hở muốn hạ con mồi. Sự nhanh nhẹn và lạ lùng kỳ diệu của Bấc thật là lợi hại cho Bấc lúc này. Trụ vào 2 chân sau, liên tục táp, liên tục xé, nó đối phó với khắp mọi phía cùng 1 lúc, dàn ra 1 thế trận rơ ràng là không bị phá vỡ, bởi nó quay lộn và phóng giữ hết bên này sang bên nọ nhanh như chớp. Nhưng để ngăn không cho chúng đến phía sau nó, nó buộc phải lùi dần, xuống quá bờ ao rồi vào ḷng 1 con suối, cho đến khi đứng lại sát 1 vách sỏi cao. Nó men vách sỏi dịch đến 1 cái góc vuông do những người trong đoàn của Thoóctơn đào ra trong lúc t́m vàng và trong cái góc ấy nó bám trụ lại để chống giữ, 3 phía đều được che đỡ, chỉ c̣n phải đương đầu với phía trước.
Và nó đă đương đầu giỏi đến nỗi chỉ sau nửa tiếng đồng hồ, lũ sói phải chịu thua lùi lại. Những cái lưỡi thè dài, những chiếc nanh nhe ra trắng nhởn đầy vẻ hung ác dưới ánh trăng. 1 số con nằm xuống, ngẩng đầu, tai vểnh về phía trước; 1 số con khác đứng thẳng quan sát Bấc; lại có những con xuống tớp nước uống ở dưới ao. Bỗng 1 con sói thân dài, gầy guộc lông xám, thận trọng tiếng lên với 1 dáng bộ thân thiện, và Bấc nhận ra kẻ anh em nơi hoang dă đă cùng chạy sóng đôi với Bấc suốt 1 đêm và 1 ngày hôm nọ. Hắn khe khẽ kêu ư ử, và khi Bấc cũng ư ử đáp lại, chúng hít mũi nhau.
Rồi 1 con sói già, có vẻ dữ tợn và đầy vết sẹo chiến đấu, bước tới. Bấc nhếch mép chuẩn bị lên tiếng gầm gừ, nhưng lại thôi, và hít mũi với gă. Thế là gă sói già ngồi xuống, ngếch mơm lên vừng trăng, cất cao tiếng hú dài của loài sói. Những con sói khác cũng ngồi xuống và hú theo. Bây giờ th́ tiếng gọi đến với Bấc đă rơ ràng, với những âm sắc không thể nào nhầm lẫn được Bấc cũng như chúng, ngồi xuống và cất tiếng hú. Dứt tiếng, Bấc bước ra khỏi cái góc của ḿnh. Bầy sói xúm lại quanh nó, hít hít nó với thái độ nửa thân thiện, nửa dữ tợn. Rồi những con đầu bầy cất cho tiếng gọi bầy, và bật dậy, phóng vào rừng. Cả bầy sói đồng thanh kêu lên, cất bước nhịp nhàng nối theo sau. Và Bấc chạy theo chúng, sóng đôi bên con sói hoang anh em, vừa chạy vừa cất tiếng kêu theo.
Đến đây, câu chuyện về Bấc đáng ra có thể kết thúc. Năm tháng trôi qua chưa nhiều lắm th́ bỗng những người Yhét nhận ra 1 sự đổi thay ở loài soi xám trong rừng cho thấy 1 số con có những đốm nâu trên đầu và mơm, có 1 vệt lông trắng chạy dọc xuống giữa ức. Nhưng có 1 điều c̣n đáng chú ư hơn, là những người Yhét kháo nhau về 1 con Chó Thần luôn chạy dẫn đầu bầy sói. Họ kinh sợ con Chó Thần này, v́ nó khôn ranh hơn họ, ăn trộm các thứ ở các lán trại của họ trong những mùa đông khắc nghiệt, đánh cắp những đồ dùng của họ, giết chết chó của họ, và coi thường cả những người thợ săn dũng cảm nhất của họ.
Chưa hết, câu chuyện c̣n diễn biến xấu hơn. Thợ săn có kẻ ra đi rồi không trở về trại nữa, mà thợ săn cũng đă có kẻ mà bà con trong bộ lạc t́m thấy xác giữa rừng, họng bị xé rách toang 1 cáhc thảm khốc, và trên mặt tuyết xung quanh các xác chết c̣n hằn những vết chân sói to hơn bất ky vết chân sói nào mà họ đă từng thấy. Mỗi độ thu về, khi những người Yhét bám theo bước chân di trú của đàn nai, th́ có cái thung lũng nọ là họ không bao giờ dám bén mảng tới. Và đàn bà có kẻ đă mặt ủ mày châu khi quanh bếp lửa người ca truyền miệng về sự thể làm sao mà Hung Thần đă chọn cái thung lũng kia làm nơi trú ngụ.
Tuy nhiên, vào những ngày hè, vẫn có 1 kẻ đến thăm cái thung lũng ấy người Yhét không hay biết. Đó là 1 gă sói to lớn, khoắc bộ áo lông đẹp lộng lẫy trông gă giống mà lại cũng không giống tất cả những con sói khác. Gă đi 1 ḿnh, từ vùng đất tươi đẹp có nhiều cây to sang đây, rồi chạy xuống 1 cái băi trống giữa rừng. Nơi đây có 1 ḍng suối màu vàng chảy ra từ những chiếc túi da nai đă mục nát rồi biến hút vào ḷng đất, cỏ dài mọc đan qua và rêu xanh lan đầy che kín màu vàng của nó khuất dưới ánh mặt trời, và nơi đây gă trầm ngâm đứng lặng hồi lâu, rồi rú lên 1 tiếng hú dài và thảm thiết, trước khi gă ra đi.
Nhưng không phải bao giờ gă cũng đi 1 ḿnh. Khi những đêm đông dài kéo về và lũ sói bám theo mồi thịt xuống những thung lũng thấp, người ta có thể nh́n thấy gă chạy dẫn đầu bầy dưới ánh trăng nhợt nhạt hoặc trong ánh bắc cực quáng mờ ảo, nhảy những bước dài phi thường vượt hẳn bạn cùng bầy từ cổ họng to lớn của gă phát ra âm thanh vang dội khi gă hát lên 1 bài ca của thế giới hoang sơ, bài ca của bầy sói.
Hết.....
|
|
khoailantay
member
REF: 239930
10/20/2007
|
MAI UIIIIIIIIIII !!!
MAI có thể ngồi đọc , rồi thâu dzô cuốn băng gữi cho khoai được không vậy ????
|
|
mai77
member
REF: 239961
10/20/2007
|
1
|
|
anhtrangthu
member
REF: 240260
10/21/2007
|
Đổi món này em Mai ơi
Dieu toi da hoc duoc tu cuoc song: Toi khong the bat nguoi khac yeu men minh. Tat ca nhung dieu toi co the lam la co gang tro thanh mot nguoi dang duoc yeu men...
Dieu toi da hoc duoc tu cuoc song: Toi co the dung khi gian du voi mot ai do nhung khong the chap nhan bat ky mot ly do nao de bien toi tro thanh mot ke tan nhan voi nguoi khac...
Dieu toi da hoc duoc tu cuoc song: Cho du moi nguoi ben canh toi co tot nhu the nao nhung cung co luc ho lam cho toi bi ton thuong va toi phai biet tha thu cho dieu do...Nhung truoc khi muon tha thu cho nguoi khac toi phai tap tha thu cho chinh ban than minh...
Dieu toi da hoc duoc tu cuoc song: Khi mot nguoi khong yeu men toi nhu toi mong muon khong co nghia la ho khong yeu men toi het long...
Dieu toi da hoc duoc tu cuoc song: Toi da phai mat rat nhieu nam de tao long tin noi nhung nguoi khac nhung lai danh mat no chi trong mot giay...
Dieu toi da hoc duoc tu cuoc song: Toi se phai can than hon vi nhung loi lam trong mot khoang khac thoi co the lam toi hoi han ca doi...
Va con rat nhieu dieu nua toi chua hoc duoc nhung toi muon chia se nhung gi ma toi da trai qua voi cac ban. De chung ta khong bao gio phai hoi han ve nhung loi lam ma chung ta se mac phai trong cuoc song.
|
|
anhtrangthu
member
REF: 240310
10/21/2007
|
Địa chỉ các quán ăn, uống ở Hà Nội
Quán ăn Trung Hoa
1. Đông Kinh, 73 Cầu Gỗ. 9260801, 9260801.
2. Lẩu Tứ xuyên, 63 Yên Phụ. 7140289.
3. Tao Li Nikko, 84 Trần Nhân Tông. 8223535, 8223555. 4. Silk Road Daewoo, 360 Kim Mă. 8315000, 8315558.
5. Lẩu Trung Hoa, 76 Nguyễn Hữu Huân. 9260998.
6. Đệ Nhất, 12 Tràng Thị 8240060, 8240835.
7. Cẩm Chân, 164 Thái Hà. 8573495.
8. Châu Giang, 18 Yết Kiêụ 8215650.
9. Sinh Châu, 75 Lư Thường Kiệt. 8246629.
10. Ming Palace Sofitel Plaza Hotel, 1 Thanh Niên. 8238888, 8293888.
11. Lee Man Fong Hozison Hotel, 40 Cát Linh. 7330808, 7330888.
12. Hanoi Hotel, D8 Giảng Vơ. 8452270.
13. Turtle Hilton Hanoi Opera, 1 Lê Thánh Tông. 9330500, 9330530.
14. Spice Garden Sofitel Metropole Hotel, 15 Ngô Quyền. 8266919, 8266920.
15. Mother`s Pride, Bà Triệụ
16. Thăng Long Xanh, 15-17 Ngọc Khánh. 8452564.
17. Chinese - Chau giang Rest, 18 Yết Kiêụ
18. Chinese - Hanoi Garden, 36 Hàng Mành.
19. Chinese - Ming place, 1 Thanh Niên.
20. Chinese - Quán Gió mớị
21. Chinese - Vạn Tuế, 16 Láng Hạ.
Quán ăn Âu
1. Pepperonis, 29 Lư Quốc Sư. 9285246.
2. Hoa Quỳnh Al Fresc̣s, 23L Hai Bà Trưng. 9781241, 9780007.
3. Hot Rock Cafe, 117 A1 Giảng Vơ. 8445661, 8463451.
4. Bít tết Lợi, Hàng Buồm.
5. Legends Beer, 4 Vũ Ngọc Phan. 7761666, 7761642.
6. Bánh mỳ Nguyên Sinh, 17 Lư Quốc Sư.
7. Chiến Béo, 192 Nghi Tàm. 7161461.
8. No Noodles, 20 Nhà Chung. 9285969.
9. Osteria Il Grill, 116 Bà Triệụ 8227720.
10. The Restaurant Press Club, 59A Lư Thái Tổ. 9340888, 9340899.
11. Chez Manon Hilton Hanoi Opera, 1 Lê Thánh Tông. 9330500/1657 9330530.
12. Met Pub Sofitel Metropole Hotel, 15 Ngô Quyền. 8266919, 8266920.
13. Au Delice 17 Tông Đản. 9345238, 9345238.
14. Western Café, 114 Hàng Bạc. 8242965.
15. Mediterraneo, 23 Nhà Thờ. 8266288.
Quán ăn Thái
1. Bann Thai, 3B Chả Cá. 8288588, 8283503.
2. Bangkok Hanoi, 52A Lư Thường Kiệt. 9345598, 9345598.
3. Tám Tư, 84 Lư Thường Kiệt. 9421682.
4. Siam Corner Oriental Park ,33 Tây Hồ. 8291200, 8292053.
5. Lotus Melia Hanoi, 44 Lư Thường Kiệt. 9343343, 9343344.
Quán ăn Nhật
1. Sakura, 17 Tràng Thị 8257565.
2. Edo Daewoo, 360 Kim Mă. 8315000, 8315558.
3. BenKay Nikko, 84 Trần Nhân Tông. 8223535, 8223555.
4. Ohan, 322 Bà Triệụ 8216033.
5. Akatonbo V Tower, 646 Kim Mă. 7664604.
6. Fuji, 13 Đinh Lễ.
Quán ăn Ư
1. A Little Italian, 78 Thợ Nhuộm. 8315000, 8315558.
2. La Paix Daewoo, 360 Kim Mă.
3. International. 8245359, 8251905.
4. Tandoor 24, Hàng Bè. 8223535, 8223555.
5. La Brasserie Nikko, 84 Trần Nhân Tông. 8238888/5311, 8293888.
6. La Brasserie Tatler Sofitel Plaza Hotel, 1 Thanh Niên. 8315000, 8315558.
7. Promanade Daewoo, 360 Kim Mă. 8514479.
8. Tex Mex, 112 K1 Giảng Vơ. 8284423.
9. Old Piano Restaurant & Bar, 50 Hàng Vảị
Quán ăn Hàn Quốc
1. Lẩu South Korea - Phía trong khách san Thượng mại - Đường Ngọc Khánh.
Quán ăn Nga
2. Little Dream, 9 Phạm Sư Mạnh.
3. Salsluck, 11Ngọc Khánh. Đường Ngọc Khánh, đối diện chéo từ DSQ Thuỵ Điển. Rất sành điệu, rượu thuốc gia truyền, uống say được.
Hoành tráng
1. Cá hồI, Đường Tầu Bay, phía Ngă tư Vọng. Cá hồi các món, đặc biệt là gỏi cá hồi, rất được.
2. Đại Thống, 23 Lư Thái Tổ (Nhà hàng)
3. San Hô, 58 Lư Thường Kiệt. 9349184, 9345289. (Nhà hàng)
4. Kim Anh, 26C Phan Chu Trinh. 9439568.
5. Hương biển Thanh Hóa, Tô Hiến Thành.
6. Sầm Sơn, 77 Dốc Bác Cổ. 8250780, 8257191. (Nhà hàng)
7. Phố Biển, 14 Tràng Thị 9285757, 9285756. (Nhà hàng)
8. Biển Nhớ, 2B Tràng Thị 9286265, 9286265. (Nhà hàng)
Nhà hàng, buffet
1. Cơm gà Little Hanoi, Lương Văn Can (gần hàng bán kính)
2. Nhà hàng Lá Lúa: số 6 Ngô Th́ Nhậm (khung cảnh lăng mạn, phục vụ 5*)
3. Nhà hàng LE TONKIN, 14 Ngô Văn Sở
4. Buffet Khai, Nguyễn Thái Học (giá hơi bị chát)
5. Hot Rock, Giảng Vơ (có món thịt nướng trên đá đảm bảo ăn xong mùi thịt ám trên người mấy hôm, nhưng mà ngon)
6. Bí Đỏ, Giảng Vơ (một dạng nhậu kiểu fast food!)
7. Chiến béo, Đê Yên Phụ (nghe nói chủ cửa hàng trước đây làm ở khách sạn Melia, cửa hàng phát đạt nên bỏ việc, về tự biên tự diễn!) đảm bảo ăn đồ tây quen, đến đây biết thế nào là món ăn tây ở ta, sự kết hợp diệu kỳ )
8. Thức ăn nhanh ABC, 55 Phố Huế
9. 123 - Phố Huế
10. Huế Food, 6 Lư Thường Kiệt, 9 Hoà mă
11. Hươu, 119 Lạc Long Quân
12. Brother, Nguyễn Thái Học (10$/ng….đảm bảo phục vụ tận t́nh chu đáo, quư khách ăn no không muốn về. Có món tôm nướng vừa to vừa ngon, trước đây, ăn bao nhiêu cũng ok nhưng bây giờ hạn chế rồi! hehe, nếu ko th́ có mà vượt 10$ mất, lăi lam sao! Ah quên, nội thất rất hà nội xưa, lại có vườn, nói chung là ổn (trừ cái khoản 10$).
13. Một là quán cơm chay Âu Lạc ở trong ngơ Văn Chương cơm chay theo suất từ 5-10 ngàn, mấy cô phục vụ cười tươi rất xinh, lại c̣n được miễn phí canh rau + trà đá, các món chay làm rất hấp dẫn (có cả đùi gà, cá sốt cà chua, chả lá lốt chaỵ..) chẹp chẹp, măm măm, ngon ngon!
14. Hai là tiệm ăn Chuối xanh ở Hàng Gà. Cơm đùi gà và kimchi ở đó ngon khủng khiếp. Món gà th́ ướp rất khéo, da gà quay béo ngậy mà không ngán. Khung cảnh của quán cũng rất hay, có nhiều tranh của hoạ sĩ đương đại của Việt Nam được treo trang trọng với đèn hắt, trông rất có phong cách. Từ 25-35 ngàn/suất, hơi đắt một tí (tiệm này có máy lạnh mà)
Quán nhậu
1. Quán nhậu: (đồ nhắm: chuyên đề ḅ) đầu Đội Cấn - đối diện bảo tàng
2. Quán Bia cây bàng ngă 3 Lư Quốc Sư - Chân cầm ngồi vỉa hè phố cổ như Tây ba lô, nhiều món ăn lạ, sướng nhất là món lẩu chim, giá b́nh dân
3. Bia hơi, 19 Bùi Thị Xuân phục vụ theo sở thích (thịt chó , Baba, Chim c̣ các loại .. không có đi mua hộ
4. Phương Nguyên/Phượng Hằng/Phương Thúy, Quảng Bá (Giá hơn b́nn dân)
5. Bán đảo Tây hồ, 292A Lạc Long Quân 7535388
6. Green Tomato, 115 Trần Hưng Đạo 9420325
7. Nhậu, Cửa Nam, Hai Bà Trưng
8. Quán nhậu bên sông, Phúc Tân
9. Bia hơi A2/Pacific, Ngọc Khánh
10. Chương Dương Quán Lá, 138 Nguyễn Văn Cừ 8273109
11. Bia Lan Chín, Tông Đản
15. Hải Xồm, Giảng Vơ (nhậu có văn hoá- ko xô bồ!)
12. Lẩu dê Nhất Ly, số 1 Hàng Cót ngon rẻ có ṃn Lầm ăn cực ngon, nướng cũng được. Thoáng mát không hôi như mấy quán ở Láng hạ
13. Các món nhậu, Ngơ Tạm Thương, rất nhiều món, rượu rất ngon, một chỗ rất tuyệt cho bạn bè hàn huyên tâm sự.
Thịt Chó
1. Bờ đê sông Hồng, khu vực Nhật Tân. Chỗ này mát, quang cảnh đẹp. Rượu truyền thống nếp đục, uống cả chai không saỵ Có thể gọi rượu Vodka VN.
2. Bờ đê sông Tô Lịch khu vực Cầu Giấy quán Nam Hảị Chỗ này ngon, đông đúc, hơn bẩn một tí. Rượu truyền thống nếp đục, San Nùng, rượu thuốc (nước thứ 10), Vodka VN.
3. Bờ đê sông Nhổn, khu vực Cầu Diễn. Rất ngon, quán hơi nhỏ, theo kiểu thôn dă. Rượu truyền thống nếp đục, rượu cuốc lủi nút lá chuối, 45-50 độ, không say không về.
4. Thịt chó, Hàng Lược, Hàng than (Mua mang về )
5. Thịt chó Hồ Kiểm, Nhật Tân 7184761
Mèo - Hổ nhà
1. Quán Tiểu Hổ, đường Giải Phóng, khu vực gần trường KTQD. Ngon, rượu Tiểu Hổ Ngọc, rượu thuốc các loạị
Dê - Ḅ - Trâu
1. Quán Dũng Râu, đường Láng Hạ cạnh rạp chiếu phim Quốc Giạ Đông, ăn cũng được. Rượu tiết dê, ngọc dương, rượu trắng (loại này nhạt thếch), Vodka VN.
2. Quán Nhất Ly, đường Giải Phóng, gần bệnh viện Bạch Maị cũng ngon, ăn xong có ǵ vào viện luôn. Rượu tiết dê, ngọc dương, rượu trắng (loại này cũng nhạt thếch, trong phố rượu trắng giống nhau ), Vodka VN
2. Quán thịt trâu rừng, Nghĩa tân
3. Ngẩu pín, Mă mây (đầu gần Đào Duy Từ
4. Vó ḅ: Trên phố Hoà mă, đoạn gần ngă tư phố Huế, ngon, rẻ.
5. Lẩu dê Nhất Ly, 2 Hàng Cót
6. Lẩu ḅ, Lê Phụng Hiểu
7. Ḅ tùng xẻo - Lẩu ḅ, Mai Hắc Đế
8. Bê thui, 30 Hàng Phèn
9. Sách ḅ, 612 Lạc Long Quân
10. Bê Bắc HảI, Hàng Phèn
11. Sườn nướng, Tức Mạc
Gà Vịt
1. Khu vực Quảng Bá, quán Ông Già Xịn (không phải Ông Già Thật, Rất Già, Già Lắm v.v). Gà ta luộc, rang, nướng mật ong rất ngon. Rượu thuốc (cũng phải đến nước thứ 10), Vodka VN.
2. Phố Vọng Đức, cắt phố Huế và phố Ngô Quyền, chung ngơ với văn pḥng bán vé VN Airlinẹ Gà ngon. Rượu ngon, rượu thuốc, rượu tâm sen, rượu thập lục xà, rượu nhân sâm.
3. Gà tần sâm, Giảng Vơ
4. Gà tần thuốc bắc, Tống Duy Tân
5. Gà tần, Quán Cây Si , đầu phố Tống Duy Tân từ Điện Biên Phủ rẽ vào 25000đ/con, rất ngon.
6. Chân gà luộc, Văn Miếu
7. Chân gà nướng, Phạm ngọc Thạch (Mĩ Miều), ngă tư Trịnh Hoài Đức-Nguyễn Thái Học, chợ đuổi Lê Đại Hành
8. Chân gà nướng, Nguyễn Thái Học (gần AUPELF), chân gà nướng ở Kim Liên chỉ ngon mỗi khoản rượu nếp lạnh thôi, đầu Thuỵ Khê gần Hồ Tây, Trịnh Hoài Đức.
9. Vịt quay, Lư Quốc Sư
10. Chả bao mía : Lương Văn Can
Rắn
1. Lệ Mật, Gia Lâm, Hà Nộị Toàn quán gia truyền. Rượu ngọc xà, rượu mật, tim rắn c̣n đập, rượu nọc rắn (cái này th́ phải biết mới xin được, vớ vẩn là không kịp đến bệnh viện). rượu uống miễn phí, chủ nhà tiếp rượu nói chuyện.
2. Thịt rắn, Nguyễn Văn Dực Lệ Mật 8272891
Hải sản
1. Tống Duy Tân, nhà hàng Ngọc Sương. Tôm, Cua, ghẹ, ṣ, cá. Rượu thuốc, sâm, rượu nếp (nhạt lắm) rượu Vodka VN.
2. Tô Hiến Thành. Tôm, Cua, ghẹ, ṣ, cá. Các nhà hàng Thanh Hoá, thật có, rởm có. Nhưng ở đây rất nhộn nhịp không bao giờ thiếu hàng. Rượu thuốc, sâm, rượu nếp, Vodka VN
3. Cầu Gỗ, Tôm, Cua, ghẹ, ṣ. Một quán vỉa hè, cũng ngon, tiện, thưởng thức sương rơi buổi tốị Rượu thuốc, rượu nếp.
4. Đầu Hàng Bún, sát phố Phan Đ́nh Phùng Tôm, Cua, ghẹ, ṣ, cá. 1 quán khá to, chỉ có rượu Tây và rượu Nhân sâm Hàn Quốc
5. Ngă tư Trần Phú - Phùng Hưng lẩu các loại , gầu ,hải sản ,cá ... Phở cũng ngon ( phở bắp ,sốt vang) Giá cực b́nh dân lúc nào cũng đông đúc như cái chợ.
Cá
1. Cá lăng Toàn Thắng 445 Bạch Đằng. 8261567.
2. Cá lăng Hồng Nhung, 34A Trần Phú. 8232463.
3. Cá lăng Việt tŕ, 588 Lạc Long Quân. 7184966.
4. Chả cá Lă Vọng, 14 Chả Cá. 8253929.
5. Lẩu cá kèo, Hàn Thuyên gần cây xăng.
6. Lẩu mắm, 130 lê Duẩn.
Ốc
1. Ông già, 31 Tô ngọc Vân 7000đ/suất.
2. Phương Nguyên, Tô Ngọc Vân.
3. Đức Mười, Liễu Giai (ốc luộc riệu cỏ
4. Ốc luộc lá chanh, 1 Đinh Liệt 7000đ/suất ; Ngă 3 Quan Thánh-Phan Huy Ích.
5. Đầu Hàm Long đối diện nhà Thờ bán từ tối đến 12h ( nước chấm khỏi chê).
6. Ốc luộc, chợ Thành Công (cẩn thận nhầm hàng).
7. Khu tập thể Kim Liên gần chỗ bán hoa và siêu thị Asean (ăn xong được khuyến mại kẹo).
8. Phan Bội Châụ
9. Phan Huy ích.
10. Ốc xào cả vỏ, Ngơ chợ Kim Liên.
11. Ốc xào kiểu Hải Pḥng, Nguyễn Huy Thiệp (gần trường Ams, rẽ vào từ Kim Mă).
12. Ốc xào, Đê La Thành.
13. Ốc luộc, Núi Trúc, Ḷ Sũ, Liễu giai, khu bách Khoa (gần trường Thăng Long)
14. Quán Ốc Nóng Lân B́nh, ở 18 Hàng Bè (trong nhà sau, đi qua 1 con hẻm) hơi bị ngon
Lợn
1. Lợn quay Sĩ Trung, 97 Hàng Buồm
2. Lợn sữa quay, 105 - 108 hàng Buồm
3. Ḷng lợn, 18 hai Bà Trưng
4. Ḷng lợn, 21 - 25 Hàng Thùng
5. Ḷng lợn, 7 Lê Duẩn
6. Óc lợn, gần Hàng Thùng (quên mất tên phố -sorry)
7. Lưỡi lợn, Đầu ngơ Nguyễn Khuyến, 40000đ/kg, ngon.
Lươn
1. Lươn Nghệ An, 112 Nghi Tàm
2. Quán Lươn, 210 Nghi Tàm 04-8294526
3. Quán Lươn, ngă tư Giảng vơ và Đê la thành
4. Quán Lươn Nghệ An, đầu HQViệt và HHThám, đầu dốc
5. Cái quán Miến Lươn nằm ở ngă tư Yên Ninh - Nguyễn Trường Tộ. Quán nh́n bên ngoài th́ cũng nhỏ thôi, nhưng nếu bạn bước vào trong th́ quán cũng sạch sẽ và "không lụp xụp" đâu . Nhưng quan trọng nhất là các món ăn về lươn
Cơm
1. Cơm 122 Mai Hắc Đế
2. Cơm phố, 29 Lê Văn Hưụ 9432356, 9434200.
3. Cơm Việt, 13 Lư Thái Tổ. 8240637.
4. Vân Nam, Lư Thường KIệt (cả ăn sáng uống Cafe).
5. Huế, 6 Lư Thường KIệt.
6. Phù Đổng, 47 Trần Xuân Soạn. 9430305, 8263801.
7. Tấm Sài G̣n, Lê Văn Hưụ
8. Bí đỏ 105, K1 Giảng Vơ. 8560009.
9. Lê Ngọc Hân. 9710085.
10. Hà Nội Garden, 36 Hàng Mành. 8243402, 8286933.
11. Brother`s Café, 26 Nguyễn Thái Học. 7333866, 7333991.
12. Cơm chay nàng Tấm, 79A Trần Hưng Đạọ 8266140, 8266140.
13. Cơm chay An Lạc, 15 Hàng Cót. 8245541, 8266857.
14. Vườn Tri Kỷ, 152 Thụy Khê. 8472113.
15. Thái Hà phố, 160 Thái Hà. 8570418, 5372161.
16. Nướng Vườn phố, 28 Thanh Niên 7161619
17. Rừng, 259 Âu Cơ. 7182929, 7183320.
18. Lâm Viên, 9B Phan Chu Trinh. 8240932.
19. Hạ HồI, 4 Hạ Hồị 9423615, 8224991.
20. Vạn Xuân, 15A Hàng Cót. 9272888, 9272999.
21. Đông Phương, 17 Tông Đản. 9342898, 9342089.
22. Xưa & Nay, 1 Tông Đản. 9345657.
23. Restaurant 123, 55 Phố Huế. 8229100.
24. Nam Phương, 19 Phan Chu Trinh. 8240926.
25. Indochine, 6 Nam Ngư. 9424097, 9424104.
26. Xa lộ, 45 Hàng Tre, 9260639.
27. Cơm Việt Nam, 44 Bùi Thị Xuân (ngon giá hơn cơm bụi 2 chút khoảng 15,20 ngh́n 1 suất).
28. Cơm 160 Thái hà.
29. Cơm An Đông, 33 Thái Hà.
30. Cơm Đông Phương, 17 Tông Đản.
31. Cơm Oasis, 19 Láng Hạ.
32. Cơm Quê Hương, 42 Tăng Bạt Hổ.
33. Cơm Quốc Hương, 9 hàng Bông.
34. Cơm Tam Son, 34 bà Triệụ
35. Cơm Viet Hoa, 119 Phố Huế.
36. Cơm Âu Lạc, 15 Hàng Cót.
37. Cơm cháy Hải sâm, 20 hai Bà Trưng.
38. Cơm Chuột vàng, 30 Cao Bá Quát.
39. Cơm gà Thuận hoá, 17 Phan Chu Trinh.
40. Cơm lam Pac Bo, 437 Nghi Tàm.
41. Cơm Niêu, 100 Lê Duẩn.
42. Cơm Phù Đổng, 23 Thi Sách (ăn buổi tối có nhạc sống và có món ếch xào măng khá ngon).
43. Cơm Phở, 229 Le Văn Hưụ
44. Cơm rang, 20 Cấm Chỉ.
45. Cơm tấm, 59 Tràng Thị
46. Cơm lam, Nhật Tân.
Phở
1. Phở Bát Đàn, 49 Bát Đàn 5000-10000đ/bát, trả tiền trước, tự bưng bê(cái bọn củ chuối, rất ghét).
2. Phở Lư Quốc Sư, 2 Lư Quốc Sư, 5000-10000đ/bát, tiền trước, tự bưng bê (lại cái bọn củ chuối).
3. Phở Lư Sáng, 2 Hàng Gà, 5000-8000đ/bát, hương vị khác biệt so với các nơi khác.
4. Phở gà, 34 Lê Văn Hưu, 5000đ/bát.
5. Phở gà, Trên đường Quán Thánh đoạn vườn hoa Hàng Đậu, chỉ bán sáng, rất ngon, rất đông.
6. Phở xào, cạnh hàng phở Bát Đàn đă nói ở trên, ngon, đông.
7. Phở ḅ, phố Ấu Triệu (sát tường Nhà Thờ lớn), cuối đường Bà triệu, Bát Đàn, Ḷ Đúc.
8. Phở chua ngọt, 17 Lương Văn Can.
9. Phở gà, Nam ngư, Tuệ Tĩnh (gần ngă tư với Thể Giao), ngă ba Đơ Hành- Yết Kiêu (ăn bộ phận nào của con gà cũng ok), 32 Lê Văn Hưu, Lư Quốc Sư.
10. Phở ḅ, Hàng Cót (ở gần đầu Phan Đ́nh Phùng)
11. Phở tái lăn, 13 Ḷ Đúc.
12. Phở sốt vang, 39 Tôn Đức Thắng.
13. Phở xào, Quốc Tử Giám.
14. Phở vị Hủ tíu, Phố Đinh Liệt. (v́ cửa hàng đó phục vụ lẫn lộn cả hai loại)
15. Phở Thịnh Hàng Bột.
16. Hủ tiếu, Hàng Bồ.
Mỳ
1. Ḿ vằn thắn, Đ́nh Ngang, 5000đ/bát, một chỗ tuyệt vời, trong quán có nhiều đồ cổ, đặc biệt có 1 đàn mèo hơn 10 con,rất khôn, tha hồ mà vuốt ve,chủ quán tận t́nh.
2. Mỳ vằn thắn, Đinh Liệt, Dinh Ngang, Ăn chính không nước dùng (bánh ḿ, cơm, cháo, thịt gà, thịt chó, ngẩu pín, xôi)
3. Mỳ vằn thắn, 210 Trần Quang Khải 9343897
4. Mỳ vằn thắn, Phố Huế - đối diện chợ Hôm
Bánh đa
1. Bánh đa cua, Ngă ba Đặng Tất-Quán Thánh.
2. Bánh đa cua, cuối phố Lư Thường Kiệt bán chiều, cực ngon, 8000 ngh́n/1 bát , 2000 ngh́n/ 1 cái gị. Chủ quán xấu, tính tiền hay ăn gian, khách vẫn đông. Lưu ư : rất nhiều chị em chân dài hay ngồi nơi đây có cả Mẫu
3. Bánh đa cua, Quán Thánh, Ô Chợ Dừa (1500 - 2000đ/bát), Hàn Thuyên
4. Bánh đa trộn, Phùng Khắc Khoan (kèm thịt ḅ tái)
Miến
1. Miến cua, Hàng Điếu
2. Miến ngan, Hai Bà trưng (Hàng Khoa), miến ngan gánh o ngă tư Hai Bà Trưng-Tràng Tiền
3. Miến lươn, Đối diện chợ Hàng Da, Ngơ Tô tịch, Mai Hắc Đế, Hàng Điếu, phố Yên Ninh (vuông góc với
4. Miến lươn, Hàng Điếu, cạnh quán bún ḅ, ngon, cũng rẻ, nhiều món.
5. Miến lươn, Cuối phố Yên Ninh, ngon, rẻ, bề ngoài quán hơi nhỏ, trong rộng, ấm cúng, nhiều món.
6. Miến lươn Nghệ An, 112 Nghi Tàm 25000đ/suất.
7. Miến lươn, 40 Mai Hắc Đế , 87 Hàng Điếu
Bún
1. Bún Ốc, 73A Mai Hắc Đế 5000đ/bát , ngon, nổi tiếng. Phù Đổng Thiên vương cũng có 1 quán ăn cũng được
2. Bún ốc, 1 Phù Đổng Thiên Vương
3. Bún ốc, quán Bà Sáu ở Mai Hắc Đế, Đường Thành, ngơ Mai Hương (Bạch Mai), Hàng Dầụ
4. Bún Ngan, 73 Hai Bà Trưng, 5000đ/bát, ở đây có rất nhiều món về ngan.
5. Bún ḅ, 67 Hàng Điếu 8000đ/suất, ngon, đông.
6. Bún ḅ, Hàng Điếu
7. Bún ḅ Huế, Hàng Gà
8. Bún Thang, 29 hàng Hành, ngon.12000 / bát
9. Bún thang, Hàng Khoai, Ấu Triệu, Cấm Chỉ, Lê Văn Hưu, Cầu Gỗ.
10. Bún Mọc, 10 Bảo Khánh
11. Bún riêu cua, cuối phố Phan Bội Châu, cực ngon, rất đắt, đông, bán cả ngày
12. Bún riêu cua, ở chợ Ô Chợ Dừa (2500/bát) (có cả bún bánh đa cua cả món trộn)
13. Bún riêu, 14 Hàng Da (riêu cua, gị tai, thịt bắp ḅ nhúng tái, đậu rán), số 1 Thi Sách
14. Bún sườn, Lư Thường Kiệt
15. Bún cá, 5 nguyễn Trường Tộ, 3000-5000đ/bát, quán dân dă, ngon.
16. Bún cá, Hàn Thuyên, Lương Văn Can
17. Bún đậu, Ḷ Sũ, 5000đ/suất, quán lề đường
18. Bún đậu mắm tôm, bún giả cầy : Nguyễn Chí Thanh (bên hồ Ngọc Khánh), Ḷ sũ (cạnh quán Dragon), Hàng Hành, ngơ Phất Lộc ( có cửa hàng lịch sự ), vỉa hè : Nguyễn Thái Học ( chỗ giao với Văn Miếu )
19. Bún đậu - Nem rán, Yên Phụ
20. Bún nem, Phố Ngọc Khánh
21. Bún Chả Hàng Mành : 1 Hàng Mành,10000-15000đ/suấ ;t, ngon, nổi tiếng.
22. Bún Chả Sinh Từ : 80 Nguyễn Khuyến,10000-15000đ/ suất, ngon, nhưng ồn àọ
23. Bún chả: Hàng Mành, 1 phố Huế, Nguyễn Công Trứ , Đường thành ... món này nhiều nơi có
24. Quán bún chả bà Bảy Đang nằm khép ḿnh trong ngơ 81 đường Lạc Long Quân, số nhà 32 tổ 17, trên không gian rộng chừng 50m2.
Cháo
1. Cháo trai, 26 Trần Xuân Soạn, 2000đ/bát, ngon, đông(nhưng có vẻ như cháo có vị ngọt).
2. Cháo trai, ngơ trên đường Thái Thịnh, Trần Xuân Soạn
3. Cháo vịt, 16 Lư Quốc Sư 9285208 8285564
4. Cháo gà, Hàng Trống, Lư Quốc Sư (chỉ bán buổi tối, đêm, đối diện hàng bánh gối) Lưu ư khi ăn ở đây đừng đỏi hỏi nhiều có mụ già rất hay lèm bèm . Dân đồn gọi là cháo chửi
5. Cháo gà, 45 Lư Quốc Sư,5000đ/bát, chỉ bán tối, quán vỉa hè, ngon, đặc biệt có món chân gà hầm nhừ.
6. Cháo gà, Bà Mỹ 7 Nhà thờ
7. Cháo tim gan, 39 Trần Nhân Tông
8. Cháo tim gan, 88 Hàng Trống
9. Cháo tim gan, 39 Trần Nhân Tông 5000-15000đ/bát.
10. Cháo cá, đầu phố hàng Bông gần ngơ Cấm Chỉ (quán ngồi ở vỉa hè )
11. Cháo Ḷng-Tiết Canh, 7 Lê Duẩn, cạnh đường tàu, nổi tiếng, ngon.
12. Cháo Ḷng-Tiết Canh, Chợ Đuổi-Lê Đại Hành, trước cổng toà án, ngon, nổi tiếng.
13. Cháo ḷng, Hai Bà Trưng, hoặc chợ Đuổi, giữa phố Lê Đại Hành, gần chỗ ngă ba với Đại Cồ Việt), Ḷ Sũ (cạnh hàng cơm Tuấn), cuối chợ Ngọc Hà - đoạn nối vào phố Sơn Tây - cạnh băi rác và cống
14. Cháo ḷng, Ḷ Sũ/Hai Bà Trưng/Cửa Nam
Bánh
1. Bánh mỳ tây, ngă 3 Lư Quốc Sư, Trân Cầm
2. Bánh mỳ Patê, Phố Huế, ngă tư Hàng Cân - Lăn Ông
3. Bánh mỳ bít tết, Hàng Buồm, Hoà Mă, Hàng Điếu hoặc bánh mỳ Phúc trên đường Yết Kiêu
4. Bít tết xíu mại, Bún ḅ Huế Ḥa Mă
5. Bánh gối, 52 Lư Quốc Sư,5-7000 đồng/suất .
6. Bánh rán mặn, 52 Lư QUốc Sư 5-7000 đồng/suất ( thực ra ở ngă 3 Thuỵ Khuê - Lạc Long Quân ngon hơn rất rất nhiều, rẻ nữa).
7. Bánh cuốn, Hàng Cân, Lương Văn Can (có cà cuống thật nh́n thấy con cà cuống trong chai, nhưng giá hơi đắt), Bích Câu - gần đầu Cát Linh (nước chấm khá ngon, nhưng hơi bị đông), Chợ Hàng Da, (nước chấm hâm nóng, bánh tráng nóng), tại Bảo Khánh, góc với Hàng Hành (Càfê phố
8. Bánh cuốn Thanh Tŕ,: Hàng Chiếu
9. Bánh cuốn Kỳ Đồng, 11 Tống Duy Tân
10. Bánh đúc, 8 Lê Ngọc Hân, 2000 đồng/suất, chỉ bán chiềụ
11. Bánh gị, Hàng Giấy
12. Bánh gị, Lương Định Củạ
13. Bánh cáy, Ngơ Tam Thuong - 16-19h
14. Bánh cay, Ngơ ĐInh Liệt, 100đ/cáị
15. Bánh cốm, Nguyên Ninh - 11 Hàng Than, 22 Hàng Điếu
16. Bánh Huế, 6 Lư Thường Kiệt
17. Bánh trôi Tầu, 30Hàng Giầy, 5000đồng/suất, quán của Nghệ sĩ Phạm Bằng.
18. Bánh trôi tàu, Hàng Buồm ( bác Phạm Bằng), Hàng Giấy
19. Tào phớ, chợ Mơ, Phạm Ngọc Thạch
Xôi
1. Xôi gà, Hàng Hành bán sáng
2. Xôi gị ḅ, lụa, thịt, trứng ... ăn đêm ngă tư Phan Chu Trinh Trần hưng Đạo .2000 đồng cho 1 cục ( gị ḅ , gị lụa, thịt ...)
3. Xôi patê Đầu Cấm chỉ - Cửa Nam
Nem - Nộm
1. Nem cuốn, Lư Quốc Sư (tuyệt cú mèo)
2. Nem tai, Bà Hồng - 74 Cầu Gỗ
3. Nem chua nướng, hàng Cót
4. Nem chua rán, Ngơ Tam Thương
5. Nem Phùng, 30 hàng Bún
6. Nem tôm chả vịt, Ngơ yên Thái
7. Nem chua rán, Cửa Bắc, Hàng Bông, Trần Quốc Toản
8. Nem chua nướng, ngă 4 Hàng Bồ-Hàng Bạc, chỉ bán tốị
9. Nộm ḅ khô, 25-27 Hồ Hoàn Kiếm, 4000 đồng/suất.(thực ra ở Hàm Long ngon hơn, chỉ bán chiều)
10. Nộm, Hàm Long, đầu Hàng Bè, Mă Mây, Nguyễn Lương Bằng ( đối diện G̣ Đống Đa )
11. Quẩy nóng, bánh bao chiên, Thụy Khuê ( gần trường Chu Văn An )
12. Quẩy nóng, bánh tiêu, 2 Phan Bội châu, 45 Cầu Gỗ
13. Rượu mực, Hàng Bồ, Hồ Tây
Linh tinh
1. Ô mai mơ, ô mai sấu, đủ loại ô mai trên đời ở 11 Hàng Đường
Café, Trà
1. Cafê Giảng, Hàng Bông (có món cafe đặc sản => Cafe trứng)
2. Café Phố, 15 Lư Thường Kiệt (rất nhiều bạn gái thời trang - Bổ mắt )
3. Café Phố cũ (gallery café) - hàng Gai (gần Giảng) (nhà cổ, góc nh́n đẹp ngắm hồ Gươm!)
4. Café Moulin Rouge (hồ Trúc Bạch)- tầng 5
5. Café Ban Mai, đầu Bà Triệu (có món thạch ngon mà rẻ
6. City view, hàm cá mập, tầng thượng (trang trí ko đẹp lắm nhưng nh́n xuống hồ cơ mà!)
7. Sofitel Plaza, cuối đường Thanh Niên, tầng thượng (ngắm cảnh tuyệt vời, lên đây mới biết thế nào là Hà nội đêm phối cảnh tổng thể!, có nhạc Jazz, chỉ có điều giá cả chát lắm!)
8. Capuchino, Nguyễn Chí Thanh (đối diện trường Luật), đi vào ngơ
9. Trà Tàu, 30 Nguyên Hồng (nh́n tầng 1 chẳng giống quán nước ǵ cả, lên tầng 2 đẹp ra phết, uống trà+ rượu ở đây ngon)
10. Dimald “ấn tượng”, 12 Điện biên phủ (lên tầng thượng, cũng khá đẹp)
11. Dimald, 14 Trần B́nh Trọng (nhỏ hẹp nhưng khá thú vị
12. Café 84, Nguyễn Du (buổi tối các ngày trong tuần có violon+guirtar, giá cả bây giờ đắt hơn hồi trước th́ phải, những 12000/ cốc sinh tố dưa hấu sữa!)
13. Rick café, 84 Nguyễn Du
14. Zcafe, 17 Tông Đản (Tối thứ 3, 5, 7 ca nhạc, nội thất đẹp)
15. Café Làn Sóng Xanh, Chùa Bộc (nhạc sống)
16. Café Liễu Giai, Liễu Giai (nội thất đẹp)
17. Café Friend, 1 Bà Triệu
18. Café Ciao, 2 Hàng Bài
19. Opera café, 59 Lư Thái Tổ
20. 69- 69 Mă Mây (bar+restaurant do 2 SV Pháp thiết kế nội thất, ăn ko ngon lắm)
21. Café Hà Nội phố, Trần Hưng Đạo (sịnh tố chanh muối duy nhất ( có tại hà nội!)
22. Café Nhạc Tranh, ngơ 61 Thái Thịnh (nhạc Trịnh, Beatles, violon, guirtar)
23. Flagon, Ḷ Sũ (lâu ko lên ko biết bây giờ thế nào, h́nh như có cacao đánh đá ngon th́ phảỉ!)
24. Café Thanh Thảo, Bát đàn (mùa hè uống nước ở đây tuyệt lắm, có máy lạnh, không gian ấm cúng(!) giá cả phải chăng, uống được!)
25. Café Lâm, 60 Nguyễn Hữu Huân
26. Café Mai, Lê Văn Hưu
27. Café Thọ, 117 Triệu Việt Vương
28. Và vô số café ở Hàng Hành, chẳng biết đưa cái nào vào bỏ cái nào ra nữa!!!
29. Danh Trà 55, Phan Chu Trinh,
30. Dilmah-Lipton, Các quán dọc đường Điện Biên Phủ, đoạn gần lăng Bác nói chung b́nh thường
31. Bảo Oanh, đầu dốc Thanh Niên, vị trí đẹp, rẻ.
32. City View, Tầng thượng nhà Hàm Cá Mập, vị trí đẹp, đắt.
33. Hale, Hồ Gươm Xanh và Fantasy, không dành cho giới hssv ít tiền, nói chung chưa nên vàọ
34. Các quán café vườn, ở rất nhiều nơi, trong quán có nhiều ô nhỏ, các ô đều có mành, vào đó th́ … có giời mới biết, thích.
35. Cà fê Cổ Ngư (8 Đường Thanh niên) Có nhiều tầng, mỗi tầng 1 cách bài trí. Ngồi uống trà , cà fê trên sập gụ, trong pḥng khách bài trí kiểu cổ ờ miền Bắc (bàn thờ, câu đối, hoành phị..), không gian yên tĩnh...
36. Cafe - Âu Lạc, 57 Lư Thái Tổ
37. Cafe - Darling, 33 Hàng Quạt
38. cafe - Đồng Lợi, 65 Lê Duẩn
39. Cafe - Fantasy, 52 Tôn Đức Thắng
40. Cafe - Hotrock, 117 A1 Giảng Vơ
41. Cafe - Kinh do, 252 Hang Bông
42. Cafe - Long viên, 42 Hàng Bún
43. Cafe - Phố, 15 Lư Thường Kiệt
44. Cafe - Xanh, 28 Hàng Hành
45. Cafe - Aladin, 15 Tôn Đức Thắng
46. Cafe - Bát đàn, 10 Bát đàn
47. Cafe - Billard cafe, Hàng Mành (
48. Cafe - Brother`s, 26 Nguyễn Thái Học
49. Cafe - City view, 7 Đinh Tiên Hoàng
50. Cafe - Emotion, 52 Lư Thường Kiệt
51. Cafe - Hồ Gươm xanh, 32 Lê thái tổ
52. Cafe - Hoa sữa, 81 Thợ Nhuộm
53. Cafe - jazz club, 31 Lương Văn can
54. Cafe - Lâm, 60 Nguyễn hữu huân
55. Cafe - Met club, 56 Lư Thái tổ
56. Cafe - Moca cafe, 14/16 Nhà thờ
57. Cafe - Old darling cafe, 1 - 142 Hàng bạc
58. Cafe - Paradise cafe, 83 Lư Thường Kiệt
59. Cafe - Phố cổ, 15 Hàng Hành
60. Cafe - Roma, 87 Lư Thường Kiệt
61. Cafe - Z cafe, 17 Tông Đản
62. India - Tandoor, 24 Hàng Bè
63. International - Cafe Diva, 57 Lư Thái Tổ
64. International - Cafe moca, 14-16 Nhà Thờ
65. International - Church street, 13 Nhà thờ
66. International - R&R Hanoi Tavern, 47 Ḷ Sũ
67. Italia, 16 Tạ Hiền
68. Italia, 78 Thợ Nhuộm
69. Italia, Hoa Quynh cafe, 29 Lư Quốc Sư
70. Italia - Ily cafe, 97 Mă Mây
Chè
1. Chè Huế, 10 Tạ Hiện, 2000-3500đ/suất, quán nhỏ, chè ngon.
2. Chè Thập Cẩm, 72 Trần Hưng Đạo 7000đ/suất.
3. Chè thập cẩm, 80 Hàng Điếu, 3000đ/cốc trở lên, rất ngon, chiều khách.
4. Chè Thái, ngơ chợ phố Hồ Đắc Di, rất ngon.
5. Chè chuối, bánh đúc: Cuối phố Nguyễn Bỉnh Khiêm, chỉ bán chiều, rất ngon.
6. Chè thập cẩm, Ngơ 72 Trần Hưng Đạo
7. Chè - Chè Huế, 10 Tạ Hiền
8. Chè Huế, 15 Hàng giấy
9. Chè Sài G̣n, 63 Đường Thành
10. Chè Thái, ngơ chợ phố Hồ Đắc Di, rất ngon.
11. Chè chuối, bánh đúc, Cuối phố Nguyễn Bỉnh Khiêm, chỉ bán chiều, rất ngon.
12. Chè BuBuChaCha (chè Singapore), Cửa Bắc (gần trường Phan Đ́nh Phùng)
13. Chè Huế, Nguyễn Lương Bằng, Hàng Giấy
14. Chè Thái, Trần Huy Liệu
15. Chí Mà Phù, Lục Tào Xá, Hàng Giấy
16. Phổ màn nhần, Hàng Buồm
17. Nước mía, Hàng Điếu
18. Sinh tố, Nguyễn Trường Tộ cả phố
19. Sữa chua, Ḷ Đúc
20. Thập cẩm dầm, giữa phố Tô Tịch
Kem
2. Kem Chua, Phố Lư Thường Kiệt, đối diện trường Trưng Vương, tôi chưa thấy kem ở đâu ăn được đến thê, 6000đ/ly; 25000đ/đĩạ
3. Kem Tràng Tiền, ngă tư Tràng Tiền-Ngô Quyền, đối diện rạp Công Nhân, ngon, nổi tiếng ( Ra Hà Nội nên ăn )
4. Kem Ư, Mỹ, Pháp, Lê Thái Tổ, 3500/ mùi, ăn hết các mùi cũng không nhỏ.
5. Kem Rán, Bảo Ngọc-98 hai Bà Trưng, 3000đ/cái, c̣n 1 địa điểm khác của Bảo Ngọc cũng bán kem rán ở phố Giảng Vơ, gần triển lăm, kem rán trong lạnh, ngoài nóng, lạ miệng.
6. Kem xôi, Hai bà Trưng
7. Kem chua New Zeanland, Lư Thường Kiệt (đối diện trường Nguyễn Du)
8. Bốn mùa, 95B Quán Thánh
|
|
mai77
member
REF: 240311
10/21/2007
|
Con lạy cụ..!!!
Nh́n thấy bài của cụ con hoa hết cả mắt mũi lên,nh́n là con muốn:
ĂN
CHƠI
HÚ
HÍ
NGỦ
NGHỈ
MỌI
NƠI
VÀ
RỒI
ĐỦ
CHUYỆN
HIC..HIC..HIC...Cụ tha cho con v́ túi của con hơi mỏng,nh́n thế này thèm chít đi được..hihihi
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|