Phải cần bao nhiêu thanh sắc để tạo nên giai điệu?
Phải có bao nhiêu màu sắc để dựng lên những hình dung?
Phải thêm bao nhiêu ngôn từ để mỗi trái tim tìm được lời muốn nói?
Phải bao nhiêu ngày, bao nhiêu đêm để thời gian là mãi mãi...
Pipen từng có làm một bài thơ, nó chưa từng bao giờ được viết xong. Pipen cũng không dở người đến độ đặt cho nó một cái tên đại loại như "Bài thơ còn dang dở", hay "Bài thơ chưa dừng lại" hoặc tệ hơn là ném vào đó xanh rờn một cái tựa "Không Đề" hay sáng tạo hơn một chút là đánh số cho những "Bản không tên...". Mọi cảm xúc đều có thể được đặt tên, như con người vậy, cái tên có khi chỉ đơn giản chính là những lý do mà vì chúng, ta biết được thứ ngôn ngữ của trái tim... Trở lại với bài thơ, Pipen định sẽ viết một bài thơ nói về một tình yêu mà khi ở trong đó ta cảm nhận được cả 4 mùa. Một lẽ tất nhiên, Pipen sớm đặt tên cho nó, "Bốn mùa". Rồi thì chẳng hiểu cắc cớ làm sao, suốt cả năm trời bài thơ đó vẫn chỉ có 3 khổ, không làm sao Pipen hoàn thành nó được cho dù đã rất muốn và cố gắng. Và đêm nay, vâng! đêm nay, bài thơ đã được viết xong. Đồng nghĩa với điều đó Pipen đã tìm được câu trả lời cho riêng mình, rằng tại sao đến tận bây giờ Pipen mới có thể làm được. Đó chính là "Lý do", là "Mục đích", đó cũng chính là "Con đường" mà với chúng, thiên đường là có thật! Có một ca khúc mà Pipen đã từng dịch lời Việt, pipen nhớ đã dịch "Đợi mong cũng giống như một phép màu" từ câu nguyên gốc tiếng Anh rằng: "waiting is all my heart could do" - Only Yesterday - Carpenter. Chắc chắn rồi đợi chờ luôn chưa bao giờ là cách duy nhất để đi tới, nhưng khi chúng ta biết chờ đợi, biết tin và hy vọng... vẫn còn đó một cơ hội, một cơ hội không ai tước đoạt được, một cơ hội dành cho riêng mỗi người !!! Không biết nữa... có chăng câu hỏi ở đây nên là: chúng ta có hay không sẵn sàng khi điều đó đến, chúng ta có thực sự chuẩn bị chu đáo cho chính điều mình đang mong đợi.
BỐN MÙA
For My Love
Yêu em, là những sáng mùa Xuân
Long lanh sương sớm chẳng bụi trần
Là tiếng chim quyên ca ríu rít
Là lá, là hoa trải đầy sân
*
Yêu em, trưa Hạ vắng bước chân
Mưa rồi chợt nắng đã bao lần
Mơn man cánh Phượng vương mái tóc
Màu áo Em mang trắng phố gần
*
Yêu Em, trong gió chiếc lá vàng,
Lặng lẽ rời cành để Thu sang.
Ngõ nhỏ chờ Anh, chiều se lạnh
Vỡ oà trong ánh mắt, Em đang
*
Yêu Em, Đông dừng bước thật lâu.
Hoa Sữa ngọt môi nụ hôn đầu.
Thơm mịn bàn tay Em, hạt cốm.
Gió mùa ôm lấy, chẳng lạnh đâu.