...Bình yên không có chân để chạy cũng chẳng có cánh để bay. Nhưng bình yên không ở yên một chỗ. Vì bình yên gắn liền với người, mà người thì luôn di chuyển. Người đi và tâm hồn người thay đổi kéo cả bình yên đi theo. Thế nên ta đi tìm bình yên, bình yên của ta, cái bình yên đơn giản mà phức tạp, nhẹ nhàng mà dứt khoát.
..Ta tìm bình yên ở trong gió. Không phải tự nhiên ta yêu gió. Những luồng không khí chuyển động khắp không trung, không màu, không mùi, không vị nhưng ai cũng cảm nhận được. Gió vô hình nhưng sự hiện diện của gió lại hữu hình. Người ta thấy gió khi tóc ai bay theo cơn gió hối hả về phía chân trời. Người ta thấy gió khi chiếc lá rơi xuống nhảy múa giữa không trung. Người ta thấy gió khi những giọt sương rung rinh trên lá. Người ta thấy gió khi hạt mưa bóng mây xiên xiên trong nắng. Gió mang nhiều tâm trạng vì ai cũng gửi những nỗi niềm của mình vào trong gió mong gió sẽ mang đến bên người mình yêu quý. Nhưng chẳng vì thế mà gió nặng lòng, gió vẫn vô tư thoải mái đi khắp chốn cùng nơi. Gió luôn nhẹ nhàng, luôn mát dịu và tình cảm. Đã có những lúc lòng ta trĩu nặng những suy nghĩ không đâu và ta tìm đến gió. Ta tìm một nơi lộng gió, chỉ có gió và ta, chỉ có ta và gió rồi thấy mình như đang bay theo gió. Ta thấy sắc vàng của nắng trong gió, ta nghe âm thanh của nước trong gió, ta ngửi mùi hương của hoa trong gió. Ta phiêu cùng gió và cười, cười vì cái bình yên dịu dàng gió mang lại cho ta.
...Ta đi tìm bình yên ở màu đen cô độc. Mọi người nói màu đen mạnh mẽ, màu đen cá tính, màu đen lạnh lùng.Màu đen trong mắt ta lại khác. Màu đen ở trong ta mạnh mẽ bên ngoài mà yếu đuối bên trong. Màu đen của ta lạnh lùng bên ngoài mà nồng ấm bên trong. Màu đen của ta vụng về lắm, tình cảm nhưng không biết thể hiện những rung động của mình. Màu đen của ta ngốc nghếch lắm, cứ luôn tự tin và mạnh mẽ trước mọi người để che đi những vết thương sâu trong lòng, che đi những buồn đau sâu trong tim. Khi ta buồn ta hay im lặng và lúc đó, những câu chữ chẳng biết lặn đi đâu trong trí não ta, rồi những suy nghĩ lung tung, những cái gì đó chính ta cũng chẳng hiểu. Tâm hồn ta đó, nghệch ngoạc và xấu xí. Trái tim ta đó, vụng về và rời rạc. Ta đó, phóng khoáng đến mức bộp chộp, thiếu suy nghĩ đến mức vô tâm. Ta không yêu cà phê nhưng dạo này ta hay tìm đến nó. Khi ta cần tĩnh tâm ta sẽ đến bên cốc đen đá. Màu đen sâu thẳm của những giọt nước hoà vào với nhau thành một thể chan chứa tình cảm. Bản thân đen đá không ngọt ngào. Đen đá đắng và chua để khi uống xong trong cổ mới có vị ngọt nhè nhẹ, vị ngọt của chính cơ thể mình mang lại cho mình, một cái ngọt thuộc về bản năng. Và bình yên của ta ở nơi đó.
...Ta không yêu nhạc Rock nhưng ta lại đi tìm bình yên ở rock. Những âm thanh chói tai của trống, những giai điệu mạnh mẽ của bass, những tiếng gào thét đến lạc cả giọng. Ta thấy bình yên khi nghe rock. Tiếng lòng của ta đó. Ta không hét được, ta không nói ra được những bâng khuâng và bối rối trong lòng ta, ta không viết được những câu chữ đơn giản mà sâu sắc ấy. Ta không phải rockfan cũng càng chẳng phải rocker. Ta nghe rock, cảm nhận rock theo cách riêng của ta. Ta chỉ đơn giản là người tìm thấy tiêng tim mình đập trong những âm thanh chẳng êm dịu mấy ấy. Ta chỉ đơn giản là người thấy bình yên trong những âm thanh ấy. Và ta yêu những bản rock có tiếng dương cầm nhiều như ta yêu sự kết hợp của cam và đen vậy. Mạnh mẽ và sâu lắng, cuồng nhiệt và trầm lặng. Bắt đầu từ November Rain và có lẽ chẳng bao giờ kết thúc....
...Ta tìm bình yên ở blog. Bài đầu tiên của ta chỉ có một bài thật ngắn ngủi . Ta viết blog cho chính ta, không cần ai hiểu, không cần ai đọc, viết chẳng để làm gì - ích kỷ và độc đoán. Dần dần Blog của ta dài ra, đôi khi dài đến mức ta cũng chẳng muốn đọc. Dần dần blog của ta nhiều mầu sắc hơn nhưng trên hết sắc tím vẫn ngập tràn. Vì ta không viết cho riêng ta nữa. Ta viết cho bạn ta, những người luôn kêu ca ta chẳng bao giờ tâm sự chuyện gì với chúng nó, luôn trách ta không cho chúng nó hiểu những suy nghĩ trong lòng. Ta viết cho những người ta không quen, những người thật xa lạ nhưng lại có những cảm nhận về cuộc sống giống ta. Ta viết cho một người đặc biệt, một người yêu ta và ta cũng yêu, có lẽ là sau này, có lẽ là không bao giờ. Đối với ta blog mãi mãi vẫn chỉ là những chữ cái được sắp xếp theo một trật tự nào đó, mãi mãi vẫn chỉ là những suy nghĩ vớ vẩn, những cảm nhận vô thưởng vô phạt của ta, mãi mãi vẫn chỉ là một cái cầu nối mỏng manh mà vững chắc giữa ta và những tâm hồn đồng điệu khác. Blog- một nơi bình yên cho ta trải lòng, để ai gần sẽ gần ta hơn và ai xa sẽ xa ta mãi.
...Ta đi tìm bình yên ở trong ta. ta thích ở một mình, lúc vui cũng như lúc buồn. Ta thích những lúc như thế, chỉ có ta và ta. Không có ai để ta lẩn tránh những cảm xúc và suy nghĩ của mình, để hướng tâm trí và tình cảm của ta đi một nơi nào đó thật xa. Không có ai để ta yếu đuối và nũng nịu. Ta vẫn nhớ một chiều cuối mùa hè ta cầm cốc trà sữa ngồi trên bậc thềm Nhà hát lớn và thấy cuộc sống này thật nhiều điều kỳ diệu. Ngày hôm đó ta đã thấy trái tim ta tràn ngập tình yêu với tất cả mọi thứ, tất cả mọi người trên đời. Ngày hôm đó ta đã thấy mình sống thật có ích vì ta có đam mê để sống chết với nó, có mục đích để cố gắng đạt được, có tự tin để cười và nói thật nhiều. Ta vẫn nhớ một buổi tối mưa bay lất phất, ta tự thưởng cho mình cốc cacao nóng ngồi ở đó chỉ một lúc thôi để thả mình vào gió, vào nước, vào bóng trăng tròn trên mặt nước lấp lánh ánh sáng từ đèn đường. Ta của lúc đó vô tư nhưng không vô tâm, vô lo nhưng không vô tình. Khác hẳn với một ta lạc lối của bây giờ. Ta của bây giờ biết bình yên của mình ở đâu nhưng cứ mải miết đi tìm. Vì cuộc sống của ta thay đổi nhiều rồi. Bình yên đã đi theo những kỷ niệm nhường chỗ cho những bình yên mới. Ta vẫn là ta, dù đã thay đổi cùng với cuộc sống xung quanh ta nhưng vẫn là ta. ....Ta của một người đi tìm bình yên....
raine0211
member
REF: 638435
09/03/2012
raine0211
member
REF: 638485
09/03/2012
raine0211
member
REF: 638486
09/03/2012
Giày của mình, mình đi, mình chọn. Chân đau tại giày không tốt, nhưng trước tiên có trách thì phải trách mình chọn giày không chuẩn. Giày có size, đẹp mà chật thì đau, đẹp mà rộng thì rớt.
Thế nên, đẹp thôi chưa đủ.
Người mình yêu cũng vậy
. Đều do mình chọn lấy. Yêu mình mà mình không yêu thì dở. Mình yêu mà không yêu mình, thì tệ.
Vì thế, chọn người yêu cũng như chọn giày, phải vừa vặn thì mới tránh rớt rơi hay đau đớn suốt cuộc đời được.
Có khác chăng cũng chỉ là, người yêu chỉ được có một, còn giày có thể có nhiều...
Thế nên, chọn người để yêu, càng khó biết bao nhiêu...
:)
Cả cuộc đời bước đi bằng chân, thứ nhiều nhất mình có là những đôi giày tốt...
Vậy mà cả phần đời hạnh phúc nhờ tình yêu... mà mình thì lại chọn sai...
lychanphong
member
REF: 638505
09/04/2012
Người yêu xin chớ lọc lừa
Lần đầu hợp nhản nếu ưa lấy liền
Mới đầu thì khó dĩ nhiên
Lâu dần thấy dễ bạn hiền từ đây
Lúc đó không thiếu gì giày
Thứ gì cũng đủ cũng hay hơn nhiều
Nếu như mình thật lòng yêu
Những gì mình có là điều mình gieo...
raine0211
member
REF: 638735
09/08/2012
Một câu chuyện cảm động xảy ra trong sự cố nổ tung 1 nhà máy ở Nam Kinh, Trung Quốc vào ngày 28/7/2010. Vụ nổ đã giết chết 13 người và làm bị thương 300 người, gây chấn động dư luận suốt thời gian đó. Trong suốt vụ tai họa, máy quay phim đã
ghi lại cảnh 1 chú khỉ cứu 1 con chó con thoát khỏi vụ nổ. Mọi người đã cứu giúp con chó ấy khi con khỉ thoát ra khỏi nhà máy Câu chuyện này cho ta thấy ngay cả động vật còn có tình thương , từ bi với chúng sinh, mong rằng loài người chúng ta hãy nuôi dưỡng tình thương yêu nhân loại và đừng đánh mất nó.
raine0211
member
REF: 638928
09/12/2012
Bởi không ai nói trước được tương lai, đừng bao giờ để mình phải hối hận vì mình đã không đủ quan tâm, không đủ yêu thương, hoặc không đủ can đảm để vượt qua những khó khăn, để giữ những gì mình yêu quý...
raine0211
member
REF: 638929
09/12/2012
♥Định mệnh mang chúng ta đến với nhau...
nhưng chính chúng ta làm định mệnh thànhsự thật... ♥
♥Chúng ta sống trên đời không phải để tìm thấy một người hoàn hảo và yêu thương...
mà chính là học cách yêu thương một người không hoàn hảo một cách hoàn hảo và trọn vẹn nhất...!!♥
Anh à, hay là em yêu anh nhé…
Để em khỏi phải lèo nhèo nói chuyện, suy nghĩ, hay làm đủ mọi việc vào mỗi tối, mà thay vào đó là đi chơi cùng anh, nói chuyện cùng anh, hay là online cùng anh cũng được.
Anh à, hay là em yêu anh nhé…
Để những lần cafe, sẽ không phải là em đi cùng với lũ bạn độc thân, hoặc là em-độc-thân đi cùng với lũ bạn tay-trong-tay với người yêu nữa, mà thay vào đó, là em và anh, đi bên nhau mặc kệ cái nhìn ghen tức của rất nhiều người-độc-thân khác.
Anh à, hay là em yêu anh nhé…
Để em không phải bịt kín mít như ninja mỗi khi đi đường xa nữa, mà thay vào đó, là được nấp dưới lưng anh, dựa vào vai anh và cho tay vào túi áo anh để không lo bị nắng cháy da. Em thích như thế lắm.
Anh à, hay là em yêu anh nhé…
Để em không phải đặt đồng hồ báo thức hàng đêm, mà thay vào đó, là mỗi sớm điện thoại reo inh ỏi, là được nghe giọng anh đầu tiên trong ngày, chỉ để được anh nhắc ăn sáng, nhắc đi học cẩn thận, nhắc phải ngoan ngoãn và nhắc rằng, “đừng quên hẹn với anh đấy”.
Anh à, hay là em yêu anh nhé…
Để đêm đêm, em không phải buồn chán dùng điện thoại nhắn tin phá phách lũ bạn thân, mà thay vào đó, là nhắn tin cùng anh, là được anh chúc ngủ ngon và được anh mắng nếu em không chịu đi ngủ sớm.
Anh à, hay là em yêu anh nhé…
Để em không phải mày mò tự nấu nướng một đống thứ rồi để đấy không cho ai thưởng thức cùng, mà thay vào đó, là mừng húm, thay đồ và chạy ngay đến chỗ anh với nụ cười rạng rỡ: “Anh thử đi nhé! Có trúng độc thì cũng chẳng sao đâu, có em xuống mồ cùng anh rồi này!”
Anh à, hay là em yêu anh nhé…
Để những dịp hội hè, em không phải lang thang một mình nữa, mà thay vào đó, là lòng vòng trên phố cùng anh, là dạo quanh hết quán này đến quán kia chỉ để cảm nhận sự bình yên khi được ở bên cạnh người mình yêu.
Anh à, hay là em yêu anh nhé…
Để những khi em cô đơn bật khóc, em sẽ không phải dùng khăn giấy để lau nữa, mà thay vào đó, là khóc cho thấm đẫm áo anh rồi lại ngẩng lên mà nói một cách tỉnh bơ: “Bẩn hết áo anh rồi, tháo ra em mang về giặt cho”.
Anh à, hay là em yêu anh nhé…
Để những khi phải ngồi gõ một cái note cho một-ai-đó-không-xác-định-được thế này, em sẽ chẳng cần phải lo nghĩ ai là đối tượng nữa, mà thay vào đó, là em thanh thản viết cho anh, về anh và về chúng mình.
Anh à…
Em muốn có một ai đó giúp em tin tưởng rằng – con trai trên đời này, ít nhất còn một người cần được em yêu thương.
Em chẳng biết bao giờ anh mới xuất hiện. Mà cũng có khi anh xuất hiện rồi, chỉ là mình chưa nhận ra nhau thôi, anh nhỉ?