Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT

Sponsored links


Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Tán dóc, bốc phét >> U40 kén vợ ...

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 thanhgiangg
 member

 ID 80087
 05/03/2015



U40 kén vợ ...
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien





Có người bạn cũ chưa vợ đánh tiếng nhờ ḿnh giới thiệu mối nào xinh tươi hiền thục. Ḿnh hỏi: Thế sao đến giờ cậu c̣n chưa vợ? Định chẵn bốn mươi cưới một thể cho nó tṛn năm hay sao?
Cậu bạn ngồi trong quán cà phê vẫn chụp cái mũ bóng chày NY lưỡi dài che nửa mặt lên sùm sụp. Chẳng phải thích vay tí teen cho nó trẻ ra vài tuổi, mà là muốn che lũ tóc mai bạc sớm. Đàn ông tóc đă bắt đầu bạc mà vẫn c̣n lo đi kiếm em nào ra dáng để c̣n tán, thật t́nh, chẳng mấy khi gặp.
Bạn bảo: Th́ cô đầu tiên chỉ v́ sinh nhật nàng tặng mỗi hoa, không có quà nên nàng bỏ ḿnh ngay. Khổ nỗi thời sinh viên nghèo quá, hoa c̣n phải đạp xe tận vườn mua sớm cho nó rẻ, nữa là…

Cô thứ hai cùng quê, tốt nghiệp xong đi làm vài tháng, lúc đó mới nhận ra, nàng quê quá là quê. Lại lúc nào cũng giục cưới. Thế là ḿnh lảng dần.

Cô thứ ba cùng công ty điện, người vạm vỡ như vận động viên, bóng chuyền đánh hùng hục, ḱm búa th́ cầm nhoay nhoáy mà tính dát như thỏ đế, có con gián chết dưới sàn nhà mà nàng cũng nhảy tót lên người ḿnh bắt bế. Thật nỡm chả bằng ai! Nhân tiện công ty nhận nhà máy điện trong Nam, tớ xung phong đi, thực ra là đánh bài chuồn. Thế mà cô ấy c̣n thư từ măi, lá thư nào cũng rắc nước hoa, hồi ấy chỉ có nước hoa Tàu, mùi như dầu gió, vừa đọc vừa phải hắt hơi vài lượt.

Cô thứ tư sinh ngoài Bắc mà sống trong Sài G̣n, giọng pha nửa Nam nửa Bắc, đă thế lại sính thói chèn vô số tiếng Anh vào mỗi câu nói. Lại c̣n hay khoe vốn tiếng lóng, thích chơi chữ. Mới mua xe máy chở nàng đi chơi, nàng bảo: Honey, đi với anh, em thật là ông hai mê! Hóa ra ư nàng là bảo: “Đi với anh, ê hai mông!”. Xong đ̣i vào tiệm chụp h́nh chung, nàng bị nghiện ảnh viện kiểu da mặt trơn láng, mắt tài tử, môi mịn, khung cảnh bàng bạc, xa xa là tháp Ép-phen hoặc biệt thự. Thôi th́ dẹp sớm cho nó đỡ rách việc.

Cô thứ năm đến nhà lần đầu đă đ̣i vào buồng tắm. Chả ngại ngần bảo: “Anh sướng, trẻ thế này đă nhà riêng! Em chỉ thích tắm thật lâu, ngâm ḿnh trong một bồn đầy bọt xà pḥng, đọc tiểu thuyết Sydney Shendon, cho đến lúc ngủ thiếp đi thư giăn!”. Rồi nàng bảo, em thấy thích anh rồi đấy, anh khỏi cua em làm ǵ cho mất thời gian! H́nh như nàng này mê cái buồng tắm trong nhà tớ thôi, chứ đâu phải tớ. Con gái thời nay thật là…





Cô thứ sáu là người quen ở quê mai mối cho, mới vào thành phố học đại học, ở quê bố mẹ tớ ưng lắm rồi, cứ giục là đồng ư đi. Nhưng có khổ không, tớ ngần này tuổi đầu rồi, bụng đă bắt đầu phệ, ngoài bia rượu ra th́ cái ǵ cũng thấy nhạt miệng. Thế mà cô nàng mời tớ lên kư túc xá dự sinh nhật, ngồi giữa đám bạn sinh viên của nàng, trao cho tớ đĩa hạt dưa ngồi cắn. Tớ cắn hết nửa đĩa, nh́n quanh mỉm cười ngu ngốc độ năm chục lần, xong thấy ḿnh đúng là chả có cái dại nào bằng cái dại nào.

Cô thứ bảy du học về, sành điệu th́ thôi rồi. Tay lăm lăm smartphone, nách luôn kẹp laptop, giầy phải ăn rơ với màu quần và kiểu áo, đi đổ rác đầu cũng phải thắt nơ kiểu bà nội trợ đi đổ rác, xong về thay váy hoa kiểu cô nàng Hàn Quốc váy hoa liti đạp xe đi mua đồ ăn, thêm vài bông cẩm chướng cắm giỏ xe cho nó lăng mạn. Đi chợ về th́ thay kiểu váy trắng thắt bím tóc hai bên buộc nơ trắng cho ra vẻ thiếu nữ nhà lành ngồi chát webcam mắt mở to môi chúm chím. Hỏi ra th́ biết nàng mới du học ở thủ đô nước Lào về, đang muốn mở shop online để mua bán bỉm sữa tă ăn dỗ những bà mẹ trẻ tham rẻ trên mạng. Nàng bảo, nếu cưới ḿnh, nàng sẽ dành tầng một của nhà ḿnh làm vườn trẻ cao cấp, tầng 2 cho Tây thuê, vợ chồng ở tầng 3 là đủ. Thiệt t́nh…

Cô thứ tám làm thư kư của ḿnh nửa năm trước khi thành bồ. Trẻ, khôn, dễ coi, nhanh nhẹn, nấu ăn cực ngon. Mỗi tội, ghen đến phát rồ!

Cô thứ chín, hiền, ngoan, gia đ́nh cơ bản, tán độ vài buổi th́ bố mẹ nàng thấy tớ có điều kiện kinh tế quá ổn, nhà riêng, xe riêng, công ty riêng, nên đă xông vào… tán giúp. Mỗi tội, khi phát hiện ra cô ấy không c̣n trinh, tớ giải tán luôn! Nàng cũng khóc lóc dọa tự tử, thề thốt đủ điều. Mà bỏ mấy năm rồi có thấy tự tử ǵ đâu!

Cô sau đó, cũng lại bạn bè giới thiệu, hơi thấp, hơi xấu, đang làm giảng viên sau đại học của lớp bạn tớ. Tính rất là dễ thương và cởi mở. Mỗi tội, lúc nào mở mồm ra cũng chực tuyên ngôn nam nữ b́nh đẳng. Mới yêu đă đ̣i chia việc nhà sau này. Cho đi tàu suốt luôn. Chẳng lẽ ḿnh ngần này tuổi, đi làm mười mấy năm, gây dựng cơ nghiệp triệu đô, rồi rước một bà về nhà hầu bà ấy sao? Để bà ấy chỉ huy sao? Đời thiếu ǵ gái tơ, ngoan ngoăn biết điều đúng không?

Cô thứ mười một, thực ra cũng chẳng phải yêu đương ǵ. Chẳng qua là hay đi mát-xa quán cô này, sau rồi thành khách quen, v́ ḿnh cũng thích cô này! Cô nàng cũng có vẻ thích ḿnh, v́ tính ḿnh vốn chiều phụ nữ, ưa tṛ chuyện, nàng hay nhận lời ra ngoài với ḿnh. Đi khách sạn, xong việc ḿnh buồn ngủ chết đi được th́ cô này cứ rủ rỉ rủ rỉ tâm sự. Rồi một ngày tớ giật ḿnh kinh hăi nhận ra, tại sao ḿnh trả tiền cho cô này, để được phục vụ, mà ḿnh lại đang phải hùng hục mang cả tiền lẫn thân thể ra để làm cho nàng vui, nàng sướng? Tại sao ḿnh đường đường một đấng đàn ông thế này mà phải cố làm cho một con cave vui ḷng? Thế là… một đi không trở lại, nghĩ lại thấy, rồi cũng phải vậy thôi!

Ḿnh sốt ruột ngắt lời: Thế tóm lại là bây giờ đang cô thứ mười mấy rồi?

Bạn ḿnh cười khà khà, bảo cứ từ từ, đây nói cho mà biết!

Tớ muốn kiếm một cô tuổi dưới 25, đă yêu một hai lần rồi cũng được nhưng phải c̣n trinh, ngoan, có học thức, tốt nghiệp đại học chính quy, khoa ǵ cũng được, chẳng quan trọng. Cao độ 1m60-1m62 để đẹp đôi với tớ. Chân thon, thẳng, da trắng, mấy đứa da đen mặc ǵ cũng không thể đẹp được. Mà chân ṿng kiềng cứ bon chen mặc váy nh́n mới kinh chứ! Ngực nhỏ chán lắm, chưa kể sau này sinh con đẻ cái, ngực nhỏ không có lợi!

Nàng phải khéo léo, nhà tớ c̣n ba thằng em trai chưa vợ, nên nàng làm chị dâu, làm dâu cả, nàng phải chững chạc mới giữ được oai. Nhưng nàng cũng phải yêu văn hóa văn nghệ, tính lăng mạn tí th́ sống với tớ mới thấy thú vị. Nhà cửa của tớ giờ sẵn đó rồi, nàng phải chăm quét dọn lau chùi chứ phụ nữ ở dơ th́ hăi lắm. Có phải dễ mà có cả cái cơ ngơi thế này đâu!

Nấu ăn cũng phải biết làm cho nó ngon một tí. T́nh yêu của đàn ông đi qua cái dạ dày mà! Cho dù ḿnh sau này thuê người giúp việc, th́ bà chủ cũng phải biết việc, tháo vát đảm đang th́ mới sai bảo Ô-sin được chứ. Chưa kể thu vén việc nội ngoại, trang trí nhà cửa cũng phải có thẩm mỹ, ăn mặc đừng đua đ̣i hàng hiệu tốn tiền, nhưng cũng phải vừa đẹp vừa sang, xứng với vị trí của tớ…

Ḿnh sốt ruột rồi, ḿnh bảo: Tiêu chuẩn cụ thể như thế rồi, cậu cứ đăng báo, làm cái tin “triệu phú trẻ kén vợ” là khối cô lao vào. Cần ǵ phải giới thiệu! Ngày xưa cũng may, cậu chẳng yêu tớ. Chứ nh́n lại tớ chẳng đạt được một phần trăm nào tiêu chuẩn kén vợ của cậu cả.

Bạn ḿnh lột mũ ra găi đầu, cười cười: Duyên số, đâu có dễ dàng. Mỗi lần công ty tớ có event ǵ, ối cô hotgirl cứ đon đả ấy chứ. Mỗi tội, chọn vợ đẹp nó cưỡi lên cổ ḿnh, vợ xấu th́ ḿnh cũng không lấy được. Bạn bè lâu năm từ thưở hàn vi như cậu mới hiểu nỗi khổ của tớ. Chứ nhiều cô, gặp vài lần, ḿnh nói ra mong ước của ḿnh, các cô ấy chạy mất dép. Khổ thế đấy!

Ḿnh bảo, lỗi tại cậu.

Cậu đi t́m vợ là sai rồi, bảo sao chẳng khó khăn. Cậu phải đi t́m một Ô-sin chuyên nghiệp, một đầu bếp thạo nghề, một người t́nh trẻ, một quản gia già, rồi lúc nào cần xài người nào, cậu kêu người đó tới trước mặt cậu!

Theo Trang Hạ






Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 cafekho
 member

 REF: 697777
 07/17/2015

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


Vô topic cũng thấy Thanhgiang đăng bài nhiều quá ha, có đợt chế bận quá, chế cafe đy làm việc suốt nên chế hem để ư thấy Thanhgiang.

ĐỂ chế đặc biệt sưu tầm lại một chiện ma liêu trai lăng mạn tặng mụi Thanhgiang nhé, cũng của Trang hạ dịch.

Đợi chế đy.

Coi đi rồi biết IU mấy con ma hiền. Chế hem bao giờ biết sợ ma hết, từ nhỏ đến lớn là dậy.

Quây mi a mi-nús (tiếng Mỹ hay thấy ghê luôn)
---


 

 thanhgiangg
 member

 REF: 697782
 07/17/2015

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


>> có đợt chế bận quá, chế cafe đy làm việc suốt nên chế hem để ư thấy Thanhgiang.<< ( chế Cafekho )

úi giời ơi, chảnh thấy ghê ..

Đa tạ chế đặc biệt sưu tầm, TGiang cảm ơn trước nhé..

ừ, th́ TGiang làm cái ǵ cũng có cơn , có lúc hứng lên th́ đọc được nhiều cái vui vui, có lúc chẳng có thời giờ để mà đọc nữa..

Vào VS lúc này thấy ai cũng có đôi có cặp ḿnh cũng tủi thân quá nên cũng ít uất hiện.. hehe........


 

 cafekho
 member

 REF: 697783
 07/17/2015

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Ráng đợi đó, đừng có lén đi xem trước ah, cái tật ṭ ṃ của Thanhgiang chế hem có lạ ǵ!

Ráng đợi ah nghe!
---

Phần 1



 

 cafekho
 member

 REF: 697786
 07/17/2015

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


Cơi luân hồi



Thần Long

Đăng "Chương Một" trên Tiền Phong Cuối Tuần 23/6/2007


Truyện lên mạng 8/2004

Lời đề tựa:

Ai cũng nói hễ chết không c̣n vương vấn

Bao nhiêu chuyện đời vẫn kể đấy thôi

Không mất không hết

Không tử không sinh...




Tôi là một ngạ quỷ.

Tôi là một tiểu ngạ quỷ lắm chuyện ở dưới Âm ty, hầu hạ dưới quyền Ty chủ cơi Luân hồi.

Chúng tôi được coi là loài ti tiện nhất thấp bé nhất trong cơi đất trời, chỉ sống trong địa ngục tăm tối, đời đời kiếp kiếp. Công việc của tôi là đi tuần bên cầu qua sông Nại Hà (sông Lú), một việc nhàn hạ, bởi ngoài những bóng hồn lẻ quỷ đói đôi khi đi qua, th́ không có ǵ xảy ra, sẽ chẳng có ǵ xảy ra.

Tôi thường đờ đẫn ngồi bên cầu Nại Hà, đờ đẫn nh́n những hồn phách cô đơn, lẻ loi bay qua.

Ngày ngày, tháng tháng, năm năm, ngày nối ngày, năm lại năm.

Một ngày, Ty chủ cơi Luân hồi gọi tôi tới, nói tôi đă trung thành canh giữ, bởi tôi đă đi tuần cầu Nại Hà suốt 300 năm, chưa hề xảy ra sai sót. Bởi vậy nên cho tôi làm sứ giả đi câu hồn, cho tôi cơ hội đi lên chốn nhân gian.

Cơi người thật sự rất tươi đẹp, thứ ǵ cũng có, so với chốn địa ngục tối đen u ám này thật như một giấc mộng. Nhưng chỉ tiếc mỗi lần tôi đi lên cơi nhân gian đều là nửa đêm, mà đều là đi lấy hồn phách con người.

Thời gian lâu dần, tôi biết loại người như tôi, à không, phải nói là loài quỷ như tôi, làm loài người sợ hăi đau khổ nhất, bởi hễ chúng tôi xuất hiện, có nghĩa là một cuộc đời người kết thúc. Tôi chỉ có thể cười đau khổ, bởi con người tin vào số mệnh, nhưng lại sợ hăi số mệnh, rồi căm ghét lây sang cả chúng tôi.







Thời gian trôi thật nhanh, một trăm năm lại đă trôi qua. Ty chủ cơi Luân hồi nói với tôi, ngươi đă có 400 năm đạo hạnh rồi, chờ khi ngươi tu đủ 500 năm đạo hạnh, ngươi có thể lên cơi người để đầu thai, hoặc tiếp tục tu hành nơi địa ngục, rồi đi làm một thần tiên.

Khi đó tôi rất vui mừng, vui tới mức cười lên, có lẽ là lần đầu tiên tôi cười. Bạch Vô Thường đại ca lúc đó trêu tôi, nói tôi cười c̣n xấu hơn quỷ. Tôi nghĩ: Tôi chính là quỷ đây, mà Bạch Vô Thường cười c̣n xấu hơn tôi, loài người mà nh́n thấy anh ta cười, hẳn quá nửa sợ chết giấc.

Trong một trăm năm cuối cùng này, tôi tiếp tục cố gắng làm trọn mọi việc Ty chủ giao cho. Nhưng sao tôi thấy 100 năm sao dài hơn cả 400 năm trước đây? Tôi rất hy vọng nó trôi nhanh, để một ngày, tôi sẽ được đầu thai...


Chương Một: Duyên tự ngàn năm

Một ngày, tôi đi bên cầu Nại Hà, trong bóng tối mơ hồ tiếng khóc thút thít rất mảnh. Tôi bước tới xem, th́ ra là một quỷ nữ đang khóc phía đó. Tôi hỏi nó v́ sao nó đến đây, cô ta bảo, cô ta vô ư đă làm tắt mất ngọn đèn lồng soi sáng đường luân hồi chuyển kiếp rồi.

Những lúc vui vẻ, tôi cũng thường hay giúp đỡ người khác (quỷ khác), lúc đó tôi đang vui vẻ, nên tôi bảo, tôi có thể dẫn cô quay về phủ Luân Hồi. Quỷ nữ gạt nước mắt, cười với tôi, nói: "Cảm ơn anh!"

Trong sát na đó, ngực tôi như bị cái ǵ đấm mạnh một cái, tim hỗn loạn...

Tôi chưa bao giờ thấy một hồn quỷ cười đẹp như thế, tôi chỉ cảm thấy sao chân tôi mềm nhũn ra...



Quay về phủ Luân Hồi, Ty chủ tra sổ kư lục của quỷ nữ, nói cô ta là vong chết oan, không được đầu thai chuyển thế, chỉ có thể vào giam trong Thành Chết Oan (Uổng Tử Thành) mà thôi.

Cô ta khóc than, tôi phút chốc cũng thấy thương xót, hỏi Ty chủ liệu có cách ǵ cho cô ta đi đầu thai không?

Ty chủ nổi trận lôi đ́nh, mắng nhiếc tôi thậm tệ, mắng đến mức toàn thân tôi run lẩy bẩy, cô ta cũng sợ hăi không dám khóc nữa.

Tôi cúi đầu nuốt giận dẫn quỷ nữ đến thành Chết Oan, trên đường đi tôi không nói một lời.

Đến thành Uổng Tử, tôi để cô ta đi vào, cô ta gật đầu, đi vào trong. Tôi nh́n theo cô ta đi khuất, lúc đó, cô ngoái lại, lại nói một câu: "Cảm ơn anh". Bóng quỷ nữ tan ra trước cổng thành, chỉ c̣n lại tôi thẫn thờ đứng đấy.
Ngày lại qua ngày, tôi thất kinh phát hiện ra tôi vẫn nhớ đến cô ta.
Nên đôi khi tôi chạy tới thành Uổng Tử, lén nh́n cô.
Tôi phát hiện cô ta thường vội vă chạy ra Lầu Nhớ Quê (Vọng Hương Đài) từ rất sớm, rồi ở đó đứng nh́n ra suốt một ngày, rồi cuối cùng khóc lóc đi về. Tôi không hiểu v́ sao, mỗi lần nh́n thấy cô ta khóc, tôi cũng rất muốn khóc...
Mùa xuân đă lặng lẽ tàn, những bông Liễu tan tác đă biến thành đầy trời tuyết bay. Khi chim nhạn trở về, chân trời những đám mây chiều tà sáng lên màu tuyệt diệu, xa như đôi mắt như nước chảy tiêu tan, gần như đă in vào sâu trong trái tim.
Vô t́nh, có nỗi niềm cảm động mơ hồ dường như đang quấn quưt măi trong ḷng, chưa từng theo nhạn phương Nam bay về miền di cư. Tiết Thanh minh tảo mộ năm ấy, tôi đă t́m thấy mộ của cô ta.
Một doi hoàng thổ, trước có cốc rượu, đĩa trái cây ba màu (tam sắc quả phẩm), hai người đang than khóc, một người lớn, một đứa trẻ con. Tôi thẫn thờ đứng nh́n hai người họ, một nỗi buồn và mất mát tôi chưa từng bao giờ cảm thấy đă đến quấn lấy tim tôi, tôi ở lại nơi đó rất lâu, đến tận nửa đêm.
Uống một chén rượu nhân gian, rượu mạnh đắng cay, ḷng tôi có dư vị không biết nên gọi là ǵ.
Một lần, tôi vô t́nh hỏi Bạch Vô Thường đại ca, những người chết oan th́ làm thế nào đầu thai được? Anh ta nói, cần có nhân quả. Tôi hỏi, nhân quả là ǵ?
Anh bảo, nhân quả thực ra chính là sự trả giá, nếu có người gieo nhân ắt có người nhận quả, như có người tặng cơ may đầu thai th́ người chết oan có thể trở lại cơi người. Anh c̣n nói, cơ hội đầu thai th́ có quỷ nào ngu lắm cũng không bao giờ nhường.
Ngày nối ngày trôi măi măi, Ty chủ cơi Luân hồi kêu tôi tới, bảo tôi biết năm trăm năm đă qua. Ngài hỏi tôi chọn ǵ. Tôi nói tôi rất muốn được đi đầu thai, Ty chủ hỏi tôi thích đầu thai đi xứ nào, tôi trả lời tôi mong được cô ấy đi đầu thai.
Ty chủ trợn mắt nh́n tôi - sứ giả câu hồn, Bạch Vô Thường đại ca c̣n kinh hăi hơn, lưỡi anh rơi xuống đất.
Ty chủ phán, nếu tôi từ bỏ 500 năm đạo hạnh, tôi sẽ lại trở thành một tiểu ngạ quỷ đi tuần quanh sông Nại Hà.
Tôi đáp: "Con xin vâng!" Nói xong, tôi lặng lẽ đi ra, lúc này ḷng tôi yên tĩnh, dường như chưa có ǵ xảy ra...
Ngày cô ấy ra đi, tôi lén lút trông theo, cho đến lúc quỷ nữ uống bát canh Mănh Bà lăng quên tất cả, rồi bước lên Đài hoá kiếp (Chuyển Luân Đài). Xa quá, tôi không thể nh́n thấy cô ấy nữa, tôi không ḱm được bước từ chỗ nấp ra, ngóng tới phương đó. Mănh Bà giật ḿnh ngạc nhiên nh́n tôi, bà thở dài, rồi lại tiếp tục nấu món canh lăng quên...
Tôi lại biến thành tiểu ngạ quỷ, tôi vẫn giữ nhiệm vụ đi tuần bên sông Nại Hà, tôi hàng ngày vẫn đi đến chân cầu Nại Hà, tôi đi ngóng.
Tôi tin tưởng, rồi một ngày nào đó, khi cái chết đến, cô ấy sẽ quay trở lại qua đây...
Một vết nước mắt lăn qua giấc mơ.
Ngày lại nối ngày lại một ngày qua.
Tôi ở bên chân cầu ngóng đợi ngày lại ngày.
Ngày trôi nhiều quá tôi không nhớ đă trôi bao ngày.
Ty chủ cơi Luân hồi kêu tôi tới, nói, tôi đă canh gác đủ 500 năm rồi, giờ tôi có thể tự quyết định con đường sau này.
Ty chủ vừa dứt lời, tôi đă bàng hoàng, lại đă 500 năm rồi ư, suốt 500 năm nay tôi luôn đợi ở chân cầu cơi Chết nơi âm ty này, nhưng v́ sao tôi không thấy cô ấy quay về đây...
Ty chủ nh́n thấy tôi thần trí hoảng hốt mơ hồ, chỉ thở dài. Trong cơn mê man tôi lại bước chân ra đến bên chân cầu Nại Hà. Ở cây cầu cơi Chết này, tôi đă ngồi một ngh́n năm nay. Ở bên cây cầu này, tôi đă chờ đợi suốt 500 năm nay. Năm trăm năm tang điền thương hải (ruộng dâu đă hoá biển xanh, vật đổi sao dời), ngay cả đá cũng lên xanh rêu. Nhưng tôi th́ không thấy cô ấy quay lại...
Sau này, Bạch Vô Thường nói cho tôi hay rằng, mỗi hồn lên trần gian đầu thai, có trời mới biết cô ấy đă đầu thai thành ai, là nam hay là nữ.
Phút chốc tôi thấy ḿnh rất ngu ngốc, quá ngốc. Nhưng v́ sao lại có sự xếp đặt đó. Và trong khoảnh khắc đó mắt tôi duềnh lên những lệ...
Trong sâu thẳm đêm tối, một con quỷ khóc than.
Giờ đây tôi không biết ḿnh c̣n chờ đợi ǵ nữa, quá khứ đă trở thành quá khứ, y như vết nước mắt lăn trong giấc mơ đêm qua, sáng nay tỉnh dậy nào biết t́m nơi đâu. Những nỗi niềm trong mộng, mơ màng như tiếng trống vỗ xa xôi, kinh hoảng như thế giới sụp đổ. Khi tỉnh mộng chợt chỉ c̣n sót lại những mảnh vỡ không thể nào ghép vừa nhau, như những chữ nghĩa viển vông, khó ḷng nói được. Nhưng những lời th́ thầm c̣n lấp ló đâu trong trí óc th́ như mảnh sáng chớp điện, xé toạc màn đêm vĩnh hằng trong tâm trí. Không biết mộng thấy ǵ, cũng không mong đuổi theo phù vân trong mơ. Tôi biết, nếu không đau ḷng, sẽ không phải rơi nước mắt.
Lướt phím tơ khẽ ngâm, hát ǵ khúc bi ai, trong cơi hồng trần đă quá nhiều chuyện bi thương.
Buồn tay giở bút mực, khó viết nổi câu cười, những hoan lạc vui vầy thế gian nào ai biết?
Và tôi như bông hoa dại trong gió sương, tôi biết v́ ai mà nở.
Lại như ngọn cỏ dại cô đơn giữa hoang vu, tôi biết xanh v́ ai?
Tôi một lần nữa vứt bỏ cơ hội được đầu thai, tôi sợ phải gặp lại chốn vạn dặm bụi trần từng mê hoặc tôi... Tôi sợ phải nh́n thấy nụ cười duyên dáng làm tôi vĩnh viễn không thể nào quên...
Ty chủ thấy tôi th́ than, loại quỷ c̣n giằng giữ nghiệp chướng cơi trần như tôi có tu cũng chẳng thể thành thần tiên.
Tôi lại ngồi bên chân cầu Nại Hà, tôi làm một tiểu ngạ quỷ, tôi chờ đợi một người có lẽ chưa từng bao giờ tồn tại.
Lại năm trăm năm, suốt năm trăm này, tóc tôi đă dài bằng đầu cầu này sang đầu cầu kia, trắng, tôi thường gạt mớ tóc trắng phất phơ đầy trời đứng lặng ở bên này Nại Hà. Những quỷ qua cầu thường rùng ḿnh, đứt nốt sợi dây cuối nối với cơi trần.
Thế giới của họ sẽ luân hồi, biến hoá, thế giới của tôi lặng lẽ tŕ đọng.

Môi hồng lệ xanh em điêu đứng nhân gian
Tôi bạc tóc phía bên này Duyên cũ
Bao năm đó, chỉ mang cho tôi những hồ nghi:
Nếu mất mát là khổ, bạn có chịu mất mát không.
Nếu truỵ lạc là khổ, bạn c̣n cần đến hạnh phúc không?
Nếu mê loạn là khổ, ta nên bắt đầu hay nên kết thúc?
Nếu theo đuổi là khổ, đây là kiên tŕ hay là Chấp, Mê không tỉnh ngộ nổi?
Nếu phân ly là khổ, bạn sẽ mang phân ly thổ lộ cùng ai?
Nếu hứa hẹn là khổ, t́nh thật thà nên ngỏ với người chăng?
Nếu si mê là khổ, lẽ nào yêu là lầm lạc?
Nếu yêu nhau là khổ, trên thế gian nào biết t́m đâu chân t́nh?
Biết bao chuyện sau này mới hiểu ra, mà lúc đó tôi không c̣n cách nào quay lại, biết bao chuyện xưa làm ta hạnh phúc, giờ đớn đau tôi cũng chấp nhận.

Lại ngồi đầu cầu bên này, tôi nh́n những hồn ma quỷ đi qua cầu, mặt chúng dường như đều vẽ nên một câu chuyện, trong những đôi mắt trống rỗng của chúng, phảng phất kể lại một khoảnh khắc nào của dĩ văng. Nh́n chúng nhớn nhác, tôi thầm mừng vui bởi tôi c̣n tri giác, c̣n cảm nhận, tôi dần dần hiểu, cơi nhân gian đă mang cho tất cả mọi người vô số dấu hỏi, mà câu trả lời biết t́m nơi đâu? Địa ngục này ư? Tôi nghĩ không phải, bởi trong tim tôi, cũng vẫn c̣n quá nhiều chất ngất những câu hỏi.
Tôi một lần nữa lại quay về với cuộc tồn tại không vui sướng, không hy vọng, không đau buồn, cuộc tồn tại của một hồn quỷ.
Buồn tay lướt dây đàn, vốn định hát bâng quơ trường ca, ai ngờ tiếng đàn năo nề, đỗ quyên rỉ máu, người mong về cội. Thời thanh xuân nào biết đến sầu thương, phổ chi lời thơ mang buồn... Nào ai hay giữa bạt ngàn thanh âm bỗng hai tim gặp gỡ, để một đời sầu nhớ! Dây đàn rung cùng tiếng trái tim, hận tay vụng khó đàn nên nỗi ḷng, để cho nửa khúc vụng lời, cả điệu bi ai (lời quê kệch phổ đến nửa khúc nhạc, đàn lên cả điệu chỉ sầu đau).
Ch́m nổi ngàn kiếp, trong nỗi nhớ chỉ c̣n ngàn điều hụt hẫng. Ngoái lại ngày cũ, người với việc thiếu ǵ thị phi phải trái. Hy vọng biết bao mọi nỗi nhớ về hội tụ, ai ngờ lại thành chiếc thuyền vô hướng không người chèo lái băng giữa hoang vu.
Thời gian cứ ngày nối ngày trôi qua, tôi ngày nối ngày đi lại bên cầu, tuy rằng tôi đă không c̣n ǵ để mong mỏi, nhưng mỗi lần đi qua tôi lại không ḱm ḷng được ngóng sang, nh́n xem trên cầu liệu có xuất hiện h́nh bóng tôi nhớ nhung.
Cứ mỗi lần như thế, tôi đều tự mắng ḿnh thậm ngốc, tự mắng thầm ḿnh vài câu, nhưng, chỉ cần đi tới đấy, tôi lại làm cái việc ngu xuẩn ấy. Thậm chí tôi c̣n ngớ ngẩn đến mức đi ra thành Uổng Tử, nh́n xem liệu có vong nào đang khóc trên Vọng hương đài chăng.
Trong những ngày sau này, tôi bắt đầu có chút hối hận, hối hận v́ sao lúc cô ấy ra đi tôi không bước lên nói với cô ấy một câu; hối hận v́ sao khi cô ấy ra đi tôi không trốn đi để khỏi phải nh́n cô ấy lần cuối; hối hận v́ sao khi cô ấy ra đi... Thế gian hạnh phúc bởi c̣n kư ức, c̣n có thể ghi nhớ sắc màu thế giới; Thế gian bi ai bởi c̣n kư ức, c̣n có thể ghi nhớ bóng tối của thế giới. Ma thuật của thời gian đă chồng màu sắc lên đen và trắng, xé toạc chúng ra, phủ bụi lên... c̣n lại đầy trời bay những mảnh giấy vụn, cho tôi đuổi theo với, cho tôi ghép lại... để quên, để không thể quên, để quên mà không thể, tất cả.
Trên những đoá hoa tươi nở trong mưa mùa xuân, giữa những cánh hoa rụng bay tơi tác trong gió thu, hăy để những ǵ tươi đẹp sau cùng ngân lên khúc ca t́nh yêu lưu luyến không rời dưới tia nắng. Hỡi những cánh hoa không chịu ĺa xa, sao giống trái tim tôi nát tan vụn vỡ. Hỡi thiên nhiên, người làm những cơn gió xuân dịu dàng gọi thức linh hồn hoa, sao người nỡ để những cơn mưa thu bịt bùng giết chết đời hoa, v́ sao trên thế gian này có khởi đầu tức là có kết thúc... Li biệt vẫn luôn vội vă thế, vẫy tay nhé, vầng mây bên trời xa vẫn cũ. Người qua vội vă, chỉ giây lát ngoái lại người mới chợt hiểu. Mà lúc đó đă là cuối cuộc vui, nhạc tàn người tan, vẫy tay chào nhau, nh́n nhau như sắp ĺa xa nhau.
Có tiếng người đi trong gió thu, những nếp áo vấn quanh mềm mại, những tiếng dịu êm bên tai, như sợi diều gió, diều càng bay càng vời xa. Sợi dây đă đứt từ lâu, và cánh diều giờ biết lưu lạc phương nào.
Tôi không ngờ rằng tất cả đă kết thúc, tôi c̣n giữ chặt sợi dây, tôi chờ cánh diều quay lại, quay lại. Biệt ly vội vàng quá, vẫy tay chào nhau, c̣n ghi nhớ hơi thở em, c̣n nhớ đến tóc dài em, c̣n đôi khi t́m h́nh bóng em...
Khi mùa thu quay trở lại, tôi không biết phải tất cả đă như bông hoa bị mưa dập nát bị gió cuốn đi, tan tác, mai một, mất đi không dấu vết.
Khó ḷng gặp nhau, sao dễ ĺa nhau, mà lại gặp lầu cao điện ngọc hoa như tuyết dễ tàn...
Rất lâu về sau, rất lâu, rất lâu...
Hôm đó, tôi gặp được Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Địa Tạng Vương Bồ Tát là vị Phật tối cao của chốn địa ngục, cũng là người hiền hoà thiện lương nhất. Huệ nhăn của Địa Tạng Vương Bồ Tát thoáng chốc nh́n thấu nỗi do dự mê hoảng đau đớn tích tụ ngh́n năm trong ḷng tôi. Bồ Tát kinh hăi bởi, một hồn quỷ như tôi sao lại có tâm sự. Bồ Tát thở dài: "Chúng sinh nơi biển khổ, quay đầu lại là bờ".
Nhưng tôi đă không hiểu lời của Ngài.
Tôi mang tất cả những nỗi ḷng dồn nén của tôi kể cho Bồ Tát nghe. Bồ Tát hỏi tôi: "Cái ǵ là Duyên?" Tôi không trả lời nổi.
Bồ Tát lại hỏi tôi: "Cái ǵ là T́nh?" Tôi hoàn toàn không rơ.
Cuối cùng, Bồ Tát hỏi tôi: "Người muốn ǵ?"
Không gh́m giữ nổi bản thân, tôi khóc ṛng đau đớn van xin Bồ Tát cho tôi được một lần làm người, xin Bồ Tát hăy cho tôi và cô ấy kết một đoạn trần duyên.
Bồ Tát đồng ư, đồng ư cho tôi đổi ngh́n năm tu đạo hạnh lấy một cơ duyên được cùng cô ấy làm người trong một kiếp luân hồi.
Cuối cùng, Bồ Tát nói: "Vạn sự tuỳ Duyên, đừng Chấp nữa!"
Hôm đó, tôi cuối cùng đă được chuyển thế làm người rồi. Nhà tôi là danh gia vọng tộc trong vùng, tôi vừa sinh ra đă là Thiếu gia. Thời gian trôi, tôi lớn lên, tôi phải ḷng cô gái nhà hàng xóm.
Nhà cô ấy là nô bộc cho nhà tôi, từ nhỏ cô ấy đă hầu hạ trong nhà tôi, ngày nhỏ chúng tôi thường cùng chơi đùa với nhau, nhưng lớn lên chúng tôi dần lạnh nhạt với nhau.
Nhưng tôi nhận ra, tôi càng ngày càng thích cô ấy.
Và tôi nghĩ, cô ấy hẳn cũng phải thích tôi. Năm cô 18 tuổi, cha mẹ không ngăn cản được ư tôi, đành sang nhà cô ấy cầu thân, gia đ́nh cô tất nhiên nhận lời ngay.
Hôm đó, tôi chạm mặt cô ấy ở cửa, tôi vui vẻ định nói với cô vài câu, ai ngờ được, tôi chỉ thấy trong mắt cô tràn ngập căm hờn. Trái tim tôi phút chốc ngưng đọng lại, tôi nôn nao quay về, mơ hồ dự cảm một điều ǵ đó sẽ xảy ra.
Quả nhiên, ngày tôi đón dâu về, cô ấy đă bỏ trốn cùng một người con trai trong làng.

Cha tôi nổi trận lôi đ́nh, sai đám gia đinh đông đúc trong nhà đuổi theo, tôi hoang mang cũng chạy theo đám người. Không mấy lâu chúng tôi bắt được đôi trai gái, tôi kinh ngạc, mê hoảng, khiếp sợ, không biết nên nói ǵ, chỉ biết đứng đực ra nh́n cô, tôi nh́n cô.
Cô ấy cũng nh́n tôi, con ngươi trong đôi mắt trong như một vực xoáy đầy hận thù nuốt chửng tôi. Trong lúc bối rối hoang mang, trái tim tôi co thắt lại:
"Cô ấy hận thù tôi!"
Trước mắt tôi tối sầm...
Chờ lúc tôi tỉnh lại, gia đinh nói cho tôi biết cô ấy đă cùng chàng trai kia chạy trốn, cuối cùng cả hai nhảy xuống vực sâu tự sát...
Tôi vừa nghe thấy tin đó, cả thế giới dường như không c̣n tồn tại nữa, thời gian không gian như hoá thành hư không... Người yêu dấu ngày xưa nay chỉ c̣n lại nét mặt xám tối.
Viên thuỷ tinh quá khứ đă vụn thành cát lỏng trong tay tôi, bị những ngọn gió thời gian và không gian thổi bay tung, bay mất dần, tan vào trong gió. Gió ơi gió về đâu? Sao không mang tôi đi theo, nhưng gió đă lấy trái tim tôi đi xa, làm ơn đừng vứt bỏ tôi ở lại một ḿnh, gào thét ở tận cùng thế giới, thét gào vô tận.

Đêm đen sẽ đến, sự sống sẽ tiêu tàn, v́ sao tương tư nhau mà không thể quay lưng nhau, v́ sao tương tư nhau mà không thể oà lên nhau? Chờ đến lúc tôi tỉnh dậy một lần nữa, tôi phát hiện ḿnh đă ở bên cầu Nại Hà, Bạch Vô Thường đang đứng bên cạnh nh́n tôi.

Chờ khi tôi định thần, Bạch Vô Thường nói cho tôi biết, sau khi ngất đi không lâu, hồn tôi đă ĺa khỏi xác...

Anh ta c̣n nói cho tôi biết, người con gái v́ t́nh mà tự vẫn kia, chính là hồn quỷ nữ năm nào tôi đau khổ chờ đợi, giờ đă phải đi vào thành Uổng Tử rồi!

Đầu óc tôi mụ mị, tất cả mọi kư ức đều dội tới, tôi không biết phải làm ǵ... Bạch Vô Thường dắt tay tôi đến trước Địa Tạng Vương Bồ Tát, Bồ Tát mỉm cười im lặng.
Tôi không nén được hỏi ngài: "V́ sao cô ấy hận thù tôi?"
Bồ Tát nói, đấy là nhân quả.
Tôi hỏi, nhân quả là ǵ.
Bồ Tát nói: "Hữu duyên chính là nhân quả.

Ngươi đă từng cho cô ấy một kiếp luân hồi, cô ấy cả đời hầu hạ ngươi, đó chính là nhân quả.

Ngươi cho cô ấy một kiếp luân hồi, là bởi v́ cô ấy đă bị chết oan v́ ngươi.
Cô ấy v́ ngươi mà chết, cho nên cô ấy đ̣i ngươi đền cô ấy một kiếp luân hồi.

Con người thường bảo là có Tiền sinh Hậu thế (kiếp trước thế nào th́ kiếp sau nhận báo ứng thế), nhưng thực ra làm ǵ có trước và sau, chỉ có kiếp này ở đây thôi!


Có đến có đi, nhưng trước sau không có sinh không có tử".

Tôi cảm thấy tất cả là một sai lầm lớn, vào một thời điểm đặc biệt, gặp một người đặc biệt, xảy ra một điều đặc biệt. Dường như có thể thấy sẵn một kết quả, nhưng thế sự đâu phải thế, đó là tôi sai rồi. Tôi đă bỏ lỡ mất một ngàn năm của tôi. Tôi đă bỏ lỡ mất hai kiếp đầu thai đáng lẽ được làm người hạnh phúc của tôi.


Trong khoảnh khắc đó tôi ngộ được hai chữ luân hồi, con người c̣n phải luân hồi, là bởi con người có vô vàn sai lầm, vô vàn ân hận, vô vàn mất mát, nên phải đi tới kiếp sau để đền bù.


Nhưng nếu cứ luân hồi măi măi, con người làm sao nhớ được kiếp trước đă làm ǵ, trong một cơi nhân gian hẹp ḥi, để chỉ đường cho kiếp sau đi hoá giải?


Luân hồi là lời kinh của Phật, để chúng sinh mê muội hiểu rằng ngoái đầu là bờ, nhưng những người c̣n Chấp th́ sao hiểu ư nghĩa lời Phật, ngoảnh lại những việc ḿnh đă làm lại hối tiếc.


C̣n tôi, chí ít, tôi đă không hối tiếc.


Đến cuối cùng, tôi đă hiểu lời Phật nhắc tôi, nhưng tôi vẫn không đáp lời Phật, tôi cũng không muốn đi ngẫm ngợi lời Bồ Tát. Bởi tôi đă nếm trải được hạnh phúc, nếm trải được đau thương, đă từng hạnh phúc, đă từng đau thương. Đă có được một giấc mộng một ngh́n năm, đă có nợ kiếp trước duyên kiếp này, đă có tất cả, tôi đă măn nguyện rồi.


Tôi, cuối cùng, đă vứt bỏ mọi cơ hội tiếp tục luân hồi hay tu đạo hạnh, tôi t́nh nguyện vĩnh viễn quẩn quanh ở cái kiếp tiểu ngạ quỷ mà tôi đă ảo mộng suốt ngh́n năm, vĩnh viễn làm một tiểu ngạ quỷ bên chân cầu Nại Hà.


Bởi tôi tin tưởng, lại sẽ có một ngày, tôi sẽ gặp lại cô ấy, một cô ấy vĩnh viễn không đổi thay...

(c̣n tiếp)

----
Mai dán phần 2.




 

 thanhgiangg
 member

 REF: 697801
 07/17/2015

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

- Chờ đọc tiếp phần 2 heng.. ( chế nói đúng, Tgiang hay ṭ ṃ, nhưng dạo này bớt bớt gồi, h́ h́ )

Trong khi đó, ngồi b́nh loạn tào lao chút :

- Qủy mà cũng t́nh cảm quá hén.. !

Hóa ra cái kiếp luân hồi là một ṿng tṛn hỉ , hèn chi mà ḿnh cứ c̣n quay lại cái VS này ha.. hi hi...


 

 cafekho
 member

 REF: 697854
 07/18/2015

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Chương Hai: Lá thu rơi muôn lối

Người có tâm, tất ngẫm ngợi nhiều chuyện, cũng sẽ quên nhiều chuyện. Tôi không biết một con quỷ dưới địa ngục th́ có tâm hay không.
Ngày ngày tháng tháng trôi, tôi thấy tôi ngày lại ngày càng trở nên lănh đạm, rất nhiều những chuyện trong quá khứ đều trở nên mờ nhạt, tôi đă dần dà lăng quên đi những xúc động, những thương xót, những lúc đau đớn, quên rồi, dường như quên tất cả rồi...
Trí óc đă quên rất nhiều, cần có thứ ǵ đó mới mẻ lấp đầy, cho nên, tôi bắt đầu chăm chú nghiền ngẫm những lời nói của Bồ Tát năm ấy, dường như tôi hiểu ra đôi chân lư.

Cơi phù sinh đều là khổ ải, vạn vật chỉ có h́nh tướng mà chẳng có gốc căn (vạn tượng bản vô). Đó là lời Bồ Tát, tôi tin rằng Bồ Tát đúng, nhưng tôi vẫn không thể hiểu, v́ sao đă có Cơi Người mười dặm hồng trần, th́ tại sao nó lại chỉ là Hư Không? Chả lẽ cơi người chỉ là một tṛ chơi mà Thần Phật dùng để giày ṿ con người thôi ư? Làm cho con người không chịu đựng nổi biển khổ nữa đành quay đầu về Cơi Phật? Thần Phật ti tiện nham hiểm như thế, th́ đáng cho xuống địa ngục! Nhưng, tôi dứt khoát không tin rằng Thần Phật đang đùa giỡn với người đời, bởi Phật luôn là đấng từ bi nhất. Và tất cả tất cả những điều này, nên giải thích thế nào?

Tôi vùi đầu vào kinh kệ, một ḷng niệm giáo lư nhà Phật, tôi muốn biết, tất cả, v́ sao lại xảy ra? Tôi c̣n nhớ được đôi chút chuyện ngày xưa trên trần gian, giờ hồi tưởng đến, tôi không đành ngoái lại. Nếu tôi có thể hiểu được nhân quả của chuyện cũ, tôi tin rằng, những đau khổ trên thế gian này sẽ dần tiêu tan đi. Tôi đă trải qua ngàn năm mơ hồ và đợi chờ, tôi muôn giúp đỡ những linh hồn đang c̣n mê man như tôi, những người đang c̣n đau khổ như tôi, như thể giúp chính tôi được giải thoát.

Mải mê t́m kiếm, đông qua đă bao năm, không biết không hay, tôi lại đă vùi đầu vào kinh kệ 300 năm. Ty chủ đă gọi tôi qua, khen tôi đắc Đại Đạo, cho tôi làm phán quan bên ngài, tôi tạ ơn và từ chối. Bạch Vô Thường đại ca lại kinh ngạc tới mức để rơi lưỡi xuống đất, nói tôi sao đă xem nhẹ được danh vọng, thật đă "tứ đại giai không" ,(thoát được những lệ thuộc thể phách hư ảo cơi nhân gian như không h́nh người, không bản ngă, không súc sanh, không dài lâu.) có thể viên măn đắc đạo như thần tiên (bạch nhật phi thăng). Tôi chẳng nói ǵ, trong ḷng tôi mắng thầm: Tôi cũng chẳng phải sư, Không cái ǵ mà Không, coi thường danh lợi ǵ đâu, chẳng qua là trong ḷng tôi đang rối bời mà thôi.

Nhưng cũng không rơ từ bao giờ, những người quanh tôi, à không nên gọi là quỷ quanh tôi, bắt đầu kính trọng tôi, Bồ Tát cũng thường gọi tôi đi nghe ngài giảng kinh thuyết pháp. Thực ra tôi chỉ hiểu rơ một điều, cho dù hiểu rồi, tôi vẫn thấy không phải tất cả những lẽ Phật đều đúng, bởi tôi tin cơi mang mang đất trời tự nó đă có chân lư, chân lư là ǵ? Tôi cảm thấy đó chính là đừng để chúng sinh phải khổ đau nữa.

Bồ Tát nói phải cắt đứt mọi dục vọng, nhưng tôi lại thấy đó đâu phải là Lẽ Phải, một cuộc sống đă tắt mọi dục vọng th́ c̣n ǵ để sống? Nhưng tôi không dám nói ra mồm, tôi chỉ mơ hồ trong sâu thẳm, rồi cật lực t́m đáp án giữa những trang kinh.

Đọc hàng ngh́n vạn trang sách Kinh, đọc Phật gia, đọc Đạo gia, tôi chỉ thấu đáo nửa chừng, rồi cảm thấy tuy những lời đó có lư, nhưng đều đâu phải thứ tôi cần t́m. Nhất là "Nam Hoa Kinh" của Trang Tử, tôi hoàn toàn bị lư lẽ "Bướm bay múa - Hồ điệp phi vũ" của ông ta làm quay cuồng đầu óc, bị đánh lạc hướng, ngập tràn trang giấy, không rơ nên nói sao. Càng làm tôi mơ hồ hơn là mỗi lần Bồ Tát hỏi tôi Thiền cơ.
Tôi hoặc tuỳ tiện đáp lời, hoặc trầm ngâm không nói.
Bồ Tát th́ phảng phất nụ cười, tôi không thể hiểu ư ngài ra sao, hoang hoải rồi trọn ngày.

Rồi lại thế 200 năm, tôi kinh ngạc v́ tính nhẫn nại của chính ḿnh, sao tôi vẫn có thể cứ đọc măi sách kinh, cho dù tâm tôi không ở trang sách mà vẫn đọc nổi.

Xem ra đọc Kinh phật cũng có ưu điểm, đó là niệm Kinh chẳng thành, nhưng lại được ḷng Bồ Tát, được Ngài truyền thụ cho tu luyện pháp môn, học những bế khí thăng thiên, khai huyệt phi thăng, sát pháp biến hoá…

Tôi vốn chỉ là một tiểu ngạ quỷ ti tiện, vốn làm ǵ đủ tư cách học, cũng chẳng biết học về làm cái ǵ, nhưng Bồ Tát nói, tu luyện pháp lực chính là gốc rễ cho việc trừ ma giữ đạo. Tôi không hiểu, nếu Phật pháp đă là vô biên, th́ v́ sao c̣n tồn tại tà ma ngoại đạo. Nhưng Bồ Tát nói, có những kẻ bản tính ngoan cố độc ác, không thể giáo hoá. Tôi ngoan ngoăn nghe lời ngài.

Có một ngày, tôi đang vật vờ tại địa phủ, bước chân lơ đăng đưa tôi đến nơi Mănh Bà đang nấu canh Lăng Quên. Mănh Bà ngủ gật. Tôi bước tới gọi bà dậy, Mănh Bà hốt hoảng thức giấc, hoảng loạn ngó trước nh́n sau, hồi lâu mới thở phào nhẹ nhơm. Tôi lấy làm lạ, sao bà lo âu thế, bà nói, nếu có quỷ nào không uống bát canh của bà đă đi đầu thai, th́ bà mang tội lớn. Tôi hỏi bà, v́ sao hồn quỷ phải uống canh Lăng quên rồi mới được đi đầu thai?
Bà trả lời, để kư ức của hồn đó không bao giờ được nối tiếp. Để mỗi kiếp nó đều có muôn vàn những nuối tiếc, cứ thế đến ngày nó mệt mỏi chán ghét những đau đớn dằn vặt, nó từ bỏ cơ hội được luân hồi, nó sẽ một ḷng theo đại đạo.

Tôi nghi ngại quá, tôi thấy điều đó khác ǵ lừa dối con người, cố ư dày ṿ con người. Tôi hỏi, chẳng lẽ người đời toàn xấu xa thôi sao? V́ sao không để cho những hồn ma đó vui vẻ tiếp tục đầu thai làm người.
Sắc mặt của Mănh Bà chuyển từ ngạc nhiên sang sợ sệt, không trả lời tôi, vội vă đẩy tôi tránh xa bà…

Từ chỗ Mănh Bà về, ḷng tôi dồi lên như sóng, tôi không muốn tin rằng những thủ đoạn đối đăi với chúng sinh như thế này là hợp lẽ. nhưng đó rơ ràng lại là luật trời, vậy v́ sao luật trời là một bất công lớn lao? Trong sách Phật đều nói chúng sinh là b́nh đẳng, tức là nói mỗi chúng sinh có toàn quyền lựa chọn con đường sống của họ, nếu họ có chọn lấy những đời lầm lạc, th́ cũng có thể hiểu được.
Nhưng nếu ép chúng sinh v́ khổ sở dày ṿ trăm đường rồi đành phải quay đầu về đại đạo, th́ rơ ràng đây là một tṛ lừa đảo. Đại đạo cũng tốt, cơi người cũng tốt, vũ trụ vạn vật đều sinh ra trong tự nhiên, bản thân mỗi vật đă có một giá trị riêng của ḿnh, v́ sao buộc phải dùng cách ép uổng đó để bắt họ hướng về đại đạo?

Ôm nỗi hoài nghi, tôi lại vùi đầu vào kinh sách, tôi không biết tôi đă lật dở bao trang kinh, chỉ có một lời đáp, chỉ có trái tim hướng về đại đạo mới là đúng, lư do ư? Không có lư do, cũng không cần lư do. Dần dần, tôi trở nên lười đọc kinh sách, chỉ chuyên tâm đi tu luyện những pháp thuật trừ ma.
Thời gian lại qua 500 năm, địa ngục xảy ra một sự kiện,
Mọi người coi đó là một chuyện nhỏ, nhưng với tôi, đó là một sự kiện lớn đă thay đổi vĩnh viễn mệnh vận…

Châu Bút phán quan Tần Sở dưới quyền Tần Quảng Vương đă yêu một cô gái cơi trần gian (những chuyện thế này đôi khi xảy ra), song ông đă trốn lên cơi người. Sứ giả địa ngục khuyên can ông cũng vô ích, Thập điện Diêm La bèn phái âm quan quỷ binh đi tóm Tần Sở quay về. Không ai ngờ Tần Sở quá yêu say đắm không chịu dời bỏ, chỉ t́m cách lên trần gian gặp cô gái kia, và ông trốn ngục. Cuối cùng vẫn bị bắt lại, nhưng quỷ sứ đă bắt luôn theo cả linh hồn cô gái kia, đày cô vĩnh viễn giam cầm trong hang địa ngục tăm tối, để phán quan vĩnh viễn không bao giờ có thể gặp lại cô ta.
Phán quan đau đớn quá, nhục mạ thần linh huỷ diệt nhân tính, làm mọi thần đều nổi giận, quyết định huỷ diệt Tần Sở, măi măi không được siêu thoát.
Hôm đấy, trên Tru Hồn Đài (đài hành h́nh giết hồn), phán quan bị xiềng bằng xích sắt.
Móc sắt Nhiếp Hồn móc xuyên xương lồng ngực, phán quan Tần Sở ngoài dáng cao lớn ra, tan nát không c̣n thấy sót lại chút h́nh hài người.
Tôi cảm thấy trong tim tôi đau đớn như bị bóp giật, tôi nh́n trộm Địa Tạng Vương Bồ Tát trên đài cao. Gương mặt ngài vẫn từ thiện ôn hoà từ bi nhưng không chút cảm xúc, tôi tưởng tôi thấy thấp thoáng trong con ngươi thâm thuư ấy một tia lạnh lùng. Trong tôi lạnh buốt, tôi chỉ cảm thấy chính tôi đang ch́m xuống, ch́m xuống măi giữa từ bi.
Trái tim bây giờ của bạn đă mất hết những xót thương sao?
Tần phán quan cuối cùng bị sấm sét đánh tan thành khói bụi…
Mọi người rời đó đă lâu, tôi lẳng lặng ṃ đến chân Tru Hồn Đài.
Tôi nh́n một mảnh áo đỏ của phán quan c̣n sót lại…
Tôi thấy một nỗi thê lương vô hạn độ.
Giây phút đó bỗng một trận gió tới, một mảnh vải lụa vuông vắn bị gió thốc tới, tôi vội vă chụp lấy, kỳ lạ sao, địa ngục mà cũng có gió ư?
Tôi nghi hoặc cầm manh vải sót lại, trên vải có chữ:
“Thu xanh năm ấy, nhạn lạc bên cầu, duyên gặp nhau
Ḷng như nước chảy trôi, mây vẽ ngọn núi thắm
Cúi đầu mỉm miệng cười như hoa sớm, muốn say mê dọc kiếp này bên nhau
Từ ấy, ngồi buồn dằng dăi canh thâu nghe tiếng mưa tan vỡ"
Một khúc “Môi Hồng” diễm tuyệt!

Mơ một câu ngồi buồn dằng dăi canh thâu mưa nghe tan vỡ. Tôi đột ngột nhớ ra những chuyện cũ từ ngh́n năm, tôi cô đơn bên cầu, tôi cô đơn làm quỷ, tôi ngồi buồn dằng dăi, tôi vô vọng chờ một người con gái không bao giờ quay trở lại.

Một giọt nước mắt lăn xuống, thấm dần lên tấm vải trên tay tôi, đấy là lần đầu tiên bao nhiêu tương tư đau khổ, bao nhiêu li biệt u uất đă lại dào lên qua ngh́n lớp khoá trong đáy sâu tim tôi, nước mắt cũng thấm vào tim tôi như đang thấm tấm lụa trên tay tôi.

Chỉ có điều giờ tôi không biết, giọt lệ của tôi đă chảy v́ tôi hay v́ phán quan họ Tần? Hay chảy v́ người con gái ấy? Hay chảy v́ tương tư? Hay nước mắt chỉ chảy v́ chính bản thân nước mắt…

Gió tiếp tục nổi lên thổi bay phơ phất những mảnh vải rách nát sót lại trên đài hành h́nh, địa ngục không bao giờ có gió, phải chăng đó chính là linh hồn oan khuất của Tần phán quan đă bất tử? Thổi lay động mảnh vải trên tay tôi, tôi như đă mờ mịt hiểu ra ư nghĩa của gió, tôi cầm mảnh vải đi xuống khỏi Tru Hồn Đài, tôi đi về hướng địa phủ u tối thâm sâu, khi ngoái lại, gió đă lặng, chỉ tan tác đây đó những mảnh vải áo rách nát của phán quan, như những mảnh lá đỏ rụng xuống giữa thu thăm thẳm…
Lúc này tôi nhận ra, hay là Tần phán quan vẫn c̣n tồn tại…

Tôi lén lút đi tới gian ngục giam linh hồn của người nữ kia, gương mặt tiều tuỵ thảm hại c̣n sót lại chút xuân sắc ngày xưa, tôi không nén được tiếng thở dài.
Tôi không ngờ ma quỷ cũng luỵ bởi tương tư, cũng đau đớn bởi biệt ly, cũng tiều tuỵ bởi đôi lứa chia uyên ương rẽ.
Tôi đưa mảnh vải đó cho hồn quỷ nữ kia, tôi quay người rời khỏi lao ngục, tôi không muốn phải nghe thấy tiếng khóc của người nữ kia.
Đi một đoạn, tôi không nghe thấy tiếng khóc, mà lại nghe thấy từ trong ngục tối cất lên một tiếng hát tuy ai oán nhưng kiên định:
“Thu xanh năm ấy, nhạn lạc bên cầu, duyên gặp nhau
Ḷng như nước chảy trôi, mây vẽ ngọn núi thắm
Cúi đầu mỉm miệng cười như hoa sớm, muốn say mê dọc kiếp này bên nhau
Từ ấy, ngồi buồn dằng dăi canh thâu, nghe tiếng mưa tan vỡ”

Tiếng ca nghẹn ngào, nhưng chứa một nỗi ngọt ngào; tiếng ca ai oán, song mang đôi chút b́nh yên. Tiếng hát càng bay càng cao, nhưng lại như sát ngay bên tai tôi, tôi cắn chặt môi, thả thân hoá một làn khói xanh, tôi bay ra khỏi chốn địa ngục…

Hôm đó, tôi hiểu ra t́nh yêu là ǵ, t́nh yêu dạy người ta chết đi cũng hẹn được bên nhau.
Hôm đó, tôi đă căm ghét sự thâm uyên vô đáy nhưng mê man vô bờ của địa ngục.
Hôm đó, tôi dứt bỏ việc đi t́m đại đạo trong kinh phật.
Hôm đó, tôi bỏ địa ngục.
Hôm đó, tôi quay trở lại với cơi người.
Tôi phản bội địa ngục, đại đạo, tôi đi t́m đạo chân chính của tôi giữa cơi người.

Trong giây phút tháo thoát khỏi địa ngục, tôi quay đầu lại nơi địa ngục đă trói buộc hai ngh́n năm của tôi, “Chờ khi nào tôi hiểu được những lẽ đời chân chính, tôi mới quay lại!”. Tôi nghĩ, đến lúc đó, hẳn tôi sẽ không c̣n mê man, không c̣n đau khổ nữa…
__________________
(c̣n tiếp) chương này hem có h́nh minh họa.



 

 cafekho
 member

 REF: 697892
 07/19/2015

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Chương Ba: Trong cơi phù vân


Trời mờ sáng, khóm núi phủ một dải mây u ám, tôi dật dờ giữa đám mây mù. Trong tim tôi tràn ngập cảm giác không thể nói ra, b́nh yên và hỗn loạn, kiên quyết mà lưỡng lự. Có lẽ đây là lần tôi ra đi vĩnh viễn, cảm giác trào lên đâu đó trong tim, để tôi thấy nỗi hoang mang và cô độc tột cùng.
Ra đi thật dễ dàng, cũng chả cần nói chia tay, cũng chả cần vẫy tay, nhưng rời khỏi nơi đă gắn gốc rễ, thành cụm bèo phiêu dạt trong gió lạnh lẽo trở thành khoảnh khắc không ai quên được. Chim di cư c̣n biết chốn bay về, lá rụng từ cây c̣n biết về cội, giây lát ấy, tôi rốt cuộc hiểu ra cảm giác của những người bạt xứ chết nơi đất khách, cuộc đời đă trôi chảy hết, vạn sự đă dĩ văng, nắm xương c̣n ṃn mỏi hóng về quê cũ.
(Du đăng là một tính từ, du là đi từ nơi này sang nơi khác, đăng là vẩn vơ trôi. Lúc năy đă băn khoăn xem dùng từ ǵ thay vào "người du đăng", như du lăng, lăng du, phiêu bạt, phiêu lăng, tuy nhiên phát hiện ra tất cả những tính từ đó đều là từ Hán Việt. Nên tránh dịch một từ Hán Việt này ra một từ... Hán Việt khác (quan điểm của tôi như thế) nên tôi tạm để từ du đăng để bao giờ có thời gian sửa vào nghĩ sau.

Ở trong tiếng Việt, du đăng là danh từ, nên mới dịch thành vagabond như bạn biết. Cảm ơn bạn.) (P/S: Nghĩ là thử dịch thành người bạt xứ xem sao)


Tôi không biết tôi sẽ sống bao lâu, có lẽ 100 năm, có thể 1.000 năm, có thể 10.000 năm. Một vạn năm rất dài, dài tới mức tôi không biết dài bao lâu, nhưng khi kết thúc, cũng không biết vạn năm đó kết thúc ở một ngày nào, rồi liệu có người nào mang nắm xương tàn của tôi về lại chốn mà hôm nay tôi ra đi.
Nắng xuyên qua mây mù, rọi vạn dặm nhân gian rỡ ràng. Tôi đứng trong ánh nắng cảm giác được nỗi nhẹ nhơm chưa từng nếm trải, từng sợi nắng từng sợi ấm áp hắt vào buồng tim tôi, ánh sáng quyến rũ như xuyên suốt thân thể tôi đang trong veo như một đám mây.
Một hồn quỷ th́ làm sao nh́n thấy được nắng trời, hạnh phúc làm sao khi tôi được Bồ Tát truyền giáo Pháp môn tu Tiên, tôi lănh ngộ được ân sủng từ thiên nhiên. Tôi vô t́nh nhớ tới Bồ Tát, trong tim tôi ngài là bậc tối cao nhân từ, tôi kính trọng ngài, tôi yêu ngài.
Nhưng cùng lúc đó tôi nhớ đến nỗi tuyệt vọng của Tần phán quan, gương mặt gỗ đá tuyệt vọng trong oán hận, những mảnh hồn sót lại nhầy nhụa và tấm lụa áo bay phấp phới, và lúc đó gương mặt Bồ Tát lạnh lùng như băng, đôi con ngươi sâu thẳm... Tôi chưa biết từ bao giờ bắt đầu có một sợi tơ ai oán với Bồ Tát, cũng không rơ tôi đă thương xót Tần phán quan từ bao giờ.
Không quên nổi nụ cười nhân ái như cha của Bồ Tát.
Không quên nổi ánh mắt vô thần khi sấm sét giáng tới của Tần phán quan.
Không quên nổi khúc hát ai oán của linh hồn đơn côi nơi ngục tăm tối.
Đầu óc hỗn loạn, như có vô số người đang căi cọ trong tôi, kéo tôi về nhiều hướng... Tôi không biết tôi nên ngả về đâu, về ai.
Tôi ngơ ngẩn ngồi bên đường, nh́n người qua lại, mỗi người đều một vẻ mặt vội vă, vội vàng tới, vội vàng đi. Tôi hâm mộ họ, họ biết họ nên đi đâu, c̣n tôi th́ chả biết đi đâu, cũng không ai nói cho tôi biết, tôi nên đi về đâu.
Ngày của người trôi sao nhanh, chớp mắt, mặt trời đă tắt đi tà huy của ḿnh, đêm lại tối rồi, bốn phía người đi thưa dần, đôi khi có người ngang qua, mặt có nỗi thèm mau về ngôi nhà nhỏ. Nhà, tốt biết bao. Trong nhà có thể vợ đă nấu xong cơm, chờ người chồng về sum vầy, con cái chờ bố mang quà về...
Mà những người vội vă qua đường này, có lẽ cũng đang nhớ bữa cơm thịnh soạn chờ ở nhà và người vợ dịu dàng, đám con ngoan, mở cửa về con cái sẽ sà vào ḷng, vợ mỉm cười êm ái...
Nhà, tôi không có nhà, cũng không biết ở đâu có nhà của tôi.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến ngôi nhà một ngh́n năm trước tôi đă đầu thai, ở đó có cha tôi, có mẹ, có cô ấy... tôi như người chết đuối vớ được cọc, người đi đường ban đêm nh́n thấy một tia sáng đèn, tôi không ḱm được nỗi cảm động: "Tôi phải về nhà!"
Vào giây cuối cùng khi đêm tới, trong ngọn khói leo lét, đèn nến thắp lên đây đó, tôi hoá thành làn gió, bay về phương xa, nơi xa là nhà tôi, cách xa đă ngh́n năm.
Loáng thoáng nhớ vị trí nhà ngh́n năm trước, ở bên núi. Tôi khôi phục vóc tướng, bước lên đường núi. Đường núi quanh co, bên núi có thị trấn nhỏ, gọi là "Đào Nguyên Hương", tôi từng sống ở đây. Đi trên đường núi, bốn bề xanh ngắt điệp trùng, chim hót vượn kêu, hoa dại phả vào tôi hương vị nhân gian.
Được sống trong đời sống này thật hạnh phúc, tôi nghĩ. Tôi lục lọi t́m kư ức những ǵ c̣n nhớ về cuộc sống trần gian ngày xưa, xuân hoa thu nguyệt hạ đỗ quyên, tuyết hoa trắng trời mùa đông.
Hoa đào trước cổng vườn cũ, không rơ hôm nay tôi về có nở hoa rực đầy cành như ngày xưa? Cây liễu bên hồ trước làng liệu c̣n bầy trẻ con đùa nghịch? Những quán rượu dọc đường bay hương thơm liệu c̣n nhộn nhịp như ngày cũ? Những ngôi nhà cổ c̣n che người qua cơn mưa gió? Những bạn bầy thanh mai trúc mă thơ trẻ xưa liệu c̣n đầu thai về đất cũ này?
Nghĩ rồi chân bước chậm dần, quê càng gần ḷng càng âu lo, cách biệt ngàn năm thời gian, cố hương, vẫn là cố hương của tôi chứ? Thị trấn ngày càng gần, tim tôi càng thắc thỏm, cảm xúc hỗn tạp, không biết nên bắt đầu từ đâu. Trong tâm trạng hoang mang, tôi một lần nữa đặt chân lên quê cũ.
Ấn tượng về khu vườn xưa đă mất, tất cả xa lạ, những con phố xa lạ, những cái cây xa lạ, những người măi măi là người lạ. Tất cả vừa như vẫn có ǵ quen thuộc, màu viên đá lát đường như xưa, dáng cây vẫn yểu điệu như xưa, gương mặt người dường như ta từng gặp, chỉ có điều không biết nói từ đâu.
Quanh quẩn măi, tôi mới t́m được nền nhà ngh́n năm trước, nơi tôi đă từng sống với cha mẹ và người thân. Nhà đă không c̣n, nền đất đă biến thành rừng hoa đào, giữa rừng chỉ c̣n sót lại một ḥn thạch sư lở lói cho tôi biết đây vốn là nhà tôi, đây, là nhà tôi, ngôi nhà một ngh́n năm trước, ngôi nhà đă không c̣n tồn tại.
Chậm răi đi giữa rừng đào, cẩn trọng soi xét kỹ dưới chân ḿnh đất nào là nền nhà cũ, đâu là pḥng, tôi không ngờ tôi có trí nhớ tốt thế, nhớ được bao nhiêu chuyện xưa cũ. Nhè nhẹ ngẩng đầu nh́n về xa xăm rừng đào, đôi mắt ầng ậng mây mù, mơ hồ như rừng không c̣n nữa, tôi đang đứng giữa nhà tôi, lầu gác ṿm mái, hiển hiện trong mắt.
Trong nhà giữa như vọng đến tiếng mẹ gọi tôi về ăn cơm, thư pḥng dường như có tiếng cha mắng tôi trốn học. Tiểu viện tường đông, đầu tường như mọc chút rêu xanh, đó là âm thanh ǵ? Cô ấy ở bên tường gọi tôi, đ̣i tôi gấp cho cô ấy một cành hoa đào, bắt một con chim sẻ nhỏ...
Một cánh hoa rụng xuống, ngả lên những vân sóng tầng tầng giữa ḍng, từng ṿng sóng từng vầng loang ra, trong làn ánh sáng xao động, pḥng ốc, đ́nh viện ch́m đi không dấu vết, cha mẹ, gia nhân, những lứa bạn bè quen thân hoá thành hư ảo theo sóng nước. Chỉ có hoa đào như cũ, những cánh hoa bay trong gió như mơ như ảo, như khói như mưa, như khóc như than, trái tim tôi như những làn khói bay xa, phiêu dạt theo cánh hoa, phiêu bạt...
Đêm tối, tôi mang bầu rượu, ngồi bên ḥn đá thạch sư, nói chuyện cả đêm với đá. Tôi kể với đá quá khứ của tôi, nói với nó chuyện kiếp trước của tôi, nói với đá về cha mẹ tôi xưa, nói với đá về sự vô tri của tôi, nói với đá sự đau đớn của tôi, nói với đá sự buồn bă của tôi, nói với đá những khao khát của tôi, nói với đá sự hoảng loạn của tôi...
Cuối cùng tôi đắp ba doi đất vàng bên ḥn thạch sư, làm thành mộ của cha mẹ tôi và người tôi yêu, dùng chỗ rượu c̣n sót lại, tế cúng linh hồn đă xa xưa của họ. Rượu thấm vào đất, thoáng đă khô ngay, tôi hy vọng nhờ rượu này có thể rửa đi những đau thương và bất hạnh mà tôi đă mang đến cho họ ngh́n năm trước, có thể rửa đi những tiếng than v́ sự bất hiếu của tôi, những oán hận v́ tôi ngỗ ngược.
Nhưng tôi không biết rượu có khả năng đó thật không, đi giải những vết thương suốt ngàn năm, đi bù đắp những tiếc nuối đă ngàn năm.
Tôi quyết định ở lại sống nơi quê nhà, sau khi từ bỏ địa phủ, tôi hồn phách ră rời, không c̣n muốn bước chân ra đi nữa, tôi muốn có một cái nhà, đây đă là nhà tôi ở kiếp trước, cũng sẽ là nhà tôi ở kiếp này.
Tôi vốn định ở lâu trong rừng hoa đào, nhưng rừng đào ven thị trấn. Vốn cô độc trong địa phủ, tôi không thể sống chung với hàng xóm, hàng xóm luôn thấy tôi cổ quái, tránh né tôi, tôi rất buồn, tôi muốn sống như họ, nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu. V́ thế tôi đành dọn ra ŕa núi ngoài thị trấn, tự lợp cho ḿnh một gian cỏ.
Mặt trời mọc rồi lặn, năm nối năm, ngày trôi qua rất nhanh, tôi cũng tập tành dần thói quen người trần gian, tôi tự cày lấy vài mẫu đất cằn cỗi, trồng vài loại rau, nuôi vài con gà con vịt. Cuộc sống tuy thanh đạm, nhưng so với cuộc sống u ám nơi âm ty, tôi cảm thấy rất măn nguyện. Đôi khi tôi cũng xuống núi vào thị trấn, bán vài thức rau ḿnh trồng, vài con gà vịt ḿnh nuôi, rồi vào quán quen nhắm vài cốc rượu nhỏ.
(Dịch đến đây nhớ rượu, tớ phải chạy ra tủ lạnh lấy chai vang thôi, sorry cả nhà).
(P/S: Cũng may, bao lâu rồi đâu hề dịch truyện yêu đương )

(Dịch truyện này khó nhất trong mọi truyện tôi từng dịch. Quá nhiều cổ văn, Tống từ, thi ca, đăng đối, chỉ là tạm dịch nhanh, mong mọi người góp ư. Dịch xong chương 1 chỉ muốn truyện kết thúc ở đây là hay nhất. Dịch xong chương 2 cũng thấy truyện nên dừng lại ở đây là nhân văn nhất. Giờ dịch lọ mọ ngồi dịch chương Ba, hy vọng chiều sang chương 4.)


Dần dà, tôi quên ḿnh là quỷ, quên ḿnh đang đi t́m đại đạo, tôi dường như cảm thấy ḿnh là người, là một kẻ phàm phu nhàn rỗi.
Một ngày, núi yên tĩnh xuất hiện một người khách không mời mà tới.
Hôm đó, tôi vừa cho gà vịt ăn xong, chuẩn bị nghỉ ngơi, uống ấm trà. Một đạo sĩ bước tới trước mặt tôi, định hoá duyên (xin đồ khất thực).
Tôi bèn đưa chút cơm rau và trà nước cho ông. Khi đưa tay ra nhận, mặt đạo sĩ biến sắc, trở nên rất khủng khiếp, mắt cḥng chọc nh́n thẳng vào mặt tôi. Rồi không nói không rằng, quay người chạy mất. Tôi cảm thấy thật kỳ quặc, nhưng không ngờ một tai hoạ từ trên trời giáng xuống...

Sáng hôm sau, tôi c̣n chưa cơm nước ǵ, th́ thấy đạo sĩ kia dẫn một đoàn người lên núi, có cả đạo sĩ, hoà thượng, rất nhiều dân làng. Nhóm người vừa nh́n thấy tôi đă cuống lên, rồi toả ra bao vây tôi, hoà thượng niệm kinh liên tục, niệm những ǵ mà tôi nghe không hiểu. Những đạo sĩ th́ ném bùa chú tới tấp, cầm chuông rung lắc loạn xạ, thoáng chốc sân nhà tôi náo loạn gà vịt bay chó chạy, ruộng rau bị dẫm nát tan hoang. Tôi chịu không nổi phản đối, các người đang làm cái ǵ đấy! Ai ngờ đạo sĩ kia hắt một thứ đen ś vào người tôi, một mùi tanh nồng nặc lên mũi, th́ ra là một chậu máu!

Tôi nổi cơn thịnh nộ, tiến tới, vung tay lên một quyền, đạo sĩ bị đánh bay văng ra vài trượng, thổ ra máu tươi, nằm úp trên đất phều phào. Tôi sững lại, giờ mới nhớ ra công phu tôi tu luyện suốt ngàn năm đâu phải sức người thường chịu nổi, may quá tôi chỉ ra một đ̣n nhẹ, nếu không đạo sĩ kia chết ngắc.
Đám người hỗn loạn kêu oai oái, một đạo sĩ mắng chửi: "Đồ súc sinh quỷ đói, lại c̣n không sợ máu chó đen!" Tôi mắng lại: "Ngươi mới nói nhảm, ta không phải ác quỷ, ta là... ta là..."
Tôi sững sờ.
Tôi là quỷ, tôi chính là quỷ đây.
Đạo sĩ quát: "Ngạ quỷ nhà ngươi, v́ sao không ở địa ngục, chạy lên trần gian hại người! Quyết không tha cho ngươi!"
Tôi giận dữ, tôi nào hại người. Tôi hét lên: "Tôi chưa hề hại người!"
Đạo sĩ hét lớn: "Ác quỷ không hại người, lên trốn trần gian làm ǵ! Xảo trá!"
Tôi giận đùng đùng, tôi chỉ muốn về sống ở quê hương tôi, chỉ muốn có một mái nhà. Chẳng lẽ như thế là sai lầm ư? Ai ngăn cấm quỷ về dương gian! Ai! Tôi không hại ai, tôi chưa bao giờ hại ai. Tôi chỉ sống trên mảnh đất của tôi thôi!!! Tim tôi ngày càng kích động, lời mắng mỏ của đạo sĩ làm tôi không kiềm chế nổi nữa, tiếng niệm kinh, tiếng chuông, những tiền giấy bay tới tấp đầy trời, những gậy gộc gạch đá đập lên người làm tôi bức bối.
Một luồng sức mạnh tiềm ẩn trong thân tôi bạo phát, tôi ngửa đầu lên trời gào thét, một luồng âm khí từ ngực tôi vụt thoát, tức khắc biến thành một quầng vần vụ xanh lè và hoá thành cơn lốc dữ dội, thổi bay đất đá, mái nhà bị san phẳng, ruộng vườn tơ tướp, cây cối bật nhào rễ... Mấy hoà thượng đạo sĩ bị thổi bay, những người c̣n lại sợ hăi kinh khủng, cuống cuồng bỏ chạy xuống núi.

Hôm sau, tôi vào thị trấn định mua vài thứ cất lại nóc nhà.
Ai ngờ vừa vào trấn, những người gặp tôi mặt thảy đều xanh lè, hoảng hốt bỏ chạy. Người người tán loạn sợ hăi, cả những lính gác cổng thành đều không rơ nấp vào đâu trốn. Tôi cũng không hiểu xảy ra điều ǵ, cho đến khi tôi tới quán ḿ quen thuộc của ông Vương định ăn chút lót dạ, tôi mới hiểu ra.
Ông Vương nh́n thấy tôi đi vào, sợ run lên cầm cập, vội vàng bảo: "Đừng đến nữa, đừng có đến nữa..."
Tôi nghi hoặc nh́n, ông ta nói vấp váp: "Anh là quỷ thật ư?".
Óc tôi oà ra một tiếng, tôi hiểu rồi, tôi hiểu hết, người, không bao giờ đón nhận quỷ, cũng sẽ không bao giờ cho phép quỷ chia sẻ cơi sống cùng họ. Tôi không biết trong ḷng tôi là cảm xúc ǵ nữa, là bi thương, là bi phẫn, là buồn bă, tôi ngơ ngẩn quay người đi ra khỏi quán nhỏ, nh́n phố không người, hàng quán xô lệch.
Tôi muốn gào, tôi muốn gọi, tôi muốn khóc... Tôi, nơi quán rượu trống hoác, cầm hồ rượu, vứt xuống một đồng xu, tôi đi khỏi thị trấn không ngoái đầu.

Giữa rừng đào, tôi uống một hơi cạn nửa hồ rượu, c̣n lại nửa b́nh rưới lên đất.
Tôi vốn định năm nay mùa hoa đào nở, tôi sẽ xây những nấm mồ thật cho họ, nhưng xây rồi nào để làm chi, mà tôi cũng chẳng c̣n thể nào ở lại nơi này.
Tôi vốn tưởng đây là quê nhà, nhưng không phải, ngh́n năm trước là, ngh́n năm sau không! Băi bể ruộng dâu, thiên địa vô t́nh, ai ngờ nhân gian lạnh lùng thế, những người bạn ta từng quen thân, lại nghĩ ta không phải đồng loại mà vứt bỏ ta, những người qua đường từng đi bên cạnh, giờ trốn tránh ta, như ta là hồng thuỷ, ta là thuốc độc...
Lần này tôi không có nước mắt, nhưng trong tim tôi đau như là nhỏ nước mắt, đau tới mức tôi không thể thở...
"Lang tang..." chiếc hồ rượu vỡ tan dưới chân, như mảnh vườn tan nát của đời tôi, giấc mơ tan nát của tôi.
__________________
(c̣n tiếp)chuong này cũng hem có h́nh minh họa.



 

 thanhgiangg
 member

 REF: 697893
 07/19/2015

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Oi troi oi, truyen nay no ngan rua anh Cafe ??
Cam on anh. Chac de TGiang de danh khi nao buon lay ra doc tu tu..

Em cung giong che Cafe choi vong vong fb voi dien dan. Ham dzui thay on. Nik anh tren fb la gi?? Cho em mot cai coi, de xem tren do anh tam cai gi. Hehe


 

 cafekho
 member

 REF: 697901
 07/19/2015

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


Omo.. dài quá TG đọc hem hết hả?

Vậy để dán nốt phần 4 vào để đây, lúc nào rảnh th́ đọc tiếp nhé! Cũng khá làm hay và lăng mạn mà.
~~~~

Chương Bốn: T́nh về chốn nào

Ngọn cả lả bóng tà dương, lả ngoài bóng tà dương, nước lạnh mây vàng, nếu có ruột cũng đau đớn đứt ruột, nữa là tôi không có ruột.
Những ngày trên cơi thế, tôi như con trùng bám trên lá khô trôi dật dờ, vật vờ măi không hết ngày, những cơn sóng triều của nhân gian lôi tôi đi, tôi muốn phản kháng, nhưng hết sức, cũng không kháng cự nổi. Tôi không biết bờ bên kia của tôi là phía nào, tôi chỉ biết nh́n xa vời triều lên triều xuống, kệ ḍng trôi dạt.

Tôi là quỷ, là thứ con người ghê sợ nhất, cho dù tôi dùng nỗi niềm nào đi khao khát những dịu dàng êm ái, nhưng cũng không bao giờ có được một trái tim ấm áp, bởi v́ tôi là quỷ.
Dần dà tôi quy thuận số mệnh của ḿnh, ban ngày, tôi nấp trong góc tối, nh́n ra những tấp nập nhiều màu của người sống, ban đêm, tôi lẩn vào ḍng người, thử đi nếm những niềm vui cơi hồng trần. Tôi tưởng tôi đă rèn một chiếc mai, cơng nó lên, sống cẩu thả tạm bợ qua ngày, giữa xă hội của con người.

B́nh minh, những tia nắng sớm uể oải chiếu vào từ cửa sổ, trời đă sáng rồi...
Tim tôi bỗng trở nên lo âu luống cuống, tôi không thích b́nh minh và nắng trời. Sự mát mẻ của b́nh minh và tia nắng ấm làm da tôi có cảm giác hỗn loạn, một hơi ấm từ ngoài thấm vào làn da c̣n lạnh lẽo, làm tôi cảm giác ngứa ngáy và tê tái bứt rứt khó tả. Trên da như có ngh́n con côn trùng đang ḅ, muốn bắt chúng không được. Tâm trạng càng lúc càng cồn cào...
Lại qua một đêm ngập trong rượu. Với người đời, một ngày vừa mới bắt đầu, với tôi, một cuộc vui sống vừa kết thúc. Tôi không ngăn được tôi căm ghét cả thế giới này, mọi sức mạnh thần linh trên đời.
Tôi thích đêm đen, v́ tôi là ngạ quỷ, giữa tiếng câm lặng yên tịch, trái tim tôi từ tốn lại, màn đen kịt của đêm che phủ lên tất cả những ǵ tôi không muốn để người đời thấy. Tôi thả lỏng người trong bóng đêm, tôi lúc này mới thực sự là tôi. Tôi không cần để ư xung quanh, không cần canh cánh bên ḷng mọi sự, cho dù bên tôi ẩn chứa những ác mộng của đêm đen tôi cũng không bận ḷng. Bởi tôi với ác mộng là một, đều thuộc về bóng tối...
Trong màu đêm vô tận, t́nh cảm của tôi chảy lan, theo nước triều lên xuống, tất cả đă là vật ngoài ta, đă không c̣n liên quan ǵ đến tôi... Quan trọng nhất là trong màn trời tối đen, tôi được phục sinh.

Tôi rất cô độc. Tôi khao khát được đến gần, khao khát được quan tâm. Hy vọng có một người bên tôi, lúc nào cũng bên tôi. Đó, sẽ là những giây phút hạnh phúc nhất. Hiện thực th́ vô cùng u ám, tôi không c̣n cơ hội nào cất tiếng nói với con người, kể chuyện tâm sự. Đôi khi, tôi phát hiện một cơ hội nhỏ nhoi, nhưng cũng chỉ là một chấm sáng vụt tắt. Lâu dần, tôi bắt đầu buồn phiền, bắt đầu oán trách. Cuối cùng, tôi cũng chẳng được thần linh nào đoái hoài, có thể ngay cả thần phật cũng đă vứt bỏ tôi rồi, bắt tôi phải sống trong đêm tăm tối.

Những lúc lên đèn, người như một đàn ong huyên náo trong tổ ong, tôi thèm được hưởng sự huyên náo thoải mái ấy, nhưng tôi dường như không sống trong cơi người, tuy tôi nh́n được họ, nhưng tôi măi măi không thể tới gần.
Xuân đi xuân lại, thu về thu qua. Những mầm non từng vươn nở trong gió xuân, những chiếc lá đă mọc lên giữa đêm hè, những khúc biệt ly lưu luyến bay múa giữa gió thu, những bùn hoá dưới tan tác tuyết đông, rồi như phép lạ xuất hiện ở đầu cành, lại một màn xanh tươm óng toàn thân cây. Cỏ cây như đều hớn hở sinh sôi, có sinh có tử, có đến có đi, kẻ tới hôm nay tiếp kẻ vừa ĺa ngày qua.

Nh́n những sinh linh mạnh mẽ ấy, tim tôi như dây đàn bị ai lướt một khúc nhạc, nặng ḷng và cuống quưt. Cây cỏ cũng có thể vậy, tôi tuy là một hồn quỷ, nhưng tôi đă sống qua hai ngh́n năm rồi, tôi cũng đă từng tu luyện đại đạo rồi. Giữa bao la chúng sinh, tôi cũng điềm nhiên có một số mệnh như ai. Tôi đă bỏ địa ngục rồi, không thể quay về đấy nữa, và tôi cũng không muốn quay về, tôi đă tới cơi mười dặm hồng trần này rồi, th́ tôi sẽ sống như một "người" trong nhân gian, tôi không muốn làm một "quỷ" chỉ có quyền sống dưới địa ngục.

Tôi phiêu dạt tứ xứ, lưu biệt lăng đăng, tôi lại t́m một nơi mới cho tôi trồng lên số mệnh ḿnh.
Tôi muốn t́m một người bầu bạn, bên ḿnh suốt đời. Quên đă bao mùa nhạn bay về phương Bắc, quên đă bao mùa én con rời tổ. Bạc những vết bụi hoàng thổ con đường cũ dưới chân tôi, bạc những ngọn khói liễu heo hắt bên ḿnh. Giữa đất trời chỉ có mỗi một tôi đi...
Nhớ chớm thu năm ấy...

Ngoài quan tái cảnh vật không c̣n giống như Giang Nam, Trung Nguyên, trời cao mây nhạt, mênh mang chân trời, có khúc ca vọng tới:
"Trời xanh xanh, cỏ mênh mang, gió thổi cỏ ngả xuống, hiện lưng cừu đàn."
Tôi đi lang thang trong thảo nguyên, nh́n núi Hạc Lan uy nghi xa xa, những mạch núi gân guốc dưới nắng mặt trời. Trên thảo nguyên không có đường đi, chỉ có những người du mục đôi khi ngang qua đuổi một đám ḅ cừu.
Ḷng tôi nhẹ nhơm, có lẽ bởi phong cảnh rộng răi ngoài biên ải đă giúp tôi thở rộng lồng ngực, hít vào ngọn gió xua mây mù trong tim tôi. Tôi rất muốn chào hỏi người chăn cừu, tṛ chuyện với họ, nhưng tôi lại sợ người ta phát hiện ra tôi là ai, tôi do dự măi. Tôi chỉ nh́n theo họ lùa những đàn súc vật đi xa dần...

Có một ngày, tôi ngồi trên một g̣ cỏ nhỏ, yên lặng ngắm đám mây màu uyển chuyển cuối trời. Màu mây biến đổi diệu kỳ, lúc là ngọn núi, lúc thành cái mũ, lúc là con ngựa, một chú dê... Dê? Tôi đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào một đàn dê đă chạy tới bên tôi, dê rất đáng yêu, chỉ cúi đầu yên lặng gặm cỏ... Tôi ôm một chú dê vào ḷng, vuốt ve lông dê, lúc đó, một chú chó chăn dê chạy đến chỗ tôi, dừng lại trước mặt tôi, nh́n tôi, tôi nh́n nó.

Một lúc sau, con chó chăn dê lười biếng nằm xuống chân tôi, tôi đưa tay xoa đầu nó, mũi nó ngửi hít áo quần tôi, thè lưỡi liếm tay tôi. Một bóng người chạy tới, là một con người, tôi bắt đầu tự dưng lo lắng, không biết nên bỏ đi hay nên...
Người đó đă chạy đến trước mặt tôi, con chó dưới chân tôi đứng dậy, nhiệt t́nh chạy tới bên chân chủ, vẫy đuôi rối rít.

Người đó chăm chú nh́n tôi, tôi cũng nh́n người đó, là một cô bé, chừng mười lăm mười sáu tuổi. Tôi luống cuống đứng dậy, tôi sợ họ nghĩ ḿnh là kẻ trộm, sợ họ ghét ḿnh, sợ nói chuyện với họ. Tôi ngốc nghếch cười với cô bé, nhưng v́ quá lo âu, tôi cứ ôm khư khư con dê trong ḷng không thả ra.
Cô gái quỳ xuống, đỡ lấy con dê trong tay tôi, ôm nó vào ḷng. Rồi bảo tôi, anh có đói không?
Tôi không ngờ cô gái nói với tôi câu đó, tôi há miệng trợn mắt không trả lời được. Cô gái ấy đi xuống sườn đồi, nh́n tôi đờ đẫn không phản ứng, quay lại nói thêm: "Đi với em đi!"
Rồi cô ấy cười rạng rỡ...
Tôi chưa bao giờ nh́n thấy một nụ cười đẹp như thế...
Không, tôi đă từng nh́n thấy, tôi đă từng gặp...
Tôi quay lại một ngh́n năm trước, bên chân cầu Nại Hà, một nụ cười không có ǵ xinh đẹp hơn...
Trái tim tôi buốt nhói một ư nghĩ "lẽ nào là cô ấy?"

Tôi không biết nên làm ǵ, nên nói ǵ, chỉ thấy chân ḿnh đă bước, theo cô ấy.

Dưới sườn núi là một lều Mông Cổ, tôi đứng ngoài lều, lưỡng lự. Cô ấy mở rèm cửa, lại cười với tôi, rồi vẫy tay cho tôi.
Trong lều Mông Cổ, trên bếp lửa đang đun nồi thịt dê, một người đàn ông cao to kêu tôi ngồi xuống. Cô cười vui đưa cho tôi bát sữa ngựa. Tôi chẳng biết nói ǵ, vụng về lúng túng, thôi th́ họ đưa ǵ tôi ăn nấy, nghe họ nói chuyện tôi biết tên cô gái là Hốt Lan, người đàn ông cao lớn là cha cô.
Tôi chăm chú ăn thịt dê, uống sữa ngựa, bố cô nh́n tôi ăn bèn cười ha hả, c̣n cô nh́n tôi tủm tỉm, tôi cũng cười theo ngô nghê.
Ăn hết, tôi quẹt mồm, lúc này Hốt Lan mới mủm mỉm và nghiêm túc nói: “Anh ăn thức ăn nhà tôi, anh trở thành nô lệ cho nhà tôi, đây là luật lệ của thảo nguyên!”.
Tôi lại đờ đẫn cả người, mồm há hốc, nhưng thấy cô ấy nói rất nghiêm túc, tôi chỉ c̣n biết vâng. Lúc này cô cười lên một tràng gịn giă lanh lảnh như chuông bạc, bố cô cũng cười phá lên sảng khoái, chỉ có tôi ngồi đó, mồm vẫn tiếp tục há hốc.
Bố cô hỏi tôi: “Anh là người ở đâu?” Tôi ngơ ngẩn lắc đầu, ông ta lại hỏi: “Anh mấy tuổi?” Tôi không dám nói tôi 2000 tuổi, v́ thế, tôi thờ thẫn lắc đầu. Bố cô nh́n tôi ḍ xét: “Thằng này bị dở hơi chăng!”.
Cô cứ cười tủm tỉm măi, rồi bảo bố: “Người này thú vị ghê, bố giữ nó lại nhé!”
Bố cô đánh giá tôi, không nói ǵ. Tôi nh́n cô, tôi nh́n qua đôi con ngươi nâu xanh trong vắt, tôi dường như thấy cả quá khứ xa thăm thẳm, những biệt ly cũ, những nhớ nhung xưa, những sầu đau xưa, tất cả tất cả xưa xa… Tôi không ḱm được nước mắt chảy ṛng ṛng xuống má, tôi dập đầu lên nền đất, van xin: “Xin hăy giữ tôi ở lại đây, cho dù bắt tôi làm nô lệ cho ông, xin ông hăy cho tôi ở lại!”

Tôi thành tâm khẩn cầu, như năm đó tôi khóc ṛng đau đớn van xin Bồ Tát.
Hai cha con người Mông Cổ kinh ngạc v́ phản ứng của tôi, nhưng thấy tôi thành tâm và đầy nước mắt trên mặt, cả những lời nói khẩn cầu không thể giả tạo, họ tỏ vẻ thương hại. Cuối cùng cha cô giữ tôi lại.
Trong tim tôi có niềm vui không lời, tôi lén nh́n cô gái, muốn biết cô nghĩ ǵ, mắt cô vẫn trong sáng, nhưng dường như trong sâu thẳm tâm hồn có chút nghi ngại.
Tôi không dám nh́n cô lần nữa, những ngọn triều trong hồn tôi đă phản chiếu lại một đôi mắt trong kư ức nh́n tôi căm hận ai oán, tôi sợ hăi đôi mắt ấy, tôi sợ hăi ánh nh́n ấy. Tôi sợ hăi số mệnh…

Tôi tự nhủ: Cho dù cô coi tôi là ǵ, đời này kiếp này tôi nguyện làm nô lệ cho cô một đời một kiếp, cho dù tôi là nô bộc, nhưng chỉ cần được ở bên nhau, được nh́n thấy nhau, cũng đủ…
Từ đó, tôi ở lại, ngày ngày tôi ở bên cô, cưỡi ngựa, chăn dê…
Ngày nối ngày qua, tôi ngày ngày cầu xin, cầu cho cô măi măi vui tươi, cầu cho cô măi măi không bao giờ ghét bỏ tôi, măi măi để cho tôi theo cô, măi măi làm nô bộc của cô… Tuy cô ấy chưa bao giờ coi tôi là nô lệ, nhưng tôi là một ngạ quỷ, một ngạ quỷ chỉ có thể làm nô bộc…
Tôi đă từng nghe người nói, những cây cỏ đá núi cũng có linh hồn, nếu nó cứ một ḷng một dạ cầu nguyện làm người, rồi sau sẽ được biến thành người thật. Tôi tuy đă có h́nh người,nhưng tôi vẫn ngày đêm mơ được làm người, không rơ bao nhiêu đêm mộng say, tôi mơ thấy tôi biến thành người thật sự.

Cứ thế qua vài năm, cô đă lớn, mỗi ngày nh́n thấy cô, tôi như mê mẩn tâm thần, nhưng tôi cố gắng ḱm nén t́nh yêu dành cho cô ấy, khao khát với cô ấy. Tôi vĩnh viễn ghi nhớ những ảo mộng đau đớn khắc cốt ghi tâm của kiếp trước, đôi mắt oan khuất của một người con gái t́nh nguyện chết đi.
“Chỉ sợ t́nh thắm thiết, tan vỡ mộng mỹ nhân” tôi hiểu rơ lẽ đời này. Tôi t́nh nguyện làm một cái cây cho cô ngồi bóng mắt, tôi t́nh nguyện làm lưng ngựa cho cô tuỳ ư vung roi cưỡi, tôi t́nh nguyện làm đốc dao cho cô pḥng thân, tôi t́nh nguyện làm ṿ đựng trà sữa cho cô uống.
Tôi không muốn hé nỗi ḷng với cô ấy, không muốn hoang tưởng được ôm cô vào giấc ngủ, bên nhau cười xem hoa nở, hoa rụng… Tôi đă không c̣n tin đời ḿnh có hạnh phúc, không muốn biết tôi và cô liệu có duyên, nếu những giấc mơ tươi đẹp đó có thể v́ tôi mà tan vỡ, tôi nguyện măi măi im lặng…

Rồi sau, cha cô mất. Trước lúc chết, ông hứa gả cô cho một chàng trai trẻ của bộ tộc khác.
Ngày đón dâu, cô ấy trang điểm rất đẹp, làn da mịn trắng hơn cả sữa ngựa, tóc nhóng nhánh hơn ngọc trai, những phấn hồng trên g̣ má hồng hơn những mây chiều, ánh sáng trong đôi mắt cô ấy đẹp hơn mọi ngôi sao lạnh lẽo bên trời.
Tôi đăm đăm nh́n cô ấy, giá như cô ấy là cô dâu của tôi, nếu như là của tôi… Tôi chỉ thấy ḿnh rơi dần vào địa ngục, ch́m sâu dưới bóng đêm vô tận, những bùn lầy tăm tối nuốt chửng tôi, tất cả đă như một kết thúc. Tôi đăm đăm nh́n cô ấy, tôi thấy cô rực rỡ thế, sáng rạng như thế, tôi thấy đôi mắt long lanh màu hổ phách, trong mắt cô những câu hỏi khôn cùng, tôi không cách nào hiểu nổi những ǵ trong mắt, bởi những lời trong đôi mắt nói nhiều quá, quá nhiều.

Đám rước dâu đi xa dần, tôi đứng lại một ḿnh giữa thảo nguyên bao la, tôi đứng rất lâu, tôi không biết giờ tôi nên làm ǵ, tôi không biết, trái tim tôi đă bị móc mất, tôi đă mất tất cả.
Đêm tối xuống thảo nguyên, tôi ngửa mặt nh́n trời cao, trên tấm màn lông ngỗng bao la phủ ṿm trời kia, gương mặt cô ấy hiện ra xinh đẹp và rạng rỡ mỉm cười, rồi lại biến mất.
Trong một giây khắc đó ánh sáng bỗng chói loà vạn trượng, mắt tôi nh́n thấy những ánh sao như mưa rơi tới tấp, cả thế giới đă ngừng lại, tôi không biết nụ cười đă mất đi ấy là những hồi ức từ tiền kiếp hay chính là tương lai của cơi này.
Đứng một ḿnh giữa đêm khuya, chợt phát hiện thấy chính ḿnh đă lệ rơi xuống ướt đẫm mặt mày…

Tôi thấy kiếp người đau khổ quá, tôi không dám thổ lộ cùng con người, không dám đi dọ t́m, sợ tất cả sẽ kết thúc. Ai biết được thế gian này cái ǵ có khởi đầu th́ đều có kết thúc, mà đến lúc kết thúc tôi mới hiểu, đáng lẽ tôi phải nắm lấy cơ hội sớm hơn, nhưng, làm sao tôi biết được điều đó?
Đêm trên thảo nguyên rất yên tĩnh, tĩnh tới mức cho tôi nghe thấy tiếng tim đập, cũng không thể ngủ, tôi ôm lấy cái chăn cô ấy vẫn đắp, thở mùi thơm cô ấy c̣n để lại mơ hồ, trong tim tôi không hề đau đớn, không hề hối hận, tôi chỉ nhớ lại những ánh mắt của cô ấy, những cái nh́n trong veo như nước…

Khi sắp li biệt, thường có muôn ngàn lời muốn nói. Nhưng ra đi th́ vẫn phải ra đi. Ngày em đi, gió sẽ thổi hết những hơi thở em để lại, nhật nguyệt sẽ mang nốt những chuyện cũ của em, làn mây trắng sẽ xoá đi những vết thương ngày xưa của em, và đám sao sẽ che giấu cái khoảnh khắc em vẫy tay sau cùng.
Tôi vĩnh viễn ghi nhớ khoảnh khắc ấy, như khoảnh khắc lần đầu tiên tôi nh́n thấy em…

Đột ngột, một đôi tay vạch tấm cửa ra, ánh trăng dát bạc toả khắp lều, trong lều là tôi, kinh ngạc vạn lần, ngoài lều là cô ấy, gương mặt đă hút hồn tôi bao cơn mê! Tôi không dám tin vào mắt ḿnh, cho măi tới khi cô ấy chạy vào trong lều, chầm chậm ngồi xuống cạnh tôi. Tôi nhận ra ḿnh vẫn c̣n ôm chặt tấm chăn của cô ấy, thoáng chốc tôi đỏ mặt xấu hổ ghê gớm, không biết phải giải thích thế nào, tôi vừa ngước lên, nh́n cô ấy, cô ấy cũng nh́n tôi, như trên sườn núi nào gặp tôi. Tôi không nói lên lời.
Cô ấy sát tới, nhè nhẹ đỡ cái chăn trong tay tôi, rồi nhè nhẹ nói: “Ôm em đi…”
Tôi không chống cự, không thể chống cự, không muốn chống cự, run rẩy đưa tay ôm lấy eo cô ấy. Cô ấy rúc vào ḷng tôi, khóc nghẹn lời... Tôi ôm chặt cô, cô cũng ôm chặt tôi, bấu chặt cánh tay tôi, chúng tôi cùng khóc. Chúng tôi ôm nhau rất lâu, cho đến lúc nước mắt khô đi...
Đêm đó, cô ấy thành vợ tôi. Tôi rất vui, rất hạnh phúc, dường như một ngh́n năm luân hồi đă chuộc lại cho tôi tất cả, số phận u ám trầm uất đă rời tôi, tôi thấy giây phút này, đến địa phủ cũng nên gội trong ánh mặt trời. Tôi cảm tạ thần phật anh minh, cảm tạ ḷng nhân từ của trời đất, thoát khỏi bể khổ, tôi thành tâm cầu nguyện đất trời.

Chúng tôi đến một đồng cỏ thật xa để dựng lều, ngày trôi qua thật hạnh phúc, thứ hạnh phúc yên b́nh như nước. Chúng tôi vẫn như thuở trước, cùng nhau cưỡi ngựa, cùng nhau chăn dê. Đêm xuống, cô ấy dựa vào ḷng tôi, thủ thỉ những tâm sự của ḿnh. Tôi thường lơ mơ ngủ quên, rồi cô ấy nổi giận lay tôi dậy, rồi cô ấy lại thủ thỉ tiếp những câu chuyện măi măi không kết thúc, măi măi...

Những ngày vui sướng qua mau, trời đất như cố ư nhạo tôi, cho tôi nếm một chút hạnh phúc, rồi bắt tôi cơng nỗi đau vĩnh hằng...

Cô ấy ốm, ngày càng tiều tuỵ, thuốc ǵ cũng không khỏi, thân thể cô ngày càng yếu ớt, c̣n như chiếc lá thu trước cơn gió, tôi nghĩ mọi cách, thậm chí đi đánh tuỳ tùng của Tây Vương Mẫu Côn Lôn bị thương, ăn cắp tinh của Tuyết Liên. Nhưng cô ấy không khoẻ lại. Tôi nh́n hai g̣ má cô ấy ngày càng gầy xanh xao, nh́n đôi mắt đen quyến luyến, tôi không ḱm được lệ.
Cô ấy cười thê thiết: "Ở bên anh, thực sự rất hạnh phúc, em không hối hận..."

Trong sát na đó, tôi chợt hiểu ra! Tôi là quỷ, quỷ hút mất tinh khí của người! Là tôi đă hại cô ấy, tôi là một con quỷ hại người! Tôi khóc không thành tiếng, cô ấy ôm chặt lấy tay tôi, nước mắt nhoà cái nh́n của hai chúng tôi...
Khi đôi tay cô ấy chậm răi trượt xuống khỏi tay tôi, tôi không c̣n nhớ ǵ nữa, tôi chỉ nghe thấy cô ấy nói câu cuối cùng: "Đừng bỏ em...". Nỗi đau ngập tràn thân thể tôi, căng tức rồi bùng nổ ra, biến thành đầy trời cát bay lấp hết thảo nguyên... Trong băo cát, tôi gạt đi ḍng lệ cuối cùng, cô đơn đi về phía thế gian mênh mang.

Luân hồi, Nhân quả, T́nh duyên, Yêu đương, Thương đau, Mê hoảng trong giờ phút này đều hoá thành sao băng rơi, vạch qua chân trời, rơi vào trong cơi xa sâu vô đáy. Thế giới là một màn đen kịt, là trái tim tôi, trong tim loé lên một ánh sao băng huy hoàng ngắn ngủi, thế giới đă sáng lên trong khoảnh khắc đó, thứ ánh sáng không bao giờ tắt nổi...
Cô ấy v́ tôi đă lại chết đi một lần nữa, nhưng tôi không hối hận, bởi chúng tôi đă từng được hạnh phúc, quen nhau kề nhau, không rời không ĺa, những ngày ôm ấp bên nhau không sợ li tan. Tôi sẽ lại chờ cô ấy, chờ cô ấy lại quay lại trần thế này, tôi tin lần sau tới, tôi sẽ t́m được cô ấy, t́m được cách ở bên cô. Tôi tin, rồi sẽ có một ngày, cô ấy sẽ quay lại.
Vạn thế luân hồi, ngh́n ảnh hợp tan, mây về lại bên trời, trăng mém góc rừng, không rơ gió vô định về đâu, là về, hay là đang ra đi?
Trái tim vừa nhói, lệ đă một hàng...


P/S: Tôi gơ xong những ḍng cuối cùng của truyện, rời quán cafe internet, hít một hơi thật dài trong lồng ngực nhẹ nhơm. Phố đă muộn, đang đi bộ ra bến xe bus th́ nghe thấy tiếng khóc thút thít. Là một cô gái bên đường. Cô bảo đă đánh mất túi xách, giờ không có tiền đi xe về nhà. Tôi cho cô mượn máy di động để gọi về nhà, rồi cùng đứng đợi xe bus. Cô ấy gạt nước mắt, cười với tôi, nói: "Cảm ơn anh!"

Trong sát na đó, ngực tôi như bị cái ǵ đấm mạnh một cái, tim hỗn loạn...

Tôi chưa bao giờ thấy một cô gái cười đẹp như thế, tôi chỉ cảm thấy sao chân tôi mềm nhũn ra...
~ Hết ~

(Trang Hạ dịch)
---



 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network