Minhxotxa
member
ID 46741
10/26/2008
|
Juy-li-ét gửi Rô-mê-ô.
Bệnh viện... ngày... tháng... năm
Rô-mê-ô chàng hỡi!
Em đă nhận được thư của chàng khi đang nằm trên giường cấp cứu. Cửa sổ bên hông mở ra đầy ánh trăng, và trên đầu em lủng lẳng không phải là một v́ sao, mà một chai nước biển.
Rô-mê-ô thân yêu!
T́nh yêu của chúng ta không gươm giáo nào chia cắt được. Trước mũi kiếm của chàng, kẻ thù sẽ đứt làm ba mảnh, kẻ ghen tỵ sẽ chạy trốn và kẻ nghi ngờ sẽ phải tháo thân nhanh nhanh.
Chàng là người đàn ông can đảm nhất, cao thượng nhất mà em biết trên cơi đời này. Khi trong đêm, chàng leo cây rồi từ cây leo vào ban-công, sau đó từ ban-công đột nhập vô cửa sổ, em đă hiểu ngay rằng chàng có sức khỏe phi thường, có đôi chân dẻo dai và sự liều lĩnh mà chỉ những kẻ được con tim mách bảo mới có được.
Nếu hai ta chung sống với nhau, hai ta sẽ là ngọn hải đăng rực sáng của t́nh yêu. Ánh đèn từ hải đăng đó sẽ chiếu xa vạn dặm, khiến tất cả chàng trai cô gái trong quá khứ, trong hiện tại và trong tương lai hướng về.
Em hoàn toàn hiểu rơ tầm quan trọng của t́nh yêu này. Một t́nh yêu không dành cho hai người, mà cho nhân loại. Trong đại dương của những lo toan vụn vặt, những công việc nội trợ kiệt sức, những chi phí vớ vẩn phát sinh th́ t́nh yêu của chúng ta như ḥn đảo xanh, khiến mọi người cố gắng bơi về trong hy vọng lóe lên.
Rô-mê-ô chàng hỡi!
Đỉnh cao của t́nh yêu là đám cưới. Đỉnh cao của đám cưới là đêm trước đám cưới. Em đă thức suốt đêm. Em ủi đồ, em gắn hoa, em thử giày, em xỏ thử găng tay. Như chàng đă hiểu, toàn bộ các trang phục đám cưới đều phải thuê. Khi thuê mang về phải kiểm tra lại v́ đă bao lần trả tiền một thứ, chúng lại giao một thứ khác.
Cho nên buổi sáng hôm ấy, em vô cùng mệt. Tất nhiên đó là mệt trong hạnh phúc, mệt trong sung sướng. Nhưng về cơ bản, vẫn là mệt. Vẫn vă mồ hôi và vẫn chân run.
Rô-mê-ô chàng ơi!
Do đó, việc em dừng lại trên đường, ăn tô bún ḅ là việc quá nên làm. Em tin chắc nếu chàng là em, chàng cũng xử sự chả khác ǵ (có khác chăng là tô bún của chàng có cho nhiều ớt hơn). Em đă ngồi xuống, đă ăn một cách khờ khạo và trong sáng, ngây thơ.
C̣n việc tại sao lại chọn hàng bún đó th́ Rô-mê-ô chàng ơi, cái phố ấy c̣n ǵ đâu để chọn. Chàng là dân quư tộc, dân thành thị, chàng hiểu quá rơ chẳng phải phố nào cũng có khách sạn năm sao. Chưa kể, vào khách sạn năm sao, gọi một tô bún từ lúc đọc thực đơn đến lúc bưng ra khéo đám cưới đă trở thành ngày kỷ niệm. Cho nên em đă ngồi xuống cái ghế đẩu bằng nhựa đó. Em c̣n kịp nhận ra nó có ba chân lành, một cái chân phải buộc bằng dây. Nhưng có sao. Chung quanh em rất nhiều các tiểu thư, các công tử đàng hoàng. Họ không hề có vẻ ngại ngần ǵ, và không một cử chỉ nào tỏ ra nơi này không xứng đáng.
Rô-mê-ô chàng hỡi!
Nhắc tới chỗ ăn mà không nhắc tới bản thân tô bún là một thiếu sót thần kỳ. Tô bún ấy mới xinh đẹp, hấp dẫn và trác tuyệt làm sao. Nó nổi bật với những cọng bún to, đầy nghị lực màu vàng nhạt, và được trang điểm bằng một cục gị chắc nịch, vạm vỡ, đầy kiêu hănh. Bao phủ trên ấy là lớp nước dùng đỏ sánh, h́nh như được ninh nhừ từ trước công nguyên, với những lát ớt tươi nở nụ cười lấp lánh.
Tuyệt hơn tất cả là đĩa rau. Gồm mười bốn loại rau có tên và sáu loại chưa khi nào được thống kê trong từ điển. Rau được xếp một cách đầy ngẫu hứng, với những cọng bung ra táo bạo trên bàn, rau c̣n được bốc bằng những ngón tay căm thù xà bông và cứ năm phút lại vui vẻ quệt vô quần. Rau đầy trẻ trung, năng động, gần gũi, thân quen.
Trong những h́nh tượng đẹp mắt như thế, trong tâm trạng nóng ḷng v́ t́nh yêu như thế, Rô-mê-ô chàng hỡi, chả lẽ em c̣n để ư tới những thứ vớ vẩn như xô nước rửa chén hoặc miếng giẻ lau bàn. Mặc dù em hiểu chắc chắn rằng miếng giẻ ấy không hề là tấm khăn voan. Nó cứng và dày như áo giáp.
Em đă ăn một tô cho em, và một tô nhỏ nữa cho chàng. Tất cả những ǵ chúng ta làm, đều làm cho hai người, toàn nhân loại đă tin như thế. Và tất nhiên, em đă dùng hai đĩa rau sống cực to. Cuối cùng, em chiêu miệng bằng ly lớn nước nâu nâu mà cả thế giới đều tin đấy là trà đá.
Sau đó em chạy đi. Chạy đến với Rô-mê-ô, đến với người mà em yêu quư hơn tất cả mọi thứ trên đời. Nhưng em không sao chạy được tới nơi. Các điều mà giáo gươm, mà lề thói phong kiến, mà sự hận thù không làm được th́ con vi khuẩn tiêu chảy cấp, hỡi ôi, đă làm được một cách nhanh chóng không ngờ. Em muốn quỵ xuống giữa đường. Cả thành phố xúm lại, nâng em lên, đưa em đi vô pḥng cấp cứu trong tiếng nhạc hào hùng và trong ánh lửa cháy cao từ hàng trăm bó đuốc...
Rô-mê-ô chàng hỡi!
Con vi khuẩn tả đă chia ĺa đôi ta. Em đă nh́n thấy chàng tới thăm em, mắt rưng rưng, tay cầm bó hoa hồng đứng sau cửa kính. Chàng muốn ôm em vào ḷng nhưng sợ bị lây. Đấy là nỗi sợ hoàn toàn hợp pháp, em không hề có ư định trách chàng.
Rô-mê-ô thân yêu!
Em hối hận vô cùng. Giá em đừng ăn, hoặc có ăn th́ đừng tham rau sống. Nhưng dù là Juy-li-ét, em trước tiên vẫn là một thiếu nữ ngây thơ. Mà ngay cả những người không ngây thơ cũng đâu nh́n thấy vi trùng. Điều trớ trêu là đấy.
Thôi em dừng bút. Xin chàng hăy tin em và hăy chờ đợi. Không có ǵ ngăn cách được chúng ta, ngay cả một cơn dịch tả. Em hoàn toàn tin chắc điều này.
Juy-li-ét của chàng.
Lê Hoàng
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat