Minhxotxa
member
ID 57198
11/19/2009
|
Của bền tại người.
TTC - Xưa ở một làng nọ có mấy tên nhà giàu, nhưng nổi tiếng là hà tiện. Mâm bát dùng để cho thầy tớ ăn toàn những thứ sứt mẻ cũ rích. Ấy thế mà các mụ vợ vẫn cứ khoe: “Cái mâm gỗ này dùng đã được hơn chục năm, cái bát kia mua từ hồi cậu cả còn ở truồng đấy...”. Và thế là các mụ vẫn răn dạy con cháu và người ngoài rằng: “Làm ăn cái gì cũng phải gìn giữ, của bền tại người cả thôi!”.
Một hôm nhân một bữa chén, mấy nhà giàu khoe khôn với nhau. Lão thứ nhất khoe:
- Các cụ xem, cái quần chúc bâu này tôi mặc từ ngày bà nọ ở cữ con cháu út, thế mà giờ nó đã biết nhảy dây, chơi ô rồi. Các cụ thấy đấy, chỉ khi nào đi đâu tôi mới dám mặc, mà tôi chỉ vắt vai từ nhà, đến gần đám tôi mới xỏ chân vào. Ra ngõ, khỏi đám là tôi lột ra luôn...
Lão thứ hai ngắt lời:
Dạ các cụ xem, cái khăn xếp của tôi còn nguyên nếp và giữ màu đen láng đến tận bây giờ. Tôi dùng nó dễ thường đến chục năm...
Lão thứ ba lắc đầu:
- Xin lỗi các cụ, các cụ cứ nhìn cái quạt này sẽ rõ. Các cụ đoán tôi dùng nó lâu chưa nào? Dạ, thưa các cụ, đã 15 năm có lẻ rồi đấy ạ! Hai lão kia trố mắt:
- Trời, cái quạt giấy mà cụ làm thế nào giữ được lâu vậy?
- Ờ có gì đâu, mỗi lần đem ra quạt là tôi chỉ xòe quạt ra trước mặt, rồi tôi lắc đầu đi lắc đầu lại là đã thấy đủ mát rồi. Lúc nào thôi “quạt” thì tôi khẽ xếp nó lại và bỏ vào một cái túi riêng ạ!
- Chà gương sáng của các cụ thật là tuyệt hảo!
- Hai lão kia trầm trồ khen, còn lão chủ nhà quay sang người đầy tớ bảo
- Đấy mày xem. Của bền tại người. Các cụ dạy cấm có sai câu nào! Tao thử hỏi cái ngữ chúng mày thì giữ cái gì lâu bền được?
Người đầy tớ khúm núm:
- Dạ, bẩm cụ, của cải thì con chẳng có bao nhiêu. Nhưng cứ như cái khố con mặc đây là của bố con để lại cho con đeo từ hồi còn nhỏ đấy ạ.
TTC
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat