phoiphaanh
member
ID 57723
12/17/2009
|
Trị tượng đá Bà Banh.
Trị tượng đá Bà Banh
TTC - Thiên hạ vùng Quỳnh ngồi dạy học không ngớt xôn xao kháo nhau về một bức tượng đá cực thiêng. Quỳnh bèn hỏi một môn sinh người trong vùng:
- Có pho tượng đá ǵ mà người ta bảo là thiêng lắm phải không?
- Tŕnh thầy, có ạ! Đó là một bức tượng đá to bằng người thật, h́nh người đàn bà ở truồng, tên là Bà Banh.
- Thế Bà Banh thiêng như thế nào?
- Dạ thưa, Bà Banh trông rất chi là nghịch mắt, có nhẽ trong thiên hạ có một không hai: đầu bà nghiêng sang một phía, miệng tủm tỉm cười, cổ quấn mấy ṿng chuỗi hạt, chân đi giày bắt chéo quai. Riêng hai tay bà th́ trỏ ngay vào hạ bộ của ḿnh. Ngay cạnh tượng có một chiếc chày đá to cỡ bắp tay.
- Chày đá ấy để làm ǵ?
- Thưa, người ta bảo nhau rằng, bất cứ ai đă qua gần bức tượng, biết điều th́ cung kính cầm chiếc chày đá mà nện vào đúng “hạ bộ” của Bà Banh một cái. Như vậy bà mới vừa ḷng. Nếu kẻ nào hỗn láo không tuân ư bà, lờ đi không chịu dùng chày nện vào cái của bà, hoặc nện mà lại cười cợt bất kính th́ chỉ nội ngày hôm sau là bị bà hành cho khốn: chẳng cấm khẩu cũng điếc tai, chẳng méo mồm cũng nổ mắt! Tŕnh thầy, thiên hạ vùng này sợ vía bà như sợ cọp, sợ hơn cả quan ôn dưới âm ti!
Quỳnh nghe xong bỗng mỉm cười bảo:
- Thôi được, cái Bà Banh ấy, để ta trị!
Ngay hôm sau, Quỳnh đến tận nơi Bà Banh đang đứng làm tṛ khỉ trước mắt thiên hạ và dọa nạt họ bằng cái “thiêng” của ḿnh. Không một chút nể nang, Quỳnh cầm chiếc chày đá ném quách đi rồi rút bút đề một bài thơ vào bụng tượng như sau:
Khéo đứng ru mà đứng măi đây?
Khen ai đẽo đá tạc nên mày.
Trên cổ đếm đeo dăm chuỗi hạt,
Dưới chân đứng chéo một đôi giày.
Cởi váy phất cờ trêu ghẹo tiểu,
Để đồ bốc gạo thử thanh thầy.
Có thiêng sao chẳng ngồi ṭa ngọc?
Khéo đứng ru mà đứng măi đây?
Bài thơ viết xong, tượng đá bỗng vă mồ hôi ra như tắm. Th́ ra “yêu nữ” cũng không chịu nổi đ̣n bút của Trạng Quỳnh. Từ đấy trở đi không ai c̣n bảo là tượng Bà Banh thiêng nữa.
KIỀU VĂN
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat