nguoihaiduong
member
ID 67415
04/21/2011
|
Bi hài "phi công trẻ lái máy bay bà già" (ST)
Họ đều là “phi công trẻ”, kẻ th́ bị "bà già" bỏ mê, người "bỏ mê" bà già. Nhiều cuộc t́nh đă phải nếm trái đắng.
Phát hoảng “máy bay bà già” dính bầu
Mấy ngày gần đây, mọi việc trong nhà gia đ́nh ông bà Y. (Hương Khê – Hà Tĩnh) đang rối tung lên v́ việc làm "tày đ́nh" do cậu quư tử H. gây ra. H cặp bồ với một phụ nữ đáng tuổi mẹ ḿnh và họ chung sống với nhau như vợ chồng. Đến khi "chị" bồ có bầu th́ H. cao chạy xa bay, điện thoại liên lạc lúc nào cũng "ngoài vùng phủ sóng".
Chuyện này trên làng, dưới xă ai ai cũng biết. Đến nỗi, mọi người trong gia đ́nh ông Y. đều ngại ngùng mỗi khi ra ngoài.
Một số người dân sống gần nhà ông bà Y cho hay, H. trước đây từng được gia đ́nh cho theo học một trường trung cấp nghề ở TP Hà Tĩnh. Nhưng học xong, bao chữ nghĩa H. đều lại trả cho thầy, ra trường xin đâu cũng không nơi nào nhận, có nhận rồi cũng bị trả về. Thương con, ông bà Y. lại tiếp tục cho H. xuống thành phố học tiếng để đi xuất khẩu lao động nước ngoài.
Những tưởng H. sẽ thay đổi tính nết để phụ giúp gia đ́nh và giúp chính bản thân của ḿnh nhưng vừa xuống thành phố, H. như cá gặp nước. Đám bạn của H. lại kéo đến, rủ rê H. chơi bời.
Trong một cuộc nhậu, H. gặp chị L., dù đă ngoại tứ tuần nhưng vẫn mặn mà khiến nhiều người nao ḷng. Điều đáng nói, chị L không chỉ đẹp mà c̣n chịu chơi, hào phóng. Lâu lâu, H. và đám bạn vô công rồi nghề lại được chị L. bao trọn gói cuộc nhậu.
Từ đó, H. say chị L. như đổ điếu, đi đâu cũng dẫn chị L. theo, rồi “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Đến khi chị L. thông báo có bầu 3 tháng, H. mới tả hỏa, xin chị L. bỏ cái thai trong bụng. Thế nhưng L. không nghe, c̣n bắt H. đưa về thưa chuyện cưới xin với gia đ́nh, nếu không… đừng trách bà chị.
Quá sợ hăi, H. bỏ của chạy lấy người. Chỉ tội bố mẹ của H. ở nhà đỏ mắt chờ con mà H. vẫn biền biệt không dám về.
“Phi công trẻ” đánh ghen
T.A – một “phi công trẻ” ở quê ra thành phố lập nghiệp lại gặp chuyện buồn cười hơn.
Từng là sinh viên khá ở một trường cao đẳng Hà Nội, lại có chí, nên khi vừa ra trường T.A. xin gia đ́nh về quê lập nghiệp. Tuy nhiên, T.A. lại dính vào một phi vụ làm ăn mất cả ch́ lẫn chài, bao vốn liếng vay mượn đều đội nón ra đi.
Chán nản T.A. thường la cà ở các quán café để gặp các đối tác (chủ yếu là dân c̣ đất). Một lần, T.A. quen chị D., dân thành phố, đáng tuổi mẹ của T.A, rất giỏi làm kinh tế.
Bao lần được theo chị D làm ăn, kiếm được bộn tiền, T.A. rất nể bà chị tài hoa này.
Dần dần, từ nể, T.A.chuyển sang yêu bà chị lúc nào không hay. Đáp lại, chị D. cũng rất thương T.A, làm ăn ǵ cũng gọi T.A. đi cùng để giúp đỡ.
Dù say mê "phi công trẻ" nhưng do chị D. vẫn chưa dứt t́nh với ông chồng ở tận Đà Nẵng dù hai người sống ly thân.
Một lần, T.A. sang thăm, thấy một người đàn ông đáng tuổi bố ḿnh đang ngồi uống café với chị D. rất t́nh tứ, T.A. liền quay phắt ra về, mặc dù chị D. giải thích: “Chị em ḿnh chỉ là t́nh nhân ngăi qua đường với nhau, chứ về với nhau như vợ chồng là không thể được, v́ gia đ́nh, v́ thể diện…”.
Có hôm đi nhậu với bạn bè về, T.A. sang nhà đánh ghen với chồng chị D. Chưa hết, T.A c̣n xông vào đánh chị D. sưng tím mặt mũi. Sự việc nghiêm trọng đến mức chị D. phải gọi điện báo công an. Tuy nhiên, khi công an đến, chị D. lại yêu cầu không làm lớn chuyện này.
Nhiều người dân sống gần nhà chị D. chỉ biết lắc đầu, thở dài: “Chỉ buồn và đáng trách cho đám thanh niên trẻ sống kiểu bám váy phụ nữ”.
* Tên nhân vật đă được thay đổi
Phong Trần
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
nguoihaiduong
member
REF: 597351
04/22/2011
|
Đàn bà dại dột, đổi chồng lấy "phi công trẻ"
- Chị và anh học chung từ cấp 3, hai anh chị yêu nhau từ khi nào chị cũng không nhớ rơ. Chỉ biết là anh và chị luôn dẫn đầu lớp về học tập. T́nh yêu của chị đẹp lắm nó không có chút dục vọng hay toan tính.
Tôi nhớ, ngày đó mẹ anh không cho phép anh chị yêu nhau v́ sợ ảnh hưởng đến học tập của anh, chính v́ vậy chị đă cố gắng rất nhiều để cả anh và chị cùng dẫn đầu lớp để chứng minh cho mẹ anh.
Nhưng rồi trong kỳ thi đại học chị không đậu vào trường chị mong muốn, anh cũng không đạt được điểm để vào trường đă chọn. Anh nghe lời mẹ nộp nguyện vọng 2 vào một trường trong miền Trung để xa chị. C̣n chị th́ theo học một trường cao đẳng.
Một năm trôi qua t́nh yêu của anh chị vẫn không thay đổi, anh quyết định về Bắc thi lại đại học, chị cũng khăn gói lên Hà Nội dự thi. Hai anh chị đă hi vọng, nhưng rồi anh đậu mà chị lại không, chị buồn nhưng chị vẫn quyết tâm nhất định phải thi cho đậu. Chị bỏ học ở trường cao đẳng, về nhà tự ôn thi và giúp mẹ chuyện nhà. Anh cũng động viên chị rất nhiều và anh tin tưởng vào khả năng học tập của chị. Tôi nhớ trước khi thi đại học lần 3 anh đă về quê và giúp chị ôn tập. Gia đ́nh chị quư mến anh, nhưng c̣n mẹ anh th́ vẫn không muốn anh yêu chị.
Nhiều lần anh muốn dẫn chị về nhà nhưng chị không đồng ư, chị muốn mẹ anh chấp nhận rồi mới về ra mắt. Tôi biết chị đă quyết tâm th́ không ai ngăn được và nhất định chị sẽ làm được điều chị nói. Lần thứ 3 thi đại học chị mới đậu vào trường ḿnh mong muốn. Sau 4 năm đại học, chị và anh ra trường cùng nhau, anh học 5 năm. Mẹ bảo khi cả 2 đă có công ăn việc làm ổn định mẹ mới yên tâm. Thế rồi 2 gia đ́nh quyết định ngày cưới, anh và chị quyết định sẽ đi làm 1 năm để chuẩn bị cho đời sống vợ chồng. Anh đi Điện Biên làm c̣n chị ở Hà Nội. Tuy xa nhau nhưng anh chị vẫn liên lạc thường xuyên, vẫn dành cho nhau những t́nh cảm đẹp nhất.
Cũng trong thời gian chị làm ở đây, chị đă gặp được người mà chị yêu thương sau anh. Anh là trưởng pḥng của chị, kém chị 1 tuổi. Lúc đầu chị coi anh như 1 người em trai. Hai chị em ăn tại công ty và thường xuyên tṛ chuyện với với nhau. Chị từng tâm sự với tôi “Trung đẹp trai, ga lăng, chắc sau này biết cách chiều bạn gái lắm, c̣n anh rể em hả, không đẹp trai bằng ga lăng th́ không có, chiều chị cũng không”, đó là lần đầu tiên chị so sánh anh với một người con trai khác.
Tôi cũng không để ư lắm măi cho đến khi, tôi nhận thấy tâm trạng chị lạ lắm, mỗi khi đi làm về chị rất vui nhưng khi nói chuyện với anh rể tôi thấy chị có cảm giác nặng nề lắm. Chị thú nhận với tôi, h́nh như chị đă dành t́nh cảm cho Trung rồi, tôi ngỡ ngàng không nói được ǵ.
Chị c̣n nói h́nh như chị yêu đơn phương v́ Trung chỉ coi chị như chị gái thôi, rất quan tâm nhưng luôn giữ chừng mực. Hôm anh rể về thăm chị, chị bảo không c̣n cảm giác mong anh nữa và thấy có lỗi với anh.
Tôi cũng không giám nói với anh, hôm đó pḥng chị tổ chức đi nhậu nên chị hẹn anh tối về rồi gặp. Tâm trạng chị ngổn ngang nên chị uống nhiều lắm, uống đến khi chị say mèm, mọi người về hết giao cho Trung nhiệm vụ chở chị về. Khi chỉ c̣n 2 người trong pḥng, chị khóc và ôm Trung, Trung hôn chị. Sau nụ hôn, hai người ôm nhau rất lâu rồi Trung nói: “Anh yêu em từ khi anh hướng dẫn em làm quen với công việc ở công ty nhưng anh không nói v́ anh sợ ảnh hưởng tới t́nh cảm hiên tại của em và anh cũng sợ phải rời xa em nữa. Cho tới hôm nay th́…”.
Chị chưa kịp nói ǵ th́ anh rể gọi tới, nghe xong điện thoại th́ chị đi về. Trung chở chị về và gặp anh rể trước cửa nhà, anh rể cảm ơn Trung và d́u chị vào nhà. Hai ngày sau đó chị xin nghỉ v́ bệnh, anh rể ở lại cùng tôi chăm sóc chị, anh nhận thấy chị trầm lắng hơn, và luôn suy nghĩ điều ǵ đó. Anh hỏi tôi nhưng làm sao tôi nói được.
Ngày đi làm trở lại, chị và Trung đă nói chuyện, chị bảo hăy cho chị thời gian suy nghĩ chị thừa nhận chị yêu Trung nhưng chị cần thời gian để chia tay anh rể. Anh Trung đồng ư, và hai người bắt đầu có những buổi hẹn ḥ đầy lăng mạn khi th́ tản bộ bên hồ gươm khi th́ chạy xe đi tận Hạ Long tắm biển.
T́nh yêu họ cũng đẹp chẳng kém ǵ t́nh cảm của anh rể và chị. Rồi một ngày chị hẹn gặp anh rể. Tôi linh cảm điều không tốt. Anh rể hụt hẫng bước nhanh ra về, c̣n tôi nh́n chị khóc, vừa thương, vừa trách chị.
Một tuần sau anh rể chuyển công tác về Hà Nội. Tôi nghe anh nói với chị rằng em suy nghĩ kỹ lại đi, anh sẽ chờ em thêm lần nữa. Anh vẫn tới thường xuyên, nhưng anh chị không đi chơi, c̣n anh Trung tôi cũng không gặp nữa và cũng không nghe chị nhắc ǵ.
Rồi một hôm tôi nghe chị bảo chị chia tay Trung rồi. Đám cưới của anh chị lùi lại nửa năm để chị cân bằng lại t́nh cảm. Và bây giờ chị đă có bé Nấm dễ thương và rất hạnh phúc. Có lần chị đă bảo tôi, t́nh yêu th́ không nói trước được ǵ đâu em, cũng có lúc phải hi sinh để giữ lại những ǵ ḿnh đă có. Tôi hỏi chị có buồn không, chị cười và nói thỉnh thoảng thôi nhưng bây giờ có con rồi th́ t́nh cảm chị dành cho con và chồng hết rồi.
Lan Tuyết
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|