ongsapgia
member
ID 80493
08/01/2015
|
Bàn về sự tự do của một trong những thứ được gọi là của quư
Tự do là cái con cặc!
Nghĩa thân mến!
Anh rất tự hào về em. Bây giờ Lũ Phong cũng là Ba Đồn rồi, anh em ḿnh coi như đồng hương làng đấy. Trường cấp 3 Bắc Quảng Trach của anh em ḿnh cũng rất tự hào về em. Có một người làm thứ trưởng đă oách rồi, thứ trường ngành GD& ĐT lại càng oách nữa.
Nịnh em mấy câu để xin ( không xỏ) với em một chuyện nho nhỏ sau đây.
Từ trước đến nay anh rất khó chịu đến mấy cái đề thi văn v́ nó bày cho các cháu nói dối và xem thường văn chương. Nhưng nể em và nể ông Thống tóc quăn nên anh chưa chửi hi hi.
Nay anh gửi đến em đề thi văn khối C cho mùa thi tới. Em xem có dùng được không nhé:
Bác Hồ nói “ Không có ǵ quí hơn độc lập tự do”. Trung tá công an Vũ Văn Hiển nói: “ Tự do là cái con cặc!” Từ những ǵ trải nghiệm ở nước ta, bạn hăy viết một bài luận về vấn đề này để chứng minh phát ngôn của trung tá công an Vũ Văn Hiển về tự do ở Việt Nam là hoàn toàn chính xác.
Thân,
Nguyễn Quang Lập
P/S Nếu dùng th́ dùng sớm đi, không sẽ chẳng c̣n cơ hội để dùng đâu em ạ.
..............
Trả bài cho bọ Lập
Chu Mộng Long
Đề: Bác Hồ nói “ Không có ǵ quí hơn độc lập tự do”. Trung tá công an Vũ Văn Hiển nói: “ Tự do là cái con cặc!” Từ những ǵ trải nghiệm ở nước ta, bạn hăy viết một bài luận về vấn đề này để chứng minh phát ngôn của trung tá công an Vũ Văn Hiển về tự do ở Việt Nam là hoàn toàn chính xác.
Bài làm
Tuyên ngôn độc lập của Việt Nam dẫn nguồn từ Tuyên ngôn độc lập Mỹ và Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền Pháp làm tựa cho một cuộc chuyển biến có tính cách mạng của dân tộc:
“Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền b́nh đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc”
“Người ta sinh ra tự do và b́nh đẳng về quyền lợi và phải luôn luôn được tự do và b́nh đẳng về quyền lợi.”
Đó được xem là những lẽ phải không ai chối căi được!
Trung tá CA Vũ Văn Hiển thấm nhuần tư tưởng ấy đến máu thịt nên buột miệng văng: “Tự do cái con cặc”. Tách ra khỏi ngữ cảnh chính trị chính em mà người viết bài này không quan tâm, về mặt văn hóa – đạo đức, câu nói ấy cũng có thể được xem là bất hủ!
Nó bất hủ ở chỗ, lần đầu tiên trong lịch sử diễn ngôn, tự do được ví như con cặc. Nghe tục tĩu và thô lỗ, nhưng xét đến cùng không phải không có lí. Thượng đế sinh ra Adam, tặng luôn cho loài người chúng ta con cặc. Nó là cái của quư để loài người duy tŕ ṇi giống. Và loài người đă từng tôn thờ nó như một vật Thiêng (Totem). Nhưng nó cũng là của nợ khi con người lạm dụng nó để loạn dâm. Và đó cũng là lí do nó bị ném ra vỉa hè thành cái Tục rồi rơi vào Cấm kỵ (Tabu).
Bản chất của con cặc là cái nghịch lư như thế và loài người chân chính đă t́m mọi cách hóa giải cái nghịch lí ấy bằng đạo đức – văn hóa nhân bản. Tuy nhiên, sự thật, cái con giống làm nên đời sống trần gian ấy đă bị lịch sử xuyên tạc một cách thảm hại. Cả ngàn năm ở vườn địa đàng, con cặc hoàn toàn tự do nhưng vô tích sự. Đến khi nó ư thức được sứ mệnh vinh quang của nó, tức ăn trái cấm để không phải sống thừa và t́m đến hạnh phúc với cái của quư của Eva, th́ nó lại bị chính kẻ có quyền lực cầm tù. Mà bị cầm tù một cách đau đớn, nhục nhă!
Thoạt đầu, Thượng đế ân sủng chấp nhận cho gói nó trong chiếc lá vả. Sau, cuộc cạnh tranh khốc liệt giữa các loại cặc ở trần gian, nó bị nhốt trong mấy lần của nhà tù, mà người ta trang hoàng cho nó một cách màu mè, gọi là quần.
Cuộc cạnh tranh ấy, xét đến cùng là cuộc chiến có tính lịch sử và nhân loại giữa hai thứ cặc: cặc quan và cặc dân
Cặc quan độc quyền thống trị giữa thiên hạ, tự do hoành hành, văng cả trên lẫn dưới. Trên đê cụ lớn văng con cặc/ Dưới đất thầy cai thượng cẳng tay (Nguyễn Thiện Kế). Xưa, quan năm thê bảy thiếp, chưa đủ, ra đường gặp con gái nhà lành c̣n vây màn xơi tái. Nay, từ hiệu trưởng lên đến chủ tịch tỉnh có thể thả cặc tự do đến mức biến cả một thị trấn thành ổ điếm loạn dâm và trẻ em thành kẻ mua dâm. Không chỉ thế, báo chí bây giờ c̣n tự do tưởng tượng cặc người – chó, chó – người dính lẹo bậy bạ!
Trong khi cặc dân lại bị cấm. Cấm đến ráo riết. Rục rịch là bị siết. Nó chỉ phải hoạt động bí mật trong bóng tối. Văng ra đằng mồm bị vả. Nhoi ra đằng quần bị thiến! Nó bị quản thúc hoặc bị cầm tù, hoặc bị tiêu diệt v́ các loại nhân danh: Nhân danh đạo đức – văn hóa – thuần phong mỹ tục… và các loại nhân danh khác của thứ diễn ngôn quyền lực mà triết gia M. Foucault đă chỉ ra!
Sự tự do đến lộng hành của cặc quan đă làm cho cặc dân ta ỉu x́u đến hèn hạ sau bốn ngh́n năm lịch sử!
Cái mặc cảm bị thiến mà S. Freud nói không phải dành cho lũ con nít mà dành cho cả dân ta, cái giống dân, nói như Tản Đà, bốn ngh́n năm vẫn trẻ con, hay theo J. Lacan trong cấu trúc luận phân tâm học, c̣n ở trong giai đoạn gương (The Mirror Stage), giai đoạn hoang tưởng và lệch lạc nhận thức (misrecognition)!
Bây giờ th́ cặc của Vũ Văn Hiển, đại diện cho diễn ngôn quyền lực được văng ra một cách hào hùng. Nó hào hùng đến mức trấn áp mọi tiếng nói khác. Diễn ngôn ấy thể hiện một sự tự do tuyệt đối, đầy sức mạnh khi nó được phát ra một cách chính thống tại công đường.
Chả trách cặc dân lâu nay cứ khép nép ở góc phố, vỉa hè. Nó cứ phải ngó trước ngó sau, lấm la lấm lét v́ uy quyền của thứ khẩu hiệu “cấm” hay “nói không” ch́nh ́nh trước mặt.
Kinh Dịch có câu: Cao giả ức chi, hạ giả cử chi. Tạm dịch theo hướng đồng nghĩa: Quá cương thành nhu, quá nhu thành cương. Ông nào văng cặc giữa công đường th́ về nhà gặp vợ coi chừng ỉu x́u luôn. Trong khi cặc dân bị cấm, bị cầm tù, đến lúc nó sẽ cương lên một cách chính đáng trong sứ mệnh vinh quang Thượng đế ban cho nó!
Cặc dân hay cặc quan, cặc nào cũng cặc. Nó đ̣i hỏi tự do và b́nh đẳng trong sự mưu cầu hạnh phúc. Cặc trở thành hiện tượng tinh thần chứ không c̣n là nhục dục. Marx nói, thực chất của tinh thần, bao giờ cũng là chân lí. Nhưng chân lí ấy không thể là “sự ấn định cho nó phải có thực chất tự ti” như Goethe đă chỉ ra: “chỉ có kẻ ti tiện mới tự ti”. Trong khi hô to và vang con cặc giữa công đường, sự tự hào quá đáng ấy của quyền lực, phải chăng là muốn trấn áp cặc dân, nói theo Marx, “biến tinh thần nhân dân thành kẻ ti tiện như thế?” (Marx, Engels, Về văn học và nghệ thuật, Sự thật, tr.119)
S. Freud nói, càng ḱm nén càng sinh ra nổi loạn bằng chính bản năng xâm hại. Cái ấy (Id) hay con cặc với tự do là một, nó cần được giải phóng một cách chính đáng bằng sự tự do b́nh đẳng. Một khi không có sự tự do chính đáng trong lẽ b́nh đẳng ấy, tất yếu nó đi xỏ bậy. Mà nó đă xỏ bậy th́ chỉ có thể sinh ra loài tạp chủng!
Tác giả gửi cho QC
Nguồn :blog quechoa.vn
Copyright © 2008 Xuan Loc . All Rights Reserved
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat