minhhoangmh
member
REF: 617488
11/06/2011
|
Buổi chiều trên con phố dài, đi ngang qua Vương Cung Thánh Đường Đức Bà, thật đẹp, thật nhộn nhịp với những ḍng xe xuôi chảy trên đường không thôi không ngớt. Những ánh đèn màu cứ nhấp nháy liên tục làm người nh́n cứ tưởng những ánh sao rơi xuống trần gian.
Ngày ấy ḿnh c̣n thư sinh, vừa nhát vừa khờ khạo, bên xứ người. Không ngờ ngày ḿnh đi, để lại phiền nhiễu nào có hay. Đến nổi nhiều năm trôi qua theo xuân, hạ, thu, đông, thế mà mỗi lần viết thư thăm Mẹ là Mẹ ḿnh cũng nhắc nhở ḿnh phải chăm chỉ học hành chứ không được say mơ các cô gái. Năm đầu ḿnh phải lo học trối chết, v́ với số vốn sinh ngữ của ḿnh, sang đó cứ như là thằng câm điếc vậy. Cả năm sau vẩn cứ như thằng ngọng khi nói chuyện với người bản xứ. Ḿnh lại c̣n phải lặn lội đi “cày” đi làm để kiếm sống nữa chứ. Mỗi lần về đến nhà là mệt thở không ra hơi, chỉ c̣n sức sực tô ḿ pha nước nóng chưa đủ sôi, ăn xong, ôn bài, sau là lăn kềnh ra ngủ như chết, c̣n sức lực và thời gian đâu mà tán tỉnh các em mắt tṛn như hạt nhăn, mái tóc đờ-mi và tóc xoả ngang vai.
Hôm nay Chủ nhật, trong chiều vàng hoàng hôn. Ḿnh thả bộ ngang qua Thánh Đường Notre Dame. Những h́nh bóng chập chờn dấu yêu trong nỗi nhớ kỷ niệm. Gói ghém những kỷ niệm học tṛ trong tận đáy ḷng để nhớ, để thương những vàng son đă đi qua với bạn bè cùng lớp. Ḿnh dừng lại trước tượng Đức Mẹ, ḷng chợt bùi ngùi với đôi mắt cay cay đứng lặng nh́n Mẹ. Đôi mắt Mẹ dịu hiền đang nh́n ḿnh. Cuộc sống của ḿnh đă luôn có nhiều đổi thay theo ngày tháng dài, nhưng Mẹ, Mẹ vẫn đứng vẫn đợi và vẫn chờ. Ḿnh bước chậm tới cửa Thánh Đường, cầm lấy song sắt cửa, đẩy mạnh và cánh cửa đă mở…
Minh-Hoàng
|