Bài hát: Đời Đá Vàng - Vũ Thành An.
Ca sỹ: Khánh Ly -Vũ Thành An
Ta lần ṃ leo măi không qua được vách sầu
Ta t́m một tiếng yêu thấy toàn là sầu đau
Ước vọng ngày thơ ấu chưa xin được chút nào
Suốt đời c̣n ước ao khát vọng c̣n cấu cào
Ôi thôi đời ta phung phí trong cơn buồn phiền
Ta xin tháng ngày rồi b́nh yên
Ô hay tại sao ta sống chốn này
Quay cuồng măi hoài có ǵ vui
Có một lần mất mát mới thương người đơn độc
Có oằn ḿnh đớn đau mới hiểu được t́nh yêu
Qua dầm dề mưa tuyết mới vui ngày nắng về
Có một thời khóc than mới hiểu đời đá vàng
Vậy là mùa thu đă đến, những chiếc lá vàng cố kéo lê cuộc đời héo úa của ḿnh trên những nhánh cây. Một chiếc lá, một đời lá, một chiếc người, một đời người. Ḍng thời gian là hữu hạn cho từng "chiếc đời".
Trong kiếp này, tôi nhiều lần chứng kiến những bất trắc của đời người. Những cơn sóng khổ nạn lướt qua, ập xuống, lại lướt qua ập xuống. Chuỗi ngày sầu bi kéo dài bất tận. Tôi muốn chui vào giấc mơ để sửa chữa chút lỗi lầm trong ấy, khiến cho ḿnh hốt hoảng từng cơn. Nếu có thể chui vào được cơn mê tức tôi cũng có cách sửa chữa định mệnh của ḿnh của mọi người.
Tôi khóc nhiều lần cho một sự chia tay quá sớm. Tôi nghe lời an ủi từ những người đức hạnh. Đời người như một chuyến xe, bến người nào ở trước th́ xuống trước. Tôi nhắm mắt lại, nh́n thấy những bến dừng của những người tôi yêu thương.. rồi tôi khóc!
Một đời lá, một đời người, 2 phương thời gian song song, thường xuyên đối vào chiếu vào nhau. Đời người lê thê chậm chạp, đời lá cuộn theo nhịp nhịp hối hả. Bỗng chốc tôi lọt vào kiếp đời của một chiếc lá, phản chiếu lên một đời người của chính ḿnh.. Tôi thấy phần cuối đời tàn úa của ḿnh trong thân phận chiếc lá, chờ ngày đong đưa theo ngọn gió, rơi xuống rồi mục ruỗng ra. Tôi bỗng ước ao lần này là lần cuối cùng, lần cuối cùng tôi rơi xuống và tan đi. Tôi lại mong muốn chấm dứt kiếp này của ḿnh vĩnh viễn và ..tôi đi!
Tôi đi vào một thế giới khác, nơi đó không có ǵ cả, tôi cầu mong là nó không có ǵ cả, chỉ là một màn đêm, và ban ngày ở đó như chúng ta hiểu ban ngày ở thế giới hỗn độn này chỉ là sự lộn ngược của màn đêm lại là một màn đêm rất tuyệt, không có ngày hôm qua của tôi, của ai. Nếu ở đó là một màn đêm th́ tôi cũng là một bóng đêm, tôi là nhất thể với màn đêm và vi vậy tôi không là ǵ cả ở đây. Người ta nói, sự sống và cái chết là 2 cái hộp, chiếc hộp này chứa ch́a khóa của chiếc hộp kia. Bạn cầm ch́a khóa đi ra khỏi sự sống rồi cái hộp đóng lại, bạn chết! Bạn không quay trở lại ngay, bạn sẽ có ch́a khóa của sự sống nếu bạn băng qua cái chết và bạn thật muốn quay trở lại. Nhưng tôi sẽ vứt bỏ chiếc ch́a khóa trần gian mà ra đi măi măi..
Rồi tôi khóc! Tôi khóc như bị hun khói, mắt tôi sưng lên ủy mị, tôi khóc và giấu kín mặt ḿnh trong vùng chăn gối rờn rợn trắng, tôi thường xuyên suy niệm về cái chết đến nổi tôi nghĩ ḿnh đă chết rồi. Rồi tôi nhận ra ḿnh vẫn sống, sống quẩn quanh trong cái tổ của ḿnh, nước mắt của tôi chỉ chực rơi v́ đàn bà, chực rơi v́ những người đàn bà .. rồi tôi khóc, nhiều lần rất nhiều lần tôi nuôi những giọt nước mắt của ḿnh trong một cái hủ thật tốt, mà ngày qua ngày chúng bốc hơi bay lên rồi tôi lại khóc tiếp như lần đầu tiên tôi đă khóc, khi khóc xong th́ tôi lại muốn khóc thêm lần nữa.
..(c̣ntiếp)
---
cafekho
member
REF: 700218
09/10/2015
1/
Tôi đứng đó, hứng những làn khói của mặt trời, bạn nói với tôi, có ǵ đó sai sót ở đây, tôi nói không.
Những buổi sáng bạn thức dậy trễ và nh́n qua cửa sổ, xuyên qua những tảng nắng lớn và bạn thấy những làn tơ bụi loanh quanh trong những vệt nắng dài, đó là khói của mặt trời.
Thời gian dường như trôi qua, mỗi hơi thở trải mở ra thành những phút giây, tôi dừng thở, theo dơi nhịp thở đang bị bế tắc, cố ư ghim chặt lại khoảnh khắc ấy tại lồng ngực. Lắng nghe cảm giác muốn vỡ tung từ giữa ngực tràn lên cuống họng nếu tôi không giải thoát cho hơi thở của ḿnh.
Ở khoảnh khắc nín lặng này bạn cảm thấy bức bối đến tột cùng. Bạn phát hiện ra bạn chẳng thể điều khiển được ḿnh, bạn bất lực trước những quy luật tự nhiên, bất lực đến vô biên, khi bạn cố gắng chống cự lại càng lâu nghĩa là sự thúc ép càng dồn dập.
Bạn lắng nghe, bây giờ không chỉ bạn bị dồn nén từ hơi thở, bạn nghe lỗ tai ḿnh tràn ứ không khí, thân thể bạn rung lên, tay chân như rụng rời ra, bạn biết ḿnh phải làm ǵ đó ngay lập tức và lúc này lư trí của bạn là trở ngại lớn nhất của bạn. Thở hay không thở, sự lựa chọn bây giờ không thuộc về bạn, nhưng bạn có thể chọn việc đó một cách dứt khoát hơn ở dưới nước.
Cảm nghiệm về thời gian lần này trực diện hơn. Bạn nhớ đừng mở đèn, nằm trong bóng tối bạn thấy thời gian dần dần co rút lại. Bạn nhớ đến những nấm mồ, thời gian chẳng có nghĩa lư ǵ với những nấm mồ, bạn cố đừng động đậy và nghĩ ḿnh là một nấm mồ. Không cần thời gian, giờ đây bạn c̣n không có cả không gian nữa. Những ồn ào giả vờ, những chộn rộn đầy ắp ngoài kia chở nên vô nghĩa. Bạn giữ ḿnh được trong trạng thái này bao lâu? Nếu thấy quá dễ dăi cho bản thân khi chỉ cần nằm im trong bóng tối để cảm nhận, bạn nên tăng thêm yếu tố gây nguy kịch cho ḿnh, th́ bạn sẽ thắng tất cả.
Lúc này, bạn c̣n nghe tôi nữa không?
...
mai77
member
REF: 700266
09/11/2015
Có.... Tớ đang nghe đây...tiếp đi nào hỡi tâm hồn đang yếu đuối :)
mai77
member
REF: 700267
09/11/2015
Có.... Tớ đang nghe đây...tiếp đi nào hỡi tâm hồn đang yếu đuối :)
cafekho
member
REF: 700333
09/14/2015
Lúc này bạn (/chị Mai) c̣n nghe tôi nữa không?
Tôi hay tự hỏi, thật ra những câu hỏi ờ hờ này, có nghĩa vụ làm những nhịp ngắt ở giữa những cơn nguy biến của tâm hồn. Tôi bày đặt ra những câu hỏi mà ḿnh không biết cách trả lời, tôi đặt nó ở đó như là một món đồ và tôi lờ nó đi v́ chẳng thể giải thích được v́ sao. Bạn có bao nhiêu câu hỏi không thể trả lời được và bao nhiêu câu hỏi mà bạn không muốn trả lời, cùng bao nhiêu câu hỏi bạn không dám trả lời nữa? Như hôm qua, tôi đă bỏ rơi một câu hỏi của ḿnh ở giữa một bàn tiệc.
Giờ này cô ta đang ở đâu?
Tôi tự đặt ra cho ḿnh một đối tượng là người tôi yêu thương, thứ t́nh yêu xa hoa nhất trên thế gian này, với người con gái đó tôi chỉ có thể ngồi hàng giờ để ngắm nh́n, tôi biết cô ta cũng chẳng đẹp ǵ, chẳng có ǵ thu hút nổi tôi, cô ta cứ như là một định nghĩa, một nhăn dán thế thôi. Cô ta c̣n không biết nói để tôi khỏi nghe những lời phản kháng từ đó. Cô ta chỉ là một h́nh hài đến đúng nơi, như thể cô ta hạ xuống, xuất hiện và biến mất cũng như nói và cười đều là sắp đặt. Tôi lại đặt câu hỏi, đó có thể là ai, đó chỉ có thể là một cái bóng mà thôi, đó chỉ là một nhu cầu được đặt tên của tôi, tôi biết ḿnh c̣n chưa hết yêu ḿnh, nên không có người nào mà tôi yêu!
Nhưng mà cô ta đă là một người có thật, gần như tôi muốn.
Cô ta đến cho tôi nhiều câu hỏi, mũi cô ta thậm chí c̣n tẹt như một cô gái Châu phi, môi dầy và hàm răng hơi hô, mắt hai mí sưng lên nh́n hơi buồn, tôi xin lỗi không phải là sự xúc phạm, bởi v́ cô ta c̣n già, già yếu và yêu tôi nên điều đó cũng gần như sự ám ảnh. Bạn c̣n cho phép một ông lăo già yếu, bệnh tât yêu một cô gái non tơ nhưng mà tuyệt nhiên chẳng thể chấp nhận cho một người đàn bà già yêu một chàng trai trẻ, bạn cần biết là những lăo bà cũng có khát khao của riêng ḿnh, tất cả chỉ xảy ra, bạn đừng hỏi v́ sao. Cô ta là như thế, xấu xí, già yếu, bệnh hoạn và đặt t́nh yêu không đúng theo lẽ thường t́nh.
Nhưng mà cô ta là một người có thật ở đâu đó nơi bạn sống.
Từ đây bạn có thể sẽ dè chừng những ǵ tôi kể v́ tôi có vẻ mâu thuẫn. Chính xác là tôi cố t́nh tạo ra nghịch lư ở mỗi câu hỏi. Tôi thừa nhận là tôi không có câu trả lời cho từng trường hợp.