trangcat85st
member
ID 62130
07/24/2010
|
Bảy ngày đợi mong.
Sáng sớm, tiễn chị Hoa về nhà. Hai chị em đi làm muộn. Tám con mắt phải nh́n đằng trước, ngó đằng sau xem có bác cảnh sát giao thông nào " chờ đón" không? Khổ, chỉ tại con bé lười không muốn sách tới 2 cái mũ bảo hiểm vào công ty. uhm, Ông trời vẫn thương người tốt, và đơn giản v́ Trang béo là người tốt nên đường th́ rộng thênh thang, phóng vù vù mà nào có gặp ai không nên gặp đâu.
Cổ nhân có nói " ra đường gặp trai th́ xui lắm", ḿnh th́ gặp "nhân vật bị phản ánh" những hai lần chẳng biết có hóa giải chút ǵ không? ( Này nhé, 1+(-1)= 0). Trả Miss Hoa ở công ty cũ, quay lại Chùa Thông nhà ḿnh vẫn c̣n sớm 30 phút, tới công ty ngay th́ phí ra, hôm nay thứ 7 cơ mà. Rửa xe cái đă. Dạo này ḿnh lười chăm chút cho con chiến mă thân yêu ( ghớm, thử không thân yêu xem, nó bệnh ra đấy có mà bách nhục....)
Trên đường tới công ty, lại gặp Mr Giang 242 cũ, ông anh nhiệt t́nh bấm c̣i tin tin gây sự chú ư rồi tḥ cổ qua cửa lái hét to " đi làm muộn à em, lại gặp......."- Hừ, con trai ǵ mà "có duyên" thế không biết, chẳng an ủi em nó câu nào mà lại hỏi cắc cớ như thế. Dù sao th́ Mr Giang vẫn là ông anh mà ḿnh quư mến từ thưở c̣n "Taxi ơi ....".
Cũng tại " gặp giai" nên ḿnh mới xui xẻo. Vù vù phóng qua chợ, gặp bác "Môi trường đô thị" phun nước ph́ ph́ ( hành động rửa đường đấy ạ). Ḿnh né không kịp, lănh trọn 1 vài tia nước vào chân. Hix, Ông Trời hôm nay dậy muộn nên chưa kịp " bảo kê" cho ḿnh!
Ngẫm cho cùng th́ cũng chỉ là chuyện nhỏ, ăn thua ǵ chứ. Chẳng phải ḿnh vẫn lạc quan hay sao?
Cười duyên khi qua pḥng bảo vệ, con bé lại bắt đầu cái ṿng quay thường nhật. Công nợ, thanh toán, thu chi, báo cáo... và cả khất nợ nữa chứ ( h́nh như khoản này ḿnh làm tốt nhất th́ phải?).
Uhm, bỏ qua nhé! Áo xanh làm ḿnh nhớ tới 1 bài hát của Vơ Thiện Thanh mà chỉ v́ đọc nhật kư của Nguyễn Văn Thạc nên ḿnh thích. Bắt đầu thế nào nhỉ? " Anh hẹn em cuối tuần chờ anh nơi cuối phố. Biết anh thích màu trời em đă bồi hồi chọn màu áo xanh....". Nghe thật háo hức và say mê! Người ta nói đúng, đợi chờ hạnh phúc. Nhưng hóa ra cái hạnh phúc đó lại thật mong manh và ngắn ngủi, nó chỉ giống như 1 áng mây trôi ngang trời giữa trưa hè oi ả để rồi " chiều thứ 7 người đi sao bóng anh chẳng thấy? Rồi nhẹ dôi gót hài chiều nghiêng bóng dài áo em dần phai...". Thế đấy, có những sự lỡ hẹn trong t́nh yêu. Nhưng làm sao em vẫn mong ngóng? Vẫn không nguôi hy vọng rằng anh sẽ tới cho dù là muộn mằn.
" Sáng Chủ Nhật trời trong nhưng trong ḷng dâng sóng? Không thấy bóng anh sang nên thứ Hai thu vàng, nên thứ Ba thu tàn, mùa đông thứ Tư sang... Qua thứ Năm nghẹn ngào giận anh nên thứ Sáu, quyết em quyết dặn ḷng không nói nửa lời dù là '' ghét anh"...
...Chiều thứ Bảy mưa rơi, ai bảo anh lại tới?
Ai bảo anh xin lỗi?
Ai bảo anh kiệm lời cho mắt em lệ rơi........??? "
Hừ, đến lúc tưởng như chẳng c̣n mong ngóng ǵ nữa, th́ lại xuất hiện làm ǵ cơ chứ. Lại làm người khác phải nhớ nhung rồi khắc khoải chờ mong. Nếu ḿnh là cô gái trong bài hát th́ .... th́ làm sao nhỉ? Chắc ḿnh lại như cô ấy mất thôi. Khi yêu thương một ai đó, ta luôn t́m ra thật nhiều lư do để biện minh cho lỗi lầm của họ và để tha thứ. Thật ngốc nghếch và đáng yêu làm sao!
Xin mượn lại những lời thơ tha thiết mà ḿnh đă đọc và ghi nhớ " Em hỏi Sa pa rằng chợ t́nh nào dành cho người lẻ bạn? Để cứ mơ giấc mơ đại ngàn mà tiếng đàn môi vọng vỗ về mỗi sáng... Đâu là cái người đàn ông yêu em, yêu em măi Tả Mẩy ơi???
Mà thật t́nh th́ em vẫn đợi anh, cái người đàn ông yêu em mà bốn núi cũng trèo, năm sông cũng lội..."
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat