dangsonfr
guest
ID 23025
04/25/2007
|
ĐI DẠO ............. Đăng Sơn.Fr
ĐI DẠO
Người việt ḿnh hay dùng chữ đi và chơi.
- Bạn đi đâu vậy ?
- Tôi đi chơi.
- Bộ hôm nay không đi làm hả ?
- Mệt quá, ở nhà chơi vài bữa !
Lẩm cẩm kể ra cũng hay hay.Này nhé : ḿnh đi ăn, đi ngủ, đi học, đi làm, đi chùa, nhà thờ xem lễ hoặc có khi « đi thả dê ‘’.C̣n nói về cái chơi th́ ta thích lắm : ’’ chơi nhạc,chơi cờ,chơi thể thao,chơi…..’’ Chơi đủ thứ,kể hết ra th́ quán M&tôi sẽ phải tắt đèn, đuổi kẻ viết ra khỏi cửa th́ ‘’ hết được chơi ‘’.Thôi,dù c̣n thèm kể nữa nhưng đành stop nhưng lại đi dạo tiếp trên những ḍng chữ này.
Lúc năy, đi dạo một ṿng ngắm cây,ngắm hoa trong các vườn văn nghệ,lại chạm trán với bạn Nguyên Đô ở cổng nhà hắn,tính chào hỏi cho ra vẻ thân t́nh th́ bị phang ngay một câu hỏi : ‘’ T́nh yêu là ǵ ? ‘’. Đúng là hắn muốn kiếm chuyện .Quay qua quay lại,găi đầu th́ thấy các nàng trả lời nhanh như chớp,thơ văn dẫn nhau chạy túa khắp vườn.Tay dụi mắt và thử tưởng tượng tác giả N. Đ đang là ông Sư Huynh ở ḍng Lasan ḿnh theo học ngày xưa.
Theo ‘’ sư huynh’’ th́ t́nh yêu rất đẹp, đẹp ở chỗ 50.60 năm sau,ta vẫn ôm gh́ nhau,tay trong tay và mắt môi vẫn hát lời t́nh yêu.Rất cảm động và có thể gọi là t́nh yêu có mục đích cao cả cùng sự trong sáng của nó.
C̣n những cao thủ khác xem t́nh yêu là một tṛ chơi th́ sự việc diễn tiến ra sao ?
Nàng và chàng gặp nhau,về nhà nhung nhớ ướp mộng trên gối,rồi hẹn ḥ lắm khi lăng mạn theo kiểu ‘’ chuyện hẹn ḥ ‘’ trong nhạc Trần thiện Thanh
…Thôi em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
để anh buồn như anh chàng làm thơ …
T́nh quá há ! H́nh như cái buồn vă nỗi thất vọng cũng là một phần thi vị trong một cuộc t́nh ? Nói th́ như thế,nhưng đụng vào thực tế th́ khi yêu và đưa cái hẹn th́ ta cũng nên cẩn thận tránh câu dặn ḍ kể trên. Đứng dưới mưa,run cầm cập,bụng đói mà em không đến, đầu óc lại vẩn vơ đặt ra ngàn câu hỏi, đại loại « - Hay là em lại hẹn đi với người khác ? – Hay là em lại khoái tṛ chơi mèo ŕnh chuột ? ‘’ Eo ơi ! Ta đành vào quán nhấm nháp ly cà phê không bỏ đường và đọc thơ Nguyên Đỗ trong khi chờ thời đến lượt ḿnh làm thơ .
Ở thời đại tân tiến này,thời giờ qua như chớp mắt.Thoáng vụt và tất bật với cơm áo,nợ nần.Người ta thích đi xe hơn đi bộ.Riêng tôi,vẫn thích đi bộ,tàn nhă dạo chơi qua những con đường nhỏ, đi và thấy những hàng chữ của Nangthuytinh máng nơi góc vườn tên Đoản khúc- Tùy bút,ḍng chữ của những năm 2000…của ngày sinh nhật chàng,của những đợt nắng lăn tăn trên băi cát biến.Biển nhớ của họ Trịnh ? Những câu viết buồn và nhung nhớ tội t́nh…. T́nh yêu là ǵ ? Có phải là một bắt đầu cho những ray rức ? Có phải để chấm dứt bằng những chia xa ngh́n trùng và kư ức là ngăn kéo khép hờ cho ta thỉnh thoaàng ngậm ngùi hối tiếc ?
Câu hỏi được đặt ra như một cần thiết để những nỗi niềm đi t́m câu trả lời.
Cuộc đi dạo tạm ngừng ở đây v́ phải sửa soạn đi làm.Lại đi.Lần này đi bằng xe v́ đường xa và cuộc sống lúc nào cũng có nhưng tṛ chơi mới.
2.ĐI DẠO GIỮA SAIGON Ở CALI.
Tiếng hát của bài ‘’ Mưa không bao giờ rơi ở California ‘’ cứ lẩn quẩn măi trong đầu.Măi tới khi đuổi theo kịp chiếc đèn đỏ vừa đổi màu th́ câu hát mới dứt hẳn.Rơ lạ ! Đang mùa hạ nắng chan chan mà những giọt mưa vẫn reo trong hồn. Đi một ḿnh,kiểu lang thang trên đất lạ mà tắm mưa th́ làm sao t́nh nổi ? Đi dạo dưới mưa phải hai ḿnh,phải sát vai nhau dưới cây dù th́ mới thấm thía lâng lâng hồn vía phải không bạn ?
Vậy th́ cơn mưa tưởng tượng đă bị bỏ đằng sau lưng một tiệm sách . Tiệm vắng người.Coi bộ dân việt ở phố Bolsa này ít chịu mua sách về nghiền ngẩm hay tại khu Tiểu Saig̣n này có quá nhiều nhà sách báo và ‘’ báo chùa ,báo chợ ‘’ nhiều quá nên ít người chịu bỏ tiền đọc ?
Dạo một ṿng bằng mắt,qua những tựa sách th́ nghe tiếng người đàn bà,tuổi ngoài lục tuần vang rền :
‘’ Bà đại tá Nghi đó hả ? Rảnh ghé chơi nhé. Đang đông khách lắm,bận lắm ;vậy chiều nay ghé nhá. Sẽ đưa chị lại thăm thằng con bác sĩ cho biết cái biệt thự trên đồi của nó.Thằng coi vậy mà có gu sang lắm.Toàn đồ đắt tiền cả.Gọi lại nhé.Bye bye ‘’
Tôi rời khỏi hàng sách dạy học làm người và dạy ngồi thiền,chưa kịp lên tiếng th́ người đàn bà đă gác điện thoại liếc mắt hỏi.Giọng Hà Nội của mùa hoa sữa ‘’ Ông cần t́m sách ǵ ?’’
- Tôi định t́m vài tựa sách của nhà văn Nguyễn xuân Hoàng,thưa bà ?
- À , à. Để tôi kiếm cho.Chắc ông từ Pháp mới sang chơi.
Tôi hết hồn ầm ừ cho qua chuyện.Sao bà chủ tiệm hay và thính dữ vậy ta ?! Không lẽ trên người tôi có mùi Paco Raban hoặc Coco chanel hay có cái tháp Áp phen treo lủng lẳng trên đầu ?
Nhận mấy cuốn sách và trả tiền,tôi được bà Cali bắc kỳ tặng thêm mấy câu chỉ dẫn về các tiệm ăn ngon ở Westminster,nào phở ḅ,phở tái nào bún ḅ huế….nghe bủn rủn tay chân và bao tử.Tôi ngỏ lời cám ơn và hẹn trở lại.Nàng bắc kỳ cười tươi ,tặng nhẹ câu ‘’ Đúng dân tây ở Paris có khác ‘’
Chưa đến giờ ăn,tôi thả bộ,kiếm cái quán ngồi nhâm nhi đọc sách cho ra vẻ nhàn cư,rộng th́ giờ khi c̣n lang thang ở Saigon xưa.Quán có cái tên « Dĩ Văng » mộng mơ mà gă tôi nhà quê chẳng thấy có ǵ là dĩ văng.Mấy cô chiêu đăi viên th́ sexy quá cỡ. Áo tắm bikini, đùi dài,lưng thon và những bộ ngực lắc hết cỡ làm tôi lảo đảo quên là ḿnh đang khát,thèm ly bia sủi bọt…
Quán nhấp nháy đèn xanh, đỏ,tím vàng ,tườg treo những cái Rétroprojecteur khổng lồ nhả h́nh videoclip ca nhạc mỹ.Khách tà tà kẻ ra người vào,có người chụm đầu vào ván cờ tướng,có người ào ào thở khói thuốc dù có bảng no smoking.Luật vua thua lệ làng được áp dụng triệt để ở đây giữa ḷng dân việt ḿnh.Cảnh sát có đi tuần ngang muốn vào phạt vạ là a lê hấp,các chàng dúi nhanh mẫu thuốc lá vào cái gạt tàn được ngụy trang bằng cái ấm nước có h́nh đèn aladin ở mỗi góc bàn,chỉ việc nhe răng cười kh́.Hỏi ra mới rơ là ra quán thơ thới nghe nhạc ,tán gẫu cà pháo mà không ph́ pḥ th́ thà ở nhà với vợ sướng hơn.
Gấp trang sách,tôi nhận ra ḿnh đang lạc lơng ở chốn này dù đă nhiều lần bay sang.Chốn này không có những hàng quán nhộn nhịp mang đầy nét cổ điển Âu châu nơi tôi ở.Ḷng phố Tiểu Saigon thiếu nhiều bóng cây mát để đủ che những cái hộp vuông vức mà bên dưới là những cửa tiệm, đủ loại tiệm ,từ quán ăn đến tiệm vàng,tiệm băng nhạc,văn pḥng….
Khu Phước Lộc Thọ bao lần ghé vào mua sắm chỉ để lại trong tôi cái h́nh ảnh những người đàn ông trạc tứ,ngũ tuần ngồi quanh nhau,chân bó gối và thoáng ẩn hiện những nụ cười nhăn nhúm trên đuôi mắt.Những tiếng đệm Đ.M làm tôi dừng chân và quay quắc nhớ thời xưa.
- Đ .m. Uống đi mày.Rồi sẽ quên con vợ phản trắc.Nếu cần tụi tao mướn mấy thằng Mễ hoặc Mỹ đen rạch mặt nó. Ở bển ngắt ngẻo không chết,qua đây cứ thất t́nh,thất chí nghĩ chuyện tự tử.Thúi lắm !
Chẳng biết cái ông thất t́nh kia có say bí tỉ quên đời với đám bạn bè không ? Chẳng biết cái bà gọi con ơi ới ‘’ Lẹ lên mày,Cái Quỷnh,tía đang chờ ngoài xe ḱa ‘’c ó c̣n nhớ quê hương lắm không ? Tôi mỉm cười một ḿnh với ư nghĩ : Ǵ th́ ǵ,qua đây c̣n nghe được tiếng việt là c̣n quư và nhớ nhà vô cùng.Với ai ? Với tôi, trong chốc lát dạo chơi ,thơ thẩn nh́n ngắm mọi người là đủ vui cho ḿnh rồi.Dù cảm giác lạc lơng vẫn từng thoáng ẩn hiện .Con người không có đôi cánh thiên thần,nhưng ta vẫn làm đủ mọi cách để bay đi t́m đất sống .Và trong tâm hồn có t́m được những chỗ dựa b́nh an,thanh thản hay không là một chuyện khác.
Quẩn quanh với vài h́nh ảnh và ư tưởng rời rạc như thế ,tôi đă ngốn trọn một buổi chiều.Chiều Cali không mưa,lặng gió.Buổi chiều và tôi đứng ngó nhau chờ cái hẹn khác vào đêm…..
3.ĐI NGHE NHẠC Buổi tối .
Những ngày cuối ở cận kề Los angeles tưởng sẽ lênh tênh buồn tẻ ,như mây lang thang,như những đoạn đường trống rỗng,tẻ nhạt…Vậy mà may,cô nhỏ bạn cũ gọi điện thoại rủ đi ăn tối và nghe nhạc.Cái khoảng này coi được v́ máu văn nghệ vẫn c̣n chảy rậm rật trong người.
Sonia gơ cửa pḥng,nụ cười tươi và giọng nói vẫn líu lo như ngày nào quen tôi ở đất tây,thành phố rượu.
- Ḿnh ghé Nghệ Sĩ Quán ăn và nghe nhạc nghe , bà bạn là chủ quán,dễ thương và hát hay lắm.
Xe lướt nhanh trên đường t́m ngôi quán có cái tên rất văn nghệ văn thơ.Chẳng biết quán ra sao nhưng vẫn thử tưởng tượng ra những ‘’ cái dễ thương’’ mà cô bạn nhỏ đang kể về những thân t́nh ấm áp của một chặng đường đời.Mỗi người chúng ta là mỗi cuốn phim dài,ngắn trong ṿng tṛn quay liên tục.Hôm nay,ngày mai tưởng như không đầu không đuôi.
Ngôi quán nằm ở một góc đường lớn,hai hàng cây rậm được vùng sáng của đèn xe vạch lối vào parking cho thấy những ngọn đèn vàng dẫn vào cửa.Tiếng nhạc xập x́nh sau cửa kính đưa chúng tôi vào dăy bàn sát góc đối diện với bục gỗ dàn nhạc.Nói là dàn nhạc cho ra vẻ xôm tụ thôi ,thật ra chỉ có anh chàng one man show đứng sau hai cây đàn synthetiseur và một cây đàn thùng duới chân,ban nhạc’’một ḿnh’’ đang chơi bài Ne me quittes pas làm nhớ xứ Tây quá cỡ.
-Em gọi món ăn cho anh nghe. Ở đây em rành món ăn hơn anh. Đất nhà mà .Uống bia nha.Hay ruợu vang ?. .
Cô nhỏ ngon dữ ha ! Cứ tự tiện như nhà em trong mọi sự sắp đặt .Ngày xưa mới quen anh ,em đâu có nhanh nhẩu đoảng như vậy.Cái ǵ cũng hay hỏi ư anh.Nghe nói cô nhỏ chồng con đùm đề và lúc này quậy lắm phải không ?
Thôi kệ,sao cũng được, để anh rảnh rang ngoái cổ nghe cô ca sĩ kia đang nghêu ngao bản Khúc thụy Du xem sao ? Bài hát có chiều sâu mà cô ấy hát cứ như trả bài.Buồn không đủ ngấm vào anh đến năm phút.
Thôi kệ ,anh không cần nghe những bài hát cũ kỹ mấy chục năm nữa ?Tối nay,ngồi uống chầm chậm ly vang california và nghe em kể về những cơn băo ḷng của em.Em hỏi anh trước về những thay đổi trong anh từ lúc chúng ḿnh xa nhau.
- Anh chẳng có ǵ lạ để kể,trừ chuyện xém chết v́ cơn băo cuối năm1999 ở Pháp,cây cối,nhà cửa ngă rạp.Tưởng tận thế và chúa gọi.C̣n em ?
Nhạc vẫn đầy ấp trong không khí đèn mờ,từng ca sĩ khách bỏ bàn ăn nhậu lên bục gỗ thay phiên nhau hát ’’ T́nh khúc buồn ‘’ Mưa hồng ‘’…và em rù ŕ như chim hót kể về những cơn băo t́nh đă qua nơi em .Từ ngày bơ vơ đầu tiên trên đất Mỹ,cuộc t́nh vội vàng và đời sống vợ chồng đầy sóng gió và chia tay…
- C̣n bây giờ ?
- Em lấy ông chồng Mỹ trắng .Có tiền và thảnh thơi tự do hơn nhiều.
Tôi buột miệng hỏi một câu rất vô duyên đáng đánh đ̣n :
- Có yêu không ?
- Yêu làm chi cho mệt hở anh ? Ở xứ này lo kiếm tiền,t́nh yêu chỉ là việc phụ
.
Tôi im bặt,tai lắng nghe một khúc hát nồng nàn :
BuổI tối như thế này
Ngồi một ḿnh,riết rồi cũng quen
Nghe trong ḷng ly tách khua nhịp và chờ cơn mưa
sẽ lưng chừng đổ xuống,
sẽ thấy những bóng dù xanh đỏ
Và t ưởng tượng ra em…
Im lặng nghe như một cách để khỏi lên tiếng phản đối là điều tôi học được từ những cơn xung đột không cần thiết.Vả lại,buổi tối như thế này,thức ăn ngon,nhạc chơi hay,không khí quán thanh nhă lịch sự cộng thêm đôi mắt t́nh tứ có đuôi của bà chủ quán th́ có điên lắm,tôi mới dám sừng cổ lư luận về t́nh yêu theo quan điểm cũ rích của ḿnh.Cô bạn nheo mắt,những lợn tóc ḷa x̣a trên vai,cọng môi bóng nhẩy v́ món ăn chắc chẳng để ư ǵ đến cách tôi cắt đứt câu chuyện ḷng của nàng.
Một nhóm khách khác lục tục kéo vào,ngồi sát bàn,tôi để ư thấy Trần quốc Bảo,anh chàng nghệ sĩ,viết văn ,làm báo chuyên nghề MC giới thiệu chương tŕnh gọi whisky khi chúng tôi chào nhau.Tôi yêu cầu Bảo lên hát vài bài nhạc buồn,càng rủ rượi càng tốt.Anh chàng cười tươi cầm micro nói vài lời chào mọi người và hát ‘’ Buồn ơi,chào mi ‘’ Niệm khúc cuối ‘’R ồi mai tôi đưa em ‘’ Lời nhạc lênh đênh như men rượu thấm vào hồn. T́nh yêu có những khuôn mặt đen tối của nó.Một chút đắng,một khối buồn bă và những niềm riêng gần như tuyệt vọng khi không c̣n ở bên nhau….
Chàng nghệ sĩ hát xong xuống ngồi bên tôi, ánh mắt vời vợi một nỗi niềm mà khi cụng ly ,tôi thoáng nhận thấy sau cặp kính cận.
Anh hỏi tôi sau một chốc im lặng khá lâu :
- -Tối mai bạn rảnh không ? Chờ bạn ở Bleu club, đêm sinh nhật của Khải Tuấn.Có nhiều nghệ sĩ đến hát. Đến nhé.Bảo chờ ngoài cửa.
Đến chứ. Đến nghe tác giả bài ‘’ Trái tim bên lề ‘’ để có dịp hỏi hắn tại sao lại có thêm Trái tim bên lề n° 2 ? Ḿnh lẻ loi,tội nghiệp một lần,không lẽ lại lọt lề lần sau nữa ?
Tôi quay nh́n Sonia và đón được cái gật đầu như một lời hứa hẹn…..
Đêm cali rất ngắn ở Nghệ sĩ quán v́ sau 12 giờ phải tắt đèn.Khách ra cửa,nhóm chúng tôi ngồi nán lại tán gẫu vài câu chuyện và chia với nhau vài mẫu thơ nhạc sáng tác tại chỗ.Những ly bia cuối cùng h́nh như làm tôi ngây ngất.Chẳng biết say văn nghệ hay v́ nỗi háo hức v́ có thêm vài kỷ niệm đáng nhớ cho những ngày tháng dạo chơi ở vùng đất này…..
4.ĐI DẠO .NGỪNG LẠI , VÀ ….GẶP EM ĐANG BUồN.
Cứ đi dạo cái kiểu này th́ tôi mỏi chân ( và …tay ) lắm rồi.Phải t́m một chỗ nghỉ chân mới được.Ngồi bệt xuống đất,ngửa cổ ngắm làn mây trắng đang trang điểm cho bầu trời xanh,nghe tiếng gió nghịch ngợm đuổi nhau từ cánh đồi đầy hoa vàng rực đến những bụi cây sẫm màu,tôi thoải mái định bụng sẽ chụp vài tấm ảnh,nếu đẹp sẽ phóng lớn,treo tường th́ tôi gặp em.
Chúa mẹ ơi ! Sao gầm măt buồn thiu vậy nhỏ ? !
- Đói bụng chứ ǵ ? Ai bảo sáng dậy muộn,không chịu ăn quà sáng ? Hay mở cửa,ra ngơ bị ai chọc ghẹo,không trả lời được người ta rồi tức khí,mặt sưng vù lên ? Không trả lời tôi hả ?
Không sao . Em giữ im lặng th́ tôi có quyền thoải mái và tha hồ đoán.Thế nào cũng đoán đúng cho xem.
- Này nhỏ.Hay là em đang thất t́nh hoặc tương tư ai đó phải không ? Ta nh́n cái mặt và tưởng tượng tí xíu là trúng phóc mà.
Đừng chối nữa.Tưởng ǵ chứ đề tài này hấp dẫn tôi vô cùng.
- Em có biết T́nh Yêu là ǵ không ? Không hử ? Đừng hỏi lại.Ta cũng chẳng biết ái t́nh là cái giống ǵ ? Ta bí như em.
’’ Lúc xưa,tôi bé dại,thích nghe chuyện ma,ma trơi,ma lai rút ruột,ma vú dài,ma….lung tung.Nghe rồi sợ,tối ngủ không được,nằm tưởng tượng và chùm chăn kín mít.
Lớn lên,không tin chuyện ma nữa th́ tôi lại gặp Ma.Không phải một con mà nhiều con mới chết chứ! Tôi chẳng sợ tí nào.Em biết chúng ở đâu không ?
Chúng hiện ra giữa ban ngày và ban đêm,chúng nằm trong những quyển sách,những bài viết mà tôi thích đọc.Những người đi trước và đặt điều thêu dệt chúng là những ông văn,thi sĩ.Họ có tài kể chuyện,thêu dệt để người đọc phải đi t́m chúng.
Chúng là những bóng h́nh,có khi tóc ngắn,có khi tóc dài nhưng không bao giờ để đầu trọc hiện ra nhát tôi.Những bóng h́nh ấy có tà áo dài tha thướt sách cặp đi giữa hàng lá me,những cánh lưng,những bờ vai thon tṛn đă làm tôi điên đảo.Những con ’’ ma ’’ nho nhỏ này không có cặp răng nanh trắng toát,cũng không có ánh mắt tinh quái làm rợn ốc, nổi da gà.Nói tóm lại,chúng dễ thương vô cùng.Tôi th́ thấy tôi lúng túng,vụng về và dễ ghét lạ thường…Những ngày đi học,gặp ma như thế,tôi buồn rầu trở về nhà học cách tỏ t́nh để khỏi vướng bệnh tương tư.Mấy ông Nhạc,văn,thi sĩ lại càng làm tôi bực ḿnh hơn.Họ mù mờ,tả t́nh,tả oán từ thời này sang thời khác.Họ tả những nỗi buồn vô cớ,vu vơ.Ngồi ở khung cửa thấy người ḿnh thương đi ngang và nghẹn ngào sáng tác….Họ c̣n thỏ đế,nhát cáy hơn tôi tưởng.
Tôi tự dày ṿ,tôi tơ tưởng và vỡ ḷng ḿnh để hiểu ra điều ḿnh thiếu và lần ṃ đi t́m.T́nh yêu nảy sinh từ sự thèm khát trong tâm hồn.Nỗi trống vắng giống như cái tủ lạnh trống rỗng và không có điện làm lạnh. Đêm và ngày là tên gọi của nỗi cô đơn chẳng béo bổ ǵ ( nhưng khi xét lại,nó lại cần thiết, để một ḿnh ta hiểu ḿnh). Để giết đi nỗi cô độc riêng riêng của ta,ta hộc tốc chạy kiếm t́m t́nh yêu, nó chạy trốn,nó lơ lững giữa những bụi nước của cơn mưa,nó lăng đăng như sương mù.Có khi ta tưởng đưa tay bắt được để hài ḷng lắm với ḿnh, v́ cô đơn được khỏa lắp.Và nhiều khi ta tuột tay để người bạn tên ’’ Buồn’’ ṃ đến làm quen như ông Đức Huy có lần viết : Người Bạn Thân Tên Là Buồn.
….Tôi có người bạn thân,người ấy tên là buồn
Người ấy rủ thêm cô đơn đến đây chơi mỗi ngày…..
Em nhỏ ơi.Tôi đă dài ḍng quá phải không ? V́ thấy em u sầu. Ừ, cứ việc suy nghĩ và rầu rỉ như thế đi,cứ hoài niệm thêm về những nỗi đau mất mát.Tôi đă thế, để không ân hận ǵ cả.T́nh yêụ- (Đề tài lớn- của nhân loại sau danh từ ‘’Đói ‘’ ) là thế. Đẹp và buồn,sung sướng và đau khổ riêng ta .
Em hỏi tôi phương cách,trị liệu phải không ?
Tôi không biết.Thật t́nh chịu thua v́ thiếu kinh nghiệm trong lănh vực ái t́nh. Đành ôn lại câu ‘’ Thời gian là một phương thuốc mầu nhiệm ‘’
Đơn giản và rắc rối hử ? Em sẽ quên,sẽ dịu dàng mà sống.Tôi cũng thế.Vẫn lững lờ đi dạo đó đây để lắm lúc vui buồn chiêm nghiệm về lănh vực t́nh ái.Biết đâu,một ngày nào đó sẽ đủ sức xuống núi,vay nợ, mở tiệm “ Chuyên Gia Cố Vấn Ái T́nh “ và tha hồ hốt bạc,làm giàu.Em nhỉ ?
Đăng sơn.Fr ( Một sớm mai, đi dạo,gặp Em.)
5.ĐI PHA MÀU CHO MỘT BUổI SÁNG
Độ ẩm ướt của buổi sáng tháng mười ở đây th́ khỏi nói.Chỉ cần một cơn mưa nhỏ để lại trên mặt đường đêm qua là dăy sương mù lại vui mừng kéo nhau phủ áo trắng lên toàn cảnh vật. “ Phải lái xe cẩn thận lắm mới không lọt xuống hố để nằm ngắm những hạt sương lạnh “ Tôi nhủ thầm với đôi mắt mỏi nhừ khi đến điểm hẹn
.
Nằm riêng rẻ một ḿnh về phía bắc,Libourne như hoàn toàn thuộc về những vườn nho nổi tiếng với con sông lượn ḿnh bồi phù sa đón nhận những trận mưa nắng biến những ngọn đồi làm nơi sinh đẻ loại rượu vang quư…
Điểm hẹn của tôi cách thành phố độ dăm cây số.Nh́n đồng hồ để biết quá sớm và nàng c̣n ngủ vùi,tám giờ sáng của chăn êm nệm ấm vương vấn người đàn bà trẻ….Bỏ chiếc xe ở một góc đường,tôi kéo cao cổ áo,bước chậm về phía quán nuớc phía đầu góc công viên,mùi cà phê lẩn quẩn ḥa vào gió khiến vành mũi và cổ họng tôi dấy động thèm khát.
Ánh đèn ấm và tiếng nhạc nhẹ đẩy tôi vào một góc khuất sau ṿm kính nh́n ra khoảng đường mù lạnh vắng vẻ.Gọi ly cà phê,tôi chợt nhớ dến có lần nàng cười tủm tỉm nói ;
- Anh lúc nào cũng thích chui vào một cái hốc kẹt.
- Ừ,tại v́ thích ŕnh ṃ,ngắm nghía cuộc đời.Có chết ai không ?
Nàng giữ im lặng và đă nh́n tôi như một sinh vật rơi xuống từ đâu đâu.
Vẫn nhiều lúc tôi mê đắm nỗi yên lặng như thế này,khoảng thinh lặng giúp tôi rảnh rang đầu óc suy nghĩ đôi điều về những việc cần làm cho quăng đời sống không quá ngắn và không dủ dài này.Sau khi kiểm soát lại lần cuối cái máy ảnh và những tấm memory card,tôi nhẩn nha thả trí, nghĩ về nàng….mái tóc ùa trên bờ vai tṛn lẳng và nụ cười nghiêng nghiêng gió trong buổi sáng đầu tiên…cái nh́n sâu thẫm và bờ môi không son phấn đó đă cuốn tôi trong một chốc hụt hẫn không thể tả.Và tôi quyết định quen nàng.Những lối đi đầy đặn của cơn lá rụng,những buổi chiều nhả xuống đám mây thấp mang mùi ẩm ướt và con mưa ḥ hẹn đến thăm…
Nhận thấy ḿnh chẳng thay đổi ǵ cả khi vẫn thích những cuộc hẹn ḥ.Vẫn không thích đợi ai ở một ngă đường,một quán nuớc,tôi thường dặn lời hẹn ,và đến.
Khi tôi đến, đám sương mù đă nhường lối vào cổng nhà nàng với vạt nắng vẽ màu lá lên cửa kính pḥng khách. Ánh đèn từ nhà bếp cho tôi biết nàng có mặt bên trong.Ngón tay bấm chuông.Khuôn mặt lấp lánh với nụ cười rạng rỡ ;
- Vào đi.Em ghét tiếng chuông cửa này lắm. Ầm ĩ vô cùng.
- Chào Delphine.Bữa nay em đẹp hơn b́nh thường ! Mới trúng loto hử ?
Nàng húc vào vai tôi khiến cái máy ảnh suưt rơi xuống sàn gạch
- Bộ anh quên lời anh dặn rồi ư ? Cứ giả vờ. Uống cà phê nhé ?
- Ừ, Đậm một tí, ít đường và cho anh nghe nhạc.
Delphine quay vào bếp sau khi chỉ tay vào cái máy hát và chồng đĩa nhạc sát góc tường,tôi chọn album của Paul Mauriat vặn nhạc.Tiếng violon lướt thướt nhẹ nhàng nhốt gọn mùa thu và những hàng lá bắt đầu ngả màu bên ngoài.
- Ăn sáng chưa,em làm ?
- Khỏi lo. Đêm qua ngủ sớm không ? Cặp mắt có vẻ mệt mỏi.Chụp ảnh khó đẹp nghe nhỏ.
Cô bạn ngồi nhẹ nhàng xuống cái ghế đối diện.Chiếc jean bó khoe cặp đùi dài như một ḍng sông chảy miết,những ngón tay thon vân vê vành ly thủy tinh và màu nước trái cây bên trong làm nổi bật chiếc pull đỏ và ngần cổ trắng.Tôi thích ánh mát nghiêng của nàng với những lời u t́nh nào đó cứ bỏ dở ‘’ Em có nhiều chuyện buồn khó nói ‘’
- Chuyện buồn của em có hay gây truyền nhiễm không ?
- Có chứ.Nhưng em nghĩ anh là một người được chích thuốc ngừa loại cực mạnh. Đă bao lần thấy anh cứ dững dưng như con trâu nước !
- Đừng kể hôm nay,anh đang yếu,khi nào anh mạnh sẽ làm hồ than thở cho em. Ở xứ anh,có cái hồ này,ai buồn cứ việc đến,ngồi xuống tỉ tê.Nếu không cầm ḷng được họ có quyền nhảy xuống tự tử.Bảo đảm chết ngon lành.
Nàng le lưỡi :
- Nói thấy ghê !
- Không tin,bữa nào có thằng bồ người việt ở Đà Lạt,cứ hỏi thử.
Đĩa nhạc nhả bài Mourir d’aimer làm nàng và tôi im bặt cho đến khi dứt tiếng nhạc ?
- Bản nhạc buồn ghê anh nhỉ ? Làm em nhớ đến một vài kỷ niệm cũ.
- Bộ hôm nay thất t́nh sao mà khóc lóc dữ vậy ?
Delphine không trả lời,chân dẫm lên vũng nắng đang nằm sấp lên chữ Love trên sàn gạch dẫn ra vườn,nàng rủ tôi khi con gió nhẹ ập đến đẩy mùi hương tóc đàn bà làm tôi phải khó khăn lắm mới giữ được tập trung chuẩn bị kỹ những góc cạnh cần bắt vào ống kính.Delphine tựa lưng vào bức tường cũ kỹ đóng rêu màu gạch cua chờ đón tiếng click nhỏ từ ngón tay tôi trên máy , ánh mắt có nụ cười đong đưa gió làm những chùm hoa tím trên cao cười khúc khích.
Bắt gọn những h́nh ảnh trong cả phút chốc nàng không ngờ nhất,tôi ngồi bệt xuống băi cỏ,nhắm nghiền mắt để định thần xoay sở với cái cảm giác đang đi lại những con đường ṃn cũ mỗi khi chụp ảnh.Những định kiến,những thói quen ám ảnh nếu cứ lập đi,lập lại th́ đến lúc nào ta mới thoát khỏi được cái ta cũ mèm để tạo được góc cạnh và xúc cảm nghệ thuật ?.H́nh như Delphine đọc được phần nào ư nghĩ khó chịu của tôi,nàng rời góc nắng,biến mất cho đến khi trở lại với 2 ly bia.Giọng dịu dàng :
- Cụng ly,nghỉ mệt.Anh thích bia hay Whisky ?
- Ǵ cũng được.Anh nghi là ḿnh bị hụt nhiều poses…Có lúc bấm máy,góc ánh sáng được lắm mà em lại chớp mắt.
Nàng sổ tung mái tóc,hất chân đẩy cái mũ lúc năy đội làm dáng,chu ṿng môi :
- Tại anh.Bấm liên tục mà không căn dặn.Em đâu phải người mẫu thứ xịn đâu.Cho xem lại chút được không ? Bao nhiêu tấm rồi anh ? Tấm nào hỏng, đẩy lên computer chỉnh lại được không ?
- Đúng là đàn bà,con gái.Hỏi chi mà liên tục cái miệng vậy ?
- Ê ; Ê , đừng hung hăng quạu cọ với người ta nghe.Em có mướn anh đến chụp h́nh đâu.Tại ai năn nỉ ?
Tôi biết điều ,dịu giọng ngồi sát nàng ,nói về những mảng màu trên lưng áo và khuôn đùi của ca sĩ thời yéyé Françoise Hardy trong tấm ảnh của Serge.G ngày nào đă làm tôi ngất ngư,sửng sốt…Khuôn mặt găy xương của Hardy đáng lẽ không ăn ảnh nhưng qua cách lấy góc độ và pha contraste của chàng nghệ sĩ đă nổi bật lên trong một khung cảnh lùa nắng từ khung cửa.
Tôi nốc trọn ly bia nghĩ đến những bậc thang xậm màu dẫn lên pḥng ngủ trên cao và hỏi nàng :
- Cửa sổ pḥng ngủ nhà em có nắng sáng lùa vào không và màn cửa màu ǵ ?
Delphin đứng dậy,phủi mớ cỏ bám ở đít quần,tự nhiên nắm lấy tay tôi :
- Đi, ở trên đó có màu tường gạch kiểu bistro mà anh hằng thích.
Bậc thang bóng màu gụ đưa tôi lên thế giới riêng rất đàn bà và rất bừa bộn của chăn gối chưa được xếp gọn ghẽ,Delphine cười,vẻ ngượng ngập :
- Cấm cười,sáng dậy làm biếng quẳng đó.Trang điểm cho kịp giờ anh hẹn.
-
Nàng khỏi cần cấm tôi cười,nàng cứ tự tiện dọn dẹp thu xếp,cả đống quần áo rối bời chưa ủi kia nữa,chúng làm mất đẹp những góc tối sáng của căn pḥng có những cột đà gỗ và bờ tường trang trí theo kiểu cổ điển âu châu.Tôi hỏi nàng chỗ cắm điện để kịp charge hai cục batteries đang báo hiệu mệt mỏi.
- Anh muốn bắt góc cạnh nào trong pḥng ? Có cần rời cái tủ nhỏ kia đi không ? Nó làm xấu cái giường ổ nằm của em phải không ?
-
Mải mê chỉnh lại vài thứ cần thiết cho 2 cái máy ảnh,tôi lẳng lặng che dấu cái cảm giác rừng rực nào đó trong đầu.Những nếp nhăn trên mặt vải trải giường dẫn tôi đến h́nh ảnh mềm mại của hai thân xác đàn ông, đàn bà…Bộ ngực trần vun,không lớn,không nhỏ cho bàn tay,bàn chân tan biến trong nhau và những hơi thở quyện nhau,sâu hoắm ră rời….
Cái tôi khó khăn chỉnh lại cho Delphine những thế nằm ngồi,những chiếc nút áo cần thả lỏng,những ngón tay,ngón chân dấu kỹ hoặc có lúc ḥa lẫn nhợt nhạt vùng sáng.Cái khó của sự diễn đạt không c̣n nằm trên vùng ngực nhấp nhô hoặc một khoảng đùi trần mà ở đôi mắt khép mở.Một thoáng,một lúc, tôi bắt gặp cái sượng sùng,cái ngại ngùng trong mắt nàng để làm điểm ngừng cho ống kính.
Tôi ghét bàn tay đẹp của em khép nép, cố gắng che khoảng đùi dưới mảnh áo trắng hoen vàng ánh đèn trong góc pḥng.Tôi mê đắm đôi mắt liếc ŕnh rập của em với dấu hỏi tṛn xoe trong đó ‘’ Hắn t́m điều ǵ ở những tấm ảnh chụp ? Và hắn đang nghĩ ǵ sau con mắt dấu ở viseur.Sao hắn im lặng một cách lạ thường và quá khác biệt lúc lấy ảnh ở khu vườn thu phía dưới ?
Tôi vặn ḿnh rời máy và tôi thù ghét cả những cảm nghĩ rạo rực đang âm ỉ trong tôi.Chất đàn ông hoang dă sao chỉ nghĩ đến mùi đàn bà và thân xác quằn quại ?.Môt viền tṛn ở mông đít,một kẻ ngực không quá hở hang có đủ sức cám dỗ đến thế sao ? Nếu tôi quẳng cái máy ảnh trên tay,buớc lại, dang ṿng tay ôm chắt lấy cái thân thể mềm mại và mùa hè rực nóng trườn đến ngập ngụa ,chúng ta th́ sao ?
- Ḿnh ngừng chụp bữa nay nghe.Anh thấy thế cũng đủ rồi.Cho anh thêm ly bia hạ hỏa,nhỏ. !
Em mở mắt,khung vai rướn lên theo hai cánh tay dài uể oải,bàn chân duỗi thẳng trên vùng nhăn nhúm của mặt nệm. Ánh nắng đă lên cao và đi khuất bỏ ta lại bên nhau.
. Đừng hỏi tại sao tôi tỉnh giấc ,đ̣i nợ và uống nhiều bia hơn b́nh thường nhé em. Để pha màu cho một buổi sáng như thế này.Tôi cần nhiều thứ : ánh sáng,màu sắc ;cái nh́n và cảm súc tâm hồn. Đùng để tôi pha màu trong căn pḥng này nữa.Tôi sẽ bỏ chất xám, đánh rơi màu đen của những đêm hoang lạnh trên khuôn ngực trần trụi của em,của tôi.Màu xanh ngát da trời làm ǵ có của hai thân xác cuồng dục chới với.Khi mà em và tôi là hai thế giới khác biệt của những danh từ bản năng và trách nhiệm.Tôi thèm khát,tôi vẫn muốn đi con đường riêng của ḿnh.C̣n em ?
Thôi hăy rời nơi này,ḿnh đi xuống dưới.Chỗ ấy đầy màu xanh của cỏ và những tảng lá vàng đang chờ.Chỗ ấy,tôi sẽ đóng ống kính máy và hỏi em kể những chuyện buồn nhất trong đời cho tôi nghe. Được không ?
đăng sơn. Fr
6.ĐI DẠO VỚI NHAU.
Đưa bàn tay tôi nắm
trời đẹp lắm.Thấy chưa ?
Và tôi cười say đắm
Nói yêu mấy cho vừa ?
Kiểng chân lên;cong miệng
nhắm khẽ mắt lại đi
để tôi đừng run rẫy
nhét lưỡi tiếng thầm th́.....
Thấy không ? Ngày hôm nay anh chẳng thích làm ǵ cả.Chỉ muốn dạo chơi,lang thang.Đừng hỏi anh đi đâu,chốn nào ?
Những câu hỏi không c̣n cần thiết nữa.Đi chỗ nào cũng được,cũng xong.Miễn là đi bên nhau.Những cánh đồng tuyết trắng sẽ đẹp vô cùng,để anh được đo cỡ giày của em dẫm trên màu trắng.Những quả đồi cao nghều nghệu sẽ bắt em đưa tay cho anh nắm và kéo em lên cao,và sau đó,được úp mặt vào tóc,dụi mũi vào cổ áo em.Và nhắm mắt ngửi hơi em nồng nàn.
Biết không ? Đừng hỏi anh mấy giờ rồi.Không biết,chẳng cần biết.Khi người ta yêu để tập yêu và sống.Có lúc người ta cần mất đi cái trí nhớ tồi tệ và những dấu khắc thời gian.
Ngồi xuống bên anh đi.Anh sẽ hít thở một hơi dài và khe khẽ kể cho nghe những cuộc đi dạo trên ṿng t́nh yêu của riêng anh.Ở đó,nơi không có chiến tranh,hận thù bom đạn.Ở đó những chân dung người t́nh sẽ không là những khuôn mặt xảo trá.Biết đâu,em sẽ nhận ra em.Em của những ngày xanh hạnh phúc.Anh sẽ kể.Kể hết.Chờ nghe.
7.ĐI NGƯợC VỀ
Vẫn biết,khi hứa hẹn một điều ǵ th́ phải cố gắng giữ lời.
Cái trí nhớ của ḿnh có nhiều kẻ hở,để lăng quên chen vào...Những ngăn kéo của kư ức lâu ngày không được kéo ra đâm lộn xộn,ngổn ngang bụi bậm.Để xem,tôi hứa ǵ với Em ? Lỡ hứa hẹn th́ ráng sắp xếp lại mọi thứ lỉnh kỉnh và kể chuyện.Em muốn nghe không ?
°°°°
* Ngọc Ngà ngày xưa.
Chuyện cổ tích hay bắt đầu bằng :
" Ngày xưa.Con ngơ vắng,có cậu trẻ hay mơ mộng khi đứng ở ban công nh́n sang nhà cô hàng xóm.Cô ngồi học.Cô chăm chỉ với mái tóc xỏa kín vai và tập vở thơm mùi mùa thi cử.Thỉnh thoảng,cô rời trang sách nh́n lên.Cô bẻn lẽn cười một ḿnh và cúi xuống.Cậu trẻ lại ngẩn ngơ với câu thơ nào đó của Nguyễn Bính trong đầu.
Đàn chim sẻ xà xuống ban công nhà cô và nhà cậu,chúng t́m thóc gạo,thức ăn.C̣n cậu trẻ lơ lững,ngơ ngác t́m thấy được nỗi rung động mới lớn trong ḷng.Cậu chờ buổi chiều thấy bóng nàng bên khung cửa.Thấy cái ǵ cũng được,một bờ lưng tóc xơa,một cành vai mềm của bờ áo trễ xuống...cái ǵ cũng được theo kiểu Khi đói,một miếng nhỏ cũng đỡ bụng.
Ngày qua ngày.Cô bé hàng xóm biết ḿnh bị ŕnh ngó nhưngcô vẫn tỉnh bơ,cười nói,đi đứng,làm việc trong căn pḥng học của cô.Trừ lúc cô thay quần áo th́ cô cẩn thận tḥ tay,kéo cửa sổ.Cậu trẻ đành chép miệng,bắt chước cô đóng cửa sổ tránh ánh nắng lùa vào bàn học,và đành ngồi vào bàn.Cái học bạ cần được phê điểm tốt bù lại cho tháng trước bị ông bố ''lên lớp,giảng bài ''.
Điều ǵ đó cứ ray rức trong ḷng.Saigon vào mùa mưa để cậu nhỏ ghét mưa vô cùng.Mưa lạnh lùng theo gió hắt thế kia th́ làm sao chiều chiều cậu ngắm dược người trong mộng.Nhà nàng khép cửa.Khung cửa sổ đóng im ỉm tránh mưa hắt.Hắt hiu lùa vào tâmhồn cậu.Đànhvậy.Cậu nghĩ cách;ngồi vào bàn hư hoáy viết.Viết ba điều,bốn chuyện và t́m ra cái phép lạ của sự viết lăngnhăng để trải ḷng ḿnh.Mười bảy tuổi th́ làm ǵ tạo được phép màu nhiệm khi viết vào mảnh giấy nhỏ : '' Anh Yêu Em " .Chao ôi ! Chữ Em thôi,cũng đủ làm cậu xính vính.Cô ấy chỉ nhỏ hơn cậu có một tuổi thôi.Chắc ǵ cô nhận chữ 'Em '' khủng khiếp này.Mà thật.Sau khi hít đầy hơi thở,đánh bạo đưa mẫu giấy chữ nắn nót ấy,cậu chờ phải đến vài tuần.Nàng dững dưng,tỉnh queo làm như nàng không biết đánh vần để đọc.
Những ngày trôi,trôi,dài khủng khiếp.Một buổi chiều ( không mưa),chàng lấy can đảm đ̣i nàng trả lời.Nàng gật đầu,chạy vào trong,mở ngăn kéo,ném qua ban công chàng mẫu giấy học tṛ với vỏn vẹn ḍng chữ :" Chỉ Coi Như Là Bạn ''
Cái thành ban công xây bằng gạch cứng giữ chàng lại.Cũng may,nếu bằng gỗ chắc chàng nhỏ đă rung rinh,ngă xuống.Trờikhôngmưa ,mà sao trơn ướt trong ḷng.Từ đó,cậu nhỏ ghét chữ Bạn vô cùng.Tôi không muốn làm bạn.Tô chỉ muốn được yêu.Đă thế,tôi sẽ đóng chặt cửa sổ,không ngắm nh́n cô nữa.Và tôi thù ghét cô.
Để coi.
Cậu trẻ ghét cái hẹn '' Để Coi'' lắm ! Coi cái ǵ ?
Xem một cuốn phim bị cắt ngang,không đoạn kết vui,buồn.
Đọc cuốn truyện chưởng đang đến hồi kết cuộc,lâm ly bi đát th́ mấy trang cuối bị xé rách.Hừ...Hừ.Hỏng bét !
Những cơn mưa rũ trong ḷng cũng phải đến lúc tạnh.Cậu tự nhủ '' ḿnh sinh ra đâu phải để thành kẻ thất t́nh''.Ṿng xe đạp loanh quanh hồ phun nước cũng phải mỏi chân dừng lại.Thế là cậu tự băng bó
'' vết thương ḷng'' hí hững ngày ngày dơi mắt theo những tà áo trắng.Giờ tan học,áo trắng,tóc ngắn,tóc dài pha đủ màu sắc dưới hàng cây rậm thơm nắng.Cậu nhập vai thành cánh bướm nhởn nhơ cho đến một ngày kia,cô hàng xóm tự nhiên thân thiện tử tế.Ánh mắt cô long lanh:
-Duy ơi.Hết giận chưa ?
- ....
- Xời ơi ! Con trai mà giận,bí xị coi ghê lằm !
Cười không nổi rồi.Th́ cứ xem như bạn ḿnh chẳng bao giờ đẹp trai,dễ thương,tử tế,hiền lành cả.Giận hay không,mắc mớ chi cô.
- Để Ngọc nói cho nghe.Có nhỏ bạn cùng lớp tên Uyên,dễ thương lắm.Bắc kỳ Trưng Vương đó.Nó đến chơi với Ngọc hoài,thấy Duy hiền lành,muốn làm quen với Duy.Chịu không ?
Ánh điện lóe lên trong đầu.Cái này được,nhưng sách vở,ông bà xưa có nói " Phải cẩn thận đàn bà con gái.Họ ưa nói có thành không ! "
Im lặng kéo dài trong khoảng cách ngắn giữa hai đứa.Con nhỏ rời mắt cậu,tay vân vê đuôi tóc,cái mũi nhỏ chun lại như con mèo tắm nắng bên thềm.Cậu thả quả bóng ḍ đường:
- Cô đang giỡn cái tṛ ǵ vậy ? Tớ quen buồn phiền và quen im lặng rồi.
- Nói thiệt mà.Muốn quen với nhỏ Uyên không ?.Viết thư đi,người ta đưa dùm cho.Không công.
Ở đời,sao lại có người tử tế như vậy ?.Lúc ấy,tôi chỉ muốn gạ gẫm cô thôi mà.Tôi đă nhút nhát,bóng gió ngắm cô và tơ tưởng.
Ừ,tôi thấy cũng được.Nói với ḿnh điều này cho oai thôi.Có cô học tṛ muốn làm quen vô tội vạ.Tội ǵ.Vậy th́ cây viết và những tờ giấy trắng có việc để làm.
Cậu cám ơn "Người Yêu hụt" và cắm đầu hí hoáy viết.Viết,nắn nót,quên ăn ,quên ngủ.Uyên tóc dài,má lúm đồng tiền,bắc kỳ,răng khểnh hiện ra trước mắt.Uyên với bàn chân nhỏ tung tăng trên lối cỏ buổi chiều và những ṿng xe đạp quanh thành phố.Những ngày,những tuần khép lại, đan lấy nhau như lời hẹn ḥ.
Chỉ có điều,cậu thích con gái viết chữ đẹp,biết làm thơ và nhất là biết viết thư một cách lăng mạn.Mà cô Uyên viết thư y như cô nói chuyện.Ly nước chanh thiếu đường,thiếu mùi chanh.Hẹn th́ cứ hẹn,những tờ thư vơi dần,những rung động bay lơi tơi trên mái nhà và rơi xuống như con diều đứt dây.
Cậu thôi không hẹn đều để đi chơi với cô nữa.Thế cũng hay,thời học tṛ làm ǵ có tiền đưa em đi ciné,vào quán đều đều nghe nhạc.Uyên lại khỏe ăn,khỏe uống.Uyên học được cách để con trai trả tiền dài dài theo kiểu galanterie à la française.
Cậu lại hay bị đám bạn trai trề môi quở trách.
- Cái thằng mê gái,bỏ bạn bè.Có ngày mày bị gái đá đít th́ chỉ chơi một ḿnh.
- Thế tao phải làm sao ?
- Dắt nàng đi chơi chung với tụi tao.Bảo nàng giới thiệu mấy cô bạn để tụi tao không cô dơn và phiền toái mày.Đồ ngu !
Máu tự ái lại nổi lên rồi.Tớ không là kẻ ngu đần đâu.Chúng mày,thằng nào cũng đẹp trai,ăn nói lưu loát,tớ dại ǵ đưa phó mát vào miệng chuột ?
- Lại ngu nữa.Nói một đằng,hiểu một nẻo...Chúng tao bảo....
Ừ,hiểu rồi.Sắp có party ở nhà B́nh.Tao sẽ mời Em và vài cô Trưng Vương đến dự.
Đi chơi,nghe nhạc,ăn uống,nhảy đầm.Dĩ nhiên Uyên ủng hộ hết ḿnh.Nàng diện chiếc jupe lộng lẫy khoe cặp mông tṛn lẳng và cặp đùi dài làm B́nh,Huy, Chân,Vũ đứng không vững.Chỉ có điều,buổi tối hôm ấy,cô bạn nào của cô cũng bận việc nhà.Hoặc cha mẹ thấy đám con trai theo nàng kéo đến,họ hăi sợ nghe tiếng xe gắn máy rần rần,kéo con gái rượu vào nhà,cài then kỹ lưỡng.Họ tắt đèn.
Dưới ánh đèn đường hiu hắt ở trạm cuối của giải pháp thử nghiệm cuối cùng,Uyên lúc lắc mái tóc thơm trên vai,nhón môi " I'm sorry ''
Cậu trẻ bảo cô lên xe,phóng như bay theo đám bạn về điểm hẹn.
B́nh là con nhà giàu,công tử tiệm vàng,nên có căn pḥng riêng chứa đầy poster và băng,đĩa.Đèn nghe nhạc lúc nào đến cũng thấy nhấp nháy,lung linh ấm áp trong góc tường y như pḥng trà.
Nhạc Pháp,nhạc Mỹ loại top hit th́ khỏi chê với dàn máy tân kỳ của nó.
Vừa vào đến pḥng là Uyên đă rú lên khi thấy chồng dĩa hát.B́nh để bài '' I can't tell you why '' Vũ nháy mắt,mở chai ruợu mạnh...
- Tối nay Uyên phải vui hết cỡ để đền tội cho mấy cô bạn không đến được.
B́nh vặn lớn nhạc ,kéo tay Uyên theo nhịp pop.Cuộc vui bắt đầu và h́nh như cái đồng hồ treo tường đă bị chủ nhà gỡ đi từ lúc nào.
***
Đẻn mờ ảo,nhạc hay,khói thuốc lơ lững xanh bay lên quyện mùi bia rượu lâng lâng làm cậu trẻ bềnh bồng.Những lúc như thế,cậu hay rúc vào một xó tối ngồi nh́n ngắm thiên hạ.Thiên hạ ở căn pḥng tối mờ ập tiếng nhạc này không đông để cậu nh́n thấy mái tóc dài ngang vai của cô bạn và ṿng tay khít khao của Vũ,tên bạn có nụ cười đa t́nh và ánh mắt ngạo nghễ nhất trong đám bạn.Giữa một biến khúc slow của guitar solo,nó cúi xuống hôn lên cổ và lên môi Uyên.
Chân kéo vai cậu trẻ,nheo mắt :
" Ê,cô bé này thuộc loại đa t́nh chịu chơi.Mày nhường cho tụi tao nghe.?"
Không để cậu kịp trả lời;Chân đi về phía dàn máy hát để những bản nhạc slow mùi mẫn nhất của Pháp sau khi th́ thầm với đám bạn.Thế là Uyên ngả nghiêng nhảy hết bản này đến bản khác qua những ṿng tay và bàn tay gỡ gạc.Những bàn tay hăm hở bạo dạn kéo cô nhỏ ngồi xuống mặt nệm và những khuôn mặt con trai gần gũi bao quanh.
Cậu trẻ rời ô cửa sổ,nơi có ánh đèn hắt hiu tỏa xuống con đường vắng để kịp thấy Cô gái hoảng sợ,run người tránh né những bàn tay tham lam đang chờ chực tấn công,cô gục mặt vào ḷng bàn tay,đôi vai run lên trong tiếng khóc nhỏ.
Cậu trẻ ngán ngẩm,lắc đầu đi về phía cô,gạt đám bạn háu đói sang một bên,cậu đưa tay kéo cô bạn rời khuôn giường và bảo ;
" Đi.Anh đưa Uyên về."
" ...
" Nhưng...Đang chơi vui vẻ mà..." Có thằng lên tiếng.
" Không nhưng nhị ǵ cả.Tao đưa Uyên về nhà.Tụi mày cứ nghe nhạc tiếp đi.Tao trở lại"
Cô nhỏ im thin thít,ngoan ngoăn theo cậu trẻ xuống những bậc thang ,cô len lén bắt gặp tia mắt buồn bă của cậu trẻ trong một khoảng tối khi leo lên yên xe.Tiếng máy nổ ḍn lướt sâu vào màn đêm.
Cô nhỏ được trả về khoảng vườn rộng và mái hiên ngập ánh trăng,Uyên ngượng ngập,khe khẽ cám ơn cậu điều ǵ đó không nghe rơ.
- Thôi,vào ngủ đi.Khuya rồi ?
- C̣n anh ?
Cậu trẻ không trả lời,rồ máy rời con ngơ và đôi mắt ngập ngụa bóng tối trong đôi mắt con gái.Đêm nhả đầy trăng sao với ư nghĩ lang thang.Tự dưng,cậu thích lạng xe loanh quanh thành phố và không muốn trở về gặp đám bạn trong căn pḥng đầy ấp khói thuốc và tiếng nhạc rầm rĩ nữa.Cậu thấy ḿnh đang buồn như có điều ǵ mất mát trong ḷng.
đăng sơn.Fr
.8. ĐI NGƯợC VỀ CHỖ KHỞI ĐẦU.
Người ta hay nói : Đi là khởi hành và cũng để trở về
Ngồi nghe lại những bản nhạc quen từ ngày nào yêu nhạc.Yêu thấm thía,nồng nàn như đă yêu những người t́nh....và sáng nay,thoải mái thả mắt nh́n lại những chặng đường.
Những con đựng dài dă đi qua,những bờ bến trôi dạt.Có khi ngừng lại ít lâu,có lúc không cần ở lại v́ chẳng có ǵ để luyến lưu ...
Nh́n lại để nếm lại những cảm giác rung động đầu tiên ở một khóe môi mắt của người...
Từng h́nh bóng đi qua,từng chút vui buồn pha đủ màu sắc tươi thắm và ủ rũ như từng mùa xuân hạ,thu đông đi theo nhau.
Đi cho đă chân trên những dấu đường kỷ niệm.Khi mệt mỏi đôi chân,sẽ ngừng lại như bao lần.Uống ngụm nước mát,ngửa cổ nh́n bầu trời xanh và thả bay lên một vài ư nghĩ cho những bóng h́nh của đời sống t́nh cảm của ḿnh......
Nghĩ mệt xong,thảnh thơi đầu óc và sẽ viết tiếp.Viết ở '' Thêm Một Lần Nữa " cho những thoáng chợp nghĩ suy trong từngngày.Viết ở " Gơ Cửa Em Và Tôi " như một h́nh thức sống lại và ân ái cùng những ngày xấu đẹp đă đi qua.....Cũng không quên mở cánh cửa của " Viết cho Một Khúc Thụy Duy ".Ở đó,đă có những bản nhạc ḷng gợi thoáng niềm nhung nhớ;lăng đăng lênh đênh mềm như khói sương.....
Sẽ viết,viết và yêu nguồn sống như thở,ăn và ngủ.
Tạm ngừng ở đây để đi làm.Làm xong,viết tiếp.nhé tôi.....
đăng sơn.Fr
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
TranPhuongCac
guest
REF: 160802
04/27/2007
|
Cảm ơn Đăng Sơn đă cho em đọc những bài viết hay của anh, em đă đọc và vui lắm, cứ viết anh nhé...
Hẹn gặp
PC
|
|
ndangsonfr
guest
REF: 179140
06/16/2007
|
ĐI CÙNG NHAU.
...Đi,đi với nhau trên đường ngập nắng
Đi từ điểm khởi đầu
Miễn là ta có nhau
Có nụ cười làm hạnh phúc
Có ṿng tay làm cánh cửa
Cửa không đóng để khi nào đi.Cứ đi....
ĐS;France 2007.17.06
|
|
ndangsonfr
guest
REF: 179498
06/18/2007
|
9. ĐI VỀ MỘT CHỖ T̀M NHAU.....
Làm ǵ có chiếc đũa thần trên đời này ?
Làm sao và làm cách nào người ta có thể níu kéo được thời gian ??
Cứ thử leo lên một đỉnh đồi hoặc một đỉnh núi cao.Đứng lặng im nghe tiếng gió vi vu bên tai và ném cái nh́n xuống dưới.Ta có cảm giác và cảm tưởng như thế nào ?
Khoảng chân không lồng lộng ở dưới,những chi chít cây cối và những con đường ngoằn ngèo biến khúc....Cứ thử lấy một sinh vật hoặc một chiếc xe làm điểm đi và đến.Từ điểm A đến điẻm B phải có một khoảng cách và một thời gian chuyển động.Chỉ trong một khoảng khắc .Sự chuyển động từ A đang và đă là một quá khứ và B( điểm đến) là tên gọi của Tương Lai cực ngắn.
Từ A đến B,ta sẽ thấy điều ǵ xảy ra ?
- Chiếc xe di chuyển ngon lành trơn tru .B́nh an, vô sự... ?
- Chiếc xe gặp tai nạn vướng mắc để ngừng lại... ?
Những điểm khởi hành và những điểm đến đó, ta có thể chứng kiến được rơ ràng kh́ đứng trên một vị thế cao ngất để có thể thả tầm mắt theo dơi.
Nhưng đặt trường hợp ta là người ngồi trong chiếc xe chuyển động đó th́ sao ?
Hiện tại là tiếng gió vù vù qua khe cửa kính.Là những bóng cây vùn vụt chạy hai bên đường và tương lai là một điểm đến hẹn ḥ được ghi trên đồng hồ cây số....
Mà thôi.Quá khứ,hiện tại hay tương lai chỉ là những danh từ được dùng ở chỗ này chỗ kia.
Sao ta không thản nhiên,vui vẻ mà sống ? Nếm từng giây phút với khoảng khắc khi đang thở thứ không khí đầy trong buồng phổi.
Nếu yêu đời ,chấp nhận sự việc của đời là như thế.Nếu Yêu được người và chấp nhận người và chấp nhận lấy chính ḿnh trong sự sống,cách sống riêng hằng ngày thi hay quá cho con đường ḿnh đang đi.Đường dài hay đường ngắn làm sao biết.V́ ngày cuối cùng chưa đến.Thứ tên gọi của tương lai mang tên ngày mai.
Ngày mai rồi ngày mai nữa.Ta đi hoài vậy nhé. Cho đến khi....
đăng sơn.Fr
|
|
ladieubongg
member
REF: 179507
06/18/2007
|
Đọc được một nửa rồi.
Thấy thú vị!
Giờ phải đi làm, ngày mai sẽ đọc tiếp.
|
|
titinho
member
REF: 179509
06/18/2007
|
LDB ơi !
càng đọc càng mê hả !? Dangsonfr "Nguy hiểm" thật!làm DB suưt hông đi làm ...thôi c̣n nửa phải đẻ dành ..Hi..HI.
|
|
ladieubongg
member
REF: 179511
06/18/2007
|
Hello Titinho!
LDB vẫn c̣n trong D/Đ nè! Nửa tiếng nữa mới đi!
Titinho khỏe không? Chúc ngủ ngon đêm nay nhé!
Chúc cho Titinho nghịch thêm chút nữa nè, cho LDB vui ké, cho đời bớt buồn tẻ! He he...
|
|
ndangsonfr
guest
REF: 179645
06/18/2007
|
___________________________________________________
... Cám ơn các bạn đă vào thăm và để lại dấu vết.Chúc vui,ngoan,tử tế và hẹn các dịp sau.
LDB làm thơ t́nh hay...Hăy chuẩn bị hợp tác với Titinho làm thơ ..nghịch ngợm đi.Sẽ họa với bạn.
Mến.
ĐS.France
|
|
dangsonfr
guest
REF: 180214
06/20/2007
|
.
|
|
titinho
member
REF: 180225
06/20/2007
|
Ngài Dangson ơi
Thường là vào đọc bài của Ngài tôi chỉ im lặng để thưởng thưca thôi chớ không dám ngo ngoe
Đọc cái đoạn thơ
"....................
Kiểng chân lên;cong miệng
nhắm khẽ mắt lại đi
để tôi đừng run rẫy
nhét lưỡi tiếng thầm th́....."
Của ngài tôi sinh ra mơ mộng nặng ..chuyến này đi thực tập tí mà không biết có cô nào chịu cho không?
Em DB đă đọc đoạn c̣n lại của Anh DS chưa mà không thấy" ư kiến ǵ chi?"
|
|
ladieubongg
member
REF: 180226
06/20/2007
|
hi hi..thực tập mí ai dzậy anh Titinho?
Bật mí đi!
Diêu Bông chưa đọc! Để dành đến cuối tuần mới đọc cơ!
|
|
titinho
member
REF: 180234
06/20/2007
|
Xời ơi ! của quư để dành khôn thật !cái khoản để dành phụ nữ bao giờ cũng hơn đàn ông một từng.. bọn các anh thấy ngon là sơi liền không có để dành ǵ hết .nên lúc nào cũng được ăn tươi
Kh́ kh́ .. có phải vậy không Ngài DS ???
|
|
ladieubongg
member
REF: 180236
06/20/2007
|
Titinho ơi!!! Diêu Bông đang ở chỗ làm đấy, không phải ở nhà đâu!
Titinho nghịch qúa à! DB lúc nào cũng phải 'đề cao cảnh giác' khi đối đáp với đằng í đấy! hi hi..
Tới giờ phải về rồi.
Tối nay họa lại bài trong topic 'cô lái đ̣' nhé!
|
|
ndangsonfr
guest
REF: 181525
06/25/2007
|
_____________________________________________________
10.ĐI DẠO Ở NƠI NHAU...
Đúng ra là ta có một cái hẹn đi phố cho buổi chiều nay.Phải thế không ?
Vậy mà mưa gió,giông băo nổi lên.Đường mưa,lá bay,thùng rác bên đường nghiêng đổ....
Không lẽ một người mê yêu đương,ḥ hẹn và khoái tí ti lăng mạn như anh phải cáo hẹn,nằm nhà,chùm chăn kín mít và rên hừ hừ ? Chuyện vô lư !
Muốn ăn ngon,phải lăn vào bếp.Vậy th́, lăn th́ lăn.
Mặc quần áo,đội mưa ra đường,chui vào ḷng xe và đề máy.Tự dưng ngàn triệu hạt mưa trên mặt kính xe làm anh nhớ đến những cơn mưa ngày nào ở Saigon.
Đến nơi em ở.Cánh cửa mở.Nụ cười của em làm anh quên trận mưa ngập đường xá lúc năy.Mái tóc em khô ráo chứ không nhập nḥe nước giống anh.
Chẳng biết em sức cái giống chi mà thơm quá thể.Anh chun mũi đụng làn môi em.
'' Giời ơi.Mặt mày ướt nhẹp thấy ghê.Như mùa đông ! ''
Em chun mũi,kêu lên.
Anh cũng phải lôi ông trời của anh ra trả đũa :
" Giời ơi. Đáng lẽ em phải đội mưa đến thăm anh mới đúng .'
" Đúng chỗ nào ? ''
Những ngón tay của anh làm ǵ có ngôn ngữ loài người.Chúng buông chiếc khăn mà xanh em đưa cho để lau tóc tai,mặt mũi.Chúng tung tăng đi dạo qua cánh rừng đen mà có người nhạc sĩ đặt tên là Suối Tóc.C̣n anh ? Lúc nào tóc người yêu của ḿnh cũng mang tên khu rừng nhỏ,khu rừng của đam mê ám chướng........
Ở đó,những ngón tay lần mần thích đi lạc....Ở em,vùng thân thể mềm mại.Ở em,những khám phá kỳ thú riêng biệt trong trí tưởng tượng của anh.....
( c̣n tiếp )
|
|
dangsonfr
guest
REF: 228957
10/03/2007
|
-------------------------------------------------
11. Đi để có một chỗ về……….
Lâu quá rồi hử ? Không trở về đi dạo ở chốn này.
Đă đi xa.Xa mà không xa lắm.Quanh quẩn thôi…..
Đi và đă lang thang với những nỗi nhớ và quên lăng….
Ta đă quên và nhớ được điều ǵ ?
Nhớ ư ? Có nhiều thứ để mà nhớ trong bộ kư ức tưởng nhỏ mà không nhỏ……
Quên ư ? Tưởng dễ mà không dễ.Làm sao quên được những êm đềm,những say đắm đă có trong ḷng ?....Những góc đường phố,những hẹn ḥ yên ả ở môi ,mắt ……
Đi cứ đi.Dạo chơi với những bước chân và từng kỷ niệm nhỏ….
Về cứ về.T́m lại cảm giác yên tịnh của lần ra đi.Cứ thế.Những ṿng tṛn của ngày tháng,của những ư nghĩ riêng tư….
Lần này về hẳn đây.Mỗi ngày sẽ t́m một góc trú ngụ sau những cuộc đi dạo. Đi cho lắm ,mỏi đôi chân,ta cũng cần có một chỗ nghỉ ngơi chứ.Và ở đây,chốn này để biết rằng ḿnh c̣n nhiều điều để nghĩ đến và viết……
Viết để chẳng quên một nơi chốn xa xăm của thành phố cũ Saig̣n và những bóng mát dưới cơn nắng hạ.
Và từ nơi đây,thành phố cổ kính BX này đă từ bao ngày,ta lại có thêm những gặp gỡ,những rung động để có điều để nghĩ đến.Như một nhớ nhung cần thiết,như……….
Sẽ trở về . Ừ.Hẹn với ḿnh để không quên.
Đăng sơn.FR
|
|
bienhong
member
REF: 230540
10/06/2007
|
Chào anh ĐăngSơn,
Những ḍng tư tưởng, những kỷ niệm dễ thương êm đềm ấy,....Thành phố "Saigon nhỏ" cũng như BX đă mang lại cho anh tháng ngày đẹp như thế. Những ǵ để luyến tiếc, và chắc sẽ không bao giờ quên, mang về cho anh nhớ nhung ǵ ở hôm nay, và ngày mai?
Làm sao dễ dàng trôi vào lăng quên anh nhỉ?
Cám ơn những bài viết hay, sẻ chia của anh Đs, thật nhiều.
biểnhồng
|
|
ndangsonfr
member
REF: 372864
07/16/2008
|
. ĐI DẠO VÀ T̀M VỀ
NHỮNG ĐIỀU ĐĂ VIẾT Ở NGÀY CŨ.
.NGỤM CAM TƯơI Ở CALI
Giữa vùng nắng ấm Cali
Xuôi ḍng xe ngược lầm ĺ chảy xuôi
tự nhiên thèm ngụm cam tươi
của Saig̣n cũ một thời nổi trôi.
…’( Phụ nữ Diễn đàn – 2004 – Cali )
ĐOẠN CẦU PARIS.
Đi ngang đoạn cầu nhỏ
đứng lại nh́n ḍng sông
Nắng Paris vừa đủ
thả vạt gió thơm hương
Chợt thèm ḿnh hai đứa
Tay nắm chặt bàn tay
Lang thang t́m khung cửa
Nh́n thoáng t́nh ḿnh say.
… ( Văn Magazine.Usa. 2005 . )
HƯơNG TÓC CHIỀU BORDEAUX.
Bordeaux trải nắng vườn nho
Tháng ngày rơi xuống để chờ bước em
Ở đây có những buổi chiều
nắng dài xuống chậm đi t́m ngày xưa
chợt nhiên ngửi ngọn gió lùa
tưởng gần mùi tóc ngọt ngào - nhớ em.
… (Chúng Ḿnh Magazine .France. 2006)
|
|
trish
member
REF: 372870
07/16/2008
|
Đi ngang đoạn cầu nhỏ
đứng lại nh́n ḍng sông
Nắng Paris vừa đủ
thả vạt gió thơm hương
Chợt thèm ḿnh hai đứa
Tay nắm chặt bàn tay
Lang thang t́m khung cửa
Nh́n thoáng t́nh ḿnh say.
***dangsonfr.
thả vạt nắng chiều mơ
Về trái tim xanh ngát
hương thơm bờ vai nhỏ
Đôi mắt nói thành lời ..
Mến chúc anh vui !
mến !
Trish
|
|
dangsonfr
member
REF: 399165
10/24/2008
|
12 . ĐI DẠO TRONG MẮT NGƯờI và GÓC ĐỜI
Người ta hay khuyên phải đi bộ nhiều,nhất là sau những bữa ăn. Đi bộ nhiều sẽ làm cho tim đập tốt và máu huyết được tha hồ lưu thông.Ngoài ra,nếu đang viết bài mà bị ‘’ Bí ‘’ th́ với vài ṿng thư dăn lúc đi dạo,ngựi viết sẽ hết bị bí…
Mấy hôm nay,tôi không bị bí khi muốn viết.Chỉ bí v́ bị thời gian làm việc đuổi chạy gần chết thôi.
Chuyện kỳ kỳ,mỗi năm cứ tháng mười, trời sương lạnh ảm đạm th́ lại nhớ đến một vài kỷ niệm. Lại nổi chứng lăng mạn rồi.
Có người nói : ‘’ Kẻ có tâm hồn lăng mạn th́ hay Lăng Xẹt và khó sống với thực tế ‘’.
Ai nói kệ ai . Lăng ǵ th́ cứ lăng.Miễn không thiếu bổn phận với cơm áo và đời sống thường ngày là đủ.
Vừa nghe một tin buồn, về cô bạn cũ đă lâu không gặp từ lúc cô khoe cô có bầu.Mái tóc vàng lung linh nắng và đôi mắt đẹp cũng ngập niềm vui của nắng xanh ngày đó. Cô đang yêu và cô chờ đứa con của t́nh yêu.
Quán cà phê có cây dù dưới nắng.Chiếc ghế ngồi có cặp đùi dài của jean màu xanh và ánh mắt tung tăng :
- T́nh yêu là một phép lạ.Phải không bạn ? T́nh yêu làm ḿnh yêu đời.Nghĩ sao hử ?
Tôi chậm răi nếm cà phê ngon và nh́n bạn .Làm sao tôi biết mà
trả lời ? Nếu có phép lạ thật sự để có t́nh yêu th́ đă không có biết bao nhiêu bản nhạc khóc lóc than văn về sự đổ vỡ của T.Y !.
Nh́n Myriam một lúc lâu và không nói ra điều ḿnh nghĩ.Nói ra sẽ mích ḷng.Người ta đang yêu ra rít mà . Nói hay không nói để góp ư cũng là điều cần thiết khi ngồi với nhau.Nghe một bản nhạc mùi mẫn từ cặp loa trong góc tường,nh́n sâu và đôi mắt đẹp mê hồn,nhấp ngụm cà phê không ngọt ,không đắng cũng là một nỗi sung sướng .Nhẹ nhàng. Đằm thắm.
Tôi luôn yêu những đôi mắt đẹp.Tôi có thể đi dạo rất lâu trong đôi mắt người đối diện.Và biết giữ im lặng để ḥa tan những ư nghĩ của ḿnh.
Có nhiều điều,ngươi ta có thể nói với nhau bằng mắt và bằng cử chỉ.Cứ ǵ phải nói toạt ra điều ḿnh nghĩ ?.Có một người bạn dể chia sẻ , để lắng nghe cũng là điều quư và nên tôn trọng tâm t́nh , đời tư của bạn là điều tôi đă học được từ bao năm tháng.
Thời gian và đời sống có những bàn chân để bay, để chạy. Đến rồi đi.Gặp gỡ rồi giă biệt,có khi bặt cả tin tức v́ nhiều lư do.
Ai cũng có những lư do riêng của ḿnh.Biết thế.Mà đôi khi nghĩ lại thấy tiếc.
Nhắc lại chuyện : Vừa nghe một tin buồn.Myriam,cô bạn cũ đă ly dị. Ông chồng cũ cũng vừa chết.Vậy sao ?
Chuyện nào cũng giống chuyện nào.Bao nhiêu người quen đă chia tay,ly dị,bỏ nhau ? Bao nhiêu người quen đă từ giă cơi đời ô
trọc ?.
Buổi sáng lạnh,rất lạnh của trời thu tháng mười.Nghe
tin .Buồn.Lạnh !
Tự nhủ thầm thế nào cũng có ngày gặp lại bạn cũ.Trái đất tṛn mà.Coi vậy mà nhỏ xíu.
Gặp lại ,sẽ cùng ngồi với nhau bên ly nước.Sẽ biết lắng nghe bạn kể chuyện.Như một cách đi dạo với một góc đời.
đăng sơn.fr
|
|
trish
member
REF: 399168
10/24/2008
|
.....
Trish ghé thăm tâm hồn lăng mạn một chút
T́nh yêu là một phép lạ
và xin nói với đôi mắt của anh rằng đôi mắt tôi
cũng cần người tâm sự ..để mang phép lạ về với nhau
Chúc anh cuối tuần b́nh an,tốt đẹp
Mến
Trish
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|