trangdem
member
ID 30680
10/08/2007
|
Kư sự hành tŕnh về Vĩnh Long - Nhóm 3
Nhật kư hành tŕnh
5h15 phút sáng nhóm FIAT của chúng tôi có mặt tại nhà thờ. Tôi và mọi người rất nôn nao cho chuyến đi này.
5h30 Xe chúng tôi rồi nhà thờ và đi đến điểm tập kết. Cùng đi với chúng tôi là Nhóm Từ Thiện Minh Tâm và cộng đồng ngàn hạc giấy. Tổng thành viên trong đoàn của ngày hôm ấy hơn 60 người tham gia.
Đúng 6h20 đoàn xe chúng tôi lên đường trực chỉ về Vĩnh Long gồm 4 chiếc xe con loại 16 chổ.
Xe chúng tôi là chiếc thứ 3 trong đợt cứu trợ này. Trong xe lúc này đă không c̣n nhóm FIAT riêng biệt nữa mà nhóm FIAT chúng tôi đă chia ra cùng đi với các nhóm khác để tạo t́nh đoàn kết thân ái với nhau. Các anh chị mặc dù có nhiều sự khác biệt nhau về tuổi tác, ngành nghề hoặc tôn giáo .. nhưng chúng tôi có chung một tấm ḷng … cùng hướng về vùng đất Tây Đô – nơi mà cách đây hơn 12 ngày có một sự kiện đă xăy ra làm bàng hoàng cả nước. Chỉ cần có một tấm ḷng , một trái tim nhân ái, một ṿng tay rộng mở và yêu thương đồng loại … Đó là nguyên nhân chúng tôi có mặt trong chuyến đi này…
Đúng 9h42 phút , đoàn xe của chúng tôi có mặt tại UBND huyện B́nh Minh. Sau khi làm các thủ tục cần thiết. Chúng tôi lại chia thành 4 nhóm nhỏ để cùng đi cứu trợ đợt này gồm 20 gia đ́nh có các nạn nhân đă bị tử nạn trong công tŕnh Cầu Cần Thơ và 65 các công nhân đang bị thưong và được nằm điều trị tại các bệnh viện Cần Thơ.
10h42 phút , anh tài xế đưa chúng tôi đến phà Cần Thơ. V́ danh sách mà nhóm 3 chúng tôi đi cứu trợ đợt này nằm trong vùng rất sâu của Huyện B́nh Minh .. Nên sau khi hội ư cùng nhau nhóm chúng tôi quyết định thuê một chiếc nghe để đi đến các gia đ́nh nạn nhân.
Nh́n một vùng sông nước của Sông Hậu ḷng tôi buồn rười rượi. Phía xa xa là cây cầu đă “ lỡ nhịp “ Ḷng tôi nhói đau …
1)Gia đ́nh đầu tiên chúng tôi ghé đến là gia quyến của em Mạnh Hồng Thái 24 tuổi. Em Thái cùng sống với cha mẹ và em trai c̣n đang đi học lớp 10. Thái bị chấn thương sọ năo và bị vỡ gan và qua đời tại bệnh viện. Thái là lao động chính trong nhà để phụ cha mẹ nuôi em đi học.
2)Gia đ́nh thứ hai chúng tôi ghé thăm là gia đ́nh anh Nguyễn Văn Trang 36 tuổi. Tiếp chúng tôi là chị Nhành vợ anh, Chị Nhành cho biết anh Trang đă vào làm hơn mấy tháng và vừa được lănh 400 ngàn. Chúng tôi được chị Nhành cho biết thêm là anh Trang bị sắt xuyên qua màng tang rồi tử vong. Anh Trang cũng là lao động chính trong nhà, anh ra đi để lại vợ là chị Nhành ( buôn bán lặt vặt) và một đứa con trai nhỏ 6 tuổi.
3)Chúng tôi đang có mặt tại gia đ́nh anh Nguyễn Văn Xớt 36 tuổi. Anh Xớt có vợ là chị Lê Thị Dợn sinh năm 1966. Chị Dợn không đi làm v́ bị đau cột sống và chứng nhức đầu kinh niên nên kinh tế gia đ́nh cũng đổ dồn lên anh Xớt và 2 người con trai.Anh Xớt mất đi để lại vợ và bốn người con. Đứa nhỏ nhất là 6 tuổi, lớn nhất là em Nguyễn Thanh Loan hiện đang là sinh viên năm 1. Riêng 2 người con trai của anh Xớt đă bỏ học giữa chùng và hiện đang kiếm việc làm để thay cha lo cho mẹ và chị gái học đại học. Riêng em Loan, tôi được bà ngoại Loan cho biết sáng nay đă có một phái đoàn từ Hà Nội vào rước em đi đâu đó. Chúng tôi thầm mong có một nhà từ thiện hoâc một đoàn thể nào đó có thể bảo trợ em Loan được an học thành tài…
Nhóm của chúng tôi lại tiếp tục đi đến các danh sách của các nạn nhân c̣n lại trong đợt này theo sự hướng dẫn của bác chèo ghe lúc năy. Bác cũng rất nhiệt t́nh hướng dẫn chúng tôi đến từng nhà của từng nạn nhân một. V́ đa số gia đ́nh các nạn nhân có tên trong nhóm của chúng tôi ở những vùng rất xa và sâu trong huyện B́nh Minh có lúc nhóm chúng tôi phải vượt qua những cái cầu chênh vênh rất khó đi, có lúc phải lội śnh và lách ḿnh qua những con đường nhỏ đầy śnh lầy để đến thăm các gia đ́nh nạn nhân. Có một trường hợp mà làm cho gia nhóm chúng tôi rất cảm động là bà con ở huyện B́nh Minh rất thương chúng tôi. Có một gia đ́nh mà chúng tôi đi ngang qua, không biết ngày hôm nay có giỗ ai đó. Khi đoàn chúng tôi đi ngang qua.. có một chị chay theo chúng tôi và kêu chúng tôi dừng lại. Chị ấy mang cho nhóm chúng tôi một dĩa bánh chuối đă được cắt từng khoanh nhỏ sẵn. Chị ấy nói với chúng tôi.
“ Thấy các anh chị ở Sài G̣n lặn lội xuống đây , chúng tôi ở đây cảm động lắm và rất biết ơn các anh chị. Hôm nay, sẳn nhà có đám giổ mời các anh chị anh miếng bánh lấy thảo”
Hành động của chị ấy làm đoàn chúng tôi càm thấy ấm ḷng và cảm động mà quên đi sự mệt mơi. Dù trời lúc này rất nằng v́ trưa. Và nhóm của chúng tôi cũng rất mệt nhưng chúng tôi không có thời gian để nghĩ ngơi. Vội cảm ơn chị ấy, chúng tôi lại tiếp tục đến nhà của nạn nhân thứ 4 trong danh sách này.
4)Gia đ́nh thứ tư mà nhóm chúng tôi ghé đến là gia đ́nh của em Nguyễn Văn Đông 17 , tuổi. Gia đ́nh em Đông có 3 người cũng bị nạn trong vụ sập cầu này. Song sinh với Đông là Nguyễn Văn Xuân đang nằm điều trị tại bệnh viện 121 và được chuẩn đoán là chấn thương sọ năo. Anh ruột của Đông là anh Nguyễn Văn Trí cũng đang được điều trị tại đây và được chuẩn đoán là hôn mê sâu và khó qua khỏi. Do chưa đủ độ tuổi lao động nên em Đông và em Xuân đều mượn tên của anh ruột ḿnh để xin vào làm. Đông mất, gia đ́nh em không có đất chôn, phải chôn nhờ sang đất của hàng xóm. Tiếp đ̣an của chúng tôi là mẹ em bà Đoàn Thị Bảy
5)Gia đ́nh kế tiếp mà chúng tôi ghé thăm là gia đ́nh nạn nhân Nguyễn Văn Hoàng. Có lẽ đây là gia đ́nh đă làm cho tôi cảm động và lưu tâm nhiều nhất. Căn nhà mà chúng tôi đến, nó không gọi là căn nhà.. mà chính bản thân tôi cũng không biết phải gọi bằng từ ngữ ǵ cho chính xác. Nhà chỉ tạm dựng bằng lên 3 bên mà thôi c̣n một bên trống toác. Như không tin vào mắt .. tôi đến gần hỏi bác trai nhà bác ở đâu và được bác chỉ tại chỗ. Nh́n quanh nhà ( tôi tạm gọi như vậy) chỉ độc nhất 1 cái bàn thờ của Hoàng, một cái tủ gần đó và Cha Hoàng đang ngồi dựa chột. Khi tiến đến hỏi thăm tôi được bác cho biết thêm. Cha Hoàng tên Nguyễn Văn Bé 56 tuổi, Mẹ Hoàng tên Nguyễn Thị Hường 59 tuổi. Ông Bé trước đây có tham gia làm công tác giao liên. Do ảnh hưởng của bom đạn nên đă làm cho mắt ông bị mù một bên. Nhưng không có điều kiện chữa chạy nên đă di căn sang con mắt thứ hai của ông. Và bây giờ ông đă hoàn toàn mù hẳn cả hai con mắt. Khi tôi hỏi ông kiếm sống bằng ǵ, th́ được ông cho biết , ông chỉ đi xin ăn qua ngày để sống và nuôi cháu nội. … Tôi bật khóc và lặng cả người. Ở bên bàn thờ, Mẹ Hoàng đang tâm sự với các thành viên khác của nhóm chúng tôi. Bà khóc nức nở làm cho chúng tôi đều khóc theo. Hoàng ra đi , để lại cha me cha th́ mù loà me th́ không làm ǵ cả lại phải nuôi 2 cháu nội gái c̣n rất nhỏ ( 5 tuổi và 6 tuổi). Khi chúng tôi hỏi , lúc c̣n sống anh Hoàng có ước nguyện ǵ không th́ được ông Bé cho biết Hoàng cố gắng đi làm kiếm tiền để xây dựng lại một căn nhà cho cha mẹ đàng hoàng và tươm tất… Đại diện cả nhóm thắp lên bàn thờ anh Hoàng nén nhang rồi chúng tôi tiếp tục đến gia đ́nh khác. ( Chúng tôi không dám nấn ná lại lâu, v́ sợ chúng tôi không đủ thời gian và sợ chúng tôi những câu hỏi thăm của chúng tôi lại làm cho gia đ́nh Hoàng phải khóc và làm cho chúng tôi phải khóc theo)
6)Chúng tôi lại tiếp tục theo chân bác chèo đ̣ đến thăm gia quyến của anh Nguyễn Hoàng Em. Nhà của Hoàng Em cũng chỉ tṛn trẹm đóng bằng 3 miếng tôn che tạm 3 bên và cái cửa là một tấm lưới B40 mà thôi. Nh́n vào nhà, chỉ có độc nhất 1 cái bàn thờ của anh và một chiếc giường độc nhất. Tiếp đoàn chúng tôi là mẹ vợ anh Hoàng Em và vợ anh Hoàng em là Lê Thị Hà Linh. Linh 20 tuổi và đang có thai hơn 1 tháng. Khi hỏi thêm chúng tôi được biết là căn nhà này hai vợ chồng chỉ ở tạm trong thời gian Hoàng Em đi làm công nhân. Cũng câu hỏi như lúc này,tôi hỏi Linh có ước nguyện ǵ không và được Linh cho biết. Linh muốn có một cắn nhà đề che mưa che nắng mọi ngày và nuôi con đến lúc trưởng thành.
7)Rời gia đ́nh Hoàng em, đoàn chúng tôi lại tiếp tục đi đến gia quyến của anh Nguyễn Văn Hào. Anh Hào năm nay được 49 tuổi có 1 vợ và hai con. Vợ tên Nguyễn Thị Kim Tiến 43 tuổi. Con lớn tên Nguyễn Tâm Anh 17 tuổi hiện đang học lớp 12 và đúa nhỏ tên Nguyễn Tâm Em 15 tuổi và hiện đang học lởp 9. Đại diện nhóm gởi lời thăm và chia buồn đến gia đ́nh chị Tiến và khuyên chị Tiến ráng cố gắng cho hai cháu được học hành đến nơi và đến chốn và chúng tôi lại tiếp tục đến gia đ́nh kế tiếp theo danh sách của nhóm
8)Lúc này đă hơn 1 giờ chiều , chúng tôi vẫn không dừng lại để nghĩ hay ăn uống ǵ cả và lại tiếp tục đi. Gia đ́nh thứ 8 mà chúng tôi đến là anh Huỳnh Văn Luật 23 tuổi. Tiếp nhóm chúng tôi là mẹ anh Luật và Trần Thị Kim Ngọc vợ anh. Kể về cô con dâu mẹ anh Luật đă nói với chúng tôi ..
“ Tôi và con dâu chẵng quen biết ǵ với nhau cả. Tôi đi chợ thấy cháu bán rau ngoài chợ lại hiền lành dể thương và sau khi hỏi ư kiến con trai tôi cưới Ngọc cho Luật” Cặp vợ chồng này chỉ vừa cưới nhau được 20 ngày th́” … Nói đến đây bà nghẹn ngào.
Kim Ngọc dưa đầu vào lưng 1 chị trong nhóm chúng tôi và khóc nức nở.( luc này các chị trong nhóm chúng tôi cũng khóc theo Ngọc. Nh́n cô dâu son trẻ mới về nhà chồng mà ḷng chúng tôi nghẹn ngào) Lúc này mẹ của Luật nói thêm với chúng tôi. Tội nghiệp nó, từ ngày được tin thằng Luật mất đến giờ nó cứ đập đầu vô tường và khóc hoài làm cả nhà phải khóc theo..
Rời gia quyến nhà anh Luật lúc này đă hơn 2h. Nhóm chúng tôi quyết định đi đến công trường nơi xăy ra tại nạn để viếng thăm. Nh́n 2 nhịp cầu đỗ vỡ c̣n đó sau 12 ngày ḷng chúng tôi chạnh ḷng. Không ai có thể nghĩ điều tệ hại đó lại đến. Chúng tôi cũng đă đến thăm hỏi bà con xung quanh xem có phát hiện thêm thi thể nào nữa không. Bà con sống gần khu vực đó đều lắc đầu buồn bă. Một công tŕnh nếu xây dựng xong sẽ là cây cầu lớn nhất trong khu vùng Đồng Nam Bộ vậy mà .. có ai ngờ đâu. Cả đoàn chúng tôi đến thắp nhang để cúng cho tất cả các nạn nhân tử nạn tại đây xong rồi chúng tôi t́m một quán nhỏ để dừng lại nghĩ ngơi và ăn uống ǵ đó 15 phút rồi chúng tôi tiếp tục đi đến gia đ́nh thứ 9 cũng là gia đ́nh cuối cùng trong danh sach cứu trợ của nhóm 3 chúng tôi. Lúc này đă hơn 2h30 chiều cùng ngày.
9)Căn nhà cuối cùng mà chúng tôi ghé thăm là gia quyến của anh Lê Văn Tươi 45 tuổi. Tiếp đoàn chúng tôi là thân phụ anh và mẹ vợ của anh. Anh Tươi qua đời để lại 1 vợ là chị Nguyễn Thị Trúc 41 tuổi và 3 người con 22 tuổi, 20 tuổi và đứa út là 4 tuổi. Vợ anh Tươi h́nh như đă ra Uỷ Ban nên chúng tôi không gặp được. Được ba anh Tươi cho biết, anh Tươi cũng là lao động chính trong nhà. Đốt nén hương lên bàn thờ anh c̣n đang nghi ngút khói, đoàn chúng tôi gởi lời chia buồn cùng gia đ́nh và xin phép kiếu từ…
Chúng tôi rời gia đ́nh cuối cùng trong danh sách cứu trợ và trở lại xuồng máy đễ đi về trong ḷng mọi người ai cũng nghẹn ngào, chạnh ḷng và đau xót. Thương những người dân quê chân chất và thiệt thà, thương những gia đ́nh có hoàn cảnh khó khăn mà bàn tay của chúng tôi th́ rất bé nên không thể ôm hết họ vào ḷng để san xẽ cùng họ hết được trước những nỗi đau thương này. Chúng tôi lên đường về lại Sài G̣n mang theo sự chua xót và ngậm ngùi. Chúng tôi chỉ biết cầu mong những linh hồn ấy sớm được siêu sanh, cầu mong nỗi đau ấy sớm được phôi pha.
Tạm biệt vùng đất Vĩnh Long đầy đau thương và nước mắt.
Sài G̣n ngày 08 tháng 10 năm 2007
Nội dung : TrangDem
H́nh Ảnh : Công Kha
.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
songngan42
member
REF: 231498
10/08/2007
|
trangdem,em vất vả quá nhưng dù sao cũng ấm ḷng.Em đă chia sẽ với những nạn nhân niềm vui trong nước mắt.Chuyến hành tŕnh thật ư nghĩa,cũng là một kỷ niệm trong đời.
Em nghĩ ngơi cho khỏe,chị em ḿnh gặp lại sau.
Chúc em hạnh phúc với những ǵ ḿnh làm.
Songngan42
|