trangdem
member
ID 30804
10/10/2007
|
Cảm xúc bên lề của chuyến đi - Những điều c̣n đọng lại ...
Vậy là coi như chuyến đi cứu trợ về Cần Thơ của Đoàn chúng tôi đă hoàn thành sau khi tổng kết một cách tạm gọi là đủ về h́nh ảnh và bài viết của cả đoàn.
C̣n riêng tôi phải nói ǵ đây...
Tôi thức dậy lúc 4h sáng của ngày 07/10/2007 ḷng tôi nôn nao lắm.. v́ tôi biết vài giờ nữa thôi tôi sẽ đặt chân về vùng đất Vĩnh Long nơi mà hiện đang hơn 50 nạn nhân đă tử vong và hàng chục công nhân đang nằm trong bệnh viện kia.. tôi hồi hợp và xúc động...
Đúng 5h15 tôi có mặt tại nhà thờ Ḍng Chúa Cứu Thế , khi đến đây các bạn trong nhóm FIAT đă có mặt sẳn rồi. Nhanh chóng làm quen với các bạn tôi nhập vào cùng nhóm FIAT. Tôi vốn đạo Phật, nhưng từ lúc xăy ra sự cố này sụp cầu này ... Nhà thờ tôi cũng đến để cầu nguyện . Tôi không biết làm ǵ khác nữa ngoài sự nguyện cầu cho danh sách tử nạn mà tôi đă cập nhật trước đó vài ngày đừng dài thêm ra nữa.
5h30 Xe nhóm FIAT rời khỏi nhà Thờ và khởi hành về điểm tập kết chung của toàn đoàn là 106C Nguyễn Văn Cừ . ( Trên xe Cha Uy, Cha Phi và các thành viên trong đoàn của ngày hôm ấy đều đang cầu nguyện) Tôi không biết cách cầu nguyện và đọc kinh bên các Cha nên tôi cũng cầu nguyện và lẩm nhẩm đọc " Nam Mô A Di Đà Phật"...
Đến điểm tập kết, tôi đă phát hiện một điều sơ xót của tôi là tôi đă quên đem theo giấy viết để viết lại. Tôi lật đật đón 1 bác xe ôm chở tôi đi kiếm ḷng ṿng gần đó. Trời c̣n chưa sáng hẳn, nên thật khó khăn cho tôi để kiếm được chỗ nào có tiệm tạp hóa . Tội nghiệp bác lái xe ôm cứ chở tôi đi ḷng ṿng như vậy, may thay cuối cùng cũng t́m được 1 chổ. Tôi ghé vào mua được vài bịt sữa và mua được cuốn vở để ghi chép tạm thời. Vậy là tôi ổn rồi, mừng quá ... Bác lái xe ôm đưa tôi về nơi các bạn đang chờ ở đó. Tôi hỏi bác bao nhiêu tiền, bác nói với tôi " Cháu đi cứu trợ , cháu muốn đưa bác bao nhiêu cũng được " ( Thật t́nh tôi bối rối lắm không biết đưa bao nhiêu mới đủ). Thấy tôi móc túi ra có tờ 10 ngàn bác ấy bèn nói " Thôi đưa bác 10 ngàn cũng được" Tôi vội cảm ơn bác và trước khi chào bác ấy tôi được biết bác ấy tên Tâm. ( Quả thật tên rất xứng đáng với sự nhiệt t́nh của Bác đă giúp tôi sáng hôm ấy)
6h20 Đoàn xe 4 chiếc khởi hành về Vĩnh Long . Chiếc xe mà tôi đi cùng là xe số 3 .. Lúc đi ngang qua cây cầu Mỹ Thuận nh́n cây cầu ấy tôi ngẹn ngào khi nghĩ về cầu Cần Thơ .. Tại sao chiếc cầu Mỹ Thuận này người Úc đă xây dựng trước đó và đă đưa vào sự dụng rất lâu nhưng đâu có hề hấng ǵ đâu. Cũng bao nhiêu kỹ sư được phối hợp Úc - Việt, cũng bao nhiêu con người công nhân như vậy, bao nhiêu khối đá, tấn sắt ... và lại cùng 1 Ban Quản Lư dự án .. ấy thế mà cầu Cần Thơ lại xăy ra sự cố này? Tôi không có câu trả lời cho ḿnh ....hay nói chính xác hơn là tôi KHÔNG MUỐN ĐI T̀M CÂU TRẢ LỜI này v́ tôi sợ khi tôi biết sự thật tôi sẽ phẩn nộ lên th́ lúc đó có trời mới biết tôi sẽ phản ứng như thế nào ...
9h20 Đoàn xe của tôi có mặt tại Vĩnh Long và trong UBND MTTQ huyện B́nh Minh. Tôi đang đi dạo ḷng ṿng quanh khu vực trong sân của UB. Có 1 cô bé đang chụp h́nh 1 cây kiểng, lúc đầu tôi thắc mắc không biết cô bé ấy chụp để làm ǵ. Khi tiến đến hỏi th́ được em nói 1 câu làm tôi giựt ḿnh v́ suy nghĩ của em. " Những cây kiểng này có thể bán đấu giá để cứu trợ nhân dân tại huyện". Vâng, cảm ơn em đă gợi cho tôi suy nghĩ này. Thế là tôi đi ḷng ṿng trong sân để nhẩm đếm xem có bao nhiêu cây kiểng tất cả ... Tổng cộng lớn nhỏ 50 cây hơn. Tôi không biết ở vùng quê này cây kiểng được chơi và bán như thế nào. Nhưng ở Sài g̣n của chúng tôi, nếu chơi những loại kiểng to như vậy phải là các " BẬC ĐẠI GIA hoặc TRUNG LƯU" mới kham nỗi, v́ nào là tiền bón phân , chăm sóc và này nọ ... Nh́n lại toàn những tấm h́nh về các gia đ́nh của các nạn nhân mà các nhóm đă chụp toàn chuyến đi và so với những cây kiểng đang ở Huyện này này tôi thấy xót xa quá. Tôi thoáng nghĩ " giá như tôi là ông Chủ tịch của huyện hoặc có chút thẩm quyền nào đó tôi sẽ bán tất cả những cây kiểng xa hoa này để dành tiền cứu trợ cho chính các nạn nhân trong huyện của ḿnh" ( Một ư nghĩ chỉ lóe qua trong đầu thôi, nhưng lại là một việc làm rất thật tế phải không )
Khoảng 2h mấy hơn, tôi và các thành viên khác của nhóm đến tại công trường xây dựng cầu Cần Thơ tôi bồi hồi. Hai cây trụ cao vút lên trời với những cây sắt chỉa lên tua tủa như dấu vết c̣n lại cho ngày sập cầu của hôm nào. Tôi nh́n lên mà lặng người, tôi và mọi người không được tiến sát vào sâu bên trong gần chổ công tŕnh. Chỉ được đứng ngoài nh́n vào mà thôi. Ở bên trong mà tôi nh́n thấy : lớp công nhân và công an đang cố t́m kiếm những cái xác cuối cùng ( Cần phải nói rơ thêm, theo danh sách báo đài đă đưa tin trước đó th́ chỉ c̣n 1 nạn nhân cuối cùng chưa t́m thấy xác mà thôi . Nhưng tôi không tin điều này.. ) lớp bên ngoài th́ không biết ai đă thuê một đội bảo vệ đứng sát bên hiện trường ngăn cản những ai muốn đến gần hiện trường chiếc cầu. Nên tôi và mọi người chỉ được đứng từ xa nh́n vào mà thôi. Phía bên trong một chút nữa ngoài ṿng rào cản ngăn người vào hiện trường có 1 bàn thờ nhỏ ( có lẽ thờ cúng các nạn nhân trong vụ này) . Một thành viên của nhóm đă đến xin phép 2 anh bảo vệ cho chúng tôi vào để thắp nhang ( Tôi thấy lạ quá ... muốn thắp nhang cho người đă khuất mặt khuất mày mà c̣n phải xin phép nữa.) Thắp nhang xong , 2 anh bảo vệ đó đuổi chúng tôi ra ( nói nhẹ nhàng một chút là kêu mọi người đi ra trở lại ṿng rào cản) .. Ra khỏi ṿng rào cản và chụp vài tấm h́nh nữa tôi và các thành viên khác của nhóm lại tiếp tục lên đường
Theo danh sách của nhóm tôi, lần lượt các gia đ́nh đều được ghé qua dù chỉ dừng lại mỗi gia đ́nh khoảng 10 phút hay 15 phút mà thôi. V́ mỗi gia đ́nh sông răi rác mỗi nơi và phải trở về Sài G̣n cùng ngày nên thật sự không có thời gian để thăm hỏi các gia đ́nh nạn nhân. Tôi thật sự lấy làm tiếc về điều này. Có khi đến những gia đ́nh tôi không muốn khóc chút nào cả nhưng nước mắt lại rơi ( Phải nói là từ ngày xăy ra sự cố này đến hôm đó không biết tôi đă phải khóc bao nhiêu lần rồi). Đường đi rất lầy lội và khó đi , mồ hôi nhể nhại trên áo và trên trán nhưng hầu như chằng ai biết mệt là ǵ cả.Và như thế cứ đi miết cho đến người cuối cùng của danh sách nhóm tôi.
Mục đích chính của chuyến đi này của tôi là tôi muốn tận mắt đến thăm và chia buồn cùng gia quyến các nạn nhân . Dẫu tôi và các anh - những người đă tử vong - không có bà con ruột rà ǵ với nhau cả, nhưng cũng đau lắm chứ sao không đau được. V́ chúng tôi cùng sống trên đất nước Việt Nam , cùng ḍng máu đỏ da vàng, cùng một ngôn ngữ .. ai mà không chua xót và ngậm ngùi chứ. Và nguyên nhân phụ mà không kém phần quan trọng là tôi muốn thử t́m hiểu xem những số tiền nguyên góp nhan nhản trên các phương tiện đại chúng có đến được tận tay mọi người hay không. ( Lí do v́ sao tôi muốn thử như vậy v́ trước đó không lâu( năm ngoái ) ở Đà Nẳng xăy ra vụ lũ lụt thê thảm cả nước đă đóng tiền quyên góp rồi cuối cùng chính tờ báo tuổi trẻ đă phanh khui ra là thất thoát 2 tỷ mấy đồng...) Tôi thật sự không dám nghĩ đến là lần này họ cũng sẽ làm như vậy... cầu trời cho đừng có điều này xăy ra ( dù tôi biết chắc chắn 1 điều là trước sau cũng sẽ có thất thoát mà không biết ít hay nhiều mà thôi... )
Và sự thật là ...
Một số gia đ́nh mà tôi và nhóm đă đi qua hầu như đều được công ty đă tài trợ số tiền là 30 triệu hoặc 35 triệu hoặc 40 triệu để gia đ́nh chôn cất và an táng cho nạn nhân. Và khi hỏi về các khoản bảo hiểm khác th́ hầu hết họ đều chưa nhận được ǵ cả . Vậy mà theo thông tin trên báo tuổi trẻ, báo thanh niên, báo Vietnam Net trước đó là mỗi trường hợp sẽ được tài trợ là 100 triệu đồng cho nạn nhân tử vong, 80 triệu đồng cho nạn nhân bị thương nặng và 50 triệu đồng cho nạn nhân nhẹ . ( Tôi đọc điều này trên blog của một người bạn sáng nay theo tin của báo tuổi trẻ và c̣n hứa sẽ bảo trợ cho con em của các gia đ́nh nạn nhân này học đến lớp 12 ) ... Tôi không dám tin đây là sự thật.. v́ sự thật mà tôi t́m hiểu được khác xa nhiều quá ... Hay là tôi t́m hiểu chưa sâu … tôi cũng không biết nữa …
Sẳn đây nói về một vài tờ báo .. cá nhân tôi cũng có một vài thắc mắc. Trước chuyến đi mấy ngày theo số liệu thống kê của báo Tuổi Trẻ đă quyên góp được từ các nhà hảo tâm là 3 tỷ 5 hơn.. Vậy mà khi hỏi các gia đ́nh mà tôi đă từng đến thăm viếng th́ số tiền báo tuổi trẻ đă xuống tài trợ là 3 triệu đồng. ( Có hộ gia đ́nh c̣n thú nhận với tôi là chưa nhận được ) Tôi chỉ c̣n biết lắc đầu ... không b́nh luận ǵ hơn
Cũng trước đó mấy ngày , tôi đă đọc trên báo Thanh niên thấy báo thanh niên có trích đoạn như sau
“Cũng trong ngày 5.10, UBND, UB MTTQ và các ngành chức năng tỉnh Vĩnh Long và TP Cần Thơ đă có cuộc họp sơ kết t́nh h́nh vận động, tiếp nhận và phân phối quà cứu trợ nạn nhân vụ sập nhịp dẫn cầu Cần Thơ. Tổng số tiền 2 địa phương tiếp nhận đến nay là 14.439.045.000 đồng; đă phân phối 2 đợt đến gia đ́nh người bị nạn, mỗi trường hợp 40 triệu đồng. Số tiền c̣n lại sẽ tiếp tục hỗ trợ đợt III cho gia đ́nh các nạn nhân tử vong, mất tích hoặc bị thương đặc biệt nặng, mỗi trường hợp thêm 100 triệu đồng. Đối với 11 trường hợp tử vong ngoài tỉnh Vĩnh Long (9 người ở các tỉnh miền Trung, miền Bắc và 2 người ở TP Cần Thơ) tỉnh Vĩnh Long sẽ chuyển đến UB MTTQ các tỉnh để gửi đến gia đ́nh. Riêng đối với nạn nhân bị thương nặng dự kiến được hỗ trợ đợt III là 80 triệu đồng/người, những người bị thương trung b́nh và nhẹ sẽ được xem xét hỗ trợ phù hợp” ( Trích dẫn báo Thanh Niên ngày 05/10/2007)
Theo báo VietNam Net sáng nay th́ ..
“Theo đó, với gia đ́nh có người chết, mất tích hoặc bị thương rất nặng hỗ trợ 100 triệu đồng/người, người bị thương nặng 80 triệu đồng/người, người bị thương trung b́nh 50 triệu đồng/người, người bị thương nhẹ 5 triệu đồng/người.” ( Trích báo Viet Nam Net )
Nếu thật sự đă có số tiền này ..chỉ mong 1 điều đến “ TẬN TAY VÀ TRỌN VẸN” cho các gia quyến của các nạn nhân nói trên. Đừng “ B̉N RÚT” trên xương máu của những người đă nằm xuống.
Sáng nay, lại có một điều khá bất ngờ với tôi trước khi tôi viết bài này. Sau khi tôi tường thuật lại hành tŕnh về chuyến đi của chúng tôi , có một chị ở bên Mỹ đă nhắn vào comment của tôi cho chị ấy xin địa chỉ và thân nhân của hai gia đ́nh … 1 gia đ́nh tôi đă cung cấp cho chị ấy đầy đủ như yêu cầu. Gia đ́nh thứ 2 .. đă gây cho tôi 1 sự ngạc nhiên .
Số là danh sách các nạn nhân tôi được một người bạn ở Vĩnh Long gởi về và sau đó đối chiếu với báo Viet Nam Net và tổng hợp lại thành 1 danh sách tương đối đầy đủ …. thế mà khi tôi hỏi các thành viên khác của nhóm về tên của nạn nhân đó th́ được thành viên của nhóm tôi cho hay là không có tên nạn nhân đó. Và tôi liền gọi về MTTQ huyện B́nh Minh để xác minh lại ..th́ tên người đó ( theo danh sách tử vong huyện B́nh Minh) cũng không có. Vậy là như thế nào nhỉ ? địa phương sai hay báo sai ????
Địa phương sai th́ chắc không thể sai rồi, v́ con số tử vong của huyện hay xă tại địa phương th́ địa phương phải biết và nắm rơ .. v́ c̣n thân quyến họ sẽ tŕnh báo. Vậy tôi tạm kết luận là báo chí đưa sai tên và không có tên này. ( Cái điều này hơi nguy hiểm nhỉ … nếu sai tên vậy hôm đại lễ tang của tỉnh Vĩnh Long … đă cầu siêu và thắp nhang cho người c̣n sống à ? … ) Có ai trả lời câu hỏi này của tôi không nhỉ ???
Lại nói thêm về điều nữa liên quan đến danh sách nạn nhân đă tử vong và đang bị thương hoặc chưa t́m thấy thi thể . Theo kinh nghiệm của tôi đă từng đi làm ở pḥng hành chánh nhân sự. Th́ mỗi ngày , khi công ty chúng tôi vào làm việc đều có bảng chấm công hằng ngày. ( V́ ăn lương theo công nhật mà) , vậy mà lúc sự cố xăy ra, các nhà thầu đă không đưa ra danh sách một cách chính xác nhất. Cách đó vài hôm trên tivi, chính đài truyền h́nh c̣n xác nhận một điều ‘ có lẽ con số nạn nhân c̣n bị vùi chôn trong đống bê tông đổ nát c̣n nhiều hơn 1 người … mà không thể thống kê hết được.. Ôi, có chuyện lạ như thế này sao nhỉ ? Thẻ chấm công hay danh sách chấm công hằng ngày đâu rồi ???
Tôi thiết nghĩ, đối với các nạn nhân đă và đang sinh sống tại Vĩnh Long hoặc Cần Thơ c̣n có thể biết được con số thực tế v́ gia quyến của họ sẽ cung cấp đầy đủ thông tin cho chính quyền địa phương. Nhưng đối với những người đến từ phía Bắc th́ sao ? Hoặc nếu các nạn nhân của vụ sập cầu này mà gia đ́nh và thân nhân họ không biết họ làm ở đâu th́ sao nhỉ ??? Vậy có thể họ tử vong mà nhà thầu không biết và gia đ́nh không hay …( Suy luận này của tôi có thể tạm chấp nhân được v́ tôi biết có một số người lao động đến từ khu vực Miền Bắc rồi xin làm công nhật ở đâu đó rồi mỗi tháng lănh lương rồi gởi về cho gia đ́nh ..chứ gia đ́nh hoàn toàn không biết họ làm ǵ và ở đâu ngoài cái tên chung chung là làm công ở Sài G̣n… ) Một thở dài chua xót của tôi. ..
Đối với cá nhân tôi , tôi cũng đă thấy ḷng ḿnh được chút an ủi v́ đă thắp cho các anh - những người đă khuất - được nén nhang mà tận đáy ḷng tôi đă muốn xuống đó từ những ngày đầu tiên khi sự cố xăy ra. Cảm ơn các cha , các thầy và các anh chị khắp nơi đă có chung một tấm ḷng để hướng về Vĩnh Long thân thương này.
Một ḍng kết luận của tôi để kết thúc bài viết này, ngoài những nỗi đau thương và mất mát làm xoáy ḷng người mà mọi người đă và đang chia xẽ đến những thân quyến của các nạn nhân đến từ khắp nơi trong và ngoài nước. Th́ cần làm sáng tỏ nguyên nhân dẫn đến vụ sập cầu này mà đă gây đau thương và nước mắt cho không biết bao nhiêu gia quyến của mỗi nạn nhân và làm bàng hoàng cả nước. Phải chăng đằng sau vụ sập cầu c̣n rất nhiều uẩn khúc mà có lẽ trên các phương tiện thông tin đại chúng chưa tiện công khai. Tôi rất hy vọng sự thật sẽ được PHANH KHUI để làm SÁNG TỎ mọi vấn đề và phải xử lư những cá nhân nào liên quan đến trọng sự vụ này một cách thật thỏa đáng (Điều này tôi biết ngoài tôi ra c̣n có rất nhiều người khác mong muốn như thế ).V́ có như vậy, mới làm an ḷng người đă khuất , có câu trả lời xác đáng về phía gia quyến của các nạn nhân và làm xoa dịu được nỗi đau của cả nước.
Hăy làm rơ và công khai mọi vấn đề để không tủi hổ trước những vong linh nguời đă khuất. /.
TrangDem
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat