T́nh yêu nơi đâu,nơi đâu
Băng qua đêm thâu sớm mai chỉ thấy sương mịt mù !
t́nh yêu nơi đâu, nơi đâu
Ghé sát vai nhau, có khi chẳng thấy nhau một đời.
T́nh yêu nơi đâu,nơi đâu
Băng qua đêm thâu sớm mai chỉ thấy sương mịt mù !
t́nh yêu nơi đâu, nơi đâu
Sánh bước bên nhau, có khi phải cách xa một đời...
Lại Chủ nhật! Chủ nhật nào cũng vậy, cùng dài và buồn.
Đi làm cả tuần chỉ mong đến ngày cuối tuần để được nghỉ. Nếu là những ngày đi làm hoặc những lúc đi học, bộn bề công việc, lo toan học hành lấp hết thời gian chẳng biết đến buồn là ǵ. Đến ngày cuối tuần th́ lại "sợ", sợ cái cảm giác dài lê thê của một ngày, sợ cái cô đơn quẩn quanh bên ḿnh suốt cả ngày...!
Tuần nào cũng thế, cũng vạch cho ḿnh một cái "kế hoạch hoàn hảo" cho ngày chủ nhật là "ngủ - ngủ - và ngủ". Nhưng đă bao giờ thực hiện được đâu.
Hôm nay cũng thế, kế hoạch phá sản ngay từ đầu v́ giờ mới 6h sáng đă ngồi chồm hỗm bên máy tính "lướt web", c̣n làm được ǵ khác vào cái giờ này vào cái ngày này nữa cơ chứ.
Ngồi buồn, nghe nhạc buồn, nghĩ đến những điều không nên nghĩ, so đo tính toán những việc kô phải của ḿnh và nhớ đến những người lẽ ra phải quên từ lâu.
Quên - khái niệm này h́nh như hơi tŕu tượng th́ phải. Hơi khó giải thích, nhưng cứ tưởng "Quên" là bệnh của "trí nhớ" th́ đến giờ mới hiểu đích xác đấy là "bệnh của Tim".
Khi ta nghĩ là ḿnh đang quên, th́ đó cũng chính là lúc ḿnh đang nhớ nhiều nhất.
Nhớ đến điên dại một bóng h́nh, nhớ đến khát khao một nụ cười, nhớ đến cồn cào một giọng nói, nhớ đến đau ḷng ...một niềm nhớ ...!!!
T́nh yêu nơi đâu, nơi đâu
Ghé sát vai nhau, có khi chẳng thấy nhau một đời.
Viết cho ...!
E biết ḿnh chẳng thể nào quên, và biết chắc a vẫn c̣n nhớ.
Dù bây giờ chúng ta sống cùng một thế giới, hít thở cùng một bầu không khí, ngước nh́n chung một bầu trời, nhưng em và anh ...
Em và anh sẽ măi là hai đường thẳng song song, nh́n thấy nhau rơ lắm, nhưng sẽ chẳng bao giờ chạm được vào nhau...!
Em không muốn phải "Quên", quên những ǵ đă có, nhưng e muốn ḿnh sẽ không nhớ đến nữa, Quên và không nhớ là hai chuyện hoàn toàn khác. Chỉ đơn giản v́ e không thể quên nên đành phải tập "không nhớ"...