pn1307
member
ID 34814
01/01/2008
|
Chợt thấy...
Một ngày... nắng vẫn rải đều trên từng con phố, ḍng người vẫn ngược xuôi đông đúc, ḿnh vẫn đến công ty như mọi ngày... Mọi thứ vẫn như thế nhưng tâm trạng ḿnh thật tệ.
Ḿnh không muốn cười với chị bán đồ ăn sáng như mọi hôm, ḿnh cố gượng chào mọi người ở chỗ làm, gương mặt cứ nặng trĩu, ḿnh không nhắn tin chúc đứa bạn thân một ngày tốt lành, ḿnh không bắt đầu một ngày bằng những bài nhạc dance sôi động mà lại trầm tư với nhạc Trịnh gợi buồn đến da diết." Bao nhiêu năm rồi c̣n măi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt..."
Ḿnh nhận ra ḿnh dang mệt mỏi giữa đất khách quê người, ḿnh nhận ra ḿnh dang nhớ nhà, nhớ quê đến thắt ḷng, ḿnh chợt thấy ḿnh lẻ loi giữa Sài G̣n mênh mông là người... Rồi lại tự hỏi: thật ra cuộc sống là ǵ nhỉ?
Một khoảng lặng dài tràn qua hồn ḿnh... và ḿnh chợt thấy một nỗi buồn mênh mang.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|