hoadainuamua
member
ID 38382
03/14/2008
|
Tết xa nhà!
Tết này con lại xa nhà! Chắc mẹ giận con lắm khi tết này con chẳng thể về quê. 22 tuổi! Số tuổi chưa nhiều cho một cuộc đời nhưng có lẽ nó cũng không c̣n ít cho một cuộc sống. Xốc ba-lô lên vai rời xa làng quê nghèo vùng ven biển ấy hành trang con mang theo chẳng có ǵ ngoài t́nh yêu thương của mẹ; sự kỳ vọng ở cha và những giọt nước mắt lặng lẽ rơi của nội. Lên xe, con bỏ lại sau lưng những kỷ niệm thời thơ ấu; bỏ lại những buổi chiều ngồi nghe sóng biển xô cồn…. tất cả như một vết dao chém giữa hai thế giới không dữ dội, ồn ào nhưng đớn đau, day dứt.
Rời xa vùng quê b́nh yên, lặng lẽ để t́m cho ḿnh một cơ hội giữa chốn Sài thành náo nhiệt, hào hoa này có lẽ đó là một quyết định của Tuổi Trẻ! Một quyết định táo bạo nhưng không hề nông nổi. Cuộc sống có lẽ không hề đơn giản cho những đứa con xa quê. Bài toán kinh tế t́m hoài mà không ra đáp số. Những bon chen, những vất vả giữa đời thường nhiều khi làm con ngột ngạt, khó thở. Hằng đêm con nhớ nhà đến quay quắt. Những con đau vẫn hành hạ con trong những đêm không ngủ. Giá như lúc này có cha mẹ ở bên có lẽ con sẽ khóc, sẽ hét thật to để dịu lại những cơn đau. Nhưng con vẫn một ḿnh! Nước mắt giàn giụa, cơn đau lại càng hành hạ con hơn. Và con biết đây chính là lư do mà mẹ không đồng ư cho con đi xa. Làm sao một đứa con gái quanh năm bệnh tật như con có thể xoay xở cho ḿnh giữa cuộc sống đầy chông gai, giông băo này được? Làm sao con có thể chịu đựng những cơn đau một ḿnh được? Con cũng không bao giờ nghĩ rằng con có thể chịu đựng giỏi như thế đấy mẹ ạ!
Ba năm học của con cũng đă qua nhanh. Với con, con thấy nó thật nhanh nhưng với cha mẹ có lẽ đó là thời gian không phải là nhanh nữa. Cha mẹ bươn chải, chịu đựng gian nan, khó nhọc để cho con có tiền trang trải trong cuộc sống. Với những đứa bạn con nhà giàu số tiền ấy chẳng thấm vào đâu so với những cuộc chơi, những lần siêu thị của chúng nhưng với cha mẹ và cả với con nữa đó là cả một gia tài. “Nhà ḿnh nghèo phải chắt bóp chi tiêu!” Con cứ tự nhủ ḷng như thế. Rồi thấy mẹ bệnh không dám đi khám v́ sợ không có tiền chạy chữa ḷng con đau thắt lại. Thấy mái tóc cha phủ trắng những mệt nhọc tim con nhói lên v́ day dứt. Giá như con có thật nhiều tiền, con có……nhưng đó cũng chỉ là “giá như” thôi mẹ ạ! Con chẳng thể làm được ǵ cho cha mẹ ngoài việc cố gắng trong học tập, cố vươn lên trong cuộc sống để không làm cha mẹ phiền ḷng.
Giờ đây con đă đi làm! Một nhân viên văn pḥng b́nh thường, làm việc cần mẫn cuối tháng nhận lương như bao nhiêu nhân viên khác. Với những người khác cũng chỉ là b́nh thường thôi nhưng với con đó là cả một quá tŕnh cố gắng. Và con biết đó cũng là niềm tự hào của mẹ và cha. Hàng tháng con không phải nhận tiền từ cha mẹ nữa - đó là điều hạnh phúc nhất của con. Lương tuy không nhiều nhưng cũng giúp con trang trải được cuộc sống. Và chí ít th́ công việc cũng giúp con ra dáng Một - Người - Lớn – như cha nói. Nhưng con biết trong mắt cha mẹ con vẫn măi là một con Nhóc hay khóc nhè thôi! Con vẫn cần lắm những an ủi, những vuốt ve của cha và mẹ để con tin vào cuộc sống vẫn c̣n có những điều kỳ diệu sẽ đến với những ai biết hi vọng.
Tết này con không về được. Cha mẹ biết không: con thèm lắm được trở về nhà sà vào ṿng tay yêu thương của mẹ; được thấy cái nh́n nghiêm khắc nhưng đầy t́nh thương của cha; được vùi sâu giấc ngủ của ḿnh vào trong hơi trầu cay nồng của nội. Và mỗi buổi chiều con cùng với Dingo ngắm sóng biển xô bờ hối hả phía khơi xa. Được t́m lại kỷ niệm ấu thơ của một thời cắp sách!
Con cám ơn mẹ v́ mẹ đă cho con h́nh hài, cho con sự yêu thương; con cám ơn cha v́ cha đă dạy cho con dũng cảm và nghị lực đứng lên trong cuộc sống; con cám ơn nội v́ nội đă cho con cảm nhận được Hồn của làng quê Việt.
Nhưng tất cả xin tha lỗi cho con! Con đành khất lại đến năm sau! Con sẽ trở về. Nhất định con sẽ về! Hăy chờ con nhé!
Đứa con làng quê nghèo!
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat