nguyenlinhltd
member
ID 41252
05/13/2008
|
Nỗi buồn chẳng có ai để chia sẽ
Có bao giờ các bạn cảm thấy trong lòng mình thật là buồn mà không có ai để có thể chia sẽ nỗi buồn đó cùng mình, ngay cả khi người thân nhất là ba, mẹ hay người chồng của mình. Trường hợp như vậy theo các bạn mình nên làm gì bây giờ? Mong các bạn chỉ mình với
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
d89ung
member
REF: 343836
05/13/2008
|
neu minh gap hoan canh do. minh se tim mot noi khong co nguoi la len that lon noi ra nhung buon phien trong long, roi khoc roi khoc that nhieu, thi minh se het buon, nhung cach do giong con nit qua dung khong?
nhung ban thu lam nhu vay di cung se do buon lam.
chuc ban vui ve.
|
|
jany
member
REF: 343837
05/13/2008
|
ko biết danh tính tuổi tác nên cho phép em gọi là chị cho dễ nói chuyện.
ai cũng có lúc như thế mà chị.ngày trước những lúc buồn em thường đứng một mình,thường tự hỏi "lúc ng khác buồn,lúc họ cần em ,họ luôn có em bên cạnh,luôn có ít nhất là một lời động viên,chia sẻ.Còn khi em cần họ,họ ở đâu??"
nhưng thực ra thì ko fải ai cũng đủ tinh tế để nhận ra khi n ào ng khác cần mình,thế nên bây giờ em ko còn tự hỏi mình những câu ngốc nghếch như vậy nữa.thay vì chui vào một xó xỉnh nào đó ,một mình gặm nhấm nỗi buồn và trách cứ ng khác bỏ rơi mình trong lúc cô dơn,thì em tự tìm cho mình một việc gì đó để làm:tới nhà sách đọc một cuốn sách về triết lý nhân sinh,đạp xe lang thang qua những con fố,tự cho fép mình đc ăn một cây kem dù đang bị viêm họng,hay tới nhà thờ dự lễ dù không theo đạo....có rất nhiều việc để làm mà thời gian thì hạn hữu,khi nhận ra mình đã tiêu fí hơi nhiều thời gian thì chẳng còn dư lại fút nào để mà buồn nữa.
nhưng thực ra như thế cũng chỉ là một cách để trốn tránh vấn đề thôi.cách đây ít lâu ,em và đứa bạn thân tưởng như đã đổ vỡ vì em cho rằng nó ko hiểu em,cũng như ko thèm quan tâm tới cs của em,ko biết em cần nó như thế nào trong những lúc tuyệt vọng...khi em nói ra tất cả những đièu đó,nó ko nói gì,mà chỉ lẳng lặng đưa cho em một mảnh giấy,nó viết "tau biết là tau chẳng làm đc gì cho mi ,thực lòng tau rất áy náy,nhưng ko fải là tau ko muốn,mà bởi vì mi chưa bao giờ cần tau cả.lúc nào mi cũng mạnh mẽ ,quyết đoán và tự tìm ra cách giải quyết lấy những việc của mi,còn tau thì chỉ biết đứng nhìn "
thế đấy chị ạ.đôi lúc chúng ta cứ trách cứ ng khác ko hiểu mình,ko quan tâm đến mình,nhưng thực tế là bởi vì họ ko biết là chúng ta cần họ,chúng ta luôn cố tỏ ra cứng rắn và đủ sức vượt qua tất cả,và điều đó khiến những ng xung quanh cảm thấy ta ko cần đến sự có mặt của họ,và rốt cuộc ,họ xa ta...
em ko biết chị đang gặp fải vấn đề gì,nhưng có lẽ sẽ ko tôt lắm nếu chị cứ khư khư giữ mọi chuyện trong lòng,mà nên có một cuộc nói chuyện thực sự với những ng thân của chị.
hơn nữa,tại sao chị ko nói ra ở ngay trên diễn đàn này ?mọi ng có thể cùng chia sẻ với chị mà.
mong chị sớm vui trở lại.
|
|
chitnew
member
REF: 343843
05/13/2008
|
đúng là có đôi lúc ta ko thể nói lên đc nỗi buồn của mình, vì thế bạn hãy tìm 1 nơi nào thật vắng, phong cảnh thật đẹp (bạn ra biển đi, ngắm biển thì bạn sẽ vui lên thôi), 1 mình nhớ lại chuyện đã qua xem bạn có nên buồn nữa ko, hãy chia sẽ nơi đây, hãy vui lên bạn nhé
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đã đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ý kiến |
|
|
|
|