Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Tâm sự của bạn >> Nó !!!

 Bấm vào đây để góp ư kiến

Trang nhat

 themoon82
 member

 ID 45756
 09/19/2008



Nó !!!
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien



Nó được sinh ra trong một gia đ́nh giàu có, nhưng rồi nó lại lớn lên trong vất vả, khó khăn. Năm nó 8 tuổi ông nội nó mất, gia đ́nh nó bắt đầu lâm vào cảnh khó khăn. Mùa hè năm lớp 6 nó chỉ nới 12 tuổi thôi nhưng nó đă biết theo mẹ đi làm kiếm tiền rồi. Mỗi đêm cứ gần 3 giờ sáng là nó phải thức dậy theo mẹ đi bộ hơn bảy cây số để đi làm.

Tháng sáu, trời cứ mưa. Con đường quê śnh lầy và trơn trượt, nó nắm tay mẹ nó đi mà cứ té lên té xuống. Những đêm không trăng nó rất sợ, xung quanh nó chỉ có mẹ nó , bóng tối và cỏ cây um tùm. Nó sợ ma lắm nhưng nó không dám nói v́ nó biết mẹ nó cũng sợ lắm. Có nhiều hôm trời lạnh nó mê ngủ nó không muốn thức dậy đi với mẹ, nó chỉ muốn cuộn tṛn trong chăn ngủ tiếp đến sáng thôi. Nhưng rồi nó nghĩ lại quăng đường dài hơn bảy cây số tối tăm vắng lặng kia chỉ có một ḿnh mẹ nó đi chắc là mẹ nó sẽ sợ lắm, nó lại bật dậy đi theo mẹ.

Vào năm học mới nó phải đi học, không c̣n thức lúc 3 giờ sáng để đi làm với mẹ nữa nhưng mỗi ngày sau giờ học ở trường nó lại chạy ra đồng cắt rau đến chiều tối mới về nhà. Có những hôm nhà nó không có gạo nấu cơm, đi học về không có ǵ ăn nó lại nhịn đói lủi thủi ra đồng cắt rau. Cuộc sống của nó là thế đấy nhưng lúc nào nó cũng tin vào một tương lai thật đẹp.

Ở trường, nó không có sách để học như các bạn, tập và viết cũng không đủ để học, nó không c̣n là học sinh khá nữa, nó không được lănh thưởng nữa nhưng nó cũng không bao giờ bị thi lại hay ở lại lớp. Cuộc sống đầy khó khăn thiếu thốn của nó cứ thế trôi đi cho đến năm nó học lớp 9, nó đang ôn bài chuẩn bị cho thi học kỳ một th́ mẹ nó đi làm ở xa về. Mẹ bảo nó nghỉ học theo phụ mẹ buôn bán nuôi các em nó. Nó bất ngờ, bỏ chạy lên gác ngồi khóc. Nó ham học lắm, nó cũng biết nhà nó rất nghèo không có tiền cho nó học nhiều đâu, nhưng nó cũng muốn học hết lớp 9 mà, nó buồn lắm. Rồi nó cũng nghe lời mẹ thôi, em nó c̣n nhỏ quá mà, nó phải biết hy sinh một chút chứ.

Ngày đi, khuôn mặt ngây thơ của nó ướt nhoè nước mắt, nó cứ quay đầu nh́n lại ngôi nhà rách nát thân yêu, ngôi nhà xa dần, xa dần rồi mất hút trong mắt nó.

Nơi nó đến là một thị xă. Ở đây xe cộ nhiều hơn, người đông hơn nhưng nó th́ lặng lẽ hơn, ít nói, ít cười hơn. Sáng khoảng hơn 4 giờ là nó dậy chuẩn bị hàng đem ra chợ bán với mẹ, cũng có lúc mẹ nó bận nó phải đi bán một ḿnh. Nó không quen với cảnh mua bán ồn ào, xô đẩy nhau nhưng nó cũng cố gắng mời mọc người ta để bán được hàng.

Lại đến một năm học mới nữa, nó nh́n người ta đi học với ánh mắt thèm muốn. Rồi mẹ nó cũng cho nó về nhà đi học lại, nó mừng lắm và nó cũng học xong lớp 9 như mong muốn. Nó lại mơ ước được học tiếp lớp 10, được một lần trong đời mặc áo dài trắng đi học như các bạn, nhưng đó chỉ là một mơ ước xa xôi không có thật v́ nhà nó nghèo quá mà.

Một ngày, nó nhận được thư của chị nó từ Sài G̣n gửi về, chị kêu nó lên Sài G̣n đi làm và có thể nó sẽ được đi học tiếp nữa. Nó mừng lắm, hành trang của nó là một túi nhỏ quần áo cũ và một mơ ước thật lớn.

Đến Sài G̣n, mọi thứ xa lạ quá, khác xa với thị xă mà nó đến ở trước đây, càng khác xa cái làng quê heo hút của nó. Chị nó xin cho nó vào làm ở một quán cà phê nhỏ, công việc của nó chủ yếu là quét dọn và rửa ly. Mấy hôm trời mưa nhiều nó phải quét cho hết nước ở sân, nó không quen nên tay nó sưng phồng lên, nh́n vào hai bàn tay nó bật khóc, nó nhớ nhà lắm!!!

Sau hơn ba năm ở Sài G̣n nó cũng học xong lớp 12 và cũng là lúc nó chia tay với người yêu, t́nh yêu trẻ con của nó đă kéo dài được hơn một năm. Ngày chia tay nó buồn lắm, tất cả như sụp đổ trong mắt nó, nó cảm thấy bơ vơ và lạc lơng giữa Sài G̣n rộng lớn này, nó muốn chết đi nhưng rồi nó nghĩ đến gia đ́nh, nhà nó nghèo, cha mẹ nó cực khổ nhiều rồi, nó không được làm cha mẹ nó đau ḷng hơn nữa, nó tự nói với ḿnh:" Không sao đâu, tất cả rồi sẽ qua thôi mà".

Nó lại thi tiếp vào hệ tại chức của một trường cao đẳng và sau ba năm vất vả nó cũng học xong. Ngày nhận bằng nó mừng muốn rơi nước mắt, nó cảm thấy rất tự hào về nó v́ đó là tất cả những cố gắng của nó trong hơn bảy năm qua. Nó muốn học lên nữa nhưng nó chưa có điều kiện, nó đi làm ở một công ty và tranh thủ dạy thêm vào buổi tối. Gia đ́nh nó giờ đây cũng khá hơn rồi, cha mẹ nó không c̣n phải lo chạy từng bữa ăn như trước nữa, em trai nó cũng thi đậu đại học rồi, nó tạm hài ḷng với những ǵ nó đang có.

Rồi trái tim nó một lần nữa bị đánh thức sau nhiều năm dài ngủ quên. Nó gặp anh, nó vội vă đón nhận t́nh yêu của anh nồng nhiệt, nó rất yêu anh, nó yêu anh bằng cả một trái tim chân thành. Những lúc bên anh nó rất hạnh phúc, nó thường tự làm những tấm thiệp dễ thương, ngộ nghĩnh để tặng anh v́ nó luôn muốn đem đến cho anh thật nhiều niềm vui. Nó luôn mơ ước về một gia đ́nh hạnh phúc có anh, có nó và có những đứa con ngoan, nó thường tự nói:" Cám ơn cuộc đời này đă mang anh đến bên nó, cám ơn anh đă cho nó một t́nh yêu thật đẹp". Nó cứ đắm ch́m trong hạnh phúc cho đến một ngày trái tim nó vỡ tan ra khi nó biết được anh vẫn luôn t́m kiếm những người con gái khác. Nó khóc, nó đau ḷng lắm, nó chờ ở anh một lời giải thích. Anh im lặng rời xa nó. Nó gạt bỏ ḷng tự trọng của ḿnh nhắn tin cầu xin anh một lần sau cuối hăy nghe điện thoại của nó, nó nhớ anh lắm, nó muốn được nghe giọng nói của anh, nó muốn gọi anh là anh yêu thêm một lần nữa. Anh lạnh lùng tắt máy. Một cảm giác đau nhói nơi trái tim làm nó muốn nghẹt thở, nó lấy tay lau khô hết nước mắt, nó không khóc nữa nhưng đêm đó nó cũng không thể nào ngủ được. Một cảm giác trống rỗng, nó cứ tự hỏi:" Tại sao anh có thể lạnh lùng đến tàn nhẫn với nó như vậy??? trước đây anh rất yêu nó mà, có bao giờ anh làm nó buồn đâu???"

Nó làm việc nhiều hơn, nó không c̣n chờ tin nhắn của anh nữa, nó cũng không giận anh đâu. Nó đang cố quên mọi thứ, cũng có lúc nó tưởng sẽ không đủ sức để đi tiếp con đường phía trước nhưng rồi nó lại tự nói:" Không sao đâu, tất cả rồi sẽ qua thôi mà".

Chiều nay đi lễ ở nhà thờ, nó cầu nguyện cho gia đ́nh, cầu nguyện cho bạn bè và nó cầu nguyện cho anh nữa, nó thấy ḷng thanh thản nhưng mắt nó lại nhoè đi, nó lại nói:" Không sao đâu, tất cả rồi sẽ qua thôi mà".


The Moon



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network