davidnguyensg
member
ID 46703
10/24/2008
|
Tiền! Tiền! Tiền!....Tiền BẠC như vôi!
Tiền! Tiền! Tiền!....Tiền chẳng là cái đếch ǵ cả Mẹ nó!
Trống rỗng, vô hồn như điên loạn! Giân quá mà! Đừng nhé, đừng nhé….
“10 tiếng đồng hồ hầu như là đứng suốt, làm quần quật liên tục, ăn uống, nói, đi đái đi ỉa cũng phải tằn tiện, tiết kiệm” Sống như tù c̣n thua cả tù. Mẹ nó! ngu! Đừng nhé…..
4h sáng bưng khệ nệ nhưng món hàng ra khỏi nhà. Đeo lệch cả vai…. 10đêm lếch thếch về nhà. Hên th́ kiếm được vài chục ngàn. Buồn th́….chẳng có đồng xu, thậm chí chẳng c̣n đồng nào mà c̣n bị mất vài con dao, vài cái quẹt zippo dỏm. Khổ thân! Đồng tiền ghánh liền với sự đánh đổi.
3h sáng lủi thủi như những con đom đóm trong đêm. Đưới cái không gian ngột ngạt của những lô cao su ngút ngàn. Tranh hơi thở với cây, muỗi ṃng bay loạn xị ngậu, mùa mưa lội b́ bơm trong nước, vô số côn trùng dưới chân, trên đầu….5h, 6h chiều về. Đồng lương thấm với giọt mồ hôi và nước mắt. chẳng khác những người culi xưa dưới thời Pháp là mấy. Cũng v́ tiền nhọc nhằn gian nan.
Đứa Sinh Viên bán đi một quả thận. Khi nhận được vài chục triệu, đem trang trải học phí. C̣n lại gửi gia đ́nh. Nở nụ cười. Chưa đầy tháng sau… Chết Ngắc. Cả giới Sinh Viên khóc, Tiền Đau Ḷng quá biết không mày!
Đứa con gái! Kẹt tiền co, đua đ̣i có, vui có, buồn có theo vài thằng có lắm của nhiều tiền. Rồi làm đủ thứ nghề với tên gọi mỹ miều “thư kư”, “cộng tác viên”, “phiên dịch”…”nhậu thuê”….Nhận được vài tờ tiền. Khi về với chính tâm hồn ḿnh. Ê chề, rũ rượi, bạc thếch, giá trị nhân phẩm con người! Xót xa, cay đắng Tiền ơi!
Mẹ nó chứ lại v́ tiền!
Xót xa quá! Đáng tiếc quá! Đúng là ĂN CÁM MÀ PHẢI TRẢ VÀNG! (Nó chưa hề văng tục bao giờ nhưng uất quá nó làm Chí Phèo mất thôi). Thương nhiều hơn là giận, “thương v́ kiếm được một đồng mà mai uống thuốc tốn công gấp mười”
Tiền ơi! Đừng bạc như vôi. Tiền chỉ là phương tiện sống mà thôi không là mục đích sống! Đừng là nô lệ của đồng tiền giá đánh đổi quá đắt Sức Khỏe, Thời Gian, Hạnh Phúc
Xin kết lại bằng câu "Tiền ơi chớ Bạc như vôi xin đừng nhàu nát đời người" "Thiểu dục vi túc" Biết đủ là đủ thôi mà
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
davidnguyensg
member
REF: 401639
11/04/2008
|
Rất tiếc phải xin lỗi mọi người những con người đang cần mẫn bươn chải kiếm những đồng tiền bằng mồ hôi và nước mắt.
Cái giá để đánh đổi quá lớn. sự nhọc nhằn của thế hệ hiện tại để mong thế hệ tiếp nối hạnh phúc hơn, có cuộc sống thoải mái dễ chịu hơn. Tại Việt Nam hay bất cứ nơi nào trên hành tinh này chúng ta đều phải làm việc, lao động dù cho là lao động bằng trí óc hay chân tay.
Bài viết này không hề có ư định phỉ báng hay chế nhạo, Tôi đă viết trong một tâm trạng rất buồn khi đọc những ḍng tin của những người bị bịnh. Tôi là một viên chức và tôi cũng là một thầy thuốc, một công dân, biết buồn vui. Mỗi lần tôi đi trị bịnh cho những người dân ở vùng sâu vùng xa và cả cho những người có hoàn cảnh khó khăn. Trị bịnh không phải là trị cho qua con đau mà là trị cả nguyên nhân sâu xa của nó. Trong những nguyên nhân đó có thói quen, bịnh nghề nghiệp.v.v.v Trừ trường hợp bất khả kháng th́ tôi không đưa ra lời khuyên nào cho người bịnh. c̣n nếu có thể tôi vẫn thường giúp họ có thể t́m kiếm một cơ hội khác. Và nhiều người đă thành công. Niềm vui của họ là niềm vui của tôi.
Nhiều khi đi đường thấy nhiều điều trước mắt cũng thấy thương va buồn lắm chứ. v́ không biết làm ǵ giúp được hết mọi người đây. giúp tiền chỉ được một vài trường hợp. Rồi bạn bè cũng giới thiệu các trường hợp khó khăn đến với ḿnh, thấy hợp lư sẽ giúp thôi không ngại nhất là các hoàn cảnh các E học sinh.
Bài viết này chỉ mong mọi chia xẻ cùng mọi người một chút ǵ đó về tiền, về sức khỏe, chăm sóc cho chính ḿnh và thời gian để cảm nhận cuộc sống
"...Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ...."
Thành thực xin lỗi nếu đă gây hiểu nhầm cho ai đó và những người đă đọc bài viết này.
Thân mến!
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|