Tôi không thích ra đường nhất là những ngày lễ lớn như vầy,nhưng tôi lại có một sở thích khác lạ là thích ngắm nh́n ḍng người nối đuôi nhau chạy trên đường...
Tiếng chuông điện thoại vang,đầu dây bên kia vọng lại tiếng khóc,chưa kịp hiểu chuyện ǵ th́ được nghe một tràng dài đủ thứ chuyện linh tinh...th́ ra là nhỏ bạn và người yêu giận nhau
Chẳng biết chút giận vào ai,nhỏ lôi tôi ra trách mắng,không biết có phải kiếp trước mắc nợ không? mà hễ lần nào hai đứa giận nhau là trút lên đầu tôi,vô t́nh tôi lại bị lănh hết hậu quả và trở thành người trung gian đi ḥa giải...trong lúc này có nói ǵ với nhỏ th́ cũng vô ích,tốt nhất rủ nhỏ đi lang thang đâu đó để nhỏ bớt buồn
Lần đầu tiên tôi ra đường vào ngày 1.5.Thành phố Sài G̣n bỗng trở nên nhộn nhịp hơn,mọi người đổ xô ra đường,khói bụi mịt mù,nhiều ḍng xe cộ chen chút nhau nối thành hàng dài di chuyển từng bước một...
Đi loanh quanh một ṿng ,chúng tôi quyết định ghé vào siêu thị,v́ ngoài đường kẹt xe nhiều quá,nhưng không ngờ siêu thị lại c̣n đông người hơn nữa...
Dạo quanh một ṿng...h́nh như nhỏ bạn t́m mua món đồ ǵ đó,nhỏ chạy loanh quanh mà quên mất có người đang đi cùng là tôi,dù rất mệt khó chịu nhưng tôi vẫn phải chạy theo nhỏ...
Đến gian hàng đồ lưu niệm nhỏ dừng lại chọn một khung h́nh,những mặt hàng đủ màu sắc khiến tôi cũng đam mê,mải loay hoay chọn đồ vô t́nh tôi đụng phải một cô bé kế bên,khiến cô bé té lăn ra,tôi vội vàng xin lỗi đến kéo cô bé lên,cô chỉ xuống mặt đất nói tôi lấy dùm chiếc nạng,tôi ngạc nhiên mới biết cô bé bị khuyết tất một bên chân,cầm chiếc nạng cô mỉm cười rồi quay đi...
Đi một ṿng dài sau khi mua đồ xong,đến quầy tính tiền bất ngờ tôi gặp lại cô bé,vẫn ánh mắt hồn nhiên cô bé nh́n tôi nở một nụ cười thật tươi.Trong khi chờ Mẹ cô bé và nhỏ bạn tính tiền,tôi mời cô bé qua hàng kế bên ăn kem,sau một lúc nói chuyện tôi mới biết trong một lần đi thi vở sạch chữ đẹp ở trường,tai nạn xe đă cướp đi một bên chân ,không v́ thế mà cô nản ḷng vẫn tiếp tục việc học,chiếc nạng giờ đây trở thành một người bạn thân không thể thiếu trong cuộc sống...niềm vui nho nhỏ của cô bé bây giờ là đi nhà sách,siêu thị cùng Mẹ
Chia tay cô bé,mà mắt tôi măi dơi theo từng bước chân khập khiễng khuất xa dần...
hoanguyenmp