goldsnow142
member
ID 53312
06/25/2009
|
" Chị ơi ! Anh yêu em ! "( ST )
Công sở gần như là một xă hội thu nhỏ, nơi người ta dành cho nhau mỗi ngày ít nhất 8 tiếng, và thường th́ nhiều hơn thế. Thật dễ hiểu, công sở cũng chính là nơi t́nh yêu bắt đầu.
Chuyện phi công trẻ lái máy bay bà già là chuyện “xưa như trái đất” và nó sẽ vẫn là một trong hàng ngàn lẻ một câu chuyện t́nh yêu song hành cùng mọi thời đại. Những điều ra tiếng vào của người ngoài, nỗi ḷng của người trong cuộc cũng muôn h́nh vạn trạng…
1. “Chị ơi! Anh yêu em”
Ngân Khánh là một cô gái thông minh sắc sảo, đă qua mấy mối t́nh vắt vai mà không đi đến đâu, cô tự nhủ: Mục tiêu của ḿnh là sự nghiệp, đàn ông chỉ là kẻ đến rồi đi, có ǵ đáng để tâm. Và thực chất, kể từ cái thời điểm tuổi tác chị chạm tới “đầu ba”, chị đă quyết định không nghĩ ngợi ǵ đến chuyện chồng con nữa, dốc toàn bộ sức lực tâm trí cho sự nghiệp. Bố mẹ càng ngày càng lo lắng cho chị hơn, nhưng sợ con gái chạnh ḷng nên các cụ không ai nói ǵ, chỉ âm tầm buồn trong ḷng. Các cụ đă về hưu cả, lại hay cả nghĩ, thành ra không khí trong gia đ́nh ít khi thoải mái và vui vẻ, thật đúng là: Nhà có bom nổ chậm!
Một ngày đẹp trời, chị lên chức giám đốc nhân sự, công việc đă nhiều, nay càng nhiều hơn. Chị dành hết thời gian của ḿnh cho công việc, công ty như ngôi nhà thân thiết thứ hai vậy. Mỗi ngày, chị đến công ty sớm hơn thời gian quy định đến cả tiếng đồng hồ, và chị thường rời khỏi công ty không sớm hơn 9 giờ tối. Chị thấy hài ḷng và hầu như chưa khi nào chị thấy chán nản công việc. Khi về nhà chị cũng ôm hàng đống việc, và chỉ đi vào giấc ngủ khi thấy ḿnh đă thấm mệt.
Những tưởng công việc sẽ khiến trái tim chị ngủ yên. Nhưng, trái tim có lư lẽ riêng mà cái đầu không sao điều khiển nổi. Hải - một nhân viên mới tốt nghiệp, được nhận vào làm trong ban của chị, chị đă hướng dẫn cậu tỉ mỉ trong công việc, thế rồi t́nh cảm của hai người đến với nhau lúc nào không hay. Khánh cũng đă tự nhủ ḷng ḿnh, không được để trái tim loạn nhịp v́ một cậu “trẻ ranh” ấy, nhưng không hiểu sao, mỗi lần nh́n thấy Hải, cô vẫn không sao ḱm chế được ḷng ḿnh. Trong giấc mơ, Khánh vẫn c̣n thổn thức gọi tên “anh” bồ trẻ. Khánh như thấy ḿnh trẻ lại đến cả chục tuổi, mỗi khi nhớ lại cái buổi tối ấy, Hải xúc động đến rưng rưng ấp úng măi mới thành câu, “Chị ơi! Anh yêu em”.
2. “Em ơi! Em yêu anh”
Chị Thủy cũng đang phải “vật vă” với mối t́nh ngoài luồng với cậu em tên Thịnh cùng công ty. Thủy có một gia đ́nh yên ấm, với một cậu công tử kháu khỉnh đẹp như trong tranh và ông chồng làm sếp lớn công ty khá tên tuổi. Ấy thế mà, Thủy vẫn lạc lối như ai. Chị đang vào cái tuổi hồi xuân mơn mởn, vợ sếp nên ăn sung mặc sướng, trông lại càng nơn nà, đẫy đà hơn bao giờ hết. Cái mắt sắc như dao cau, khuôn mặt trái xoan thách thức thời gian và cái làn da trắng ngần, khiến không chỉ các anh đến tuổi “chán cơm thèm phở” nhiều phen chết đứng mà cả những cậu “zai trẻ” cũng phải tḥm thèm.
Vợ sếp có phải lúc nào cũng sướng đâu, người ngoài nh́n vào thấy thích, thấy ganh tị, c̣n “người trong chăn mới biết chăn có rận”. Những buổi tối ngồi đợi chồng đến nửa đêm mới về, trong t́nh trạng say mèm v́ tiếp rượu đối tác. Những ngày cậu cu tí muốn sang bên ông bà nội ngủ, cũng là những ngày chị rảnh rang hơn và nghĩ ngợi nhiều hơn. Bữa cơm đă nguội ngơ nguội ngắt chị vẫn ngồi đợi chồng, anh gọi điện về bảo chị ăn cơm trước, chị vẫn đợi, v́ làm sao nuốt nổi khi chồng vẫn c̣n ngoài đường, đi đến những nơi đâu làm sao chị biết được? Và chị cũng không thể lấy công việc để khỏa lấp khoảng trống trong ḷng, v́ chị “thông minh vốn sẵn tính trời” nên giải quyết công việc quá nhanh gọn, đến giờ rời khỏi bàn làm việc cũng là lúc chị đă hoàn thành công việc rồi. Chị không muốn dành nhiều thời gian phấn đấu lên bậc thang danh vọng cao như chồng, dù chị có khả năng. Chị muốn dành thời gian để giữ ǵn hạnh phúc gia đ́nh, chăm lo cho cái tổ ấm ngày một nguội lạnh đi.
Chị có ngờ đâu, cái cậu em kém chị đến hơn chục tuổi kia lại là người t́nh trong mộng của chị? Nh́n thấy Thịnh đẹp trai, ga lăng lại thường xuyên “vấn an” chị một cách lịch sự mỗi ngày đến công ty, chị chỉ định trêu đùa cho vui, nào ngờ, lửa t́nh đă bén từ khi nào? Không bao giờ chị có thể tin rằng, một ngày kia ḿnh có thể là người chủ động tỏ t́nh với một cậu em trẻ đẹp đến thế, cái câu nói ngường ngượng của buổi ấy “Em ơi! Em yêu anh!” đă chứa đựng một t́nh yêu đầy mănh liệt và đầy sóng gió của chị dành cho người t́nh. Những buổi café lăng mạn, chị chợt nhớ đến quay quắt thời con gái, anh ấy (chồng chị bây giờ) cũng đưa chị đi chơi, cũng trao những lời lẽ t́nh tứ âu yếm như thế này, vậy mà giờ đây, t́nh yêu anh ấy dành cả cho công việc rồi, đâu c̣n nhớ đến một người vợ sắc sảo mặn mà ngày nào cũng đợi anh trong ngôi nhà biệt thự rộng thênh thang và xa lạ. Thủy cảm thấy xa lạ trong chính ngôi nhà của ḿnh.
3. Và những kết cục…
Cả hai cặp đôi “phi công trẻ lái máy bay bà già” ấy đều không thể nào nằm ngoài tầm ngắm của các đồng nghiệp cùng công ty. Mỗi lúc rảnh rỗi, mọi người ngồi lê la buôn chuyện, đều không ai không bỏ qua cái chủ đề nóng hổi của những cặp đũa lệch ấy.
Những nhân viên dưới quyền Khánh th́ không c̣n cái nh́n thiện cảm và trân trọng với vị sếp “đă toan về già” thích nhân viên trẻ nữa. Đám con trai “dưới trướng” chị vẫn đùa ác ư: cẩn thận không đến lượt chúng ta “chết đứng” dưới tay sếp đấy. Đám nhân viên cứ tranh thủ đàn đúm “buôn bán”, hiệu suất công việc giảm hẳn. B́nh thường th́ sếp “soi” nhân viên, đằng này th́ ngược lại, các nhân viên thi nhau vác ống nḥm soi từng chân tơ kẽ tóc của sếp. Hôm nay sếp mặc váy màu ǵ, đi dép màu ǵ, khuôn mặt buồn hay vui, chắc lại giận rỗi với anh bồ trẻ… tất tần tật đều vào tầm ngắm của đám nhân viên nhiều chuyện. Cái anh chàng bồ trẻ của sếp tự nhiên bị cô lập trong chính pḥng ban của ḿnh, anh không thể tập trung làm nổi việc trước những lời ra tiếng vào ấy. Ít lâu sau, Hải xin nghỉ việc, chuyển đến công ty khác và cắt đứt liên lạc với Khánh, anh chợt nhận ra những phút giây đắm say ấy chỉ là chút say nắng choáng váng chứ đích thị không phải là t́nh yêu đích thực mà anh đang cất công t́m kiếm. Vậy là lại thêm một mối t́nh nữa đi vào ngơ cụt, niềm tin vào t́nh yêu giờ đă tắt lịm nơi Khánh.
Chị Thủy cũng không có một kết cục tốt đẹp ǵ. Đời nào anh chồng địa vị chức tước và tiền bạc đầy ḿnh ấy chịu để mang tiếng bị vợ cho mọc sừng? Lời ra tiếng vào của công ty chị Thủy đă bay bổng thế nào trúng đến tai anh chồng luống tuổi mải nhậu và hay ghen ấy. “Của để dành” của anh nếu không có ai đụng vào th́ chưa thấy quư, có kẻ nḥm ngó là y như rằng anh “nhảy dựng lên” và ra tay giữ lại. Chị Thủy cũng bị chồng buộc phải nghỉ việc, với những lời lẽ cay nghiệt đến tận cùng, rằng: “Già rồi mà c̣n tí tởn theo zai, không biết ngượng…”. Hạnh phúc gia đ́nh càng là một khái niệm xa lạ với người phụ nữ đẹp mà cô đơn ấy…
Minh Hương
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
raining81
member
REF: 459061
06/27/2009
|
Đây là một trào lưu của xă hội hiện đại th́ phải . Đôi khi nó làm tôi mất ḷng tin ở đàn ông quá !
Không chỉ có những mối t́nh công sở những mối t́nh " buổi ban trưa " mà c̣n có những người đàn ông thời nay mặc dù đă có vợ đẹp con khôn có sự nghiệp ổn định nhưng vẫn muốn có thêm một pḥng nh́ hay một người yêu khác cho nó bằng bạn bằng bè nếu không có th́ thấy ấm ức mỗi khi nghe bạn bè nó gọi điện nhắn tin cho " người yêu" lại thấy ḿnh trống trải lại thấy ḿnh kém cỏi hơn bạn bè .
Tôi đă từng nói chuyện với một người như thế và hỏi anh ta rằng " làm thế nào để giữ được chồng bên ḿnh ? " anh ta nói rằng :
Thứ nhất người vợ cần phải biết quan tâm chia sẻ với chồng .
Thứ hai người chồng đó phải thật sự bản lĩnh .
Những người đàn ông như thế thường không bao giờ đánh đổi gia đ́nh của ḿnh và họ chỉ muốn thêm cho cuộc sống một thứ gia vị nào đó .
Ôi trời ! tôi cũng đă đến tuổi phải lấy chồng nhưng bây giờ thấy mất niềm tin quá !
với tôi " t́nh yêu là thứ không thể chia sẻ được "
vậy mà .......
|
|
goldsnow142
member
REF: 466602
07/24/2009
|
Chị ơi em muốn được yêu chị
Thứ 7 trời mưa, lại có lư do để không hẹn ḥ, tôi ngồi nhà, lướt qua vài trang web và dành thời gian để hoài niệm về tất cả, t́nh yêu, con người, hạnh phúc, đớn đau.
Trần Ngọc Châu
Với tôi, t́nh yêu luôn chiếm vị trí quan trọng và hầu hết những t́nh cảm mănh liệt nhất tôi dành vào đấy. Gần đây tôi lại bị ám ảnh bởi một cậu bé nói với tôi rằng: "Chị ơi, em muốn được yêu chị!".
Tôi không bất ngờ, cũng không quá hoảng hốt v́ h́nh như chuyện t́nh cảm kiểu này tôi có gặp vài lần trong đời. Ngày xưa, t́nh đầu của tôi cũng là một anh chàng kém tôi một tuổi. Tôi đă bỏ khoảng thời gian hoang phí là 5 năm cho t́nh yêu đó. Anh ấy đáng yêu, đẹp trai, trong sáng và chỉ có vậy. Tôi luôn tự gây sóng gió cho mối quan hệ đó và tự chúng tôi chèo chống vượt qua những sóng gió do chính ḿnh tạo nên . Thế mà thấm thoát đă 5 năm trôi qua nhanh như tên bắn.
Rồi khi tôi đi công tác ở Lào Cai, một cậu bé kém tôi 2 tuổi cũng gây cho tôi một cơn cảm nắng, làm tôi choáng váng và say t́nh. Em gọi cho tôi suốt thời gian tôi vào Sài G̣n và giữ liên lạc với tôi suốt từ đấy, cách đây cũng khoảng 2 năm. Một lần ở Hà nội, một cậu em sinh năm 86 cũng nhắn cho tôi một cái tin thế này: Chị ơi, em muốn được chạy ra sân bay ôm chị trước khi chị vào Sài G̣n v́ em…yêu chị! Tôi thấy ḿnh thật có duyên với những cậu em ít tuổi như thế. Tôi cũng rất thích được yêu theo cách mà các cậu bé thể hiện, một cách ǵ đó thật đáng yêu, lạ lùng, ngượng ngùng, vừa trẻ con lại vừa người lớn, ngộ ngộ sao đó. Và tôi thấy ḿnh trẻ lại, thật trẻ, thật bé nhỏ trong ṿng tay của cậu bé ấy.
Gọi là "em" chứ các cậu em của tôi đều to lớn, vạm vỡ, cao trên 1m70, có thể bế chị bay bổng lên bất cứ lúc nào. Là em nhưng vai em rộng hơn vai tôi, bàn tay rắn chắc, cao to hơn tôi, mạnh mẽ hơn tôi và kiếm tiền giỏi hơn tôi. Là em nhưng em cũng là một người đàn ông, tất nhiên có sự từng trải về cả nghề nghiệp và cuộc sống, em c̣n có thể yêu giỏi hơn cả tôi ấy chứ, công việc và các lĩnh vực công nghệ th́ giỏi hơn tôi rất nhiều. Là em nhưng khi đă yêu, tôi phải gọi bằng "anh" và xưng "em" ngọt xớt, mặc dù ban đầu rất ngượng ngùng.
Tôi có thể lư giải cái duyên tôi gặp gỡ và yêu các cậu bé là thế này: Tôi vốn nhỏ con, vừa phải, lại có vẻ trẻ hơn với tuổi thật của ḿnh. Ngoài ra, cách suy nghĩ và nh́n nhận cuộc sống của tôi khá thoáng, tôi đi nhiều nơi, tiếp xúc nhiều và có hiểu biết nhất định về con người, cuộc đời. Tôi vui vẻ, hoà đồng và khi nói chuyện có thể làm người đối diện cười bất cứ lúc nào. Tôi hiểu người và không quá cầu toàn về các mối quan hệ. Tôi biết khi nào nên tiến tới hoặc dừng lại trước một mối quan hệ.
Lại nói về cậu em tôi mới quen. Tôi vừa chia tay người yêu, bạn gái em vừa đi lấy chồng. Hai con người với hai trái tim trống rỗng và tất nhiên cần ai đó lấp đầy. Sau những buổi đi chơi suốt từ sáng tới chiều, qua những tâm sự, qua những câu chuyện không đầu không cuối linh tinh lang tang, tôi chợt thấy cần một bờ vai dựa vào, em chợt thấy bà chị ḿnh vẫn cặp kè thật đáng yêu. Và có lần, em đă nói với tôi: Chị ơi, chị cho em được chăm sóc chị nhé! Chẳng nói thẳng vào vấn đề, chẳng màu mè mà thật dễ thương. Tôi "ừ" mà ánh mắt bối rối quay đi chỗ khác chỉ sợ em nh́n thấy tôi đang tủm tỉm cười.
Ừh, đáng yêu thật! Sau bao nhiêu mối quan hệ với những kết thúc vui buồn lẫn lộn, tôi lại trở về với ngày xưa để được yêu một cách dịu êm và nồng nàn nhất từ t́nh yêu của một cậu bé. Em đâu có bé, chị thử đi rồi biết em đâu có bé! Em vẫn thường hay đùa tôi như vậy. Những lúc như thế tôi thấy ḷng ḿnh b́nh yên lạ sau bao ngày tháng nổi trôi xuôi ngược.
Biết rằng cuộc đời luôn mang đến những bất ngờ khó đoán nên tôi không kỳ vọng quá nhiều vào điều ǵ, ngay cả một t́nh yêu trọn vẹn tôi đang nắm giữ. Mọi thứ cứ để tự nhiên theo hướng nó cần phải tới và khi nó đi, tôi cũng vui vẻ chào tạm biệt nó. Chưa nắm tay em, chưa bao giờ nói rằng chị cũng thích em nhưng tôi biết, bên em tôi thấy vui, thấy ấm áp và thấy được yêu như bất cứ t́nh yêu nào tôi đă trải qua.
Chẳng phải em, phải gọi bằng "anh" chứ nhỉ, phải không em yêu của chị?
Trần Ngọc Châu < tranchaumtv@gmail.comĐịa chỉ email này đang được bảo vệ khỏi chương tŕnh thư rác, bạn cần bật Javascript để xem nó >
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|