Em chạm tay vào nỗi nhớ anh
Đánh thức cả miền yêu xa lắc quá
Cánh cửa đắng cay thời gian đă khoá
Đánh thức làm ǵ xót anh, Ngọc Lê !
Em chạm tay vào - nỗi nhớ vẫn vẹn nguyên
Kư ức ùa về cồn cào sông bể
Vụng dại ngày xưa tận bây giờ vẫn thế
Trước đại ngàn anh vẫn mỏng manh thôi
Sao chạm tay vào cho nỗi nhớ buồn thêm
Đời anh - Cánh vạc đêm - nơi - nào - là - bến - đỗ
Đă đứng dậy qua bao mùa băo tố
Vượt được chính minh...
Anh vấp ngă trước em
C̣n đường cuối mùa thành lạ bước quen
Ghế đá công viên và mây trời vẫn cũ
Phôi pha rồi em đừng ru người nữa
Hăy để một thời - yên nhé ! ngủ ngoan !