davidnguyensg
member
ID 57552
12/07/2009
|
Chống chọi!
Chống chọi!
Cố gắng nhắm mắt lại mà nó không tài nào chợp mắt được. Cơn đau thắt ở lồng ngực, chỉ kịp chụp cái khăn che miệng lại, cơn ho xù sụ kéo đến, tiếng ho không làm người pḥng bên cạnh thức giấc. Nước mắt giàn dụa, x́ thật mạnh để khỏi phải hít hít hà hà.
Khó chịu quá, chán thật, bực ḿnh thật. Mũi là bộ phận của hệ hô hấp chứ nào có phải cái máy sản xuất nước đâu cơ chứ. Vậy mà từ tối đến giờ hết một cuộn giấy vệ sinh rồi đó. C̣n cơn ho muốn bể lồng ngực hành liên tục. Lâu lắm rồi mới có t́nh trạng này. Buồn lắm chứ. Làm người đàn ông mà cứ bịnh hoài th́ làm an được ǵ nữa cơ chứ. Nó tự hào là một thầy thuốc giỏi, nhưng đến lúc này th́ tệ quá. Thuốc lá nó cũng bỏ được hơn 3 năm rồi cón ǵ. Bia rượu cũng không.
Thầy bảo sinh nghề tử nghiệp, không lẽ lại rơi vào t́nh trạng này của nó. Nó giỏi trong trị ngứa cho người ta, viêm xoang, đau đầu, nhức mỏi. Đồng ư là trong trị bịnh không ít th́ nhiều người thầy sẽ bị nhiễm lại một số từ truờng nhưng đến lúc này th́ mệt cho nó thật. Tiền hết cái ǵ cũng hết, đối mặt với cơm áo gạo tiền, chẳng làm nó suy sụp đến thế vầy mà lần này sau một chuyến đi ra bắc chịu tang bà nội nó cảm thấy suy sụp quá, suy sụp thật rồi. Mệt mơi quá. Chưa ngoài 30 mà sao lại thê thảm thế này. Triết lư không cần đồng tiền của nó lại hại nó lúc này sao?
Nó cũng đâu cần đi bác sỹ, thực ra nó cũng là một ông lang mà. Tuổi trẻ nó đâu cần đến tiền, tiền là bạc mà, khi không nói ra đến lúc cần th́ người khác ngoảnh mặt. Nó cũng đi kiếm tiền mà đâu có chây lười, có tiền trang trải cho cuộc sống, số c̣n lại nó cũng biết chia sẽ cùng người khác. Có khi nào thấy nó chơi bời lang thang quán đâu. Đi quán là đi giết thời gian. Nó chúa ghét. Vậy mà giờ đây đối mặt với 4 búc tuờng, nhà trơ trọi chằng có ǵ hết ráo, chẳng có ǵ đáng giá. Nghĩ cho cùng cái ǵ cũng vay mượn. “Đời là vay trả trả vay th́ có để làm ǵ nhỉ? Buồn thế này. Cơn ho lại đến nuớc mắt nuớc mũi lại giàn dụa. Mắt đỏ hoe, có lẽ nó khóc, khóc thật mất thôi. Có lẽ ông trời bất công hay cuộc sống đă không công bằng, người tốt phải gặp chuyện tốt chứ đàng này nh́n nó xơ xác tiều tuỵ quá, buồn quá.
Cố nhắm mắt lại, không đuợc nữa rồi lại ho. Bực ḿnh nó chạy lấy lo dầu làm cho người nóng lên, xoa mấy cái huyệt cần thiết, cố ru êm giấc ngủ.
Rồi giấc ngủ cũng đến trong chập chờn ngày mới dần đến chẳng lẽ lại tiếp tục trong mỏi ṃn chống chọi nữa sao?
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|