thuongtaitam
member
ID 59222
03/04/2010
|
Không đề
Buổi sáng đầu tiên tôi thức dậy sau hơn nửa tháng trở về. Chiếc giừơng bỗng trở nên rộng thênh thang so với tấm thân c̣m cơi của ḿnh.
Tôi không biết bây giờ là mấy giờ v́ cánh cửa sổ mở ra để đón ánh mặt trời đă được khóa chặt. Cửa lớn cũng được khóa cẩn thận sau hai lớp cửa sắt và kiếng. Bất chợt tôi có cảm giác đang ở tù trong chính ngôi nhà của ḿnh .
Trái với lẽ thừơng t́nh là khi thức dậy mà không phải ù té chạy đi làm th́ tôi sẽ vội chạy lại mở laptop để t́m anh , hôm nay tôi cứ nằm mở mắt thao láo nh́n lên trần dù chẳng thấy ǵ ngoài bóng tối đang tràn ngập căn pḥng.
Tôi không biết sẽ nói ǵ với anh. Tôi không thể mở miệng gọi anh bằng những từ thân quen như ngày nào một cách suôn sẻ nửa. Có cái ǵ đó chẹn ngang cúông họng khiến tôi luống cuống khi nói chuyện với anh.
Cái cảm giác tội lỗi đầy mặc cảm không chịu rời xa tôi. Tôi đau khổ v́ ḿnh đă làm đối với anh và càng đau khổ hơn khi anh đă rộng lượng bỏ qua cho tôi . Có đôi lúc tôi thoáng nghĩ nếu như anh chửi bới thậm tệ, nguyền rủa tôi, đay nghiến tôi th́ có lẽ cái cảm giác tội lỗi của tôi sẽ nhẹ bớt đi .
Tôi không trách anh, không dám trách bất cứ ai. Sự rộng lượng của mọi ngừơi càng khiến tôi thấy ḿnh ti tiện nhỏ bé tầm thừơng đến độ đốn mạt. Bản thân tôi không chấp nhận được điều tôi đă làm.
Thế đó. Những ngaỳ tháng sau này của tôi rồi sẽ trôi qua một cách nặng nề bởi sự dày ṿ của chính bản thân ḿnh cho đến khi tôi tự t́m cách giải thoát cho ḿnh!
Giá như có một giấc ngủ dài, dài hơn nữa
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|