quantu55
member
ID 60394
04/30/2010
|
Vẫn chuyện cô bạn tôi
Một hôm, cô bạn tôi tập tễnh đến nhà tôi, ngồi thừ ra. Cô kể ḿnh vừa bị móc mất điện thoại, vừa bị xe đâm. Người ta đâm vào xe cô, thấy cô ngă chỏng ngoài đường mà nhẫn tâm vọt xe đi mất. Hừm! rặt toàn lũ mất dạy. Khuôn mặt vốn vui tươi thế mà bây giờ trông thật rầu rĩ thảm hại. Mất điện thoại này th́ mua điện thoại khác. Cái chân hơi đau một chút nhưng không việc ǵ lắm, người không sao là may rồi. Cái điện thoại và cái chân đau chắc không thể làm biến đổi khuôn mặt vốn có của cô đến thế. Tôi hỏi “Em c̣n có chuyện ǵ nữa phải không?” Im lặng một lúc cô mới nói “Bồ đi rồi. Cậu ấy kém em mấy tuổi, em cũng quư cậu ấy. Em không dám đến với cậu ấy v́ nghĩ ḿnh không mang lại hạnh phúc cho cậu ấy nhưng cũng không muốn mất đi t́nh bạn. Đến lúc cậu ấy muốn chúng em tiến thêm 1 bước, em đă hết sức bối rối. V́ buộc phải trả lời nên em đành nói không. Em có tham lam không chị. Chị ơi không yêu nhau không thể trở thành bạn của nhau được ư?” Tôi không biết trả lời sao v́ tôi chưa gặp hoàn cảnh này. Tôi chỉ biết rằng, khi ấy giữ t́nh bạn như cũ là vô cùng khó. Khi bạn đă quyết định rồi, bạn đành phải chấp nhận nó. Bạn không thể nói giá mà người ta không nghe thấy ḿnh nói ǵ lúc ấy, giá mà ḿnh không nói như thế, giá mà v.v.… Thời gian sẽ xóa đi sự tiếc nuối v́ t́nh cảm của các bạn cũng chưa có ǵ thật là sâu sắc. Nếu sâu sắc, chẳng ai dễ dàng từ bỏ cả. Đúng không các bạn nhỉ?
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|