cohangxomcali
member
ID 71414
03/08/2012
|
Chuyện t́nh tự kể: của cohangxomcali
Viết cho những trái tim đă một lần đau.
Khi biết đánh vần chữ Yêu cũng là lúc ta cảm nhận được một liều thuốc an thần tốt nhất. Liều thuốc không cần uống với nước nhưng có thế mang lại cho ta quá nhiều. Toàn là những thứ vô h́nh thôi, nhưng lại khiến ta cảm thấy mọi thứ xung quanh ḿnh đều rất ư nghĩa. Ta có thể cho đi mọi thứ của yêu thương, quan tâm và chăm sóc. Có thể làm mọi thứ để cảm nhận niềm vui của đối phương. Ta h́nh thành những thói quen, nhưng ư niệm, những kế hoạch dự định trong tương lai. Ta thay đổi bản thân ḿnh, thay đổi cả nhân sinh quan đă dày công được tạo dựng từ rất rất lâu trước đó. Ta biết khóc, biết cười, biết hờn giận với những cung bậc khác nhau của yêu thương. Dù là khóc, hay cười, đều được gói gọn trong hai từ Hạnh Phúc. Ta thấy ta có cả một thế giới. Mà với ta, như thế là quá đủ. Cuộc sống trong mắt ta là màu hồng. Duy nhất chỉ màu hồng…..
Thời gian trôi. Có vô vàn thứ tác động và ta không thể viết tiếp những trang sau cho câu chuyện màu hồng mang tên Hạnh Phúc…. Chữ Mất được đánh vần và xếp bên cạnh chữ Yêu.
Một cái ǵ đó, đă từng là của ta nhưng giờ lại không thuộc về ta nữa. Th́ có nghĩa là ta đă mất nó. Có thể bị mất do chính ta từ chối, do ta bỏ đi; do ta bị từ chối; hoặc do bị cướp đi. Có khi thật nhẹ nhàng đến nỗi ta không hay biết ḿnh đang mất. Và có khi nhanh đến nỗi không đủ cho một cảm nhận, dù chỉ là một giây. Và đôi khi, cảm nhận và biết được nhưng không chắc chắn một lư do. Ta nhớ, ta cảm nhận ta mất trong từng nhịp thở và từng tíc tắc đếm ngược, thời gian th́ lớn dần và khoảnh khắc ta mất đang lùi dần về 0.
Những điều thân thuộc, hiện hữu với ta như những thói quen như nhớ về người ấy mỗi ngày, nhắn tin và gọi điện thường xuyên, yêu thương và cảm nhận thường xuyên nữa,…. Vô t́nh đă làm cho chính bản thân nhận ra rằng ḿnh đă mất. Muốn kéo lại, cố t́m lại nhưng cũng sẽ không c̣n. Đơn giản v́ đă mất. Thế nên nó tạo ra cho mỗi người nhiều lỗ hổng. Hay là những vết hở dài do một sự vỡ vụn. Sẽ thấy đau nhói ở trong tim. Đôi khi lên cơn và khó thở khi cố muốn t́m lại cái đă mất hay cố t́m lại những thứ liên quan đến cái đă mất như cảm xúc, sự gần gũi, gắn bó….
Mọi thứ sẽ không c̣n là màu hồng nữa. Màu hồng đă đi và cũng “mất”. Ta chênh vênh với mọi thứ c̣n lại của ta. Ta trống vắng với những lỗ hổng của tâm hồn, lỗ hổng trong suy nghĩ và cả trong thực tế. Và thường sẽ cố hữu rằng cái khoảng trống ấy sẽ chẳng bao giờ được lấp đấy. Ví trí của cái mà ta đă mất sẽ chẳng bao giờ nhường chỗ cho một cái khác mới đến…. Trượt dài với những thứ mà ta hay gọi là “không điểm tựa”.
Mọi người hỏi ta rằng sao mà mất. Ta chẳng biết. Chỉ biết là đă mất thôi. Khi đă mất rồi th́ nguyên nhân đâu c̣n quan trọng nữa. Chỉ biết là mất và không bao giờ có thể t́m lại. Ta đă níu kéo, đă cố t́m nhưng không hề thấy nên ta hiểu được điều đó. Đă mất nghĩa là không bao giờ c̣n thấy lại được nữa. Có thể ta vẫn nh́n thấy nó hiện hữu nhưng chỉ là hiện hữu trước mắt của ta thôi, nhưng cũng chẳng thể làm ǵ v́ đó không thuộc quyền sở hữu của ta.
Thứ bị mất đi, hoàn toàn có thể bị biến thành xấu hơn rất nhiều trước đây ta có. Sẽ là rất sai lầm nếu cái ta mất tự biến bản thân thành xấu đi. Ghi nhận lại những h́nh ảnh đó, cũng chẳng có ích ǵ. Vậy nên hăy chọn cách trân trọng h́nh tượng ta cho là đẹp nhất trong quá khứ. Để lâu lâu nghĩ lại không tự trách ḿnh rằng sao xấu thế mà ḿnh lại có thể gắn bó. Đừng cố t́m kiếm các mảnh vụ để ghép thành một bức tranh hoàn mỹ ở hiện tại. V́ đó là điều không thể. Tốt nhất là giữ lại ở trong tim. Bởi khi yêu một người, cũng phải học cách để người đó ra đi….. Để có thể tự kiểm soát và không lo lắng bị mất đi một lần nữa những ǵ c̣n sót lại. Sẽ chẳng nhất thiết phải xóa sạch đi đâu. Và nếu có muốn xóa cũng không được bởi: Ngày chia tay, người kia là tất cả, đến mai là một nửa và giảm dần đi theo cấp số nhân. Và chắc chắn răng không bao giờ có kết quả là bằng KHÔNG. Và cũng chẳng có ai có quyền xóa đi hay bắt ta xóa đi được cả. Tôn trọng. Chỉ tôn trọng thôi là quá đủ rồi.
………
Tháng năm qua đi,…
Khi ta thấy đă ổn, Hăy để cho trái tim được sống thật, khi hết yêu một ai đó th́ mới biết để yêu một ai đó khác.
Hăy t́m lại cho ḿnh một liều thuốc an thần tốt nhất. Chỉ có liều thuốc an thần ấy mới có thể khiến mọi thứ nằm yên.
V́ sáng c̣n rất sớm, ngày mới chỉ bắt đầu. Khi mọi thứ đă biến thành kỷ niệm, Hăy học lại cách yêu thương bằng cho đi và cảm nhận.
Hăy lại yêu. Để trái tim đă một lần đau có cơ hội được sưởi ấm. Để bàn tay lạnh gặp một bài tay ấm. Để mái đầu chạm tới một bờ vai…
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
cohangxomcali
member
REF: 628360
03/08/2012
|
Từ khi quen anh và yêu anh th́ hôm nay ḿnh thật hạnh phúc,khi anh nhắn tin chúc mừng ḿnh.Hôm nay ngày mà người yêu ḿnh đă nhớ tới ḿnh và nhắn tin cho ḿnh từ rất sớm,sớm nhất kể từ ngày chúng ḿnh quen nhau.Em rất vui khi mỗi sáng đều nhận được những tin nhắn từ anh,nhưng mỗi khi anh em gọi thấy anh không nghe em rất buồn người yêu ạ,v́ khi đó em nghĩ không biết đă có chuyện ǵ sảy ra với người yêu của em.Nhiều khi em cũng lo lắng cho người yêu của em hơi quá,nhưng đó là tấm ḷng của em dành cho người yêu của em mà.Chúng ḿnh cùng nắm tay nhau và d́u nhau cùng bước anh nhé.
Nhân Ngày 08 tháng 03
|
|
cohangxomcali
member
REF: 628364
03/08/2012
|
Cà phê như t́nh yêu chúng tôi vậy
Lạ lẫm ban đầu và cuốn hút khi chạm phải. Tiếp theo đó là hàng chục cảm giác ngờ ngợ mới lạ chen lẫn vào nhau. Lúc đậm đà đến mất ngủ, có khi lại đắng cả đầu lưỡi… đôi lúc ngọt dịu, ngọt thanh..và và cả cái ngọt gắt cổ kia nữa.
Anh vốn ko thích tôi uống quá nhiều cà phê, nhưng vẫn chiều tôi, vẫn đèo tôi đến cái quán quen thuộc ấy. Anh hay nh́n tôi tít mắt với ly Starbucks trong tay và uyên thuyên về cái lư lẽ của tôi…rằng cà phê tốt với sức khỏe nữa cơ …Tôi lư sự cùn với anh, tôi cố chống đỡ cho cái ham muốn ko thể từ bỏ của ḿnh.
Anh vẫn biết, điều duy nhất anh có thể làm chỉ là chiều theo ư tôi c̣n hơn là anh phải nh́n thấy khuôn mặt bí xị của tôi.
Tôi có sở thích rất khác người và anh là người phải tuân theo nó kèm theo với hàng tá lư do mà tôi đưa ra.
Tôi thích ngồi vắt vẻo trên một hành lang, mái nhà …và cả cành cây nữa. Bất kể nơi nào đó cao hơn chiều cao của tôi. Nơi tôi có thể ngắm anh bé nhỏ dần dưới chân ḿnh. Bất kể nắng, mưa, lạnh buốt hay nóng cháy da… tôi vẫn thích vào một quán cà phê nhỏ, gọi cho ḿnh một ly mocha to đùng và ngắm đường phố… dẫu biết rằng mỗi khi hoàn thành xong cái ly ấy, tôi sẽ phải chiến đấu với cơn ép tim khó thở…
Tôi c̣n có một sở thích khác là im lặng và chờ đợi. Anh th́ hoàn toàn khác, anh thích tôi hoạt bát nói nhiều hơn là im bặt. Tôi thích yên tịnh, tôi có thể ngồi hàng giờ ở một nơi nào đó…nhưng tôi ko thể ḥa vào ḍng người nhộn nhịp trên phố. Anh thích náo nhiệt, anh có thể bỏ ra rất nhiều thời gian để uyên thuyên về những kế hoạch đi chơi hay tất cả về những ǵ mà bạn anh đang bàn tán.
Tôi và anh…là hai thế giới khác nhau.
Chúng tôi đến với nhau như những vị khách trong một quán nước, thân nhau rất nhanh v́ dường như chung quanh chỉ có mỗi ḿnh tôi là lạ nhất và chỉ mỗi ḿnh anh là khác với những người tôi thường gặp.
Rất may, chúng tôi rất thích thú với cái thế giới đối lập ấy…luôn lắng nghe và t́m hiểu về nhau…có lẽ v́ vậy chúng tôi đă yêu nhau. Tôi bước vào thế giới của anh bằng những ly cà phê nhiều sữa và đường…anh vốn thích thế, chỉ mỗi loại ấy là anh có thể bỏ vào mồm và ực. Anh bước vào thế giới riêng biệt của tôi…bằng những cái nhăn mặt và chí chóe v́ sao tôi có thể yêu thích một thứ đắng ngét thế này…song, anh vẫn ko bao giờ từ chối mỗi lần tôi mời anh nếm thử. (ép th́ đúng hơn
Anh có lúc nóng nẩy, ăn nói ko suy nghĩ và tôi đă khóc nhiều hơn cười trong những ngày gần đây. Anh như ly mocha vậy, nh́n vào…cái màu nâu sữa làm tôi ngợ nó sẽ ngọt lắm đây, nhưng khi chạm vào tôi lại bị ép tim. Và v́ điều ǵ đó, tôi vẫn ko thể nào từ bỏ cái hương vị ấy cho dù tôi đă thử đủ loại khác nhau cũng như …tôi vẫn ko thể nào dứt anh ra khỏi cuộc sống đc.
Tôi rất ngốc, chị tôi nói thế…tôi dễ mềm ḷng dù vẻ ngoài rất cứng rắn. Song, có thể…chỉ có mỗi cốc mocha bướng bỉnh thiếu suy nghĩ ấy mới có thể mở đc ḷng tôi. Tôi dần học đc cách cho đi và thế nào là bước tiếp những bước đầu tiên sau những cuộc căi vả dẫu tôi hiếm khi là người có lỗi. Tôi quá quen với t́nh yêu kẹo ngọt và tôi cần một thứ khác hơn để tôi trưởng thành.
Anh yêu tôi rất nhiều…
Nhưng tôi mong rằng những ngày sắp tới đừng bao giờ đắng hơn những ǵ tôi từng nếm…đừng để vào tay tôi là một ly đắng chát và mùi vị nhạt nhẽo nào nữa. Tôi sợ ḿnh sẽ từ bỏ luôn sở thích nhăm nhi cà phê mất
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|