Hăy đi đến tận cùng của sự tuyệt vọng để thấy sự tuyệt
vọng cũng đẹp như một bông hoa.
Bạn tôi đă hỏi tôi đă bao giờ đi đến tận cùng của sự
tuyệt vọng chưa mà sao tôi bước qua nỗi đau một cách nhẹ nhàng thế?
Rằng sao tôi có thể nghĩ về t́nh yêu một
cách đơn giản thế? Khi đă chia tay nhau và rồi sau đó
vẫn có thể nh́n cuộc đời đẹp như một bông hoa.
Tôi đă mỉn cười rồi nói với bạn ḿnh rằng;
Nếu ở cái tuổi hơn 40 này của tôi đă đi đến tận
cùng của sự tuyệt vọng rồi th́ có lẽ mấy mươi năm c̣n lại
tôi cũng chẳng thể nào tiên đoán nổi cuộc đời tôi sẽ ra sao.
Nhưng có một điều tôi biết, kể cả khi đau khổ đến kiệt
cùng tôi vẫn luôn thấy ngày mai đâu
đó xung quanh tôi, chỉ có điều ở thời khắc đó tôi đă
không thể nh́n nghe và được chạm thấy mà thôi.
Tôi không nhớ đă có biết bao nhiêu khoảnh khắc trong
đời tôi ngồi ôm lấy thân ḿnh để khóc.
Tôi cảm thấy tim ḿnh như bị nghẹt thở và trái tim đang
ứ đọng những bế tắc,
tôi loay hoay giải phóng ḿnh trong cái lưới mà tôi đă lọt phải.
Tôi vùng vẫy, tôi quẫy đạp để t́m tự do cho ḿnh.
Không phải nỗi đau nào tôi cũng có thể thanh thản vượt qua,
đơn giản v́ tôi không phải là Tiên, là Thánh.
Tôi cũng không phải là người tài giỏi đến mức
có thể cân bằng được cuộc sống của ḿnh bất cứ lúc nào tôi muốn.
Nhưng khi tôi nhận ra rằng tôi không thể làm khác
hơn được nữa, tôi đành chấp nhận nó.
Tôi chấp nhận nó và cố gắng làm tốt phần c̣n lại thay v́ than văn.
Và rồi sau đó tôi nghêu nga câu hát của Trịnh Công Sơn;
''Đừng tuyệt vọng em ơi đừng tuyệt vọng. Em sẽ hồn nhiên rồi em sẽ thấy b́nh yên;;........