Buồn...
Ngày hôm nay là ngày ǵ...?
Là thứ mấy...?
Là mấy giờ rồi nhỉ...?
Tại sao tất cả mọi thứ lại đáng ghét đến thế, ghét công việc, ghét những chuyến đi xa, ghét cả mọi người xung quanh... Tâm hồn bất an, chán nản, trái tim rướm máu, chỉ biết ngục đầu xuống bàn mà khóc cho đến chết thôi
Con đường phía trước nó có dài bao nhiêu cũng đă từng đi qua, công việc có bộn bề bao vất vả cũng làm xong, có thức trắng đêm dài cũng không thấy mệt, tất cả đều hoàn tất tốt đẹp chỉ cần kiên nhẫn là được
Sao với hai chữ t́nh yêu lại yếu đuối đến thế...
Cứ nhắc tới là một bầu trời u ám kéo tới, mưa ngập phố phường...
Làm sao anh có thể biết được tâm trạng em lúc này ra sao...?
Em không bao giờ thích nghe câu nói tạm biệt... anh nói th́ dễ nhưng khi em nhận được th́ nó thật kinh khủng, em không muốn mất anh dù chỉ là một lần, dù có đi đâu làm ǵ em cũng muốn bước đường ấy có anh đi cùng, có anh nhớ tới dù chỉ là một giây phút nhỏ nhoi
Em không biết viết và nói ǵ với anh, em bối rối, chưa bao giờ một bài tâm sự nào mà viết một cách vội vàng không cần suy nghĩ, không cần biết ḿnh đang nói ǵ. Viết thật nhanh ,thật nhanh để trước khi anh đi anh c̣n có thể đọc được
Nước mắt em đă làm ướt hết bàn phím, đôi mắt không c̣n nh́n rơ màn h́nh, nhưng em vẫn cố gắng tâm sự hết nỗi ḷng ḿnh
Hăy nói với em những ǵ anh đă gởi trong thư chỉ là viết sai thôi nhé... Rồi anh sẽ về, chúng ta vẫn như ngày xưa nói cười vui vẻ, vẫn những trang tâm sự, những chia sẻ đầy mộng mơ
Chúng ḿnh đă quen nhau bao nhiêu lâu rồi anh nhỉ? Chắc cũng phải 6 năm rồi, thời gian không phải là ngắn để nói một chữ quên, từng ḍng chữ trên đây ngàn năm sau cũng không phai nhạt
Con đường nó dài đến mức đi măi không có điểm dừng, không có nơi cho đôi ta đến được bên nhau, nhưng em vẫn muốn bước đường ấy có tên anh trên đó
Công việc có áp lực, vất vả đến dường nào em cũng muốn gánh vác một phần cùng anh
Đêm đến em muốn dựa vào vai anh, cùng anh ngắm sao rơi, cùng anh chia sẻ chuyện t́nh, chuyện đời
Đôi khi em trách số phận thật cay nghiệt khi để chúng ḿnh mỗi đứa một chân trời xa
Anh ơi em đáng ghét lắm phải không anh? ghét đến mức anh không muốn thấy em nữa, không muốn nghe em rên rỉ đêm dài
Em biết ḿnh quá đáng ghét v́ đă làm anh buồn nhiều, làm anh phải suy nghĩ đắn đo giữa công việc và t́nh yêu, giữa một người nói hoài mà không hiểu
Làm ǵ bây giờ nhỉ, sao tự nhiên nó buồn đến thế không biết...
Rồi ngày mai đây em sẽ lại một ḿnh, một ḿnh trong bóng đêm cô đơn, và tất cả mọi thứ sẻ chỉ là con số không, sẻ chẳng làm ǵ nữa, chắc cũng lại cuốn gói đi thật xa, đi đến nơi nào mà em không c̣n có thể viết từng ḍng nhật kí gởi cho anh, sẽ chẳng c̣n là ǵ ngoài sự im lặng...
Màu tím có phải là một màu buồn?
Em đă chọn cho ḿnh một màu tím chỉ toàn những chia ly, những màu buồn trong cuộc đời, và măi măi chẳng có ǵ cho riêng ḿnh mai sau
Ngày mai hai phương trời ấy sẻ xa lạ, sẽ không cùng bước đường, không c̣n những tâm sự đêm dài
Chia tay nào mà không buồn...
Anh cũng sẽ chẳng c̣n nhớ đến một loài hoa tím mang tên em...
“Anh không cần em nữa, anh đi
Hãy đi con đường anh đã chọn
Hãy đi đi, con đường anh muốn
Để lại em, cuộc sống cô đơn
Thế giới nầy, em cho anh đó
Tất cả sẵn sàng đón đợi anh
Hãy làm những gì anh có thể
Hãy đi theo con đường đã định
Những ngày lạnh lẽo, đang chờ em!”
TT.3/15/13
violet13
member
REF: 651756
03/15/2013
Lúc này violet chẳng có tâm trang họa lại
Xin lỗi bạn nha