chiechoncole
member
ID 42808
06/17/2008
|
Thơ Trịnh
CHIỀU
Em ơi nắng bỏ đường dài,
Chiều hôm hiu quạnh ta ngồi ngồi ta.
Giòng sông suối hở mặn mà,
Tấm thân trinh bạch em là là ai ?
LỆ MAI
Từ trời mưa đổ oan khiên,
Bờ vai bạc mệnh một miền cưu mang…
Trần gian nặng nợ muôn vàn
Mai sau giọt lệ một hàng chẻ đôi.
PHỐ
Ở đây phố xá hiền như cỏ,
Có nỗi hồn nhiên giữa mặt người,
Ở đây cỏ sẽ hiền hơn phố.
Bởi dưới chân em có mặt trời…
NHÌN PHỐ PHÁI Ở MONTREAL
Gió mùa đông bay vào cửa nhỏ,
Phố em buồn ngọn cỏ cũng buồn theo…
TƯ LỰ
Mùi hương má cũ muộn màng,
Ché môi tư lự nỗi bàng hoàng xưa.
Nắng phai lời giã biệt từ,
Nhớ thêm một chút hương mù mịt xa …
LÀ CHÚT HỒNG PHAI
Chẳng có gì đâu em ở lại,
Một chút cỏ hoa giữa tâm hồn,
Tâm hồn một chút hồn cỏ lá,
Cỏ lá tâm hồn một chiếc hôn.
Chiếc hôn xưa ấy là hôn cũ,
Đã phai mờ trên những lối đi,
Đường về là gió, là mưa, là bão lũ,
Nhưng gót chân em vẫn ấm áp một lời thề.
Cứ ấm áp cho gót chân hồng mãi,
Hồng như chiếc hôn cũ đã tàn phai
Em ơi em ạ hồng mất dấu,
Sẽ mất dấu hoài giữa hư không…
Hư không là gì hư không nhỉ?
Là chút hồng phai chút hoài nghi,
Hoài nghi là chiếc hôn có lẽ,
Đã tàn phai quá giữa đường về…
NHỮNG BÀI THƠ KHÔNG TỰA
Đường xa mỏng mộng vô thường,
Trái tim chợt tỉnh tôi nhường nhịn tôi.
Đưa em một nửa lên đường,
Nửa kia còn lại nỗi buồn quẩn quanh
Mùa Xuân phố bội bạc tình.
Bước chân phiền não một mình ta hay…
Em đi tuyết đổ
Bàng hoàng tuyết rơi,
Mùa xuân tuyết khổ,
Lá cỏ ngậm ngùi.
Em đi nho nhỏ,
Giữa mùa tuyết bay.
Ta đi vô độ,
Giữa mùa tuyết say.
Tim ta vò võ,
Tuyết trở mặt rồi,
Mùa xuân năm ấy,
Mùa xuân năm này,
Hồn ta bỏ ngỏ,
Ai nào ai hay…
Chỗ em ngồi ngày xưa còn ấm lắm,
Anh gối lên và ngủ một giấc dài.
Em có hiểu đời cho em là mộng,
Để anh về cứ tưởng một là hai?
Ở đây nếu ở trăm năm.
Xa em tôi có hằng trăm nỗi buồn,
Ở đây nếu ở đây luôn,
Xa em tôi sẽ hồn nhiên ngậm ngùi…
Nắng trở, mưa trở, trời trở tuyết.
Ngày ấy xa rồi em đi đâu?
Đi đâu về đâu em hời hỡi
Ơi hởi em là giọt tuyết đau…
Giọt tuyết đau ơi hỡi em là mộng,
Là mộng bây giờ cho mãi sau,
Giọt tuyết mai sau em là khói
Là khói nhưng là là mãi mãi…
Em là khói ấy mà chưa phải
Một đốm nhang đèn thức đêm sâu…
Mặc đời ô trược vừa qua,
Tấm thân nhỏ nhặt người la mắng người
Buồn phiền vỡ mộng đường dài,
Ta xin một góc ta ngồi với ta.
~ Trịnh Công Sơn ~
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat