thimai
member
ID 47874
12/08/2008
|
THI PHẨM BẠCH TỐ SƠN (tiếp theo )
PhầnII
Vui trong ngày tết say mơ
Huyên thuyên tiếng hát những là của Sơn
Ngày xuân con én lượn ṿng
Gió lay phơi phới nắng hồng chứa chan
Ngôi nhà lợp mái lá tranh
Chim ca ríu rít trên nhành cây cao
Mai vàng khoe sắc đón chào
Vài con cá lượn dưới ao bên nhà
Ngồi trong mắt ngước nh́n ra
Nhớ về bạn cũ phương xa dạo này
“Trên non có được vui thay
Tết về ấm áp muôn loài hoà ca
Hay là sớm nắng chiều tà
Mỗi ngày hai buổi lân la mộ thầy
Dốc công thờ phượng một đời
Ẩn danh am cốc không lời oán than”
Nhớ ai lệ ứa ướt tràn
Thương cho anh bậu tuổi đàng như ta
“Mồ côi trong cảnh không nhà
Không cha không mẹ phong gia tiêu điều
Sớm thay lẫn trốn ngược xuôi
Đến miền sơn cước bóng chiều xoay quanh”
Bạn xong, nghĩ lại thân ḿnh
Dẫu sao cũng được ấm t́nh mẫu thân
So ra hơn lấy đôi phần
Bàn tay từ mẫu đắp tràn tuổi xanh
Thấy Sơn ướt đẫm đôi vành
Mẹ hiền từ tốn hỏi can cớ ǵ
Thật ḷng bày tỏ một khi
“Khóc thương thân bạn những th́ quạnh hiu
Nơi sơn cao, vắng tiêu điều
Mộ thầy dành trọng sớm chiều chu toan”
Ôm con bao tiếng dỗ dành
Bờ vai gối tựa đầu xanh con kề
Trời cao mây trắng bay về
Vài con bướm lượn dập dè bên hoa.
Ngày xuân lặng lẽ đi qua
Mái tranh ấm cúng gịn ra tiếng cười
Sáng ra một buổi đẹp trời
Cánh hoa c̣n ngủ chưa ngơi mắt hồng
Long lanh vài giọt sương trong
Động cành lan trắng bềnh bồng sắc xinh
Đẹp thay ánh nắng b́nh minh
Chiếu xuyên mái lá tiến tŕnh qua hiên
Niềm vui chi được ước nguyền
Tuổi thơ tươi đẹp con thuyền sông xanh
Kiếp đời cuộc sống mưu toan
Tính xa không đặng chi gần nhà xem
Bao lời con trẻ từ tâm
Bằng ḷng nơi mẹ cho em được nhờ
Nắng vàng óng ánh nên thơ
Áo quần tề chỉnh giă từ mẫu thân
Con đường rộng lớn thênh thang
Thẳng ngay xuống chợ bờ sông nằm kề
Đường đi xanh thắm một bề
Đẹp tươi mái đỏ bên lề lộ xinh
Vui sao phong cảnh hữu t́nh
Ngân nga tiếng sáo gợi h́nh bóng ai?
“Bóng ai có phải bóng thầy,
Thảnh thơi rảo bước trần ai theo tṛ
Tâm tư luống nỗi đắn đo
Gian nan số mệnh dành cho Sơn này”
Chợ thành chân đă tới rồi
Lao xao tấp nập cuốn lôi mọi người
Bán buôn bề bộn đầy vơi
Cá tôm, rau cải, trái cây thẳng hàng
Nước sông ăm ắp mênh mông
Lao xao sóng vỗ đ̣ ngang dập d́u
Bé xinh trông thật đáng yêu
Ngất ngây quên nỗi ḱa điều khổ thân
Ch́m trong say đắm mộng vàng
“Thuyền con lướt nhẹ trên sông ai chèo
Tay chèo thoăn thoắt làm sao
Cần Thơ duyên dáng thanh cao nhất vùng”.
Đang mơ bỗng định tâm thần
Rảo qua khắp chợ bước chân kiếm t́m
Quày trên ghé lại hỏi am
Một người trên vơng đang nằm đu đưa
Dáng xem nhỏ nhắn tṛn vừa
Thân người một thể vai thừa bằng vai
Cằm râu, tóc ngắn gọn đầy
Ấm ḷng ra lấy khi lời ông vang
Đổi trao bao lượt rơ ràng
Việc làm yên phận nhẹ nhàng mấy khi
Vườn hoa chăm bón trọn bề
Linh tinh việc vặt sức tơ vừa làm
Niềm vui ban thưởng nơi tâm
Thương t́nh tuổi trẻ giúp em học hành
Công ngày vẹn hiếu đành rành
Đêm về bổ túc văn thanh được gần.
Sớm xuân bao áng phong vân
Thêm tô vẻ đẹp trong ngần sắc xuân
Đong đưa theo nhịp bước chân
Đến ngày nhận việc dáng tần ngần cho
Chủ ông ḷng phật thích ca
Thương em đứng đợi dẫn đi khắp vườn
Hoa xinh bao cánh chập chờn
Giọt sương c̣n động lờn vờn cánh hoa
Theo chân dạo khắp vườn nhà
Màu xanh, đỏ, tím lập ḷe nắng xuân
Mùi hương thoảng thoảng thơm lừng
Làm say ḷng, hội tưng bừng phơi phơi
Nhẹ nhàng đệm bước thảnh thơi
Mát thanh hoàng tử dạo chơi giữa ngàn
Đă xong vào đấy rơ ràng
Tay nhanh bắt việc nhẹ nhàng vui vui
Ṿi phun cho nước ra thôi
Tưới vào hoa kiểng khoe mời sắc xuân
Trong xanh ḍng nước trắng ngần
Tủa tua mưa trút tung lên mát lành
Ánh hồng gợi chiếu long lanh
Hoà cùng với nước thêm xanh một màu
Thắm vào tận gốc cùng sâu
Giúp cây vươn tốt bóng chào ngất ngư
Nước lên cành lá xanh lu
Được ngày tắm mát th́ như tỉnh liền
Tay nâng hoa thắm dịu hiền
Đong đưa theo gió ngă nghiêng giỡn đùa
Việc làm càng những say sưa
Vi vu chim sáo đong đưa gió chiều
Đẹp ḷng ông chủ thêm yêu
Tiền lương không thể cả tiêu hằng ngày
C̣ con càng lúc đẹp thay
Hiếu ngời rạng tỏ dành ngay mẹ già
Cả tiền hàng sáng ăn quà
Tiền lương một thể không hề vơi đi
Trường thành khi lúc đêm về
Cũng đông như thể ban ngày phổ thông
Văn chương bao tháng đă dừng
Thuận đà dùng lại cũng ngần toát thanh
Trăng đêm thêm toả thật xinh
Sáng soi em học trường thành thêm vui
Thông minh sẵn tính tại trời
Học xong đă hiểu biết ngay thuộc lào
Làm cho tất cả thầy cô
Mừng khen tṛ giỏi văn hào mai sau
Việc làm luống tưởng đẹp màu
Khi đây ông chủ ḷng trào quư yêu
Bẽ bàng nhật nguyệt sớm chiều
Khi ḱa bà chủ có yêu chi nhà
Thấy sao việc thể lướt là
Công thành chẳng đáng, uổng mà tiền tiêu
Bắt thêm cho việc thật nhiều
Cam ḷng Sơn nhận chẳng điều trách than
C̣n đâu giây phút rảnh ran
Ban trưa im ả sử kinh đôi vần
Con trai giả gái một lần
Quét lau, cơm nước cũng thuần như ai
Kiểng vườn bao dáng xinh tươi
Hoa tô đỏ thắm đẹp vời lâng lâng
Ḷng vui bao nổi tần ngần
Nào ai có biết với ḷng say sưa
Say chi cũng đỗi quá thừa
Thinh không im ả trơ trơ một ḿnh
Đắng cay bởi kiếp nghèo hèn
Ră rời thân xác nặng t́nh thâm ân
Gió ngang cành lá rung rung
Nắng soi cháy mặt có dừng được đâu
Hững hờ con nước trôi mau
Làm công mọt kiếp kẻ giàu làm nư
Nhà to cửa rộng tiền dư
Buồn lôi ra chưởi mắng sao th́ tuỳ
Thương em không nhẽ làm ngơ
Nhưng làm sao đặng nữ nhi cầm quyền
Nhắm xuôi dơi bước chân đen
Âm thầm hứng chịu ngă nghiêng cuộc đời
Ḍng châu lặng lẽ rơi rơi
Nổi ḷng cùng lượt đi đôi nổi ḿnh
C̣n thêm Hồng Đạt chồi xanh
Nối đường tông tổ tính in mẹ ḿnh
Ghét sao mà ghét dữ đành
Hiếp hà như kẻ lưu manh ngoài đường
Lần đầu mặt đối với Sơn
Đă lời nhục mạ khốn cùng thâm sâu
Trưa về giọt nắng lên cao
Bửa cơm ấm áp ra mau lạnh lùng
Khi đây con chủ thật hung
Đ̣n tay đẩy mạnh làm Sơn té nhào
Trắng bông cơm văi như hoa
Ngổn ngang bàn ghế cho ra đầy nhà
Lễ đâu trước mặt mẹ cha
Phép đâu cho những con hư được chiều
Quát rằng: “Thân mọt cột xiêu
Tránh ra chỗ khác biết điều đi con
Tánh t́nh lại thật chon von
Bắt thang trèo với chung ông một bàn
Phận hèn rác bụi lang thang
Nên cam phận lấy ở đàng phía sau”
Lời vừa cất lấy đôi câu
Biết ai thấu được tâm đau quặng hờn
Bờ mi rơi trộm giọt sương
Té đau cho mấy sánh hơn đau ḷng
Chủ ông thôi giận bắn rung
Quát con một thể nâng Sơn dỗ dành
Thừa cơ ngay dịp đành rành
Lửa hờn bà dậy thêm tan tác nhiều
Bởi kia sự thể đôi điều
Người ngoài bênh đặng con yêu la rầy
Đúng hay sai, chả biết suy
La rằng: “Đạt con việc rày có chi
Làm theo sự thật trọn ngh́
Thân mang ở đợ nên th́ phía sau
Có đâu ông lại bênh mau
Người dưng nước lă cho đau con ḿnh
Mắng con một thể cho thành
Luôn đây tôi nữa hả t́nh ḷng nhân”.
Thêm hoang vắng, thêm úa tàn
Ngày xưa yên ấm, tan hoang hôm này
Dứt lời dáng liễu vô ngay
Nền trơn già trẻ chung đây nổi sầu
Ḷng ông cam chuốc thương đau
Ủi an trẻ nhỏ tội sao thân nghèo
Cùng chung với chủ tâm bào
V́ ta nên cũng đă đau rất nhiều
Nguôi nguây chim nhỏ đáng yêu
Vững tâm ḷng chủ quên điều tủi than
Chói chang ánh nắng chiếu sang
Thinh không im ả đưa ngang lạnh lung
Gian nhà giờ có ḿnh Sơn
Cắm ca cắm cúi cho xong việc làm.
***
Đă toan mưu tính hại em
Bao lần không đặng càng thêm mưa dầu
Trẻ thơ cùng tuổi trang nhau
Cảnh đời sau lại nhịp cầu khác xa
Quen nhung trong cảnh phồn hoa
Càng cho người ghét khinh khi mọi phần
Tính mưu lại cũng tột ngần
Điêu ngoa ích kỷ dối gian lắm lời
Quay sang một bé này coi
Cảnh nghèo luôn phải đôi vai nặng quằng
Luôn bao chịu cảnh trái ngang
Cam ḷng hứng lấy tiếng oan giữa đời
Một ngày xuân chín, giữa ngôi
Công làm em vẫn thường thôi ra làm
Hoa xinh sắc đẹp dịu êm
Công làm em với cả tim yêu vườn
Nắng cao trải khắp khuôn viên
Mồ hôi nhễ nhại tràn khuôn mặt gầy
Đang trong tư thế hăng say
Bổng đâu Đạt đến thẳng tay đánh liền
Bất ngờ thân ngă một bên
Nói: “Ai bảo mày tự nhiên vậy nào
Uốn cây không hỏi qua tao
Xấu ôi là xấu nh́n vào muốn nôn
Nước kia tưới chẳng biết dừng
Láng lênh tứ phía nổi śn ghớm ghê
Chân tao giờ đă dính dơ
Thấy không thằng khốn vu vơ giả khùng”
Nói xong vụt thẳng một chưn
Trúng ngay be bụng mắt Sơn thấy trời
Măng non thân hăy ră rời
Rưng rưng nước mắt thối đời làm công
Chủ ông qua thấy chạy xông
Đến ngay can thiệp đẩy Hồng Đạt ra
Bừng bừng nét mặt màu gà
Vun tay định tát cho mà Đạt đây
Nhớ đời suy đặng trái sai
Cơ hàn thương lấy kiếp người long đong
Nằm ngang cố nắm lấy chân
Cầu van ông chủ rộng ḷng tha em
Tưởng xong chuyện đă trôi im
Nào ngờ bà đến bao điềm không hay
Sự t́nh ông cất phân bày
Bà nghe có đặng hỏi ngay con ḿnh
Bênh con bênh thật trọn t́nh
Tưới thêm mấy trận lôi đ́nh vào Sơn
Chủ ông tâm trí rối điên
Biết làm sao chữa nổi hờn oan gia
Đứng im trong dáng rụt rè
Oang oang bà chưỡi tâm nghe thối ḷng
Thêm cho tủi phận đục trong
Mồ côi cha thế nên không bằng người
Dẫu oan chi nữa đă rồi
Ngùi ngùi nhận tội bao lời nỉ năn
Để cho ông được yên tâm
Không th́ chồng vợ xé năm rách mười
Mây tan lú ánh hồng tươi
Chủ bà dẫn Đạt khỏi nơi án tiền
Nhanh chân kịp đến chợ phiên
Quày hàng bày bán vẫn chuyên mỗi ngày
Giữa thiên thân trụ c̣n đây
Mau d́u Sơn dậy đưa ngay vào nhà
Thuốc men cùng với dầu thoa
Nổi hờn lắng dịu cho ra tươi màu
Vui cười cạn lẽ đôi câu
Bước chân em lại tiếp mau việc mần
Say trong bao nổi lầm than
Cho yên ḷng mẹ trái vàng chín cây
***
Thời gian từng bước trôi xuôi
Mới đây cũng đă đúng ngay tháng tṛn
Ba mươi ngày thật héo hon
Mồ hôi tiền lănh tháng công ră rời
Mười ba ngàn mới quá thôi
Tay chân lẩy bẩy, mặt người niềm vui
Về nhanh dạ hăy bùi ngùi
Ứa tràn đôi mắt sụt sùi trong thân
“Mẹ ơi! Công đă trọn phần
Tiền lương một tháng mấy ngàn rồi đây
Thật hay ngay bữa hôm nay
Có tiền mua thuốc kịp hay mẹ dùng”
Giọt sương măi cứ rưng rưng
Khóc v́ vui sướng v́ mừng khôn nguôi
Mái tranh sau vắng im hơi
Đ́u hiu trước ngơ thấy bời bời thân
Sơn em hốt hoảng bần thần
Vào trong thăm mẹ ân cần chăm nom
Biết người ngă bệnh ĺ nằm
Chạy toan nhờ giúp xóm cḥm chung quanh
Đưa vào bệnh viện thật nhanh
Ngay pḥng cấp cứu trọn t́nh giúp ngay
Phập phồng trong dáng loay quay
Phía ngoài đứng ngắm vào nơi mẹ nằm
Thấy sao bất động im ĺm
C̣ con mếu máu nh́n chằm không thôi
Nguyện cầu cúi lạy phật trời
Bệnh t́nh xua khỏi cho người khoẻ ra
Tâm xin dâng tóc xanh tơ
Thân đày chịu khổ mẹ già thoát nguy
Bổng đâu tiếng vọng thành lời
Từ pḥng cấp cứu ra ngoài đến Sơn
“Ai là người của bệnh nhân
Mới vừa đưa đến chưa tên họ ǵ
Mau mau bước đến cầm toa
Qua bên quay dược mà mua thuốc liền”
Mặt vui chân vụt đứng lên
Nhanh như chim cắt bay điên theo lời
Thuốc men đâu đó xong xuôi
Hồi lâu cũng được màu tươi mặt hồng
Cơn nguy kịch đă phá lồng
Dần dần mẹ khoẻ trại gường nghỉ an
Đă qua một giấc nguy nan
Cười tươi màu mắt thật huyền làm sao
Làm em dạ thấy nao nao
Vui lây với mẹ trọn câu hiếu ḷng
Cơm chiều cũng đă quên luôn
Đói nhem cái bụng trống không đến giờ
Đêm về ánh sáng hững hờ
Buồn trong chiếc bóng con thơ đang ngồi
Đầu gường cạnh mẹ tối nay
Ngủ gà ngủ gật thật say vô cùng.
***
Mấy ngày đă trọn như ḷng
Mẹ lành hẳn lại sắc hồng thêm tươi
Ĺa nhanh bệnh viện về thôi
Tinh thần thoải mái thảnh thơi ở nhà
Em về nhớ lại hôm qua
Lời cầu khấn nguyện mong cho mẹ ḿnh
Hứa th́ phải thực thi hành
Cầu van xin mẹ đành rành chẳng sai
Nghe qua Sơn nói đôi lời
Mẹ càng thương lấy cuộc đời của con
Đă câu hiếu tử vuông tṛn
Nay thêm gánh chuốc đâu c̣n ngày vui
Tâm đau quặng lấy bùi ngùi
Ḷng thầm mong nguyện Sơn tươi mai này
Thoáng qua em vụt chạy ngay
Cắt đi mái tóc xanh này c̣n non
Đầu em như quả bóng tṛn
Da căng trắng phếu hăy c̣n mượt xinh
Trông ra cũng thật như h́nh
Đây ḱa chú tiểu thông minh tuyệt vời.
***
Nh́n xem thương quá em tôi
Mẹ già chăm sóc có ngơi chi là
Đến khi sức đă tốt ra
Em mau tiếp việc thân c̣ làm công
Mưa ngâu bong bóng phập phồng
Oan gia thêm những oan ḷng trớ trêu
Khi ngày chủ nhật dập d́u
Khách hàng mua sắm đồ tiêu hàng ngày
Đêm khuya c̣n giọt sương hây
Chủ bà cùng với em đây sẵn sàng
Quày hàng cho kịp sáng bừng
Bán mua thu lợi đắt ḥng mấy khi
Việc cần bà cất bưới đi
Trông chừng dặn lấy một bề do Sơn
Từ xa bóng dáng lơn tơn
Của ḱa Hồng Đạt tiến gần qua đây
Hỏi rằng: “Sao có ḿnh mày
Mẹ tao đâu vắng nói ngay xem nào?”
“Bà đi cũng đă hơi lâu
Chừng mười phút trước sắp mau về liền
Em ngồi ghế sẵn kề bên
Ngó dùm tí nhé anh khiêng đồ vào!”
Giao xong cứ tiếp việc mau
Khù khờ chi biết ḷng đao Đạt này
Ngó chừng mắt liếc tḥ tay
Thùng tiền to tướng lấy ngay xấp tiền
Thuận buồm chân đứng dậy lên
Đi ngay một mạch láo liên lạ thường
Ngây thơ có biết chi hơn
Ngớ ngơ đôi phút chưa huờn nạn tai
Siêng năng trông rất miệt mài
Hồi lâu cũng đă bà quay trở về
Vào trong kệ trướng ê chề
Giật ḿnh hay được thùng chưa khoá tḥng
Vội vàng nét mặt như bông
Rụng rời thêm những bàng hoàng không tin
Đùng đùng sóng cuộn nổi lên
Trút ào hết cả nai hiền c̣n mơ
Sấm vang màn nhĩ thấu cho
Hồn mang kinh vía những mờ mắt đi
Khi nghe rơ đặng từng lời
Tiền bà chủ mất đỗ th́ cho Sơn
Rung rung nhịp mạnh từng cơn
Mặt mài tái nhợt xanh hơn đọt dừa
Ḷng trung bao tiếng dạ thưa
Sáng soi minh bạch phân bua từng lời
Rành rành trước nhật sáng soi
Có chi tin thứ tôi đ̣i làm công
Vang thanh tiếng pháo tứ tung
Hừm hừm cọp dữ cả vùng đến xem
Xem ai chưởi bới om ṣm
Làm nao dấy động ả cḥm chợ trưa
Đôi ḍng nước mắt như mưa
“Dạ oan con lắm thưa bà chủ ơi
Xét suy xin đặng kịp thời
Dù nghèo nào dám để đời miệng bia
Hay ḱa em Đạt khôn d́a
Vừa ngồi nơi ấy mau ĺa bước chân
Cúi xin bà hỏi trong thân
Vui đùa em lại trôm tiền làm vui?”
Như rằng: “Chuyện thực nực cười
Con tao ngoan ngoăn vâng lời mẹ cha
Xóm giềng yêu mến dung hoà
Trăng non tươi tắn đầy hoa đẹp vờn
Đâu như cái thứ khốn bần
Giả bề ngoan ngoăn lấy ḷng người dưng
Kiếm xu lẻ mạt người nhân
Hoặc xem ai hở đồ dùng rinh bay
Cảnh dàn mày thật là hay
Vu oan em tội thảnh thơi lo cười
Mau đưa chi nói nửa lời
Bằng không đừng trách bà đây trị trừng!”
Ôi thôi ai thấu cho ḷng
Lời nào cho được sạch trong oan t́nh
Ḍng châu em măi rơi nhanh
Bốn bên khắp lượt xử thành hay không?
Hay thêm dầu hoả đèn chông
Lửa càng bừng cháy thêm bừng bừng to
Thiết tha con mắt ngây thơ
Không tin sự thạt oan mà trớ trêu
Ô hay bia miệng đủ điều
Cảnh đời ngang trái sao kêu thấu trời?
Cái oan con tạo ở đời
Hại ngay cho để đến người thảo ngay
Khi c̣n tuổi quá thơ ngây
Mười ba hứng chịu việc rày đinh ninh
Thất thanh cố giăi phân minh
Mà sao nói được sự t́nh chua cay
Tiếng Sơn có thấu ông trời
Hay xong ngă lịm, mắt đời ác nhân.
***
Vui thay trong bước phong vân
Túi tiền rủn rỉn giữa đàng ngêu ngao
Đạt em ḷng hăy tiêu tao
Vui trong nước mắt máu đào Tố Sơn
Tụm năm bọn trẻ khắp vờn
Đỏ đen sát phạt hăy c̣n lố lăng
Theo cùng ba thứ lăng nhăng
Xóm làng bất ổn mấy thằng trẻ con
Oan ai mặc kệ lấy oan
C̣n em cứ hăy thoả cơn vui đùa
Đến khi trời đă cao trưa
Bạc tiền hết sạch lại thừ mặt ra
Lơ ngơ như mặt khù khờ
Rằng không hay biết chuyện ǵ ra sao
Sự chi cũng thế qua mau
Vui đùa nên tiếp chớ nào để tâm.
Qua đây nơi chợ giữa cḥm
Lao xao inh ỏi thấy em ngất dài
Tin đồn bay thấu về ngay
Mẹ Sơn hay đến cất xuôi đi liền
Sự t́nh sao lại ngả nghiêng
Ḷng bà thôi cũng đảo điên rụng rời
Xa xa đă đến nơi rồi
Con thơ có phải nằm dài đấy không?
Nấc lên từ tận đáy long
“Trời ơi! nỡ đoạ đến con ngoan hiền?”
Tay rung cố đỡ Sơn lên
Nói trong nước mắt, trăng huyền c̣n non
“Xin cho cạn lẽ thật hơn
Con tôi tuy nhỏ nhưng ngoan vô cùng
Tuổi thơ sớm nặng lấy thân
Mưu sinh tần tảo tới lưng mẹ già
Công làm trọn tháng lănh ra
Trinh nguyên c̣n mới đưa về cho tôi
Hiếu ngoan khuông phép tuân lời
Không hay trộm cắp biết đời gian tham
V́ nghèo nên cháu gắng làm
Lo tiền chạy chữa tôi nằm thuốc thang
Nói ra chẳng phải cầu van
Xin cho minh bạch thoát oan con khờ”
Cố phân bà chủ mập mờ
“Làm sao chị biết nó là không tham
Nhà nghèo bày đặt tỏ am
Văn chương đức hạnh con tim người hiền”
“Thưa cô chớ có ngại phiền
Tôi th́ nghèo chỉ đồng tiền mà thôi
C̣n về đức hạnh ở đời
Chưa rằng ai biết nhà tôi thế nào
Việc ǵ chửa đặng ra sao
Tin đưa ngang trái tôi mau kịp thời
Để xem ai bắt con tôi
Vu oan nói không thêm lời mỉa mai
Con tôi, tôi biết hơn ai
Cưu mang chín tháng mười ngày mà cố?
Sơn ơi! Tội quá con thơ
Phủ phàng chi bởi cho c̣ đi đêm
Ông ơi! Ngó xuống đây giùm
Trời cao xin hăy xét xem sự t́nh”
Dật dờ c̣ mẹ bên vành
Gió ngang hờn tuổi mỏng manh việc đời
Lơn tơn trong bước rong chơi
Hiếu kỳ Đạt lại trong coi sự ǵ
Thật may nay đă gặp thời
Sẵn luôn một vố cho bay tiêu tùng
Gói tṛn đặt để sau lưng
Tiền ṿ một nắm cố luồn vách bên
Đă xong giả giọng vang rền
“Việc chi mà la inh cả trời?”
Thấy con bà chủ hả hơi
Thuật tường Sơn đó có lời hại em
Đạt nghe mặt bộ sầm sầm
Bâng quơ chưa hiểu cố làm chối lia
“Ớ ớ… việc thật lạ kỳ
Có chi con biết tiền ǵ ở đâu
Sáng này con ghé đi mau
Liếc ngang xem thử thấy nào anh Sơn
Lém la gói cuộn cục tṛn
Mài xanh dáo diếc giấu bên hông quày.”
Vụt xong bà chủ cau mày
Theo tay Đạt chỉ lấy ngay cục tṛn
Trước bao ánh mắt giữa đàng
Chói chang rành rơ mấy ngàn mới tinh
Đồng thanh một lượt nói nhanh
“Thằng Sơn ăn cắp ma lanh lạ thường
Cảnh dàn nay đă tỏ tường
Trời cho mạt rệp tiếc thương làm ǵ!”
Chủ rằng: “Nói thật quá hay
Nghèo th́ đạo tặc chuyện này thường xuyên
Giả đời cái giọng ngoan hiền
Vải thưa mắt thánh kiếm tiền xài thôi”
Thế ưu tiến thẳng bao lời
Toàn điều nhục mạ trách người dối gian
Thêm sôi nổi ở giữa đàng
Chung quanh tụ lại xổ xàng tiếp hơi
Sơn em nằm thấy thảnh thơi
Như người ngon ngủ vẫn hơi thở đều
C̣n đây nét mặt buồn xiu
Mắt xưng to, tai nghe điều xấu xa
Chịu thay con trẻ oan gia
Tâm tư đau cắt bởi là thương con
Ôm con cay đắng dỗi hờn
từng lê bước một trên con đường về
“Ông ơi! Chín suối có nghe
Bao điều oan trái đây nè con thơ!”
Gió ngang thổi lấy hững hờ
Mây theo buồn bă lặng lờ trôi im
Băo giông bao lấy con tim
Giọt mưa của mẹ biết t́m vào đâu?!
Im ĺm chi biết âm hao
Ngôi nhà hoang vắng buồn sao cả trời
Bóng đèn loe loét chơi vơi
Mẹ hiền vất vưởng đang ngồi bên Sơn
Song đưa vách lá ẩn hườn
Tay người khăn ấm lau trơn khắp ḿnh
Dáng ngồi ủ rủ như in
Như ai vừa mất thâm t́nh mà thôi
Đêm về cũng đă lâu rồi
Chim non lay tỉnh cũng thời la toan
“Không! Con không có! Thật oan!
Không! Con không lấy thật oan quá chừng!
Không có! Không có! Không! Không!”
Hoảng hồn ḱm lại lay Sơn một hồi
“Sơn con! Mau tỉnh đi thôi
Mẹ đây! chớ có phải ai đâu nào
Con nên tỉnh lại mau mau
Nhà ḿnh chớ phải là nào ác nhân
Đừng làm mẹ sợ không an
Con ơi! Mau tỉnh đi con ngoan mà!
Ṿng tay, nước mắt tuôn ra
Thều thào nghẹn lấy những ǵ trong tim
Em tôi giờ biết ǵ thêm
Ngoài từ “oan quá” mỗi điềm thốt ra
Tinh thần như cuộn mối tơ
Mẫu thân chi nữa có là biết ai
Dang tay tung cánh ra ngoài
Miệng mồm la oá tung hoài mỗi câu
Theo con mẹ chạy phía sau
Sức già chi kịp mất mau Sơn rồi
Năm canh dài thấy ră rời
Bóng chim nhạn bé đâu hơi mặt mài
Trời sao đày đoạ ngừơi ngay
“Con thơ hiếu thảo vướng tai oan t́nh,
C̣n ḱa thục nữ chuyên trinh,
Vẹn câu tam tử cũng ḿnh khổ sai?”
Thẩn thơ biết hỏi lấy ai
Con ḿnh đâu chỉ giùm này mang ơn
Thân mệt nhoài, lê bước chơn
Hồn bay theo gió đ̣i cơn sục sùi.
***
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
thimai
member
REF: 409556
12/08/2008
|
Chim non tung cánh một hơi
Sương giăng thêm thắm bùi bùi theo chân
Đường dài bao lối thênh thang
Lối nào yên ấm đưa Sơn đi về?
Hay trong mỗi bước lờ mờ
Của người mất trí xuôi đà cứ đi
Đi, đi em có biết chi
Đói no đâu nữa chỉ hoài xin van
Nói trong tâm trí thất thần
Trời cao có thấu c̣ con thẩn thờ?
Nắng lên qua khỏi ngọn dừa
Bẩn dơ sương tuyết nằm thừ ra ngay
Chói chang chiếu rơ mặt mài
Long lanh nước dăi, tóc tai xồm xuề
Cánh đồng thơm ngát vùng quê
Lúa đưa thoang thoảng vụ về đơm bông
Bờ đê có bác lao nông
Vui say trong cảnh việc công vụ mùa
Chung quanh ánh mắt dang đưa
Ḱa ai ngă thấy dật dờ nằm im
Chân mau bước đến để xem
Bàng quàng khi thấy ḱa em nằm dài
Vang thanh loa phóng ra ngay
Bao la dậy khắp biết hay đưa về
Ba ngày thương giúp trẻ thơ
Hồn bay giờ đă quay về xác thân
Chim tươi hết thảy đều mừng
Mừng vui phút chốc nổi buồn đan xen
Thấy ai nào biết có quen
Mẹ cha thâm với họ hàng luôn danh
Nhớ rằng có một thâm t́nh
Giờ như dĩ văng bóng h́nh lơ mơ
Rối đầu như ổ ṭ ṿ
Mồ côi trong cảnh quên mà ḿnh đây
Xót thương cho trẻ lạc loài
Ḷng người thêm quặng khóc thay cho c̣
“Tội làm sao tuổi c̣n thơ
Khốn cùng lâm cảnh đoản ra khù khờ
Gái trai ta đủ trọn bề
Cưu mang đùm bọc có mà bao nhiêu
Nghĩa cho nên đủ mọi điều
Tên con ta đặt sớm chiều biết vui
Bằng ḷng con hăy tỏ lời
Đây ḱa anh chị đang cười với con”
Long lanh ánh mắt xoe tṛn
Bờ mi chớp chớp nh́n ḥn thái dương
Em vui siết cả bao dường
Gật đầu theo những giọt sương trộn ḥa
Bao nụ cười đẹp như hoa
Cùng mừng vui sướng với là em ngoan
Tim yêu cha nói oang oang
“Tốt thay này hởi các con đủ rồi
Xưa mong nhà có em trai
Trời cao không phụ giờ thôi trọn lành
Em đây quá nhó tuổi xanh
Các con nên quư hết ḿnh yêu em”
Đồng thanh của những con tim
Cười vui vưng lệnh việc làm của cha
Em nằm giọt lệ tuôn sa
Bàn tay ấm áp cha già ủi an
Tên em cha đặt rơ ràng
Hữu Tâm em đó, Hữu Nhân cả rồi
Xuân non chị thứ phơi phơi
Dung hoà Hữu Hạnh đẹp đời hoa xinh
C̣n cha tên gọi Hữu Thành
Nho gia lưu giữ tiếng thanh nhất vùng
Tràn vui hạnh phúc chồi non
Tung tăng con bướm em càng xinh xinh
Xinh trong mái ấm gia đ́nh
Của người đoản trí biết ḿnh là ai.
Mái tranh ai mất niềm vui
Giọng cười con trẻ nghe thôi năo nùng
Hoa quỳ trước ngỏ úa tàn
Mênh mông ḷng mẹ thêm tràn láng lai
Ba trăng bao nổi tàn phai
Bước chân không mơi đường dài t́m con
Đi trong ngang trái băo bùng
Hận đời độc ác vô nhơn hại người
Băo ḷng tan tác ră rời
Càng thêm đau xót im hơi lặng h́nh
Mây cao buồn bă làm thinh
Nắng sầu héo ruột khi tin lợt nhoà
Buồn trong ánh mắt mịt mờ
Buồn trong nổi nhớ con thơ giật ch́m
Đau thôi nát cả con tim
Vệ đường ngă quỵ im ĺm giấc xuân
Tung tăng theo nhịp bước chân
Vui cùng em nhỏ Hữu Nhân giỡn đùa
Ngỡ ngàng con mắt xa xa
Thấy ai nằm đó tóc mơ đen huyền
Đôi chim ríu rít cả miền
Lao xao chạy lại đỡ khiêng người về
Hữu Tâm nét mặt e dè
Ngẩn ngơ ḷng thấy xáo mà ruột gan
Phải chăng người đúng mẫu thân
Bóng h́nh quen thuộc dỗ an tuổi hồng?”
Gường trên người giấc mộng vàng
Cuối chân Tâm đứng nhỏ ḍng châu tuôn
Rơi rơi trên khoé mắt tṛn
Thương người đau khổ hay thương mẹ hiền?
Phải chăng là nghĩa thiêng liêng
T́nh thâm mẫu tử đưa duyên trùng phùng
Im ĺm khuôn mặt đau thương
Thét gào nhớ lại làm rung tim người
“Mẹ ơi! Tỉnh lại mẹ ơi,
Đừng miên man ngủ bỏ đời thân con!”
Tay người em đặt má tṛn
T́nh thâm thêm ấm chim non giữa mùa
Người trong giấc ngủ say sưa
Em quỳ trước án nhớ xưa thuật bài
Tường bao nhiêu nổi đắng cay
Thân già c̣ mẹ gánh thay con khờ
Đời ai như một vần thơ
Hết say rồi tỉnh lại mơ cung Hằng
Hữu Thành cha thấu lời vàng
Chị anh thêm mến cảnh đang tụ đoàn
Giờ qua sóng gió dở dang
Mẹ già dần tỉnh ngở ngàng thấy con
Chim non trong tổ ấm tṛn
Càng sa giọt ngọc thanh trong tủi mừng
Biển xanh ăm ắp mênh mông
Lăn tăn con sóng ôm thuyền đong đưa
Trước bao con mắt đổ mưa
Quyện ḿnh vào cảnh chan ḥa thanh thanh
Sáo d́u vi vút không gian
Hương thơm ngào ngạt lúa vàng đầy sân
Mẹ con nay đă tụ đoàn
Mái tranh càng ấm trong ngần dáng thơ
Lung linh trăng sáng mộng mơ
Cười tươi như thể vui đùa cùng em
***
Từ ngày việc cớ nổi ch́m
Đến ngày nắng rạng đủ niền đoàn viên
Sơn em cũng việc cần chuyên
Tiếp thay lưng mẹ trái rừng chín cây
Vùi trong mưa nắng bùn lầy
T́m cua bắt ốc cũng cười xinh tươi
Chớ đâu quay lại làm chi
Làm công mọt kiếp thứ đời bởn nhơ
Oan gia cái nợ lờ mờ
Để cho con tạo xoay qua vĩnh hằng
Vui trong cuộc sống khó khăn
Cái c̣ lặn lội bờ sông t́m mồi
Đánh đi cái tuổi rong chơi
Thả d́u cùng bạn của thời học sinh
Ngại ǵ một đám bùn śn
Đôi ta nhầy nhụa thân h́nh lắm lem
Ai ơi! Vô đấy mà xem
Tuy rằng cực khổ nhưng em vẫn cười
Cười tươi thấy vẻ yêu đời
Ngây ngô giữa cái nắng trời gắt gao
Em cười - cười đẹp làm sao,
Mắt xanh ti hí chào mào cũng vang!
Theo từng đệm bước nhẹ nhàng
Người con hiếu thảo trọn đàng con ngoan
Về nhà mẹ cũng vững an
Cha nơi chín suối hết hang lệ rơi.
C̣n đây con chủ rong chơi
Khi ngày thỏa măn việc dời Tố Sơn
Ḷng càng thêm những vui hơn
Bạc tiền thoả thích tụ đàng ngêu ngao
Tụ năm xúm lại một bầu
Vẻ hè cuối phố lao xao bài x̣e
Có hay phía cuối đâu dè
Công an vây bắt hết là mấy tên
Chứng tan tiền bạc lềnh khênh
Răi đầy ra khắp chềnh vềnh chung quanh
Giải luôn một thể thực nhanh
Thẳng đồn trực chỉ chờ anh Đạt vào
Tin đưa bà chủ đến mau
Xốn xang ơi hỡi nhuốm bào rối tơ
Thấy con thêm mặt bơ phờ
Tin đau đớn lấy con mà đỏ đen
Gặp bà c̣n hăy chon von
Éo a cất giọng chớ chênh nực cười
“Mẹ ơi! cứu lấy con đi
Như không bị bắt trói tay lôi về
Khi vui nơi cuối vẻ hè
Năm ba ván nhỏ bạn bè chút chơi
Mà sao mẹ đến nơi đây
Hay là mẹ bảo cho người bắt con?”
Nghe thôi ḷng thật héo hon
Ruột đau thắt quặng khi con trách lầm
Giữa nơi bàn án lặng câm
Như người mất trí lim dim mù mờ
Bởi đây quư tử c̣n thơ
Khéo hay con tạo oan gia xoay tṛn
Lời em sao thật rơ trong
Ai nghe thêm giận thêm hờn nhiều thêm
Trách thầm người mẹ vô tâm
Cưng chiều quá độ cớ làm hại thân
Chồi non nên cũng nhẹ an
Lần đầu cảnh cáo phạt đàng mấy trăm.
Bến sông c̣ bé đi đêm
Vui sao mà thấy thoả niềm lâng lâng
Thuỷ triều đă cạn lồi chân
Vài ba con hến ḱa đang chập chờn
Tiếng ve nắng hạ khải đờn
Khúc sầu ra lại hoá cơn được mùa
Lung linh con hến tṛn to
Bửa cơm của mẹ được ra thơm lừng
Niềm vui theo nhịp bước chưn
Hăng sai đào bới giữa vùng kênh sâu
Phía trên có một khách nào
Chăm chăm đôi mắt nh́n vào Tố Sơn
Như ḷng đang kế ǵ hơn
Liếc chao khắp lược khải đờn dụ nai
Nh́n ra cho rơ mặt mài
Màu mây nặng trịt đôi ngươi đen ng̣m
Mài cong của kẻ điêu gian
Tóc tai bỏm xỏm thêm cằm râu dê
Thân to cũng khá đề huề
Cũng trang sang trọng thuộc mà giàu đây
Nói rằng: “Cho hỏi câu này
Nhờ ơn cháu giúp chỉ hay chú giùm?”
Thưa rằng: “Có việc ǵ t́m,
Nếu ra biết đặng sẵn t́nh chỉ cho?”
Thấy sao như sắp sập lờ
Tính mưu thêm những lờ mờ với em
Nói rằng: “Đă lạc bóng chim
Mấy năm không gặp cố t́m cho ra
Thâm t́nh khúc ruột của ta
Nối ḍng họ Nguyễn tên là Tử Đông
Trăng non cũng lứa tuổi hồng
Như đây cùng cháu tươi son hẵn đầy!”
Nghe qua bao tiếng ưu hoài
Của thân gà trống dật doài t́m con
Đôi ḥn bi ngọc ve tṛn
Cảm thông theo nỗi của ḷng cùng ai
Cảm qua lời nói dong dài
Cá sông giờ bị câu người bắt nhanh
Gió qua bờ cỏ mát hanh
Đường dài cay đắng lại dành cho Sơn
Khi chia giọt nước mát long
Nằm mơ một giấc tuổi hồng c̣n chi!
Se se chớp chớp hàng mi
Cảnh sao lại thấy lạ ra thế này
Ngỡ ngàng trước mắt bóng mây
Xăm xăm dáng bộ đến ngay quát rằng
“Nghe đây cho rơ nhóc con
Mày giờ theo lệnh xin ăn hằng ngày
Bạc tiền nạp đủ về ngay
Ba ngàn một bữa khôn hay găy ḍ”
Lời qua em hăy c̣n mơ
Th́nh ĺnh sao thấy chân đau nhập nhồi
Thôi rồi một ngón ĺa đời
Đôi chân giờ phải tựa người què kia
Cớ hay hiếu tử đầm đ́a
Mẹ nào có biết việc ǵ cho con!
Bờ sông con hến tươi son
Đêm ngày mẹ đợi héo hon thân già
C̣n em nơi chốn phương xa
Đầu đường lê lết lân la xin tiền
“Cầu xin cô bác xóm giềng
Từ bi thương giúp con nguyền mang ơn”
Thân lê khắp cả phố phường
X̣e tay nước mắt nghẹn hờn mắt hoa
Bởi sau có một bóng ma
Đêm ngày ŕnh rập theo mà chân em
Măng non trong cảnh nổi ch́m
Ai nào thấu được tiếng em van cầu
Đời sao mưa nắng dăi dầu
Buồn thôi tiếp những nổi sầu trẻ thơ
Chân què th́ cố ḅ lê
Đến ngày lành lặn ra bề bộn hơn
Số chi lỗi phận c̣ con
Suốt ngày lặn lội véo von giữa đời
Bán buôn từng tấm rời rời
Lộc tài kiến thiết cho người giàu sang
Cực thân khắp chốn lang thang
Huê hồng lại đủ ác nhân vui mài
Cười trong cay đắng của ai
Quê nhà thấp thỏm ră rời phương xa
Cười trong nước mắt đầm đ́a
Chim non nhớ mẹ ruột ṿ mấy khoanh
“Cần Thơ nhớ quá Tây Thành,
Đường nào về lại mẫu thân đợi chờ?
Sông ơi sau măi hừng hờ,
Ai người thấu hiểu xin cho cậy giùm?
Cậy bao lời nói con tim,
Xin mau được giúp để t́m thoát thân!
Trời xanh xanh những vô ngần,
Nắng hồng sao thấy đang gần diêm cung?
Nơi đây nơi của bịt bùng,
Xứ chi biết được người dưng nói ǵ”
Giữa thiên gào thét một khi
Sóng soài giữa chợ hoảng th́ chung quanh
Lao xao bao lấy cung vành
Nh́n em đau đớn đành rành mặt in
Đang trong thổn thức nổi ḿnh
Rung theo nhịp nấc khép thành bờ mi
Chuyện ǵ thấy cảnh loạn li
Dân quân xung kích chân t́ đến nhau
Công an đồn cạnh như rào
Cơn mưa chớp nhoáng đến bao sự t́nh
Xuyến xao trước mắt đinh ninh
Bao nhiều cặp mắt khóc thành bấy nhiêu
Nh́n em đang cảnh thiu thiu
C̣ con giữa chợ vắt viu nằm dài
Chung tay giúp lấy em ngay
Đồn đông thêm những cảm thay cho c̣
Nằm trong giấc ngủ mơ mơ
Em lay tỉnh giấc mờ mờ ánh dương
Giật ḿnh mặt đổi khác thường
“Sao nhiều lính quá quây quần bên ta,
Hay kia đă vờ ổ ma,
Cùng nhau luôn thể bắt ta nhốt tù?”
Đời sao quá đỗi tối mù,
Trời ơi! Sao gặp mẹ ǵa nơi quê?”
Ḷng thêm lo lắng một khi
Tỏ niềm sợ sệt bốn bề bao vây
Giữa trung đối diện một ngài
Mặt trong phúc hậu đeo đầy huân chương
Lời nghe trong trẻo như gương
Ấm ḷng trẻ nhỏ nhẹ ḷng âu lo
Yên thân hết nổi mập mờ
Chân thành từng tiếng tỏ ra sự t́nh
Nói xong bao việc trớ trinh
Đồn hay biết đặng việc tên nào làm
Đưa nhanh lính đến bao cḥm
Phá hang rắn độc trẻ em bị đày
Án tin lan khắp đi ngay
Liền đâu chân bước mọi nơi t́m về
T́m con thất lạc phong gia
Bấy nay cay đắng đề huề hôm nay
Tay ôm mặt bắt rơi rơi
Khóc trong vui sướng tràn đầy yêu thương
Công nhờ thuộc đặng Tố Sơn
Bao người thương giúp thẳng đường quê em
Cần Thơ một cánh đồng chim
Hậu Giang tươi đẹp ấp ôm hiền ḥa
Hỡi ai biết cảnh phồn hoa,
Phút giây đoàn tụ t́nh là bao nhiêu?
T́nh trong mái lá cột xiêu
Chữ nhân khoe sắc rạng nhiều dâng cao
T́nh càng thắm đẹp biết bao
Con thơ đem tiếng xoá mau oan t́nh.
***
Gió đưa cành lá rung rinh
Nhịp điều âm điệu mái tranh khoe cười
Màn đêm trăng sáng trên trời
Mẹ già yên nghỉ Sơn ngồi ngắm cha
Thấy người đứng lặng như tờ
Dịu hiền âu yếm con thơ đang nh́n
Bao dung nét mặt điềm nhiên
Miệng cười muốn nói nỗi riêng của c̣
C̣ con giọt lệ tuôn sa
Chân mau khép nép qú ra đàng hườn
Nghĩ thầm trong nỗi oan ḷng
Cầu xin cho mẹ bớt mong lo hoài
Bao lời tạ tội trước ngai
V́ riêng cớ lại mẹ hoài khổ đau
Ḷng trong nguyện đủ mọi điều
Bùi ngùi cơn gió thấm sầu cho em
Ngoài hiên tiếng dế ban đêm
Rỉ ra như thể tự thầm trách riêng
Nhớ xưa cũng Lục Vân Tiên
Người ngay như thế lắm miền gian lao
Thời gian lại tiếp về sau,
Tố Sơn này hỡi cũng đâu kém ǵ ?
Trời đêm đẹp cảnh đường thi
Ưu hoài cũng nổi những khi đă rồi
Buồng trong trở gót ngă người
Tay đưa khỏi trán xa vời lung tung
Ngày mai việc thể khôn chừng
Ch́m dần giấc ngủ theo từng phút giây
Ngoài hiên ngọn gió khẽ lay
Không gian bốn mặt đang say giấc nồng
***
Qua cơn mưa trút nắng hồng
Hoa kia đua nở ấm ḷng tuổi thơ
Tuổi thơ tràn ngập mộng mơ
Ngày mai tươi sáng danh mà bốn phương
Bấy lâu đă dở khôn dường
Giờ th́ tiếp lại con đường trí nhân
Học trong bao nỗi khó khăn
Của người hiếu tử mẫu thân hăy tṛn
Việc em nơi chốn giữa đàng
Ngày ra buôn bán huê hồng ít xu
Thân c̣ bao quản cần cù
Tay cầm vé số từng tờ nỉ năn
Vui trong tột đỉnh ngập tràn
Líu lo chim sáo lăng xăng gọi mời
“Mời anh mua giúp đi thôi
Vài tờ vé số gặp thời giàu to
Trúng lô độc đắc khỏi lo
Mua xe sắm cửa sướng mà như tiên”
Tiếng em văng vẳng khắp miền
Ai qua đều quí mua liền giúp em
Sông xanh ḍng nước trôi êm
Mây tan u ám b́nh yên cửa nhà
Ngày ngày cứ việc say sưa
Bán buôn tiếp nối văn thơ học đường
Trời cao ban chút ḷng thương
Gia can được ít cũng hườn niềm vui
Vui trong công việc nhẹ người
Huê hồng hưởng đặng gấp đôi ngày làm
Cho em mau tiếp hiểu am
Việc đời thực tế dụng làm học kia
Nạn tai cũng chẳng có ĺa
Thử người tài trí có mia mỉa long
Từ đây tuổi độ nắng hồng
Đến thân ai thấu nặc nồng ngày sau
Thời gian cất bước đi mau
Tṛn trăng thêm ấm thêm bao nghĩa t́nh
Mùa thu con én xinh xinh
Lá vàng trước ngỏ rơi nhanh đều đều
Vàng tươi ánh nắng ban chiều
Bé xinh dạo bán đáng yêu vô cùng
Mây chiều lơ lửng trên không
Đường hanh mát dịu c̣ con vui đùa
Men theo lối cũ đường xưa
Bán rao như sáo líu lo trên cành
Cà phê bao quán xinh xinh
Rộn ràng cười giỡn chim lành đều yêu
Quán trong một dáng buồn xiêu
Điềm nhiên thưởng thức tiếng yêu trữ t́nh
Thấy Sơn ánh mắt đưa nhanh
Gọi vào mua giúp đặng lành vài câu
Chuyện tṛ bao lẽ đổi trao
Biết anh Công Đạo cũng nghèo không hơn
Đôi vai quằng gánh quả cân
Mẹ cha già yếu thêm phần hai em
Chợ thành làm mướn mưu tầm
Tiền lương ít ỏi mưu toan cả nhà
Quí sao thêm quí trọn bề
Sông xanh ḥa lẫn biển to một hồi
Khi đây Công Đạo cũng người
Trí trong gian khó giống thời Tố Sơn
Đượm hoà nhân nghĩa thiệt hơn
Đệ huynh giao kết trăng tṛn chứng minh
Thứ ngôi cũng rơ cho rành
Trưởng anh Công Đạo thứ dành em tôi
Nh́n anh công trưởng đẹp tươi
Đức tài lộ rơ trên ngài thái dương
Xem ra tướng mạo khôn dường
Thân cao cũng đấng thuộc phường văn nhân
Cuộn tṛn săn chắc tay chân
Mài cong sắc tướng điểm phần tướng quân
Khôi ngô nét mặt vầng quang
Dợn ṿng tóc ngắn tăng phần thông minh
Hợp nhau đă rơ đinh ninh
Đến giờ ly biệt c̣n đành luyến lưu
Trường thành anh bước phiêu phiêu
Mái tranh về lại nhanh mau học hành
Bước chân càng lại thêm nhanh
Cũng vừa kịp lúc tập xanh đến trường
Hằng đêm học thế lệ thường
Ra chơi giải trí được dường mười lăm
Chim non rảo bước kiếm t́m
Người anh Công Đạo mới làm nghĩa huynh
Đối nhau rạng rỡ cười xinh
Càng thêm lí lắc bóng quỳnh gặp nhau
Trí tâm bài vở đổi trao
Biết thêm anh nữa thao thao tuyệt vời
Văn chương am thuộc sành lời
Phú thi được dịp có thời hợp giao
Anh ngâm vang xướng đôi câu
Hoà lời em họa thật mau vô cùng
Tiếng thơ bay bổng không trung
Ru hồn ai ngủ mộng vàng ch́m sâu
Làm cho tất cả nao nao
Thầy cô bè bạn chung nhau đứng nh́n
Phút giây tột đỉnh nghiêng thành
Phú thi càng toát càng nhanh tuyệt phần
Nghe du dương, bóng trăng ngân
Tô nên vẻ đẹp một lần là đây
Mười lăm phút ngắn liền tay
Đôi nơi vào học chia hai đôi người
Thầy cô bè bạn hết lời
Thầm khen tài giỏi một đôi đũa vàng
Một đêm sâu sắc không quên
Ḱa anh Công Đạo với Sơn nhiệm mầu
Bao trái tim thêm xuyến xao
Quên đi cực nhọc gian lao hằng ngày
***
|
|
thimai
member
REF: 409557
12/08/2008
|
Thân quen như thể chân tay
Anh thường lui tới em đây liền liền
Mẹ Sơn khen Đạo ngoan hiền
Cùng yêu hai trẻ con tiên giữa đời
Trời xanh lộ ánh hồng tươi
Thu càng ấm áp cho đôi nhân tài
Ấm trong bể rộng ṿng tay
Cành đa chim hót suốt ngày líu lo
Sá ǵ gian khó tuổi thơ
Trí nhân rồi cũng sẽ mà vinh quang
Mơ mơ nơi phố giữa đàng
Bán buôn đây việc lệ hằng mỗi khi
Bỗng đâu phía trước đang đi
Bờ tre vắng vẻ chốn quê ngoại thành
Có người đứng trướng giữa đ́nh
Cũng đồng trang lứa lưu manh nhất vùng
Thanh Lưu tên gọi rơ từng
Gia can khá giả được cưng chuộng chiều
Thấy Sơn giọng quát thanh thao
“Ê Sơn ! Đứng lại đi đâu vậy mày?
Tin rằng mày biết thơ hay
Ở trường hôm ấy với ai một bề
Xướng ngâm bay toát lơ mơ
Tao nghe th́ thấy bất ngờ sức mong
Tao đây cũng thích vô cùng
Khi nào mày rănh ghé ḥng nhà tao”
Chim non nhă nhặn đôi câu
“Cảm ơn bạn quí khen sao quá lời
Nói ra chỉ thẹn người cười
Cũng toàn nói cổ theo lời người xưa
Bạn mời tôi ắt sẽ qua
Khi nào rănh rỗi đến nhà bạn chơi
Giờ thôi cũng đă trễ rồi
Cúi xin lui gót kịp nơi bán th́”
“Khoan khoan chớ vội mà đi
Bán buôn chậm chút có ǵ đáng lo
Trời c̣n sáng ửng đây mờ
Theo tao uống chút cà phê đi nào
Uống xong tranh thủ cho mau
Bài xoè thỏa thích phía sau xóm này !”
Sơn rằng: “Cảm đội lời mời
Nhưng giờ thôi đă trễ rồi đây kia
Bạn th́ cứ việc đi đi
Cà phê bài bạc mặc th́ cứ vui
Tớ xin cáo bước mà lui
Bán nhanh mau lẹ mẹ ngồi chờ trông”
Dứt lời Sơn bước đi ngang
Thanh Lưu chặn lại giữa đàng hét to
“Thằng này láo xược ghê ta
Lời tao mày nỡ vứt cho xuống bùn
Nễ t́nh tao hạ giọng rằng
Nếu không th́ đă xuống śn mất tiêu
Giờ thôi khỏi nói chi nhiều
Muốn đi th́ phải biết điều chút coi
Năm trăm tiền trạm hẳn hoi
Hằng ngày cứ thế đóng thôi đều đều”
“Hóa ra nay biết Thanh Lưu
Thật phường cướp cạn dùng mưu hại người
Chặn đường qua lại đôi lời
Người không ưng thuận liền ṃi toan mưu
Thế chân hách dịch đủ điều
Tôi đây không đóng một xu gọi là”
“Thằng này nói giỏi hay ta,
Dám cương tao hả ranh ma nghèo hèn ?”
Dứt lời tay vứt đưa ngang
Một đ̣n nắm đấm mặt Sơn nhắm vào
Nhanh như chim cắt bay mau
Chân lùi một bước giật nhào ra sau
Đ̣n tay vụt thẳng Thanh Lưu
Đi xa mấy thước xuống ao bên đường
Nh́n xem con chuột đáng thương
Mặt đầy bùn đất tay run cập cầm
Đánh xong Sơn bước lại gần
Thanh Lưu run sợ gấp chân xuống qú
Sơn rằng: “Thứ tội cho mi
Hung hăng tính dữ phải th́ bỏ mau
Đường quê trở lại thuở nào
Người qua kẻ lại yên sao cơi ḷng”
Thứ tha xong bước đi luôn
Cần chi ngoáy lại nh́n phường ma cô
Cũng rồi một tháng đă qua
Mọi điều suôn sẻ như là thường khi
Chiều về mái lá nghèo xơ
Sự t́nh kể lại hầu cho mẹ già
Nghe qua đấy việc ban trưa
Lo âu ḷng mẹ lộ ra mặt ngoài
“Lưu này thù đặng thật dai,
Con nên cẩn thận tiếc rày cho thân
Ḷng ghi lời dạy ân cần
Cố lo chăm chỉ chẳng màng việc chi
Cứ ngày vé số vậy th́
Với anh Công Đạo tṛn b́ lo toan
Thời gian cũng được ba xuân
Măng non giờ đă một chàng thiếu niên
Thân cao to lớn như tên
Khôi ngô tuấn tú tựa h́nh của cha
Anh em cũng lắm trăi qua
Đắng, cay, bùi, ngọt, vui đùa có nhau
Gian lao phần thưởng đẹp sao
Anh em đỗ đạt một màu hoa tươi
Tố Sơn đậu nhứt cấp hai
Trưởng huynh đâu tệ qua rồi cấp ba
Hạ về ấm buổi chiều tà
Bữa cơm ấm áp quyện ḥa niềm vui
Mặt trời đă bước xa rồi
Màn đêm buông xuống đổi ngôi dần dần
Đây ḱa một bóng trăng ngân
Cười duyên thơ mộng ngập tràn lời thơ
Ba năm chưa biết thấp cao
Giờ đây đúng dịp ai mà hơn ai
Lời thơ trong trẻo liền bay
Anh em xướng họa cổ thi mấy bài
Đầu đề mẹ chỉ ra ngay
Ḷng vui nghe lắng hai trai tỏ tường
Sơn nhanh ứng khẩu thơ Đường
Tả đêm trăng đẹp chiếu dường bao la
Tiếp lời huynh trưởng thốt ra
Nói t́nh sông nước quê nhà Cần Thơ
Măi mê thi xướng vu vơ
Đêm về cũng quá là giờ nửa khuya
Anh em thế đă đủ vừa
Màn trong vào ngủ tiếng gà điểm canh
Đêm khuya sương lạnh bao quanh
Nước non bốn mặt vắng tanh êm đềm.
***
Tinh mơ bụi cỏ c̣n êm
Đang say giấc ngủ thân mềm trong sương
Tay cầm vé số mơn mơn
Tố Sơn em lại thẳng đường mà đi
Tâm thần biết nghĩ chuyện ǵ
Chân mau đổi hướng vậy th́ ngược lên
“Hôm nay cố bán xa hơn
Đây ḱa Sang Trắng phía trên ấy nào
Số này bán hết cho mau
Huê hồng gấp bội biết đâu gặp mùa”
Đă xong liền bước lên xe
Tới mau Sang Trắng c̣n lờ mờ sương
Chung quanh hết thảy tỏ tường
Xôn xao chợ nhỏ phố phường đua chen
Bước chân như thể chim chuyền
Líu lo giọng hót huyên thuyên gọi mời
“Mời anh, mời chị, xin mời
Mua giùm vài tấm đổi đời giàu to
Chị nào chồng bỏ chồng chê
Mua đi ít vé chồng mê về liền
Anh nào vợ bỏ trai ghiền
Giúp em đôi lá hết miền cô đơn”
Càng trong vui nhộn th́ hơn
Như tôm bán được hết trơn số này
Bán xong t́m chỗ nghỉ ngơi
Chín giờ sáng mới nắng hây nóng người
Bỗng nghe náo động giữa trời
Xôn xao cuối chợ bao lời oang oang
Hiếu kỳ qua hỏi rơ ràng
Rằng: “Chi trong ấy vang lừng thế kia,
Nhốn nha bao cả đôi b́a
Chắc hay cớ sự việc ǵ đau thương ?”
“Cháu đây chắc thể nơi phương
Nên không biết được tỏ tường xứ đây
Khắp vùng Nhứt Ánh tiếng bay
Côn đồ du đăng một bầy đàn em
Chuyên đi cướp gật về đêm
Ngày th́ quậy phá dân đen hiếp hà
Con ai đang vướng oan gia
Tiểu thơ dáng liễu thật là đáng thương
Sơn rằng: “Chỉ rơ thẳng đường
Cháu mau đến gúp thoát ương người lành”.
“Đấy ḱa đường đó ṿng quanh
Đến nhà Nhứt Ánh cùng toàn lũ kia
Thôi thôi tôi phải đi d́a
Trời chưa cao nắng không th́ mệt thân”
Đùng đùng nổi giận chạy băng
Anh hùng đ̣i nợ thay nàng mĩ nhân
Ngoài sân giọng quát kinh hoàng
“Có không Nhứt Ánh không hồn ra coi ?”
Ánh nghe liền bước ra ngoài
Đàn em mấy đứa tiếp tay hầm hầm
Ánh rằng: “Việc cớ mày tầm
Dám ngang xốc ngược tỏ làm ra oai
Bây đâu đánh nó bỏ đời
Biết danh Ánh Nhứt hết oai anh hùng !”
Lệnh nghe soái tướng liền chân
Mấy thằng xúm lại bao tṛn Tố Sơn
Điệu đường Sơn thủ vơ công
Bổ nhào lao tới phá ṿng vây kia
Xôn xao thêm những đông ḱa
Bao nhiêu người đến mắt đưa cố nh́n
Nh́n xem ai dám ngang nhiên
Đối đầu với lũ xóm giềng âu lo
Ngỡ ngàng trước mắt thật to
Thiếu niên anh dũng giúp cho thoát nàn
Dáng ai trông rơ dịu dàng
Mơ màng đôi mắt đang nh́n thiếu niên
Giữa bầy hung thú như điên
Anh hùng cố thủ luân phiên trả đ̣n
Tố Sơn thật hăy nhanh chân
Sét ngang tia chớp có ngần ngại chi
Đánh sang hữu tả một khi
Trói bầy lang cọp bắt th́ trọn gom
Xóm làng thêm những om ṣm
“Hoan hô em nhỏ giúp yên xóm nhờ”.
C̣n đây thiếu nữ từ xa
Có đâu ngơi phút mắt ra khỏi chàng
Đầy long cảm kích biết ơn
Tim yêu dấy động tâm hồn xuyến xao
Tố Sơn bước đến cúi chào
Trên tay túi xách để trao trả người
Rạng trong nét mặt vui cười
“Dạ rằng có phải là người ngoài kia,
Oan t́nh bởi lũ mỉa mia ?”
Thưa rằng: “Đúng thế khi d́a đi ra
Lũ ong kéo đến vây cho
Dậy vùng la toán bị ra ăn đ̣n
Nhờ anh cứu giúp đội ơn
Cho đây chợ nhỏ thoát cơn điêu long”
Sơn cười: “Việc đă dẹp xong
Xách xinh gởi lại dáng hồng phơi phơi
Mạo gan thân liễu là chi
Gia can xin rơ ở th́ nơi nao ?
Thuận ḷng cho phép trọn câu
Đường xa đưa tiễn đến nào hăy yên !”
Thưa rằng: “Em gọi là tên
Quỳnh Dao hoa dại nhà bên ruộng cày
Đằng kia cũng cạnh nơi đây
Cách hai cây số đường ngoài thẳng đi”
Anh hung d́u gái nhu ḿ
Nhẹ nhàng nâng đỡ bước đi chập chừng
C̣n đây lũ ó sau lưng
Tất thôi đưa giải về đồn Công an
Chung nhau sánh bước giữa đàng
Tiến ngay về đến nhà nàng Quỳnh Dao
Đường dài cạn lẽ đôi câu
Biết thêm phận gái thuộc vào thuyền quyên
Anh hùng ḷng thấy ngă nghiêng
Thêm phần trân trọng dáng thuyền thướt tha
Tiểu thư nghề cũng giỏi ra
“Cầm, thi với họa cả ba đều sành”
Gia môn thuộc hạng có danh:
“Cha làm công tước ở thành Cần Thơ
Mẫu thân tiếng cũng không thua
“Nắm quyền bà chủ một nhà máy cưa
Có thêm em gái đủ vừa
Cùng vui với chị tên là Quỳnh Tiên”
Bên cây có cặp chim chuyền
Ḱa trong vườn đó ở bên vệ đường
Dao nh́n thấy thích và thương
Nắm tay lôi kéo chỉ Sơn nh́n cùng
Thân trai sao lại ngại ngùng
Mặt mài đỏ ửng điểm hồng đẹp thêm
Nghe sao thổn thức con tim
Nh́n trời lơ đăng cố t́m thoát ra
Ḷng suy cất tiếng nói là
“Thôi mau nhanh để về nhà bạn đi !”
Ư ḷng đă hiển ra ngoài
Dáng huyền cùng bước một khi tới nhà
Quỳnh Tiên thấy chị chạy ra
Nửa mừng lo lắng nửa mà ngạc nhiên
Ngạc nhiên ai đứng sát bên
Lo âu khi thấy héo vàng chị thôi
E dè cất lấy từng lời
“Sao mà mặt chị dính đầy máu kia,
Ai đây ? Chân rănh đưa d́a,
Việc ǵ chẳng tốt với là chị đây ?
Buồn buồn chị nói tỏ bày
Cho Tiên hiểu rơ sự rày ra sao
Cửa cao mở rộng đón chào
Đấng trong quân tử lấy nào sức trai
Dao-Tiên nh́n rơ hai người
Long lanh sắc thắm tuyệt vời làm sao !
Tiên em da tuyết trắng phao
Mài cong lá liễu cằm đào trái xoan
Hoa cười dáng ngọc đoan trang
Mộng mơ tươi thắm ánh trăng trên trời
Đưa ngang mái tóc mây trôi
Dao th́ sắc xảo chiếm ngôi đứng đầu
Như tiên nữ ở chiêm bao
Mười phần trọn vẹn thật xao xuyến t́nh
Thúa Kiều c̣n muốn hiện h́nh
Ghen tuông cùng với hoa Quỳnh nơi đây
So ra nước suối đong đầy
Thua đi mái tóc mượt dài nàng thôi
Trọn bề sắc thắm thêm tài
Văn thơ xứng tựa không ai qua nàng
Cất lời Sơn ngỏ hỏi han
Chuyện tṛ việc học họa đàn Dao đây
Tiên nhanh nói với theo ngay
Đùa nào cùng chị thật hay vô cùng
Đổi trao vui vẻ khôn lừng
Nắng trời đứng bong cháy lưng c̣n ǵ
Sơn-Dao ư hợp một đôi
Dây tơ chớm nối phút giây chạnh long
Cúi chào từ biệt lên đường
Chia tay thêm luyến má hồng ngóng theo
Chữ ân chưa đặng trọn màu
Chữ t́nh nhuốm lửa với đâu bạn ḿnh
Mắt đưa theo bóng dáng anh
Nguyện cùng Nguyệt Lăo vẹn t́nh cùng ai
Tơ hồng kết chặt mối dây
Duyên nồng thắm măi ngàn đời bên nhau
Tiên nh́n chăm chú Quỳnh Dao
Biết thôi chị đă yêu sao Sơn rồi
Tay thon mềm mại qua vai
“Mai này cũng sẽ gặp người mà thôi
Đơn phương chi nổi chơi vơi
Buồng trong nên nghĩ khoẻ rồi hăy hay !”
Dao rằng: “Để chị ngồi đây
Thân vàng em nghỉ giấc say cũng vừa.”
Vi vu, oi ả ban trưa
Bờ tre chim hót đung đưa gió chiều
T́nh ai mà nhớ mà yêu
Mắt buồn vời vợi đăm chiêu lạ thường
Trướng qua bút mực kệ tường
Trinh nguyên giấy trăng của ḷng tương tư
Dáng ai trước mắt hiện ra
Tố Sơn h́nh ảnh phát mà chân dung
Mỗi nét vẽ thắm nổi ḷng
Bóng chàng hiện rơ tâm nàng th́ hơn
Ngồi mài miệt chậm từng đường
Không lâu cũng đă hiện hườn ra ngay
Tố Sơn như đúc h́nh hài
Phong lưu to tướng đang cười thật xinh
C̣n đâu chi biết về ḿnh
Quỳnh Dao ngă gục gối h́nh Tố Sơn
Thời gian đă mấy tiếng ṃn
Quỳnh Tiên nhè nhẹ sát bên cung vành
Đẹp thay trước mắt giấy mành
Thôi thôi chị đă thật t́nh với Sơn
Yêu sao từng nét đậm son
Gối đầu ôm ngủ say cơn thắm nồng
Tiên mau trở gót vào trong
Chăn lành ấm áp ngang thân ngọc ngà
Tà tà dạo bước vườn hoa
Ngẩn ngơ cánh bướm là đà vây quanh
***
Chia tay Dao biết nổi ḿnh
Cũng tim rào rạt chóm t́nh của ai
Thẩn thơ hết những đêm ngày
Mộng mơ chiếc bóng nhớ hoài Quỳnh Dao
Giấy hồng bút đặt vài câu
Thơ t́nh nhung nhớ trăng sao giải bày
Ba mươi ngày thoáng qua hay
Càng thêm héo úa Sơn đây v́ t́nh
Mẹ chàng từng phút dơi nh́n
Ḷng đau quặng trĩu thương anh càng nhiều
Mái tranh nhà lá cột xiêu
Mẹ rơi nước mắt buồn thiu nói rằng:
“Thân trai đă lớn đằng đằng
Ước mơ kết tóc con hằng tuỳ thôi
Khéo hay miệng lưỡi người đời
Phận mang thân cóc cố đ̣i trèo cao”
Lời vàng thấu tận tâmbào
Tố Sơn hoàn giấc ước ao của ḿnh
Nghĩ ra cho thẹn hổ khinh
“Được th́ là bạn đă đành là hơn
Chứ đâu phải kẻ du côn
Cứu người rồi lại yêu luôn cả người
Mặt mau lấy lại mài tươi
Tiếp lo công việc giữa đời cần lao
An vui cuộc sống thân nghèo
Chữ t́nh nào đó quên mau c̣n ǵ
Xuân xanh cái tuổi đào tươi
Bướm ong tráng kiệt hoa mời gọi kêu
Một ngày nơi phố ban chiều
T́nh cờ quen được dáng Kiều thướt tha
Cũng nghề đồng hạng Sơn ra
Đang rong sánh bước chuyện tṛ với Sơn
Trông ra dáng mạo thật hơn
Màu da đẹp trắng y ngần tuyến kia
Tóc đen bím để đuôi gà
Lưỡi dao thật sắc kém xa mắt nàng
Tô thêm một chút mơ huyền
Long lanh khép dưới chót chân mài dày
Má hồng thon gọn dọc dài
Theo cùng sóng mũi cặp môi tim tṛn
Mĩ nhân liếc mắt qua Sơn
Như tia sét đánh tim chàng vỡ ra
Ngơ lời bao tiếng bâng quơ
Tính danh biết rơ nàng là Ngọc Mai
Thuộc ḍng tộc Nguyễn rạng ngời
Gia can cũng bậc xứng đôi Sơn này
Trăng tṛn tuổi đặng xinh tươi
Đang trong mơ mộng có người trao duyên
Trai chân thật, gái dịu hiền
T́nh đâu mau chớm định thuyền ván xinh
Vui cười ư hợp tơ t́nh
Đôi tim bắt nhịp quyện ḿnh vào nhau
Chuyện tṛ thêm măi vui sao
Chia tay cũng lắm dạt dào đôi tim
Sợi tơ kết nối êm đềm
Tháng ngày chờ đợi nỗi niềm đổi trao
Đẹp thay ḱa những đêm thâu
Sông Ngân càng thắm chiếc cầu lung linh
Càng cao càng đậm chữ t́nh
Lời thề giao kết đêm thanh chứng rằng
Ngày sau thơ mộng ánh trăng
Pháo hồng rộn ră rước nàng về thôi
Thời gian cất bước ra đi
Ngày xuân đă đến vui vầy làm sao
Mai – Sơn chung một ước ao
Pḥng loan hoa thắm sắp mau đến gần
Ư trời xui khiến chẳng an
Dây tơ cắt lấy đoạn đàng chia đôi
Gieo cho cảnh ngục tù đày,
Trí trai có phải là trai ngoan hiền?
Hoa Mai khoe sắc như tiên,
Thử nàng gặp cảnh loạn điên gia đ́nh,
Tiết nhân có vẹn ḷng trinh,
Lời thề trăng đá sắc son với chàng?
Khi ngày buôn bán giữa đàng
Oan gia gặp lại ruột gan lộn nhào
Bởi đây Minh Nhứt thuở nào
Tố Sơn lúc nhỏ đớn đau khôn lừng
Mặt ngang mặt, đứng bước chưn
Tần ngân số mệnh lỗi đàng về đâu?
Định tâm lánh khỏi cho mau
Khách mua vé số lẽ nào làm ngơ
Trông ra mặt mũi khôi ngô
Ác nhân hỏi rơ biết mà là ai
Thật thà chi, bởi đắng cay
Bao năm đă thoát giờ quay vào tṛng
Tính danh em nói ngọn nguồn
Thời gian mất bặt ra luôn sự đời
Thù xưa nổi hận chưa nguôi
Mưu bày tiệc nhậu gạ mời Tố Sơn
Dù sao cũng đấng ơn nhơn
Những ngày đói khổ giữa cơn lạc loài
Bằng ḷng cùng uống vài ly
Hàn huyên chút nghĩa tớ thầy ngày xưa
Biết đâu rượu nghĩa đắng chua
Rồi đời quân tử không ưa hận thù
Một ly con mắt lờ mờ
Ba ly ngă gục thuốc mà thấm nhanh
Hă hơi ḷng cáo toại thành
Kế ra thêm nữa bán anh kiếm lời
“Thù xưa giờ đă có ngày
Vốn lời gấp bội tao đ̣i cả trăm
Nền trơn mày đá tao nằm
Giờ th́ mày biết xa xăm xứ người
Rừng sâu nước độc chơi vơi
Giữa bầy ác thú cọp ṿi phanh thây
Cực thân đen đúa chân tay
Ám u tù ngục không ngày được ra
Cơn bùn cùng nước mắt sa
Bộc nô Kam-Pót thân ma điêu tàn!”
Ḷng mang thù hận chứa chan
Thoả cười như dại chó chênh ngoài đường
Nửa đêm thanh vắng bốn phương
Xe mau đưa khỏi phố phường thân yêu
Thẳng kia rừng thẳm mịt mù
Dịu vời xứ bạn biết đâu mà t́m
Trời chiều đă ngă màn đêm
Thường ngày cũng thế ấm êm một ngày
Thấy sao mất biệt mặt mài
Phập phồng ḷng mẹ đứng ngồi không yên
Đường xa mẹ tiến bước lên
T́m thăm khắp phố hỏi han Đạo cùng
Mẹ con thêm nổi bần thần
Ngọc Mai t́n đến hỏi chàng qua không
Tim yêu hốt vía hoảng hồn
Khi nghe bao tiếng bóng Sơn mất rồi
Rụa ràng nước mắt rơi rơi
Cùng anh với mẹ khắp nơi kiếm t́m
Đêm dài thôi kệ bóng đêm
Sương khuya có lạnh có làm chùn chân
Hết đêm đến cả vừng đông
Mấy ngày nước mắt trộn ḷng đớn đau
Đạo Mai cùng mẹ lộn nhào
Cả tâm gan ruột thét gào trời ơi!
Nhưng ai có biết chi thôi
Sơn đang bị hại giữa người ác tâm
Bỏ đi nơi chốn xa xăm
Rừng thiêng nước độc không tầm được ra.
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|