Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Thơ sưu tầm >> THI PHẨM BẠCH TỐ SƠN (tiếp theo )

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 thimai
 member

 ID 47876
 12/08/2008



THI PHẨM BẠCH TỐ SƠN (tiếp theo )
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
PHẦN IV









Hừng đông lú rạng một vừng
Châu Giang bến ấy ghe dừng lại ngay
Chủ ông thương giúp anh trai
Mấy ngày thang thuốc đă rày khỏe ra
Ta từ cất bước đường xa
Nhanh mau trở lại quê nhà một khi
Ḷng nao theo bước chân đi
Sáu năm dài biệt cách ly đoạn trường
Bến đ̣ c̣n phủ màn sương
Sông ngang Châu Đốc cố hương t́m về
Dạo nhanh chân đến bến xe
Sức suy đă yếu hả hê mệt dần
Ghé qua quán nhỏ dừng chân
Cà phê vài giọt dựa lưng ghế bành
Khéo hay ḿnh lại gặp ḿnh
Ngọc Mai ngày trước trướng vành xuân non
Ngỡ ngàng bốn mắt cùng nh́n
Đôi người tŕu mến đôi ḥn mi xanh
Nổi ḷng ṿ mối tơ t́nh
Lụy sa trên mắt bờ thành Ngọc Mai
“Vắng đâu suốt sáu năm dài,
Không lời nhắn gởi, không lời về thân?
Cả nhà ai nấy bần thần
Thông tin biệt tích dấu ngàn bóng chim?”
“Nói ra đứt đoạn con tim
Ngày xưa mắt lưới đến ch́m cơn mê
Tỉnh ra đă thấy bốn bề
Rừng xanh bao phủ thêm bè thú nhân
Tưởng đời gieo chốn suối vàng
Nhờ trời thương xót nhanh chân t́m về.
Thân em sao lại như dè
Mang đời lưu lạc phong ba xứ này?
Mai thưa: “Vùi lấp đọa đày
Mưa ngâu tan tác gió bay đổi chiều
Mùa xuân ngày trước buồn thiu
Khi anh thôi đă vắng tiêu đâu rồi
Chân nhanh hết khắp mọi nơi
Nhưng thôi măi bặt chia rời hai ta
Thời gian có đợi chi là
Tháng ngày ṿ vơ pḥng thơ héo sầu
Mẫu thân em hăy xót đau
Ép duyên em với Phú Hào thành đôi
Dây tơ bén rễ đâm chồi
Sang năm cháy gái tiếng cười thân yêu
Con thơ bồng ẫm sớm chiều
Thêm bao cay đắng những điêu đứng chồng
Có chồng mà cũng như không
Sáng say chiều xỉn ḷng ṿng khắp nơi
C̣n về bắt nạt đ̣n roi
Ba năm xơ xác hết đời than em
Loi mon dau tho chua am
Trăng vàng lấp lánh nửa đêm ra ngoài
Tâm tŕ bước lối thiên thai
Hồng yên phận bạc bóng đài tiêu hao
Thân sao thân lại bọt bèo
Chém cái kiếp má đào chỉn ghê
Mẹ cha cùng hắn một bề
Am sâu biết đến đưa về cùng nhau
Khóa xuân tâm hăm nhói đau
Miệng con hến chẽm biết sao cho vừa
Gian nan thêm lắm cũng thừa
Nắng mưa tiếp nối nắng mưa quây quần
Một ngày trót đă hai xuân
Con thơ em ẫm bước chân đời ḿnh
Con đường rộng lớn thênh thênh
Nhắm xuôi đôi mắt thẳng lên nơi này
Như con chim én lạc bầy
Bơ vơ đất khách giữa vầy phố đông
Trời cao không nở hóa công
Dấu thân xứ lạ quán con qua ngày
Đêm về pḥng trọ vui thay
Nụ cừơi con trẻ tho ngây ấm ḷng
Trăng đêm nay cũng vừa tṛn
Sáu mươi ngày chẵn không hơn kém ǵ”
Chuyện xong luống đoạn ngậm ngùi
Đôi tim ḥa với đôi ngươi một t́nh
Song the in bóng hai h́nh
Duyên xưa bắt nhịp cho t́nh bay cao
Con thơ trước mắt đừng chào
Ngoan hiền như đúc ai nào ngồi đây
Thoáng qua xem lấy mặt mài
Nghe sao quyến luyến như này con Sơn
Tim yêu phấn khởi cao hơn
Ư Nhi túm tím cười gịn đùa vui
Sẽ chia cho đặng ngọt bùi
Buồn ḷng xa mặt nay vui cận kề
Quân nhân gặp chốn sông Mê
Cũng vừa trọn nghĩa, cũng th́ ḷng nhân
Sơn mau đôi lẻ tỏ phân:
“Lời xưa duyên hẹn trong ngần t́nh chung
Khéo hay việc cớ đau ḷng
Chim Tây nhạn Bắc tơ hồng đứt chia
Lắm gian lao, lắm hiểm nguy
Trùng phùng gặp lại tương truy nơi này
Dẫu chăng cũng phải thẳng ngay
Chưa là chồng vợ chia đôi hai pḥng
E bề gặp cảnh cuồng ngông
T́nh em dù vẫn c̣n chồng nơi quê
Người ng̣ai thấy thế cười chê
Miệng bia muôn thuở cá mè chung nhau
Nguyện tṛn ḷng vẫn một câu
Nơi này đất khách anh chu bao ṭan
Mong sao xóa đặng nổi hờn
Tâm em cùng với Nhi con ngoan hiền
Chừng nào sóng gió b́nh yên
Chúng ḿnh sánh lứa kết duyên bạc đầu”
Ngoài trời nắng đă lên cao
Se se nồng ấm hồng hào vàng tươi
Ngày xuân hoa nở khoe mời
Chứa chan quyện thắm t́nh ngưới xứ xa
Thêm ngày nữa thêm mùa hoa
Ngày xuân tiếp nối những là ngày xuân
Nghề hồ hai buổi chuyên cần
Dốc công đỡ gánh hết ngần cho Mai
Việc nhà, việc quán cùng đây
Chim non xinh xắn vành tay của chàng
Ư Nhi con trẻ rất ngoan
Làm vui ḷng cả với chàng cùng Mai
Trời im biển lặng đẹp thay
Bổng đâu gió đến cuốn bay xuân lành
Thâm quê t́m đến rành rành
Mừng mừng tủi tủi lệ vành mí khăn
Líu lo con trẻ mừng rân
Nay thêm có ngoại thiệt ngần sướng ôi
Sớm hôm lủng lẳng bên người
Không rời tay bế một giây gọi là
Mẹ nàng thấy cảnh lạ ra
Thân sao đă phận đàn bà có con
Nay bên sát cạnh đàn ông
Một nhà chung lấy, những pḥng có chung
C̣n Sơn bà hăy thật hung
Ghét sao ghét đắng ghét từng tim gan
Bao lời Mai tỏ xin van:
“Là đây ngày trước bóng chàng tim con
Không may trời đọa anh Sơn
Rừng sâu xanh ngắt dập dờn bóng trai
Người hiền cũng đặng được rày
Thoát cơn nguy hiểm bóng mai chàng về
Vẹn ḷng cưu nặng trọn bề
Thân con cùng với Ư Nhi một đời
Tính chàng lo sợ miệng người
Nên c̣n đơn chiếch mướn thôi gian liền
Làm nghề đôi buổi thật siêng
Chờ ngày song lặn mới yên se t́nh”
Lời nàng có thấu chăng đành
Đă người tham của biết anh là ǵ
Thấy ai lắm bạc phủ phê
Th́ se kết lấy với th́ Ngọc Mai
Thân nghèo mọt kiếp Sơn đây
Tu cho mấy kiếp cũng đời đơn côi.
Từ ngày bà đến ở rồi
Đùng đùng băo táp cuốn trôi nhân t́nh
Thấy Mai đă ngọc thêm xanh
Xuân tươi phơi phới dâng tràn mọi nơi
Tính mưu chia cắt hai người
Đuổi Sơn đi khỏi cũng dời chân Mai
Ép duyên với một chàng trai
Phong lưu thứ hạng thuộc ngai thường thường
T́nh xưa thêm dỡ đôi đường
Trang đài rũ bóng ánh dương nhợt nḥa
Gian nhà nay đă chia ra
Bên hừng đông sáng nguyệt ṭa đem thâu
Bến sông con nước rầu rầu
Cỏ hoa tan tác héo sầu ḷng ai
Thấy sao việc thể không hay
Thôi đành lắng dịu chờ ngày về quê
Hừng đông bà thẳng bến xe
Mau mau kiếm lũ t́m bè hợp đôi
Chị Mai cũng đă tới rồi
Lời ngon tiếng ngọt xuôi thời Mai theo:
“Ra nơi xứ biển đẹp sao
Thị thành Long Khánh thêm nhiều tiền ra”
Bóng hồng bước khởi đi xa
Vài lời nhắn gởi cùng là với Sơn
“Nói ǵ cho hết dằn cơn
Tim yêu cùng với nổi hờn đi đôi
Chia tay một phút phôi phai
Con thơ gởi lại anh coi trông giùm
Cố đi lánh mặt bóng chim
Khi ḱa chúng đến t́m em bắt về
Phận sao gió bạt màn the
Tan mau như bọt dập dề bèo trôi”
Ră rời thân liễu dập ḍi
Mùa xuân đổi lại đến thôi thu buồn
“Em đi hăy nhớ đêm suông
Trăng cao quạnh quẽ đêm tṛn có anh
Vui cười cùng giỡn chim oanh
Tên em con gọi xuân lành thân thương”
Chia tay từ giă đôi đường
Em ra biển Bắc anh dường phía Tây
Con thơ vẫn hăy c̣n say
Giấc nồng ấm áp thơ ngây biết ǵ
Chàng qua sát cạnh Ư Nhi
Dỗ dề cho ấm mẹ khi vắng nhà
Nh́n Nhi suối mắt tuôn sa
Nghĩ Mai sao giống Kiều mà khi xưa
Hồng nhan đủ kiếp nắng mưa
Khi Tề khi Sở bán mua thâm t́nh
Thanh Y đă chọn cho ḿnh
Lầu xanh chẳng thoát chốn t́nh chua cay
“Trời ơi! Sao những đọa đày
Người xưa sao giống người nay quá chừng
Không! Không! T́nh chẳng dửng dưng
Mai ơi! Mai hỡi xin đừng lụy thân
Thân anh dù lắm gian nan
Cũng nguyền xin vẹn được ṭan lời kia
Khổ sao xin đặng xớt chia
Không như Kiều ấy đầm đ́a mắt xuân
Cúi xin tâm nguyện bề trên
Máu đào ba lượt rửa lần vết nhơ
Nắng mưa dù hăy nắng mưa
Suốt đời tích thiện vẹn thơ t́nh nàng
Kiêm chay thêm lễ rước đàng
Ba năm cho sáng sắc trong ngọc hồng”.
Nghĩ đến đâu, quặng nổi ḷng
Dật dờ thân cột bên con thơ nằm
T́nh ai vừa khỏi đă êm,
T́nh ai lại đến bao niềm xót xa?
Mẹ nàng cười thỏa bước qua
“Chim đi xa tổ để lo gia đ́nh
V́ nghèo nên phải ĺa t́nh
Cháu thơ nhờ giúp đặng lành nơi con
Tuổi cao bóng xế đă ṃn
Trời chiều chưa nghĩa vẫn c̣n lao đao”
Dứt lời ánh mắt liếc chao
Miệng con tu hú nghe nao nổi ḷng
Mắt xanh c̣n đọng sương trong
Gạn lời từ tốn mẹ nàng yên tâm
“Trời cao dù hăy tối tăm
Đất bằng sụp đổ chuyển làm hố to
Sông xanh th́ măi xanh cho
Không hề vẫn đục nước dơ bên ngoài
T́nh chung ḥa lẫn biển khơi
Thề xin rửa sạch bẩn đời cho em!”
Lời chàng nói tận đáy tim
Rung rung nhịp mạnh nổi ch́m từng cơn
Nghe qua bao tiếng của Sơn
Mài xanh tái nhợt khiếp hơn bao giờ
Gió ngang mau cuốn bụi mờ
Lấp ba lấp bấp không ra nửa lời
Đành cho con nước trôi xuôi
Mặc t́nh Sơn muốn việc đời ra sao
Thư tin Long Khánh đến mau
Kể ḷng thương nhớ xiết nhào ruột gan
Tay run giở lấy từng trang
Nḥa nḥa giấy thắm bao vần lem lem
“Phong ba vùi dập đời em
Nắng xuân đă mất cố t́m nguôi nguây
T́nh xưa ai thắm đong đầy
Tưới cho hoa thắm những ngày bên nhau
Phương xa đêm xuống ứa trào
Vần thơ lời nhạc nói sao ḷng này?
Anh ơi! Sao những đắng cay
Lúc về quê cũ Hào vây đánh liền
Hang sâu chuột trốn mé hiên
Cam đành ĺa khỏi xa miền quê mau
Tố Sơn ơi! Nhói ḷng đau
Đời em sao thế má đào xác xơ
Nhớ làm sao đến con thơ
Trăng khuya vành vạnh hằng mơ quay về”
Tin ai đưa lại năo nề
Càng cho ḷng nhói, càng cho rụng rời
Mau mau nhanh việc đi thôi
Tim cầu đă rơ th́ thời làm ngay
Máu ơi! Máu biết Sơn đây
V́ ai mà lại việc rày thế kia
Đường nhanh bệnh viện đó ḱa
Để cho máu đổ cứu bề người ta
Giọt đào lấp lánh tuôn ra
Cỏi tiên nước đổ thác ma giữa chừng
Tiếng ai cũng vọng vang lừng
Làm xao náo động hết từng các tiên
Ngọc Hoàng thấu hiểu thiếu niên
Truyền ḷng bác ái giúp liền chàng ngay
Lần đầu cũng thấy rơ thay
Ngọc xinh thêm những sáng hay lạ thường
Khổ đau nơi sách đổi nhường
Của nàng Nguyễn Thị ra dường Tố Sơn
Canh khuya khúc nhạc cung đờn
Khải làm sao đặng những hơn cảnh chàng
Miệng bia ngày một thêm vang
Thối đời bạc bẽo luống đang vào người
T́nh sao t́nh bạc như vôi
Mới cùng hoạn nạn chung đôi vui cười
Nay th́ vừa mới đổi ngôi
Đi xa mấy dặm dạy đơi người mau
C̣n thêm bạc đăi trứơc sau
Như bèo với nước hợp mau tan liền
Về nhà tạo dáng ngă nghiêng
Rằng là kiếm được lắm tiền phủ phê
Chớ đâu có phải trước dè
Bữa cơm c̣n lắm dụng bề mà lo
Dáng ai ngồi thấy co ro
Ánh đèn dầu sáng nhợt nḥa bóng in
Đêm buồn nghe vẳng không thinh
Tiếng con chim nhạn lạc t́nh bơ vơ
Đôi trang giấy trắng bài thơ
Bao điều vốn quư thốt từ con tim
“Vui là vui gượng cùng em
Khi vừa thấy được bóng chim đă về
Buồn ai sao sớm quên đi
Nhờ ai mà được ra dè ngày nay
Máu tim nở đổ trót rày
Hoa xinh đă thắm th́ quay lưng thành
Đêm nay trăng đẹp lại thanh,
Mà t́nh sao lại xa t́nh thế kia?
Thôi đành cam chịu v́ yêu
Cố ra hết sức những điều ai mong
Sớm nên gặp được nắng hồng
Ḿnh anh thui thủi thân không quay về”
Thơ mau kịp lúc cũng vừa
Tâm t́nh trở dậy vẫn chưa muộn màng
Canh khuya gà gáy đầu làng
Trông qua hai cửa c̣n đang hững hờ
Bên th́ yên lặng như tờ
Bên th́ suối chảy mắt mơ đen huyền
C̣n bà tâm hăm vững yên
Tưởng rằng hoa đă chọn thuyền cùng đi
Ḷng so ḷng gái nhu ḿ
Thừa câu vẹn hiếu bà gh́ tối đa
Khi hay được duyên nối se
Sóng thêm mấy trận phong ba đổ vào
Tơ vừa nối lại dứt mau
Cũng v́ chữ hiếu cho đau xuân t́nh
Nàng rằng: “Bởi việc trớ trinh
Hiếu – t́nh chọn một khôn lành đặng hai
Lại nhà c̣n lắm đắng cay
Đành thôi duyên mất phôi phai phụ người”
“Khéo hay việc của người đời
Đủ mưu lắm kế chia rời đôi ta
Bạc châu của lắm ngọc ngà
Xem như thượng đế vào nhà phước ban
T́nh chi dù có dở dang
Xin em nghĩ lại cơ hàn bên nhau
Chim bay nhạn đợi vẹn câu
Thủy chung tổ ấm xiết bao nhiêu niềm”
Tạ từ giây phút lặng im
Mai đi cố giấu con tim ngẹn ngào
Đường xa trước mắt vẫy chào
Ư Nhi con trẻ cho đau Sơn này
“Nhi ơi dù thể ngày mai
Con đừng giận dỗi mẹ hoài đi xa
Mây trôi th́ cũng việc nhà
Mưu sinh xứ lạ xót xa thâm t́nh”
Vệ đường in bóng rơ h́nh
Thân cao to lớn bé xinh cùng cười.
***
Một nhà lâu cũng quen rồi
Bởi như ư nguyện của người ác tâm
Bắt Mai đi chốn xa xăm
Mặc thân đày đọa miễn làm tiền ra
Đủ đầy ước muốn của bà
Cho sao được thỏa thân già khỏe rân
T́nh sao t́nh vẹn trong ngần
Yêu người cho đến ba lần máu tuôn
Nhưng ai có biết nghĩa nhơn
Đem ḷng mà quư Tố Sơn trai lành
Thấy xem cũng quá mong manh
Sơn thôi tính chuỵên rơ ngành ngọn cơn
Thư bay dấu đặng nổi hờn
Thể coi dáng liễu thiệt hơn thế nào
Hoàng hôn một buổi nôn nao
Dáng xinh cùng một anh hào về ngay
Tự xưng là chủ Mai đây
Chuyên nghề làm thiện lương y cứu người
Thấu am hiểu rơ chuyện đời
Biết điều nhân nghĩa, thuộc người ngày xưa
Họ tên phân rơ cho vừa
Từ danh thường gọi Dương gia tộc rành
Khôi ngô tuổi trạng tam thành
Thân người nhỏ nhắn cũng thanh gọn gàng
Ngồi trong trước áng ngang ngang
Miệng thao bất tuyệt khoe hàng với Sơn
Rằng: “nan y hay khó hơn
Điều th́ trị khỏi thoát cơn hiểm nghèo
Cứu người giúp đặng cho mau
Không ham tiền bạc sang giàu làm chi
Xứ ta việc thiện ngành y
Cũng vừa đủ thứ trọn b́ với ai
C̣n th́ việc nắm trong tay
Ṭan khu trăm đứa tiếng bay rành rành
Khi ai nghe đến thanh danh
Cũng điều kính nể khôn lành cả hai”
Khoe nghề thêm lại khoe tài
Trai thơ ngơ ngác c̣n ngây ngô nhiều
Chim non so với chim điêu
Th́ làm sao thoát những xiêu xiêu ḷng
Mấy lời tỏ rơ trao ngang
Bàn về hiếu đạo măi không hết lời
Vui cười tâm đắc hả hơi
Ra phần kính phục thêm tươi tin lầm
Nào đâu có thể hiểu am
Người này cũng với đó em thế nào!
Chia tay cũng lắm dạt dào
T́nh người quyến luyến cho nao ḷng chàng
C̣n đây là bóng đài trang
Tin thư cùng với ḷng chàng như nhau
“Sớm thay được trọn vẹn câu
Ḷng em xin nói xiết bao đoạn trường
Dầu chi có những đau thương
Một lời trăng đá tỏ tường ra xem!”
Đọc xong nước mắt bên thềm
Nói làm sao đặng những êm ḷng người
Nói sao mà trót đôi lời
Hoa xuân thêm rũ tả tơi sắc màu
T́nh ơi sao lụy chi nhau,
Bởi khi gia cảnh có đâu như dè!
“Anh ơi! Em đă trở về
Nắng hồng cho ấm trọn bề t́nh ta”
Tiếng nàng len lơi bà nghe
Nhanh như tia chớp bước ra hầm hầm
“Việc xa tiếp hăy mà làm
Đừng gí trói buộc đi giam đời ḿnh
Thân hoa lại nở cấm śn
Giàu sang không muốn theo t́nh nghèo xơ
Trời ơi đọa lắm cho vừa
Con tôi nó căi chỉ mơ về t́nh”
“Mẹ ơi! Chớ đọa thân ḿnh
Con nguyền nghe lấy những xin an ḷng?”
C̣n chi đâu nữa mà mong
C̣n chi đâu nữa nắng hồng bên nhau
Sợi tơ lại đứt chia mau
Người lên thành thị xiết bao u ḥai
Người th́ ở lại đắng cay
Năm canh ṿ vơ nguôi nguây đêm trường
Chữ t́nh sao lắm vấn vương,
Anh hùng cho mấy vẫn tương tư người?
Thân nghèo rớt trái mồng tơi
Nên t́nh đi mất không lời về thăm
Dù cho chết mấy con tim
Dù cho xơ xác nổi ch́m đời hoa
Dù cho nước mắt tuôn sa,
Miễn sao được toại ḷng già này thôi!
Xứ xa mắt ngước lên trời
Đài trang thêm xót những người chung quanh
Ra tâm ông chủ giả nhân
Th́ thầm an ủi thiệt lành hỏi han
“Tố Sơn chi đó của nàng,
Mà cho ḷng nhớ ḷng mang ưu sầu?”
Thật lời chuyện lấy đôi câu
Ngây thơ tin kẻ đang mưu hại ḿnh
Ḷng Từ việc rơ đinh ninh
Thư mau Châu Đốc nối t́nh cho ai
Rồi đôi ba nữa tới đây
Đưa Mai về lại hợp đôi Sơn này
Thư rằng: “Việc rơ xót cay
Mà sao em lại nín ḥai lời kia
Tâm t́nh bày tỏ khôn d́a
Thương sao ánh mắt nhu ḿ ngây thơ”
Thư xong th́ đến người về
Liễu vờn kiểu cách làm ngơ với chàng
Thấy Từ Sơn hăy nhanh chân
Đón chào nồng hậu ân cần cho ai
Rượu bày rồi đến thuốc trà
Hàn huyên tâm sự gật gà đến say
Sơn mau: “Bằng hữu mấy ai
Cùng chung trí hướng giúp hay cho đời
Màn đêm cũng đă tới rồi
Sang bên cùng nghỉ chuyện thời thâu đêm”
Từ rằng: “Đă mệt tùy em
Về yên nghỉ trước mà nằm khỏe ra
Bên này c̣n chuyện với bà
Ngọc Mai một thể chút th́ anh mau”
Mặt trời đă lú hồng hào
Ánh dương đua sắc đón chào đẹp thay
Giật ḿnh thức giấc quơ tay
“Ủa sao không thấy anh đây qua cùng?”
Bước qua thôi giận bắn rung
Ngọc Mai ai đó chung mùng với nhau
Biển đâu lại nổi sóng trào
Đất bằng rung chuyển hố sâu ḷng này
Nổi ḷng dằn dại đặng thay
Chờ người dậy rơ việc bày ra sao?
Chín giờ đă tới bước vào
Ngọc Mai mừng rỡ đón chào cùng Sơn
Anh Từ thấy mặt tươi hơn
Như vừa xuân thắm t́nh tràn tưới cho
C̣n bà th́ vẫn so đo
Đêm qua chẳng biết thờ ơ lạnh lùng
Sơn rằng: “Khéo đẹp vẻ nhân
Vẽ bề hiền đức ngoan trung thánh hiền
Té ra cáo giả người tiên
Xuống trần lừa lộc ngă nghiêng hại đời”
“Việc ǵ em nói rơ lời
Anh không hiểu rơ ư thôi ḷng ṿng”
“Việc ǵ th́ biết rơ ḷng
Đêm thâu trăng đẹp luống pḥng nơi đây?”
Tiếng Kiều nhỏ nhẹ phân bày
“Đêm qua anh đă uống say quá chừng
Ngă ngang đặt dựa vành lưng
Tiện luôn một thể chung mùng mà thôi
Anh ơi! Xin xét kịp thời
Ḷng không gian đối với người xưa đâu?”
Từ nghe tiếp nối đôi câu
“Lần đầu trót dại gây đau cho người
Mong ḷng bác ái sáng soi
Thứ tha cho kẻ bề tôi được nhờ!”
“Thôi thôi chẳng nói bâng quơ
Việc làm đă rơ thấy nhơ nhuốc đầy
Mau mau đi khỏi nơi đây
Đừng thêm xấu mặt xấu mài cho ta
Hoa xinh đẹp dáng lụa là
Lời em cho rơ những ra chân thành
Dẫu ǵ quyết định nơi anh
Lần này bỏ lấy phải lành lánh mau
Đường xa dẹp thói mưu cầu
Con thơ lo giữ trọn câu mẹ hiền”
“Lời anh ghi dạ hiển nhiên
Em thôi ở lại cho yên phận ḿnh”
Lắng nghe bà hăy làm thinh
Dám chi xao động chuyện t́nh thanh cao
Tha Từ cùng lượt Mai nào
Đến bà Sơn nói ra đâu vẹn ṭan
“Nghĩ t́nh Mai rất hiền ngoan
Đă cam nhịn nhục những đàn áp kia
Bao lần cố cắt phân chia
Mặc cho nước mắt đầm đ́a giọt xuân”
“Làm con phải hiếu trọn ngần
Lúc trên dương thế nên ṭan phải hơn
Lo cho cha mẹ vuông tṛn
Thảnh thơi vui hưởng hẳn c̣n bao lăm
Thân dù cực có mấy năm
Hoa xơ tan tác xứng tầm cưu mang?”
Tiếng xa đă thấu thêm vang
Biết chi nhục nhă giữa đàng người dưng
C̣n Sơn sao măi rưng rưng
Miệng bia châm biếm đă lừng khắp nơi
Tới đâu cũng bị người cười
“Uổng công xe cát biển khơi dă tràng
Thân c̣ xốc tép nuôi ngan
Miệng hang canh giữ cua nàng phụ đi”
T́nh ơi, trói buộc làm chi,
Đă người cố bỏ c̣n ǵ nữa yêu?
Ḷng ai đầy những hoang liêu
Đă suy hào khí mấy điều bên tai
Nắng hồng có buổi ban mai,
Mà sao hết cả một ngày chiều buông
Đêm sang có ánh trăng tṛn
Mà sao nguyên tháng bóng suông mịt mù
Tiếng đời đă bớt dịu lu
Liễu xinh ngoan ngơan từ từ nghe theo
Ở bên sát cạnh người yêu
Chung tay cho trẻ thêm nhiều ước mơ
Tính bà dù đặng êm cho
Ḷng c̣n ấm ức bởi mơ sang giàu
Ghét xưa nay ghét thêm vào
Thứ ngừơi trời đánh cho mau Sơn này
Nhổ đi con mắt có gai
Tinh thần nhẹ nhơm tiếp thôi việc ḿnh
Thư liền gởi đến Long Thành
Chung tay Từ ấu tống nhanh Sơn này
Đă mang nổi hận chưa nguây
Tin thư vừa nhận th́ bay vào liền
Gặp nhau cười nói ngă nghiêng
Con,con-mẹ,mẹ như điên ngạo đời
Bà rằng: “Khi đă việc rồi
Quyền ṭan nắm hết không coi ra già
Bóng mây giờ thiệt c̣n chi
Vẫn không yên được con thơ ngày nào.
Từ ơi phân rơ cho mau
Đặng bề già rănh thật đau vô cùng!”
Từ thưa: “Vịêc thế dám từng
Lời ngang xốc ngược bất nhân mẹ già
Đă mang tiếng hổ Thích ca
Quan Am cứu thế tâm từ hơn ai
Cớ hay lộ rơ mặt mài
Cũng là thứ bọn ăn mày ranh đua”
Sơn đâu bước đến cũng vừa
Những phần trang trọng như xưa cuối chào
“Đă lâu thân bách tùng cao
Vẫn xuân trai tráng hồng ḥa văn nhân?”
“Cảm lời thăm hỏi ân cần
Sức c̣n khỏe mạnh vững thân không hề
Chẳng hay tin thật vừa nghe
Đúng không với việc em dè mẫu thân
Cho người lâm cảnh khốn bần
Với thân nhành liễu mang ân giả tỉnh”
Lặng im nghe mấy lời tŕnh
Rung rung cơn gío thắm ḿnh lạnh hơn
Mắt Sơn to tướng ve tṛn
“Hồi nào việc ấy phụ ơn mẹ nàng
Tin ai khéo thế bẻ ngang
Mang lời du khống trách oan cho ḷng”
“Mẹ đây nói thật rơ trong,
Hay là bảo mẹ phụ ḥng tránh xa?”
“Lời này do bác nói ra
Mà ai là mẹ anh Từ nơi đây?”
“Miệng tao nói đúng sự rày
Có chi mày được cho đây thân già
Thân nghèo lại vẻ nhân gia
Văn thơ giả giọng thầy đố gớm ghê!”
Từ nhanh: “Thật rơ trọn bề
C̣n chi chối cải dối thề cùng Mai
Mẹ ngồi dáng tỏa bóng cây
Sao c̣n không hiểu thật rày quá ngu?”
Nghe xong con mắt mù mù
Ḷng người sao lại đổi như thế này
Hay nghèo phải chịu đắng cay
Chữ t́nh không nhẽ lại bay theo tiền?
Bời lời của đấng mẹ hiền
C̣n em trọn hiếu điềm nhiên phụ chàng
Dẫu chi sự thể rơ ràng
Liễu bau theo gió xuôi ngang không dừng
Mai thưa: “ Vạn đội t́nh quân
Một ḷng vẹn trọn nghĩa trung với t́nh
Thân em c̣n nặng gia đ́nh
Liễu tơ gió thoảng găy cành xuân xanh
Phỉ t́nh nào dám dối anh
Hôn phu Từ ấy duyên thành mẹ cha
Thừa khi rượu đă say ngà
Đời em như hết phụ mà t́nh chung”
Mưa ngâu thêm những băo giông
Ầm ầm đổ xuống không ngần tiếc thương
T́nh chia đôi ngă sầu vương
Bên th́ tan tác bên dường đớn đau
Hởi ai mấy chữ làm đầu
Làm con phải hiếu vẹn câu cho tṛn
“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
Mẹ cha th́ cũng mẹ cha
Thương con cho đặng cho ra t́nh người
Đừng v́ tiền của ở đời
Sang giàu ép gă đau thôi con ḿnh
Xứ người lắm việc trớ trinh
Quê nhà hay đặng những t́nh của con?
Bao lời rơ đáy ḷng Sơn
“Thân xin cam phận nghèo hèn hơn ai
Thua người lắm của bạc tài
Nói sao cũng đặng những lời nghĩa nhân
Đoạt t́nh phá hoại gia can
Cũng th́ trọn nghĩa trọn nhân với đời
Từ rằng: “Đă tiếc cũng rồi
Việc th́ đă hết xong xuôi mọi phần
Chuyện đời của đức thánh nhân
Tôi xin hối hận với ngần bạn đây
Vẹn t́nh thêm chữ đức tài
Thật làm thán phục cho trai đương thời”
Sơn thưa: “lắm sợ người cười
Không bằng với bậu một đời danh thơm
Phận hèn như thể cỏ rơm
Làm sao dám sanh sao hôm giữa trời
Liễu xinh xin gởi cho ai
Hoa trông có thắm nhờ ngài một tay
T́nh kia dù lắm đắng cay
Nhưng không dám hận oán ai bao điều
Trách ḿnh thân lại bọt bèo
Trắng tay không đặng dáng Kiều một khi”
Tiếng Mai sao nghẹn cứng lời
Nói trong nước mắt đang khi ră rời
“Kiếp này dẫu đứt chia đôi
Kiếp sau duyện ngộ đặng mười ngày nay
Xin chàng bớt nổi nguôi nguây
Sầu vương gối chiếc đêm dài trống canh
Tố Sơn ơi! Hỡi t́nh anh
Ḷng em ai thấu phận mành liễu tơ?”
“T́nh em phận liễu ngây thơ
Ṭng cào hiễu đặng bóng mơ đêm huyền
Ép dầu người nỏ ép duyên
Thôi th́ em hăy chọn thuyền cho xong
Vùi thân vào chốn mưa giông
Hoa tơi tả cánh, nhụy tàn tàn hương
Mong sao được thắm sắc hơn
Lung linh giữa chợ phố phường thêm xinh”
Thế ưu bà tiến thẳng ḿnh
“Biến đâu cho khuất mặt mài
Cho già rănh việc hưởng đời giàu sang”
Từ mau: “Thiệt lẽ nhờ chàng
Chỉ mong được kết hữu bằng cùng ai
Chung nhau tạo sức gió bay
Nứơc non ra giúp sẽ ngày vinh qui”
“Trách thay phận bạc Trương Chi,
Có tài mà lại cũng th́ như không
Áo ôm thuyền lạc giữa ḍng
Dám mơ có bạn giàu sang như dè
Sông kia đi khắp bốn bề
Bước chân lữ thứ sẽ về quê xưa”
T́nh trong thế cũng đủ vừa
Ḷng nhân thêm trọn ước mơ của người
Ra đi chi mấy ngậm ngùi
C̣n thương tiếc nối những lời mỉa mai
Đường xa trở lại c̣n dài
Bâng quơ nhớ đến bao ngày bé thơ
Núi Sam di tích của bà
Vương Tâm bậu chọn ǵn thờ trung kiền
Đă thôi mười mấy năm liền
Ngôi nhà xưa ấy bạn hiền c̣n không?
Giỗ thầy lỡ trót phụ ḷng
Mười hai mùa lá long đong kiếp người
Mười hai năm bấy nhiêu thôi
Cho đầy đủ cả biết đời là sao
Núi Sam đường thẳng triền cao
Chốn xưa theo gót cho mau tới nhà
Người xưa vừa gặp ngó qua
Đă phần cao lớn dáng ra trai đường
Mặt ngơ mặt chưa tỏ tường
Vài điều gạn lẽ Tâm huờn nhớ ngay
Đôi tay mừng bắt đôi tay
Thông cao gặp phải gió bay theo chiều
Hàn huyên tâm sự đủ điều
Ḷng xao xuyến mến đăm chiêu ra đầy
Chạnh t́nh theo mỗi phút giây
Bao năm xa cách thật hay có ngày
Hoàng hôn tắt nắng ban mai
Núi cao thêm ấm đèn say chông dầu
Tâm rằng: “Quả thật nhanh sao
Mới thôi chớp mắt đă màu cây to”
Sơn thưa: “Cũng lắm đắn đo
Ră ṛng sức kiệt quanh co thân tàn
Tuổi thơ mắc bởi tiếng oan
Cây to bị đon đưa sang xứ người
Hết rừng sâu đến biển khơi
Bướm ong cũng đoạn những đôi oan t́nh?”
“Việc rồi thôi đă yên lành
Qua bao khổ cực giờ hanh tươi màu
Nắng hôm em tính thế nào
Hay là ở lại triền cao một đời
Chung nhau lo thuốc cứu người
Mộ thầy đôi buổi ra phơi phơi ḷng”
“Chốn quê mẹ hăy luống trông
Chim bay t́m lại nắng hồng quê xưa
Trọn đời chữ hiếu gắng chu
Lỗi xa vắng bóng đă thừa bảy xuân
Khuya về cơn gió lâng lâng
Thổi ngang mái lá gợi lần t́m ai
Chông đèn vách lá song hai
Chung nhau một nổi ưu hoài đệ huynh.
***



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 thimai
 member

 REF: 409562
 12/08/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
***
Đến đây một cánh hoa Quỳnh
Đă tài thêm sắc trọn t́nh thủy chung
Dù không ước nguyện trót cùng
Chỉ là gặp mặt có lần đầu tiên
Trai anh dũng, gái chính chuyên
Thương yêu cũng bởi trót nguyền nơi tâm
Từ khi mặt đối ngộ tầm
Chữ duyên ai khéo buộc chàm nơi Giao
Tim yêu sóng biển dạt dào
Phất phơ ngọn gió xiết bao nhiêu t́nh
Chân dung đă họa nên h́nh
Tṛn niên la rụng đâu tin của người
Liễu vàng rũ cánh hoa tươi
Đêm ngày thơ thẩn u ḥai ngóng trông
Quỳnh Tiên thấy chị chạnh ḷng
Chia làm sao đặng cô pḥng tương tư
C̣n ai quá nỡ thờ ơ
Chia tay độ ấy ra lu mặt mài
Quỳnh Dao thêm hăm bóng đài
Năm canh cửa sổ ngắm hoài trăng kia
Bóng trăng tṛn vạnh noi th́a
Có không tiếng nói phương kia mịt mù?
Gởi đây nổi nhớ riêng tư
Đời trai sương gió nắng mưa bao ngày!
Dáng Tiên nhẹ bước trước ngài
Nói rằng: “Chị hăy nguôi nguây thân vàng
Hoa khô đă héo sắp tàn
Đêm khuya sương lạnh cớ mang bệnh t́nh
Dao rằng: “Trót nặng ḷng tin
Thân vàng dầu héo dẫu tàn thành tro
T́nh nào nguôi được ḷng mơ
Chữ ân thêm với duyên thơ một bề”
Tiên thưa: “Sao chót đặng dè
Bóng chim đă biệt biết về nơi đâu?”
“Tin nghe chàng nói đôi câu
Cần Thơ chợ lớn qua cầu tới ngay
Ngôi nhà đơn chiếc gió lay
Mẹ già cùng với anh trai nghĩa t́nh”
Tiên rằng: “Dẫu thể biết ḿnh
Bóng mai lú rạng lộ tŕnh ḍ la
Biết thân rồi lại biết nhà
Xem sao ư ấy đó ra thế nào”
Theo lời thức dậy tâm Dao
Vừng đông vừa lú bước mau t́m người
Tay đeo chân ảnh của ai
Bôn ba khắp hết đường dài quanh co
Hả hơi kiệt sức suy cho
Ghé qua hàng sáo bên lề đường đi
Khỏe thân rồi đặng trọn b́
Gạn vài lời hổi biết th́ Tố Sơn
Người hàng đưa mắt sáng hơn
Khi nghe ai hỏi đến con của ḿnh
Ḷng thêm đau nhói bơi tin
Biết thôi hỏi rơ thật t́nh nàng đây
Quỳnh Dao ruột quặng đắng cay
Nổi ḷng ra với tranh người năm qua
Dáng con trước mắt như hoa
Người hàng đôi mắt nho sa thêm nhiều
Nói rằng: “Rơ thật cháu yêu
Sơn con bác đấy trọn nhiều hiếu ngoan
Không hay biết rơ nguộn ngàn
Cả năm đă biệt chẳng an ḷng già”
Quỳnh Dao ánh mắt đầy hoa
Sục sùi tin đến như hoa sấm rền
“Sơn ơi ! Tim gọi thành tên
Anh giờ dau hỡi biết nên Dao này
Trông ai đă mất năm dài
Đến nơi thôi lại mặt mài cũng không!”
“Nghe đâu ngày trước tiếng đồn
Nói rằng nó bị nước sông cuốn ch́m
Dốc công lặn lội kiếm t́m
Cũng đều vô tích xác chim con hiền
Đạo anh sắm lễ trước thiền
Cỗ bày đầy ắp mong thiêng em về
Qua thầy thầy mách thẳng dè
Hồn oan rừng thẳm sơn kê bịt bùng
Tọa đày kiếp báo hăi hùng
Thân phơi trăm mảnh mồi từng cọp đêm”
Nghe thôi nứt cả con tim
Dọa dày thân xác giật ch́m từng cơn
“Tố Sơn ơi! Hỡi Tố Sơn
Sao tùng găy bóng trăng tṛn thiếu niên
Sớm đi bỏ lại giữa triền
Quỳnh Dao vất vưởng hoa tiên cơi đời
Anh hiền lại thật thẳng ngay
Không đâu! Anh vẫn c̣n nơi dương trần
Lời đồn chẳng rơ trong ngần
Làm sao tin đặng những phần người dưng
Chắc đang gặp nạn giữa chừng
Bởi đời này lắm thú hung buôn người”
Hai người sánh bước chung đôi
Đường về lối cũ chốn ngôi nhà tàn
Đong đưa mái tóc của nàng
Mùi hương quyến rũ cho chàng về mau
Ghé qua di ảnh hồi lâu
Mắt tràn ngấn lệ giọt sầu tuôn tuôn
“Dù đời có mấy đổi huờn
Tim em vẫn đợi Tố Sơn quay về
Vẹn ḷng khắc nghĩa phu thê
Trăm năm duyên kiếp trọn bề với anh”
(Bên mây trắng, bên lá xanh)
Dắt d́u hôm sớm trọn t́nh cùng ai
Khi cầu nguyện lúc khấn lời
B́nh an anh bước sớm dời đ̣an viên
Ngày ngày hai buổi thêm siêng
Tuổi xuân dành trọn mẹ hiền của anh
Trưởng huynh Công Đạo nghĩa t́nh
Ḷng thương thêm quư phận mành em dâu
“Sơn ơi! Đâu hỡi về mau,
Biết chăng nghĩa nặng t́nh sâu Dao nàng”
Phận tơ sao lắm chứa chan
Má hồng phai nhạt thời gian đợi chờ
Thấy con mặt rũ bơ phờ
Suốt năm những tháng mộng mơ hảo huyền
Ngày th́ đôi buổi cầu chuyên
Vắng nhà nói vội việc riêng phải làm
Sinh nghi ḍ xét hỏi anh
“Tiên con! Dao hăy cớ tâm lạ kỳ
Việc sao rơ đặng sáng ngh́?
Mẹ cha yên dạ lo th́ hai con!”
Thương Dao, Tiên cũng thật ḷng
Thuật tường cốt chuyện Tố Sơn khi nào
“Tương tư ḷng chị đậm sâu
Vẹn đời chờ đợi anh hào xa xăm”
Lời Tiên đau nhói quặng tâm
“Dao con! Sao nở đọa làm chữ tŕnh?
Cho thân mài úa lá xanh.
Liễu khô vóc dáng trước vành trăng thâu
Sự này để trót về sau
Sợ rằng hết cả Quỳnh Dao một đời”
Sẵn đây người hỏi gạn lời
Tính luôn một thể kết đôi duyên lành
Cho Dao quên nổi ḷng ḿnh
Pḥng loan hoa thắm gió lành phơi phơi.
Định giờ ngày tháng tốt tươi
Cỗ mâm tiệc rượu xong xuôi trọn phần
C̣n chờ đến buổi hôn thân
Sui gia giao kết cho ngần là xong
Má đào bao nổi xiết ḷng
Duyên cha đă định se hồng kết tơ
Dao thêm luống những dật dờ
Chối từ không đặng lỗi bờ hiếu con
Bên nghĩa đạo, bên suối nguồn
Hai bên sao vẹn được tṛn cả hai
Cô pḥng mang nặng ưu hoài
Hoa thêm tơi tả nhụy rời rời than
Trăng đêm cho lẵm bẽ bàng
Khuôn viên tṛn trịa ả Hằng trách ngươi
Cây đa có chú cuội ngồi
Sông Ngân nơi ấy cũng đôi nhân t́nh
Giật ḿnh ḿnh lại đau ḿnh
Trách rằng bạc phận hoa xinh giữa đời
Quỳnh Tiên thấy chị ră rời
Trong đêm vắng vẻ nh́n trời xa xăm
Dưới đèn ghé đến bên cầm
Ân cần đôi lẽ mưu tầm hỏi han
(“Cơ trời dâu bể đa đoan)
Riêng thôi một nổi những oan ḷng ḿnh
(Cớ chi mà nhẫn tàn canh)
Xuân non đă chóm đây t́nh chao trao!”
Rằng thôi: “Bao nổi ước ao
Ân t́nh chưa đặng lẽ nào làm ngơ
Mẹ anh c̣n hăy mập mờ
Chưa chi cha vội cắm cờ trớ trêu
Lời không chót đặng bao điều
Ơn sinh cùng với anh yêu thỏa ḷng
Nhờ em gởi tiếng ước mong
Cho cùng từ mẫu của Sơn một lời
T́nh dầu đôi ngă xa xôi
Tim non măi nhớ dáng ngôi anh hùng
Trăng vàng soi sáng không trung
Nh́n lên trên ấy thấy ngần chị đây
Bên sông Ngân những phút giây
Đợi chờ người đến nối dây tơ t́nh
Chân dung này, dáng của anh
Gởi về cho mẹ bóng h́nh thâm son
Ôi anh ơi! Hỡi Tố Sơn,
Duyên ta sao lại xoay tṛn đớn đau?”
Tiếng nàng bay thấu lên cao
Ông tơ thêm xót chạnh sao ḷng nàng
Thuyền quyên c̣n lại đoan trang
Chữ t́nh thắt chặt tâm can không sờn
Thấy Dao trong nổi dằn cơn
Canh khuya mau vắng giúp con được nguyền
Thừa cơ bóng tối đêm huyền
Bốn bề yên lặng với Tiên xa rồi
Tay đưa giấy viết một hồi
Tờ thư để lại thắm ôi lệ tràn
“Hiếu t́nh xin vẹn cưu mang
Đời hoa dù thể xương tan suối vàng
Mẹ cha cũng bởi thương con
Nên ra cớ sự đau ḷng riêng thôi
Ḷng con th́ vẫn trọn đời
T́nh quân Sơn ấy trang người nơi tâm
Anh giờ dẫu có biệt tăm
Chưa phân định rơ sống tầm chết ra
Bằng ḷng duyên bởi mẹ cha
Dám nào bất hiếu lỗi ngh́ thâm sinh
Xin cho đặng rơ trọn t́nh
Nếu ra Sơn thác nguyện lành con ưng
Se tơ kết tóc ai cùng
Gia can vui lấy tưng bừng cháu ngoan
Bao lời gởi lại trong thân
Con xin từ biệt bước chân băo đời
Qua mưa thấy rạng mặt trời
Về mau chịu tội với thôi bao người”
Thư xong đặt trướng bày phơi
Chân nhanh vườn kiểng hoa tươi giấc ngàn
Trong đem thoăn thoắt đài trang
Đường khuya canh vắng suối tràn ngấn mi
V́ sao có buổi biệt ly,
V́ sao lại có bước đi của nàng?
Xe kia đă tới bên đàng
Phận bồ liễu chót gây nan cho ḿnh
Xe đêm thẳng tiến lộ tŕnh
Có chăng đă hiểu nổi Quỳnh Dao không?
Đi trong nước mắt của ḷng
Của đời sao nở bất công chia ĺa!
***
Sáng ra ánh nắng phân chia
Quỳnh Tiên trở gót thấy ḱa tờ mây
Cảm bao lời nói đong đầy
Rưng rưng nước mắt cho hay cả nhà
Mẹ Tiên cùng lượt với cha
Đọc thư thêm nhỏ giọt sa rụng rời
“Thôi thôi nó đă đi rồi
Tại ḿnh bắt ép với người khác cho
T́nh trong con trẻ c̣n mơ
Đau ḷng nên mới dáng thơ lạc loài
Con ơi! Chi nổi ḷng ngay
Mẹ cha đă hiểu đă hay cũng th́!”
Khóc cho phận gái nhu ḿ,
Sao không lại nở chuốt bề khổ đau?!?
***
Giật ḿnh thấy cảnh lao xao
Hỏi qua xem thử đă mau Sài G̣n
Đông thành vui nhộn chon von
Cộ xe tấp nập lầu son dẹp vời
Bứơc qua chân dạo một hồi
Tâm thần chưa vững giữa nơi đô thành
Dẫu sao cho phải an lành
Mưu sinh ra với t́m anh một ḷng
Cà phê quán nhỏ hẻm trong
Hỏi xin ở tạm làm công tiếp bàn
Thấy Dao đẹp dáng mơ màng
Chủ nhanh ưng thuận cho nàng làm ngay
Lần đầy thân thể mệt nhoài
Liễu tơ giờ biết sinh nhai giữa đời
Quán nhanh thêm những đông ngời
Bởi từ khi có hoa tươi nương ḿnh
Trai niên lắm kẻ tỏ t́nh
Đêm ngày mơ mộng về hính bóng Dao
Chủ ông yêu quư xiết bao
Bởi nàng mối lợi thu cao cho hàng
Tội thay thân phận đài trang
Nép ḿnh tưởng đă yên ḷng nơi xa
Chữ trinh càng đậm đầy hoa
Tố Sơn anh hỡi! biết mà Dao không?
Đêm ngày tiếng nhạc trẫm bồng
Hồn đưa mây khói vẹn mong t́m người
Bướm ong dù giỡn tỏ lời
Hoa xinh nào có sắc rơi theo chiều
Con tim có một chữ yêu
Người xưa vẫn măi gợi nhiều nơi tâm
***
Thanh Lưu một kẻ mưu tầm
Hoa xinh nơi phố đùa làm thỏa vui
Thấy Dao tiên nữ giữa đời
Tâm hồn chao đảo ngây người hẳn ra
Nói lời đùa ghẹo nguyệt hoa
Lă lơi theo thói côn đồ chẳng ưa
Có chăng chi phép mà chừa,
Lời thô tiếng tục lại thừa ngược ngang.
Quỳnh Dao thấy cảnh xổ xàng
Liễu ra vài tiếng cam đàng cho yên
“Xin thương một chút phận riêng
Hoa đà có chủ ván thuyền đă xong
Phương xa kiếp phận má hồng
T́nh người thương xót cho ḷng nguôi nguây
Dám đâu theo thói ong bay
Duyên người nở phụ cắt dây tơ t́nh”
Lưu rằng: “Hoa tuỏi đẹp xinh,
Khéo chi lại bỏ vùi ḿnh phân trâu?”
Dạ rằng: “Như thể mưa rào
Thân em dù cắm cứt trâu cũng đành
Lời xưa trang nghĩa đă rành
Làm thân con gái nên dành chính chuyên
Nho Gia đă tộc lưu truyền
Chớ đâu như thứ Điêu Thuyền ngày nay
Vui đùa đó đến đắng cay
Trăm năm tiếng vọng chê bai người đời!”
“Khéo hay má phấn mài tươi
Làm điều đạo đức nói lời tiết nhân
Sách xưa cũng sáng trong ngần
Mấy ai chẳng hưởng đọa thân như nàng?”
Dạ rằng: “Ghi khắc tâm can
Có đâu dám căi lời vàng người thanh
Nhưng đây đă quyết ḷng thành
T́nh chung có một khôn lành đặng hai”
Thanh Lưu như sét qua tai
Ghế bàn liền đổ văng bay khắp nền
Trong ngoài đâu những đông rền
Mắt nhanh đua lấy cố chen vào nh́n
Quán không lại biến chợ đ́nh
Cho người hội vơ lưu linh hiếp hà
Thế côi đài liễu ngọc ngà
T́m đường lẫn trốn thoát sa lưới tṛng
Khổ thay cho số má hồng
Sắc đành họa lấy cho ḷng tiểu nhơn
Cửa sau dầu nở không hơn
Liền nhanh biến mất thoát cơn hung tàn
Giữa khi quán nhỏ ngổn ngang
Thanh Lưu đ̣i ép được nàng mới tha
Dầu chi đă bước đi ra
Nở nào quay lại để sa vào lầy
Đông Thành xe tách rời ngay
Nhắm về đường cũ xuống đây miệt vườn
Vĩnh Long sông nước chập chờn
Lặng lờ ḷ gạch tựa nương qua ngày
Rối đầu thêm lắm chân tay
Hoa sen vẫn ngát hương bay ngọt nào
Trai làng thợ tiếng lao xao
“Hoa đâu lại đẹp trọn màu thế kia?”
Phong lưu nhứt tiếng mỉa mai
Họ Trương Phú Lộc mép ria thèm thuồng
Thấy Dao mơn mởn tươi son
Chủ ông cũng tính dỡ đèn ghẹo hoa
Thừa cơ một buổi chiều tà
Gió phơi mát lộng chan ḥa nơi nơi
Bờ sông con nước đang trôi
Hoa xinh trong việc vệt bôi đất bùn
Có chi hay biết sau lưng
Mèo nh́n chén mỡ muốn tung xơi liền
Dáng người trong thế ngă nghiêng
Lộc đầy nước giăi đăm miên man hoài
Tay nhanh choàng bụng bắt ngay
Hái hoa nhanh để hương đây mùi hương.
Gió đâu lại động bay huờn
Th́nh ĺnh rung chuyển liễu song ngă người
Thối sau tay đỡ gở rời
Tiếng thanh thoát tóan khắp nơi hay cùng
Sắc hương ngào ngạt bay tung
Mặt đầy hoa gấm, sau lưng mèo ṿi
Thấy Dao kháng cự inh trời
Tên Trương hạ giọng ra lời nỉ năng:
“Hoa tươi đang giữa mùa xuân
Phơi phơi sắc gió ngọt ngào tràn lâng lâng
Làm chi cho cực tấm thân
Về làm bà chủ sướng ngần cùng anh
Đừng la giọng nói thất thanh
Mùi hương quyến rũ cho anh chút hồn”
Dạ rằng: “Con đă có chồng
Xin ông tha thứ phận hồng ngây thơ
Cho con được trọn duyên mơ
Không nên việc thế điêu ngoa hai ḷng
Chồng con c̣n hăy đang trông
Dây tơ thắt chặt sớm mong con về”
Tên Trương nghe thế chẳng hề
Ṿng tay càng chặt xiết bê thân nàng
Quỳnh Dao vốn nết đoan trang
Càng la càng giăy kháng dang ra ngoài
Chung nhau hay đến can ngay
Chị em cùng lượt xin ngài tha cho
Tên Trương thấy cảnh âu lo
Bèn rời tay bế bước vo thẳng đường
Mặt c̣n thôi quyến mùi hương
Ngậm ngùi ḷng chịu thua phường nhân công
Từ ngày xảy cớ việc không
Quỳnh Dao nàng đă giác trong tới ng̣ai
Thấy chi lấp ló dáng ai
Th́ nàng chung bạn đỡ tay tiếp lời
C̣n đây Phú Lộc tâm nuôi
Dù rằng gai nhọn bao thời thân hoa
Hoa xinh hoa đẹp dáng ngà
Càng cho tức tối dê già mấy khi
Cỏ non phơi phới xanh ŕ,
Mà sao bỏ đói con dê trong chuồng?
Cho ṛng nước giăi thèm thuồng,
Càng thêm hậm hực thấy buồn dáng ai?
Kế mưu lắm việc vẽ bày
Thông minh nàng đă đánh ngay ḷng tà
Bao lần sự thể lộ ra
Mặt thêm mất mặt với bề anh em
Bổng đâu Minh Nhứt đến t́m
Bạn xưa trí cốt ghé thăm Lộc này
Ḷng vui hớn hở hăng say
Trút bầu tâm sự cho đây bạn hiền
“Con này quả đẹp như tiên
Hồng tươi gai phủ thật phiền làm sao!
Măi rằng nói đă tṛn câu,
Với đau Sơn ấy anh hào Cần Thơ?”
Nhứt nghe thoáng đến người xưa
Khi vừa mới nhốt và đưa đất người
Tâm hồn càng thấy thêm vui
Ḷng thầm khoan khoái gặp rồi ai kia
“Trời hay khéo đặt trọn ngh́
Sơn ta vừa bắt bạn th́ Quỳnh Dao”
Miệng cười mắt nhắm ngước cao
Tính gian lộ rơ những câu đáy ḷng
“Bạn nên tính rơ cho xong
Để chi ra thế e không tốt lành
Con này quả thật lẹ lanh
Đưa tổi xử lấy thật nhanh kiếm tiền
Xiêm kia đôi chốn xa miền
Lầu hồng buộc trói trời thiêng biết nào”
Lời kia vừa tỏ đôi câu
Nghe ra cũng thích cũng âu lạ thường
C̣n th́ quyến luyến mùi hương
Bởi ai đă đẹp vấn vương tâm bào
Nghĩ hồi cũng khẽ gật đầu
Bằng ḷng cho bạn ra mưu bày tṛ
Giá nhiên đă thuận vẹn cho
Âm thầm lời ngọt dáng thơ xiu ḷng
“Nếu suy ở lại bằng không
Tối ngày có kẻ ŕnh hồng bẻ hoa
Thà đi theo chủ mới là
Biết đâu an phận c̣n ra gặp chàng”
Tâm suy vụt nghĩ đưa sang
Thơ ngây một phút nổi nàn vướng thân
Thuyền vừa rời bến xa dần
Tay người tiễn biệt mắt ngân ngậm ngùi
Bến sông bao tháng yên vui
Chị em thợ gạch tiếng cười gịn tan
Giờ đây một lối đưa ngang
Người đi kẻ ở tim gan thêm buồn
Trên thuyền ngắm cảnh đêm suông
Ḷng thầm phấn khởi tưởng truôn hết nàn
Phận hồng mây gió ngổn ngang
Mắc lừa băy gập thêm tan nát ḷng
Nghĩ rằng việc cớ vẹn mong
Đêm thanh con nước xuôi ḍng biển khơi
Trăng vàng soi đẹp cho đời
Cho nàng say đắm nụ cười mộng mơ
Mơ về h́nh bóng người xưa
Khi ngày đ̣an tụ duyên thơ đậm t́nh
“Sơn ơi! Đẹp quá đôi ḿnh
Cỏ hoa tươi sắc bướm quanh chập chờn
Tay anh ngắt một nụ hồng
Tóc em anh vuốt thắm vờn cánh hoa”
Miên man vui hưởng gần xa
Bàng hoàng tai thoáng tiếng nghe từng lời
Từ trong của Nhứt đang cười
Lộ ra mưu độc giữa nưoi biển đầy
Tâm nàng càng xót chua cay
Nghĩ thân sao lại mắc dây đọc đày?
Trong đêm giữa biển bao vây
Biết đâu lối thóat thuyền này cho xa
“Sơn ơi! Dù nát thân hoa
Tim em vẫn măi có mà anh thôi!
Biển ơi! Biển thẳm xanh tươi
Có chăng cho tựa cuộc đời của Dao?
Ḷng son nguyện vẹn tâm bào
Suối vàng dầu xuống vẫn câu chung t́nh”
Nửa đêm thuyền vắng bồng bềnh
Thừa cơ lỏng lẽo buông ḿnh biển xnah
Hoa trôi ḍng nước đưa nhanh
Rời ra thuyền nhỏ bóng manh mập mờ
Con thuyền theo nước lặng lờ
Nào chi có biết thỏ tơ phá lồng
Tưởng rằng đă toại ước mong
Bán hoa đất khách lợi ṛng mấy mươi.
Quỳnh Dao thân gởi biển đầy
Sóng thần đưa đẩy vào nơi băi rày
Nắng hồng đă lú ngọn cây
(Hồn nàng c̣n măi chơi rày râm cung
Trải bao sương tuyết lạnh lung)
Có chăng ai biết dáng hồng nàng đây?
Đang mơ ch́m giấc đong đầy
Một người áo trắng dạy ngay mấy lời:
“Quỳnh Dao con hỡi mau thôi
T́m đường về lại mọi người đang trông
Mẹ cha đă thấy trọn ḷng
T́nh con trao đặt cho Sơn khi nào
Người xưa dù lắm lao đao
Vẫn ngày trở lại thắm màu t́nh con”
Quỳnh Dao mắt chớp se tṛn
Bờ mi nắng rọi thêm long lanh nồng
Định tâm nghĩ lại giấc nồng
Chiêm bao mấy tiếng thật ḷng nhớ quê
“Mẹ cha giờ hăy trọn bề
Hay ḷng nhung nhớ con thơ dại khờ
Đêm ngày thấp thỏm đợi chờ
Tin con vắng bặt chốn mà nơi nao?”
Nhớ thôi ruột quặng ḷng đau
Biển xanh cuối lại sóng xao đượm t́nh
Dập đầu trên cát trắng tinh
Đôi ḍng suối lệ lỗi ngh́n song thân
Tâm c̣n chưa thấu được ngần
Chốn này là xứ của dân miền nào
Thân le từng bước mệt nhào
T́m vào thôn vắng nhà nào hỏi thăm
Dạ rằng: “Thân trót vướng lầm
Vào tay kẻ ác gian tham buôn người
Biển xanh cứu thoát thân tôi
Dật dờ sóng đẩy dạt trôi nơi này
Xin cho cháu rơ được rày
Đường xe thành thị để bay t́m về!”
Ngừơi dân chăm chú lắng nghe
Thương t́nh giúp lấy cho xe bước tŕnh
Đường xe thẳng tiến lộ xinh
Cần Thơ nhung nhớ những h́nh bóng ai?
Nắng trưa đă bóng nóng hây
Chị em mừng tủi phút giây chạnh ḷng
Mẹ cha cùng lượt đủ đông
Vui mừng khôn xiết dáng hồng b́nh an
Lỗi nàng mắc phải chi hơn
Cũng đều tha thứ thân vàng thướt tha
Qua cơn sóng gió phong ba
Ngôi nhà thêm ấm ngân nga chim vàng
Sơn ơi! Có biết cho nàng
V́ sao mà lại gian nan liễu gầy
Chờ ai chờ những năm dài
Mẹ già an ủi tháng ngày mau qua
Mẹ chàng cũng lộ mừng ra
Biết nàng vô sự thêm cha bằng ḷng
“Tác duyên Dao với Tố Sơn
Khi đang chia cắt măi c̣n chờ nhau
Quê nhà hoa thắm đẹp sao
Lung linh dưới nắng cho Dao nụ cười
Cười xinh trong nỗi đợi người
Tṛn câu đức hạnh giữa đời làm gương.
***



 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network