Hỡi Chàng Trai Quảng
Nầy chàng trai Quảng sống tha hương Từ ðến rồi đi chỉ quãng đường Có giận mới thương, chàng có biết Ai trót ký rồi nợ nhớ thương?
Từ lúc tinh thô gởi cho nhau Chàng để cho em một nỗi sầu Nhớ thương sao cứ ray rức mãi Ai người mang đền giọt mưa ngâu?
Lòng em lai láng, vắng nguoi thơ Ai mô lại ngoảnh mặt làm ngơ? Trót đã viết nên Thi Tính Sử! Đừng để trăm năm chỉ giấc mơ!
Thủy Tú ( VN)
Nhớ Ai
Trường Sơn đêm nhớ Thái Bình Dưõng Lữ khách tha hương nhớ cố hương Ngũ Hành Sõn nhớ Huõng Giang Thủy Thủy Tú làm Tân Văn vấn vương
Tuy chưa tri diện, đã tri tâm Trước lạ sau thành bạn tri âm Nhờ những bài thõ duyên hạnh ngộ Keo sơn gắn bó suốt trãm nãm
Xưa nay trai Quảng gái sông Hương Gặp nhau quấn quít, chuyện bình thường Duyên nợ tự ngàn xua tiền định Chưa gặp một lần, vẫn nhớ thương
Từ độ ngày Xuân nhận được thơ Tương tư gái Huế đến bây giờ Gối mộng vòng tay dang mở rộng Xin đến người ơi, chớ hững hờ
Ước gì môi sẽ được kề môi Thơ chở ta lên tận đỉnh đồi Thiên Thai hạnh phúc đang chờ đón Cho tình lai láng mãi không thôi
Tân Văn
Sao Quá Vội Vàng?
Ô hay! Trai Quảng gái sông Hương
Cách núi ngăn sông vạn dặm đường
Duyên nợ chi mô mà nói rứa?
Chửa tri tâm, diện mà nói thương!
Tày hay, em thả nổi vần thơ
Để nước Hương Giang cuốn lững lờ
Tương tư say tỉnh làm sao biết
Ngả nón qua cầu, dệt ước mơ
Da diết chi mô nhớ lại thương
Tha hương mơ mộng lẽ tình thường
Hương Giang lờ lững xuôi dòng nước
Núi Ngự thông ca nhạc yêu đương
Lữ khách đường xa chỉ thích hoa
Quê em khô hạn, nụ chẳng ra
Cao sang chẳng dám dơ tay với
Ân ái, chan hoà chuyện quá xa!
Chao ôi! Răng quá quắt đi thôi
Mô dám kề môi, tận đỉnh đồi
Thiên Thai em sợ không dám đến
Làm sao thực hiện mộng chung đôi?
Thủy Tú
Chân tình
Đâu phải gặp ai cũng nhớ thương
Cảm mến người thơ đó chuyện thường
Chim quyên nhớ bạn về núi Ngự
Cá rới xứ Huê nhớ sông Hương
Đường xa đâu phải chỉ tìm hoa
Xin đừng lạnh nhạt khách phương xa
Hữu duyên thiên lý, duyên Quảng-Huế
Đây mối tình thơ, rất thực thà
Có chi mà sợ chẳng kề môi?
Em thử cùng ta mộng chung đôi
Suối mơ róc rách chim ríu rít
Thiên Thai ta đến tận đỉnh đồi
Tân Văn
Thủy Tú yên lặng...
Nhớ thương
Ta đếm sao trời đo nhớ thương
Người đến rồi đi bỏ tơ vương
Để lại cho ta buồn kỷ niệm
Mưa rơi lệ nhỏ ngập lối đường
Em đến chiều Xuân thật nhẹ nhàng
Rồi từ dạo ấy đã sang ngang
Bài thơ hạnh ngộ thành dang dỡ
Để lại đêm buồn, tiếng thở than
Nếu chẳng có duyên được với nhau
Thì sao người đến để thương đau?
Tim ta đã lỡ trao người mất
Người nỡ trao ta một nỗi sầu!
Mây tím che dần vầng trăng tỏ
Côn trùng rên rỉ gọi tri âm
Đổ quyên khóc bạn tình muôn thuở
Ta nhớ tên em, khẽ gọi thầm!
Tân Văn
Nhịp Cầu
Đừng đếm sao trời đo nhớ thương
Đa mang chi một chút tơ vương
Hội ngộ, chia ly đời vẫn thế
Bèo hợp rồi tan ấy chuyện thường
Xin khách yêu hoa chớ có buồn
Dẫu xa em vẫn nhớ chàng luôn
Đêm ngủ ôm thơ và gối mộng
Bắc nhịp cầu qua Thái Bình Dương
Thủy Tú
Duyên Thơ
Hai đứa mình nay nối duyên tơ
Cùng mơ hạnh phúc, những vần thơ
Đêm vắng hai ta cùng xướng họa
Ngắm ánh trăng vàng, dệt ước mơ
Những lời âu yếm được ngân nga
Tiếng sáo đêm xuân, tiếng dế hoà
Xen lẫn tiếng em cười khúc khích
Tỉếng hôn chùn chụt, tiếng thít thoa
Tiếng thơ hoà lẫn tiếng ái ân
Tiếng chim chin chít ở trên cành
Gió nhẹ đêm xuân lòng mát mẻ
Vũ trụ chỉ còn em với anh
Em nói làm thơ đã đủ rồi
Em thích nhiều hơn: nụ hôn môi
Anh hãy hôn em nhiều hơn nữa
Khi nào cho đủ mới ngưng thôi
Tân Văn
Một Ngày Một Đời
Một ngày bỗng biết nhớ Anh
Một ngày nghe trái tim lành reo vui
Một ngày quên hết rong chơi
Một ngày em chợt thấy đời bao dung ...
Trời cao, biển rộng vô cùng
Em tìm đâu gặp thủy chung giữa đời ?
Tình sao tình cứ chơi vơi !
Để em lạc giữa đất trời bao la.
Một ngày biết ... nhớ "người ta"
Một ngày ước được chung nhà ... cho vui
Một mình tim sẽ ... mồ côi
Một đời ước được riêng tôi cùng người.
Thủy Tú
Một Đêm Một Kiếp
Một đêm trằn trọc miên man
Một đêm thao thức vì nàng tương tư
Một đêm ôm gối tìm thơ
Trời sao cho gặp duyên tơ bẽ bàng?
Em say trong giấc mộng vàng
Tình anh vằng vặc vầng trăng đêm rằm
Để anh mòn mõi tháng năm
Một đời yêu một trăm năm đợi chờ
Một mình đêm ngủ nằm mơ
Một người biết đến bao giờ gặp nhau?
Tân Văn (Montreal, Canada)
Một ngày... (1)
Một ngày Anh đến như mơ
Tình yêu bỗng hóa lời thơ ngọt ngào
Ngoài kia biển vẫn rì rào
Vỗ bờ nỗi nhớ lao xao tháng ngày ...
Ai chờ ai đứng nơi đây ?
Phố xưa vẫn vậy, vai gầy liêu xiêu !
Em qua dáng nhỏ trong chiều
Ngậm ngùi một bóng đìu hiu bên đời .
Dối lòng chi nữa, người ơi !
Lời thề ngày đó trói đời được đâu ?
Anh quay lưng, vạn nỗi sầu
Yêu thương nào cũng thay màu thời gian
Mùa Thu vội trút lá vàng
Để mùa Đông chớm ngỡ ngàng heo may
Giật mình tỉnh giấc mơ say
Nửa đời thôi thế đắng cay, đủ rồi !
Nửa đời mưa nắng mình tôi
Biết rằng chẳng thể thành đôi cùng người
Thì đành để mặc mây trôi
Tôi về đơn chiếc, riêng tôi ... một đời !!!
Thủy Tú
Một ngày...(2)
Một ngày, rồi một ngày qua
Bao thương nhớ vẫn đậm đà trong tôi
Người về chốn ấy xa xôi
Câu thơ thả giữa lưng trời tìm nhau ...
Hỏi người bên ấy mưa Ngâu
Giọt buồn, giọt nhớ, giọt sầu ... cho ai ?
Tôi về cửa đóng then cài
Hoàng hôn nhuộm tím ngày dài ngóng trông
Chờ ai se sợi tơ hồng
Dặn lòng yêu nhé, tình đong thật đầy
Một ngày, rồi lại một ngày
Yêu người để nhớ quắt quay sớm chiều ...
Một ngày cho hết thương yêu
Một đời vẫn mãi hắt hiu bóng hình
Bên người em cứ lặng thinh
Trách gì người chẳng để tình bay xa ...
Cuộc đời dù lắm phong ba
Cũng xin được mãi mãi là của nhau
Một ngày, rồi một ngày sau
Xin chờ người đến gửi câu thơ tình.
Thủy Tú
Một Đêm...(1)
Một đêm nhận đưọc bài thơ
Tình yêu chợt đến trong mơ hiện về
Đêm dài sực t tỉnh cơn mê
Người đâu không thấy, tái tê nổi buồn
Ai mang nỗi nhớ niềm thương
Gởi vào tận dáy tâm hồn của ta
Ai mời ta đến xem hoa?
Rồi từ ngày đó thiết tha không còn!
Bên nầy ngập bòng hoàng hôn
Mà ta thổn thức, mõi mòn đợi trông
Một dòng thơ cũng là không!
Hay người chẳng hiểu nổi lòng của ta?
Người mang chi đến phong ba!
Đến rồi đi để cho ta thẩn thờ
Giận hờn người chăng gởi thơ
Chỉ lời trách móc rối tơ trong lòng
Không, không, trăm vạn lần không
Không yêu ai cả, chỉ mong đợi người
Bài thơ ta viết thay lời
Xin người hãy nở nụ cười làm duyên
Tân Văn
Một Đêm (2)
Một đêm người đến trong thơ
Bao giờ hiện thực giấc mơ gặp người?
Người ơi, tuy ở xa xôi
Câu thơ giao cảm cả đời nhớ nhung
Hỏi người còn nhớ đêm Xuân?
Giọt mưa đọng lại nổi buồn mang mang
Hường về bờ biển Nha Trang
Hoàng hôn bên nớ đêm tàn bên ni
Chờ thơ mãi chẳng thấy gì
Xin người đừng đến rồi đi bẽ bàng
Một đêm thao thức miên man
Yêu thơ yêu cả Nha Trang có người
Một đêm thương nhớ bùi ngùi
Một mình ta nở nụ cười với ai?
Bên Đông thương nhớ bên Đoài
Trách người sao chẳng đoái hoài tới ta
Cuộc tình thơ dẫu đi qua
Cũng còn đọng lại tim ta suốt đời
Một đêm thao thức nhìn trời
Xin cho tôi được gặp người trong thơ
Tân Văn
Lời từ biệt gởi cô bán hoa
Gªi NgÜ©i Trong M¶ng
NgÜ©i con gái Çó xinh nhÜ Ng†c
Giam trái tim tôi suÓt m¶t Ç©i
Uyên ÜÖng m¶ng ܧc song Çôi mãi
Yêu ngÜ©i, ngÜ©i có bi‰t yêu tôi?
Êm ÇŠm trong n¡ng Mai næm m§i
Nghe ti‰ng ngÜ©i Çang hát lä lÖi
ñã khi‰n hÒn tôi nhÜ ngây ngÃt
Ai Çó cho tôi phút tuyŒt v©i
Ong bܧm còn Çang Çi hút nhuœ
Nh§ ngÜ©i, ngÜ©i có nh§ ljn tôi?
GÀn nhÜ tôi Çã yêu tha thi‰t
Oan nghiŒt ai xui cách biŒt rÒi?
Ch© bi‰t khi nào chung chæn gÓi!
MÖ màng nhìn thÃy quá xa xôi
Ai xui tôi g¥p ngÜ©i trong m¶ng
Im l¥ng ngÒi Çây trách Çát tr©i!
Tân Văn
Tå TØ
NgÜÖì h«i hãy coi nhÜ kÏ niŒm
Gªi ngÜ©i tØ B¡c MÏ xa xôi
Uyên ÜÖng không ÇÜ®c nhÜ mình tܪng
Yêu Ç‹ làm chi, chÌ thêm sÀu?
Em hãy vŠ Çi, vui duyên m§i
Nh§ thÜÖng cÛng chÌ thoáng qua thôi
ñâu còn nh»ng lúc ch© thÜ n»a
Ai bi‰t lòng ta, chÌ có tr©i!
Ong bܧm có nhiŠu trong m¶ng äo
Ngåi ngÀn Çâu cän ÇÜ®c chia phôi
Gió Öi xin gªi dòng tâm s¿
Oan trái g¥p nhau ch£ng Çúng th©i!
Ch© ljn ki‰p nào ta g¥p låi
M¶ng vàng mình së ÇÜ®c chung Çôi
Anh ôm kÏ niŒm và nhung nh§
Im l¥ng nghe tØng gi†t lŒ rÖi
Tân Văn
|