Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Thơ sưu tầm >> THƠ NGỤ NGÔN LA FONTAINE(ST)

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 goldsnow142
 member

 ID 54183
 07/27/2009



THƠ NGỤ NGÔN LA FONTAINE(ST)
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien

Ngụ Ngôn La Fontaine


Jean de La Fontaine (1621-1695) nối nghiệp cha làm viên chức Kiểm lâm (từ 1648 đến 1672). Chính trong thời gian này ông đă có dịp quan sát các động vật và thực vật làm chất liệu cho các bài ngụ ngôn của ông.

Năm 1668, ông ấn hành tập ngụ ngôn đầu tiên gồm 6 quyển, năm 1879 tập ngụ ngôn thứ nh́ gồm 5 quyển và năm 1694 quyển ngụ ngôn cuối cùng. Mười hai quyển nói trên gồm 243 bài ngụ ngôn, tất cả đều viết theo thể văn vần.

Ngoài các bài ngụ ngôn, La Fonataine c̣n làm thơ, viết truyện cổ tích và viết một số tác phẩm khác bằng văn xuôi.

Dĩ nhiên tiếng Pháp hồi thế kỷ 17 có nhiều khác biệt với ngày nay, cả về phương diện từ ngữ và văn phạm.

Những bài ngụ ngôn được chọn để dịch thành thơ trong tập này là những bài rất phổ thông hoặc có nhiều ư nghĩa, nhiều bài đă được phổ biến hắp thế giới và trước đây, ở Việt Nam, các ông Trương Minh Kư và Nguyễn Văn Vĩnh cũng đă dịch một số bài.

Nhiều câu của La Fontaine đă trở thành ngụ ngôn và trong câu chuyện hàng này người ta cũng thường nhắc lại hoặc ám chỉ đến những ngụ ngôn này, cũng như các cụ ta xưa thường lẩy Kiều hoặc tập Kiều. Ai cũng chuyện rùa và thỏ chạy đua, gà đẻ trứng vàng, cô bán sữa Perette, người cha già bảo các con bẻ bó đũa, cuộc đối thoại giữa người câu cá và con cá nhỏ, chuột nhắt cứu sư tử, con ếch muốn to bằng con ḅ... Nhiều người không đọc La Fontaine cũng có sẵn những câu của ông ở cửa miệng để áp dụng vào những trường hợp thực tế của đời sống: lư lẽ của kẻ mạnh, hội đồng chuột, nhu thành công hơn cương, đừng bán da gấu trước khi bắn được gấu, tán phó mát...

Không những thơ La Fontaine hay v́ những nhận xét tinh tế và lời văn điêu luyện, mà c̣n v́ những bài học chứa đựng trong các ngụ ngôn. Đứng về phương diện nội dung, các ngụ ngôn này có thể chia làm ba loại chính:

- Một số bài là những nhận xét về thực trạng của đời sống xă hội, để dạy cho con người hoặc khuyên cách xử thế: bài Chó Sói và Cừu con nhắc nhở sự thực muôn đời "mạnh được yếu thua", bài Con C̣ khuyên ta không nên khó tính và đ̣i hỏi quá nhiều, bài con Rùa và Con Thỏ khuyên ta đừng nên ỷ tài và khinh địch, bài Con Cáo và Con C̣ là một minh họa về quy luật "ăn miếng trả miếng", bài Nồi Đất và Nồi Gang nêu cái hại "đánh đu với tinh", nhiều bài khuyên ta nên giúp đỡ mọi người và đừng ích kỷ, đừng vô ơn bạc nghĩa, chớ nghe lời phỉnh nịnh, đừng sính tụng, nên tự ḿnh có lập trường và đừng nghe lời thị phi...

- Một số bài đề cao những lư tưởng hay đẹp: yêu thích sự tự do (bài Chó Sói và Chó Nhà), quư trọng sự thanh thản của tâm hồn hơn của cải (bài người thợ giày và nhà tài phiệt), miếng ăn thanh đạm nhưng yên tâm hơn là cao lương mỹ vị nhưng phập phồng lo sợ (bài Chuột tỉnh và Chuột đồng)...

- Nhiều bài là những nhận xét xác đáng về tâm lư hoặc tư cách của con người: "tiểu nhân đ̣ng nhi bất ḥa" (câu của Luận ngữ) như bài những Đứa Trộm và con Lừa, người ta dù khổ sở đến đâu cũng không muốn chết (bài Thần Chết và người Tiều phu), ai cũng tự cho ḿnh là hoàn hảo và chê bai kẻ khác (bài Hai Túi)...

Tóm lại, tập Ngụ Ngôn La Fontaine là một tuyển tập đầy đủ phản ánh xă hội loài người, đồng thời là một cuốn sách dạy luân lư, đạo đức. Người ở khắp nơi và ở mọi thời đại đọc đều thấy rất thích thú v́ câu chuyện vui vui, lời văn linh động, dí dỏm, thấy học hỏi được rất nhiều điều hay, và nhất là thấy có nhiều cơ hội để tự xét ḿnh, tự vấn lương tâm để hướng đến Chân, Thiện, Mỹ.

ĐỖ KHẮC SIÊM
Charlotte, North Carolina,
ngày 2-6 1992.


Đề Từ
(thể ca trù)

Động, khoáng, thực ba loài đem giả thiết,
Lấy ư t́nh mà viết nên thơ.
Lă Phụng Tiên thực khéo ỡm ờ,
Dạy người đấy, lại thác vờ như chẳng dạy.
Ư thơ Ông dồi dào biết mấy,
Lời thơ càng ngẫm, thấy càng hay.
Giọng quê mùa đem dịch lại ra đây,
Để người thế Đông, Tây cùng ngẫm nghĩ.
Luận chí lư, hay không chí lư,
Lưu đến giờ chẳng phí công Ông.
Dạy răn cả lăo lẫn đồng...

Thủ đề
HÀ KHẮC NGUYỆN


THƠ NGỤ NGÔN LA FONTAINE



CON GÀ TRỐNG
VÀ VIÊN NGỌC TRAI


Gà kia nhặt được hạt trai,
Đến nhà thợ bạc van nài bán rao.
- Ngọc nay dù giá có cao,
Với tôi, hạt thóc thế nào cũng hơn.

Thừa hưởng bản thảo tiền nhân,
Dốt đến tiệm sách ở gần mời mua.
- Bản này chắc cũng hay ho,
Nhưng nếu tôi được vài hào thích hơn.


CON SƯ TỬ VÀ CON CHUỘT

Cố giúp người mỗi khi có dịp,
Kẻ mọn thường cần thiết cho ta.
Ngụ ngôn truyền lại từ xưa,
Hai câu chuyện chứng lời vừa nói trên.

Chuột kia dưới lỗ ḅ lên,
Vô t́nh nó đụng vào chân Chúa rừng.
Chúa rừng tỏ rộng ḷng nhân,
Tha cho tội chết, Chuột mừng làm sao!
Ai đâu lại có ngờ nào,
Mănh sư mà phải cậy vào Chuột con.
Khỏi rừng Sư phóng chân bon,
Th́nh ĺnh mắc bẫy khó c̣n thoát thân.
Dậm chân miệng Chúa la gầm,
Lưới kia khôn phá, tấm thân nguy rồi.
Chuột con vội vă tới nơi,
Nhe răng cắn đứt lưới thời rách tung.

Cần cù, kiên nhẫn th́ hơn,
Hung hăng, vơ lực chẳng nên việc nào.


BỒ CÂU VÀ CON KIẾN

Bên suối nọ Bồ câu uống nước,
Đứng trên cành xẩy bước, Kiến rơi.
Đại dương Kiến đuối giữa vời,
Kiến dùng hết sức khôn bơi vào bờ.
Động trắc ẩn, Câu vơ cọng cỏ,
Ngậm vào mồm, Câu bỏ xuống ḍng.
Cỏ kia cứu Kiến lên đường,
Ngay trong lúc ấy có chàng trai quê.
Tay cầm nỏ chân lê sát đất,
Thấy chim Câu chàng chắc trong ḷng.
Chiều nay có bữa súp ngon,
Dương cung... nhưng Kiến cắn luôn gót chàng.
Chàng đau điếng vội vàng quay cổ,
Thấy động liền Câu vỗ cánh bay,
Bữa chiều chàng mất dịp say...


NỒI ĐẤT VÀ NỒI GANG

Nồi Gang đến chơi nhà nồi Đất,
Đề nghị cùng nhau dắt đi chơi.
Đất rằng: "Yếu đuối như tôi,
Chỉ quanh xó bếp suốt ngày là khôn.
Bởi lẽ đệ xương ṃn da mỏng,
Nếu chạm va tất hỏng cuộc đời.
C̣n anh cứng rắn hơn người,
Nên đi đây đó trải chơi cho tường".
Gang bảo Đất: "Lo lường chi quá,
Che chở anh đă có tôi mà.
Vật chi cứng rắn định va,
Tôi xen vào giữa tất là phải yên".
Tin tưởng bạn Đất liền ưng ư,
Cùng lên đường trực chỉ ra đi.
Ba chân đôi bạn lắc lư,
Đôi khi va chạm Đất th́ cũng đau.
Đi mới được khoảng đâu trăm bước,
Gang va làm Đất xác tan tành.

Có c̣n ǵ nữa mà than,
Gương đây là để thế gian soi vào.
Chỉ kết bạn người nào cùng lứa,
Nếu không đời cũng tựa nồi kia.


CON LẠC ĐÀ
VÀ NHỮNG CHIẾC GẬY
NỔI TRÊN MẶT NƯỚC


Con Lạc Đà xưa nay chưa thấy,
Người đầu tiên hoảng chạy đi liền.
Người sau đă dám lại bên,
Rồi người sau nữa tṛng êm cổ Đà.
Vật kỳ lạ xưa giờ chưa thấy,
Khi thấy rồi ai nấy đều quen.
Chuyện sau từa tựa chuyện trên,
Mấy người canh gác ở bên biển bờ.
Thấy vật lạ lặng lờ tiến lại,
Bảo nhau rằng: chiếc đại tuần dương.
Lát sau bảo: cũng tàu thường,
Chắc tàu phóng hỏa diệt cường địch chăng?
Rồi lúc nữa cũng cùng vật ấy,
Lại bảo rằng: à đấy tàu con.
Và sau là một kiện g̣n,
Sau cùng là mấy chiếc côn bềnh bồng.

Có nhiều kẻ xem chừng cũng rứa,
Nh́n ở xa họ tựa thánh thần.
Lại gần chẳng có ǵ linh...


CHÓ SÓI VÀ CỪU CON

Lư kẻ mạnh bao giờ cũng thắng,
Chuyện sau đây hăy ngẫm cho tường.

Chú Cừu nhỏ suối trong uống nước,
Bỗng Sói rừng dạo bước gần bên.
T́m ăn, bụng đă đói mềm,
Lang thang bắt gặp Cừu non suối nầy.
Sói lên giọng gắt gay mắng bảo:
- Con Cừu kia mày láo quá ha!
Làm ngầu ḍng nước của ta,
Tội này đáng chết không tha được rồi.
- Xin Bệ hạ xét soi đừng giận,
Ở cuối nguồn khôn vẩn ḍng trên.
- Mầy làm vẩn! Thêm năm ngoái nữa,
Nói xấu tao ở giữa bao người.
- Làm sao thế được trời ơi,
V́ năm ngoái ấy tôi thời chửa sinh.
Mà nay nữa c̣n quanh vú mẹ,
- Nếu không mày, có thể thằng anh.
- Thưa ngài tôi chẳng có anh,
- Thế th́ một kẻ gia đ́nh mày đây.
Đă coi tao không đầy múng mẩy,
Tụi chăn bay cũng vậy khác nào.
Người ta họ đă bảo tao,
Thù này nay phải buộc vào cổ ngươi.
Sói nói đoạn quật tươi Cừu nọ,
Đem vào rừng gần đó Sói xơi,
Chẳng cần lư luận lôi thôi.


Lư kẻ mạnh là hơn,
Từ ngàn xưa vẫn thế.
Dưới đây tôi xin kể,
Câu chuyện mạnh yếu nghe.

Ḍng nước trong dưới khe,
Cừu con ra giải khát.
Gặp Sói đâu phiêu bạt,
Đói giả giận liền gây.
- Ai đă cho phép mầy,
Đến đây uống lộn lạo.
Thật là quá táo bạo,
Làm bẩn suối của ta.
Khép nép Cừu thưa qua:
- Bệ hạ thương xét lại.
Tôi đâu quá khờ dại,
Dẫm suối đấng tôn nghiêm.
Muốn uống tôi phải t́m,
Dưới ḍng hai mươi bước.
Như thế không trách được,
Làm bẩn suối ngài đâu!
- Mày láo và không lâu,
Năm ngoái mày hỗn xấc.
- Thưa ngài xa sự thật,
Lúc ấy chửa có tôi.
V́ sữa mẹ c̣n hôi,
- Nếu không th́ anh, chú.
- Tôi c̣n đang mớm bú,
Làm ǵ có anh chú.
- Đồ bây không quân tử,
Nào thằng chăn, chó giữ.
Tao quyết giết không tha,
Nói xong Sói liền tha,
Cừu con vào rừng thẳm.



CON RẮN VÀ CÁI DŨA

Người ta có kể chuyện xưa:
Một con rắn nọ lê la vào nhà.
(Chủ là bác thợ đồng hồ),
T́m ăn gặp Dũa, Rắn ta gậm xằng.
Dũa kia chẳng giận bảo rằng:
"Đồ ngu! Mày định mần răng hỡi mày?
Tấn công vật cứng khó thay,
Gậm được mảy nhỏ th́ mày hết răng.
Dũa ta chỉ sợ thời gian,
V́ nó có thể làm han, rỉ ṃn.

Những ai đầu óc c̣n non,
Chuyện này chính để dạy khôn các người.
Bất tài, ghen tức với đời,
Các người cắn xé những ai hơn ḿnh.
Quên rằng tác phẩm lừng danh,
Là thép, là đá, mẻ răng các người.



CON NAI VÀ CÂY NHO

Lộ h́nh tích, con Nai chạy thoát,
Dưới cây Nho bóng khuất ẩn ḿnh.
Tưởng rằng mồi mất thôi đành,
Thợ săn gọi chó nhanh chân trở về.
Nai vàng nọ thoát bề nguy khốn,
Lá cây nho bứt ngốn ngon lành.
Thợ săn thấy động th́nh ĺnh,
Quay gót trở lại thất kinh Nai chồm.
Chạy quanh quẩn, quỵ luôn chỗ cũ,
"Tội đáng đời Nai ngỏ lời than.
Vô ơn những đứa ḷng càn,
Trông gương tôi đó mà toan sửa ḿnh".
Đàn chó tới moi ăn gan ruột,
Nó khóc dài rốt cuộc ích chi.

Những nơi nương náo nhất th́,
Vô ơn xúc phạm, khốn nguy tái hồi.



CON SÓI GIẢ LÀM NGƯỜI CHĂN CHIÊN

Con Sói nghĩ: đàn chiên gần đó,
Không dùng mưu cũng khó mà xơi.
Thay h́nh đă có kế rồi:
Khoác ngoài bộ áo của người chăn chiên.
Đeo kèn nữa, tay liền mang gậy,
Trông bộ ngoài đă thấy như in.
Nó c̣n lại muốn đề tên:
"Guy-Ô chính tớ" ở trên nón ḿnh.
Có như vậy gian t́nh mới vẹn,
Cải trang xong, gậy rén đến gần.
"Guy-Ô thiệt" chốn cỏ xanh,
Mệt mê đương ngủ cùng anh Cẩu nhà.
Cả kèn nữa, phần ba chiên nữa,
Đương giấc say ở giữa nơi này.
Sói để cho họ ngủ say,
Tính sao dẫn được cả bầy về hang.
Ngoài phục sức giả luôn tiếng nói,
Nếu không thời sao gọi được chiên.
Nhưng Anh giọng chẳng được êm,
Cất lên động cả một miền rừng hoang.
Nghe vang động thẩy choàng thức giấc,
Giữa cảnh này Sói thật lâm nguy.
Khoác ngoài bộ áo thế kia,
Tự vệ không được, chạy th́ vướng chân.

Thường ḷi đuôi những quân gian trá,
Ḍng sói lang th́ cứ sói lang.
Thế th́ mới được yên thân...


CON SƯ TỬ BỊ NGƯỜI ĐÁNH QUỴ

Bức tranh vẽ một Sư tử lớn,
Bị một người khỏe đánh nằm dài.
Người xem khoái chí khen hoài,
Con Sư tử đến, mọi người lặng thinh.
Sư rằng: "Đấy các anh thấy rơ,
Lừa các anh họ họa như vầy.
Bọn tôi mà biết vẽ vời,
Th́ kẻ chiến thắng tất loài chúng tôi".

(Bài dịch của ông Nguyễn Văn Vĩnh.
Trên bức vách có tranh lạ kiểu,
Khen thợ đâu cũng khéo vẽ vời.
Một con cọp lớn tuyệt vời,
Mà ra chỉ có một người giết xong.
Kẻ đứng ngắm thẩy cùng tấm tắc,
Cọp đi qua lập tức im mồm,
Cjp rằng cứ đó ta nom
Th́ ra người khỏe hơn hùm chẳng ngoa.
Nhưng thợ vẽ điêu ngoa quá đổi,
Bút có quyền tả dối sự đời.
Ví rằng Cọp biết vẽ vời,
Tranh này khác hẳn, cảnh thời không ngoa.


CON CÁ NHỎ VÀ ÔNG THỢ CÂU
(Dịch theo lối thơ cổ phong)

Một con cá Chép ở ven sông,
Mắc phải mồi câu một lăo ông.
Nh́n nó, lăo rằng: "Mầy nhỏ quá,
Bắt nhiều thôi được cũng là xong.
Mày chính là đầu bữa chén đây,
Bỏ vô giỏ cột tại hông này".
Vội vă Cá con năn nỉ nói:
- Ích chi nửa miếng cũng không đầy.
Xin hăy buông tôi chờ lúc lớn,
Xác to, thịt béo khách càng cay.
Thay v́ nay phải mấy trăm con,
Nhỏ cả như tôi chỉ dĩa c̣m.
Phẩm chất lại không c̣n có nữa,
Mong rằng ông chấp nhận làm ơn.
- Dạy đời Chép bé hăy im đi,
Đừng nói là không phẩm chất ǵ.
Chiếc chảo trên ḷ đương đợi chú,
Chiều nay chú hẳn được rô-ti.

Trong tay dù có một ly,
C̣n hơn gấp bội những ǵ xa xôi.
Đó là câu nói trải đời,
Biết đâu cá nước chim trời mà tin.

(Bài dịch thể lục bát)
Chép con mới ráo máu đầu,
Bên sông mắc phải lưỡi câu ông Chài.
Nom qua ông bảo: "Được rồi,
Nhiều con góp lại cũng thời dĩa to.
Bữa chiều đây miếng khởi sơ,
Hăy cho vào giỏ để chờ bắt thêm".
Chép nhanh cất giọng nỉ non:
- Ích chi nửa miếng, mong trên thẩm t́nh.
Ngon ǵ con cá chép ranh,
Dĩa c̣m cũng phải hàng trăm thân này.
Thả cho, xin hẹn một ngày,
Lớn lên tôi sẽ đến đây đợi người.
Bây giờ cái giá thân tôi,
Phú gia, nghiệp chủ người người tranh mua.
- Dạy đời cá nhăi ghê chưa!
Trên ḷ chảo mỡ nó chờ chú đây.
Chiều nay ta sẽ chén say,
Chim trời cá nước tụi mày tin chi.

Trong tay dù có một li,
C̣n hơn gấp bội những ǵ xa xôi.
Đó là câu nói trải đời...

(Bài dịch của ông Nguyễn Văn Vĩnh)
Cá Chép nọ lúc này c̣n nhỏ,
Mắc lưỡi câu ông nọ bên sông.
Người rằng: "Thôi cũng là xong,
Chẳng chi cũng miếng ở trong dĩa này.
Chi bằng ta bỏ ngay vào giỏ".
Cá Chép con lại nỏ mồm kêu:
- Thân tôi phỏng được bao nhiêu,
Chỉ trong nửa miếng là nhiều chớ chi.
Ông hăy đợi đến khi tôi lớn,
Tôi lại đây để đón ông câu.
Đắt tiền cũng có người thầu,
- Hỡi anh cá oắt ra mầu khôn ngoan.
Thôi anh hăy khoan khoan lời tán,
Bữa chiều nay tạm rán ăn chơi.
Gà chuồng thả đuổi tổn hơi,
Biết đâu cá nuớc chim trời mà tin.



SƯ TỬ VÀ RUỒI CON

Sư bảo Ruồi:"Mày đừng lượn rối,
Cút xa đồ hôi thối, nhỏ nhen".
Ruồi con vội tuyên chiến liền:
- Chúa rừng tưởng tao kiên sợ mày.
Thằng Ḅ mộng lớn thay vóc ấy,
Tao lôi dài, mày thấy hay không?
Nói xong Ruồi nổi kèn đồng,
Vo ve quân thúc xung phong đánh liền.
Tiến rồi lui, trận tiền biến hóa,
Thọc chính hầu của gă hùng sư.
Khiến Sư nổi dóa gầm gừ,
Miệng sùi bọt trắng, mắt như lửa hồng.
Khắp bốn phương hoảng run ghê sợ,
Người chạy đây, chạy đó ẩn ḿnh.
Đó là thành tích Ruồi ranh,
Nó c̣n chích mũi, chích chân, chích ḿnh.
Thấy vuốt, móng, nha, nanh Sư dữ,
Chẳng làm cho ḿnh sợ nỗi ǵ.
Ruồi thêm đắc ư cười kh́,
Đuôi kia quất vẫy làm ǵ được nhau.
Càng quất lắm càng đau xác lắm,
Sư quỵ nhào cũng chính v́ đuôi.
Thu quân thắng trận rút lui,
Ruồi bay khắp chốn khắp nơi khoe tài.
Mắc phục kích Nhện gài gần đó,
Kết liễu đời Ruồi nhỏ vo ve.

Chuyện trên vừa ngẫm vừa nghe,
Hai điều chuyện ấy dạy ta đề pḥng.
Kẻ thù nhỏ nhưng thường nguy đấy,
Thoát nạn to đừng lấy làm mừng.



CON LỪA VÀ CON CHÓ

Lẽ tạo hóa: Ta nên giúp đỡ,
Chú Lừa lành dấm dớ không tuân.

Một hôm Lừa, Chó đồng hành,
Cùng với ông chủ chơi quanh các miền.
Tới đồng cỏ chủ liền quày ngủ,
Tốt cho Lừa gặp thú cỏ ngon.
Chó thời quá bữa đói dồn,
Bảo Lừa cúi để lấy cơm của ḿnh.
Lừa gặm cỏ lặng thinh mặc kệ,
Lúc lâu lâu mới sẽ nói rằng:
- Cơm anh tôi để trên lưng,
Chờ ông chủ dậy chắc rằng chẳng lâu.
Bữa thường lệ anh đâu có mất,
Khuyên anh đừng hối thúc phiền nhau.
Lúc này Sói thoát rừng sâu,
Qua đây bụng đói, bước mau đến gần.
Lừa vội vă kêu:- Anh Chó hỡi,
Cứu giúp tôi cho khỏi nguy này.
Lặng thinh Chó cũng kệ thây,
Lâu rồi mới bảo:- Chạy ngay để chờ.
Ông chủ chắc bây giờ sắp dậy,
Nếu Sói rừng nó chạy kịp anh.
Đá cho nó té quay lăn,
Anh có móng sắt mới toanh sợ ǵ.
Anh đá hẳn Sói th́ đo ván.
Nói chưa xong Sói cắn Lừa ngay,
Hết đường cứu văn thương thay,

Phải nên giúp đỡ âu đây lẽ trời.


THẦN CHẾT VÀ LĂO TIỀU PHU

Lăo Tiều vác củi rừng một bó,
Củi đă nhiều thêm khổ niên cao.
C̣ng lưng lê gót lao đao,
Vừa rên vừa bước, cố sao đến nhà.
Hạ củi xuống lăo già muốn khóc,
Tủi phận ḿnh cực nhọc quanh năm.
Hết phu dịch, lại thuế thân,
Suốt đời chạy mặc, chạy ăn không rồi.
Chẳng một phút nghỉ ngơi, nhàn rỗi,
Thiếu bánh ḿ, chịu đói thường luôn.
Không vui mà chỉ có buồn,
Chào đời chí lăo thảm thương cuộc đời.
"Thần Chết hỡi! Giúp tôi chăng tá,
Lôi tôi đi cho đă kiếp người".
Thần Chết đă tới nơi rồi,
Hỏi già: "Khi năy kêu tôi chuyện ǵ?"
Lăo Tiều thấy cơ nguy cuống sợ:
- Nhờ tay ngài cất đỡ lên vai,
Hộ tôi bó củi nặng này,
Rồi ngài cũng sớm lôi tôi đi mà!

Vẫn biết chết là ta hết khổ,
Nhưng ta nên chống cự đến cùng.
Khổ c̣n hơn chết rơ ràng,
Mọi người coi đó châm ngôn cuộc đời.


CÔ BÁN SỮA VÀ B̀NH SỮA

Cô Be-Rét mang đầy b́nh sữa,
Lót đệm êm đặt giữa đỉnh đầu.
Chắc rằng đến tỉnh không sao,
Gọn gàng dép thấp, váy cao ngại ǵ.
Cô lẹ bước vừa đi vừa tính:
Sữa bán xong nhất định phát tài.
Trứng gà trăm quả mua ngay,
Đem về ấp nở một bầy gà con.
Dù cho có chú Chồn tài gỏi,
Bắt mất đi, số lỏi cũng c̣n.
Đủ tiền mua một heo con,
Cám nuôi đâu tốn, béo tṛn bán đi.
Ḅ cái tốt mua về tức khắc,
Kèm con bê dáng vóc xinh xinh.
Tung tăng nó nhảy quanh ḿnh...
Hứng lên cô cũng vô t́nh nhảy theo,
Khiến b́nh sữa lộn vèo xuống đất.
Trứng, heo, ḅ tất tất đi đoong.
Đành về xin lỗi chồng con,
Mong rằng thoát khỏi trận đ̣n là may.
Chuyện b́nh sữa đó đây đồn đăi,
Trải bao đời măi măi c̣n lưu.


(Bản dịch của ông Nguyễn Văn Vĩnh)
Cô Be-Rét đi mang liễn sữa,
Kê đệm bông để giữa đỉnh đầu.
Chắc rằng kẻ chợ xa đâu,
Vừa đi vừa tính cân phân từng đồng.
Sữa bấy nhiêu bán xong ngần ấy,
Trứng một trăm mua lấy về nhà.
Ấp đêu có khó chi mà,
Khéo ra mấy chốc đàn gà đầy sân.
Cáo nọ dẫu mưu thần chước giỏi,
Có tha đi cũng lỏi mười con.
Bán đi mua một lợn non,
Ta cho ăn cám béo tṛn như trâu.
Đem ra chợ bày đâu cũng đắt,
Bán lợn đi, lại dắt ḅ về.
Thừa tiền mua một con bê,
Để cho nó nhảy tứ bề mà coi.
Cô Be-Rét nói rồi cũng nhảy,
Sữa đổ nhào hết thảy c̣n chi.
Nào ḅ, nào lợn, nào bê,
Nào gà, nào trứng cùng đi đàng trời.
Cô ta thấy của rơi lênh láng,
Nên chịu về bị mắng cùng chồng.
Đành rằng mấy gậy là xong,
Để cho chuyện sữa kể rong khắp cùng.



XE NGỰA VÀ CON RUỒI

Quảng đường dốc gồ ghề đầy cát,
Giữa trời trưa nắng rát cháy da.
Cỗ xe sáu chú ngựa hoa,
Mồ hôi nhễ nhại khó qua được đèo.
Ngựa thở dốc ra chiều mệt mỏi,
Phải xuống xe, không khỏi một ai.
Thầy tu, phụ nữ, nhi hài,
Cụ già và cả ông tài đánh xe.
Chú Ruồi nọ vo ve bay tới,
Dùng sức ḿnh gắn gỏi thúc khuyên.
Chích đàn ngựa kéo huyên thuyên,
Nghĩ rằng làm thế xe liền chuyển đi.
Mũi ông tài tha ǵ chẳng đậu,
Đậu mui xe, đậu gỗ càng xe.
Bỗng nhiên như hết nặng nề,
Bánh xe đă thấy chuyển về phía trên.
Thấy xe chuyển, Ruồi tin do nó:
"Vinh dự này là của riêng ta".
Lăng xăng bay lại bay qua,
Như viên vơ tướng xông pha chiến trường.
Rồi lên tiếng phàn nàn bọn khách:
"Thầy tu th́ kinh nhật tụng vang.
Bà kia lại hát oang oang,
Thật vô ư thức rơ ràng thấy không?"
Xe đến đỉnh, Ruồi hoan hỉ nói:
"Thở tí đi, đă tới đất bằng.
Ngựa ơi! Hăy trả công ông,
Nhờ ông bay mới thành công thế này".

Trên đời có nhiều người đáng ghét,
Cứ lăng xăng giống hệt chú Ruồi.
Việc ǵ cũng bám lấy đuôi,
Làm như phải có họ thời mới xong.
Bọn người dây máu ăn phần,
Phải bị xua đuổi chẳng thương tiếc ǵ.


NGƯỜI LÀM RUỘNG VÀ CÁC CON

Một phú nông thấy ḿnh sắp chết,
Gọi đàn con đến hết, dạy rằng:
Đất đây của tổ, của tằng,
Đừng đem sang bán, dẫu rằng giá cao.
Vàng bạc đă từ bao cất dấu,
Chôn nơi nào bố thật chưa hay.
Các con hăy gắng đêm ngày,
Bới đào sẽ thấy của đầy ṿ cong.
Mùa gặt đoạn, con ông góp sức,
Cuốc xới t́m tận lực mọi khu.
Khiến mùa năm ấy bội thu,
Thực ra vàng chẳng chôn đâu đất này.
Người cha đă khôn bày chúng rơ:
Kho tàng là ở chỗ siêng năng.

Chuyện ấy đă chứng rơ ràng.



CON GẤU VÀ HAI ANH BẠN

Hai bạn nọ túng tiền nên đến,
Tiệm da, lông dạm bán, kể là:
Chúng tôi sắp có tấm da,
Một con Gấu chúa thật là lớn lao.
Hai chiếc áo lót vào cũng đủ,
Lạnh cắt da vẫn ủ ấm người.
Giết về chỉ mấy bữa thôi,
Ông mua được nó phát sồi hẳn to.
Khi giá cả so đo đă ngă,
Th́ Gấu xù ở ngả rừng sâu.
Chợt trông Gấu đă lao đầu,
Phóng về phía họ thật mau ghê người.
Cuộc mua bán đành thôi băi ước,
Đ̣i Gấu đền mà được sao đây!
Một chàng nhảy tót lên cây,
Một chàng b́nh tĩnh nằm ngay gốc gần.
Giả cách chết, úp ḿnh không thở,
Cứng đơ đơ, Gấu ngỡ thây śnh.
Lật lên, úp xuống mấy lần,
Đánh hơi như thấy hôi tanh, Gấu chuồn.
Chàng trên cây tụt luôn xuống đất,
Bảo bạn rằng: "Mày thật là may,
Ghé tai Gấu bảo chi mày".
- Nó rằng: "Đừng bán trước ngày có da".



CÂY SỒI VÀ CÂY SẬY

Cây Sồi nọ một hôm bảo Sậy:
"Đủ lư do cho thấy trời già.
Với mày ông chẳng xót xa,
Một con Chích đậu đă là ngàn cân.
Gió thổi nhẹ lăn tăn mặt nước,
Đă cất đầu không được khổ thay.
C̣n tao, mày hăy trông này,
Tựa núi Cô-cát (Caucase) chọc mây, vững vàng.
Ngăn ánh nắng phủ phàng chưa hả,
C̣n sẵn sàng chống trả cuồng phong.
Gió nhẹ mày cũng hăi hùng,
Với tao là một lương phong tầm thường.
Nếu mày mọc dưới tàn lá tớ,
Đâu mày c̣n e sợ gió rong.
Thấy rằng tạo hóa bất công,
Đày mày mọc ở đồng không ẩm śnh".
Sậy chậm răi nghiêng ḿnh kính cẩn:
"Cảm ơn ḷng trắc ẩn của anh.
Gió kia dù có bạo hành,
Tưởng tôi sợ ít, mà anh ngại nhiều.
V́ tôi sẽ theo chiều rạp lả,
Gió không làm bật ngă được tôi.
Đến nay tuy trải bao rồi,
Gió mưa vẫn vững, anh thời chẳng sao.
Nhưng hăy đợi xem nào anh ạ",
Sậy dứt lời từ ngă bắc phương.
Trận dông rất đổi hùng cường,
Chuyển trời thổi tới bất tường làm sao.
Cây Sồi vẫn sững cao đứng đó,
C̣n Sậy th́ nhăn nhó lướt theo.
Bắc phong mạnh măi thêm nhiều,
Làm cho lốc rễ đổ siêu cây Sồi.
Từ lâu vẫn chọc trời cao ngất,
Rễ xuyên dài tới sát âm ty.
Chỉ trong giây lát đă th́...



CON LỪA CHỞ BỌT BIỂN và
CON LỪA CHỞ MUỐI


Tay cầm trượng "coi lừa" một gă,
Nh́n tựa vua La Mă oai hùng.
Dài tai, hai thú đi cùng,
Con mang bọt biển ung dung nhẹ nhàng.
Con chở muối lần đàng dè dặt,
Như chở ve, thấy thật nặng nề.
Bộ ba du khách luôn kề,
Băng ngàn, vượt núi, lối đi mọi ngày.
Lúc thấm mệt th́ đây quảng lội,
Gă coi lừa lại hối tiến lên.
Bắt Lừa tải muối xung tiên,
Chẳng may sa hố muối liền tan luôn.
Lừa bọt biển học khôn, mà dại,
Cũng bước theo xuống đại hố này.
Nước vô bọt biển uống đầy,
Khiến lừa và cả ông thầy bị nguy.
Không lên được, nước th́ đến cổ,
Chết đến nơi cả chủ lẫn lừa.
Quáng mù bắt chước, ngu chưa!
Con Cừu gương cũ bây giờ phải soi.



NGƯỜI XAY BỘT VỚI ĐỨA CON TRAI
VÀ CON LỪA


Sách xưa đọc đến nay c̣n nhớ,
Một ông già với đứa con trai.
Làm nghề xay bột hôm mai,
Đem lừa đi bán một ngày chợ phiên.
Thằng cao lăo, thanh niêm vạm vỡ,
Tuổi mười lăm, không nhỏ quá đâu.
Cha con bàn tính giờ lâu,
"Dắt đi lừa mệt, khó cầu giá cao.
Buộc chân lại, mày tao cùng quẩy.
Đi nhẹ nhàng như vậy là chu".
Người đàu thấy bảo rằng: "Ngu,
Ba ngu, ngu nhất phải trừ lừa ra".
người xay bột nghe qua thấy phải,
Cởi lừa ra thong thả theo sau.
Thằng con vội cưỡi lên mau,
Chú lừa bất măn, càu nhàu than van.
Ba thương khách trên đàng bỗng gặp,
Bảo thằng con: "Mày gấp xuống đi.
Ông già đầu bạc như kia,
Lưng lừa cụ cởi, mầy th́ theo sau".
Người xay bột chiều câu nói đó,
Lên lưng lừa, đứa nhỏ đi theo.
Quảng dài gập bọn lưng eo,
Bảo rằng: "Nhục nhă thay điều thấy đây!
Một thằng nhỏ lê giày khấp khểnh,
Một ông già chểnh vểnh lưng lừa.
Như ngài cố đạo thấy nhưa,
Khôn ngoan cáchấy khó vừa mắt ai".
Người xay bột thấy ngay ḿnh trái,
Bảo: "Con ơi! Con phải cùng ngồi".
Đi chừng ba chục bước thôi,
Gặp bọn người khác kêu trời rằng: "Điên!
Lừa c̣m dáng cao niên như ấy,
Chở hai người nặng vậy sống sao?
Chắc rằng đến chợ mới chào,
Chỉ c̣n da nó bán rao thôi mà!
- Trời đất hỡi! Ông già kêu thét,
Chiều sao đây được hết mọi người.
Cách ǵ giải quyết cho xuôi,
Thôi đành xuống cả theo đuôi con lừa.
Rồi một kẻ lại đưa lời bảo:
"Mốt mới này của lăo kia chăng?
Để lừa nhẹ nhỏm chân băng,
Mà ông chủ phải nhọc nhằn bước theo.
Dựng lồng kính, tôi yêu cầu họ,
Đưa lừa vào nơi đó suy tôn.
Ṃn giày cả bố lẫn con,
Theo sau bảo vệ cho con lừa này.
Họ là lừa cả đây ba gă!"
Lăo trả lời: "Phải ạ, lừa đây,
Từ nay tôi sẽ đổi thay,
Không nghe ai hết, mặc thây phẩm b́nh.
Ḿnh hăy cứ ư ḿnh hơn cả".
Biết nghĩ vầy quả đă là hay:
Chớ ḷng e đó, e đây.


ÔNG GIÀ VÀ BA THANH NIÊN

Một ông già tám mươi tuổi chẳn,
Trước cửa nhà ông vẫn trồng cây.
Ba anh trai xóm thấy vầy,
Bảo nhau: "Có lẽ cụ này đă điên.
Cụ cất nhà ở liền có thể!
Nhưng trồng cây trái để ai ăn?
Họa là sống sánh cụ Bành,
Mới ḥng hy vọng trái lành cụ xơi.
Nhọc sức cụ lo thời vị đáo,
Vị đáo kia thực hăo đâu cần.
Nên ôn quá khứ lỗi lầm,
Bỏ đi ư nghĩ viễn vông xa vời.
Tư tưởng ấy chúng tôi mới hợp",
Lăo đáp liền: "Chẳng hợp bây đâu.
Biết đâu chết trước, chết sau,
Đời người quá ngắn, khác nhau mấy mà?
Giờ đương sống biết là ḿnh sống,
C̣N ngày mai tháng rộng khôn hay.
Mai đây ai hưởng bóng cây?
Cũng là cháu chắt sau này của ta.
Đừng nên cấm những nhà hiền đức,
Rán sức ḿnh lưu phước người sau.
Ư nghĩ "làm ích về lâu",
Đó là cái quả của bao công trồng.
Ta c̣n sống, c̣n mong hưởng nữa,
Sống hơn bây cũng chửa biết mà!"
Lời lăo nói đúng không ngoa:
Thanh niên một gă trong ba anh này.
Qua Mỹ quốc không may chết đuối,
Một anh th́ định với danh cao.
Đầu quân anh vội nhảy vào,
Không may tử trận, danh nào đến tay.
C̣n anh nữa leo cây ghép nhánh,
Rơi khỏi cành, chết cạnh gốc cây.
Ông già khóc họ bao ngày,
Bia đề chuyện ấy đến nay vẫn c̣n.



CON ÉN VÀ CÁC CON CHIM NHỎ

Con én nọ đi nhiều, lịch lăm,
Đă thấy nhiều, nên hắn nhớ nhiều.
Tiên tri nắng sớm, gió chiều.
Những người thủy thủ nghe theo, đề pḥng.
Một hôm nọ, trên đồng Én thấy,
Ông nhà nông gieo cấy hạt gai.
Én ta tỏ vẻ bất hài,
Gọi đàn chim nhỏ mách bài liệu thân.
"Tụi én tao không cần phải sợ,
Tao có tài dời chỗ, đi xa.
Hạt gai lăo ấy tung ra,
Không lâu nó mọc như là cỏ may.
Nhổ về để xe dây, kết lưới,
Thân chúng mày sao khỏi lo âu.
Thấy không lồng sắt, nồi sâu,
Là nơi đợi sẵn tóm thâu chúng mày.
Tin tao đi! Phải ngay lập tức,
T́m hạt gai ăn hết ngay đi".
Đàn chim nhỏ vẫn hồ nghi,
Đồng kia nào có thiếu ǵ thức ăn.
Sau gai nọ mọc xanh kín đất,
Én lại rằng: "Bay bứt nó đi.
Không th́ chết hết c̣n ǵ!"
Đàn chim chế nhạo: "Tiên tri thực kỳ!
Nếu muốn nhổ hết đi gai ấy,
Phải ngàn tên họa mới nên công".
Rồi gai lớn chóng khác thường,
Én than: "Thôi hỏng bởi không nghe lời.
Ít tháng nữa khắp nơi ḿ nẩy,
Bọn nông gia không mấy bận làm.
Là khi bay sẽ bất an,
Đừng nên bay lượn từng đàn khơi khơi.
V́ lúc đó khắp nơi lưới bẫy,
Bắt tụi mày, chớ dại lại gần.
Bay khôn rời khỏi ruộng đồng,
Như bọn vịt bể, bồ nông rẽ ngàn.
Hoặc bay hăy ở yên trong tổ",
Mọi lời khuyên gạt bỏ không nghe.
Đua nhau ca hót chích cḥe,
Nhiều chim mắc phải lưới vè nông gia.

Theo bản năng vốn ta sẵn có,
Ta chỉ tin những chơ thân t́nh.
Hại rồi, hối chỉ khổ tâm.


CHÓ SÓI VÀ CHÓ NHÀ

Da bọc xương, Sói rừng quá đói,
Bởi chó nhà canh dơi thôn trang.
Một hôm gia Cẩu lạc đàng,
Lông trơn, vóc mạnh, lẹ làng phía xa.
Sói đă muốn xông ra quật xé,
Nhưng tấn công chưa dễ ǵ ăn.
V́ trông nó mạnh ngang ḿnh,
Nên đành khiêm nhượng tỏ t́nh giao du:
- Bạn mập ú, mập ù đẹp quá,
Đă đẹp h́nh, đẹp cả bộ lông.
Chó nhà vội đáp: "Bạn ḷng,
Anh mà muốn vậy cũng không khó ǵ.
Bạn ở rừng chắc th́ khổ lắm,
Bữa ăn thường bảo đảm ǵ đâu.
Khó yên dù ở rừng sâu,
Phải dùng vơ lực mới hầu sống qua.
Hăy theo tôi anh ra kẻ chợ,
Số phận anh rực rỡ khó ǵ".
- Ra đó tôi phải làm chi?
Bạn cho tôi biết được th́ tôi đi.
- Gần như chả làm chi bạn ạ,
Một đôi khi đuổi gă ăn mày.
Hay là hôn gót, liếm tay,
Nịnh nọt ông chủ mỗi ngày vậy thôi.
Thế rồi th́ xương rơi, thịt rớt,
Súp câu dư ngọt xớt no ḷng.
Chủ c̣n xoay gáy, vuốt lông,
Mỗi khi ta khéo tâng công trước người.
H́nh dung thấy đời tươi đẹp quá,
Khiến Sói ta lả chả lệ nồng.
Nhưng khi sánh Cẩu đi cùng,
Thấy nơi cổ Cẩu trụi lông một ṿng.
Hỏi: "Sao vậy?" - Cẩu: "Không ǵ cả",
- Sao lại không, bạn trả lời cho.
- Không đáng kể Sói đừng lo,
Lâu ngày mới bị cột gị một hôm.
- Đă bị buộc đâu c̣n tự chủ,
Mất tự do c̣n thú vị sao?
Điều này quan trọng biết bao,
Khiến tôi không thiết sơn hào, cao lương.
Nó quan trọng đến không ǵ đọ",
Nói đoạn rồi Sói bỏ Cẩu luôn.
Ba chân bốn cẳng nó chuồn,
Giờ đây có lẽ c̣n bôn, bôn dài.


Bài này trong Nam, có một bài dịch tóm tắt rất phổ biến như sau:

Chó Sói đi gặp Chó Săn,
Ở không sung sức có ăn mập ù.
Hỏi: "Sao đâu đó trơn tru,
Mà lông cổ bậu(*) lù xù thế ni?"
Săn rằng: "Chủ cột sợi dây,
Xoay đi, xoay lại nên trầy cổ tôi".
Sói nghe Săn nói: "Hỡi ôi!
Sướng mà làm mọi, làm tôi ai thèm!"


Ghi chú:
(*) Chữ bậu ở trong Nam là tiếng thân mật để gọi người đối thoại, hoặc vợ chồng gọi nhau, giống như chữ "ḿnh" hay "đằng ấy" của người Bắc.


HAI TÚI
(Thể thơ Cổ phong)

Thượng đế một hôm lệnh xuống trần,
Đ̣i muôn động vật hội trước sân.
- Thể sắc loài nào không xưng ư,
Trẫm cho cứ thẳng được tâu tŕnh.
Thấy rằng anh Khỉ đủ lư do,
Ưu tiên tŕnh trước trẫm nghe cho.
Hăy nh́n muôn giống bên anh đó,
H́nh hài, dáng dấp thử so đo.
Khỉ cúi đầu thưa: "Tôi ấy à?
Sao chẳng bằng ḷng bẩm chúa Cha.
Bốn chân tôi cũng như loài khác,
H́nh sắc không ǵ oán chúa Cha.
Riêng anh bạn Gấu h́nh thô kệch,
Tin tôi chớ mướn vẽ h́nh ra".
Chú Gấu tiến liền lên trước điện,
Tưởng rằng chú ấy sẽ kêu ca.
Nhưng không, Gấu lại khen ḿnh quá,
Vững chắc, hiên ngang, dáng đẩy đà.
Gấu thấy Voi nên gia giảm chút,
Đuôi thêm, tai bớt độ phần ba.
Cục mịch tai chàng coi xấu quá!
Nghe qua Voi vội tiến liền ra,
Khôn ngoan nổi tiếng, nhưng rồi cũng.
Phát biểu tâm t́nh giống bọn kia:
"Cá voi, Voi bảo sao to thế!"
Muỗi mắt, Kiến rằng, bé quá ta!
Tôi như khổng lồ đối với nó".
Tự xét con nào cũng hả hê,
Thượng đế truyền rằng:" Thôi thế được.
Muôn loài cho rút khỏi thềm hoa".
Nhưng mà con vật điên khùng nhất,
Hàng đầu có lẽ giống người ta.
Nh́n ḿnh bằng mắt con chuột Chũi,
Nh́n ḿnh bằng mắt chú Miêu già.
Khoan thứ cho ḿnh bằng moị cách,
Với người bắt bẻ chẳng ǵ tha.
Con mắt nh́n ḿnh, mắt Phật tổ,
Con mắt nh́n người, mắt Dạ xoa (*)
Tạo hóa sinh ra loài túi kép,
Từ cổ đến giờ vẫn thế a!
Nhược điểm của người đựng túi trước,
Lỗi ḿnh th́ để túi sau che.


Ghi chú:
(*) Dạ xoa, dịch âm chữ Yaksa (một loài quỷ).






Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 goldsnow142
 member

 REF: 467337
 07/27/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


THƠ NGỤ NGÔN CỦA TÁC GIẢ VIỆT NAM

1/Trần Hoài An

HAI MẸ CON VỚI MIẾNG SẮT

Bà mẹ đứng xem con đang học,
Coi ra chiều khó nhọc vươn vai.
Bà đưa cho miếng sắt dài,
Rằng : “Đem ra đá mà mài thành kim.”

Cậu cầm lấy vừa nh́n vừa ngại,
Bà giục luôn cậu phải đem ra.
Mài dăm ba cái qua loa,
Rằng : Con mài dẫu đến già không xong.

Bà khẽ nói con trông xuống đá,
Có thấy ǵ dính đá hay không?
Cậu rờ tay xuống thưa rằng:
Có ít mạt sắt sáng trưng đây rồi.

Bà cười nói : Con ơi coi đó,
Sắt đă ṃn, mài nhỏ khó chi.
Thành kim cũng chẳng lâu ǵ,
Suy ra đến sự học kia khác nào.


TRE VÀ TRÚC

Nhân một bữa tre than cùng trúc:
“Cơ mầu này có lúc hết tre:
“Người ta chẳng biết kiêng dè,
“Làm nhà, làm cửa, đóng bè, cũng tôi.
“Nào đan rổ, đan thời , đan sọt,
“Nào làm sào, làm cót, làm thang,
“Lại c̣n đan thúng, đan sàng …
“Đẵn nhiều đến nỗi tan-hoang cả vườn”
Trúc nghe nói cảm thương gạt lệ,
Nhủ tre rằng : “Nghĩ thế mà chi!
“Cuộc đời thay đổi luân ly,
“Tre già măng mọc, lo ǵ mai sau!”


CON ẾCH

Giếng hang quanh-quẩn ngu đần
Ếch chưa biết được xa gần mấy nơi
Không cùng tiến bộ với đời
Ếch ngồi đáy giếng thấy trời bằng vung
Hay đâu đất rộng vô cùng,
Mênh-mông biển học vẫy vùng mới nên.


LẤY THÚNG ÚP VOI

Trùm voi bằng thúng được đâu
Voi to thúng nhỏ hở đầu ḷi đuôi
Chớ ḥng lấy thúng úp voi,
Xấu mà che đậy cũng ḷi xấu ra.
Chi bằng em cứ thật-thà
Lỗi th́ nhận lỗi rồi ta sửa ḿnh.


2/Thích Nhật Từ

CHÓ TRU

Chó tru buồn bả ra đi,
Bỏ nơi cắt rún những khi no đầy.
Giữa đường gặp chú chó gầy,
Buông lời thăm hỏi: "chú mầy đi đâu ?"
Chó tru tỏ rơ đuôi đầu:
"V́ người căm ghét tiếng tru như trù.
Tiếng tru như tiếng gọi sầu,
Ma chay, chết chóc đượm mầu tang thương.
Người xua đuổi, kẻ bắn bương.
Tôi nào chịu nỗi, t́m đường đi xa !"
Khoan . . . khoan, chú hăy nghe ta:
"Tiếng tru không đổi, đau là vẫn đau !
Dù cho chú đến nơi nao,
Dân làng vẫn ghét, có đâu mà gần."
Chó tru mừng cảm lệ tràn,
Học đ̣i tiếng sủa, bỏ dần tiếng tru !



ẾCH NGỒI ĐÁY GIẾNG

Ếch ngồi đáy giếng một ḿnh,
Nghêu ngao ca vịnh trời xanh thế t́nh:
Rằng trong cái kiếp phù sinh,
Ta là số một, ai ḱnh, ai hơn ?
Bầu thăm thẳm, dáng tṛn tṛn,
Bên nước đọng, bên x́nh non, thiếu ǵ ?
Ếch liền đắc ư cười kh́,
Thế gian một cơi, ai b́ ta đây !
Oang oang, ẹp ẹp, hoay hoay,
Vênh vang tự đắc, biết ngày nào ra !
Trời cao đất rộng bao la,
Non xanh nước biếc, sơn hà bao quanh.
Dưới biển rộng, trên trời xanh,
Mênh mông, bát ngát, ngút ngàn không gian.
Kiếp ếch giếng thật lầm than,
Khôn ngu tự rơ, khoe khoang làm ǵ !



BA CON CHÓ, MỘT KHÚC XƯƠNG

Tại xó chợ, một khúc xương,
Hai con chó dữ cùng đường cắn nhau.
Một con dùng móng chân quào,
Móc mắt chó khác, té nhào ra ngay.
Chó kia đau đớn, chua cay,
Dùng mồm cẩu sực cắn nhây đỉnh đầu,
Chú chó đau, sủa gâu gâu . . .
Chưa phân thắng bại, bỗng đâu vụt vèo,
Một con chó khỏe nhanh nheo,
Xông ra chụp lấy, quặp quèo chạy đi.
Hai chú tức, đứng chết ĺ,
Con th́ nhức mắt, con th́ đầu đau,
Đói meo ruột, máu tuông trào,
Nghĩ thầm đau đớn, cắn nhau chỉ v́ . . .
Chú chó "được" đứng cười kh́,
Lại c̣n chọc tức, "Làm ǵ được anh ?"
Trăm năm trong chốn hồng trần,
Chiến tranh, tang tóc, xa gần lợi ai ?
Hỡi này, những đấng anh tài,
Thương nhau chung sức, dựng xây cuộc đời !



THƯỢNG ĐẾ PHẢI ĐẮC CỬ CƠ !

"Thượng đế phải đắc cử cơ !"
Đó là lời trách vọng từ nhân gian.
Trời xanh nghe vậy xốn xang,
Truyền cho ông Táo xuống trần xét xem.
Phi trường hạ cánh đă đêm,
Táo quân bị đám người chen té nhào,
Ngỡ ngàng, ngồi dậy hỏi mau,
"Những trang thanh tú v́ sao vội vàng ?"
Một hành khách cất vọng than,
"Họ đem quà quư đón dâng một người
Được bầu chủ tịch, tới nơi,
Lấy ḷng chủ tớ cho đời lên hương."
Táo quân thẳng bước qua đường,
Đến quầy vé, mua một trương tốc hành,
Người bán vé nói thật nhanh,
"Giờ bầu chủ tịch hội đoàn đang căng,
Taxi không chở khách hàng,
Xin ông vui đón xe đường mà đi."
Táo quân buồn, thở cái kh́,
Lên xe buưt đi về khu Đền Vàng.
Đến nơi, cảnh sát hai hàng,
Súng gươm, giáo mác hiên ngang ngẩng đầu,
Táo quân hỏi: "cớ v́ sao,
Không cho bá tánh bước vào Đền cơ ?"
"Tổng thống viếng đă đến giờ,
Pḥng canh cẩn mật để chờ ngài thăm.
Chúng tôi bảo vệ nghiêm trang,
An toàn tánh mạng cho hàng bề trên."
Táo quân bảo, "chín giờ đêm,
Nếu ông không tới, ai thèm vào thăm.
Mười giờ, Thượng đế phải nằm,
Vào giấc ngủ, dưỡng tấm thân ngọc ngà !"
Cảnh sát bảo, "chớ lo xa,
Tổng thống chưa tới trời đà ngủ đâu,
Ngài xin trời giáng phúc mầu,
Trị v́ thiên hạ ngỏ hầu trọn nên."
Táo quân bực tức kêu rên:
"Trời ơi, có thấu ngôi Đền, chao ôi !"
Nói xong, vụt biến về trời,
Bẩm tâu Thượng đế nguồn khơi dưới trần,
Thưa ngài, con xét kỷ càng,
Những người dưới thế thở than đúng mà.
Thượng đế phải đắc cử cơ !
Bằng không cơi thế xem lờ trời xanh !



SEN VÀ BÙN

Có loài hoa mọc dưới đầm,
Nhụy vàng, cánh trắng hương trầm tỏa bay.
Đó là sen chốn śn lầy,
Gần bùn mà chẳng hôi lây mùi bùn.
Sen bùn hai thứ ở chung,
Bùn: nhơ bẩn; sen: ngát hương đất trời.
Bùn không sen, bùn tanh hôi,
Sen không bùn, sen khó ngời danh thơm.
Bùn cam thân phận kém hơn,
Dưỡng nuôi sen lớn cho tṛn nụ hoa,
Không lời than trách, kêu ca,
Cho sen thơm ngát gần xa hưởng nhờ.
Sen kia được tiếng thơm tho,
Là nhờ bùn bẩn chăm lo vun bồi,
Hương sen chẳng ngại bùn hôi,
Cám ơn bùn đă cho đời lên hương !
Buồn thay, cái cảnh đoạn trường:
Sen mời thưởng thức, bùn không ai gần.
Phận ai nấy giữ đă đành,
Hoa sen nên được trọn phần ṭa sen,
Bùn kia măi cảnh ố hoen,
Người chê, kẻ trách, đuốt đen một màu.
Tuy hai thể chất khác nhau,
Sen bùn chung sống cùng ao, khác mùi.
Sen bùn kết hợp tuyệt vời,
Lầy đời hết bẩn, śn đời ngát hương.
Sen bùn mà biết hỗ tương,
Công danh sẽ trọn, t́nh thương sẽ tṛn.
Trăm năm trong cơi bụi hồng,
Nên danh bao nỗi vấn vương cuộc đời,
Người công, kẻ sức . . . khôn nguôi,
Âm thầm, lặng lẽ chăm nuôi ai người,
Cho nên thân phận rạng ngời,
Công thành thân thoái đơn côi một ḿnh.
Thế nên, sống kiếp nhân sinh,
Mang ân nhớ trả cho t́nh người tươi.



TRĂNG VÀ SAO

Chị Hằng đương tuổi mười lăm,
Mởn mơ, tṛn trịa, sáng ngần khắp nơi.
Chị liền răo bước dạo chơi,
Thấy chùm sao nhỏ chiếu soi góc trời.
Chị liền cất tiếng dạy đời:
"Ta đây một cơi, rạng ngời dương gian !
Ta đây sáng tỏ ai bằng ?
Ôi, chùm sao nhỏ, khi gần khi xa,
Bóng đêm mờ tỏ bao là ?
Trên đời sáng nhất, riêng ta một vùng !"
Chùm sao nghe, dạ bâng khuâng,
Từ xa vọng gọi chị hằng thân thương:
"Chị hơn là chuyện b́nh thường,
Có ǵ đắc chí mà dương cao đầu !
Đương rằm, dáng chị tỏ làu,
Ba mươi, bóng chị một màu tối đen.
Chúng tôi vẫn một ḷng bền,
Muôn ngàn lấp lánh dưới nền trời xa,
Trời cao đất rộng bao la,
Sao không có, đâu cũng là bóng đêm !"
Chị hằng bày tỏ nỗi niềm,
"Ba mươi, ta vẫn sáng hơn bọn mầy !"
Chùm sao nhỏ nhẹ tỏ bày:
"Sáng đêm là chị, sáng ngày thái dương.
Thái dương soi tỏ mười phương,
Vậy mà đâu có ngông cuồng ta đây.
Trong khi chị sáng đêm nay,
Dáng chị thay đổi khi đầy khi vơi.
Hơn tụi nầy đáng ǵ cười !
So thái dương, chị một mười mà thôi.
Cho hay, lớn nhỏ . . . chuyện đời,
Đều do đối đăi với người với ta,
So lớn hơn: chẳng bao là,
So nhỏ hơn: tưởng bao la dặm ngàn.
Tính từ hơn kém . . . hai đàng,
Phân chia bỉ thử, ngă nhân cuộc đời.
Chia ranh giới chị và tôi,
Gây nên bao cảnh ngậm ngùi đau thương."
Chị hằng nghe, bổng vấn vương,
Học đường lễ độ, bỏ phường tự cao.



HOÀNG OANH TRONG LỒNG

Ông tỷ phú, thật giàu sang,
Nuôi chim bằng chiếc lồng vàng, đẹp xinh.
Hàng ngày ông lặng ngắm nh́n,
Lấy làm đắc chí như ḿnh thương chim.
Ông nào biết được nỗi niềm,
Chim lồng cá chậu: xà lim, ngục tù.
Chim kêu đau xót xuân thu,
Buồn cho đôi mắt như mù bấy lâu,
Không trời xanh, cảnh vật màu,
Không cây, không cỏ, không sao, trăng, trời . . .
Chiếc lồng vàng, ánh sáng ngời,
Có ǵ giá trị cho đời chim xanh,
Phải bay, nhảy, hót trên cành,
Mà nay sống cảnh trông canh đêm ngày !
Nỗi niềm khổ có ai hay,
Chỉ loài chim mới tỏ bày đặng nhau.
Chú chim quư bổng ngục đầu,
Kêu la văng vẳng như chầu đợi ai,
Mở lồng thả khỏi tù đày,
Rong chơi rừng núi thẳng dài đôi chân.
Ḷng đau chạnh nỗi bâng khuâng,
Mong ngày được cảnh dặm đàng lượn quanh.
Thà làm chim sẻ trên cành,
C̣n hơn sống kiếp hoàng oanh trong lồng.
Trăm năm trong cơi bụi hồng,
Tự do là sống thong dong cơi đời.



MUỐI ĐƯỜNG

Muối đường, đôi bạn chân t́nh,
Chỉ v́ danh lợi, tranh giành với nhau.
Muối luôn lên tiếng càu nhàu:
"Thiếu tôi, hương vị khác nào nước thôi,
Thịt ươn, cá rữa, tanh hôi,
Tôi mà có mặt mặn ṃi dễ ăn !"
Đường nghe muối nói nhăn răng,
"Thiếu đường, muối chẳng sánh bằng ai đâu !"
Chú đường đắc chí gật đầu,
"Nhờ tôi, đời có biết bao ngọt bùi,
Khi yến tiệc, lúc chung vui,
Thanh lương mỹ vị có tôi nhún vào . . ."
Muối chê, "đường quá tự cao,
Đường nhiều ngọt quá, miệng nào ăn ngon."
Muối đường tranh dở, tranh khôn,
Nước liền lên tiếng ôn tồn dạy khuyên:
"Cái ǵ nhiều quá: khó nên,
Cái ǵ vừa phải mới bền, mới xong.
Mặn không, thiếu ngọt khó dùng,
Ngọt không, thiếu mặn chẳng chung ngọt bùi.
Muối đường vừa phải, ngon ơi,
Một c̣n, một mất, vị mùi hết ngon.
Trăm năm nước chảy đá ṃn,
Phải vừa: giá trị; tương dung: sống đời."

-oOo-



 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network