dtien
member
ID 35556
01/16/2008
|
Lắng nghe để hiểu, nh́n lại để yêu!
"LẮNG NGHE ĐỂ HIỂU, NH̀N LẠI ĐỂ YÊU"
Trong cuộc sống thường ngày, sở dĩ chúng ta có quá nhiều đau khổ, nhiều phiền muộn, nhất là trong t́nh yêu đôi lứa, chúng ta yêu nhau rất nhiều nhưng cuối cùng là chúng ta chỉ nhận lại trái đắng từ nhau!
Thế th́, do đâu mà chúng ta lại rơi vào những hoàn cảnh như vậy! Bởi v́ chúng ta "yêu nhau"- rất nhiều nhưng chúng ta: " chưa biết hiểu và thông cảm cho nhau". Từ chỗ chúng ta chưa biết lắng nghe những tâm sự, những khắc khoải của anh hoặc của em nên chúng ta không thể nào thông cảm được những sai phạm, cũng như những lỗi lầm của em hoặc của anh. Rồi theo tháng ngày, chúng ta yêu nhau trong sự đè nặng của “sự chịu đựng”, sự đè nặng của “những tổn thương” chỉ v́ do em hoặc do anh không hiểu em( anh).
V́ vậy mà, trong t́nh yêu, trong cuộc sống- chúng ta cần nên tập tính BIẾT LẮNG NGHE, Biết chia xẻ với nhau trong những buồn vui, trong những lúc khó khăn gặp phải trong cuộc sống, để làm ǵ vậy?! Để chúng ta hiểu nhau hơn, để anh( em) hiểu về em (anh) nhiều hơn, từ đó chúng ta mới có thể thông cảm mà bỏ qua những hận thù giữa nhau, bỏ qua những khiếm khuyết của nhau, để rồi chúng ta càng ngày càng gần nhau, gần nhau trong niềm vui thật sự của sự thấu hiểu lẫn nhau.
Và một khi chúng ta làm được như vậy th́ chúng ta mới có thể mở rộng cỏi ḷng của ḿnh để có thể thương người kia, một t́nh yêu thực sự của sự thông hiểu lẫn nhau.
V́ chúng ta hiểu nhau, yêu nhau nhưng lại không bao giờ thể hiện điều đó với người thân của chúng ta, với người yêu của chúng ta nên chúng ta yêu và thương rất nhiều người kia nhưng người kia lại không đáp lại t́nh cảm ấy v́ vậy mà chúng ta luôn luôn sống trong sự đau khổ mà thôi.
Chúng ta có bao giờ hỏi rằng: Em, em đi làm về có mệt lắm không?! Có cần anh lấy cho em ly nước không uống cho đở mệt không? Và, chúng ta có bao giờ hỏi: Anh, công việc của anh dạo này thế nào? Phải chăng anh gặp nhiều việc nan giải phải không anh? Anh, anh có nghĩ là em có thể giúp anh được việc ǵ đó không?.....
Chúng ta chắc chắn chưa bao giờ nghĩ đến điều đó và chưa làm điều đó cho người thân của ḿnh, cho anh chị em của ḿnh, và cho người yêu của ḿnh. Mà thay vào đó là:
ANh, em muốn đi chơi ở chổ này, em muốn đến chỗ kia. và : em- anh thích em phải làm như thế này- không được làm như thế kia!
C̣n trong gia đ́nh, chúng ta cũng đă chưa thể hiện được là chúng ta đă hiểu nhau, chúng ta chưa bao giờ nói: Ba ơi, ba có biết là con rất thương ba không? Bao nhiêu năm đi học, ba ở nhà đă làm việc vất vả để chị em con, hay anh em con đi học, con thương ba nhiều lắm,.. ba ah! Thay vào đó chúng ta chỉ biết: Mẹ ơi!tháng này sao mẹ không gởi tiền cho con, con hết tiền xài rồi mẹ ah! Chứ chúng ta có hỏi rằng: Mẹ ơi! Ở nhà mẹ có hay bị dau đau bệnh ǵ không! Con xa nhà và nhớ mẹ nhiều lắm, mẹ nhớ ngũ sớm nha, và nhớ mặt nhiều áo vào mẹ nhé,mùa này con biết ở nhà trời lạnh lắm,con yêu mẹ nhiều....
Vâng, v́ chỗ chúng ta đă không biết quan tâm, không biết lắng nghe nhau nên chúng ta không hiểu được hết tâm sự của anh, và nỗi buồn của em, cũng những tâm sự khắc khoải của người than chúng ta, nên rồi từ đó chúng ta không thể nào ngồi gần với nhau được, chúng ta không thể ở bên nhau được, mặc dù là chúng ta yêu nhau rất nhiều, v́ vậy mà chúng ta yêu nhau nhưng cuối cùng chỉ đem lại đau khổ và trái đắng cho nhau mà thôi!
Tôi có một chị gái, chị là việt kiều ở Mĩ, lâu ngày mới về Việt Nam thăm gia đ́nh, có lần, tôi và chị gái của ḿnh cải cọ với nhau rất nhiều và chị định lấy dao dọa: Mày tin tao đâm mày không, từ nay mày đừng coi nhau là chị em nữa. Thế rồi sau đó một thời gian lâu sau, hai chị em tôi gặp nhau trên mạng, và ngồi nói chuyện với nhau qua yahoo, chị tôi nói trong sự nghẹn nghào: Em ah, chị biết là chị đá không đúng, em là một đứa em trai út duy nhất ở trong nhà, mà từ nhỏ cho đến bây giờ, không có ai quan tâm đến em, và chị cũng đă không giành một chút thời gian nào để mà ngồi lại nói chuyện với em, chị biết là em đă lớn lên trong sự thiếu thốn của t́nh cảm mà không có ai để chia xẻ, chị đă vô t́nh quá, để giờ này em phải như vậy đó là lỗi của chị, v́ chị chưa bao giờ hỏi em điều ǵ cũng như chưa bao giờ biết em thích cái ǵ và làm cái ǵ,…chị rất buồn về điều đó….em đừng buồn chị nữa nhé.
C̣n ở tại Vũng Tàu, cách đây nhiều cũng có đăng một bài báo về chuyện một cô gái,câm lặng gần 20 năm và cuối cùng là cô đă sinh ra 1 em bé bị câm. Có lẻ trong gia đ́nh đă xảy ra chuyện ǵ đó, mà làm cho cô bé này cứ luôn luôn im lặng cho đến một ngày kia khi cô gái lấy chồng và kết quả là như đă nói ở trên.
Đấy là những câu chuyện nhỏ có thật, mà tôi nghĩ trong cuộc sống c̣n có nhiều câu chuyện khác nữa, rất nhiều chuyện thương tâm chỉ v́ chúng ta chưa bao giờ biết hiểu nhau.
Do đó mà chúng ta phải biết:
Lắng nghe để hiểu, hiểu được rồi th́ lại để mà yêu!
Chúc anh chị em sẽ có nhiều niềm vui và hạnh phúc trên quan điểm này!
Đây là biết viết của Duy Phi biên soạn18-01-2008.
Hăy đón đọc:
Tôi đă học được ǵ từ phím Delete
Hạnh phúc là hy sinh
Trên đời chỉ có sự khổ chứ không có khổ, khổ hay không là do con người tự tạo ra mà có.
…..của cùng tác giả.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|